Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 57: Chương 57

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Chương 57



Ngay lúc này, Thịnh Tường mới thong thả nói: "Chúc anh năm mới vui vẻ trước nhé."

Tiếng đóng cửa vang lên cái "rầm", Thịnh Tường cũng bị hành động đột ngột này của anh dọa cho la lên.

"Được rồi, anh đừng đi theo xuống tiễn em, lát nữa em sẽ đi thẳng vào trạm." Thịnh Tường thu dọn đồ đạc, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ở đây là bãi đậu xe tạm thời, không thể đậu lâu."

Thời điểm này không phải khoảng thời gian sinh viên về nhà, nhưng cũng có rất nhiều người lui tới.

Hoàn toàn không thấy người nào.

Sau đó, dưới sự thúc giục Lê Nghệ và Ninh Viễn Tuyết, cô về nhà ăn tết.

Anh thò tay qua, nhéo eo cô hai cái.

"..."

Cực kì nghênh ngang, sau đó lại còn thuần thục áp cô vào cửa, khiến cô không thể nhúc nhích.

Cô gái cúi đầu nhìn màn hình, phát hiện ngoại trừ cái Ứng Đào nhắc tới, hình như còn có mấy bức ảnh chụp chung của hai người ở sân trượt tuyết, chắc là do Ứng Đào tiện tay chụp lén.

Thẩm Ngôn Lễ phải liên tục hứa hẹn sẽ về mới ngăn được mẹ Thẩm muốn đến Kinh Hoài đón anh.

Qua một lúc lâu, cô ấy mới liều mạng xoa hai mắt, muốn nhìn rõ hơn.

Thế mà sau đó anh vẫn tới.

… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"... Vậy anh nói xem, tới bây giờ, rốt cuộc em đang ở phòng ai?"

Thẩm Ngôn Lễ nói muốn ở đây trông chừng cô.

Thịnh Tường đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, từ chỗ huyền quan bước qua.

Thịnh Tường cảm thấy mình như bỏ lỡ gì đó, lại giống như đã hiểu ra điều gì đó.

Cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại có thể nói ra giọng nũng nịu như vậy.

Lúc nãy cô đã khóa cửa rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lát nữa anh… Uống ít rượu thôi nhé." Cô dặn dò: "Hồi chiều mới trượt tuyết xong, vốn đã khá mệt rồi, nếu tối nay anh còn uống rượu nữa thì hại lắm đấy."

Ý của Thẩm Ngôn Lễ là những trò chơi giải trí ở khách sạn, uống rượu đánh bài các thứ.

Bởi vì anh làm thế nên Thịnh Tường cũng phải khon người xuống phối hợp với anh.

"..."

Chuyện xảy ra vào đêm đó, trong suốt hành trình tiếp theo cứ luôn bị Ứng Đào hỏi đi hỏi lại liên tục.

Tiếu Tự không biết chuyện, người duy nhất biết được toàn bộ quá trình là Trình Dã Vọng cũng mắt nhìn mũi, không quan tâm, miệng ngậm chặt hơn bất kỳ ai.

Thẩm Ngôn Lễ tay đút vào túi, cúi đầu nhìn cô, không đáp lại nghi vấn của cô gái, chỉ là nói: "Giọng điệu này của em là sao hửm?"

Cô lần lượt xâu chuỗi mọi chuyện lại.

Thịnh Tường hơi nhổm người dậy, cố gắng lắng nghe.

Đột nhiên, cửa phòng mở ra, sau đó là tiếng hô của Ứng Đào truyền đến…

Sau khi trở lại Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, Thịnh Tường bị thư ký gọi đi xử lý công việc.

Cô đưa mắt lại gần mắt mèo rồi nhìn ra bên ngoài.

Thịnh Tường xoa xoa đôi mắt: "Anh cũng biết em nói muốn nghỉ ngơi à."

Xe việt dã chậm rãi dừng lại ở lối vào sân ga cao tốc.

"Ừm, em biết rồi, sẽ khóa kỹ."

Sau khi Ứng Đào suy đoán hoài mà không có kết quả, mấy người bọn họ lại tiếp tục hành trình ở Gia Sam.

"Không phải." Thịnh Tường lắc lắc đầu: "Chỉ là em cho rằng anh cùng với bọn Tiếu Tự và Ứng Đào đi uống rượu."

"Không được rồi, tớ cảm thấy buồn cười quá, chuyện này hoàn toàn có thể lên bản tin xã hội chuyên mục Giải trí đó."

Cô quay lại đó, sau khi dừng lại bên cửa sổ, còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Ngôn Lễ đã nhoài người ra, một tay ôm gáy cô rồi kéo cô khom người xuống.

