Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 80: Chương 80
Thịnh Tường đứng dậy muốn đi tắm, kiên quyết không chịu cho Thẩm Ngôn Lễ bế mình.
Trên đường trở về, Thịnh Tường tựa người vào ghế lái phụ, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài xe.
...
...
Tới khi hai người nằm sóng vai bên nhau, Thịnh Tường đã tương đối tỉnh rượu.
Cô nửa như buồn ngủ, nửa như rơi vào một trạng thái mê loạn nào đó.
Tiêu Tự đã miễn dịch với hai người này, nói xong, anh ta quay qua nhìn Ứng Đào.
Nói rồi, dường như đã đoán trước được phản ứng của Thịnh Tường nên ngay khi vừa dứt lời, Ứng Đào lập tức buông Thịnh Tường ra, chạy lên đằng trước.
Một lúc lâu sau, cô đập nhẹ anh mấy cái: “Nói kiểu gì anh cũng nói lại được cả.”
Trong thang máy không còn tiếng trò chuyện, chỉ có tiếng m*t mát, sột soạt.
Phút chốc, cô quay đầu sang, rúc vào ngực anh.
Thẩm Ngôn Lễ cầm chìa khóa xe lên, cả nhóm đi về phía bãi đậu xe.
Thấy cô như thế, anh lại còn được đằng chân lân đằng đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó, anh nâng cằm cô lên hôn.
“Ôi...” Bấy giờ cô mới hoàn hồn: “Không được, ở đây không được.”
“Cậu biết không, hồi xưa vị kia nhà cậu còn thỉnh thoảng đi uống rượu với bọn tôi. Từ khi cậu đi nước ngoài thì gọi kiểu gì cũng không chịu đi.” Tiêu Tự búng tàn thuốc: “Thẩm Ngôn Lễ, hôm nay cậu nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời, cậu nói xem, rốt cuộc có phải là cậu bị vợ quản chặt quá không?”
Nhận ra cô nhìn mình, Thẩm Ngôn Lễ quay người, giơ ngón tay với những khớp xương rõ ràng lên gõ một cái xuống mặt bàn.
Cảnh đêm của Nam Hòe hết sức náo nhiệt, ánh đèn rực rỡ nhanh chóng lướt qua, in lại những vệt sáng trên mặt kính chắn gió.
Nhưng lại trôi qua rất nhanh.
Mọi người cười nói với nhau, Thịnh Tường nhìn quanh một vòng: “Đúng rồi, vừa rồi tôi đã muốn hỏi rồi, sao Diệp Kinh Hàn không đi cùng mọi người?”
Ứng Đào vẫn còn một chút tỉnh táo, níu tay Thịnh Tường không chịu đi.
...
Cô nhìn chằm chằm vào thực đơn một lúc lâu, không còn liếc mắt nhìn đi đâu khác nữa.
Lúc phút cuối đó, Thẩm Ngôn Lễ làm mạnh c·h·ế·t đi được.
“Ai nói tôi không biết uống? Mấy năm nay tôi đã lên trình rồi!”
Cuối cùng, tới lúc mỗi người đi một ngả.
“Chắc là vậy là thế nào, chắc chắn là anh đã quên rồi.” Thịnh Tường đột nhiên nhớ tới chuyện Thẩm Ngôn Lễ làm trong thang máy, lúc này cô có sai bảo anh cũng là đương nhiên: “Anh xuống ga ra tầng hầm xách chúng lên đây đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh biết rồi, vợ anh quản chặt, anh xin tuân lệnh.”
Cho dù có cãi thì cũng chỉ toàn là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
Cô nhìn thấy anh nằm khuất nơi nửa sáng nửa tối, đưa mắt nhìn lên trên một chút, trông thấy khuôn mặt tươi cười của anh.
Không nhìn không biết, nhìn rồi mới giật mình: “… Khoan đã! Cậu gọi rượu à?”
Còn có thể làm gì được nữa?
Anh c** đ* ra, cho tay xuống dưới gầm bàn trà, mò mẫm gì đó trong ngăn kéo, mấy giây sau, anh cứ thế xông lên.
Thịnh Tường nghe vậy, lẳng lặng nhìn anh một hồi.
Anh kề mặt lại gần, phả hơi thở lên vành tai nhỏ xinh, trắng trẻo của cô.
Ba người đi đằng trước nghe thấy tiếng Ứng Đào nói chuyện thì tới tấp xoay đầu lại.
Sự thật xem ra, Ứng Đào hoàn toàn không thay đổi gì, vẫn giống như trước kia.
