Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 52: Chương 52

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Chương 52


Nói xong, ánh mắt ông ấy nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh Thẩm Ngôn Lễ.

“Ê… Môn của Hàn Thúc mà cậu dám dùng điện thoại, muốn c·h·ế·t à?”

Hai người gần như là dán sát vào nhau, hơi thở cũng quấn lấy nhau.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện mấy cặp đôi làm được còn có chuyện gì khác chứ, đơn giản cũng chỉ có vài thứ kia thôi.

Hàn Thúc tự xưng là một giáo sư già vừa có nguyên tắc vừa có kinh nghiệm, dày dặn nhưng vào giờ phút này, lời nói đã đến bên miệng, ông ấy lại vô thức đổi giọng.

Đôi mắt sáng long lanh, cổ tay trắng nõn nà, hàng mi dài run rẩy, cô gái ngồi ở nơi đó trông giống như một bức tranh thủy mặc Giang Nam được bút lông tỉ mỉ phác họa nên.

Chương 52: Chương 52

Thẩm Ngôn Lễ nghe thế thì thoáng nhướng mày, sau đó không biết là nghĩ đến điều gì mà kéo người sang bên cạnh.

Vừa tức vừa buồn cười.

Khi đó là giữa hè nắng nóng chói chang, bây giờ thì lại là đông lạnh gió tuyết không ngừng.

Thịnh Tường gật đầu, lại nghe Thẩm Ngôn Lễ nói tiếp: “Em chờ anh về nhé.”

Nơi này người lui tới đông đúc ồn ào, cô đứng ở ngay trong đám sinh viên tan học, thỉnh thoảng sẽ có sinh viên đi ngang qua người cô.

Chân Thẩm Ngôn Lễ dài, vóc người cao ráo, lúc đi tới đi lui giữa các tòa nhà học viện thực ra rất bắt mắt.

Khi họ ra khỏi tòa nhà của Học viện Kỹ thuật hàng không rồi, hai người cùng nhau đi về phía Phương Viên vì anh và cô vẫn còn chưa ăn xong được một bữa cơm.

Vừa vào lớp không bao lâu Thẩm Ngôn Lễ đã dùng chân chạm vào người ta, sau đó lại chuyền giấy tới lui, chỉ thiếu chút nữa là nhào lên thôi.

Thịnh Tường liếc mắt nhìn Thẩm Ngôn Lễ nhưng bàn tay bên dưới gầm bàn của anh lại thong dong lần mò tìm tới chỗ cô, phủ lên mu bàn tay cô, kế tiếp nhanh chóng bắt lấy nó.

Ngay khi cô há miệng định hỏi lát nữa Ứng Đào có muốn cùng đi đến chỗ gian hàng không, đối phương không những lập tức thu dọn đồ đạc mà còn nhân tiện lôi Trình Dã Vọng theo, đồng thanh nói: “Bọn tớ bận rồi, đi trước đây, các cậu cứ từ từ nhé!”

Thấy cô như thế, Thẩm Ngôn Lễ cũng không tiếp tục nữa mà hỏi: “Thế được rồi, em có còn gì muốn nói với anh nữa không?”

Đôi mắt của cô gái lấp lánh ánh nước, trên môi là dấu vết nhàn nhạt.

Thịnh Tường tùy ý đáp nhưng trong lòng lại không nghĩ như thế.

Ngón trỏ của cô hơi phủ lên, dùng lòng bàn tay ch*m r** v**t v*, chỉ cảm thấy nơi kia giống như sắp bị anh cắn đến rách da rồi.

Có mấy nữ sinh lập tức không nhịn được nổi, ăn ý che miệng mình lại.

