Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 131: Chương 131

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 131: Chương 131


Thịnh Tường không biết mình tỉnh lại lúc nào.

Thịnh Tường nâng tay lên, chậm rãi sờ cổ mình.

Thẩm thị có không ở Nam Hoài, vì vậy, sau khi Thẩm Ngôn Lễ làm xong công việc thì anh cũng không thể về ngay được.

Thịnh Tường không thèm để ý đến anh.

Hôm nay, Thẩm Ngôn Lễ vừa đi công tác nước ngoài trở về.

"Em không tức? Thế sao còn phớt lờ anh."

Chẳng biết đã qua bao lâu, anh cúi người đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.

“Vâng, thích lắm ạ.” Thịnh Tường nói rồi nhìn anh: “Không chỉ thấy đẹp mà em còn thấy cái tên này nghe rất hay.”

Thịnh Tường vẫn muốn xuống tầng dưới ép nước trái cây.

Thấy Thịnh Tường mãi không đáp lại, cứ nhìn chăm chăm vào một chỗ, Thẩm Ngôn Lễ cũng nhìn theo mắt cô thì hiểu ra ngay.

Thịnh Tường thấy rất buồn ngủ, không muốn Thẩm Ngôn Lễ tiếp tục nhai đi nhai lại chủ đề này nên cô đành quay người lại vùi mình vào lòng anh.

Cô vẫn cầm cốc nước trái cây, ngồi yên tại chỗ không dám cử động.

Chuyện này từng xuất hiện trong cuộc phỏng vấn của Thẩm Ngôn Lễ vào thời điểm đó, cư dân mạng vừa than thở về chuyện tình giữa thần tiên quyến lữ vừa chụp ảnh màn hình rồi bắt đầu tìm kiếm style tương tự ở khắp nơi.

Cô gái đang ngủ say, hàng mi dài cong cong rủ trên khuôn mặt trắng sứ.

Đột nhiên, Thịnh Tường cảm thấy cạn lời.

Sau đó, anh chỉ lạnh lùng nói: "Ngủ đi."

Nhìn khắp nơi, mô hình máy bay và màu đỏ tươi xung quanh hòa vào nhau một cách kỳ lạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thịnh Tường mơ hồ đáp: "Ai tức hả, em chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi."

Dù sao đi nữa sau này Thẩm Ngôn Lễ sẽ giải thích với cô thôi.

Cô đưa mắt nhìn quanh bốn phía, yên lặng nhìn vài giây mới nhận ra đây không phải là bên cạnh bình phong, mà là phòng nghỉ của Thẩm Ngôn Lễ.

Thẩm Ngôn Lễ cau mày nhìn cô: “Anh như thế mà gọi là phóng túng à?”

Nghe anh phân tích xong, cô bỗng thấy rất có lý là sao?

Thịnh Tường hơi sửng sốt, ngẩn người ra, không rõ vì sao nên ngước mắt lên nhìn.

Mùa xuân trước, cô cũng buồn ngủ vào xuân, nhưng khi sang hè, tất cả cơn buồn ngủ ấm áp như say đều thoáng qua mặt cô.

Buổi tối Thịnh Tường mặc áo chắn gió, nhưng đêm giữa hè vẫn còn hơi khô nóng nên cô để luôn ở đó.

Thấy vậy, anh chỉ hơi nhướng mày.

Tuy vậy anh vẫn lo lắng, nhìn thấy Thịnh Tường yên lặng nằm xuống, anh từ sau bàn làm việc đứng dậy, cởi áo khoác của mình xuống, đi sang đó đắp lên người cô.

Mạnh Vãn gặp cô mấy lần, nhấn mạnh Thịnh Tường là bà chủ, nhưng cô không thể ngăn được sự nhiệt tình của mình, khiến cả đội bay nửa cười nửa mếu.

Ngoài những lần đó ra, nhiều người còn muốn làm quen với cô nên đã đến xin WeChat.

Dù thế nào đi nữa, ra lệnh cho Thẩm Ngôn Lễ khiến tâm trạng cô cảm thấy rất dễ chịu.

