Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 114: Chương 114

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Chương 114


Thịnh Tường không nhịn được nữa, bật cười trước sự mô tả sinh động của mẹ Thẩm về những sự kiện xảy ra trong quá khứ của anh.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thì bị sốc: Đồng hồ hiển thị mười hai rưỡi trưa.

Thẩm Ngôn Lễ thuận thế vỗ nhẹ vào mông cô, thấp giọng ra lệnh: “Nằm sấp xuống đây cho anh.”

Khi nhìn thấy hình ảnh tròn trịa mũm mĩm của Thẩm Ngôn Lễ lúc nhỏ, cô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.

Hoá ra thực sự có những người từ nhỏ đã rất đẹp trai, nhưng phải đến cấp hai thì mới nhận thức được rõ ràng hơn.

Cảm giác đó vừa dai dẳng vừa nặng nề.

“Xem cái gì được đây…” Thịnh Tường bất lực nhìn điện thoại của mình bay đi chỗ khác, lập tức bắt bẻ: “Chẳng nhẽ em không được chơi điện thoại à?”

“Đấy là trọng tâm à?”

Thịnh Tường đáp lại, định đứng dậy đi giúp đỡ thì ba Thẩm đã ngăn cô lại: “Để Thẩm Ngôn Lễ đi đi, về nhà mà cứ như ông tướng vậy.”

Thế nhưng Thẩm Ngôn Lễ vẫn vùng vằng không chịu từ bỏ.

Cô rất tự nhiên ôm lấy anh và ngân nga vài câu hát.

“Anh có cần phải thế không hả? Cậu ấy cũng chỉ giúp mang đồ ăn lên thôi mà.”

Nó khiến lồng ngực cô run rẩy, nhất thời không thể kiềm chế được.

Vì vậy, dưới sự có phản kháng nhưng không đáng kể của Thẩm Ngôn Lễ, Thịnh Tường may mắn có cơ hội được chiêm ngưỡng nhiều bức hình khác nhau, ghi lại hành trình trưởng thành của anh.

Chương 114: Chương 114

Mọi thứ đều nhiệt tình hơn trước.

Áp lực từ anh vẫn đè nặng lên người cô, sau khi m*n tr*n khắp cơ thể cô, giọng nói trầm thấp của anh mới cất lên: “Như ý em muốn, đêm nay chúng ta sẽ sinh con.”

Một câu hỏi như vậy nếu như hỏi bọn trẻ con mẫu giáo, chắc chắn sẽ bị nói là trẻ trâu.

Anh nhìn mẹ Thẩm: “Mẹ à, con cũng không biết đã để ở đâu nữa, ở nhà lớn này từ lâu đã không nhìn thấy nó rồi.”

Cô muốn cầm nó về và đóng khung treo tường trong phòng khách.

“Em liên tục nói lúc nào!” Nghĩ tới đây, Thịnh Tường bắt đầu bật mode tán gẫu: “Nhưng mà anh không thấy thần kỳ hả? Chỉ xét về ngoại hình thôi nhé, hai người hoàn toàn không có gì khác biệt luôn ý.”

Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên cảm nhận được những hành động táo bạo hơn của cô.

Đột nhiên Thẩm Ngôn Lễ cất tiếng gọi cô: “Thịnh Tường.”

Nhưng mà nói thì nói vậy thôi, thật ra bọn họ cũng rất dễ phân biệt.

Lần này cô bị hành đến mức héo hon vô cùng.

Mẹ Thẩm có chút hụt hẫng: “Thế à? Tiếc nhỉ, trong album ảnh đấy toàn là…”

Nghĩ tới đây, Thịnh Tường liền đưa ra quyết định: “Em trai của anh với anh họ của em có mấy điểm khá giống nhau, nếu như mà ở cùng một chỗ chắc là sẽ nói chuyện hợp nhau lắm đấy.”

Thế nhưng Thẩm Ngôn Lễ cũng chỉ là nói như vậy thôi, đến thời điểm quan trọng nhất trước khi lâm trận, anh vẫn đeo đồ bảo hộ vào.