“Lần trước em đã muốn hỏi vết thương trên trán anh đã khỏi hẳn hay chưa, vừa hay hôm nay chúng ta có tiết học chung nên em mang theo một ít đến đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô gái ngước mắt nhìn về phía anh, chậm rãi mở miệng: “Nhưng mà hình như vẫn còn…”

Trình Dã Vọng ngồi ở hàng ghế đằng trước nghe thấy rõ rành rành kiểu: “…”

Thịnh Tường không thể hiểu được kiểu suy nghĩ của Thẩm Ngôn Lễ, khi đó cô chỉ nói có một câu “nhiều người lắm” mà thôi.

Nhưng cho dù có ngạo mạn tùy tiện đến mấy cũng không thể chiều được.

Nhưng mặc dù chuyện đã qua lâu rồi Thịnh Tường vẫn cảm thấy ký ức của mình lại được bảo tồn lâu đến vậy.

Trong đó cũng bao gồm Ứng Đào.

“Thịnh Tường.” Thẩm Ngôn Lễ gọi cô một tiếng. Anh ngồi thẳng người dậy, hai mắt sáng quắc: “Em nói còn chưa tròn hết, bảo anh phải nhẹ thế nào đây?”

Thẩm Ngôn Lễ nhìn khắp xung quanh rồi tiện tay kéo Thịnh Tường, nói: “Lát nữa đi cùng với anh.”

“Ăn chứ, nhưng việc đó phải xếp sau chuyện này.”

Cuối cùng, cô gái lại đáp lại bằng cách đạp anh một cái thật mạnh.

“Có livestream không? Tôi muốn lên diễn đàn livestream quá!”

Nhưng cô có bảo anh kéo cô đến chỗ không người đâu chứ.

Nhưng cho dù người được nhắc đến là anh ấy…

“… Cậu nói chuyện kiểu gì thế.” Thịnh Tường nghe cô ấy nói vậy, chỉ muốn ôm trán.

Thẩm Ngôn Lễ vừa mới đưa cho cô menu, thấy cô như thế, anh không khỏi nhướng mày hỏi: “Sao em nhìn anh như vậy?”

Hàn Thúc nhìn Thẩm Ngôn Lễ vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ trước đó, bổ sung thêm một câu: “Nhưng bây giờ đang là giờ học, chuyện giữa người yêu với nhau của các em phải chờ đến khi tan học, nghe rõ chưa?”

Nhưng người nói vô tình, người nghe hữu ý, Thẩm Ngôn Lễ dừng lại một chút, đáp: “Sao anh cứ cảm thấy em đang âm thầm nói bóng nói gió gì thế nhỉ.”

Ngón tay thon dài của Thẩm Ngôn Lễ v**t v* từ trên mái tóc đen bóng, suôn mượt của cô gái, trượt dần xuống rồi xuyên qua tóc mai của cô. Anh cúi đầu xuống, rũ mi nhìn cô, nói: “Trận đấu bán kết này diễn ra rất lâu, phải đến trước khi thi cuối kỳ mới kết thúc.”

“… Em nói bóng nói gió gì chứ?” Tuy cô cũng có thêm chút suy nghĩ riêng, Thịnh Tường nghĩ thế, nhanh tay lẹ mắt chặn cái người đang dần dần đến gần mình kia, nói: “Anh cũng nói đó là do anh cảm thấy thôi mà.”

Mùa đông trời tối nhanh, hiện giờ mây mù đã nặng trĩu như sắp buông xuống trên đỉnh đầu hai người.

“Thầy biết em có bạn gái rồi.”

Thật ra ông ấy cũng không ghét tính cách của Thẩm Ngôn Lễ mà còn rất thích nữa.

Không còn một ai khác.

Thịnh Tường cũng nghiêm túc suy tư một lát rồi đáp: “Chắc là hết rồi.”

Phản ứng như thế khiến cho tâm trạng hơi bình tĩnh đi ít nhiều của Thịnh Tường lại bắt đầu dao động.

Thật ra nếu mà nói về mảng thiết bị hàng không và vũ trụ này, cô cảm thấy Thẩm Ngôn Lễ sẽ không gặp phải khó khăn gì.