...
Lúc này cô rất tỉnh táo.
“Không muốn ở đây.” Thẩm Ngôn Lễ dừng hành động, lập tức bế bổng cô lên.
“Anh...”
Tiêu Tự không về làm cho doanh nghiệp của gia tộc mà cùng Trình Dã Vọng tham gia dự án của Thẩm Ngôn Lễ.
Nói thực, đến tận giờ Thịnh Tường còn chưa kịp ngắm nhìn anh thật kĩ càng.
“Chuyện này bất ngờ quá, sao bỗng nhiên cậu ấy lại nghĩ tới công việc này?”
Thịnh Tường ôm eo anh, đôi chân thon thả bên trong chiếc váy ngắn cảm nhận được vải quần của anh cọ sát vào cô.
Cô đột nhiên nghĩ, cô cãi nhau với anh vì chuyện gì chứ.
Dù sao bọn họ cũng là những người bạn cũ rất thân thiết với nhau nên một khi đã bắt đầu là nói mãi không hết chuyện.
“Em không cho anh uống còn em thì lại uống trộm.” Nói rồi, anh cúi người kề sát lại, đường cong bên dưới áo sơ mi lộ rõ: “Trình của em cũng chỉ đến thế mà thôi, say thành ra thế này rồi.”
“Thấy chưa.” Tiêu Tự nhún vai: “Chưa biết chừng là thất tình nên bỏ đi thật xa cũng nên.”
Dù sao trước đây Diệp Kinh Hàn vẫn luôn ở Nam Hòe, xem như đã cùng kề vai sát cánh với mọi người trong phòng thí nghiệm S&S, có thể nói là vô cùng tận tụy.
Hiện tại chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi, xương cốt lộ rõ.
Thẩm Ngôn Lễ nhíu mày. Do anh ngồi ngược sáng nên hàng mày cong cong ẩn vào với rừng trúc mọc dọc con đường bên ngoài khung cửa sổ sau lưng.
Cô đột nhiên nhớ tới dáng vẻ Thẩm Ngôn Lễ ban nãy ở trong xe, không hề kiềm chế, tuỳ ý và phách lối.
Không đề cập tới những chuyện khác nhưng có phải là không thể sử dụng chiếc ghế sô pha này nữa rồi không?
Sau đó hai bóng người lảo đảo, dính chặt lấy nhau.
Club xa xỉ có phòng riêng tao nhã, lịch sự, rèm lá trúc khép hờ in bóng cảnh đêm bên ngoài.
“Cụ thể thế nào thì anh không biết.” Thẩm Ngôn Lễ không ngẩng đầu lên.
Từ lúc Thẩm Ngôn Lễ tới đón cô ở sân bay tới giờ, hai người đi thẳng tới club sang trọng rồi trở về chỗ ở.
Tiêu Tự không hề phát hiện ra sóng ngầm giữa hai người, anh ta cầm điếu thuốc, cười tươi: “Em Tường, lâu ngày không gặp, sao trông cậu lại đẹp ra vậy?”
Tiêu Tự chống trán, đột nhiên cảm thấy cạn lời: “… Cậu chờ đó cho tôi.”
Ứng Đào lập tức sút một viên đá về phía đó: “Cậu biến đi!”
Ghế sô pha rộng rãi, mềm mại, đủ cho hai người nằm.
“Anh cũng phải lái xe, lát nữa đừng uống đó.”
Thẩm Ngôn Lễ bị Thịnh Tường khơi dậy hơi nóng như thiêu như đốt, đôi mắt đen láy cháy lên ngọn lửa bốc cao tận trời.
Tuy anh nói là đưa cô về nhưng vừa mới vào cửa, còn chưa bật đèn lên, anh đã nâng chân cô lên, đỡ hờ lấy người cô.
Toàn bộ những chuyện vừa rồi tái hiện lại trong tâm trí khiến cô thẹn thùng, nói thế nào cũng không chịu nhìn Thẩm Ngôn Lễ.
Hai người không muốn dậy nên cứ nằm nguyên như vậy.
Ứng Đào đã say bí tỉ. Sau khi say, không biết có phải là do cảm thấy có người khác chạm vào mình hay không mà cô ấy lập tức xô đẩy, liều mạng cào người dìu mình, miệng còn lẩm bẩm: “Tránh ra! Tránh ra!”
“Nhưng mà xa quá.” Tiêu Tự vừa nói lảm nhảm vừa cản Ứng Đào lại: “Cậu không biết uống mà còn uống loại nặng như vậy à?”
