Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Chương 72
Người này đúng là…
Người phụ nữ tự tin với bản thân mình, bởi cô ta tự thấy ngoại hình của mình không hề kém chút nào.
Sau đó cứ thế lặng lẽ nhìn Thẩm Ngôn Lễ như vậy.
Những người ngồi xung quanh chắc hẳn là trợ lý của anh.
Thịnh Tường thấy anh thuận theo thì tiếp tục nhớ tới một chuyện khác.
Cô gái kia không nhịn được bật cười “Khì” một cái: “Ha ha ha được thôi, nhưng mà cậu không uống thì sau này bay khắp thế giới chẳng phải bỏ lỡ nhiều thứ lắm sao.”
“Không biết tôi có chủ rồi à?” Sắc mặt Thẩm Ngôn Lễ không thay đổi quá nhiều: “Không tiện, xe hỏng thì mang đi sửa đi.”
Người phụ đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót. Cô ta tiếp tục nói, giống như trước đây từng bắt chuyện.
Thẩm Ngôn Lễ có lẽ đã bớt thèm một chút nên mới đáp lại không nhanh không chậm: “Đại sảnh gì?”
Một lúc sau, cô ấy mới gật đầu vỡ lẽ.
Tâm trạng của cô giống như bóng đêm êm dịu này, lặng lẽ chảy thành dòng sông thuộc về nhau.
“Cảm ơn, nhưng mà tửu lượng của tôi không tốt lắm.” Thịnh Tường cũng nâng cốc nước cam lên theo: “Cụng bằng nước cam được không?”
Thẩm Ngôn Lễ trái ngược với thói quen thường ngày của anh, anh chỉ hôn cô một cái rồi không có động tĩnh gì thêm.
Song cuối cùng vẫn từ bỏ.
Thẩm Ngôn Lễ vốn không nói gì, không biết anh nghĩ tới gì mà nói tiếp ngay sau câu của cô: “Vừa rồi em thấy à?”
Thẩm Ngôn Lễ vùi mặt vào vai cô, hơi thở nặng nề đầy kìm nén: “Nhớ em.”
Cửa sổ ô tô từ từ nâng lên, màu đen nhạt ngăn cách khuôn mặt của Thẩm Ngôn Lễ cũng như những lời lẽ giả dối và trịch thượng mà cô ta đang chuẩn bị tiếp theo.
Cố gắng hết sức để bỏ qua ảnh hưởng của ghế trước đối với mình, Thịnh Tường hắng giọng.
Nhưng dù có nhiều tin đồn như thế đi chăng nữa thì cô ta cũng chưa từng thấy bên cạnh anh xuất hiện bóng dáng của người phụ nữ nào.
Chưa kịp nói xong, giây tiếp theo, anh đã đưa tay qua, xuyên qua đầu gối cô và bế cô lên một cách dễ dàng.
Ban đầu vẫn còn chút câu nệ, nhưng vì câu nói bất ngờ của Thẩm Ngôn Lễ mà toa xe gần như nổ tung.
Thịnh Tường chợt khựng lại, nhưng Thẩm Ngôn Lễ lại càng thêm dồn dập hơn.
Lúc này cô ta cản bước anh lại dưới nhà để xe.
Tuy có thời gian nhưng dù sao cũng vẫn là mùa hè, một khi những cảm xúc nào đó đã trỗi dậy thì không thể kìm chế được.
“Tôi đã từng thử uống nhưng mà sau đấy là có chuyện liền.” Thịnh Tường nhẹ nhàng cong môi, đong đưa ly nước: “Có lẽ tôi không uống được thật, cứ uống vào là chóng mặt ngất xỉu ngay.”
“Ừm.” Anh đáp lại rất nhanh.
Nhưng sự im lặng lại giúp cô ta thêm tự tin liều lĩnh hơn vào lúc này.
“Anh không biết cô ta.” Thẩm Ngôn Lễ hơi giải thích, chậm rãi xích lại gần: “Không chỉ cô ta mà bất cứ người nào khác cũng vậy.”
Khi đồ ăn được bưng ra, Thịnh Tường nhìn chiếc cốc mà Thẩm Ngôn Lễ gọi cho cô bèn tò mò hỏi.
Thẩm Ngôn Lễ yên lặng nhìn Thịnh Tường rất lâu.
