Hắc Ám Lão Gia Gia
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: một cái thiên kiếp
Làm xong những thứ này hắn liền cưỡi lên phi chu bí mật rời khỏi tông môn ngay trong đêm.
Ngày mai hắn liền bắt đầu ra ngoài dò xét tình huống, chỉ cần thấy Giới Luật đường có dấu hiệu đi tra xét nhà các đệ tử thì hắn sẽ lập tức trở về đem Vương Tuyết Uyên đào lên che giấu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi Lê Tùng Vân chôn Vương Tuyết Uyên xuống, buổi tối hôm đó khí trời đột nhiên chuyển biến trở nên âm u.
Hơn nữa loại khí tượng này trong mắt người khác cũng chỉ là mưa bình thường mà thôi, hẳn không có gì đặc biệt.
Mưa phùn rơi rả rích không ngừng, loại thời tiết này khiến cho đệ tử Lam Vân Tông cực kì chán ghét.
Có điều cái này cũng vô dụng, một khi thật sự bị phát hiện sẽ có Trúc cơ kì thậm chí Kim Đan kì tu sĩ đuổi g·iết hắn, hắn một cái Luyện khí kì lấy cái gì ra chạy thắng được đối phương?
Lê Tùng Vân rùng mình, hắn chưa từng nghe nói đệ tử Luyện thi tông luyện thi sẽ gây nên dị tượng trời mưa, cũng gây nên sét đánh.
Đối phương ánh mắt nhìn về phía bên này, lại ẩn nấp trong bụi mù khiến cho Lê Tùng Vân trong lòng có chút sợ, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu lúc đó hắn lại chậm một chút, nói không chừng thiên lôi đánh xuống, cả cái Lam Vân Tông đều sẽ biết là ai đang gây chuyện, Giới luật đường một mạch ào ào xông tới, hắn có chối cũng chối đằng trời.
Làm sao lại sẽ dẫn tới thiên lôi đánh.
Phải biết thiên lôi ở thế giới tiên hiệp chính là dùng để trừng phạt những thứ nghịch thiên, phản lại đạo lí.
Thiên lôi đánh cũng không làm tổn thương được nàng?
Lê Tùng Vân khóe mắt co giật, quả nhiên hắn không cảm giác sai lầm, cũng không hề tự mình dọa mình.
Khoan đã, Vương Tuyết Uyên t·hi t·hể còn nguyên vẹn chứ?
Phải biết vừa rồi trước khi thiên lôi đánh xuống, trong lòng hắn đã có cảm giác nguy hiểm, loại nguy hiểm này có thể đe dọa được tính mạng của hắn.
Đây chỉ là một cỗ t·hi t·hể bình thường nhất mà thôi, nếu xét theo cấp độ chính là vừa bước vào Bạch mao cương thi cấp độ a.
Vương Tuyết Uyên quá đặc thù, Lê Tùng Vân không muốn nàng bị hủy hoại như vậy.
Nàng nghịch thiên ở chỗ nào?
Oành~
Nhưng nếu đang luyện chế mà đào lên khiến quá trình bị gián đoạn, như vậy thi khôi sẽ triệt để báo hỏng.
"đi vào trong nhà".
Nếu đúng, như vậy đám Chưởng môn cùng trưởng lão của Lam Vân Tông chỉ sợ sẽ phát hiện ra gì đó, sau đó Giới luật đường sẽ chạy tới chỗ của hắn đem Vương Tuyết Uyên đào ra, cuối cùng đem hắn bắt đi, xử trảm, thần hồn câu diệt.
Chương 47: một cái thiên kiếp
Hắn cảm ứng không thi phù, khống thi phù hoàn hảo không có vấn đề gì, Vương Tuyết Uyên hoàn toàn nghe lệnh của hắn, bởi vậy hắn thử nghiệm dùng ý niệm ra lệnh:
Điều thần kì xảy ra, dưới trạng thái như vậy hắn luyện tập Phân Ảnh bộ lại có tiến triển, từ nhập môn biến thành tiểu thành, có thể phân ra hai cái ảnh phân thân.
Vừa thấy quan tài của Vương Tuyết Uyên hắn liền đem thu vào túi chứa thi, không có chút nào hào hứng cùng vội vã đem nàng mở ra mà bắt đầu san đất trở lại, dùng linh lực xử lí hiện trường, đảm bảo giống như chưa tùng đào qua đồng dạng.
Trên trời không chút mây đen, vậy mà một tia sét không biết từ chỗ nào đánh xuống trực tiếp đánh vào trên cỗ quan tài, đem quan tài đánh chia năm xẻ bảy, bụi đất mịt mù.
Tại sao không phải là cửu kiếp thiên lôi mà chỉ là đơn giản một đòn cảnh cáo?
Cho nên sâu trong nội tâm sợ hãi cũng vô dụng.
Bay ra ngoài mấy ngàn dặm, đến một đỉnh núi không người cũng không có bóng dáng yêu thú ẩn hiện, lúc này Lê Tùng Vân mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
Lê Tùng Vân mấy ngày liên tiếp đều sống trong nơm nớp lo sợ khiến cho hắn không cách nào an tâm ngồi xuống tu luyện, bởi vậy hắn chỉ có thể luyện tập Phân Ảnh bộ.