Rất nhanh, sự việc phát triển theo hướng mất kiểm soát.
Dù tính cách Thịnh Tường đã lên kế hoạch là phải thực hiện nhưng vào những lúc như thế này, cô vẫn không khỏi cảm khái.
Đôi mắt long lanh nước, trong veo, sáng lấp lánh.
Ban nãy khi họ gặp nhau ở bãi đậu xe, anh ta chỉ mới nhìn thoáng qua, giờ nhìn lại ở khoảng cách gần, độ ấn tượng lại càng mạnh hơn.
Anh lập tức dừng thang máy lại, quay người sang.
“Ứng Đại Đào, cậu có thôi đi không.” Tiêu Tự cố ý ngân dài giọng: “Nếu cậu muốn diễn kịch ngoài trời thì nói thẳng ra đi, khỏi cần quanh co lòng vòng.”
Đêm nay, đồng hồ chậm rãi nhích kim đồng hồ từng chút một.
“Tôi không lo, tôi cũng chẳng thèm biết câu trả lời của cậu đâu.”
Từ lúc xuống xe, đi vào trong thang máy riêng, anh đều cố gắng hết sức giữ khoảng cách với Thịnh Tường.
Ứng Đào tuyên bố đầy hào hùng.
Chương 80: Chương 80
“...”
Hai tầng cửa sổ sát đất của khu chung cư được ánh trăng chiếu vào. Cảnh đêm thành phố cách nơi này không xa hắt ánh sáng xuống sàn nhà, chiếu sáng tới tận bên cạnh sô pha.
Uổng công lúc trước cô còn cảm thấy Ứng Đào đã kinh qua trường đời, đã trưởng thành lên nhiều.
“Hả?” Thịnh Tường không hiểu.
Xung quanh bỗng im lặng, Trình Dã Vọng nhìn về phía Thịnh Tường, nói lưu loát:
Cô gẩy bớt ra, tiện thể ngăn cản Ứng Đào uống rượu thả phanh, hoàn toàn buông thả.
Thịnh Tường hoàn hồn, không kịp nghĩ gì nhiều, khựng lại chưa đầy hai giây rồi lập tức đuổi theo.
Lúc ở bên anh, cô lại quay về với cuộc sống trước đây.
Thịnh Tường đang nói dở thì chợt ngậm miệng lại, không muốn nói tiếp nữa.
“Tôi thực sự không hiểu nổi lão Diệp nghĩ thế nào.” Tiêu Tự có rất nhiều điều muốn nói khi nhắc tới Diệp Kinh Hàn: “Cậu ấy đăng ký tham gia dự án cứu hộ cứu nạn rừng bằng đường hàng không, quyết định ở lại vùng Tây Bắc, nếu như dự án thành công thì chắc nhiều năm nữa cậu ấy cũng sẽ không trở về.”
Họ còn chưa đi đến phòng ngủ thì không biết Thịnh Tường đụng phải thứ gì, chân trẹo đi, phải níu cổ anh đi lại chỗ sô pha.
Trình Dã Vọng bất giác nghĩ ai chở mình về cũng được, dù sao hôm nay anh ấy cũng không đi xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hầu hết đều tập trung vào ba năm qua mọi người sống thế nào, phát triển ra sao.
“Em không say…”
Yết hầu của Thẩm Ngôn Lễ chuyển động, anh cứ thế nhìn cô đắm đuối.
Hiện giờ, cô đã ngà ngà say. Suốt dọc đường về, cô liên tục nói chuyện với Thẩm Ngôn Lễ, giọng rất dịu dàng.
“Thẩm Ngôn Lễ, sao anh lắm lý thế?” Thịnh Tường tức không chịu nổi, xoay người lại nhìn anh.
“Chỉ là em nghĩ sau này sẽ luôn có anh bên cạnh, chỉ nghĩ vậy thôi đã thấy vui rồi.”
Thế mà còn bảo là không say.
Nhưng tới cuối bữa, cô ấy vẫn phải ngồi tựa vào người Thịnh Tường, mắt nhắm hờ, lúc thì cười ngây ngô, lúc thì hát lên thật to. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh hơi xoay người lại: “Có chuyện gì thì em nói thẳng đi, nhìn anh làm gì?”
Đây là trong thang máy.
“A Lễ...”
Trong bầu không khí lưu luyến dùng dằng không nỡ xa, Thẩm Ngôn Lễ ôm eo cô: “Chúng ta về thôi.”
