Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 86: Chương 86

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 86: Chương 86


“Vậy trùng hợp quá, em gái tôi cũng học cùng trường với cô.”

Lâm Khai Dương chỉ vào cổng lối ra: “Em gái tôi đến Nam Hòe, tôi đến đón con bé.”


Ứng Đào đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cô, nói sau này có rảnh thì sẽ đến Nam Hòe một chuyến nhưng cô ấy vẫn chưa xác định được là ngày nào.

Lần trước hai người vội vàng tạm biệt nhau ở câu lạc bộ tư nhân, hoàn toàn không có cơ hội chuyện trò nhiều với nhau.

Thẩm Ngôn Lễ luôn có cách khiến cô mềm lòng đến nỗi dung túng anh hết lần này đến lần khác.

Điều có chút tiếc nuối chính là trước đấy cô không thể kịp đón sinh nhật với Thẩm Ngôn Lễ.

Lâm Đình cười cười: “À à, hồi trước tớ đã nghe nói cậu làm việc ở Hàng không Duy Thịnh nhưng không ngờ lại trùng hợp như vậy, tuyệt lắm.”

Nhắc đến chuyện này, lúc bấy giờ Lâm Đình mới nhớ ra vẫn còn người anh trai Lâm Khai Dương đứng bên cạnh mình, cô ấy cố gắng bình tĩnh lại.

Giống như cảm thấy mình biểu đạt chưa đủ lắm, trong lúc Thẩm Ngôn Lễ chưa kịp lên tiếng, Thịnh Tường đã cụp mắt nói: “Em sẽ đối xử tốt với anh.”

Thịnh Tường nghe vậy thì khẽ gật đầu nhưng trong lòng lại đang hết sức xúc động.

Cuối cùng, anh cũng ngẩng đầu lên khỏi hõm cổ cô, đôi mắt nhìn thẳng vào mặt cô.

Thịnh Tường trả lời: “À, tôi định bắt xe quay về, còn đang chờ tài xế đến.”

Mà sau cảm xúc bất ngờ xen lẫn vui mừng vì gặp được Thịnh Tường vừa nãy, dường như cô ấy cũng đã bình tĩnh lại.

Cuối cùng anh ta đành phải mở miệng nói: “Hóa ra hai người quen nhau sao?”

Lúc này khóe miệng Thịnh Tường khẽ cong lên nở nụ cười nhẹ: “Anh ấy vẫn đang bận làm việc đó thôi, cơ mà bình thường tớ cũng tự làm được, không cần làm phiền đến anh ấy.”

Kể từ đó đến nay, lịch trình của Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường hoàn toàn bị xáo trộn.

Thịnh Tường cũng có chút nhớ cô ấy, lúc này bèn trả lời là được.

Khuôn mặt của cô gái cũng xuất hiện trước mắt cô.

Cô cố gắng làm việc để có thời gian có thể nghỉ ngơi nhưng anh lại không thể đi được vì còn bận làm thêm một bước nữa là chạy thử máy bay trong nhà xưởng, nửa đêm trước giờ sinh nhật anh mới vội vàng rời khỏi đó.

Nhưng có lẽ suy nghĩ đến việc đêm đã khuya, anh còn có công việc phải giải quyết, thế là cô gái được anh ôm công chúa lên, nhanh chóng đưa cô quay về phòng ngủ chính.

Bình minh phía trước vẫn đang dần mọc lên từ phía chân trời xa xa, mà kiểu bận rộn như vậy vẫn chỉ là sự khởi đầu.

Chủ đề cứ thế được gợi mở ra, Thịnh Tường không thể nào cất bước rời đi được: “Đúng vậy.”

“Tớ làm việc ở sân bay Nam Hòe mà, bay tới bay lui luôn.” Thịnh Tường vỗ vỗ vai cô ấy.

Cô gái bị kêu tên thì quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, sau đó giống như bị kinh ngạc đến nỗi cao giọng nói: “... Bé Tường?!”

Lâm Khai Dương vừa nói dứt lời, bên cạnh anh ta đột nhiên có một người chạy đến, nhảy lên vỗ vào vai anh ta: “Anh!”

Chẳng qua không giống với Thịnh Tường, mấy tiếp viên hàng không khác trên chuyến bay này lại cảm thấy rất hứng thú với điều này, mỗi lần đều phải chạy đến hỏi cô vài câu.

Cô sẽ đối xử tốt với anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng tập đoàn Thẩm Thị có các nghiệp vụ kinh doanh song hành với hàng không Duy Thịnh, cộng thêm việc không ngừng cải tiến thiết kế máy bay hàng không, thành công khiến anh rơi vào tình trạng luân chuyển liên tục.

Thịnh Tường quay đầu lại, không khỏi có chút kinh ngạc: “Cơ phó.”

Hôm nay, trong chặng bay về từ Pháp về Trung Quốc, Thịnh Tường lại gặp Cận Thịnh.