"Em không đến phòng nghỉ đâu, em chợp mắt một lát thôi ạ."

Thực ra Thịnh Tường vẫn chưa đến Thẩm thị.

“Bây giờ em vẫn ngủ bù được mà.” Thẩm Ngôn Lễ chỉ nhẹ nhàng đáp lại: “Đã lâu không gặp nên anh phải trói em lại mới được.”

Không chỉ mệt, gần đây Thịnh Tường còn rất ham ngủ, lúc nào cũng thấy buồn ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cho đến giây cuối cùng trước khi ngủ, cô vẫn đang nghĩ…

"Đợi đã."

"Anh nói muốn đến đón em, em còn tưởng anh đang làm gì, cuối cùng lại lừa em đến chỗ của anh."

...

Dường như muốn nói lần này không phải lỗi của anh.

Mấu chốt là mấy nam trợ lý này hoặc là mở miệng gọi bà chủ, nếu không thì lại gọi cô là mợ chủ, khiến Thịnh Tường hơi xấu hổ.

“Như vậy thì càng sai.” Anh uể oải nhướng mi, hôn lên khóe môi cô, nói thì thầm, giọng anh chậm rãi truyền vào tai cô: “Bởi vì không phải người đàn ông nào cũng có thể đạt đến thời kỳ đỉnh cao.”

Chương 131: Chương 131 (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong lúc đó, một số nam trợ lý của Thẩm Ngôn Lễ đến rồi lại đi.

"..."

Anh nheo mắt nói: “Thịnh Tường, em theo phe ai hả?”

"Vợ ơi, em đến phòng nghỉ của anh ngủ nhé? Đồ đạc trong đó cứ thoải mái dùng, cẩn thận kẻo bị lạnh."

Anh đưa nước trái cây cho cô, tiện tay đặt một cốc nước ấm ở cạnh bàn đầu giường: “Anh mang cho em một cốc nước ấm làm nhuận họng sau khi uống nước trái cây đấy.”

Rốt cuộc cô cố ý gì chứ?

"Thẩm Ngôn Lễ, không biết em bị làm sao mà chóng mặt quá." Cô vừa dụi mắt vừa đi: "Anh vừa nói tối nay chúng ta ở khách sạn, hay là về nhà đi, em muốn nghỉ cho khỏe."

Thịnh Tường liếc mắt nhìn sang anh.

Tuy nhiên, sau khi đến Nam Hòe, anh không thể trở về trang viên ngay lập tức, Đó là bởi vì buổi chiều Thẩm Ngôn Lễ có việc phải làm nên anh chỉ đưa cô theo đến tòa nhà của tập đoàn.

Cô nhận lấy ly nước trái cây anh đưa, hỏi: “Cái tên này có ý nghĩa gì không anh?”

Lúc thì hỏi cô có muốn uống trà sữa không, lúc lại hỏi cô có muốn gọi đồ ăn vặt không.

"Em tưởng anh không nghe thấy đúng không, em bảo ai trẻ con?" Thẩm Ngôn Lễ cúi sát vào cô, hai tay chống lên người cô, quay đầu nhìn cô: "Nếu không vì thấy hôm nay em mệt, anh thực sự muốn cho em biết thế nào là trái nghĩa với từ trẻ con.”

Cô chống nửa người ngồi dậy, đầu vẫn hơi đau.

Lúc trở người, cô chỉ thấy quanh mình bị nệm chăn quấn chặt.

Chưa kể những thứ khác, một cậu chủ như anh chưa từng làm việc nhà.

Hình như cô chạm vào thứ gì đó, đầu ngón tay xinh đẹp hơi dừng lại.

Buổi tối lúc cô đi ngủ, Thẩm Ngôn Lễ ôm cô từ phía sau, hít hà bên cổ cô: “Hôm nay là tiệc tối ở nhà lớn nhà họ Thẩm, theo lý cũng là ngày trọng đại, em tức gì chứ."

Sau đó chính là quá trình ký tên và chụp ảnh.

Thấy anh không nói gì, Thịnh Tường dựng ngón tay ra hiệu: “Em nằm trên ghế sofa phía sau bình phong nghỉ ngơi.”