Cứ tưởng rằng hai cô gái gặp phải chuyện gì.
Thịnh Tường nhìn chằm chằm anh mấy giây như thể đang nghĩ ngợi gì đó rồi nhanh chóng xoay mặt đi.
Không đề cập tới Ứng Đào vốn tính nhí nhảnh, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Thịnh Tường lanh lợi như vậy.
Thái độ khác thường thế này thì đã chếnh choáng say rồi.
Đột nhiên, không biết cô nghĩ tới điều gì mà lại đá anh một cước: “Có phải là anh quên xách vali của em lên đây rồi không?”
Giọng nói lười biếng của anh chậm rãi vang lên: “Chắc là vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mọi người ăn gì thì gọi đi.”
Thịnh Tường cảm thấy chân mình mát lạnh, sau đó, ngón tay của anh thò vào trong.
“Cậu ấy ở Kinh Hoài hỗ trợ phòng thí nghiệm khắc phục hậu quả.” Trình Dã Vọng nhìn cô: “Sau này chắc là cậu ấy sẽ không ở Nam Hòe cùng với chúng ta.”
Thịnh Tường cúi gục đầu xuống, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt liên tục quan sát mình của Tiêu Tự.
Hình ảnh hai cô gái đuổi bắt nhau ban nãy khiến anh ta ngạc nhiên.
Trình Dã Vọng cầm thực đơn xong không buồn nhìn, đưa luôn hai quyển cho Ứng Đào và Thịnh Tường.
Cô cầm một quyển thực đơn lên, liếc nhìn Thẩm Ngôn Lễ ngồi bên trái mình.
Cô “hừ” hai tiếng bằng giọng mũi, không biết có nghe thấy anh nói gì không.
“Không biết nữa, tôi cũng cảm thấy bất ngờ.” Tiêu Tự không giải thích được: “Cậu hỏi lão đại xem, có khi cậu ấy biết chút gì đấy.”
Thịnh Tường không cho Thẩm Ngôn Lễ uống rượu, còn cô thì lại bị Ứng Đào rủ rê uống mấy ngụm.
“Anh muốn nghe nói thật không?” Thịnh Tường đá anh mấy cái: “Em không muốn để ý đến anh.”
Đôi mắt trong veo lăn tăn gợn sóng của Thịnh Tường liếc cô ấy một cái: “Cậu nói thử xem, cậu biết vậy là tốt đó.”
Thịnh Tường vuốt tóc cô ấy: “Có phải là bọn mình không bao giờ gặp nhau nữa đâu. Sau này tớ còn về Kinh Hoài thăm mẹ nữa mà, tiện thể tớ sẽ qua thăm cậu luôn.”
Nhưng sự nhẫn nại này cuối cùng cũng sụp đổ khi Thịnh Tường yêu kiều dán người vào người anh, mở miệng gọi anh.
Thẩm Ngôn Lễ chống mặt mình lên: “Không phải hồi xưa em nói là anh không chịu nói lý hay sao? Giờ lại thay đổi rồi à?”
Tiêu Tự tự giác chạy lại dìu Ứng Đào dậy.
Lúc họ ngồi xuống, Tiêu Tự thoáng sửng sốt.
“Ừm, nhưng không phải em đang để ý rồi sao?”
Sau khi ngồi xuống, anh không nói lời nào thừa thãi, đôi chân dài duỗi thoải mái, cứ thế ngồi nhìn cô.
Dừng một chút, cô lặp đi lặp lại nhấn mạnh: “Rất vui, rất vui.”
Người đàn ông trẻ tuổi cầm áo khoác một bên tay, cổ áo sơ mi cởi bỏ mấy khuy.
Hồi trước, lúc Thịnh Tường mới vừa về nước, Diệp Kinh Hàn còn thường hay tới chơi nhưng hoàn toàn không hề thấy anh ấy nhắc tới chuyện này.
Đuổi được anh đi rồi, cô đi vòng qua chỗ quần áo tả tơi, lúc dợm cất bước, cô chợt thấy không ổn.
“Vậy tớ không biết gì hết. Có điều chuyện này thì có gì đâu.” Ứng Đào cười tươi: “Cậu mới vừa về nước không lâu, hai người lại là trai đơn gái chiếc, nhìn thấy nhau, chắc chắn là tóe tia lửa điện, lửa bốc cháy ngùn ngụt rồi.”
“Cậu cứ nói xấu người ta.” Trình Dã Vọng bật cười: “Chẳng lẽ không thể là do lão Diệp muốn góp sức cùng đất nước xây dựng vùng Tây Bắc à?”
