Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 78: Chương 78

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Chương 78


Cô nhìn chằm chằm tin nhắn, khóe môi hơi cong lên.

Không đợi Mạnh Vãn suy nghĩ thêm, Thịnh Tường đã bật cười:

“Em đã tốt nghiệp rồi, anh lại vẫn cứ gọi em là bạn Thịnh. Thẩm Ngôn Lễ, có phải anh hơi…”

Để đề phòng anh tiếp tục làm tới, hơn nữa, ở một số thời điểm, anh thường cố ý cào làm cô ngứa, Thịnh Tường lập tức đứng dậy khỏi mép giường.

Tin nhắn của Thẩm Ngôn Lễ lại tới.

Đúng là cô đã phớt lờ lời anh vừa mới nói.

Bất kể là khoang hành khách đằng trước hay đằng sau đều phải tiến hành kiểm tra theo thông lệ. Tiếp viên hàng không được phân công tới khu ăn uống hay đi đón khách đều nhanh chóng vào trạng thái sẵn sàng, mỗi người lo liệu tốt phần việc của mình.

Sợi tóc vẫn còn chưa khô của anh cọ qua, cảm giác ẩm ướt làm đầu ngón tay cô tê dại.

Nhưng sự thật chứng minh, có một số chuyện không nên nói quá tuyệt đối và có một số việc không thể rút ra kết luận quá sớm.

...

“Không phải anh còn gọi em kiểu khác nữa hay sao?” Thẩm Ngôn Lễ cúi đầu, nâng cao âm điệu: “Vợ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

...

Ba chữ màu đỏ vàng xếp cạnh nhau trông cực kỳ bắt mắt.

Nhân viên hải quan đang bận rộn kiểm tra hành lý và hành khách ở quầy lấy vé máy bay đều đã trông thấy bóng dáng xinh đẹp đang bước đi ấy.

Trong chuyến bay lần này, sau khi làm việc chung với nhau, mọi người cũng đã thân quen hơn một chút.

Nhưng có lẽ vì đã nghỉ ngơi một đêm rồi mới làm tiếp nên chuyện nào đó mang tới trải nghiệm như sóng triều, cho người ta cảm giác cực kỳ hư ảo. So với cảm giác căng tràn lần trước, lần này, giữa những lần làm lâu và mạnh, đã nhiều lần cô thực sự khó có thể kiềm chế nổi.

Đôi mắt cô ướt nước, mù sương.

...

Cô chưa kịp bỏ điện thoại xuống.

Thịnh Tường nhấp vào cái tên được ghim trên đầu.

Nói rồi, cô lại thúc giục anh, vỗ đôi chân dài đang ngồi hơi co lại của anh hai cái: “Nhanh lên nào!”

Mọi người đổ dồn lại nhìn.

Sáng hôm sau, người đàn ông trẻ tuổi ngang nhiên đánh thức cô.

Sau khi trả tiền xong, cả hội kéo nhau đi ăn cơm.

Giữa mùa hạ rực cháy ấy, Thịnh Tường có chuyến bay chính thức đầu tiên, đồng nghĩa với việc đi làm luôn.

Thẩm Ngôn Lễ bị hẫng nhưng không hề gì.

Chỉ có điều đôi khi Thịnh Tường quá giống tiên trên trời...

“Chào mừng quý khách đến với hãng hàng không Duy Thịnh Airlines Trung Quốc khởi hành từ Nam Hòe tới Paris. Máy bay dự kiến sẽ tới sân bay Paris Charles de Gaulle sau bảy tiếng nữa. Phi hành đoàn, tiếp viên trưởng và các tiếp viên hàng không trên máy bay xin chúc quý khách một chuyến đi vui vẻ.”

Đi kèm với một thứ tiếng động khe khẽ và tiếng ván gỗ không ngừng kẽo kẹt.

Họ cũng dần quen với thành phố xa lạ mà tươi đẹp này hơn theo guồng quay của nhịp sống hối hả.

Thẩm Ngôn Lễ như thể bị chọc cười, liếc nhìn cô: “Thịnh Tường, em vẫy c·h·ó đấy à?”

Một tin nhắn khác lại tới.

Chuyến bay về lần này cần phải chú ý nhiều hơn so với lúc đi.

Cuối cùng Thịnh Tường cũng hiểu ẩn ý của anh, lúc này cô mới kịp phản ứng lại.

Ánh mắt cô kiên định, trái tim hơi bay lên cùng với cảnh sắc dần lướt qua bên ngoài khoang máy bay.

Tiếp viên hàng không của hai công ty trong nước và nước ngoài cùng chịu trách nhiệm trên chuyến đi và chuyến về.

Thịnh Tường còn chưa đến nơi, âm báo tin nhắn Lâm Hổ gửi đã reo lên.

Nghỉ ngơi xong, mọi người sửa soạn bay về.

