Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 96: Chương 96
Bàn tay anh không ngừng lại một chút nào, đôi môi anh cứ lưu luyến da thịt sau chiếc gáy nõn nà của cô.
Thịnh Tường cho rượu vào trong một cái nồi treo trên giá nướng, sau đó cho thêm một ít rượu gạo cũng được cô mang đến, đun nhỏ lửa để cho mọi người uống.
Người đàn ông trẻ tuổi lấy rượu trong tủ lạnh ra: “Em có muốn uống không?”
“Bản thân anh có tự thấy câu nói này thuyết phục sao?” Cô nháy mắt với anh: “Chỉ là bọn họ quá quen với anh rồi thôi.”
Thịnh Tường dỗi không thèm nói gì với anh nữa.
Mọi người ai nấy đều quấn trong chăn nhung, chỉ lộ ra khuôn mặt tái nhợt.
Thịnh Tường hơi ngừng lại một chút, cô nhìn những người xung quanh: “Cảm ơn mọi người đã và đang đi cùng Thẩm Ngôn Lễ, cũng cảm ơn mọi người đã luôn cố gắng vì S&S. Con đường sau này còn rất dài, cho nên vì tương lai chúng ta, tôi lại chúc mọi người một ly.”
Ngày hôm sau, rồi ngày hôm sau nữa, khi Thẩm Ngôn Lễ bày tỏ khao khát của bản thân, Thịnh Tường ngay lập tức từ chối.
Anh đè cô lên ván cửa ngay lập tức: “Em có biết ngay sau đây anh muốn làm gì không?”
…
Cô nắm tay thành đấm, nhẹ nhàng đấm đấm ngực anh: “Được rồi em biết rồi, em sẽ yêu thương anh nhiều hơn nữa, được chưa?”
Nghe thế, mấy người đàn ông ngồi bên cạnh hỏi cô ấy: “Đào Tử, em Tường của em bị Tổng giám đốc Thẩm lấy mất rồi, nếu em hâm mộ thì phòng thí nghiệm bọn anh cũng có mấy cậu trai khá ổn áp cho em chọn lựa đó, em có muốn yêu đương không?”
Thịnh Tường bị Thẩm Ngôn Lễ nhìn như thế thì thấy mặt mình nóng ran, cô khẽ kéo nút áo trên áo anh rồi nhẹ nhàng vặn xoắn nó: “Đương nhiên rồi, em chắc chắn cũng muốn chứ, nhưng sau này hai người chúng ta đều sẽ ở chung một mái nhà, chỉ cần nghĩ đến đó thôi là em đã thấy mãn nguyện rồi.”
Thẩm Ngôn Lễ không nói gì.
Dứt lời, ánh mắt sáng quắc của anh níu lấy tầm nhìn của cô, không để cho cô có cơ hội trốn tránh.
Bởi vì trước đêm Giao thừa, mọi người đều đang cắm trại ngoài trời với nhau, cho nên đúng hôm Giao thừa, tất cả mọi người đều từ chối không đi đâu cả, ai cũng ngủ say như c·h·ế·t, bảo là phải ngủ bù.
Cô lắng nghe động tĩnh, hình như anh đang dọn thảm thật.
“Chị dâu nói đúng, chúng tôi nghe lời chị dâu hết!”
Khi Thịnh Tường ngồi xuống, cô nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ đang chăm chú nhìn cô, anh nói với giọng ung dung: “Em nghe thấy chưa, bọn họ đều không phàn nàn gì với anh cả.”
Nhóm người Tiêu Tự thì lại càng không cần phải nói.
Họ không chỉ mở mấy bình rượu, mà ngay cả bữa ăn cũng kéo dài vô cùng.
Có chút ánh trăng mờ chiếu vào khe núi.
Thẩm Ngôn Lễ không tham dự vào bầu không khí sôi nổi náo nhiệt ấy.
Thịnh Tường uốn éo người, rồi lại bị anh lật người lại. Cô chỉ nghe thấy tiếng th* d*c nặng nề của Thẩm Ngôn Lễ: “Bây giờ không dừng được, em chịu đựng một tí.”
