Hạ Nhật Kiến Nam Tường – Điềm Thiểm
Điềm Thiểm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Phạm luật trời.
Giang Hoài Tự sững sờ:
Trong tòa nhà thư viện.
Cô ngập ngừng, “Điều tò mò duy nhất là tại sao môn Tiếng Anh không có dán hình?”
“Mẹ kiếp.” Giang Hoài Tự tức đến bật cười, “Có ai giới thiệu như cậu à, trực tiếp nói Giang trong ‘Giang Lăng tài tận’ luôn đi.”
Vẻ mặt Giang Hoài Tự lười biếng, ánh mắt liếc sang hướng khác: “Không có gì, chỉ không muốn tham gia thi đấu nữa.”
“Đợi đã, cậu chính là vị thần cô đơn và rực rỡ?” Nam Tường không cẩn thận nói ra tiếng lòng.
Người ta luôn có một ảo tưởng kỳ lạ, như thể chỉ cần mua những tờ giấy này về nhà thì đã tương đương với chuyện đã làm xong hết vậy, tưởng tượng rằng chính mình đã hấp thu đủ toàn bộ kiến thức, một kiểu thỏa mãn trống rỗng.
Ngoài ra còn có một thông điệp giống như khẩu hiệu lời răn mình ở trên cùng——
“Không được, sao lại không cần.” Nam Tường đứng bên cạnh đột nhiên ngắt lời, “Cậu thấu hiểu khó khăn nhân gian chút được không đại thiếu gia.”
Nam Tường sau này mới biết thầy là “Lão Hách”, bởi vì giọng nói quá lớn nên được học sinh tặng cho cái danh “Sư tử Hà Đông”.
“Tôi dạy cậu.”
Nam Tường tức giận nói với cậu: “Anh trai ơi, cậu cuồng theo dõi đấy à, sao mà đi đâu cũng thấy mặt cậu.”
“Chờ một chút.” Giang Hoài Tự ngăn cô lại, do dự nói: “Cậu xác định muốn mua nhiều như vậy?”
Người này đừng quá hoang đường như vậy, vẻ mặt coi thường như nhìn đứa ngốc đều sắp viết hẳn lên mặt rồi, thật sự tưởng trên đời mỗi mình trâu bò nhất hả.
Cuối con đường là một tòa nhà thư viện, cô bước nhanh vào trong.
Cậu ta chính là vị thần cô đơn và rực rỡ kia.
“Ơ, cậu bị dán ở đây này, đây là kiểu lệnh truy nã gì sao?” Nam Tường quay người lại, ánh mắt lấp lánh, giọng điệu cao lên mấy phần, dáng vẻ xem náo nhiệt chê chuyện chưa đủ lớn.
Đồng thời, chủ nhiệm cũng khuyên bảo hết nước hết cái dạy dỗ cô, đây quả thực là cơ hội ngàn năm có một, cô nhất định phải nỗ lực hết mình, đương nhiên Nam Tường tươi cười rạng rỡ hứa sẽ cố gắng thể hiện quyết tâm của mình.
Giang Hoài Tự một tay ôm cặp sách, thần sắc có chút mệt mỏi: “Ừ, sao cậu vẫn ở đây?”
–
Tâm trạng đã yên ổn hơn, Nam Tường vui vẻ cầm cuốn sách định trả tiền, nhưng ở lối đi cô lại nhìn thấy người mình không muốn gặp nhất.
Nam Tường thấy cậu không muốn nhắc tới nữa cũng thuận theo đổi chủ đề, chỉ vào bảng thông báo bên cạnh: “Tôi vừa lần nữa đọc kỹ thành tích to lớn của cậu.”
Chỉ là khoảng cách từ cậu ấm gia đình giàu có chơi bời lêu lổng đến con cưng của trời, học sinh ba tốt được người người ngưỡng mộ có chút lớn, cô có ngạc nhiên là chuyện bình thường.
Những từ ngữ như truỵ lạc sa đọa, vũng lầy và vực thẳm không phù hợp với cậu.
Nam Tường chớp chớp mắt: “Có ý gì?”
“Không phải, tôi sợ cậu bị mắng cả tiếng có khi sẽ khóc mất, nếu xảy ra chuyện gì lớn thì tôi có thể giúp cậu dọn xác.” Nam Tường ngập ngừng, thấy cậu không phản ứng mới đổi lời, “Đùa thôi, tôi lo cho cậu, không biết cậu có cần người an ủi không.”