Thịnh Tường nhìn về phía anh: “Anh thậm chí còn không nói trước cho em biết.”
“Vẫn chưa đủ.”
Bữa tiệc kéo dài được một nửa, Thẩm Ngôn Lễ bèn rời đi trước.
“Lần này chị tuyển dụng được hơn bốn mươi người, nhóm các bạn có thể ở lại sân bay Nam Hòe đã là rất xuất sắc rồi.” Cô ấy nói xong bèn chỉ tay vào Thịnh Tường, nhắc tới học vấn của cô: “Đây là sinh viên xuất sắc đấy.”
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, cô gái chậm rãi đi về phía hầm gửi xe.
Cửa sổ xe hơi hạ xuống một nửa, có thể thoáng nhìn thấy bóng dáng anh.
Đến lúc tính tiền, mọi người đề nghị chia đều nhưng Diana đã từ chối, cô ấy nói đây là bữa liên hoan nhân viên mới nên đừng tranh trả tiền với cô ấy.
Thịnh Tường bị anh quấn chặt đến mức gần như không thở được, chỉ gật đầu nói: “Em biết mà.”
*Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Trong cuộc sống này, có nhiều người giỏi hơn chúng ta. Vì vậy, chúng ta cần phải khiêm tốn, học hỏi, siêng năng làm việc thiện để tài năng ngày càng phát triển giúp ích cho cộng đồng và xã hội
Sau khi lúng túng, người phụ nữ đó muốn gõ cửa lần nữa.
Cô mở cửa sau xe ra rồi chậm rãi ngồi vào.
Má Thịnh Tường hơi nóng lên, hàng mi dài hơi nhắm lại, mấy giây sau mới chậm rãi nói: “Đang suy nghĩ một chút chuyện hồi trước.”
Một cơn gió xuân là đủ rồi.
Tiện thể còn cúi người rồi ghé vào tai cô: “Bảo em nhẹ mà em nhẹ thật à, nghe lời quá.”
Nói là bạn trai cũng chẳng phải, phải gọi là loại người có mới nới cũ. Chắc chỉ yêu đương vài ngày rồi chia tay.
Diana dẫn một nhóm người đi tới Thúy Uyển, cô ấy đã đặt một phòng riêng, cả nhóm vừa cười vừa nói.
Thịnh Tường tới trước xe, không đi về phía ghế phụ.
“...”
Cùng với tiếng gọi của cô ta, Thẩm Ngôn Lễ dường như mới nhận ra ngoài cửa còn có người.
Cô ta đã ở vào đây rất lâu rồi. Tuy nói là người ngoài không thể bước vào được mối quan hệ của Thẩm Ngôn Lễ nhưng cô ta cũng biết được một số thông tin nội bộ.
Căn thời gian cũng chuẩn thật.
“Ừm?”
Thực ra không chỉ có vậy, vốn dĩ anh nói vẫn ở Kinh Hoài, nhưng buổi chiều lại đến Nam Hòe.
Người phụ nữ đó gặp Thẩm Ngôn Lễ trong một bữa tiệc tối, có điều lúc đó cô ta đi cùng bạn trai của mình.
Mặc dù là không mong ước trèo cao nhưng nếu đã gặp được thì cớ gì lại không thử một chút để xem kết quả chứ?
Cả hai đều không rời mắt đi, cứ để mặc sự im lặng trong xe lan ra giữa cả hai.
Thế giới của cô rơi vào cơn choáng váng, trong sương mù cô nhận ra rằng có một ít rượu trong đó.
Bây giờ chỗ ngồi trong bàn ăn đã được sắp xếp gần nhau nên mới có cơ hội tốt để bắt chuyện. Một cô gái hơi đỏ mặt, gãi đầu rồi mạnh dạn chào hỏi Thịnh Tường.
Nói dứt câu, cô ấy cầm ly rượu đỏ lên rồi khẽ đưa sang.
So với những người có địa vị cao khác, Thẩm Ngôn Lễ rõ ràng giàu có hơn rất nhiều.
Trải qua tình huống như vậy, cô không khỏi có chút buồn rầu khi nghĩ đến những ngày mình sẽ ở thành phố Nam Hòe.
“Người ban nãy…”
Suy nghĩ dần bay xa, sau khi có người gọi tên thì Thịnh Tường mới hoàn hồn từ trong ký ức.
