Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 68: Chương 68
Thật ra thì đã mấy hôm rồi cô không được nghỉ ngơi tử tế, ban ngày còn phải lên trường học nữa nên bây giờ đã buồn ngủ lắm rồi, có điều lúc thấy Thẩm Ngôn Lễ đến tìm, mọi mệt mỏi của cô như tan biến hết.
Sau ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, Thẩm Ngôn Lễ cũng bận rộn hơn, hoàn toàn không rảnh đến tìm cô nữa.
Thấy vậy, ánh mắt Thẩm Ngôn Lễ không khỏi trở nên nóng bỏng, tựa như có ngọn lửa đang rực cháy mãi không tắt bên trong vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù đã vào phòng quan sát cẩn thận một vòng thấy mọi thứ bên trong không có gì khác thường rồi nhưng sự hốt hoảng trong lòng Thịnh Tường vẫn chưa vơi đi hết. Cô tiến lên trước mấy bước, cố gắng để nhịp thở của mình trở lại bình thường sau đó gần như là quỳ xuống trước giường: "Mẹ, mẹ sao vậy? Đám người vừa rồi..."
Cô muốn nói là mình cũng muốn báo cho anh biết đầu tiên chứ, cô có cố ý không báo đâu.
Những lời vừa rồi anh nói trước cửa tiệm thêu cứ không ngừng vang vọng bên tai cô, vô cùng rõ ràng và rành mạch.
Thịnh Tường trố mắt ngẩn người mất mấy giây, sau đó mới hoàn hồn ôm lấy gáy chàng trai trước mặt.
Thẩm Ngôn Lễ không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn cô như vậy.
Thịnh Tường chậm rãi ngồi xổm xuống vùi đầu vào đầu gối.
Dạ tiệc pháo hoa trong lễ kỷ niệm ngày thành lập Trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài vẫn còn tiếp tục. Không lâu sau đó mọi người xung quanh lại bị màn trình diễn phía trên thu hút sự chú ý.
Đoạn sau gần như hoàn toàn chỉ có mình Thẩm Ngôn Lễ nói, cô đứng nghe, thế nhưng lòng dạ cô lại cồn cào tê dại, làm cách nào cũng không thể bình tĩnh lại được.
Đánh xong dòng chữ này, Thịnh Tường vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía đài chủ tịch bên phải sân thể d·ụ·c.
Cái ôm của Thẩm Ngôn Lễ cũng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Thịnh Tường bị anh siết đau nhưng mở miệng ra chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của anh.
"Em im lặng là ngầm đồng ý hả?"
Thịnh Tường dừng bước, sau đó gần như là vọt tới đẩy cửa tiệm thêu ra và chạy thẳng vào sân sau, chính xác hơn là vào phòng Lê Nghệ.
Nhưng một giây tiếp theo anh lại nói:
Thịnh Tường vừa chạy vọt từ ngoài vào nên trên người vẫn còn vương hơi lạnh của mùa đông.
Có lẽ là vì rất hiếm khi thấy được nên Thẩm Ngôn Lễ mới dứt khoát... Tự chế ra tặng cho cô một cái chăng?
"Thẩm Ngôn Lễ."
Có vẻ như Thẩm Ngôn Lễ đã đợi ở bên ngoài lâu lắm rồi.
Cô gần như là gọi theo bản năng.
Thịnh Tường ngẩng đầu lên nhìn anh.
Có lẽ là vì động tĩnh cô đẩy cửa ra quá lớn, còn phát ra một tiếng "két" vang dội nên Lê Nghệ đang ngồi trên giường không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.
Sau đó ánh mắt xa xăm của bà ấy khẽ liếc về phía chân giường, lướt qua chỗ có tấm bình phong mở hé một nửa rồi nhìn lên cái tủ quầy bằng gỗ cũ kỹ: "Có lẽ đúng như con nói đấy, hình như bây giờ mẹ không thoải mái lắm thì phải."
Thẩm Ngôn Lễ "Ừ" đáp lại rồi tiếp tục kề sát vào người người yêu ôm ôm hôn hôn, không lâu sau đó lại rời đi.