Dừng lại một lát, Thịnh Tường do dự một lúc thật lâu rồi mới chậm rãi bổ sung: “Lần sau anh… Anh nhẹ một chút được không?”

*Từ này xuất phát từ meme “now kiss!”

Sau khi học xong môn tự chọn của ngày thứ sáu thực ra cũng không trễ lắm.

Thật ra Thịnh Tường nghe hiểu nhưng cô hoàn toàn không thể làm gì anh được. Cô chỉ có thể dịu giọng hỏi: “Vậy anh không ăn cơm à?”

Sau khi Thẩm Ngôn Lễ dứt lời, trong giảng đường lớn như thế vang lên tiếng hít hà hết đợi này đến đợt khác.

Vào khoảnh khắc khi tiếng chuông tan học vang lên, Ứng Đào không kìm được nổi nữa, kêu lên: “Các cậu đừng có vừa vào mà đã cao trào nối tiếp cao trào như thế được không vậy!”

Giống như đang nhìn một tên cầm thú vậy.

Nếu như nhớ không nhầm thì cô gái này là Thịnh Tường của Học viện Tiếp viên hàng không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dì lao công của căng tin vốn đang dọn dẹp sàn nhà, thấy cặp đôi nam thanh nữ tú đi đến thì lại ngồi xuống, tầm mắt không ngừng đảo qua lại.

Dẫu sao thì so với việc đối chọi trực diện với Hàn Thúc ngay trong tiết học của ông ấy, nội dung lời nói của Thẩm Ngôn Lễ mới là điểm mấu chốt gây nên sự xôn xao lần này.

Dừng một lát, vị giáo sư già cuối cùng chậm rãi nói: “Cũng đừng có làm mấy trò lén lút kia nữa.”

“À, tìm thuốc dán, em có mang theo loại mới rồi, khác với loại cũ.”

“…”

Mọi người vẫn còn chưa bắt đầu thảo luận sôi nổi, Hàn Thúc đứng ở trên bục giảng đã nặng nề tằng hắng hai tiếng.

Ngay sau khi dứt lời, chỉ trong phút chốc mà cô ấy đã chạy mất tăm, giống như đang chạy thục mạng.

“Không có gì.”

Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường đều ngồi ở hàng ghế đầu tiên, các sinh viên ở đằng sau đều nhìn về phía hai người.

Giống như bất chợt nở rộ, hương thơm ngào ngạt nồng đượm.

Thấy Thẩm Ngôn Lễ hơi gật đầu, Hàn Thúc có được lời hồi đáp khiến mình hài lòng cũng nhấn mạnh: “Không được có lần thứ hai, đừng nghĩ là thầy không bắt em đứng nghe giảng.”

“Thế mà thật sự là hoa đã có chậu, tôi học cùng học viện với cậu ấy mà còn chưa nói chuyện được với nhau lần nào.”

Nhớ mang máng thường ngày đi học, cô cũng nghiêm túc và im lặng lắng nghe.

“…”

Mãi cho đến khi Thẩm Ngôn Lễ đứng lên, vì để nói chuyện với Thịnh Tường mà anh hơi khom lưng xuống.

Thịnh Tường biết Thẩm Ngôn Lễ đang nhắc đến chuyện gì, cô gật đầu: “Ừm, vậy anh tập trung vào nó chút nhé, chuẩn bị cho tốt.”

Hiện giờ cô cúi đầu xuống, vốn chưa từng ngẩng mặt lên lấy một lần.

Hình như trước kia cô đã nhìn thấy có một nữ sinh can đảm nào đó chặn đường Thẩm Ngôn Lễ.

Giống y như cái lần ở Thương Sơn trước đó.

Cô gái thu dọn đồ đạc của mình, không nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ ở bên kia nữa.

Bởi vì cái câu “ngắm bạn gái em” nọ, những suy đoán từ lúc chuông vào lớp vang lên cho đến bây giờ sôi nổi bày ra trước mắt, tin tức được đưa đến tận cửa này, cho dù không thích hóng chuyện thì cũng phải hóng thôi.