Thẩm Ngôn Lễ đang dùng ngón tay khẽ v**t v*, nghịch đuôi tóc của Thịnh Tường, nghe thấy vậy thì hơi khựng lại: “Không có gì.”

“Ngày xưa lúc thằng bé nhuộm cái tóc kiểu này đã bị ba nó mắng rất lâu. Nó bảo là để từ từ rồi sẽ tự nhuộm lại, cuối cùng mãi vẫn không chịu nhuộm.” Mẹ Thẩm càng nói càng hăng: “Từ nhỏ tính cách thằng bé đã như vậy rồi, thật ra cũng là do giống tính ba nó cả, làm cái gì cũng phải đối đầu với hai bác mới chịu.”

Có lẽ họ đã nghe thấy tiếng cô xuống lầu, cả ba người đàn ông đều ngẩng đầu nhìn cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, ánh mắt Thịnh Tường rơi trên cánh cửa.

Vừa dứt lời, Thẩm Ngôn Lễ vươn tay tắt hết đèn trong phòng ngủ, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ mờ ảo ở trên đầu giường.

“Đương nhiên rồi.”

“Em không nhận ra là hôm nay em nói hơi nhiều à?” Thẩm Ngôn Lễ nheo mắt, tiến sát lại gần cô: “Hơn nữa lại còn cứ liên tục nói về Thẩm Ngôn Khai.”

Cô đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy Thẩm Ngôn Lễ đâu cả, cũng không biết bây giờ là mấy giờ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Con đường tới cuộc sống tươi sáng sau này, bao gồm cả tương lai sánh vai tiến bước cùng Thẩm Ngôn Lễ, như ngày một rõ rệt hơn.

Thế vì ai mà cô không dậy nổi đây hả?

Không biết đang nói tới chủ đề gì mà đột nhiên mẹ Thẩm quay sang nhìn Thẩm Ngôn Lễ: “Mẹ nhớ là con có cuốn album ảnh mà đúng không, hay là con lấy ra cho vợ con xem đi?”

Tuy ngoại hình của cả hai giống hệt nhau nhưng tính cách và khí chất lại hoàn toàn khác nhau.

Ba Thẩm đá Thẩm Ngôn Lễ một cái, Thẩm Ngôn Lễ né được một cách điêu luyện: “Đi đâu đây, con phải ở cùng vợ con chứ.”

Dù sao thì ngay cả khi biết gia đình anh chào đón cô như thế nào, trước khi đến nhà lớn nhà họ Thẩm cô vẫn cảm thấy khá lo lắng.

Anh nhìn sang, trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đầu giường, có thể nhìn thấy cô một cách mơ hồ.

Thịnh Tường vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện Thẩm Ngôn Khai: “Sao hai người lại giống nhau thế nhỉ? Nếu như đổi lại là em trước đây không quen biết gì với anh, chắc chắn em sẽ không thể nào phân biệt được.”

Cuối cùng anh ép cô phải nói ‘Thẩm Ngôn Lễ tốt nhất trên đời’ ba lần mới chịu buông tha cho cô.

Sau lần này cô nhất định phải xem xét lại và tính sổ với anh cho rõ ràng mới được!

Nhưng bây giờ ở trong căn phòng này, ngoài những mô hình máy bay mà anh đam mê thì cô mới là người được phép bước chân vào thế giới ấy.

Cô đẩy khuôn mặt đang tiến đến gần của anh ra: “Dù sao thì nếu như anh không giúp em, cứ nằm mơ đến việc em cho anh động vào người em đi nhé.”

Sau bữa cơm, mọi người cũng không đi đâu mà ngồi lại trò chuyện rôm rả.

Hoà hợp chặt chẽ, không gì có thể phá vỡ.

Thịnh Tường cố gắng kiềm chế bản thân không phun ra câu hỏi ấy, còn chưa kịp nhéo Thẩm Ngôn Lễ thêm một cái nữa thì mẹ Thẩm từ trong bếp ngó ra: “Tường Tường dậy rồi đấy à? May thế, cả nhà cũng đang chuẩn bị ăn cơm đây.”