“Cậu cố ý.” Tiêu Tự suýt bấm gãy điếu thuốc: “Mẹ kiếp, lát nữa tôi còn phải lái xe chở cậu về lại Kinh Hoài, cậu nghĩ tôi có uống được không?”
“Để tôi qua bên xe của Tiêu Tự, nhờ cậu ấy đưa tôi về trước.”
Đồ ăn được đưa lên, mọi người trò chuyện với nhau câu được câu chăng.
Lúc này, Thịnh Tường gần như theo bản năng, giơ tay lên che hờ gáy lại để giấu dấu hôn kia đi.
“Vậy chẳng phải càng tốt hay sao?” Ứng Đào nhún vai: “Cậu ngồi nhìn bọn tôi uống chẳng phải cũng là một cảnh rất đẹp hay sao?”
Mặc dù không nghe rõ Ứng Đào vừa nói gì nhưng tiếng nói ấy quá đỗi đột ngột giữa núi rừng yên tĩnh.
Thẩm Ngôn Lễ ch*m r** v**t v* đầu vai cô, dán người anh vào lưng cô, ngân dài giọng: “Vợ à, em để ý tới anh đi mà.”
Không sao dự đoán nổi sự điên cuồng của anh.
Động tác lưu loát dứt khoát, tiện thể dồn cô vào góc thang máy.
“Ngày mai lấy không được à?”
Thịnh Tường xoay người lại hỏi Trình Dã Vọng: “Cậu định về thế nào? Bọn tôi đưa cậu về nhé?”
Có lẽ là vừa mới đi đàm phán chuyện làm ăn về nên anh mặc đồ nghiêm chỉnh.
Đúng lúc này, Thịnh Tường thò tay qua kéo ống tay áo sơ mi của Thẩm Ngôn Lễ.
Thẩm Ngôn Lễ hỏi như vậy nhưng anh vẫn đứng dậy, rời khỏi sô pha.
Trong bát của Thịnh Tường đựng toàn đồ ăn Thẩm Ngôn Lễ gắp cho: “Anh đủ rồi đó, nhiều thế này sao em ăn hết được.”
Tính cả chuyện vừa rồi ở sô pha, tất cả đều như chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Thứ tiếng động tựa như tiếng nhồi ống bơm kéo dài không dứt. Thịnh Tường mím môi, ôm đầu Thẩm Ngôn Lễ, không biết có phải vì chân bị tách rộng ra không mà cô gần như suýt khóc.
Ứng Đào nhíu mày nhìn anh ta: “Sao tôi lại không thể gọi rượu?”
Trái tim cô bỗng tan chảy.
Tiêu Tự thầm mắng một tiếng, đứng vững chân, cố gắng tránh đòn hiểm của Ứng Đào, trông đầy chật vật.
Ứng Đào mặc kệ anh ta, hỏi ý kiến của những người khác rồi gọi thêm mấy món nữa.
“Ai cần cậu lo?” Thẩm Ngôn Lễ ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế, khoác một tay lên lưng ghế của Thịnh Tường một cách đầy tự nhiên.
Ngậm miệng rất chặt.
Sau đó, dù anh có nói gì với cô, cô cũng không chịu mở miệng.
Tiêu Tự và Ứng Đào đấu khẩu mấy câu, cả nhóm tiếp tục leo l*n đ*nh núi.
“Sao cậu lại nhìn tớ bằng ánh mắt kiểu đó chứ?” Ứng Đào cười ha ha mấy tiếng rồi xích lại gần, túm cánh tay Thịnh Tường, ấn cô vào trong lòng cô ấy: “Em Tường, cậu nói đi, có phải hiện tại cậu lại muốn bịt miệng tớ rồi không?”
Mùi hương sạch sẽ của người đàn ông trẻ tuổi lùa vào trong mũi khiến cô thấy thoải mái lạ lùng.
Hôm nay anh chạy tới đón cô, chắc là cũng đã phải đợi một lúc.
Nhưng anh ấy còn chưa kịp đồng ý thì đã nhận được ánh mắt ra hiệu của Thẩm Ngôn Lễ.
Thẩm Ngôn Lễ chống tay hai bên cổ cô, hơi thở áp sát tới gần: “Có phải em cho rằng anh sẽ không làm gì được em ở đây không?”
“... Ứng Đào!”
Ẩn ý rất rõ ràng.
Vì không có ánh sáng nên không gian mờ tối phóng đại một vài giác quan, k*ch th*ch cảm xúc trong lòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.