Đầu ngón tay Thịnh Tường nhéo nhẹ trên cánh tay vắt ngang không muốn buông ra của anh, cô nói: “… Xung quanh nhiều người lắm.”

Tầm mắt cô dừng ở trên bả vai rắn rỏi của anh, giọng cô nhẹ bẫng: “Anh không sợ… Em lại giẫm chân anh nữa à?”

Sau khi buông một tiếng thở dài, dì lao công mau chóng đi xa.

Thế thì cũng phải là bạn trai chứ!

Thẩm Ngôn Lễ thật sự là…

Lại lần nữa thỉnh thoảng vang lên tiếng thảo luận.

Thịnh Tường vội vàng nói lảng sang chuyện khác, chỉ muốn bảo anh dừng lại, tạm thời đừng nói tiếp nữa.

Ngẫm lại ấy thế mà đã qua lâu như thế rồi.

Từ những tiết học môn tự chọn học chung với anh lúc trước cô đã nhận thấy được rồi. Còn những thứ thường hay bị ẩn giấu thì càng phải nên được bộc lộ hơn mới phải.

“Ngầu quá đi, tại sao Thẩm Ngôn Lễ chỉ mới nói chuyện thôi mà tôi đã muốn ngất thế này.”

Mới nãy khi mới nghe thấy ông ấy cũng ngẩn người ra, mãi một lúc lâu sau mà vẫn chưa phản ứng lại.

Hai người đứng đối mặt nhau.

Cô đột nhiên cảm thấy nếu chỉ tặng anh dấu chân thì có phải là quá hời cho anh rồi không.

Những lời mà vị giáo sư già vừa nói, anh chẳng nghe vào đầu được một chữ nào cả.

Hiện giờ họ chậm rãi đi về bên ấy, bước trên con đường dẫn đến thư viện và sân vận động.

Mà trong thời khắc đó, hai người giống như đang nấp ở chốn yên tĩnh nào đó.

“Ơ chưa chắc đã như những gì mọi người nghĩ mà, nhỡ đâu đang nói đến Trình Dã Vọng thì sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thế thì có sao đâu.” Thẩm Ngôn Lễ kề sát đến: “Chẳng phải hồi ở Thương Sơn cũng đã bị em giẫm rồi à, cộng thêm cú hôm nay thì vừa hay được một đôi đấy.”

Thịnh Tường hơi ngẩn người, nhưng ngay sau đó cô lại cảm thấy nơi này rất quen.


Nghe cái giọng điệu này của anh đi.

Bởi vì góc độ nên các sinh viên ngồi ở đằng sau không hay biết gì nhưng Hàn Thúc lại nhìn thấy rất rõ ràng.

“Em đang tìm gì đấy?”

“Anh kéo em đến đây để làm gì?”

Tiết này trôi qua còn nhanh hơn so với những tiết trước đó nữa.

Thế nên cô vẫn có thể mơ hồ phác họa lại được tình cảnh của lúc đó, cũng nhớ mang máng được phản ứng của Thẩm Ngôn Lễ vào lúc đó.

Trong phòng học vẫn còn có rất nhiều người chưa đi thấy hai người kề sát vào nhau, cũng không biết là đang nói gì.

Sau đó, anh lại tiện tay ôm người vào lòng một chút, nói: “Chú ý một chút đi.”

“Đã có thành tích vòng đấu loại lúc trước rồi, đến khi đó anh còn phải chuẩn bị để thi đấu bán kết.”

Lúc hai người đến được Phương Viên, hàng sinh viên dài dằng dặc xếp hàng chờ cơm đã sắp đến cuối rồi.

Là con gái khi đụng phải chuyện này, tâm tư đều rất dễ đoán.

Tóm lại là… Khác xa so với bây giờ.

