Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 141: Chương 141
“Em bóp đi, b*p ch*t được ông đây thì ông đây sẽ theo họ em.”
“…”
“Tôi tìm Tiêu Tự.”
Nhưng lần này, cô gặp được một người không ngờ đến.
“Đây là mùi chua ôi của tình yêu à? Chỉ mua quần áo cho người ấy.”
Tiêu Tự biết Ứng Đào sẽ đến đây nên đã sớm chờ trong văn phòng.
“Không khoa trương, tớ thấy rất bình thường.”
Giây phút hai người đối diện với nhau, Tiêu Tự thấy Ứng Đào giơ ngón giữa với mình: “Thằng c·h·ó!”
Cô vẫn còn nhớ kỹ quy tắc, không muốn vượt ranh giới chút nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thịnh Tường không nhịn được bật cười nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với ý kiến của hai người.
“Kế thừa cái búa. Ông đây thân tại Tiêu thị lòng tại Thẩm thị, mỗi ngày đa số thời gian tôi đều ở trong căn cứ, em không thấy à?”
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô cứ cảm thấy người mình mệt mỏi.
Đến ngày cuối cùng, cô kêu đàn anh đứng trong phòng bảo vệ, còn mình đi lấy đồ chuyển phát nhanh. Thấy cô vận chuyển vất vả, đàn anh dứt khoát đề nghị lấy đồ giúp cô.
Ứng Đào không hỏi nhiều, bưng miếng dưa lưới mà Tiêu Tự cắt sẵn vừa ăn vừa xem TV, chẳng buồn nhìn anh lấy một lần.
Tiêu Tự điên cuồng bấm nút thang máy nhưng con số trên màn hình cứ liên tục giảm.
“Không có hứng thú? Nói cứ như thể em không tham gia vào đời sống t*nh d*c của tôi không bằng.”
“…”
Mặc dù Thịnh Tường nói vậy nhưng ngay sau đó, điện thoại của Thẩm Ngôn Lễ đã gọi đến, hỏi hai người shopping xong chưa, anh ấy sẽ lái xe đến đón. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng dù sao họ là một cặp, Ứng Đào biết mình khó mà nói nhiều, chỉ âm thầm phàn nàn trước mặt Thịnh Tường sao d*c v*ng chiếm hữu của nam thần lại lớn đến thế.
“Vì sao tôi phải thấy?” Ứng Đào lườm anh một phát: “Tôi không có hứng thú với cuộc sống của cậu.”
Hai người vừa nói vừa cười, khi đến trước cửa căn hộ, Ứng Đào đang nghĩ có nên khách sáo mời đàn anh vào nhà uống trà hay không, lại sợ đã tối rồi, mình còn mời sẽ khiến anh ấy hiểu nhầm. Nhưng cô còn chưa suy nghĩ xong thì cửa chung cư của cô đã tự động mở ra.
Buổi chiều, người trong công ty không nhiều lắm. Ứng Đào không bắt chuyện với lễ tân mà dựa theo nhắc nhở của Tiêu Tự, nhanh chóng đi thang máy chuyên dụng lên tầng cao. Nhưng mở đầu thuận lợi không có nghĩa là đoạn sau cũng suôn sẻ.
Ứng Đào: “Chỉ lần này thôi đấy, lần sau không được viện cớ này nữa!”
Nữ thư ký vẫn quan sát từ đầu đến cuối, lúc này nhanh chóng đến gần, muốn cầm áo sơ mi hộ anh, dịu dàng hỏi: “Sếp Tiêu, người lúc nãy là ai vậy ạ?”
Vừa ngồi lên xe, Ứng Đào đã nghe Thịnh Tường thắc mắc: “Đằng kia có phải là Tiêu Tự không nhỉ?”
Thịnh Tường vừa nhận ra đó là Tiêu Tự: “Ấy, sao anh lại lái xe đi? Không chào hỏi cậu ấy à? Đó là Tiêu Tự mà.”
Hai người thay phiên nhau ở trong chung cư của nhau, ở chán bên kia thì đổi sang bên này.
Nhìn mà xem, quyết định lúc trước của cô sáng suốt cỡ nào!
Bên cạnh Tiêu Tự còn có một người phụ nữ, trông rất có khí chất, trông rất trẻ trung nhưng so với anh thì hẳn là lớn tuổi hơn nhiều. Có lẽ hai người đang chọn mua túi xách dưới sự hướng dẫn của nhân viên sale.
Từ hôm từ biệt ở Tiêu thị, Ứng Đào biến mất rất lâu, đơn giản là cô không muốn để ý đến Tiêu Tự.
Ứng Đào: “Cậu tự hỏi xem có phải trí nhớ của cậu giống hệt mấy ông cụ không.”