“Thịnh Tường, cậu có bạn trai rồi à?” Người hỏi chính là cô gái từng xui Thịnh Tường uống rượu mà không được, tên là Mạnh Vãn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước đó, thị thực du học của Thịnh Tường đã hết hạn. Sau khi từ chối khéo, cô lại tiếp tục bị rủ đi dạo cửa hàng miễn thuế. Lúc đầu cô không muốn đi nhưng nghĩ tới chuyện sắp tới sinh nhật của Thẩm Ngôn Lễ, cô ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng không ngồi trong phòng nghỉ riêng nữa mà đi theo bọn họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô ấy hỏi như vậy thực ra cũng không có gì lạ.

Rèm cửa sổ của ngôi nhà bị gió núi thổi bay lên nhè nhẹ, xua bớt cảm giác nóng nực buổi tối.

Sau khi mọi người đã sẵn sàng, đợi hành khách lên máy bay hết, máy bay chậm rãi lăn bánh trên đường băng trong ánh nắng sáng sủa.

Mọi người trong tổ đều biết Thịnh Tường từng được đào tạo chuyên sâu ở đại học Hàng không vũ trụ của Pháp, hiện giờ thấy cô chỉ tập trung đi dạo quanh khu đồ dành cho nam giới, bọn họ không khỏi hiếu kỳ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ừm, tôi qua đây là để chọn cà vạt, không biết liệu có ưng được chiếc nào không.”

Anh dứt lời, Thịnh Tường chớp chớp mắt.

Không đợi Thịnh Tường ngẫm ra ẩn ý của anh, Thẩm Ngôn Lễ đã nhân lúc cô thất thần, nghiêng người tới, lưu loát giữ cô lại.

Dạo này thời tiết rất đẹp. Sau khi máy bay ổn định độ cao, ngoài cửa sổ xanh ngát một màu.

Cô lẳng lặng chờ anh trả lời.

Trước đó, hôm cô bắt buộc phải lên đường trở về, Lâm Hổ kín đáo nói nhỏ vào tai cô.

Anh bắt buộc phải nói trắng ra như vậy hay sao?

Bởi vì mục tiêu của Lâm Hổ là đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài nên Thịnh Tường đã bớt chút thì giờ gửi cho cậu ấy quy định tuyển sinh chi tiết và điểm trúng tuyển mấy năm gần đây.

S'Q: “Đúng vậy.”

Trái tim Thịnh Tường như thể đổ mưa.

Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi nửa kia của cô sẽ là người như thế nào.

Sau đó anh chợt cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ của Thịnh Tường: “Đêm nay anh không làm em nữa nhé?”

Thịnh Tường vốn đang cầm khăn định lau tóc cho anh, thấy dáng vẻ anh thiếu đứng đắn, cô chỉ dám quỳ một chân lên giường, vẫy nhẹ tay gọi anh: “Này, anh lại đây.”

S&S: “Đây chính là chuyến bay đầu tiên của em.”

Trước khi máy bay chính thức cất cánh, Thịnh Tường đại diện cho tiếp viên hàng không đọc loa phóng thanh.

Nhận được câu trả lời khẳng định một cách chắc chắn và nhanh chóng như vậy, lần này tới lượt Mạnh Vãn ngạc nhiên.

Suốt một thời gian dài, Thẩm Ngôn Lễ phải đi đi về về giữa ba thành phố. Thịnh Tường không làm phiền anh, đi ra sân bay một mình, check-in đúng giờ.

S'Q: “Thì sao?”

Xưng hô này giống như một vùng đất bí mật của hai người.

Thịnh Tường đi đầu, bước thẳng một mạch, đôi mắt rực sáng, hai má hây hây.

Nhưng cho dù có là anh em ruột thì cũng không thể tính toán kĩ lưỡng như vậy chứ.

Những người khác bị ngăn cách ở bên ngoài, không ai có thể hiểu được.

Một số tiếp viên hàng không có thể giao tiếp cơ bản để đáp ứng yêu cầu của hành khách nhưng nếu phải thảo luận kĩ càng hơn thì cần phải gọi Thịnh Tường tới.

Chỉ cần đòi hỏi của anh không vượt quá ranh giới cuối cùng trong lòng cô thì cô đều thoải mái để anh thích làm gì thì làm.

Khi máy bay đáp xuống sân bay Paris Charles de Gaulle, các tiếp viên hàng không thu dọn xong rủ nhau đi chơi một vòng ở khu vực gần sân bay.

Sau một lát, điện thoại kêu ting ting.

Nói rồi, anh bình chân như vại bổ sung: “Dù sao lát nữa cũng sẽ ướt, chi bằng không lau khô thì hơn.”

Trong sảnh lớn sáng sủa của sân bay, những người đi đường đang vội vã bước qua đều nán lại nhìn.