Bởi vì câu nói cuối cùng kia của cô, suýt chút nữa Thẩm Ngôn Lễ muốn “làm” cô luôn ngay trong phòng sách.

“Em hiểu hết, cũng biết hết.” Thịnh Tường từ từ ôm chặt Thẩm Ngôn Lễ hơn: “Nhưng mà vẫn luôn có em ở bên cạnh anh, giống như bây giờ vậy.”

Cô tự động đi sang bên cạnh một chút, lại tiếp tục đọc hết tin nhắn của những người khác.

Con đường tương lai đã được định trước sẽ đầy chông gai, hoang vắng.

Đồng hồ thạch anh không ngừng chuyển động, mà ban đêm vui cười đùa giỡn như vậy sau này cũng dần trở nên bình thường, vẫn đang không ngừng diễn ra.

Lâm Đình kéo anh ta đi ra ngoài: “Bốn chữ này cũng là ý trên mặt chữ, anh tự suy nghĩ cho kỹ đi.”

Lần này Thẩm Ngôn Lễ không ở Kinh Hoài cũng không ở Nam Hòe mà anh lại quay về nhà tổ nhà họ Thẩm.

Lâm Khai Dương xin nghỉ phép nên lần này không bay cùng chuyến bay với cô.

Đầu ngón tay thon dài của cô luồn qua làn tóc rối của người đàn ông trẻ tuổi, không ngừng nhẹ nhàng vỗ về.

Trong lúc đang quan sát người này, Thịnh Tường lập tức khựng lại đôi chút.

Lần này sau khi máy bay hạ cánh, Thịnh Tường đứng trong sảnh lớn của sân bay, lấy điện thoại ra.

“Cũng không thể tốt quá được.” Lúc này Thịnh Tường không tiếp tục chống lại nữa mà đón nhận sự v**t v* vỗ về của anh: “Em sẽ cố gắng hết sức mình.”

Mưa rơi không có dấu hiệu ngừng lại nhưng giờ phút này cõi lòng Thịnh Tường lại trái ngược hẳn với cơn mưa ngoài kia.

Hai người đều tiếp tục phát triển trong lĩnh vực của riêng mình.

Chuyện vui cứ liên tục xảy ra, hãng hàng không Duy Thịnh cũng ban hành nguyên tắc chi tiết liên quan đến việc quyết định tranh chấp giữa nhân viên phi hành đoàn và hành khách, nhân tiện công ty cũng thành lập nhóm nhỏ phụ trách những vụ việc liên quan, cách xử lý này không chỉ mang lại sự yên tâm cho nhân viên phi hành đoàn, mà đồng thời nó cũng khiến họ phải tự ước thúc bản thân, nâng cao chất lượng phục vụ hành khách lên máy bay.

Sau khi Thịnh Tường thuận lợi vượt qua kỳ thử việc, bất kể sau này cô có thay đổi lộ trình bay hay không thì cô đều có nhiệm vụ phục vụ hạng thương gia.

“Anh biết rồi.” Bàn tay với những ngón tay thon dài của Thẩm Ngôn Lễ đặt lên vòng eo nhỏ của cô rồi nhẹ nhàng v**t v*: “Vậy em nói xem có thể tốt như thế nào?”

… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hai người hỏi han nhau thêm vài câu, Lâm Khai Dương đứng giữa hai người dường như không chịu nổi nữa.

Nói xong, cô định đi theo dòng người đang đi ra ngoài kia, kết quả dường như Lâm Khai Dương rất tò mò về cô: “Trước đây cô học đại học chính quy ở Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài à?”

Xung quanh đều là người đi được, không phải chỗ tốt để nói chuyện, Lâm Đình dứt khoát đề nghị: “Bất ngờ gặp nhau thế này tạm thời cũng không biết nói gì, chúng ta cũng đã lâu không gặp nhau, lát nữa cậu có chuyện gì không, có muốn đi ăn cơm chung với hai anh em tớ không?”

Sau khi hai bên giới thiệu xong xuôi, cuối cùng cô ấy cũng hiểu mối quan hệ vòng vo giữa ba người.

“Trời ạ, sao cậu lại ở đây vậy?” Cô ấy vừa nói vừa tiến lên trước ôm Thịnh Tường một cái: “Tớ hoàn toàn không ngờ sẽ gặp cậu ở bên này đấy.”

Thịnh Tường vẫn tuân theo triết lý mình đã giữ từ khi còn là sinh viên đó là kiên quyết giữ một khoảng cách nhất định với hành khách, đối với nguyên tắc này cô không cảm thấy có vấn đề gì quá to tát.

Đồng thời một số cảm nhận của cô về cô ấy cũng trở nên rõ ràng hơn.

Giống như anh đã đối xử với cô vậy.

Người kia không để ý đến sự tồn tại của Thịnh Tường, vừa nói vừa ngẩng đầu lên.

Thật ra hiếm khi Thẩm Ngôn Lễ như thế này.

Thẩm Ngôn Lễ thẳng tay nhét Thịnh Tường vào trong chăn, bảo cô mau ngủ đi.