Thấy dáng vẻ mẹ mình mệt mỏi, chóp mũi Thịnh Tường bỗng nhiên cay cay.
Đến nửa đêm, lúc Thịnh Tường đang ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh thì hình như nghe thấy tiếng Thẩm Ngôn Lễ.
Rất nhiều chuyện vụn vặt xảy ra cùng một lúc như vậy khiến cô không thể bình tĩnh nổi.
…
Lúc chỉ còn cách tiệm thêu một đoạn ngắn, Thịnh Tường ngẩng đầu lên liếc về phía cửa một cái.
Ánh sáng cực kỳ chói mắt b*n r* như đang cố gắng bùng nổ tất cả vào phút cuối.
Tin nhắn của Thẩm Ngôn Lễ không ngừng xuất hiện trên màn hình.
Nếu là trước đây thấy anh khiêu khích như vậy, chắc chắn Thịnh Tường sẽ không nhịn được mà vặn lại liền.
Trong mấy ngày gần đây Thịnh Tường không ngừng phân vân không biết nên quyết định như thế nào, mà Thẩm Ngôn Lễ thì luôn ở trong tại phòng thí nghiệm.
…
Có lẽ ngụ ý là cho may mắn các kiểu.
Cô nghĩ rằng rồi sau này cũng sẽ có lúc cả hai có thời gian rảnh gặp nhau ngồi xuống bàn về chuyện này thôi.
Đọc xong, Thịnh Tường hơi ngẩn người rồi lập tức ngước mặt lên nhìn xung quanh.
Nỗi lo sợ bị kéo lại chợt đánh úp về phía Thịnh Tường, chẳng qua đó không còn là cảm giác âm thầm như trước nữa, bây giờ nó lan toả ra toàn thân cô rồi.
Một lúc sau Lê Nghệ mới bảo Thịnh Tường ngồi dậy, nói là đừng có quỳ lâu dễ bị hơi lạnh thấm vào người.
"A Tường, mẹ không sao, con ra ngoài lấy cho mẹ ít thuốc là được rồi."
Sau hai ba ngày vật lộn, cuối cùng Thịnh Tường cũng thu xếp được ổn thỏa cho Lê Nghệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng phải anh đang ở trên kia chỉ huy và quan sát tình hình à?
Toàn bộ buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường này đều được ghi lại bằng máy quay, sau đó đồng bộ tất cả và làm thành đĩa cứng. Một thời gian nữa trường sẽ biên tập lại buổi lễ kỷ niệm của bốn năm này sau đó phát cho sinh viên.
Chương 68: Chương 68
Mãi đến khi cô mơ màng tỉnh dậy mới phát hiện ra có mấy tiếng động đều đều truyền tới từ ô cửa sổ bên mép giường. Người tạo ra nó rất kiên nhẫn.
Theo bản năng, Thịnh Tường không giãy ra mà ngước mắt lên nhìn người vừa tới, quả nhiên là anh.
Lúc đi ngang qua con đường đầy cây ngô đồng, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi xúc động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc đó cô sẽ nghiêm túc kể lại và cho anh biết rằng mình luôn đặt anh vào yếu tố để cân nhắc.
Ninh Viễn Tuyết đã đi nhậm chức rồi nên không có mặt trong sân sau nữa.
Thịnh Tường im lặng hồi lâu sau đó đột nhiên bật đèn đầu giường lên, động tác dứt khoát nhảy xuống giường chạy tới đẩy rèm cửa ra.
Bà ấy nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc đen của con gái rồi luồn đầu ngón tay vào trượt xuống theo sợi tóc: "Con đừng lo, bệnh cũ thôi ấy mà."
S: "Bạn Thịnh, hình như em hơi mất tập trung nhé."
"... Thật sự không có chuyện gì ạ?" Nghe vậy, Thịnh Tường tập trung vào vấn đề cơ thể của Lê Nghệ: "Nhưng con thấy hình như bây giờ mẹ đang không thoải mái."
Chàng trai trẻ không phải chờ quá lâu. Anh im lặng duỗi cánh tay dài ra ôm cô gái nhỏ vào lòng, sau đó cúi đầu nhìn cô rồi lên tiếng trước.