Trong xe có tiếng đồng hồ kêu tí tách cùng với tiếng động cơ của xe chưa tắt.

Nếu không, tại sao cô có thể nghe thấy tiếng gõ cửa vào giờ này được?

Thẩm Ngôn Lễ ôm cô, hơi thở của anh phả lên gáy cô, khiến cô ngứa ngáy.

Đáp lại cô là nụ hôn đến từ Thẩm Ngôn Lễ.

"Em cũng vậy." Thẩm Ngôn Lễ đáp lời, ngón tay chậm rãi gõ vào vô lăng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Ngôn Lễ lưu loát đứng dậy: "Lúc nãy em nói muốn nghỉ ngơi, giờ đi ngủ đi, anh đi nhé?"

Sau khi làm như vậy, anh tìm thấy vành tai nhỏ nhắn, xinh xắn và trắng nõn của cô gái, nói: "Đừng nhớ anh quá nhé."

Thành thật mà nói, ở khía cạnh này, bởi vì đủ loại nguyên do, bọn họ chưa làm quá nhiều lần.

….

Nghe thấy Ứng Đào hỏi như vậy, cô gái khựng lại hai giây, rồi mặt không cảm xúc mà đáp lại: "Ừ, lúc nãy đúng là cậu bị hoa mắt."

Cô gái xinh đẹp, trong trẻo cong môi, đôi đồng tử đen láy nhìn về phía anh.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ, nghe thấy anh nói: "Đợi chút, em không định xuống dưới chơi à?"

Hai người ở trong bóng tối nhìn nhau một lát, sau đó vẫn là Thịnh Tường mở miệng trước: "Hơn nửa đêm anh tới đây…"

Không biết ai chạm vào công tắc đèn trong huyền quan, một tiếng "tách" vang lên, toàn bộ phòng lập tức sáng lên.

"Ừm." Thịnh Tường hiếm khi không phản bác, cô lập tức mở miệng dò hỏi: "Cậu có thể gửi mấy bức ảnh này cho tớ được không?"

Đây là cái mà Thẩm Ngôn Lễ gọi là nghe lời?

Thịnh Tường ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngôn Lễ một cái, hơi kinh ngạc: "Sao anh còn ở đây?"

Sau khi ngồi trên xe, Thịnh Tường vẫn còn nghi hoặc: "... Sao đến bây giờ anh còn chưa về nhà?"

Sau khi cô tắm rửa xong thì mặc chiếc váy ngủ hai dây mà cô mang theo, đây là kiểu dáng mà cô thích.

Có điều…

Đúng lúc này, điện thoại mà cô đặt cách đó không xa vang lên tiếng chuông reo.

"Trời ạ, trời ạ, nam thần của tớ quả là không bình thường."

Cô cũng chưa cho phép anh vào cửa, nhưng anh lại cứ thế mà đi vào.

Xem ra lời nhắc nhở lúc nãy của Thẩm Ngôn Lễ cũng không phải không có lý.

Có điều dù là nói như thế nhưng thật ra mẹ Thẩm đã thúc giục rất nhiều lần, hỏi anh sao còn chưa về nhà. Sau đó, ba Thẩm không nhịn được mà gọi một cuộc gọi video tới nhắc nhở.

Cô bị anh m*t đến khi da đầu trở nên tê dại, Thịnh Tường mới được buông ra.

Trong khi Thịnh Tường nghĩ là ảo giác, định tắt đèn, chỉ chừa lại đèn trên đầu giường, chuẩn bị an tâm tiến vào giấc ngủ thì cửa phòng lại lần nữa bị gõ hai tiếng.

Cô gái khựng lại trong giây lát, duỗi tay sờ vào bên hông.

Thịnh Tường dời mắt khỏi chân của Thẩm Ngôn Lễ, hắng giọng nói: "... Anh không đi thật sao?"


Chưa kể tới mùi hương thơm ngát của loài hoa dành dành đang nở rộ, giống như đang mời gọi người khác tới.

Đón năm mới, ngoại trừ về nhà lớn nhà họ Thẩm ăn tết, người một nhà bọn họ còn ra nước ngoài du lịch, sự vắng mặt của Thẩm Ngôn Lễ lần này quả thực khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Bước chân của Thẩm Ngôn Lễ khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn đi ra ngoài.

"Không có nguyên nhân nào khác, muốn tới nên tới."

Tuy nhiên dường như đã nhận ra sự bất an của cô, anh lại bổ sung tiếp: "Bọn họ ở dưới đó chơi lâu lắm, không cần phải để ý đâu."