Trên đường từ vùng đồng cỏ trở về dãy nhà, mọi người trong phòng thí nghiệm đều cố gắng hết sức né mặt hai người bọn họ.
Nhưng tất cả đều bị Thẩm Ngôn Lễ ngăn cản.
Anh còn chê cô yếu ớt nữa.
Thịnh Tường giơ tay muốn đấm anh, nhưng sau đó cô đã bị động tác mạnh bạo của anh nhiễu loạn suy nghĩ.
Hai ngày sau, Thịnh Tường cảm thấy cô có bóng ma tâm lý đối với thảm trải sàn.
Thịnh Tường không hiểu anh muốn nói gì, cô ngước mắt nhìn anh.
Thịnh Tường ôm lấy một cánh tay anh, cô nghiêng đầu đếm mây.
Có tiếng sột soạt lớn dần, dường như là Thẩm Ngôn Lễ đang đi về phía này.
Trình Dã Vọng thấy vẻ mặt anh ta không vui: “Cậu hút điếu thuốc mà cũng bị sặc được à?”
Ai cũng kêu than là không để cho những người độc thân như họ được yên.
Mãi sau khi kết thúc, một người thì mặt mày thả lỏng như vừa khổ tận cam lai, một người thì mềm nhũn ra như bún, gò má ửng hồng vô cùng xinh đẹp.
Thịnh Tường nhìn bóng lưng anh ngay phía trước cô, bước chân tạm dừng một chút, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô đã đuổi kịp anh.
Đôi mắt ấy như chứa đầy mây mù, giờ phút này những đám mây mù ấy như tan ra thành nước, ngập tràn trong mắt cô.
Đoàn người nói chuyện càng lúc càng hăng say, như chiếc máy hát được mở ra, trong khe núi văng vẳng tiếng người trêu đùa nhau.
Trước ánh nhìn trìu mến của Thẩm Ngôn Lễ, cô cầm bát của mình, uống một ngụm đầu tiên: “Nhóm chúng ta đã quen biết nhau ít nhất cũng sáu, bảy năm rồi đấy nhỉ.”
Thịnh Tường cảm thấy hơi buồn cười: “Thế nếu theo ý của anh thì có phải ngoài lời cam kết miệng ra, em còn phải ký tên cho anh nữa đúng không?”
“Vâng chị dâu, tâm ý của chị chúng tôi xin nhận.”
Lại còn muốn cam kết nữa cơ, cái tên này.
Chuyến đi này Thịnh Tường còn cố ý mang rượu tuyết lê mà Lê Nghệ làm ở Giang Nam đưa cho.
Sau một ngày làm việc chăm chỉ và vất vả, mọi người ai cũng muốn tự thưởng cho bản thân mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thịnh Tường nói thẳng là mình không chịu nổi rồi.
“Ừm?”
Thịnh Tường nhấc một chiếc gối ngủ ném vào mặt anh.
“Em thích như thế nào cũng được.” Thẩm Ngôn Lễ nói xong, bỗng nhiên gọi cô một câu: “Vợ ơi.”
Cô tự tay rót rượu vào từng bát một: “Uống cái này đi, vừa ngon vừa ngọt, lại ấm dạ dày nữa.”
Ứng Đào uống say mèm, cô nằm gục ngay trên bàn cơm.
Quần áo của cô đều bị cởi ra, rồi sau đó, chút lo sợ cùng cảm giác cao trào ập đến, khiến trái tim cô đập thình thịch.
Dù sao có vài người vẫn còn công việc cần xử lý trong ngày mai nữa.
Thịnh Tường ôm lấy đầu của Thẩm Ngôn Lễ, đôi mắt cô hơi mở to.
Bọn họ ai cũng trẻ tuổi, cho nên có rất nhiều tài lẻ đa dạng.
Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường đi đến một ban công khác của căn nhà gỗ, họ cùng nhau ngồi trên sô pha, ngắm nhìn cảnh sắc núi non ở phương xa.