Có ba chiếc xe đang im lặng đậu ở đó, cũng không biết đã đậu bao lâu rồi.
Chuyện này tạm gác lại một bên. Ngay ngày hôm đó, lượng truy cập vào các bài đăng hot trên diễn đàn Trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đã đủ để chứng minh cho sự tồn tại của một thực tế khác rồi.
Đến khi hoàn hồn, cô chợt nghe Thẩm Ngôn Lễ nói: "Tối nay em đi ngủ sớm đi, anh sẽ đến tìm em sau."
Sự xúc động trong lòng Thịnh Tường vẫn chưa tan hết thì ngay giây tiếp theo tay cô đã lọt vào tay của ai đó.
Lê Nghệ nói như vậy nhưng đến đêm bà ấy lại bắt đầu sốt cao.
Pháo hoa rực rỡ không ngừng bay lên và nổ tung sau lưng Thẩm Ngôn Lễ. Theo bầu trời đêm không ngừng thay đổi, đỉnh đầu anh cũng được chiếu ra đủ mọi màu sắc, nhìn rất đẹp.
Không phải là trước đây không có những thời điểm giống như này, chẳng qua đợi đến khi xích mích vô hình nổ ra giữa hai người, Thịnh Tường mới biết hoá ra mình lại khó chịu đến vậy.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Thịnh Tường không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này nên chỉ biết ngơ ngác đáp lại.
Chân đạp lên lá ngô đồng khô phát ra những tiếng động giòn tan. Thịnh Tường tăng nhanh bước chân đi thẳng về phía tiệm thêu.
Nghe vậy, Lê Nghệ sửng sốt mất một lúc lâu, sau đó bà ấy cười rộ lên như bị Thịnh Tường chọc cười: "Mẹ có sao đâu?"
Nói cho cùng thì anh cũng là người chịu trách nhiệm chính về việc tổ chức lễ kỷ niệm năm nay, chắc chắn vẫn còn nhiều chuyện cần giải quyết.
"Nhưng Thịnh Tường à, thời gian lâu dần anh cũng sẽ nghĩ rằng có phải từ trước đến nay luôn là anh chạy theo em hay không? Anh chủ động với em nên lâu dần em cho rằng đó là chuyện đương nhiên, thành ra những chuyện quan trọng như này cũng không cần nói với anh chăng?"
Thịnh Tường cúi đầu nhìn dải lụa kia.
"Sao em không nói với anh chuyện em đi Pháp?"
Ánh mắt hai người giao nhau giữa màn tuyết trong đêm đen, không ai chịu lên tiếng trước.
Lúc này màn trình diễn pháo hoa đã sắp đến thời khắc kết thúc.
Thịnh Tường chỉnh lại góc chăn cho bà ấy sau đó giơ tay đỡ trán.
"Sao tự nhiên anh lại đến đây vậy?"
Lúc này Lê Nghệ đã đỡ hơn nhiều rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi cho khoẻ hẳn.
Thịnh Tường giơ dải lụa lên quan sát cẩn thận.
Cô không ngờ anh vừa mở miệng đã nhắc đến chuyện này.
Thịnh Tường vẫn còn nhớ lời dặn của Thẩm Ngôn Lễ nên cứ ngơ ngác như vậy mà vào phòng đi ngủ, chẳng qua cô ngủ không yên ổn.
Sức mạnh ràng buộc bên eo khiến cô hoàn toàn không thể nhúc nhích được, hơi nóng từ lòng bàn tay anh cũng không ngừng thấm vào da thịt cô.
S’Q: "Bây giờ em đang xem dải lụa anh đưa cho em đấy."
S’Q: "Em rất tập trung mà."
Cô gần như là chạy qua chạy lại ở hai nơi.
"Có phải em cảm thấy anh sẽ không để ý không? Hay là chính bản thân em cũng không thèm để ý?" Thẩm Ngôn Lễ dừng lại chốc lát rồi cụp mắt xuống: "Em biết không, chuyện lần này là anh nghe được từ miệng người khác."
Cô biết anh rất mệt mỏi, cũng biết anh có rất nhiều việc cần phải làm.
