Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73: Ngoại Truyện 8

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Ngoại Truyện 8


Tiếc là trời âm u nên khung cảnh nên thơ trở nên trầm mặc cùng hơi ẩm dày đặc quấn lấy tâm trí người ta.

Nghe câu hỏi này, Tống Cảnh nhận ra em trai thực sự đã trưởng thành, biết bắt đầu quan t@m đến cảm xúc người khác.

“Phản bác anh để làm gì? Mấy ngày nay em thuyết phục được cô ấy chưa?”

Nhưng trong lòng không khỏi thở dài – bao giờ thằng nhóc này mới lớn được?

“Em vừa thi đậu dự bị ở Trung Quốc, bố mẹ đều mong được sống cùng em ở đây. Vì yêu đương mà em đột ngột muốn về Moscow, gia đình sẽ nghĩ gì về em? Nếu cô ấy thực sự yêu cầu em đi thì mọi người sẽ đánh giá cô ấy thế nào?”

Sự việc nhỏ này chẳng khiến anh bận tâm.

Năm 2015, Tống Cảnh vừa tròn 22 tuổi.

Tống Cảnh nghe chán, viện cớ đi vệ sinh để trốn ra ngoài hóng mát. Đang định rời đi thì bỗng nghe tiếng ai đó gọi “Bạn Yến.”

“Tôi muốn nói chuyện với em một chút.” Giọng một giáo sư lớn tuổi.

“Kirill, vấn đề của em là đây. Từ nhỏ được nuông chiều, mọi thứ đều theo ý em nên em chẳng bao giờ học cách đặt mình vào vị trí người khác, vì tất cả – kể cả anh – đều chiều theo em.”

“Tự suy nghĩ đi.” Tống Cảnh cố tình không nói.

Tống Dụ Xuyên bật cười, bảo cậu đợi theo đuổi thành công rồi hãy tính – ông nào có xa lạ gì Yến Đường, từng chứng kiến thái độ của cô với con trai mình năm xưa.

Trong lúc trò chuyện trước bữa ăn, Tống Cảnh phần lớn thời gian chỉ lặng lẽ uống trà.

Sau khi hai người chia tay Tống Cảnh không theo dõi chuyện này nữa, cũng không kể với bố mẹ về sự việc ở Nam Thị.

Thành phố nhỏ mưa lớn suốt tuần, hai bên đường cây cối xanh rì.

Mấy năm trước Tống Dụ Xuyên không muốn can thiệp, xem đây chỉ là trò trẻ con.

Khi bị hỏi về “người đứng đằng sau”, câu trả lời của cô càng thú vị – không hề lộ danh tính người giúp đỡ để hù dọa mà là châm biếm: “Phía trên em là bầu trời trong xanh, chỉ những thứ sợ ánh sáng mới khiếp sợ thôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tống Úc ngoảnh lại hỏi: “Sao anh lại cười?”

Giờ Tống Úc đã trưởng thành có chính kiến riêng, ông và Nastia tất nhiên sẽ tôn trọng, không làm chuyện quá tuyệt tình.

Tống Cảnh không dị ứng với hoa liễu nhưng gần như dị ứng với hành vi xòe lông như chim công của em trai.

“Thưa thầy, em không tiện lắm ạ.” Giọng cô gái mềm mỏng nhưng dứt khoát.

Anh liếc nhìn thằng em, khẽ mỉm cười.

Vị giáo sư vẫn nài nỉ, sau đó Tống Cảnh nghe cô gái trả lời bằng giọng bình thản: “Thôi ạ, em sợ thầy lại muốn sờ mó em.”

Chẳng cần nói rõ mọi chuyện, chỉ vài câu xã giao cùng thái độ dứt khoát thì đối phương đã hiểu phải dừng lại ở đâu.

Cô gái dịu dàng trong chiếc váy trắng lặng lẽ đứng trước khách sạn nhìn về phía xe. Mắt đỏ hoe, ánh nhìn như làn nước trong.

Chẳng bao lâu sau, Tống Cảnh nghe Nastia nhắc tới việc Tống Úc bị thương khi thi đấu ở Seattle, may mắn có Yến Đường bên cạnh.

Tiếc là anh không phải chuyên gia tình cảm, chẳng thể đưa ra lời khuyên sáng suốt.

「Cô ấy lại từ chối em rồi, có phải anh nói gì không?!」Tống Úc chất vấn.

Một tràng tuyên bố hùng hồn xong, người yêu vẫn chưa đâu vào đâu.