Thịnh Tường vẫn còn đặt tay lên môi, khi đi trên con đường núi tối tăm, cô không kìm được nữa mà nói: “Thẩm Ngôn Lễ, em thấy anh là người chẳng chịu để mình bị thiệt gì cả…”
Chuyến đi công tác này chẳng mấy chốc sẽ kết thúc, rồi lại một tuần đầy bận rộn nữa sắp bắt đầu.
Bây giờ dường như mọi người đều đã miễn dịch rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em nói ngược rồi.” Thẩm Ngôn Lễ liếc nhìn cô: “Bình thường chẳng phải là anh luôn là người thiệt hơn em sao?”
Khi hai người gần sát, người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên nói: “Anh thấy ban công này cũng chỉ thường thôi.”
Cô nằm xuống đưa lưng về phía anh, rồi dùng chăn cuốn chặt lấy mình.
Có một số người vốn hướng nội, họ không uống tiếp nữa nên nói muốn về phòng nghỉ ngơi.
Chẳng lẽ Thẩm Ngôn Lễ còn không biết cô bị làm sao ư?
Trong dãy nhà đều có lắp máy sưởi cho nên không lạnh. Nhưng tấm lưng ngọc ngà của cô để trên ván cửa vẫn khiến cô phát ra tiếng r*n r* vì lạnh.
Vừa nãy Thẩm Ngôn Lễ hoàn toàn không kiềm chế chút nào, anh hôn rất mạnh, như chẳng cần biết trời cao đất dày gì, vừa m*t vừa day, khiến cho đôi môi cô giờ vẫn còn hơi tê tê.
Thẩm Ngôn Lễ nghe được tiếng động cô phát ra thì ngước mắt nhìn, anh thấy cô như vậy thì phì cười: “A Tường.”
Cứ thế thấm thoát mà đã trôi qua thêm một năm, dự án của Thẩm Ngôn Lễ cũng đã đi đến giai đoạn cuối cùng, đồng thời cũng là giai đoạn quan trọng nhất.
Khi chỉ còn vài giây nữa là đến khoảnh khắc Giao thừa, đỉnh núi đằng xa liên tục vọng đến tiếng hoan hô.
Chẳng cần chờ đợi câu trả lời của cô, Thẩm Ngôn Lễ đã nghiêng đầu ghé vào tai cô nói hai chữ.
Thịnh Tường chỉ vào chiếc thảm dưới đất, bây giờ cứ nhìn thấy nó là cô lại nhớ đến lúc sàn gỗ kêu cót két, cho nên cô quay ngắt đi: “Ầy, anh xem… phải làm gì với cái này đây?”
Cô nghe anh nói thế thì cũng chịu đựng.
Thịnh Tường nghe anh nói thế thì hơi ngẩn người, anh cười cực kỳ đẹp, cũng vô cùng xấu xa, nói với giọng điệu hư hỏng: “Vào nhà tìm cái bút đã, hôm nay em bắt buộc phải ký tên cho anh.”
Thịnh Tường giơ tay đánh anh cái bốp.
Cô ngước mắt lườm anh một cái: “Hôm nay em ăn no rồi, chẳng muốn uống rượu đâu.”
Thịnh Tường không nhịn được mà hé mắt nhìn anh.
Ban đầu Thẩm Ngôn Lễ còn biểu hiện bình thường, ai ngờ ngay khi vừa vào cửa anh đã bắt đầu phát cuồng.
Anh có cái tính nhà quan, ngoại trừ thỉnh thoảng đối với cô ra, trước mặt người khác anh còn lâu mới cúi đầu.
Trình Dã Vọng đạp Tiêu Tự một cái rồi tiếp tục uống bát rượu tuyết lê của mình.
Thịnh Tường ôm anh, đáp: “Anh cũng vậy nhé.”
Dường như Thẩm Ngôn Lễ không nghe rõ cô nói gì, anh hơi nghiêng người, ghé sát vào tai cô: “Em vừa nói gì cơ?”