Nhưng cố tình cô lại cứ muốn bắt.
Thế nhưng hình như bây giờ tất cả những thứ này đều hỏng cả rồi, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Thịnh Tường không tránh, ánh mắt như phủ đầy sương mù.
Thịnh Tường trở thành lực lượng chính bận rộn chăm sóc Lê Nghệ, giữa chừng còn phải chạy đến bệnh viện một chuyến.
Đến bây giờ cô mới cảm thấy hối hận vì lúc nãy để anh đi một cách dễ dàng như vậy.
Sau khi người đó lên xe, tiếng động cơ xe vang lên, sau đó đoàn người vội vàng rời khỏi tiệm thêu.
"Đúng rồi, còn bao lâu nữa anh mới xong việc?"
Rất nhanh sau đó anh cúp máy, sau đó buông cô ra rồi gật đầu: "Anh phải về phòng thí nghiệm một chuyến đã."
Hình ảnh đập vào mắt cô đầu tiên là khuôn mặt giữa đêm đông giá rét của Thẩm Ngôn Lễ. Đôi mắt đen láy của anh rất sâu, trên mái tóc đen điểm đầy tuyết trắng.
S: "Em không xem pháo hoa à?"
Áo khoác trên người anh cũng đã phủ một lớp trắng bệch.
Chỉ là cô đột nhiên cảm thấy có những thứ sẽ thoáng qua nhanh như một cơn gió, có cố gắng đến đâu cũng không túm lại được mà thôi.
Thịnh Tường còn chưa kịp quan sát cẩn thận cả dải thì điện thoại di động đã rung lên.
Có lẽ là vì bị ảnh hưởng bởi chuyện của Thịnh Tường nên giọng điệu Thẩm Ngôn Lễ rất lạnh lùng, chỉ dùng mấy từ đơn để đáp lại.
Tim cô như đột nhiên bị bóp nghẹt, tất cả những chuyện cần cô suy nghĩ giải quyết gần đây chợt tuôn ra đầy ứ trong đầu.
Rất nhanh sau đó cô đã phát hiện ra manh mối.
Một hồi lâu sau cô nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo anh rồi hỏi:
Sau khi màn trình diễn pháo hoa kết thúc, buổi liên hoan vẫn tiếp tục nhưng đã có sinh viên bắt đầu lục đục rời đi trước.
"Mấy ngày nữa cơ." Thẩm Ngôn Lễ cụp mắt, từ từ kề sát lại gần cô, âm cuối trong lời nói của anh gần như biến mất trong âm thanh náo nhiệt đằng xa của đám người: "Em nhớ anh hả?"
Trước đây thứ này được gọi là dải lụa tự chúc phúc huyền thoại của Đại học Hàng không vũ trụ, chẳng qua phía trên không in chữ chúc phúc, cũng không biết nó có ý nghĩa gì.
Lòng bàn tay người này rất ấm áp, có cả mấy vết chai thô ráp, lực nắm cũng giống y như trong ký ức của cô.
"Mẹ đây." Lê Nghệ đáp.
Dấu vết mờ nhạt ở mặt sau cho thấy đây là dải lụa trong ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài cách đây vài năm.
Sau khi quay lại sân sau một mình, Thịnh Tường đứng ở giữa sân, chần chừ mãi không về phòng.
Ngay lúc bước chân Thịnh Tường từ từ chậm lại thì một đoàn người bảo vệ một người đàn ông mặc áo choàng màu đen đi ra khỏi tiệm.
Bà ấy không nói nhiều, ánh mắt trong nước, giọng điệu cũng rất hiền hoà: "Chỉ là cơ thể mẹ hơi khó chịu thôi, không có gì đáng ngại cả."
Thấy Thịnh Tường ngồi giữa sân, bà ấy bị cô dọa sợ hết hồn.
…
Thịnh Tường ngập ngừng muốn nói gì đó: "Em..."
"Không phải!" Thịnh Tường lắc đầu, nhanh chóng phủ nhận.
Ngày này ba năm trước, đây là nơi tổ chức liên hoan nhưng vì năm nay làm ở chỗ khác nên chỗ này có hơi vắng vẻ.