Nói thì nói thế nhưng thật ra cô cũng không nhớ lắm, trừ những lần tự thử ra thì còn lại đều bị Thẩm Ngôn Lễ dụ uống, từng ngụm từng ngụm một.
Mùi hương rất dễ chịu.
Lần này hệ thống tiếp viên hàng không đăng ký có hơn chục người, cho dù hôm sau không quen thì bây giờ cũng quen mặt với nhau một chút.
Đến khi Thịnh Tường không chịu nổi nữa, anh mới cất lời.
Thịnh Tường muốn đánh anh lắm rồi.
Khiến chiếc xe cũng hơi bị trôi một chút.
Ngoại trừ cảm giác mong đợi được trở về, Thịnh Tường không khỏi cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh trong nỗi chờ mong.
Làm xong việc này, Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên cười nói: "Được rồi, không mặc vì anh.”
Lúc này, mọi người lần lượt đặt đũa xuống và trò chuyện.
Khi màn đêm buông xuống, mọi hành vi xấu xa của Thẩm Ngôn Lễ đều bị bại lộ.
“Cô có chắc không? Có cần kiểm tra lại hóa đơn một chút không.”
“...”
Thịnh Tường hơi thích lạnh nên cũng không cảm thấy khó chịu gì, cô từ từ bước tới chỗ xe của Thẩm Ngôn Lễ.
Trong bất giác, cô mới hoàn toàn nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Đêm mùa hè thường khô hanh nhưng ngay khi bước chân vào hầm để xe, những làn gió mát từ dưới đất bốc lên luồn vào chân cô.
Là giọng của phụ nữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn họ không có cảm giác thèm ăn lắm, bàn đồ ăn vẫn còn khá nhiều.
Trong toa xe tối tăm, khi ánh mắt chạm nhau, cả hai gần như yên lặng một lúc lâu.
Bình thường Thẩm Ngôn Lễ đều tự lái xe, hôm nay uống rượu nên không thể tự lái được.
Trong xe vang lên tiếng tích tắc.
Hơi thở của Thẩm Ngôn Lễ rất nặng nề: “Biết không, trước đây anh thỉnh thoảng cũng như vậy.”
Thẩm Ngôn Lễ luồn tay vào trong quần áo cô rồi cứ thế lướt lên trên.
Khi cô ta vừa vào cửa thì ánh mắt đã không thể dời đi được.
…
Chiếc xe nhanh chóng đưa hai người vào hầm gửi xe tư nhân.
May mắn là, Thẩm Ngôn Lễ lại không lái xe đi luôn mà cứ thế ngồi yên ở ghế sau.
Tuy nhiên, mặc dù say rượu nhưng trên mặt Thẩm Ngôn Lễ không hề có dấu hiệu say rượu, chỉ có đầu lông mày lấm lem chút say.
Sau hôm đó, Thịnh Tường không thèm để ý đến anh suốt một khoảng thời gian.
Ví dụ như tin đồn Thẩm Ngôn Lễ đã có người yêu và ở bên nhau nhiều năm rồi.
Người phụ nữ đã đoán các kiểu từ chối, song không ngờ tới anh lại phản ứng như thế này.
Cuối cùng lại là Thịnh Tường phải ôm ngược lại, chuyện sau đó thì càng không cần phải nhắc tới nữa.
“Hôm nay ở đại sảnh anh thấy em đúng không?”
Thoáng cảm nhận được sự khác biệt bên dưới, giọng anh rất trầm: “Sao lại mặc thế này?”
Thịnh Tường chưa kịp nói gì, Thẩm Ngôn Lễ đã đứng thẳng người lên, hai mắt tối sầm gọi tên cô.
Đây là sự khởi đầu khi cả hai bất ngờ gặp nhau.
Không khí nóng bỏng và rất loãng.
Chỉ là Thịnh Tường không ngồi yên quá lâu, đúng lúc cô đang định giơ tay chạm vào lông mày của anh thì Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên mở mắt ra như có cảm giác gì đó.
Trong lúc môi đang bị c*n m*t, cô gái mơ hồ nghe thấy tiếng tấm chắn bên trong xe chuyển động chậm rãi nâng lên.