Thẩm Ngôn Lễ nhướng mày, lạnh lùng hỏi: “Buồn cười lắm à?”

Khi mọi chuyện đã kết thúc, ga trải giường hôm nay lại nhăn nheo hơn bao giờ hết.

Lúc này trong nhà họ Thẩm đã tràn ngập mùi thơm của đồ ăn.

Mẹ Thẩm nói đến đây, một vài ký ức bắt đầu ùa về: “Nhuộm thì đúng là có nhuộm lại thật, nhưng mà đến kỳ nghỉ hè lúc thi đại học xong, thằng bé lại đổi màu.”

Thịnh Tường lại bị đột kích một lần nữa vào giữa đêm, triệt để hoàn toàn.

Thịnh Tường nghĩ tới đây bèn đi tới bên cạnh Thẩm Ngôn Lễ: “Cũng không nhiều lắm, hay là anh ăn giúp em một bát đi.”

Làm như vậy thì mỗi lần Thẩm Ngôn Lễ phải ngủ một mình trên ghế sofa ngoài phòng khách sẽ không cảm thấy cô đơn nữa rồi.

Thẩm Ngôn Lễ tuỳ ý phóng túng, khi nói chuyện thì giọng điệu không nhanh không chậm, thỉnh thoảng lại hơi bất cần, đôi khi lại cực kỳ kiêu ngạo.

Thẩm Ngôn Lễ và Thẩm Ngôn Khai đang ngồi chơi cờ trên chiếc ghế được làm từ gỗ lê chạm khắc, ba Thẩm ngồi bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng lại đưa ra chỉ dẫn.

Thịnh Tường coi lời nói như gió thoảng bên tai, mãi sau mới nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Cô nở rộ dưới thân anh khiến anh càng mặc sức tiến quân.

Thẩm Ngôn Lễ ôm cô, đôi mắt lộ đầy vẻ phóng túng, anh vừa nhìn vừa nghiêng người cắn cô: “Thì đúng là vừa nói rồi, nhưng chẳng phải là em muốn sinh con cho anh còn gì?”

Thẩm Ngôn Lễ thấy cô đến gần thì nhếch một bên lông mày, hỏi: “Em dậy rồi à?”

Đúng lúc ấy, Thẩm Ngôn Khai ngồi bên cạnh gật đầu, đột nhiên cất tiếng: “Ở chỗ của anh trai thì không còn, nhưng bên chỗ con vẫn còn đấy.”

Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Thịnh Tường đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình.

Không biết trong lòng đang nghĩ gì mà tự nhiên cô lại lẩm bẩm: “Sau này mà có con nhất định không để nó học theo mấy cái tính của anh mới được.”

Thẩm Ngôn Lễ hiếm khi lại giữ im lặng.

“Mãi đến khi thằng bé nói là muốn đi học kỹ thuật chế tạo máy bay thì ba nó mới không phản đối, nói là sau này vẫn phải về Thẩm thị, còn bắt nó phải nhuộm tóc lại như cũ.”

Thịnh Tường ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngôn Lễ, bàn tay liều mạng nhéo vào eo anh, dùng âm lượng chỉ cho hai người nghe thấy nói với anh: “Sao anh không gọi em dậy? Bây giờ là mấy giờ rồi?”

“Em đang xem cái gì từ nãy tới giờ vậy?” Thẩm Ngôn Lễ ngửa điện thoại của cô ra xem: “Vừa nãy anh giúp em rồi đấy nhé, em báo đáp anh như thế này đây hả?”

Thẩm Ngôn Lễ cố tình giở trò chơi xấu, không thèm nói gì khác, chỉ hỏi xem giữa anh và Thẩm Ngôn Khai ai đẹp trai hơn.

“!!!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thẩm Ngôn Lễ cụp mắt xuống, nhìn cô chăm chú: “Em bảo anh giúp là anh phải giúp à?”

Thịnh Tường lật chăn ra định xuống giường, nào ngờ đến đứng còn không vững.

Tính cách của Thịnh Tường vốn dịu dàng, điều mà cô không thể nói ra chính là việc cô tận hưởng sự tiếp xúc thân mật từng tấc da thịt và hơi thở của anh vào mỗi đêm.