Nghe thấy Thẩm Ngôn Lễ mở miệng, âm cuối trầm xuống nặng nề: "Em đã thay áo ngủ rồi hả?"

Gì vậy chứ, anh nghĩ rằng cô ấy là thú dữ hay gì!

Thẩm Ngôn Lễ tiến sát lại, cắn vào cánh môi của cô.

"..."

Ánh đèn chói lọi cũng chiếu xuống trên người hai người.

"Anh… Nhích ra chút." Cô gái mở miệng, tiếng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Thẩm Ngôn Lễ suy tư vài giây, sau đó gật gật đầu: "Nhớ khóa cửa kỹ."

"Đâu có đâu, cậu suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là anh ấy có chuyện muốn nói với tớ thôi." Thịnh Tường cầm ly lên uống vài hớp nước, sau đó đặt quần áo xuống và xoa xoa đầu Ứng Đào.

Sau đó, cô lại đi vòng qua ghế lái, vẫy vẫy tay với anh, định rời đi.

Cô dứt khoát không đi nhìn điện thoại, trực tiếp mở khóa cửa, thế giới ngoài cửa dần dần rõ ràng… Bóng người cao dài đó đang đứng trước cửa.

Đèn chính trong phòng đã bị tắt đi từ sớm, ngoại trừ ánh sáng màu vàng lờ mờ chiếu ra từ cửa phòng ngủ nửa mở thì ở huyền quan rất tối.

Trên vai trống trải, lúc này quả thực cô cũng cảm thấy hơi lạnh.

Ứng Đào nghĩ tới sự trầm mặc mang ý xấu xa của mọi người ở hai bàn vừa rồi, càng nghĩ càng thấy buồn cười.

Sau đó, Thịnh Tường cảm thấy bản thân như bị xuất hiện ảo giác.

"Không đi được." Thẩm Ngôn Lễ đứng thẳng lên và nói: "Dù sao thì anh cũng phải đỡ em đi."

Thịnh Tường ngẫm nghĩ một chút, rồi nắm ngược lại tay anh, kéo nhẹ một cái.

"Wao, quả nhiên tình yêu khiến con người ta thay đổi." Ứng Đào cười ha hả: "Tớ còn không biết, hóa ra em Tường cũng sẽ có một ngày đói khát và sốt ruột như vậy đấy nha."

"Dễ hiểu mà." Thẩm Ngôn Lễ thẳng thắn nói: "Bạn gái anh bảo không cho anh uống rượu, nên anh không uống."

Quả nhiên, khi cô tập trung nghe thì lại nghe ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.

Khách sạn ở đây cũng coi như an toàn nhưng mà nghe anh nói vậy, lại giống như một mình cô ở đây sẽ có khách không mời mà đến xâm nhập vào vậy.

"Sự thật mà." Nói xong, Ứng Đào chuẩn bị đi ra ngoài uống rượu, Thịnh Tường cũng không thích cái tính này của cô ấy nên cô cũng không muốn khuyên nhủ.

Dứt lời, anh vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, Thịnh Tường bị anh đẩy lùi về sau hai bước, đồng thời cũng chừa lại khoảng trống cho anh đi vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trái tim cũng như thế, giống như một con tàu đang nhẹ nhàng lướt đi trên mặt biển êm đềm, cột buồm xào xạc trong gió, nơi tàu đi qua gợi lên một gợn sóng nhỏ.

Trong lời nói của anh rõ ràng chỉ là một câu trần thuật, nhưng lại có chút ý muốn được khen thưởng.

Nhưng hơi thở quấn quýt của nhau không thể bị bỏ qua.

Mấy người ở hành lang đường ai nấy đi, trong lúc đi ngang qua còn liếc nhìn dưới ống tay áo của Thẩm Ngôn Lễ.

Hạt giống trong lòng dần dần nảy mầm, dường như bởi vì anh mà cô đã có lý do rõ ràng để quay về trường học vào học kỳ sau.

Cả quá trình Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô thu dọn đồ đạc và xuống xe, lúc này mới mở miệng: "Học kỳ mới là khởi đầu mới, năm sau gặp, bạn Thịnh." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Ngôn Lễ im lặng nhìn cô một lát, sau khi Thịnh Tường xoay người bước đi được vài bước, anh đột nhiên gọi cô một tiếng.

Khe rãnh kia cũng vô tình, tự nhiên lộ ra một vùng trắng như tuyết, mềm mại, được ôm trọn bởi màu xanh lục đậm.

"Anh không sao đâu, đưa em về xong anh sẽ về." Thẩm Ngôn Lễ quay qua giúp cô thắt dây an toàn, sau đó mới ngồi xuống ghế lái và lái xe.