……..
Giang Hoài Tự dùng vẻ mặt “rốt cuộc cậu muốn nói gì” nhìn cô, chậm rãi trả lời: “Không cần.”
“Nam Tường, đừng mua nữa.”
Thành thật mà nói thì nó hơi đáng sợ.
Nam Tường xem như sáng tỏ, đề nghị: “Cậu thật sự không cần tôi giúp cậu bổ túc tiếng Anh?”
Trực tiếp bị từ chối như vậy, mặt mũi Nam Tường cũng chẳng chống đỡ nổi, mà bản thân cô không phải kẻ nhẫn nhục chịu đựng ngậm bồ hòn làm ngọt nên chỉ bỏ lại một câu: “Được thôi, không dạy thôi vậy.”
Nói xong cô quay người nhặt cặp sách rồi rời đi, không thèm ngoảnh lại.
Ngoại trừ môn Tiếng Anh, tất cả đều là mặt của Giang Hoài Tự.
Giang Hoài Tự đáp: “Vượt chút thôi, tầm một hai điểm.”
《
“Sau khi trường sáp nhập, chúng ta đều sẽ dùng chung sách giáo khoa. Trường Chuyên phát rất nhiều bài tập và tài liệu, hầu hết người bình thường đều không làm hết.”
Nam Tường đứng tại chỗ, thầm cầu nguyện cho cậu trong lòng.
“Quá phiền phức, lại chẳng tiết kiệm được bao nhiêu.” Giang Hoài Tự bấm vào quét mã QR, chuẩn bị trả tiền.
“Có cần phải kinh ngạc vậy không…” Nhìn thấy phản ứng của cô, Giang Hoài Tự không biết nên vui hay tức giận.
Nghe được âm thanh, vẻ mặt Giang Hoài Tự bất đắc dĩ không còn gì lưu luyến, gãi tai nói: “Đến~đây~ạ~.”
Khi nhân viên giúp Nam Tường quét xong toàn bộ sách bài tập xếp thành một chồng cao, giờ đây cô mới phát sầu, nhiều sách như vậy tốn nhiều tiền lắm đây.
Giang Hoài Tự được sủng ái mà lo sợ, sau đó nghe cô bổ sung thêm: “Tôi quên mang thẻ, thẻ cậu chút nữa tôi mượn dùng chút nhé.”
Quả nhiên là tính khí đại tiểu thư.
“Giang Hoài Tự! ! Thằng nhóc thối kia tôi tóm được cậu rồi, cậu qua đây cho tôi! !”
Đứng ở phía bên kia của hội trường là thầy Toán cáu kỉnh trong văn phòng vừa rồi, thầy giận dữ trừng mắt chỉ Giang Hoài Tự.
Cô gặp giáo viên chủ nhiệm cũ của mình ở đại sảnh.
“Ừ, điểm Tiếng Anh của tôi chưa đủ 130 nên xếp hạng hơn năm trăm.”
Nhưng Nam Tường vẫn cố chấp khuyên nhủ cậu, thậm chí còn đề nghị: “Không bao nhiêu cũng là tiền, tôi giúp cậu làm.”
“Lệnh truy nã?” Giang Hoài Tự nhìn theo tầm mắt cô, lông mày tức giận nhảy lên hai cái.
Giống hệt những gì cô nhìn thấy ở nhà cậu ngày hôm đó.
“Cảm ơn.” Giang Hoài Tự liếc cô một cái, không mặn không nhạt nói: “Có điều tôi không được tính là học sinh ba tốt.”
Nhìn thấy Giang Hoài Tự đi ra, hai mắt Nam Tường sáng lên, đứng dậy chạy tới trước mặt cậu: “Cậu ra rồi, không sao chứ?”
(*) Bài hát Vô địch của Đặng Siêu.
「 Sông núi trong xanh, nhân gian rực rỡ, tương lai của chúng ta là mặt trời. 」
Giang Hoài Tự nhướng mi nhìn một cái, kiên nhẫn nói: “Bởi vì không phải tôi, cho nên không dán. Chẳng phải cậu nói là cậu à, mấy ngày nữa sẽ có người thông báo bảo cậu dán lên.”