Hồi tối lúc ăn cơm mẹ Thẩm nhiệt tình tiếp đãi quá nên Thịnh Tường đã ăn rất nhiều, đến tận bây giờ vẫn còn thấy hơi no: “Anh ăn đi, em không thể nhét thêm cái gì vào bụng được nữa đâu.”

Ngay cả sau khi xử lý xong công chuyện ở trên giường, Thẩm Ngôn Lễ vẫn còn cười cô.

Thế nhưng những nỗi lo ấy đêm nay đã hoàn toàn lắng xuống, tan biến trong lòng.

Vừa nói anh vừa nhanh chóng vén chăn lên mà không đợi cô phản ứng.

Thẩm Ngôn Lễ mặc áo phông, tay cầm chiếc áo đồng phục, nghiêng mặt nhìn về phía ống kính.

Vẫn là cái dáng vẻ ngông nghênh quen thuộc ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“…”

Khay đồ ăn sau đó chắc chắn sẽ bị mang đi, nếu như một bát vẫn còn nguyên thì cũng không hay cho lắm…

Anh ôm lấy cô đầy thân mật, nhẹ nhàng dùng tay c** q**n áo của cô, chẳng mấy chốc đã bóc tách đến lớp cuối cùng.

Thẩm Ngôn Lễ lập tức tặc lưỡi một cái: “Hôm nay em cứ không nói về Thẩm Ngôn Khai thì lại nói về anh họ của em, sao không thấy phần nào là của anh vậy?”

Thịnh Tường ậm ừ một tiếng rồi mặc kệ anh, cô nhìn mẹ Thẩm và hỏi: “Bác gái à, bức ảnh này có bản sao không ạ?”

Cô ngẩng đầu lên, liếc nhìn đồ đạc trong phòng, cô nhớ là trên tường có một cái đồng hồ.

Thẩm Ngôn Lễ vẫn còn vênh váo, anh chẳng thấy hành động vừa rồi của mình có gì sai: “Em cũng biết là nó mang đồ ăn tới còn gì, anh nhận đồ xong rồi thì chả bảo nó đi đi, có gì sai đâu?”

Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, ánh đèn trên đầu giường đã tắt, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.

Lần này anh không hề tỏ ra thương xót cô mà trực tiếp lật người cô lại.

Không biết anh đang nghĩ gì mà đột nhiên lại mỉm cười, liếc mắt sang một bên: “Để Thẩm Ngôn Khai đi đi.”

Nói chính xác hơn thì từ lúc Thịnh Tường nói xong mấy lời đó, anh đã bắt đầu cười rồi.

Nghĩ đến sự mạnh bạo của Thẩm Ngôn Lễ vào đêm hôm qua là cô lại thấy bực mình.

Thiếu niên ngỗ ngược, khí thế hừng hực.

Hai người có vẻ ngoài giống ba Thẩm, khi cười lên trông lại rất giống mẹ Thẩm.

“Còn nữa, ý em là anh với anh họ em không nói chuyện được với nhau à?”

“Anh gọi rồi mà.” Anh thản nhiên đáp: “Là tự em không dậy nổi đấy chứ.”

Suy nghĩ của Thịnh Tường bị gián đoạn, cô vô thức đáp lại: “Hả?”

Thịnh Tường cũng không mong đợi gì là anh sẽ đáp lại nên cô âm thầm so sánh sự khác biệt giữa hai người.

Mẹ Thẩm hào hứng: “Thế thì con mau đi lấy đi, nhanh chân lên nào, mang ra đây cho Tường Tường xem với.”

Thịnh Tường tò mò nhìn anh: “Album ảnh gì thế?”

Cô nói nhỏ như vậy mà Thẩm Ngôn Lễ vẫn nghe thấy, anh háo hức hỏi: “Em đã nghĩ đến việc có con với anh rồi à?”

Rồi sau đó nhốt mình trong phòng, có c·h·ế·t cũng không mở cửa cho Thẩm Ngôn Lễ.

“Ở đây có hai cái bát, em chắc chắn là không muốn ăn một bát à?”