Tháng ba Bắc Kinh, hoa lê nở rộ dưới nắng xuân ấm áp từng chùm hoa trắng xóa chen chúc trên cành, gió thoảng qua như tuyết rơi giữa mùa xuân.

Và trong mỗi lời nói của cô đều ẩn chứa sự quan tâm dành cho Tống Úc, chỉ là vì chuyện năm xưa mà mỗi lần mở lời đều trở nên dè dặt.

Dòng chảy thời gian cuốn trôi nhiều thứ, mang đi những hạt cát vô nghĩa để lộ ra vẻ lấp lánh thật sự của vàng.

Tống Cảnh đến giờ vẫn nhớ như in cảnh thằng em hôn bạn gái ngay trước mặt mình.

Ánh mắt Tống Úc dán chặt vào Yến Đường trong khi cô lại chẳng hề để ý, chỉ chăm chú trò chuyện với mẹ anh.

“Em không có ý xấu với cô ấy, cô ấy cũng biết điều đó. Nhưng ở bên nhau lâu dài không chỉ có ăn uống và vui vẻ.”

Đây là lần hiếm hoi Tống Cảnh cảm thấy một chút đồng cảm.

“Mẹ đang ở Hong Kong, vài ngày tới em đi dạo phố cùng mẹ rồi gặp gỡ bạn bè cho khuây khỏa.” Anh nói với Tống Úc.

Tống Cảnh cũng nhanh chóng nắm được đầu đuôi câu chuyện.

Năm đó anh từ nước ngoài trở về theo sắp xếp của gia đình vào làm tại một công ty con của tập đoàn, bắt đầu từ vị trí quản lý cấp trung để tiếp quản dây chuyền nghiệp vụ.

Tống Cảnh thầm nghĩ, mặt vẫn lạnh như tiền.

Tính cách lương thiện, chỉ khi bị dồn đến đường cùng mới phản kháng, không có ý đồ xấu.

Đây là lần đầu Tống Úc đem chuyện tình cảm ra bàn với bố, khiến Tống Dụ Xuyên vô cùng bất ngờ.

Tống Úc: “Độc thân.”

Bên kia im lặng hồi lâu rồi gửi một sticker gấu bông mặt lạnh nhưng đầu có biểu tượng lửa giận kèm chữ: “Hỏi anh đúng là phí công……”

Tống Cảnh bảo cô không cần khách sáo rồi quay lưng bước vào thư viện.

Yến Đường tính cách nhạy cảm thận trọng, Tống Úc lại ngang bướng quen rồi – anh nghĩ sớm muộn họ cũng đường ai nấy đi.

“Em không muốn ra ngoài.” Lần đầu tiên Tống Úc dùng giọng điệu mệt mỏi, “Em thấy mệt mỏi lắm.”

Anh đoán thằng nhóc hẳn vui lắm, tự nhủ mình cũng có chút công lao. Thế rồi một ngày, anh bất ngờ nhận được tin nhắn từ em trai:

Tống Úc vẫn kiên quyết muốn đến bên cô gái ấy, và lần này là nghiêm túc hướng tới tương lai. Mà đã nghiêm túc thì chắc chắn là với mục đích kết hôn.

Cô bối rối lại biết ơn, cuối cùng còn cúi nhẹ chào anh với lời cảm ơn chân thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đêm đã khuya, ánh đèn vàng ấm tỏa ra từ chiếc đèn bàn, tấm thảm len dưới chân mềm mại và dày dặn, trên bàn còn in hằn dấu chân bé xíu của Kaka sau khi nghịch ngợm giẫm lên cốc nước của anh.

Trùng hợp thật.

Tống Úc khẳng định chắc nịch sau này chỉ yêu mỗi cô ấy, còn Tống Cảnh thì lười tranh luận về chuyện tương lai. Dù sao hiện tại cả hai đều chưa chín chắn, nếu cố ép ở bên nhau thì tình cảm dễ phai nhạt, khó có kết quả tốt.

Tống Dụ Xuyên nghe theo vợ, Tống Cảnh không ý kiến, Tống Úc reo lên: “Mẹ tuyệt quá!”.

Nhưng trùng hợp hơn nữa là Tống Cảnh sớm gặp cô gái này tại lễ cắt băng khánh thành thư viện do quỹ từ thiện của tập đoàn tài trợ cho trường đại học.

Tống Cảnh bảo cậu đừng xem phim tình cảm nhiều quá.

“Nếu em gửi lời chúc sinh nhật, anh nghĩ cô ấy có thấy phiền không?” Tống Úc lại hỏi.

Bữa ăn này đã chứng minh suy đoán của Tống Cảnh.

