Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 102: Chương 102
Tủ quần áo của cô dần dần được lấp đầy, có một vài bộ quần áo là anh đã chọn cho cô lúc hai người đi dạo phố.
Ý định ban đầu của Thẩm Ngôn Lễ là hỏi thử một chút, không ngờ sau khi Thịnh Tường nghe xong thì cả người đều khựng lại.
Thật ra thì từ khi quen biết anh đến nay, đây không phải là lần đầu cô cảm thấy như vậy.
Ngay cả là sống lưng của cô cũng cứng đờ trong giây lát.
Lúc này cả khuôn mặt anh đều là ý cười thoải mái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc cô đang chọn, tay cô lướt qua ngăn tủ chứa những bộ quần áo mà mình mặc nhiều nhất trong ngày bình thường, bên trong đều là các loại đồng phục tiếp viên hàng không với nhiều kiểu dáng và theo từng mùa.
Thẩm Ngôn Lễ để mặc cô quậy phá, lại liên tưởng đến những chuyện xảy ra trong căn cứ hôm nay, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Vợ à, có phải là em xấu hổ không?”
“...”
Thịnh Tường đứng ở lối ra vào thay giày xong cũng không đi đâu, vừa về đến căn hộ đã đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Thẩm Ngôn Lễ liếc nhìn cô một cái, đợi đến khi anh vào phòng để đồ thay quần áo xong quay lại thì thấy Thịnh Tường vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc ban đầu.
Thịnh Tường không lên tiếng, cô giơ chân sau lên, dứt khoát đạp anh một cái.
Cô tùy ý lắc đầu một cái, động tác này làm chiếc gối bên cạnh cô xuất hiện nếp nhăn.
“Em không mặc cái này sao?” Anh chỉ về phía ngăn tủ trong suốt nơi thường ngày cô hay để đồ lót: “Dù sao thì hai cái kia cũng phải che lại chứ?”
Bây giờ xung quanh mình không có người nào, Thịnh Tường nhìn về phía anh, đột nhiên hỏi: “Có phải những người khác đều biết anh đã làm như vậy không?”
Cô vung tay hất bàn tay đang lộn xộn của anh ra.
Lúc này cô lại nằm rạp trên giường.
Thịnh Tường vô thức siết chặt con búp bê Pitao trong tay, nghe thấy anh nói vậy, thật lâu sau cô mới lên tiếng: “Thật ra thì cũng không phải là xấu hổ, chẳng qua là em… Quá vui vẻ.”
Cô gái vừa nói vừa cố tình nhấn mạnh: “Vô cùng vui vẻ, vô cùng vui vẻ.”
Không nói đến chuyện cô đột nhiên yên lặng đến lạ thường, dáng vẻ lúc về đến nhà lại còn như vậy.
Dù sao thì Thẩm Ngôn Lễ còn được nghỉ ngơi gần một tuần, cô cũng không cần phải ở bên cạnh anh mỗi ngày.
…
Lần này Thịnh Tường đã hoàn thành chuyến bay của mình, cũng vừa đúng lúc đến thời gian tụ họp, cuối cùng thì cô cũng có cơ hội được đi ăn cùng với các nhân viên trong phi hành đoàn.
Hiếm khi Thịnh Tường không nói gì.
Mái tóc đen óng mềm mại của cô càng làm nổi bật khuôn mặt trắng như sứ: “Đúng rồi có được chưa! Anh cứ hỏi hoài…”
“Không đi.” Thẩm Ngôn Lễ nhanh chóng trả lời: “Em không quay lại là được, cứ thay quần áo của em đi.”
Sau khi chọn lựa một hồi, Thịnh Tường nhanh chóng chọn được quần áo phù hợp.
Cũng may là gần đây mặt trời lên cao, ngoại trừ những cơn mưa đến thường xuyên, cuối cùng vẫn làm người ta cảm thấy nóng bức khó chịu.
Nếu như thật sự muốn cân nhắc kỹ càng thì có thể là chuyện này liên quan đến câu cuối cùng mà anh nói với cô ở căn cứ số tám trong nhà máy lớn kia.
Thịnh Tường nghĩ rằng đây là một buổi họp mặt nên chọn vài bộ quần áo mà mình thích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hẳn là anh đang nói đến chiếc máy bay tự chế tạo thuộc sở hữu của Duy Thịnh Airlines.
Mặc dù bình thường cô vẫn hay im lặng nhưng so với thường ngày trên đường về nhà cùng với Thẩm Ngôn Lễ, ít nhiều gì cô cũng sẽ kể một vài chuyện thú vị mà mình đã gặp trong chuyến bay trước…
Cô gái nằm nghiêng nửa người sang một bên, đang vùi đầu vào gối, gần như không thể nhìn thấy được khuôn mặt.
Bây giờ chỉ cần Thịnh Tường nhớ lại dáng vẻ Thẩm Ngôn Lễ đứng trong căn cứ chậm rãi giới thiệu cô lúc đó, thì…
“Anh mặc kệ em, đừng hỏi nhiều như vậy.”
“Anh mới lễ Phật đó.” Giọng nói khàn khàn của cô gái truyền đến: “Em còn không được nghỉ ngơi sao?”
“Bọn họ cũng không hề phản đối tên của cái trước kia, lần này thì có gì hiếm lạ đâu.” Thẩm Ngôn Lễ nói.
Chương 102: Chương 102
Cô gái nghĩ đến đây, lập tức càng vùi sâu mặt mình vào gối.
Giống như là chiếc thuyền buồm trắng trôi dạt trong đại dương mênh mông vậy, cơn gió từ biển khơi thổi vù vù đến làm cột buồm lay động.