Thẩm Ngôn Lễ "Ừ" một tiếng, đồng ý rất nhanh: "Đề phòng người có ý đồ không thể vào."

"Anh mới đến một lát thôi, em cứ phải đuổi anh đi vậy à?"

Tuy Thẩm Ngôn Lễ có chung cư ở ngoài trường nhưng anh cũng không phải là người ở đây.

Nghe ra ẩn ý trong lời Thịnh Tường, anh vươn tay qua, nhẹ nhàng véo hai bên má của cô gái: "Sau này ra ngoài chơi, có hai người vẫn tốt hơn."

Thịnh Tường nói không lại cô ấy, nhưng cũng xem như ngầm thừa nhận với cách giải thích của Ứng Đào.

Thẩm Ngôn Lễ cụp mắt đáp, xương ngón tay rõ ràng cầm quân cờ, tiếp tục chơi trò cờ cá ngựa.

Xương cốt Thịnh Tường mềm nhũn, đôi tay vẫn đang ôm lấy eo anh.

Cho nên, hẳn là anh phải về nhà chứ.

Thẩm Ngôn Lễ nghiêng mặt qua, phối hợp khom lưng: "Em nói đi."

Băng và lửa truyền từ bên này qua bên kia, hơi thở của cả hai từ bình thường chuyển thành cuồng nhiệt.

Hai người tiến vào phòng.

Nghe xong những lời này của anh, Thịnh Tường đột nhiên cảm thấy tất cả đều trở nên tươi sáng.

Từng chút từng chút một, tích góp lại.

Thịnh Tường gật gật đầu, cười rộ lên.

Ứng Đào uống đến độ say khướt, từ khi nhìn thấy một bóng dáng cao dài vừa mới chậm rãi lướt qua thì lập tức yên tĩnh như gà.

"Em Tường, tớ về rồi đây!"

Tuy nhiên Thịnh Tường vẫn đồng ý.

Nhiệt độ trong phòng vừa đủ, nhưng chẳng hiểu sao dưới mí mắt lại có một hơi nóng đang âm thầm dâng lên.

Thịnh Tường tháo dây ăn toàn, nhìn về phía anh.

Theo góc độ của anh nhìn xuống, Thịnh Tường đang ngơ ngác, cuối cùng cô cũng phản ứng lại.

"..."

Bấy giờ Thịnh Tường mới giơ tay che lại lui về sau, phản ứng nhanh hơn rất nhiều.

Vừa rõ ràng lại chậm rãi, nhưng hai tiếng “cốc cốc” ấy lại bám riết không tha.

Thẩm Ngôn Lễ cũng nhận ra, bèn nghiêng đầu qua nhìn cô.

Thẩm Ngôn Lễ mặc cô muốn làm gì thì làm: "Dù là phòng của ai, anh cũng vào được."

Lúc này Thịnh Tường đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, nói đến cũng lạ, lúc nãy không hề có cảm giác buồn ngủ chút nào nhưng bây giờ cơn buồn ngủ ập đến như dời núi lấp biển.

"Tớ không nhìn lầm chứ… Bé Tường… Vừa rồi nam thần ở trong phòng của chúng ta sao?"

Sau khi Thịnh Tường xuống xe, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lúc này, mọi thứ trở nên yên tĩnh vô cùng.

Nhưng vừa mới đóng cửa lại, cô ấy lập tức kêu "Aaa" một tiếng, sau đó còn nhảy lên vài cái.

Khi trở lại phòng, Ứng Đào vẫn rất yên tĩnh.

Có lẽ là do địa điểm và thời gian không giống như lúc trước, lúc này rõ ràng hai người đã nhập tâm hơn so với những lần trước.

Khi quay về, cô nằm ngửa lên trên chiếc giường mềm mại.

Thật ra cô thấy hơi mệt sau một ngày như vậy, vì thế lập tức lắc đầu: "Ừm, em vừa hỏi Ứng Đào rồi, lát nữa cậu ấy sẽ đi, em không đi, muốn một mình ở trong phòng nghỉ ngơi."

Những nội thất bài trí trong nhà xoay vòng vòng, có cảm giác lơ lửng.


Thẩm Ngôn Lễ cũng đi vào, định ở lại nơi này.

Thịnh Tường cũng đi theo đến phòng khách.

Sao cô lại không biết Thẩm Ngôn Lễ còn có lúc nghe lời như vậy nhỉ?

Phòng của mấy người họ nằm ở tầng trên, là hai phòng khác nhau.