………
Nam Tường tẩn ngẩn tần ngần: “Anh trai, cậu phạm luật trời đấy à?”
…….
(zhǐsāngmàhuái): Chỉ c·h·ó mắng mèo, nói bóng nói gió.
Tuy không thể nói cậu là người ngay thẳng, chính trực nhưng ấn tượng đầu tiên cậu tạo cho cô thì ít nhất cậu cũng là một thiếu niên đầy nhiệt huyết hăng hái.
Vừa nãy thầy dạy Toán tức đến nỗi vung tay vung chân muốn tóm cậu ta, cũng không biết rốt cuộc cậu ta đã phạm phải đại tội không thể tha thứ gì.
Thấy Nam Tường không đáp lại, Giang Hoài Tự hoàn toàn có ý tốt: “Chỉ muốn nhắc cậu mua nhiều như vậy khả năng làm không xong hết.”
Chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Đây thế mà là chuyên mục tấm gương năm học, danh sách được dán bên trên đều là khen thưởng học sinh đạt thành tích cao học kỳ trước.
Trông có vẻ là một trận mưa máu gió tanh đây.
Chỉ có điều điều mà Giang Hoài Tự không biết, vừa rồi khi cậu bị gọi đến phòng Toán nói chuyện, Nam Tường cũng đã trải qua một giờ địa ngục.
Hiện tại vị thiếu gia phiền phức nào đó vẫn đang đi theo đằng sau cô, Nam Tường trợn mắt, âm thầm chê bai mấy giây.
三十年河东,三十年河西
Bây giờ nhìn lại, có lẽ cô đã quá thành kiến. Làm sao một người không bao giờ che giấu cảm xúc, vui hay buồn đều bày ra trên mặt, thẳng thắn tựa mặt trời mọc như cậu lại có thể bị bao phủ bởi bạo lực và thương tích đầy mình được chứ.
Nam Tường cười xấu hổ mấy giây: “Đâu có, chỉ là cách biệt có hơi lớn.”
Vừa rồi cậu thực sự cảm động vì cô có lòng đợi bên ngoài, thực sự nghĩ rằng cô quan tâm mình muốn an ủi mình, không ngờ thái độ của cô lại thay đổi 180 độ, muốn lợi dung cậu để kèm cô học tập.
Ra khỏi cổng trường Chuyên.
Giang Hoài Tự tức không chịu được: “Cậu nhìn kỹ lại xem.”
Sau đó nghe cô nói: “Hoài trong ‘Chỉ gà mắng c·h·ó’, Tự trong ‘Trật tự hỗn loạn’, chị đừng nhập sai nhé.”
Thấy không có tác dụng, cậu hoàn toàn từ bỏ phản kháng, gãi tai lười biếng nói: “Lão Hách này, lỗ tai em đều sắp mọc kén đến nơi rồi, lần này thầy giáo d·ụ·c nhẹ thôi nhé.”
Kết hợp với ấn tượng con ông cháu cha không đâu vào đâu mấy ngày nay của Giang Hoài Tự, Nam Tường nửa đùa nửa thật nói: “Không bị phạt đâu nhỉ? Thời đại này bị phạt còn dán ảnh thông cáo cho toàn thế giới biết, đúng là chẳng tôn trọng quyền riêng tư.”
Toán Văn Lý Hóa Sinh, chỉnh tề một hàng dài.
Giang Hoài Tự không nghiêm chỉnh khoanh tay, nhướng mày liếc nhìn cô: “Sao nào? Cậu tưởng tôi là đứa nổi loạn? Con ông cháu cha? Trùm trường? Hay là lưu manh ngã tư đầu phố?”
Ngước mắt lên, cậu phát hiện Nam Tường đang chậm rãi quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ “trước đây lỗ m.ãng quá” bi thương nghiêm trọng, bên cạnh đó còn nở thêm một nụ cười khổ vô cùng cứng ngắc.
Ra khỏi văn phòng môn Toán, Nam Tường cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm oán chuyện trộm đồ hôm nay sóng gió trùng trùng chắc chắn đều là do người nào đó ban cho.
Khi Giang Hoài Tự lê thân thể mệt mỏi ra khỏi văn phòng, cậu phát hiện Nam Tường vẫn đang ở dưới đại sảnh ngồi dưới đất chơi điện thoại, dáng vẻ buồn chán.