“Được rồi, em muốn nghỉ ngơi.” Thẩm Ngôn Lễ rút đầu ngón tay lại, xoắn quanh đuôi tóc trên tấm lưng trắng ngần của Thịnh Tường: “Lúc trước không phải lần nào em muốn nghỉ ngơi cũng đều phải đi tắm sao? Hơn nữa, có lúc nào sau khi làm xong không phải là anh ôm em đi tắm đâu?”
Thẩm Ngôn Lễ bước mấy bước đến đó, ngồi xuống bên mép giường rồi cúi đầu nhìn cô: “Hôm nay em sao vậy?”
Trông cô lúc này rất giống với một chú lạc đà đang vùi đầu để trốn tránh ánh nắng mặt trời, có làm thế nào cũng không chịu ngẩng đầu lên.
Giờ phút này tâm trạng của cô thật sự rất khó xử.
Tên…
Thẩm Ngôn Lễ vốn là một người tùy hứng, thấy cô không cho mình hỏi, anh lại càng muốn làm ngược lại.
*Pitao: nhân vật trong game Farm Elves của Nhật Bản.
Thẩm Ngôn Lễ tiến lại gần, dùng đầu ngón tay gảy lông mi cô một cái, lại nhận được sự chống đối của Thịnh Tường.
Rõ ràng là trước đó mọi thứ đều ổn.
Thẩm Ngôn Lễ tiếp tục quấn đuôi tóc của cô: “Chỉ cần em thấy vui là được.”
Sau khi phối đồ xong, Thịnh Tường vừa định thay đồ thì đã nghe thấy giọng nói bình thản của Thẩm Ngôn Lễ vang lên.
Mùa hè năm nay nóng bức lạ thường, thỉnh thoảng khi nắng nóng đã tích tụ lâu ngày, cửa xả lũ đột ngột mở ra, cơn mưa như trút nước lập tức theo đó ập tới.
Cô chọn một chiếc áo trễ vai màu tím nhạt, được tô điểm bằng những đường viền hình lá sen gợn sóng.
“Biết thì có sao?” Thẩm Ngôn Lễ cắn lên chóp mũi thanh tú của cô: “Anh hỏi em, sau này tên của chiếc máy bay này là gì?”
Cô nên nói với anh như thế nào đây, có đôi khi con gái đi ra ngoài, tùy theo trang phục, không nhất thiết là lúc nào cũng phải mặc theo kiểu truyền thống.
Từng đợt sóng lớn không ngừng đánh tới, ập vào boong thuyền, chiếc thuyền phải nhận lấy hết cơn bão này đến cơn bão khác.
Lúc trước cô làm việc đều rất quy củ. Nhưng cho dù là cô, bởi vì đã mặc đồng phục trong một thời gian dài nên bây giờ cũng không muốn liên quan gì đến chúng trong ngày thường nữa.
Thịnh Tường đang định cởi áo ra nhưng ánh mắt sau lưng kia lại dính chặt lấy người mình.
Ánh mắt anh như thiêu như đốt.
Những nhân tố nhỏ bé của màn đêm di chuyển trong không khí, bốn phía chỉ có tiếng kêu tích tắc chậm rãi của chiếc đồng hồ thạch anh.
“Em chỉ cần nói là có đúng hay không thôi, A Tường.”
Cô vui mừng đến nỗi cảm xúc dâng trào, trong chốc lát cảm xúc này còn chưa thể tiêu biến được.
Mà giống như lời nói của Thẩm Ngôn Lễ.
Thịnh Tường nghe thấy nhưng không lên tiếng, vẫn không ngẩng đầu lên.
Theo những gì Thẩm Ngôn Lễ nói thì đây chính là một cơ hội nghỉ ngơi hiếm có. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc cô đang chuẩn bị thay quần áo, Thẩm Ngôn Lễ tựa vào bên cạnh tủ nhìn cô.
Thịnh Tường lặng lẽ lườm anh một cái rồi bắt đầu chăm chú lựa chọn quần áo.
Anh dừng lại một chút rồi kêu thêm một tiếng: “A Tường?”
Hôm nay đúng là hơi khác thường.
Thịnh Tường cũng không có cách nào với anh: “Em muốn thay quần áo, anh đi ra ngoài đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Ngôn Lễ không lên tiếng nhưng cũng không có dấu hiệu rời đi.
Ban đêm, khi trở về từ căn cứ hàng không, Thịnh Tường có hơi im lặng.
Thịnh Tường cảm thấy buồn cười: “Không ngờ anh lại nhớ rõ cái tên này, không chỉ có mình anh ấy đâu, cơ trưởng cũng đến.”
“Em chắc chắn là đã hẹn hôm nay sao?”
Thịnh Tường căn bản không quay đầu lại: “Còn có thể là giả sao?”
Lúc Thẩm Ngôn Lễ chuẩn bị kêu thêm tiếng thứ ba, rốt cuộc thì Thịnh Tường cũng xoay người sang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lúc về em cũng không thèm nói chuyện, em xem đây là nơi lễ Phật sao?”
Hai tay cô ôm chặt con búp bê Pitao*, chăn nệm xung quanh cũng bị làm cho lộn xộn.
Đúng là khác thường.
Dù cô ở cách xa hơn một chút cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rát kia.
Bởi vì tổng thể của máy bay đã được xây dựng xong, mà cách lần bay thử tiếp theo vẫn còn một khoảng thời gian.
Thẩm Ngôn Lễ tiếp tục hỏi: “Lâm Khai Dương cũng đi sao?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.