“... Em mặc thế lâu rồi mà.” Thịnh Tường thấy Thẩm Ngôn Lễ nghĩ sai bèn nhấn mạnh: “Mùa hè nóng nên mặc mỏng một chút, không phải mặc cho anh đâu.”
Im lặng một lúc, hôn thêm vài lần vào chỗ mà Thẩm Ngôn Lễ nói tới, cô gái cho rằng mình đã hoàn thành “nhiệm vụ” do đích thân anh giao phó.
“Em có thể đối xử với anh nhẹ nhàng hơn được không.”
Trên người thoang thoảng mùi men rượu, hương rượu êm dịu thoang thoảng mang theo năng lượng sảng khoái trong cơ thể anh xông thẳng vào mũi cô.
Anh nắm lấy đôi chân thon thả của cô gái và để cô ngồi lên đùi mình.
…
“Chẳng phải vì vội gặp em sao.” Thẩm Ngôn Lễ nhướng mày: “Nếu nói với em thì còn gọi gì là bất ngờ nữa.”
Tòa nhà trụ sở chính nằm ở trung tâm thành phố Nam Hòe, được bao quanh bởi khu kinh doanh tài chính cốt lõi với các trung tâm mua sắm, nhà hàng và câu lạc bộ lớn.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ghế trên, khuôn mặt ẩn trong làn khói mù lượn lờ.
Vào mùa đông năm ngoái, Thẩm Ngôn Lễ đã bay tới Toulouse.
Cô vẫn khá mẫn cảm với vấn đề này, nếu nồng độ cồn tăng lên một chút thì cơ thể cô sẽ rũ rượi ngay.
Duy Thịnh Airlines có cung cấp ký túc xá cho công nhân viên, song cần phải đăng ký trên điều kiện cá nhân.
Sau đó hơi nghiêng người đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trái tim cô ta đập thình thịch, ánh mắt cô ta chỉ dừng lại nơi anh ở trong căn phòng đông người như thế này.
Thịnh Tường không chịu đựng nổi nữa, cô chậm rãi điều chỉnh nhịp thở của mình.
“Cuối cùng đã quay về rồi.” Dứt lời, người đàn ông ôm chặt chiếc eo thon của cô gái rồi liên tục nhấc cô lên.
Vừa mới về nước đã thế rồi, sau này còn cỡ nào nữa.
Nét mặt anh lười biếng, chỉ trong vài câu nói của anh mà người phụ nữ đã thấy sợi dây thừng trong đầu “phựt” một tiếng, cứ thế đứt mất.
Địa điểm ăn uống dành cho nhân viên mới ở ngay gần hãng hàng không Duy Thịnh.
Có mấy cô gái rất tò mò về Thịnh Tường, trước đó bọn họ thấy cô không xen vào nhiều nên cũng không chủ động hỏi chuyện.
“Chà, nhìn thấy cô tôi mới biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân đấy*.” Có một cô gái rất xinh xắn ngồi bên trái Thịnh Tường cười nói: “Từ bé tới giờ, mọi người quanh tôi đều khen tôi là người xinh đẹp nhất.”
Đã một năm Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ không gặp nhau, hiện tại cô đang chăm chú nhìn anh nhưng tâm trí của cô thực ra không đặt vào người phụ nữ vừa rồi.
“Ừm thấy.”
Vừa ngại có người ở đây nên anh không thể phóng túng, lúc này anh vén chiếc áo mùa hè của cô sang một bên, đôi môi nóng bỏng chẳng mấy chốc đã rơi xuống bờ vai tuyết trắng của cô.
Anh ôm nhẹ eo cô, hai người cùng cúi xuống.
“...”
Trong tiếng thảo luận ngạc nhiên và phấn khích của mọi người, điện thoại của Thịnh Tường lại tiếp tục có thêm mấy dòng tin nhắn.
Nhưng Thẩm Ngôn Lễ lại hoàn toàn không nhìn về hướng đó.
“Chúng ta vừa mới gặp nhau, ở trên bữa tiệc.” Dừng một chút, cô ta chủ động lên tiếng: “Ừm… xe của tôi hỏng mất rồi, anh… Anh có tiện chở tôi một đoạn được không?”
Thẩm Ngôn Lễ yên lặng một lúc lâu.
Giọng điệu tự nhiên đến nỗi không thể tìm ra được bất cứ điểm khác lạ nào.
Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc.
Dừng một chút, Thịnh Tường như phát hiện gì đó: “Có phải anh uống rượu không?”
“Thẩm Ngôn Lễ, anh bình thường chút được không…”
Lần này cũng là bị quấy rầy đòi hỏi nên mới được đồng ý dẫn tới đây.
Lái xe… Chắc đã nghe được cuộc đối thoại của hai người rồi.
Giờ thì Thẩm Ngôn Lễ sao còn chịu được.
Anh cắn vào chóp mũi cô, hai người cùng nhau thở ra một hơi.
Thẩm Ngôn Lễ gửi phần chia sẻ vị trí, kèm theo đó là mấy câu tin nhắn.
“Thẩm…” Thịnh Tường vừa mới mở miệng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy mọi người đều quan tâm tới Thịnh Tường và vây quanh cô để xin WeChat, Diana cũng giới thiệu sơ lược.
Người đàn ông cũng không hề khó chịu, để mặc cô đánh mình.
“Nghĩ gì mà thất thần thế?”
Cô chỉ đáp lại một tiếng: “Ừm…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô không hề biết rằng một cử động nhỏ như vậy của cô cũng sẽ thu hút anh tìm tới.
Thịnh Tường lặng lẽ nhìn anh một lúc rồi bỗng đưa tay giật tóc anh.
Sau đó Diana giơ tay chỉ vào căn phòng bên cạnh với ý hỏi.
Thẩm Ngôn Lễ mỉm cười không chút sợ hãi, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang ngọ nguậy của cô rồi khẽ hừ mũi.
“Thịnh Tường.” Thẩm Ngôn Lễ dường như bật cười, anh khẽ gọi cô.
Trái tim người phụ nữ khẽ rung động, cô ta cũng đi theo.
S&S: “Anh đợi em dưới hầm gửi xe.”
Ánh mắt của anh nhìn về phía này.
Nặng nề, đột ngột.
Cũng coi như là đáp lại.
Chương 72: Chương 72
Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tựa lưng vào ghế sau xe.
Lúc đó anh vẫn còn chần chừ ở bên ngoài, nhưng ga giường và chăn sau trận vừa rồi hoàn toàn không nhìn nổi nữa, tệ hơn tất cả những lần trước đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thịnh Tường choàng tay qua cổ anh, đối mặt với ánh mắt sáng rực của anh.
Nhưng sau khi Diana gọi người phục vụ đến tính tiền thì mới biết đã có người trả trước rồi.
Sao có người như thế này chứ.
Thịnh Tường bị ánh mắt sáng rực của anh nhìn chăm chú đến mức khó hiểu, hai gò má nóng bừng như lửa đốt.
Trong ánh mắt khó hiểu của Thịnh Tường, ngón tay có khớp xương rõ ràng của anh cong lên rồi chỉ vào trái cổ của mình: “Hôn xuống, hôn lại lần nữa.”
Tài xế nói “Tổng giám đốc Thẩm” xong bèn đặt chìa khóa xuống rồi vội xuống xe luôn.
Nhưng mà có vẻ anh lại đổi xe nữa rồi. Với kinh nghiệm ngày trước, Thịnh Tường chỉ chú ý vào biển số xe.
Thẩm Ngôn Lễ ôm cô gái mềm mại vào trong lòng, trong xe chỉ có hai người, hơn nữa đã lâu không gặp nên đêm nay tích lũy chậm rãi tích tụ thành một ngọn núi khiến anh trở nên vô cùng mạnh mẽ tùy tiện.
Sau đó, đầu ngón tay như ngọc của anh lướt qua, đầu ngón tay chạm vào đôi môi đỏ mọng ướt át của cô gái, cọ xát liên tục và nặng nề.
Không biết qua bao lâu, Thịnh Tường vòng tay qua cổ Thẩm Ngôn Lễ, nhẹ nhàng vùi mình vào trong vòng tay anh.
Vừa dứt lời, tài xế ngồi trước tấm chắn xe bỗng trượt tay lái.
Gò má Thịnh Tường đỏ hồng, đôi mắt ngấn nước, toàn thân giống như được ngâm trong hũ rượu hoa đào, cơ thể mềm mại mở ra.
Anh cứ nhìn cô như vậy.