Lúc hai đôi môi chạm vào nhau, Thịnh Tường thoáng nghe được giọng anh, hơn nữa còn là nói trong lúc hôn mà hơi thở vẫn bình thường: "Lát nữa anh lại phải đi rồi, em cho anh hôn tí đã."
Cô không nói cho ai biết chuyện này cả, không biết anh nghe ai nói.
Chẳng biết từ lúc nào mà khoé mắt cô đã ươn ướt nước mắt.
Mặt mày Thịnh Tường rất uể oải, đuôi mắt còn hơi đỏ lên.
Lúc ánh mắt chạm nhau, cả hai người đều chợt im lặng mất mấy giây.
Giờ phút này lòng dạ Thịnh Tường như mềm nhũn ra.
"A Tường... Con sao vậy?"
Thẩm Ngôn Lễ đang đứng chờ ngay trước cửa tiệm thêu.
Tim Thịnh Tường cũng đập theo từng nhịp của tiếng động kia khiến mỗi lần nó đập là người cô lại tê dại.
Đợi đến khi Thịnh Tường cất điện thoại di động và chạy ra thì thứ đập vào mắt cô đầu tiên là bóng dáng anh đang dựa vào khung cửa.
Thịnh Tường bị hôn mãnh liệt đến mức không nói nên lời.
Thẩm Ngôn Lễ kéo cô đi tới một góc nhỏ bên phải, gần đài chủ tịch.
Đó chính là những bài đăng thảo luận về cặp đôi hotboy và hoa khôi của trường. Đây là cặp đôi nhận được nhiều sự chú ý và kỳ vọng nhất trong trường hiện tại. Sau ngày hôm nay, bọn họ lại càng được ủng hộ hơn.
Ngay lúc cô chưa kịp phản ứng thì mọi chuyện đã thay đổi rồi.
"Ngày nhận được thông báo kia em vốn định nói với anh luôn nhưng mà lúc nào anh cũng bận làm việc. Em không muốn làm phiền anh, hơn nữa gần đây cơ thể mẹ em cũng không tốt..."
Gió mùa đông lạnh buốt quét qua gò má cô đau điếng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh rồi nhẹ nhàng dặn dò: "Dù sao thì chờ anh làm xong việc rồi chúng ta cũng có thể gặp nhau mà."
"Mẹ..."
Hình như dải lụa này không phải do anh tự chế ra.
Mặc dù vừa rồi Thẩm Ngôn Lễ nói sẽ đến tìm cô sau, hơn nữa cũng kiềm chế cơn giận trước mặt cô nhưng dựa vào hiểu biết của Thịnh Tường về anh thì vừa rồi anh rất tức giận.
Nhưng Thịnh Tường cứ khoanh tay ngồi ôm chân như vậy, một hồi lâu sau vẫn chẳng ừ hừ gì.
Sau khi cửa sổ bung ra, hơi lạnh thấu xương tràn vào phòng.
Anh tiến lên một bước tới bên gò má cô rồi xấu xa cắn một cái lên đó.
Ngay cả khi mơ mơ màng màng cô cũng không thể thoát được khỏi anh.
Đến chỗ rẽ, Thịnh Tường và Ứng Đào không đi cùng nhau nữa mà tạm biệt rồi mỗi người một ngả.
Lê Nghệ bước nhanh mấy bước tới gần, trong giọng nói chứa đầy lo lắng và quan tâm.
Có lẽ là vì vừa mới xong việc đã vội vàng chạy qua đây ngay nên anh không nhịn được mà nhíu mày, trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Mặc dù anh nói sẽ đến tìm cô lần nữa nhưng mọi chuyện không còn như những gì ban đầu cô nghĩ nữa.
Lê Nghệ mở mắt ra, hồi lâu sau vẫn không nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khoảnh khắc chiếc máy bay mô hình nhỏ kia hôn lên trán Thịnh Tường đã được mọi người ghi lại và coi như đó là một kỷ niệm cần bảo quản vĩnh viễn.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Thịnh Tường cũng nghe thấy tiếng gọi của Lê Nghệ.
Cô nhận được tin nhắn của Thẩm Ngôn Lễ lần nữa là vào tối hôm đó.