Bởi vì muốn Vương Tuyết Uyên da mềm thịt mịn hắn còn cố ý dùng nhuyễn kim, tại sao nàng lại có thể ngạnh kháng thiên lôi mà không hề hấn gì?
Hắn lúc này chợt muốn đem Vương Tuyết Uyên đào lên đổi chỗ khác chôn xuống, nhưng lúc này quá trình luyện thi đã bắt đầu, nếu hắn đào lên sẽ khiến cho cả quá trình thất bại.
Cứ như vậy một đợt mưa liền kéo dài 7 ngày, đến ngày thứ 7 mưa liền dừng, nhưng mấy đen trên bầu trời thì không hề tán đi, bầu không khí vẫn ẩm thấp cùng tối tăm.
Phía sau lưng Vương Tuyết Uyên là một ngôi nhà, ngôi nhà này là Lê Tùng Vân chuẩn bị từ mấy ngày hôm trước.
Trong lòng Lê Tùng Vân có hàng trăm câu hỏi lao nhanh, nhưng hắn đều không có câu trả lời.
Cuối cùng Lê Tùng Vân ngước nhìn bầu trời, hắn cảm giác được đã không còn bất kì thiên lôi đánh xuống, bởi vậy mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
Hắn đem phi chu thu vào, sau đó từ trong trữ thi túi lấy ra quan tài của Vương Tuyết Uyên.
Lê Tùng Vân trong lòng kinh hãi.
Đã không còn nguy hiểm, vậy hắn có đầy đủ thời gian để tìm hiểu bí mật trên người Vương Tuyết Uyên.
Đã mưa liên tục mấy ngày vẫn không thấy dấu hiệu dừng lại.
Như vậy cỗ t·hi t·hể của Vương Tuyết Uyên rốt cuộc bị hắn luyện sai chỗ nào, tại sao lại bị thiên lôi giáng xuống trừng phạt rồi?
Nghĩ đến đây Lê Tùng Vân trong lòng rùng mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lê Tùng Vân thở dài, đây hẳn là trong lòng hắn sợ bị phát hiện nên lo lắng sau đó bỏ chạy không đủ nhanh nên mới đột phá a.
Lê Tùng Vân trong lòng tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn lúc này vô cùng cẩn thận đem đất đào lên.
Quan tài vừa chạm đất, một cỗ cảm giác nguy cơ huyền diệu khó tả đột nhiên xông lên đầu khiến cho Lê Tùng Vân giật nảy cả mình, hắn vội vàng nhảy lùi về phía một cái, cách thật xa quan tài.
Cho dù như vậy sẽ khiến t·hi t·hể Vương Tuyết Uyên bị hủy hoại hoàn toàn, nhưng so với cái mạng già nhỏ bé này của hắn Vương Tuyết Uyên quả thật không đáng gì.
7 ngày liên tục trời mưa ở Lam Vân Tông chính là do hắn luyện thi gây nên.
Vậy mà Vương Tuyết Uyên cứng rắn chịu một cú thiên lôi lại không hề hấn gì, cái này...sức phòng ngự thật kinh người.
Nửa đêm, trời mưa, trong mưa thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng sấm.
Hắn đã sớm học được bài học, cho nên lúc đó liền mang Vương Tuyết Uyên rời khỏi Lam Vân Tông mới mở hòm.
Là trùng hợp đúng không?
Không đúng, hắn lúc luyện Vương Tuyết Uyên cũng không hề chú ý ở mảng phòng ngự.
Không phải là do hắn luyện thi trong Lam Vân Tông nên mới đưa tới sự thay đổi của thời tiết đúng không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ừng ực~
Chưởng môn Thành Quang Đại đứng ở trong đại điện ngắm nhìn bầu trời, lông mày không nhịn được nhíu lại một cái, trong miệng phát ra một tiếng 'kì quái'.
Bụi mù nhanh chóng bị gió xua tan, Vương Tuyết Uyên với khuôn mặt trắng bệch yên tĩnh đứng tại chỗ nhìn lấy Lê Tùng Vân, quần áo trên người nàng nhiều chỗ bị cháy đen để lộ da thịt phía dưới, nhưng đối lập với quần áo, trên người Vương Tuyết Uyên gần như không nhìn thấy bất kì thương tổn gì.
Nghĩ tới đây Lê Tùng Vân không khỏi chảy mồ hôi hột, thật sự quá nguy hiểm, may mà hắn cẩn thận không thì cũng xong đời rồi.
Thi khôi luyện chế thất bại vẫn có thể tiếp tục thử lại luyện thêm mấy lần mới hoàn toàn mục nát mất đi khả năng luyện chế.
Có thể là do chính hắn ở chỗ này làm việc lén lút không thể lộ ra ánh sáng bởi vậy trong lòng mới cảm giác chột dạ lo lắng.
Lê Tùng Vân quan sát một hồi quyết định không tiếp tục quan sát nữa, hắn quyết định lần sau nếu còn làm ra hành động khác người gì nhất định sẽ không ở trong tông môn làm, nhất định phải ra ngoài tìm một chỗ vắng vẻ lúc đó mới có thể thực hành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lê Tùng Vân ngửa đầu nhìn lên bầu trời, không hiểu sao trong lòng hắn có một cỗ cảm giác bất tường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.