Chương 141: Chương 141
“Không sao, không nặng lắm, em cứ giao cho anh là được, nhân tiện anh đưa em lên lầu rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh đã cố tình chỉnh sang chế độ tách bốn màn hình theo dõi trên máy tính để quan sát thật kỹ, bao gồm cả tầng lầu trên văn phòng. Ai ngờ chờ được cô lên đây rồi nhưng không biết thư ký nói gì với cô, mà một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.
Thịnh Tường ôm chầm Ứng Đào, cười nói: “Mỗi người sẽ có kiểu yêu đương khác nhau mà, có lẽ bọn tớ hơi đặc biệt một chút.”
“Cậu có tin tôi b*p ch*t cậu không hả!”
Tiêu Tự vốn không có hứng thú với chuyện này. Anh và Thẩm Ngôn Lễ, Trình Dã Vọng đã làm việc cùng nhau rất nhiều năm, tính nết bị ảnh hưởng nên càng ngày càng tùy ý. Sau này, khi thật sự không chịu nổi những cú điện thoại liên hoàn đòi mạng của mẹ Tiêu, anh bị cằn nhằn nhiều đến nỗi tai suýt nữa thì mọc kén, đành phải làm theo lời bà ấy.
Ứng Đào sợ hết hồn. Lúc ra ngoài, rõ ràng cô đã khóa cửa phòng rồi mà? Chẳng lẽ có ăn trộm?!
Anh đành phải quay về, lấy áo sơ mi của mình trên ghế.
Chi nhánh Tiêu thị ở Nam Hòe mới được thành lập không lâu, xem như tòa nhà mới nhưng cũng không khó tìm.
Tiêu Tự vội mở màn hình lên, cụp mắt nhìn thoáng qua.
Ứng Đào vội hùa theo: “Đúng đấy, nam thần của tớ nói rất đúng, cần gì phải chào hỏi? Không cho cậu ấy hít khói đã là tốt lắm rồi!”
Nhưng dù sao đường xá xa xôi, khoảng cách từ Kinh Hoài đến Nam Hòe không ngắn, cho nên lời hẹn ăn cơm của hai người vẫn chưa thể thực hiện.
…
Cô đã lên tầng này rồi thì còn tìm ai nữa?
Sau cuộc hẹn đi chơi với Thịnh Tường, Ứng Đào lại bắt đầu làm việc trên chuyến bay mới.
Lúc trước, bởi vì thuyên chuyển công việc nên cô từ sân bay Kinh Hoài chuyển sang sân bay Nam Hòe, tất nhiên cô cũng phải tạm biệt với đội ngũ nhân viên máy bay hồi trước.
Thẩm Ngôn Lễ vừa lái xe vừa chậm rãi trả lời: “Là cậu ấy thì đã sao? Suốt ngày nhìn mặt nhau, cần chào hỏi làm gì?”
Thẩm Ngôn Lễ đến đón Thịnh Tường. Theo thường lệ, anh ấy sẽ đưa Ứng Đào về chung cư trước.
Vừa nghe câu này, Ứng Đào cũng bắt đầu quan sát đối phương.
“Cô tìm tổng giám đốc Tiêu à?” Dường như đã hiểu rõ, giọng nói của nữ thư ký dịu đi: “Người đến tìm sếp Tiêu rất nhiều, không có hẹn trước thì không được vào đâu nhé.”
Khi biết tin cô rời đi, đàn anh cực kỳ tiếc hận, còn nói sau này nhất định sẽ tìm cô. Lúc ấy, Ứng Đào đồng ý rất dứt khoát.
…
Thịnh Tường trả lời: “Quần áo của tớ đã nhiều lắm rồi, đều là anh ấy mua.”
Ngay lúc này, cửa nhà hoàn toàn mở rộng, đồng thời thấy rõ cảnh tượng trong nhà.
“Ờ, tôi không có hẹn trước.” Ứng Đào giơ chiếc áo sơ mi lên: “Nhưng cái áo này là sếp Tiêu của các cô bảo tôi mang đến đây, cô đưa cho cậu ấy đi.”
Nhưng lần này hẹn đi chơi với Thịnh Tường, dưới áp lực sự uy nghiêm của Thẩm Ngôn Lễ, Ứng Đào không dám dẫn cô ấy đến quán bar. Nhưng ăn uống chơi bời cũng đủ càn rỡ.
“Tôi có thể đi lại hai lần, anh mang hết đồ như thế này có thấy nặng lắm không?”
Tiêu Tự khoác áo ngủ, ngậm một điếu thuốc: “Ứng Đào, em còn biết về nhà cơ à?”
Ứng Đào vừa bước ra thang máy, đã bị nữ thư ký chậm rãi bước đến chặn đường. Giọng nói của đối phương tuy dịu dàng nhưng động tác ngăn cản lại rất lưu loát: “Xin lỗi cô, xin hỏi cô tìm ai?”