Không biết nó vang lên bao lâu anh mới bấm nhận.
Mặt mày bà ấy vẫn hiền lành như thường lệ. Dưới ánh đèn đầu giường chiếu xuống, bà ấy khẽ cụp mắt xuống.
Sau đó cô tiếp tục lên tiếng, chậm rãi trình bày với anh suy nghĩ hiện tại của mình: "Thật ra thì đến bây giờ em vẫn chưa quyết định được nên làm thế nào. Em muốn chờ anh về cùng thảo luận một chút."
Bây giờ ở chỗ đó chỉ có mấy bóng người đang đứng, trong đó hoàn toàn không có bóng dáng cao gầy mà cô quen.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô chằm chằm một hồi sau đó cụp mắt nói: "A Tường, anh sai rồi."
Anh đang cúi đầu, hàng mi hơi cụp xuống.
Điều này khiến giọng Thịnh Tường từ từ thấp xuống.
Có thể là vì cô để ý đến anh quá nên mới vậy, hoặc cũng có thể là vì giọng nói này đã bám rễ trong lòng cô từ lâu rồi.
Nhưng tiếng động vang lên bên tai cô lại lớn hơn cả tiếng thở.
Nhưng bây giờ thì khác, cô rất nghiêm túc gật đầu một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ninh Viễn Tuyết không có ở đây... Ở sân sau chỉ có mình Lê Nghệ.
Đúng lúc này, Lê Nghệ đã đỡ hơn rồi nên mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ.
Bóng đêm vạch ra bóng dáng cao gầy của người nọ nhưng cố tình lại không để lộ chút mặt mũi nào.
Mà ngay lúc Thịnh Tường dứt lời, dưới những chùm pháo hoa rực rỡ cuối cùng được bắn lên, Thẩm Ngôn Lễ khom lưng ôm chặt eo cô rồi chưa hề báo trước đã đặt môi xuống.
Sau khoảng lặng c·h·ế·t chóc, anh đột nhiên kéo cô vào lòng ôm thật chặt, hai cánh tay siết lại, sau đó giọng nói khàn khàn của chàng trai trẻ chậm rãi vang lên trong đầu cô: "Đáng lẽ em nên nói cho anh biết trước."
"Mẹ..."
Trong lúc đầu óc hỗn loạn, Thịnh Tường đặt tay lên ngang trán.
Thẩm Ngôn Lễ vẫn không nói gì, cứ im im nhìn cô như thế, chỉ có quai hàm là căng cứng.
"A Tường, A Tường?"
Vì địa điểm tổ chức liên quan là ở phía Đông sân thể d·ụ·c, không phải ở sân bóng rổ phía Tây như trước đây nên Ứng Đào có thể đi đường tắt đến khu ký túc xá.
Chẳng biết bầu trời bên ngoài đã có tuyết rơi từ bao giờ.
"Mẹ..."
Nhưng hôm nay trong lòng cô có gì đó khang khác, chính bản thân cô cũng không thể gọi lên bằng lời được.
Chắc nghe thấy tiếng bước chân lại gần nên anh đứng thẳng người dậy, sau đó quay lại nhìn thẳng về phía Thịnh Tường.
"Em thích tất cả mọi thứ anh làm hôm nay." Thịnh Tường nhìn anh bằng ánh mắt chăm chú, đôi môi nhẹ nhàng cong lên: "Kỷ niệm ba năm vui vẻ."
…
Cô vừa hưởng thụ vừa cảm nhận được cảm giác hồi hộp khi hôn nhau lén lút giữa cả chục nghìn người.
Rất nhiều nhân tố tụ lại khiến sự hốt hoảng bắt đầu bùng lên mấy ngày trước dần thoát ra khỏi tầm kiểm soát. Giờ phút này Thịnh Tường rất muốn nói hết ra những gì tích tụ trong lòng.
"Chưa đề cập đến những thứ khác, còn anh thì sao, anh... nghĩ thế nào?"
Trong khoảnh khắc lúc eo được buông ra, Thịnh Tường vội vàng ôm chặt lấy Thẩm Ngôn Lễ, tay cũng luồn vào tóc anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.