Gió đông thổi qua vù vù, nhưng nhiệt độ trên núi không lạnh, gió nổi như vậy lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Ngay từ lúc bắt đầu, mọi người đều rất tập trung nghe cô nói, nhưng đến khi cô nói câu này, Tiêu Tự lên tiếng đầu tiên: “Em Tường, tôi đồng ý hết với các câu trước của cậu, nhưng riêng điểm này, nếu kể xấu Thẩm c·h·ó với cậu thì chắc một giây sau tôi đã nằm dưới nấm mồ mất rồi.”
Sau khi tiếp tục từ phía bên kia thảo nguyên quay lại chân núi thì cũng coi như vừa hết một ngày bận rộn từ sáng tới tối nhưng vẫn đầy ắp niềm vui.
Thẩm Ngôn Lễ mặc kệ câu nói của cô, anh vẫn nhoẻn cười.
Quần áo lúc trước Thịnh Tường mặc đều dúm dó không ra hồn nữa rồi.
Gió đêm gào thét, nhiệt độ trên núi giữa ngày và đêm có sự chênh lệch khá lớn, lạnh hơn nhiều so với khi ở nhà gỗ.
Cả nhóm người đi đến vùng đồng cỏ phía trước, rồi theo đề nghị của hai cô gái trong nhóm, mọi người dựng lều ở chỗ gần vườn hoa.
Lửa trại lẳng lặng bập bùng, chỉ còn tiếng cười đùa khi bổng khi trầm văng vẳng trong khe núi.
Thẩm Ngôn Lễ hơi dừng lại một chút, mái tóc đen của anh hơi ẩm vì mồ hôi: “Hôm nay em làm sao vậy?”
Nơi này trông thật gần với không trung, dường như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm đến những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Thậm chí cô còn tát mấy cái vào má anh nữa.
Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đi ở vị trí cuối cùng trong đội ngũ.
Ngay vào giờ này khắc này, Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô đầy trìu mến: “A Tường, năm mới vui vẻ nhé em.”
“Không được à.” Thịnh Tường vẫn cứ nhìn lên không trung: “Em thích thế đấy.”
Tiêu Tự suýt chút nữa thì bị điếu thuốc trong tay làm bỏng.
Thẩm Ngôn Lễ nhận lấy nó một cách dễ dàng: “Chiêu này vô dụng đối với anh mà, em có một tí tẹo sức như thế chỉ như gãi ngứa cho anh thôi.”
Ánh nhìn của Thịnh Tường còn vương vấn nơi núi đồi, cô từ từ đáp lại: “Em biết rồi, anh nói đi nói lại những câu này quá nhiều lần rồi, em có đối xử tệ bạc gì với anh chưa?”
Có vẻ như có một nhóm người khác giống như bọn họ, đang dắt tay nhau cười đùa vui vẻ đủ thứ trên đời.
Dứt lời, Thẩm Ngôn Lễ kéo tay cô chạy.
Sau khi Thẩm Ngôn Lễ hoàn thành chuyến đi công tác cho dự án bay thử lần này, Thịnh Tường ngay lập tức rúc trong phòng với anh, không hề đi bất kỳ đâu.
Buổi chiều, vài ngọn núi nơi xa xa đã được ánh sáng của pháo hoa chiếu rọi.
Anh yên lặng nhìn cô, ánh nhìn tăm tối khó dò.
“Anh trêu em đấy, lát nữa anh sẽ dọn nó đi mà.”
Thẩm Ngôn Lễ nghe xong thì thẳng lưng lên, anh ngước mắt nhìn vào rừng sâu núi vắng trước mặt.
“Chúng tôi không phàn nàn gì với anh ấy đâu, không hề, chả có gì hết!”
Đương nhiên Thịnh Tường biết rõ chuyện sắp xảy ra, thậm chí từ sâu trong đáy lòng, cô còn cảm thấy hơi mong chờ nó.
Nhưng cô chịu đựng như thế từ trên đệm giường lăn tới thảm.
“Thật ra là không tệ bạc gì đâu, nhưng mà con người ai chẳng muốn có được điều tốt hơn.” Thẩm Ngôn Lễ nói rồi dùng một tay đặt mạnh ly rượu lên trên mặt bàn, phát ra một tiếng vang trong trẻo: “Em dám nói em không muốn thế sao.”