Sau khi làm nail xong, Ứng Đào kéo Thịnh Tường đi shopping.
Lần này, lợi ích của mối quan hệ bạn tình đã hiện lên. Cô cứ đi dạo phố chơi quán bar, thích làm gì thì làm, không bị trói buộc.
Ứng Đào im lặng hai giây, đây mà là bình thường à? Sớm hơn hai giờ so với thời gian đã hẹn trước đấy nhé! Nói cách khác, cô thiếu mất hai giờ được chơi bời với bé Tường.
Chỗ mà Thịnh Tường chỉ là tầng hai của trung tâm thương mại cách đây không xa, cửa hàng chuyên doanh mặt hàng xa xỉ, vô cùng xa hoa lộng lẫy, làm nổi bật góc nghiêng chói mắt của Tiêu Tự. Bởi vì cửa hàng này có cửa sổ sát đất nên có thể thấy rõ động tĩnh bên trong.
“Sao cậu ra ngoài chỉ xem cửa hàng thời trang nam thế bé Tường? Cậu không mua quần áo cho mình à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người cãi cọ một lát, Tiêu Tự nhanh chóng rời đi. Ứng Đào xem TV trong chốc lát rồi đi ngủ bù. Dạo này anh cứ kéo cô làm mãi, sáng nay cô đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, sau đó cúi xuống dùng miệng làm cho anh. Kết quả là suốt một buổi sáng anh phấn khởi vô cùng, kiên quyết không chịu ra ngoài.
Sau đó, cửa thang máy hoàn toàn khép lại.
Không cần nghĩ ngợi, cô đồng ý ngay lập tức. Thế là hai người cùng nhau ăn cơm ba ngày liên tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người này còn thích phụ nữ lớn tuổi cơ à?
Camera theo dõi trong công ty hiển thị dòng người qua lại trong đại sảnh.
“…”
Thấy cô không trả lời, nụ cười của nữ thư ký tươi tắn hơn: “Dạo này sếp Tiêu đã dặn dò, nếu đã hẹn trước thì phải tra danh sách cuộc hẹn, xin hỏi họ tên cô là gì? Để tôi tra tìm giúp cô nhé?”
…
Chỉ nửa giây sau, anh nhanh chóng đứng, rời khỏi văn phòng chạy ra ngoài. Kết quả vẫn chậm một bước, Ứng Đào đã bấm nút đóng cửa thang máy.
Sau khi tỉnh dậy, Ứng Đào xem tin nhắn mới trên điện thoại, mới thấy một giờ trước, Tiêu Tự gửi tin nhắn WeChat cho mình, nói rằng anh cần một chiếc áo sơ mi màu xanh lam, hỏi cô có thể mang đến cho anh được không.
Đột nhiên, không biết đã nhận ra cái gì, đối phương đưa mắt nhìn xuống dưới lầu, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Ứng Đào vừa lộ diện từ cửa xe.
Nữ thư ký không nhận áo mà chỉ gẩy mái tóc xoăn: “Xin lỗi cô, nếu ai đến đây đều nói là đưa đồ cho sếp Tiêu thì một ngày tôi phải nhận bao nhiêu món đồ cho vừa.”
“…”
Lần này, vừa lúc đàn anh đến Nam Hòe thăm họ hàng, bèn hẹn Ứng Đào ra ngoài chơi.
“Sao? Cậu chủ Tiêu của chúng ta cũng phải về nhà kế thừa gia nghiệp à?”
Mặc dù đã chứng kiến cặp đôi này rất nhiều lần nhưng lúc này, Ứng Đào vẫn muốn nổi da gà: “Thế thì đặc biệt quá mức rồi đấy, hai người các cậu lúc nào cũng dính lấy nhau, có cần phải khoa trương đến mức đó không?”
Dừng lại một lát, cô cảm thấy vẫn chưa đủ nên hung hăng bổ sung một câu: “Lần sau còn kêu tôi đưa đồ thì cậu c·h·ế·t chắc rồi!”
Đột nhiên, Ứng Đào trong màn hình theo dõi ném áo sơ mi lên cái ghế bên cạnh. Đúng lúc này, điện thoại của anh cũng rung lên mấy cái rất phù hợp với tình huống.
…
Tiêu Tự không cho cô ta cầm: “Bà nội của tôi.”
Ngực tấn công mông phòng thủ, quả thật là một mỹ nhân. Tiêu Tự đúng là có phúc phận, trở về Tiêu thị mà thư ký trong công ty cũng ăn diện xinh đẹp.
Ứng Đào bỗng cảm thấy buồn cười. Nhưng cô cũng lười đôi co với người này, mở WeChat lên tìm tên Tiêu Tự: “Thư ký của cậu chặn đường không cho tôi vào, tôi đặt áo sơ mi lên cái ghế bên cạnh cho cậu.”
“Mẹ kiếp!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.