Đây chính là căn phòng nơi chàng trai mà cô yêu đã từng ở khi còn nhỏ.

Thịnh Tường cũng không quan tâm nữa, cô đi tắm rửa rồi vội vàng xuống lầu.

Sau khi hứng chịu một đòn nặng nề như vậy, Thịnh Tường rít lên một tiếng.

“Không có gì.” Thẩm Ngôn Lễ cười: “Chỉ là anh đang cảm thấy vợ anh nói chuyện đáng yêu thật đấy.”

Nhưng mà cũng chỉ có vậy mà thôi, sự tập trung của cô vẫn đang đổ dồn vào chiếc điện thoại cầm trên tay.

Thấy ánh mắt đầy ẩn ý của anh, mặt Thịnh Tường nóng lên như lửa đốt.

Cô ngừng một chút rồi lại nói tiếp: “Theo lý mà nói, kể cả là sinh đôi thì cũng phải có một vài điểm khác biệt nhỏ nhỏ nào đấy chứ nhỉ? Hai người lại giống nhau y xì đúc.”

Đêm nay anh có chút không kiềm chế được bản thân mà làm liên tục hết lượt này đến lượt khác.

Thẩm Ngôn Lễ nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngôn Khai, mấy chữ ‘Chán sống rồi à?’ viết đầy trên mặt.

Và rồi sự im lặng cứ thế tiếp diễn.

Thẩm Ngôn Lễ ban đầu định ôm người trong lòng đi ngủ luôn, nào ngờ lại bị Thịnh Tường bắt phải đi tắm ngay lập tức.

Trên làn da căng bóng trắng như tuyết ấy là đôi mắt quyến rũ cùng bờ môi đỏ mọng ướt át.

Thịnh Tường nằm trên giường nghịch điện thoại: “Rốt cuộc là buồn cười ở chỗ nào thế?”

“Nhẹ thôi!”

Cũng may Thẩm Ngôn Khai không có ý định làm phiền nên cũng không nán lại lâu, anh ta nhanh chóng rời đi.

Trên đầu anh là mái tóc với màu sắc sặc sỡ như lông vẹt, đẹp trai theo kiểu vừa lạnh lùng vừa bất cần.

Đột nhiên cơ thể lại bị hở ra thêm một lần nữa, Thịnh Tường cảm thấy hơi lạnh, cô vô thức ôm chặt lấy anh: “Vừa nãy mới nói là đi ngủ mà?”

Nhưng Thẩm Ngôn Khai lại ngược lại, anh ta lạnh lùng, có cảm giác hơi xa cách nhưng cũng khá ôn hòa, gần giống với Ninh Viễn Tuyết.

Thịnh Tường định đi tìm điện thoại thì phát hiện ra, không biết tối qua anh đã vứt cái điện thoại của cô đi đâu mất rồi.

Tự nhiên Thịnh Tường lại cảm thấy muốn quay lại Nam Hoè ghê.

Tới khi Thịnh Tường phản ứng lại, cô mới thấy vừa tức vừa buồn cười.

Mà thực ra không chỉ mình anh, những thanh âm phụ hoạ phát ra từ cô cũng giống như những sợi dây leo dính chặt lấy anh, rực rỡ và chói mắt.

Anh dừng lại một chút rồi quay người sang ôm lấy cô: “Đáng yêu c·h·ế·t đi được ý.”

Không có bất kỳ điều gì gần gũi hơn họ vào những lúc như vậy.

Anh vừa nói vừa tiến lên vài bước, đặt cái khay lên trên bàn rồi vẫy tay với cô: “Em lại đây.”

Cũng may không có ai nhắc đến chuyện cô ngủ dậy muộn trong bữa ăn cơm.

Tóc mái trên trán anh đã đẫm mồ hôi: “Không cần phải nhẹ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước khi Thịnh Tường chìm vào giấc ngủ, ý thức cuối cùng còn tồn đọng trong đầu cô chỉ còn đúng một chữ: Mệt.

Thịnh Tường chưa buồn ngủ nên nằm nghịch tóc anh, hai người cùng nhau trò chuyện.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 114: Chương 114