Dừng một chút, anh thẳng thắn nói: "Dù sao sau này cũng không thiếu cơ hội.”
Thẩm Ngôn Lễ không lên tiếng.
Xe cũng dần rời khỏi hầm gửi xe.
Nào ngờ tên kia còn chẳng thèm ngước mắt lên, chỉ nói là nước hoa quả có gas mà thôi.
Người phụ nữ nhẹ nhàng hít một hơi, nở nụ cười mong manh yếu đuối: “Thật là có duyên, tôi lại có thể gặp được anh ở đây.”
Cô chưa kịp đưa mắt nhìn biển số xe quen thuộc thì một chất giọng dịu dàng gọi “tổng giám đốc Thẩm” đã lọt vào tai cô cách đó không xa.
“... Tổng giám đốc Thẩm.”
Hai người đến một nhà hàng Pháp, trong thực đơn có nhiều loại rượu khác nhau nhưng Thịnh Tường bỏ qua mà không hề suy nghĩ.
Chỉ có số ít người sống ở đó, còn lại thì đều có nhà ở.
Ngày hôm sau Thẩm Ngôn Lễ lập tức bay trở về nước, Thịnh Tường không còn cách nào khác đành phải cầm ga trải giường giặt sạch rồi phơi khô.
“Chào chị, hóa đơn bàn mình đã có người thanh toán rồi ạ.” Sau khi nhân viên phục vụ xác nhận liên tục rồi ghé vào bên tai Diana nói thêm mấy câu.
“A Tường.”
Tiện thể tặng Thẩm Ngôn Lễ vài cái nữa.
Có người nhìn về phía Thịnh Tường hỏi cô có muốn đi chung xe về nhà không, song Thịnh Tường đã lịch sự từ chối.
Thịnh Tường im lặng một lát, đột nhiên nâng má Thẩm Ngôn Lễ lên rồi nhìn thẳng vào anh.
Có lẽ vì đã uống chút rượu nên lúc này anh thoải mái và có vẻ yên tĩnh.
Người tới tôi đi, hai người lại tiếp tục vật lộn một lát.
Giữa những câu hỏi thắc mắc xung quanh, Diana ngẩng đầu lên nói: "Hôm nay thật trùng hợp. Tổng giám đốc Thẩm và nhóm của anh ấy đang ở phòng bên cạnh, giúp chúng mình trả đơn này đó.”
Ngay tại chỗ ngăn cách này.
Xung quanh rất yên lặng, cô ta đánh liều tiến lên rồi nhẹ nhàng gõ lên cửa sổ xe hai lần.
Cô thực sự cảm thấy người này thật quá thể, sức tấn công của anh ở một khía cạnh nào đó mạnh mẽ khác thường.
Chỉ sợ mình chưa đủ nhanh hơn nữa mà thôi.
Thịnh Tường giương mắt, tiện thể véo tay anh một cái: “Anh cứ nói đi.”
“Đúng vậy, em về rồi.”
Trước khi đi còn nhân tiện nói thêm một câu: “Hai người cứ thong thả, giờ vẫn còn sớm.”
Rất lâu mà vẫn không hề tan biến.
Động tác của Thẩm Ngôn Lễ không ngừng di chuyển và cụp mắt xuống.
Hai người chạm vào nhau qua lớp quần áo hơi nhẹ, giống như ngọn lửa thảo nguyên bắn tung tóe khắp nơi, những ngôi sao mọc lên và cháy rụi trên bầu trời.
S&S: “Lát nữa đi cùng nhau nhé.”
Nhưng sự dây dưa vào nhau, buổi tối ở Toulouse, sự âu yếm nhau trong chăn, cùng với mùi hương hòa quyện của hai người cứ thế đọng lại trên chóp mũi.
Dứt lời, anh hơi hất cằm, nói với người ngồi trước: “Chú Lâm, kéo cửa sổ sau lên đi.”
Thịnh Tường trả lời ngắn gọn, suy nghĩ trong lòng càng rõ rệt hơn.
Trong phòng đơn do trường cung cấp, anh chỉ bật đèn cạnh giường rồi vừa đi vừa nghỉ thăm dò.
Những người xung quanh thốt lên tiếng thán phục, sau đó lại là tràng giới thiệu dồn dập như thủy triều.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.