Trên đường về, anh cứ tưởng sẽ cùng lúc Thịnh Tường kết thúc chuyến bay nên anh không cho máy bay riêng hạ cánh xuống căn cứ mà chọn sân bay Nam Hòe.

Thịnh Tường lại bị anh hung hãn kéo lại, cô không dám than thở, chỉ cố nhắm mắt lại. Cơ thể như bị xiềng xích, khóa chặt trong vòng tay của Thẩm Ngôn Lễ.

"Vợ à."

Trước ánh mắt khó hiểu và có phần phản kháng của Thịnh Tường, anh đưa tay vướt ve hàng lông mi của cô rồi bắt đầu nhanh nhẹn mặc đồ ngủ: “Em muốn uống nước trái cây gì?”

"Thịnh Tường, em cố ý phải không?"

Thịnh Tường cố gắng tránh anh đang sáp lại, nhưng dù thế nào cô cũng không thể trốn thoát.

Không biết anh đã bế cô đến đây khi nào.

Cô vừa mới bước chân trước vào, tin tức mợ Thẩm đến công ty đã nhanh chóng truyền khắp ngõ ngách Thẩm thị.

Anh đã biết tin tức gần đây trong đội bay việc Thịnh Tường bị tiếp cận bằng nhiều cách thức khác nhau từ lâu.

Tuy nhiên, sự chủ động hiếm hoi của anh lúc này thật sự rất có lợi cho cô.

Cô gái gạt suy nghĩ trong đầu sang một bên, hắng giọng rồi nói: "Sao cũng được, lúc lên anh tiện cầm luôn cái áo len cổ thấp của em lên nhé, hình như em để quên trên sô pha rồi."

Ban đầu cô nghĩ buổi tối mình sẽ về nhà cũ để nhưng anh lại nói họ sẽ ở khách sạn.

Cô gái nằm trên đệm chăn, ngón tay vuốt nhẹ lên đó.

Thịnh Tường không nói gì, bởi vì cô cũng không muốn quấy rầy công việc của anh. Cho nên, cô chỉ đi loanh quanh trong phòng làm việc của anh rồi đánh giá một chút.

Mặc dù hương vị đúng là không dám khen nổi.

Nhưng cô chưa từng thấy chán.

Thẩm Ngôn Lễ đứng ở mép giường, nhanh chóng đáp: “Chưa nói được mấy câu mà em đã bào chữa giúp nó rồi, nếu sau này mà nói thêm vài câu thì có phải em sẽ trách anh không?”

"Dạ?"

So với những cuộc thảo luận sôi nổi ở các phòng ban, Thịnh Tường đang ngồi ở bàn làm việc của Thẩm Ngôn Lễ, nhẹ nhàng chạm vào nút thắt nhân duyên từng lên hot search trước đó.

Sau lễ cưới, Thẩm thị cùng với tất cả các công ty dưới trướng vẫn đang trong giai đoạn sôi sục.

Cô vừa nói dứt câu, thì giọng anh ở sau lưng cô vẫn kiên nhẫn không từ bỏ, truy hỏi tới cùng.

"Nếu anh bảo, ảnh chụp màn hình này có vấn đề thì sao."

"..."

Giữa nắng hè, khắp nơi đều là cảnh sắc tươi đẹp.

Môi anh đào mím chặt, vài sợi tóc xõa xuống hai bên người.

Thẩm Ngôn Lễ không thể thay đổi được cô nên đành mặc kệ.

Thịnh Tường suy nghĩ một lúc mà không nghĩ ra được gì, cũng thôi không đoán nữa.

Cô vừa dứt lời, sự hỗn loạn và phức tạp vốn có trong bầu không khí lập tức biến mất, đột nhiên yên tĩnh hơn hẳn.

Anh bình thản nói: "Ừ."

Cô ôm trán, cảm thấy choáng váng, hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.

Rõ ràng bình thường thích ăn món thanh đạm, nhưng uống nước trái cây nhất định phải ngọt.

Giữa mùa hè, văn phòng của anh được trang bị đầy đủ máy lạnh.