“Trời đất ơi, thế này là thừa nhận rồi đấy ư? Muốn đè đầu* hai khứa này tại chỗ quá a a a!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Suốt hôm nay anh ấy đã cố gắng sắm vai người vô hình rồi, đồng thời còn nhường chỗ cho cặp kia nữa, hóa ra cho dù có ẩn thân chi thuật cũng sẽ bị người ta nhớ thương.

Đợi đến khi sắp tan học, tâm tư của mọi người lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch trở lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quy tắc trong lớp là không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy rầy giờ học, bằng bất kỳ hình thức nào cũng không được.

Thịnh Tường ngước mắt nhìn về phía anh, trong lòng giống như có một chiếc bàn chải nhỏ đang cào.

Vì thế sau khi dây dưa ở đây mãi một lúc thật lâu, hơn nữa ngay khi kết thúc, Thịnh Tường cũng làm theo đúng như ý nguyện của anh, thuận tiện tặng thêm cho Thẩm Ngôn Lễ một cặp dấu chân.

Đợi đến khi Thịnh Tường đã theo kịp, theo động tác của Thịnh Tường, Thẩm Ngôn Lễ cũng nhìn về phía cô.

Cô lấy ra, muốn đưa nó cho anh.

Cô ấy vốn dĩ ngồi ngay bên cạnh Thịnh Tường, nghe thấy ẩn ý trong lời nói của Hàn Thúc, cô ấy kinh ngạc đến độ trợn mắt há hốc mồm.

Bây giờ, Thẩm Ngôn Lễ đè Thịnh Tường lên chỗ tường tre.

Một tay anh đút túi, thoáng thấy người vừa mới đi song song bên cạnh anh theo không kịp mới chậm lại một chút.

Cả đống chai lọ vại bình chất đầy trong lòng bàn tay cô gái như thế.

Vẫn chẳng biết kiềm chế lại chút nào.

Ông ấy cũng không khỏi trêu chọc đôi câu.

Một tay anh chống ở bên cạnh người cô, anh khom người xuống, tầm mắt song song với tầm mắt cô. Anh hỏi: “Đáp lại yêu cầu của bạn Thịnh, bên này cũng coi như là không có ai đúng không?”

Đừng nói chứ, cũng thật là biết chọn đấy.

“Em nói đi.” Trên khuôn mặt anh tràn ngập ý cười: “Thì giống như những gì mà lão Hàn bảo, sau khi tan học hẵng làm chuyện mà mấy cặp yêu nhau hay làm.”

Chưa đợi cô nói được mấy câu, cô đã bị người nọ kéo sát lại gần.


Hình như vinh dự lắm à?

Đề tài trò chuyện dần dần bay xa về hướng không rõ tên, càng lúc càng có xu thế không kéo về lại được.

“…”


Nơi này là khu ngắm cảnh nằm giữa hai tòa nhà dạy học, bên cạnh có một con đường mòn, đằng sau là một bức tường tre.

Thẩm Ngôn Lễ rũ mắt nhìn cô, cánh tay dài duỗi ra nắm lấy cô, kéo người về phía chỗ mình.

Sau khi từ Phương Viên về, Thẩm Ngôn Lễ đưa cô đến cạnh sân bóng rổ, nếu muốn về đến chỗ cửa sổ của cửa hàng thêu thì còn phải đi tiếp đến chỗ con đường cái bên cạnh đường nhựa.

Thật ra có rất nhiều sinh viên đều mất tập trung.

Cô đáp nhưng vẫn đang cúi đầu tìm kiếm.

“Trước kia” này chắc có lẽ còn phải ngược dòng thời gian quay về lúc huấn luyện quân sự.

Thịnh Tường lục lọi một lát, cuối cùng cũng đã tìm thấy.

Tuyệt sắc giai nhân như thế, vừa liếc mắt nhìn là sẽ rất khó quên.

Không biết là vì hiếm khi Hàn Thúc lên tiếng trêu chọc hay là vì câu nói có thể so với một quả bom nguyên tử cuối cùng kia mà giảng đường vốn im lặng…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Chương 52