Tính cách của Thẩm Ngôn Lễ như thế nào, cô là người hiểu rõ nhất.
“Em chẳng nói gì hết.” Bản năng mách bảo Thịnh Tường là cô nên nói sang chuyện khác, cô chỉ về phía nhóm người đang đi hàng đôi hàng ba ở xa xa phía trước: “… Anh chú ý đường đi, chúng ta bị tụt lại so với bọn họ nhiều quá rồi kìa.”
Bọn họ nói cô bé này quả là độc đáo, có phong cách riêng.
…
“Mấy câu lúc nãy mà em nói ấy.” Người đàn ông trẻ tuổi rũ mắt nhìn cô: “Anh thích cực kỳ.”
Trò chơi gì họ cũng chơi được, hơn nữa còn chơi cực kỳ khoái trá.
Nhìn xung quanh thì chỉ thấy chỉ có mỗi hai người.
Lúc ở trong phòng tắm, cô lại bị nhấp thêm lần nữa, cho nên sau khi được ôm ra, cho dù anh có nói thế nào thì cô cũng không để Thẩm Ngôn Lễ chạm vào mình nữa.
Thịnh Tường tiếp tục ngửa đầu uống cạn bát rượu, sau đó cô từ từ nói: “Sau này nếu có lúc nào anh ấy tính tình không tốt, mọi người đều có thể nói với tôi, tôi chỉ hy vọng mọi người có thể rộng lượng tha thứ cho anh ấy một chút…”
Thẩm Ngôn Lễ dắt tay Thịnh Tường, hai người không ở lại lâu, chỉ ngồi một lúc rồi về.
Thịnh Tường nhỏ giọng nói: “Nếu mà so sánh chính xác ra ấy, thì có khi em vẫn bị thiệt nhiều hơn anh đấy.”
Tiêu Tự ngồi đối diện Ứng Đào, trung gian là lửa trại, anh ta châm một điếu thuốc rồi cầm trong tay, cười nhạo cô ấy: “Em cũng biết là người ta dịu dàng à?”
“Người khác đều đếm sao, sao em lại đếm mây?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyến đi lần này phòng thí nghiệm đã thu hoạch được rất nhiều.
Thịnh Tường không thể nói ra một câu đầy đủ, cô chỉ có thể nhẹ giọng gọi anh: “Thẩm Ngôn Lễ.”
Họ không hề nhắc tới việc gặp nhau một cách ăn ý.
Buổi chiều cắm trại vô cùng vui vẻ và thoải mái.
“…”
Còn về phần trường hợp xảy ra vấn đề, thì còn cần phải mang về căn cứ rồi để các chuyên gia thẩm định xem xét.
Ai ngờ cô lại nhìn thấy anh đang ngồi chồm hổm, cúi đầu nhìn tấm thảm kia như đang đánh giá gì.
Điều quan trọng là sắp đến đêm Giao thừa rồi, nếu cô còn cho anh thì chắc không chịu nổi đến lúc đó mất.
Ứng Đào suýt chút nữa thì khóc nức nở, cô chấm chấm lau đi những giọt nước mắt vô hình trên má: “Đây là thứ tình yêu thần tiên nào thế này, em Tường dịu dàng quá đi mất!”
Khi hai người còn đang đùa giỡn với nhau, gió núi thổi qua, Thẩm Ngôn Lễ cảm thấy cô không tự giác rùng mình thì ôm chặt cô vào lòng.
Ai ngờ Thẩm Ngôn Lễ lại hiếm thấy mà cười sảng khoái: “Em nghĩ đi đâu đấy?”
Chủ yếu chính là vùng Ương Dương này có vị trí đắc địa, gió trong khe núi, gió nơi đỉnh núi thổi luân phiên, rất thích hợp cho việc thăm dò các số liệu cơ sở trong các tình huống khác nhau.
Không cần nhắc đến việc anh bế cô lên như thế nào, chỉ riêng việc anh cúi xuống đè nặng lên cơ thể mình cũng đã đủ khiến cô bừng tỉnh cơn mơ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Ngôn Lễ nắm chặt đôi tay của Thịnh Tường, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Cho nên em phải nhớ cho thật kỹ rằng, em phải thương yêu bạn trai mình thật tốt đấy.”