Dường như anh cảm thấy rất buồn cười, nên bèn cầm lấy điện thoại của Thịnh Tường, sau đó cụp mắt nhìn màn hình mấy lần.

Nằm trên đệm giường nghỉ ngơi một lúc, cô đứng dậy chuẩn bị đi tìm anh.

Vì tiệc tối được tổ chức ở nhà lớn nhà họ Thẩm, để có không gian nên sofa trong phòng khách đã bị rời đến cạnh cầu thang xoắn ốc.

Phòng ngủ của Thẩm Ngôn Lễ là căn phòng được chú trọng bày biện nhất.

Cô chỉ cảm thấy, rõ ràng mới hai ba ngày không gặp anh, sao lại là quá lâu được?

Cô xua tay nói không cần, nháy mắt đã nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ ở bàn chính chẳng biết từ khi nào đang nhìn qua đây.

Thịnh Tường ở lại một lát thì cảm thấy hơi mệt, Thẩm Ngôn Lễ quan sát cô đến từng chi tiết nhỏ, cho nên anh lập tức nhận ra sự khác thường của cô.

Xem ra các mùa khác nhau thì quy luật buồn ngủ này vẫn khác so với mùa xuân.

Cô không đoán đúng cái nào hết.

Thịnh Tường vừa nghĩ thế vừa ngước mắt lên: “Nếu anh không đến đón em, bây giờ em đã ngủ bù ở nhà từ đời nào rồi.”

Thẩm Ngôn lễ không đáp lại, chợt cười nói: “Có rất nhiều ý nghĩa, sau này em sẽ biết thôi.”

"Em thích cái này lắm hả?"

Anh hơi dừng lại, bổ sung thêm: "Tương tự vậy, không phải người đàn ông nào cũng sẽ xuống dốc."

Thẩm Ngôn Lễ thôi không nhìn nữa: “Trước hết, như thế nào mới được coi là đỉnh cao? Thứ hai, dù sao cũng nên nói chi tiết rõ ràng về biểu hiện, hành động và cách thức chứ. Cuối cùng, cái này chẳng có căn cứ gì, thế này thì anh nhắm mắt cũng tự soạn ra được cả trăm câu. Anh thấy đây chỉ là vơ đũa cả nắm thôi."

Dù họ có muốn bỏ qua cũng không được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có lẽ vì Thẩm Ngôn Lễ nắm rõ điểm này, nhất quyết không buông cô ra mà cứ muốn trêu chọc cô.

Lại còn phải liệt kê chi tiết biểu hiện, hành động và cách thức cụ thể ư?

Anh nói muốn đích thân đón cô.

Lúc Thẩm Ngôn Lễ quay lại, Thịnh Tường vẫn đang nghịch chiếc vòng cổ của mình.

"Anh có thể làm gì đây, lúc trước đâu phải chưa từng bị ướt, mang đi giặt là được mà."

Trước khi rời đi, anh ra sau bình phòng trở lại nhìn Thịnh Tường.

Anh hơi nâng cằm lên, nhìn về phía chiếc vòng cổ.

Không đợi Thịnh Tường đáp lại, anh nhẹ nhàng đẩy cô ra, không cho cô ôm mình mà chỉ nằm đối diện với cô.

Nhưng Thịnh Tường vừa mới tỉnh ngủ nên hoàn toàn không nhận ra.

Sao Thẩm Ngôn Lễ lại chẳng chịu nghĩ, chuyện này sao mà miêu tả được?

Cô dụi dụi mắt, vùi mình vào gối: "Vâng, chúc anh ngủ ngon."

Còn anh…

“Chỉ mình anh nói thế." Thịnh Tường không nói tán dóc với Thẩm Ngôn Lễ nữa, đẩy anh: “Anh tránh ra, em khát nước rồi.”

Thẩm Ngôn Lễ phớt lờ cô, đẩy cô trở lại giường.

Thẩm Ngôn Lễ ngồi xổm xuống nhìn cô chăm chú, vén mái tóc rối bù của cô lên.

Thịnh Tường vốn tưởng Thẩm Ngôn Lễ sẽ làm gì đó, cô đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.