“Em vội gì chứ.” Thấy Thịnh Tường dần cáu kỉnh, Thẩm Ngôn Lễ nghe lời ngồi thẳng dậy: “Hiện tại anh không cần.”

...

“Thôi được rồi, em có nói là em không đồng ý đâu.”

S&S: “Cho nên ở dưới cùng một bầu trời xanh.”

Anh chỉ thuận đà ngả người ra sau, tựa người vào gối dựa.

Nói rằng nhất định sẽ cố gắng, không phụ sự kỳ vọng của hai người.

Trên thực tế, nhiều khi chỉ cần Thẩm Ngôn Lễ đề nghị là gần như Thịnh Tường chưa bao giờ từ chối.

Màu tay áo hơi nhạt hơn, màu váy ngắn lại hơi đậm hơn.

Vẫn còn thời gian trước khi tới chuyến bay về, bọn họ đã lên sẵn kế hoạch từ trước.

Chuyến bay này bay từ Trung Quốc tới Pháp.

Một cô gái có tinh thần phấn chấn và ngoại hình tràn đầy sức sống như vậy khó lòng không thu hút sự chú ý của mọi người.

Trên vạt áo trước ngực có gắn thẻ tên công ty Duy Thịnh Airlines và in biểu tượng riêng của hãng.

Thẩm Ngôn Lễ vẫn giữ nguyên tư thế cũ, lực tay giữ cô lại càng chặt hơn.

“Thưa các ông, các bà.”

“Ồ! Cậu có thật rồi à.”

Cuối cùng dừng lại ở một góc nọ.

Trước đó, ở buổi tiệc chào mừng thành viên mới của phi hành đoàn, tuy mọi người đã biết sơ qua về nhau nhưng dù sao cũng vẫn chưa kĩ càng.

Thịnh Tường nghiêng người, ngẩng cao cằm, khó lắm mới thoát được gông cùm xiềng xích của Thẩm Ngôn Lễ.

Bởi vì sau câu này của anh, cô đã bị cào tới mức ngứa ngáy trong lòng.

Không gian bên trong ngôi nhà một tầng hơi tối tăm khiến người ta bằng lòng mở rộng cõi lòng, trái tim nứt ra một chiếc hố ẩm ướt.

Đồng phục giao thoa phong cách Trung – Pháp của Thịnh Tường được may bằng lụa màu xanh dương đậm.

Hết sức ngứa ngáy, cũng cực kỳ lâu.

Nhưng xét trên một phương diện khác, Thịnh Tường cảm thấy mình cần phải hỏi anh điều này…

S&S: “Em phải nhớ anh đấy.”

Phía trên chiếc áo gi-lê ôm sát tôn đường cong cơ thể là chiếc khăn lụa gồm hai màu xanh, trắng đan xen.

Anh vừa bẻ ngược tay cô vừa xấu xa hà hơi vào tai cô: “Bạn Thịnh này, em đi nước ngoài ba năm, bản lĩnh đánh trống lảng vẫn chẳng tiến bộ chút nào.”

Ký ức cuối cùng của Thịnh Tường ở thôn Vân Hội cứ quanh quẩn mãi trong đầu cô, không sao xua đi được.

Tiếng chim gọi nhau ríu rít sớm mai hòa cùng với tiếng nức nở nghẹn ngào như thể muốn bật ra từ cổ họng mà lại bị kìm giữ lại.

Sau khi trở lại Nam Hòe, họ lại trở về với mùa hạ nóng nực.

Thời khắc đẹp đẽ này dường như hạnh phúc hơn rất nhiều so với bất kỳ điều gì mà cô có thể tưởng tượng ra, là một hạnh phúc có hình hài cụ thể, lưu dấu ấn sâu đậm trong linh hồn.

Hai con ngươi của Thẩm Ngôn Lễ sâu như rừng già, nhìn chăm chú cô một lúc lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi tiếp viên hàng không tới đủ, mọi người kéo vali, đi thành một hàng.

Giây lát sau, giọng nói êm tai của anh lại vang lên một lần nữa: “Anh chỉ muốn ôm em ngủ mà thôi.”

Thịnh Tường dẫn hành khách lên máy bay. Sau khi gặp tiếp viên trưởng mặc đồng phục màu tím, mọi người được phân công mỗi người một nhiệm vụ.

“Em không vẫy anh.” Cô cười tươi: “Không phải ban nãy anh nói muốn em lau tóc cho anh hay sao, giờ em lau nè.”

Đầu ngón tay nhỏ xinh của cô áp lên, m*n tr*n nhẹ nhàng tấm lưng rắn rỏi của chàng trai trẻ.

Tỷ lệ tiếp viên hàng không đã có người yêu rất cao, có người một năm thay người yêu mấy lần, cũng có người yêu một người suốt nhiều năm.

Trở nên ẩm ướt giữa làn sương mù mông lung.

Chương 78: Chương 78

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Chương 78