Người đàn ông cao ráo nhìn cô: “Không nói về tôi nữa, sao cô vẫn còn đứng đây thế?”

Thịnh Tường vội vàng xua tay: “Không được không được đâu, tài xế tớ gọi cũng sắp đến rồi, tớ đi trước vậy, sau này có chuyện gì thì liên lạc qua wechat nhé.”

Nghe cô nói thế, mãi một lúc lâu Thẩm Ngôn Lễ vẫn không nói gì, một khoảng lặng bao trùm giữa hai người, họ cứ đứng ôm nhau như thế giữa căn phòng sách trống trải với ánh sáng mờ tối.

Kể từ khi cô về nước đến nay, dường như mọi chuyện đều đang phát triển ổn định với chiều hướng tốt lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sao anh lại ở đây?”

“... Lâm Đình?”

Chương 86: Chương 86

Có lẽ do đã gặp nhau mấy lần nên chắc hẳn ông ấy cũng đã quen với cô, chỉ có điều ông ấy không nói nhiều lắm.

“Ý trên mặt chữ đấy.” Lâm Đình nói, nhớ đến chuyện Lâm Khai Dương và Thịnh Tường cũng coi như là đồng nghiệp với nhau, thế mà đến cả chuyện này cũng không biết, lúc này cô ấy mới nói thêm: “Anh biết Hàng không Duy Thịnh nhỉ, chính là công ty của bọn anh đấy.”

Như thường lệ, cô thông báo cho anh biết mình đã bình an hạ cánh, định bắt xe quay về.

Có lúc đối với cô mà nói, hành khách không nói nhiều, không quá xúc động thì phục vụ càng thoải mái hơn.

Trong lúc cô còn đang mải nhắn tin trên điện thoại thì bỗng có người vỗ nhẹ vào vai cô.

Nhưng Thịnh Tường lại cứ để mặc anh làm vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi vẫy tay tạm biệt nhau, bóng dáng mảnh mai của cô gái chẳng mấy chốc đã hòa vào dòng người đến người đi trong sân bay.

Sau chuyến bay lần này, kỳ thử việc trong vòng ba tháng của cô cũng đến lúc kiểm tra đánh giá cuối cùng. Thông qua thành tích trong những chặng bay và phản hồi của hành khách, kết hợp với đồng nghiệp và đội bay chấm điểm, tóm lại gộp tất cả các nhân tố lại rồi đánh giá, cân nhắc thì mới có thể tính ra kết quả cuối cùng.

Lâm Khai Dương nhìn sang chỗ khác: “Vừa nãy em nói người kia nhà cô ấy đâu là có ý gì?”

Thịnh Tường cũng dần dần thích ứng với giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của tuyến đường hàng không cố định qua lại giữa Pháp và Trung Quốc, xem như cô đã ổn định cuộc sống.

Lâm Khai Dương hơi nhướng mày, có hơi không hiểu.

Dường như cảm xúc của cô được xoa dịu bởi những cơn gió nhẹ nhàng thổi bên ngoài, cố gắng chặn lại những mầm non đang không ngừng phát triển và nhú lên kia.

Mùa thu gió thổi đìu hiu, lá cây cũng dần khô đi.

Thịnh Tường không thể tặng quà được cho anh, lúc đó chỉ có một mình cô trong phòng nên trong lúc rảnh rỗi cô bèn gọi video call với Lê Nghệ.

Cơn mưa đêm hè vẫn còn rả rích ngoài cửa sổ, mặt kính cửa sổ ở phòng sách bị hạt mưa bắn vào đọng trên kính tạo ra cảm giác mông lung mờ ảo.

Cô ấy đã thay đổi rất nhiều, mấy năm nay cô ấy vào nam ra bắc, không có chỗ ở cố định, làm công việc vừa quay phim chụp ảnh trong lúc du lịch nhưng cũng có thể nói là vừa du lịch trong lúc quay phim chụp ảnh.

Dừng một lúc, cô nói thêm: “Mỗi lần anh mệt, cần được nghỉ ngơi, anh đều có thể nói với em.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thời gian trôi qua rất nhanh, rốt cuộc mùa hè ở Nam Hòe cũng đi qua.

Không nhắc đến chuyện tình cờ chạm mặt anh ấy ở sân bay, chỉ riêng việc lúc này anh đang đứng cạnh đường đón người ở sân bay thì cũng đã đủ khiến người ta hết sức kinh ngạc rồi.

Lâm Đình cũng không cản cô, một lúc lâu sau cô ấy mới trả lời: “Tự cậu bắt xe sao, người kia nhà cậu đâu, sao không đến đón cậu?”

Mấy năm không gặp, khuôn mặt của Lâm Đình càng chân thực, rõ nét hơn so với những bức ảnh chụp được đăng trong vòng bạn bè.

Thịnh Tường cười cười, nói vài câu cho qua chuyện.

Tuy nói anh dụi mặt vào cổ cô là anh được lợi, đồng thời cũng có chút cố ý.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 86: Chương 86