“Em đã nói rồi, nếu nước trái cây này đổ ra giường, em xem anh sẽ làm gì.”

Tiệc cưới kết thúc nhưng tin tức kết hôn vẫn chưa được truyền ra khắp nơi, việc công khai rõ ràng dự kiến ​​sẽ kéo dài thêm nửa năm nữa.

Trong bóng tối, đôi mắt của Thẩm Ngôn Lễ tối sầm: "Sao em lại nhắc đến nó?"

Thấy hành động của anh, Thịnh Tường im lặng nhếch môi mỉm cười.

Cô cụp mắt xuống nhìn "vòng hoa tường vi" lặng lẽ nở rộ được điêu khắc sống động, được phản chiếu các kiểu ánh sáng nhấp nhô khác nhau theo chiếc đèn chùm phía trên.

“Ừ.” Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi xoay người rời đi, nhanh chóng đóng cửa lại rồi đi xuống tầng.

"Em không thèm nói với anh, em muốn đi ngủ thì sao mà để ý đến anh được?"

Mí mắt cô đang đánh nhau sụp xuống, cô thì thào: "Anh nói xem, anh với em trai anh, sao tính tình hai người lại khác nhau thế chứ?"

Trên thực tế, cuộc sống của Thịnh Tường không có nhiều thay đổi sau khi kết hôn, ngoại trừ việc cô thỉnh thoảng bị hành khách trên chuyến bay nhận ra lúc đi máy bay.

"Sao lại là vơ đũa cả nắm?" Thịnh Tường lấy lại điện thoại của cô rồi giải thích luôn: "Cái này chắc chắn là có dựa trên căn cứ khoa học... Nghiên cứu dựa trên dữ liệu hoặc là gì khác."

Cô chậm rãi nhấp một ngụm nước trái cây, khoanh chân ngồi trên đệm giường, không biết đang nghĩ gì: “Sau này gặp em trai anh, anh đừng như thế được không, cậu ấy còn chưa nói được mấy câu với em."

Thịnh Tường không hề nhận ra giọng điệu kỳ lạ của Thẩm Ngôn Lễ, khi bị anh lẳng lặng đẩy mình ra, cô chỉ cảm thấy như thế cũng rất tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"..."

Chẳng biết khẩu vị của cô vợ nhà mình thế nào.

Đột nhiên, Thịnh Tường mất kiên nhẫn: "Thẩm Ngôn Lễ!"

Thẩm Ngôn Lễ đang nhàn nhã ngồi sau bàn làm việc, ngay lúc này anh cũng ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của cô.

"..."

Cô bước ra khỏi cửa phòng nghỉ, trong văn phòng vang lên tiếng nói chuyện khe khẽ.

Sắc mặt anh có vẻ lạnh lùng, cười mà như không cười.

Ngay lập tức, cô cảm thấy áp lực vô cùng.

Trong một thời gian ngắn, nó đã trở thành món trang sức thịnh hành trên Douyin.

Cô chủ động ôm anh thế này là được rồi đúng không?

“Em theo phe ai chứ.” Thịnh Tường thấp giọng nói: “Trẻ con.”

"..."

Nhưng Duy Thịnh Airlines không có quy định liên quan nên cô đã lịch sự từ chối.

Thẩm Ngôn Lễ buông lỏng tay, để cô gái lấy điện thoại đi.

Trừ nhà mới của hai người ở trang viên ở Nam Hòe, vì tin kết hôn của người nên nhà cũ đã được bài trí lại.

Nước đào từ Nam Hòe lúc nào cũng người giao đến đều đặn.

Buổi chiều Thẩm Ngôn Lễ có một cuộc họp, lẽ ra nó sẽ được tổ chức ở phòng họp.

Thịnh Tường không biết lúc này trong lòng anh đang suy nghĩ những chuyện đó.

Có rất nhiều người vây quanh bàn làm việc của Thẩm Ngôn Lễ.

Thế này thì cũng bình thường thôi.

Nhưng vì cô, anh đã thử làm rất nhiều thứ.

Cái người này chẳng theo lẽ thường gì cả.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 131: Chương 131