Nam Tường một đường chạy thẳng đến khu sách bổ trợ, trả đũa bằng cách chọn ra hai ba cuốn sách bài tập cho mỗi môn, tổng cộng phải có hơn chục cuốn. Cầm một chồng sách dày đặc trong tay, bỗng nhiên cảm thấy thoải mái.
Cậu nghiêng người sang một bên, căn bản không nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cậu thế này làm tôi hoài nghi hình tượng của bản thân trong lòng cậu rất tệ.”
Giang Hoài Tự gập cuốn sách trong tay lại, chẳng hiểu ra sao, vô cùng vô tội: “Tôi theo dõi cậu làm gì, nhìn tôi giống rảnh lắm?”
“Nghe thấy không hả? Lập tức qua đây cho tôi! !”
? Cách miêu tả kiểu gì vậy.
“Cậu thanh toán trước đi, hình như tôi quên thẻ hội viên rồi, tôi tìm đã.” Nam Tường vừa lục lọi túi vừa nói.
Quả nhiên cậu ta là khắc tinh của cô, hễ gặp nhau là không có gì tốt lành, sau này lỡ có đụng phải tốt hơn hết nên đi đường vòng.
Nhân viên: “Tên?”
Niệm Nô Kiều • Xích Bích Hoài Cổ
Giang Hoài Tự im lặng hai giây, tựa hồ đang suy nghĩ.
Vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo y hệt trước.
Vào cuối học kỳ trước, Nam Tường biết được trường Chuyên đã đề xuất cho học sinh phân hiệu một suất học bổng đi du học, yêu cầu là phải có một học sinh phát triển toàn diện những giá trị cốt lõi về đạo đức, trí tuệ, thể chất và thẩm mỹ.
Giáo viên chủ nhiệm cũ khuyên cô nên làm kỹ hai chuẩn bị, nếu không nhận được giấy giới thiệu thì vẫn phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học thông thường, tuyệt đối đừng lo cái này để mất cái kia.
Giải thích thì quá rắc rối, người có thể hiểu chỉ vỏn vẹn đếm được trên đầu ngón tay, nói ra cũng chỉ thêm tăng thêm phiền muộn.
Nghe xong một tràng dài huyên náo này, Giang Hoài Tự không nói nên lời, hóa ra cô đang đợi điều này.
指桑骂槐
– Sānshí nián hédōng, sānshí nián héxī – Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây/ Sông có khúc, người có lúc.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Nhảm nhí! Đi nhanh ra đây.”
Trước đây nóng lòng hận không thể giũ sạch quan hệ với cậu, bây giờ tự dưng muốn lại gần, mục đích có thuần hay không nhìn thôi cũng biết.
“Chốt kèo.”
(
Nam Tường nhìn kỹ, kinh ngạc đến mức suýt đổ mồ hôi lạnh. Cô nhìn lên nhìn xuống trái phải nhiều lần, giữa chừng thậm chí còn hoài nghi bản thân không biết chữ, hoặc là tuổi còn nhỏ mà đã bị viễn thị chứ chần chừ không dám khẳng định.
Nam Tường: “Giang Hoài Tự.”
江郎才尽
Ngoài điểm chất lượng toàn diện, nghĩa là học sinh phải tích cực tham gia các hoạt động khác nhau trong khuôn viên trường, còn có một yêu cầu về phần cứng, đó là phải lọt vào top 100 của trường.
Cậu biết có nói gì cũng vô ích, dứt khoát để cô đi.
Giang Hoài Tự dựa vào giá sách gần đó, liếc nhìn từ trên xuống đống sách bài tập dày cộp trong tay gần như che kín khuôn mặt của cô, bộ dáng lưỡng lự không muốn nói của cậu càng khiến Nam Tường cáu kỉnh.
Kết quả là mặt nóng dán mông lạnh, mình nhiệt tình người ta hờ hững.
Giang Hoài Tự bất đắc dĩ: “Không phải, tôi cũng làm đề, đề đều là bài thi và bài tập do giáo viên trong trường phát, thế là đủ rồi.”
(
Trong lòng Giang Hoài Tự khó chịu, ngay cả lông mày cũng lạnh lùng, từ chối thẳng thừng: “Không được, không rảnh.”