Thẩm Ngôn Lễ ôm xốc người vào lòng, anh đi vào trong phòng, đáp lời cô: “Đến rồi.”
Giờ này phòng bên cạnh còn chưa có người vào ở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có mấy người mới trong phòng thí nghiệm xúc động dạt dào, họ chạy đến muốn mời Thịnh Tường một ly.
…
Lúc này mọi người dường như đều bị hai người bọn họ ảnh hưởng.
Đỉnh núi nơi xa loáng thoáng nghe thấy tiếng vang, chắc hẳn bên đó cũng rất ồn ào huyên náo.
Cô đặt đầu ngón tay mình lên môi, từ từ vuốt nhẹ mấy cái.
“Sặc thì làm sao, chẳng nhẽ tôi không được sặc à?” Lúc này Tiêu Tự vặc lại: “Ông đây dạo này toàn gặp chuyện xui xẻo không được sao!”
…
Thẩm Ngôn Lễ chỉ mặc độc một chiếc quần ngủ, vòng eo săn chắc lộ ra khỏi cạp quần, anh từ từ lật giấy tờ: “Có người giúp việc chuyên môn quét tước mà em, cứ để đó ngày mai bọn họ đến mang đi giặt là được mà.”
“Còn về lão đại, chị dâu ở nhà quản lý anh ấy đi.”
Lúc mới nãy anh cũng không muốn buông cô ra.
Hai người yên lặng không nói lời nào nữa.
Thế là Thịnh Tường không nhẫn nhịn được nữa, cô lại véo mặt anh như ngày trước.
Cô vừa nói dứt lời thì đám đàn ông xung quanh đều cười khoái trá.
Thực tế đã chứng minh rằng, nếu còn khao khát thì ngay cả anh cũng sẽ làm phiền người khác.
“Tình yêu tình báo gì! Không yêu đương gì cả!” Ứng Đào nấc cụt, cô ấy nói cực to: “Bạn tình không ngon hơn bạn trai à?!”
“…”
Tất cả mọi người đều nhường đường cho hai người bọn họ, rất nhanh chóng và ăn ý.
Chương 96: Chương 96
Anh nắm lấy tay cô: “Nhất định sẽ đuổi kịp họ, em nắm chặt tay anh nhé.”
Mọi người cũng gật đầu phụ họa Tiêu Tự.
Sau đó, Thịnh Tường không ngồi xuống.
Các số liệu đều được ghi chép cẩn thận trong sổ sách, chờ đến lúc phân tích.
“Thịnh Tường.” Thẩm Ngôn Lễ nói rồi ngước lên, tầm mắt anh chạm đến ánh nhìn của cô: “Cơ thể em được làm từ nước hết phải không.”
Thịnh Tường nhìn thấy rượu thì nheo mắt: “Hôm qua sao anh không nói?”
“Em hẳn là cũng biết, năm mới này có lẽ anh sẽ còn bận bịu hơn so với năm ngoái.”
Vừa nãy Thẩm Ngôn Lễ ỷ vào việc thời gian vẫn còn sớm, xung quanh không có ai, cho nên anh như lái xe ngày mưa vậy, lướt đến đâu nước phun tung tóe tới đó.
Thẩm Ngôn Lễ ừm một tiếng, anh còn tỏ vẻ suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này một lát: “Như thế cũng không phải không được.”
Có rất nhiều hành trình kéo dài vài ngày như vậy, nhưng mọi người ai cũng thích những cuộc đi kết hợp vừa làm vừa chơi thế này.
“Anh nghĩ kỹ rồi.” Thẩm Ngôn Lễ bế ngang cô lên: “Nếu muốn làm cho thoải mái thì vẫn phải vào nhà.”
Thịnh Tường nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn phải đầu hàng.
Anh cậy nút chai ra tự rót cho mình một ly, rồi sau đó ôm lấy Thịnh Tường ngồi xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.