"Nhưng hôm nay anh lại không muốn uống lắm." Đôi chân dài của Thẩm Ngôn Lễ hơi sải bước, cứ như vậy đến gần, sau đó tiện tay đóng cửa lại.

Hai tay Thẩm Ngôn Lễ đặt lên gò má của cô, cúi đầu từ từ đưa mặt gần lại: "Hôm nay thấy anh có nghe lời không?"

Thịnh Tường híp mắt, sau đó dần dần thích ứng với ánh sáng.

Sau khi đi ngang qua Ứng Đào, anh tiện tay đóng cửa lại, ngay sau đó đụng phải Trình Dã Vọng đang trợn mắt há mồm đứng ngoài cửa.

Cô nhìn lên phía trên, nhưng lại bị chùm đèn pha lê trên trần nhà làm cho nheo mắt lại.

Dáng vẻ vô cùng hưng phấn.

Tiếu Tự vẫn say đến bất tỉnh như thường lệ, lúc này đang bám vào người Trình Dã Vọng, dáng vẻ như kiểu mọi việc không liên quan đến mình.

Chương 57: Chương 57

Thịnh Tường đưa tay thăm dò, rồi nhéo anh hai cái.

Thịnh Tường nghe thấy tiếng gọi thì quay đầu, sau đó nhìn thấy anh ở trong xe vẫy vẫy tay với cô.

Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đi ở sau cùng.

Nơi đó dường như còn lưu lại xúc cảm của anh.

Bóng tối dường như cổ vũ hai người, đồng thời cũng âm thầm phóng đại các giác quan của họ.

Thẩm Ngôn Lễ vừa dứt lời, còn chưa kịp bước chân ra ngoài thì cửa phòng lập tức vang lên tiếng "tích tích" mở khóa.

Vì thế anh đã chơi với cô rất lâu.

Nói xong, cô ấy nhìn về phía Thịnh Tường đang thu dọn hành lý chuẩn bị thay quần áo: "Hơn nữa, em Tường, cậu biết không, trên đường trở về lúc nãy tớ đã đánh giá, Thẩm Ngôn Lễ không cho cậu đi theo tớ là vì sợ tớ dắt cậu đi!"

Thịnh Tường nghĩ vậy bèn cười cười, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: "Em không có không cho anh uống, em chỉ bảo anh uống ít chút thôi."

"Anh cũng vậy, bạn Thẩm."

Thịnh Tường chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Thẩm Ngôn Lễ.

Không bàn đến chàng trai ở bàn bên cạnh hôm nay, thì dù sao Ứng Đào cũng chính là con gái!

Khi sắp đến trước cửa, Thịnh Tường bị người bên cạnh kéo nhẹ.

Thịnh Tường không biết nghĩ tới cái gì, chậm rãi mở miệng: "Lúc nãy anh còn nói em phải khóa kỹ cửa…"

Lúc đi từ hành lang đến cửa phòng, Tiếu Tự đi đằng trước, Ứng Đào đi theo phía sau nhìn hai người bọn họ, rồi ra hiệu cho Diệp Kính Hàn.

Anh giữ lấy cằm cô, rồi cắn lên đôi môi của cô gái.

Thẩm Ngôn Lễ cảm thấy rõ ràng lúc này Thịnh Tường chủ động hơn nhiều so với trước đây, đột nhiên cô lại chiều theo mọi điều anh muốn, cũng vì thế anh lại tăng thêm sức.

Nhưng mà Thịnh Tường chưa cho cô ấy câu trả lời xác đáng.

Đợi khi trong phòng chỉ còn lại một mình, Thịnh Tường lấy áo ngủ xong thì đi vào phòng tắm và tắm rửa sạch sẽ.

Thẩm Ngôn Lễ đáp một tiếng bằng giọng mũi, chẳng biết là có nghe lọt tai hay không.

"Ha! Vậy còn bức ảnh lúc trước thì sao? Còn có cái danh sách này nữa!" Ứng Đào đưa màn hình điện thoại ra tới trước mặt Thịnh Tường, ý bảo cô xem đi: "Đừng có chơi xấu nha, tớ chụp và lưu hết lại rồi đó, sau này sẽ làm bằng chứng trước tòa!"

"Đào Tử, cậu nói chuyện đàng hoàng đi."

Nói là muốn nghỉ ngơi, nhưng lại không hề thấy buồn ngủ.

Sao lại có một người hành động như thể mình làm đúng như vậy nhỉ?

Cánh tay của cô bị nắm chặt, tiện đà bị kéo qua, dựa người lên cửa.

Hai người ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng khách, câu được câu không mà chơi cờ cá ngựa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Chương 57