Nam Tường vẫn không có cảm kích, liếc cậu một cái, mỉa mai nói: “Ồ, sau đó có phải cậu muốn nói cậu làm hết được, bởi vì cậu không phải người bình thường?”
Nam Tường do dự vài giây, trầm ngâm một lát, dùng vẻ mặt chân thành nhất ngẩng đầu nhìn cậu, hai mắt sáng ngời bắt đầu tỏ ý: “Bạn học Giang, tôi muốn hỏi những năm này cậu chưa bao giờ thất bại, liệu có thể truyền thụ cho tôi một vài kinh nghiệm học tập không? Tuy tôi không có tiền để trả cậu, nhưng tôi rất chăm chỉ, có thể làm trâu làm ngựa cho cậu, giúp cậu giữ bí mật. Hơn nữa tôi tiếp thu rất nhanh, tuyệt đối sẽ không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu.”
Giang Hoài Tự im lặng nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô.
(*) –
“Cho nên đây xem như đang khen hay là mắng tôi?” Giang Hoài Tự vẻ mặt lạnh lùng, lời nói ẩn ý châm chọc, “Cũng phải, tôi trong lòng cậu là một kẻ ngốc nghếch xinh đẹp mà.”
……
Nam Tường gật đầu: “Có điều điểm môn Toán với môn tự nhiên của cậu sắp được tối đa rồi, vậy điểm tổng của cậu phải vượt người thứ hai bao nhiêu điểm?”
Nhân viên nhận lấy cuốn sách từ tay Giang Hoài Tự, cười điềm đạm nói: “Bạn học, đang mùa tựu trường nên có hoạt động nhỏ, hội viên mới có thể được giảm giá 50%.”
“Dù gì thì vừa nãy trong văn phòng cậu cũng giúp tôi mà, coi như là có qua có lại.”
Cả một hàng ảnh chứng nhận, khóe miệng còn treo nụ cười nửa miệng đặc trưng của cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Hoài Tự không ngước mắt lên: “Cám ơn, không cần.”
Giang Hoài Tự: Tránh ra để tôi xem xem ai phạm luật trời chọc vợ tôi tức giận nào. Ồ, chú hề là tôi hỏ.
Cậu bất lực rút tay lại.
Cậu uể oải đáp lại giọng nói lè nhè ở đằng kia, bị hối thúc mới không tình nguyện bước tới.
Lúc này, cô cảm thấy có người kéo tay áo mình, cô quay người lại, nhìn thấy vẻ mặt bất lực mang ý “Cậu đừng tức giận nữa” của Giang Hoài Tự, tiếc là lời nói ra khỏi miệng cậu vẫn không được lòng người.
“Không khoa học.”
Giang Hoài Tự hất cằm về phía cô, tư thế lười biếng, ánh mắt chứa ý cười.
Buổi trưa, các con hẻm ở Tri Hạ Lí nóng hơn thường lệ. Một đợt nắng nóng ập vào mặt, không khí ẩm ướt như một chiếc tàu hơi nước đóng kín, gió nóng thổi vào từ xa khiến tiếng ve kêu inh ỏi.
–
của Tô Thức, nghĩa: Sóng Trường Giang cuồn cuộn không ngừng chảy về phía đông, cuốn sạch biết bao nhân vật phong lưu thiên cổ.
Nam Tường quay đầu lại, vỗ tay giả vờ ngộ đạo: “Ồ! Tôi còn đang nghĩ nếu chị ấy có hỏi thì tôi định giải thích là Giang trong ‘Lừa đảo giang hồ’ nữa là. Thì ra Giang Lăng hết thời cũng là chữ Giang này, sao tôi không nghĩ ra nhỉ.”
: Giang Lăng tài tận, thành ngữ ám chỉ sự kiệt quệ, thoái trào trong tài năng của một người.
Nam Tường tiếp tục cười xấu hổ: “Tôi chỉ không ngờ cậu là học sinh ba tốt xuất sắc như vậy, trước đây còn bảo giúp cậu dạy kèm nên có hơi xấu hổ ha ha.”
Chẳng trách điểm TOEFL chỉ có 68. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ là hôm nay cô đã lãng phí cả buổi sáng ở trường rồi lại bị điểm số của người nào đó kí.ch thí.ch dữ dội, nghĩ đến bài thi mô phỏng lớp 12 thứ hai tuần sau, Nam Tường đột nhiên cảm thấy bất lực và bực dọc khó tả.
Đến khi Giang Hoài Tự cuối cùng lê bước đến trước mặt thầy Hách thì bị thầy dùng lực vỗ mạnh vào lưng mấy cái, cậu giả vờ bị đánh đau, ôm ngực ho khan hai tiếng, vẻ mặt “xin thầy tha cho em”.
–
….OK FINE, còn tưởng cô tốt bụng lắm.
Lời còn chưa nói xong.
Chương 11: Phạm luật trời.
Nhưng áp lực điểm số, áp lực học phí, cộng thêm với việc phải giấu xin tiền cha ruột mà không nói cho mẹ ruột biết, áp lực của hàng loạt hành động bí mật này lại ập đến với cô như một cơn thủy triều.
Cô đảo mắt liên hồi: “Hoặc có thể là Giang trong ‘Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây’….” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Hoài Tự thầm nghĩ, cậu nhớ rõ đấy chứ.
“Nhanh lên cho tôi!” Lão Hách nhìn thấy cậu như vậy càng phẫn nộ hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời nói cứng rắn bị ép trở lại, Giang Hoài Tự sửng sốt. Cậu không ngờ cô khịa người khác lại dốc toàn lực như vậy, tức giận đến thế.
“Ok Ok.” Nam Tường cười tỏ ý với cậu, trong lời nói mang ý châm biếm, “Lần sau giới thiệu, tôi sẽ bảo cậu là Giang trong ‘Đại giang đông đi khứ lãng đào tận, thiên cổ phong lưu nhân vật’, cậu có hài lòng chưa?”
Không phải là cô tức Giang Hoài Tự, việc dạy hay không là quyền tự do của cậu, điều đó không có gì sai cả.
Giang Hoài Tự: “Cậu tự nghe xem trong này có chữ Giang không?”
Hai người lại sóng vai nhau đến quầy tính tiền, Giang Hoài Tự thề rằng cậu thật sự không muốn đi theo cô, cậu chỉ tình cờ cũng muốn đi thanh toán mà thôi.
*) –
Nét bút thanh thoát phóng khoáng, theo sau là ba chữ “Giang Hoài Tự”.
Cứu với, anh trai này còn định lôi chuyện cũ đến bao giờ, rốt cuộc để bụng đến mức nào chứ…
“Những gì cậu vừa nói, có thể làm trâu làm ngựa cho tôi đúng không.”
(*) –
Nam Tường kiên nhẫn hỏi: “Ngài có cao kiến gì?”
“Đợi cậu đó.” Nam Tường nói như điều đương nhiên.
Nam Tường dừng lại, trong lòng yên lặng trợn mắt: “Có phải cậu định nói thiên tài các cậu không thường làm đề, chỉ dựa IQ, không học cũng biết?”
Nhạc nền “Vô địch thật cô độc, lẻ loi làm sao~” vang lên thánh thót trong lòng.
“Được, vậy tôi đi thanh toán.” Nam Tường đi vòng qua cậu muốn rời đi.
Tuy vậy cậu vẫn cong môi, lịch sự đáp: “Cảm ơn, quá khen rồi.”
Hơn một tiếng sau.
“Không sao.” Giang Hoài Tự gật đầu, giọng điệu nhẹ nhàng, “Thầy bảo tôi viết bản kiểm điểm tám vạn chữ, cậu cùng tôi viết?”
Đang lúc suy nghĩ, cô tình cờ đi ngang qua bảng thông báo ở sảnh tầng một, ngay lập tức bị thu hút.
Nam Tường lập tức xua tay: “Không đến nỗi lưu manh, cậu nhìn có vẻ không biết đánh nhau lắm.”
“Đợi tôi?” Ánh mắt Giang Hoài Tự lơ đãng, “Chờ tôi kể cậu nghe quá trình xét xử?”
》
Thấy Giang Hoài Tự trầm mặc, Nam Tường tiếp tục hỏi: “Tôi hỏi thật đấy, cậu phạm lỗi gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy nụ cười mà cô dành cho Giang Hoài Tự khi nãy cơ hồ đã chạm đến giới hạn của cô.
…….
*) – Trích trong
Từ tổng điểm đến từng môn học. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giang Hoài Tự: “……”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.