Anh dừng chân, đứng sau cánh cửa nghe trộm cuộc nói chuyện.

Anh hoàn toàn là người ngoài cuộc, hôm nay chỉ xuất hiện vì phép lịch sự.

Mấy năm trôi qua, thấy tình cảm hai người vẫn nguyên vẹn, lại đều đã trưởng thành hơn, Tống Cảnh không phải loại người cản trở nhân duyên. Vì vậy mỗi khi gặp Yến Đường ở trụ sở quỹ, anh cũng khéo léo giúp em trai nói vài lời.

Không lâu sau lễ cắt băng khánh thành thư viện, Nastia đề nghị mời Yến Đường đến nhà dùng bữa như lời cảm ơn vì đã giúp Tống Úc vượt qua kỳ thi dự bị.

Đến lúc này, Tống Cảnh mới hoàn toàn xác nhận – họ thực sự yêu nhau.

“Nếu một cô gái xin WeChat của em nói cảm ơn vì cho đi nhờ còn chuyển khoản trả tiền xăng thì có ý gì?”

Sau này trong kỳ nghỉ ở Siberia gặp lại Yến Đường, Tống Dụ Xuyên đã mượn chuyện tặng nhà để ngầm ủng hộ con trai.

Tống Cảnh biết Tống Úc tuy bướng bỉnh nhưng vẫn biết nghe lý lẽ. Anh nhân cơ hội này nói với em trai nhiều điều.

Tống Cảnh không ngờ em trai vẫn canh cánh nhớ cô gái ấy.

Tống Cảnh đoán chừng Tống Úc vẫn luôn cố gắng liên lạc với Yến Đường để duy trì một mối quan hệ bạn bè khiến cô thoải mái. Nhưng trước khi họ có tiến triển gì thêm thì chính anh lại gặp Yến Đường trước.

Tống Dụ Xuyên ôn tồn hỏi: “Con trai, hiện tại mối quan hệ của con thế nào rồi?”

Anh không đánh giá cao về hai người nhưng cũng chẳng định can thiệp. Thời đại này đâu còn phong kiến, chưa cưới thì yêu đương thoải mái, không hợp tự khắc chia tay.

Hơn một tháng sau, Tống Úc bất ngờ gọi điện cho ông nội, nói rằng cậu muốn giúp một cô gái đòi lại công bằng vì bị đánh cắp thành quả học thuật và bị quấy rối.

Sau vài lần tiếp xúc, dù loại bỏ hoàn toàn yếu tố Tống Úc, Tống Cảnh vẫn phải thừa nhận mình rất ấn tượng với Yến Đường – cô đã thay đổi rất nhiều, có mục tiêu rõ ràng, làm việc chăm chỉ và đạt được một số thành tựu. Khi bàn về nghiệp vụ hay thị trường, Tống Cảnh nhận ra cô có nhiều quan điểm sắc bén. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô gái đó tên Yến Đường, là gia sư tiếng Trung mẹ thuê cho Tống Úc kiêm luôn phiên dịch khi cậu tập luyện ở câu lạc bộ. Nhân chuyến công tác từ Thượng Hải đến Bắc Kinh cùng bố, anh tình cờ gặp em trai ở nhà, hỏi qua mới biết chính là cô gái từng chuyển tiền xăng cho Tống Úc.

Đáng nói là Tống Úc vốn không chịu được việc bị phớt lờ – Yến Đường càng không nhìn thì cậu càng cố áp sát muốn cô quay sang nói chuyện với mình.

Từ sáng đến tối bận rộn tới khuya, luôn trong trạng thái kiệt sức.

Sau nghi thức cắt băng là phần phát biểu theo thông lệ, toàn những lời sáo rỗng quen thuộc.

Ngoài cửa sổ, những bông trắng bay lả tả – tháng ba là hoa lê, tháng tư đã thành hoa liễu. Loài trước là tuyết xuân thơm ngát, loài sau chỉ khiến người ta hắt xì.

Khách sạn có ban công rộng nhìn ra dòng sông xanh như dải lụa.

“Em nên mừng vì cô ấy gọi cho anh. Trái tim người ta không thuộc về em, em còn ép buộc để làm gì?”

Nhân viên bề ngoài nịnh bợ nhưng sau lưng lại gán cho anh biệt danh “thái tử” như cách phủ nhận mọi nỗ lực của anh. Trong khi đó, các quản lý cấp cao thì dùng ánh mắt đánh giá khác, âm thầm đo lường năng lực thật sự của anh để chọn phe trong cuộc tranh giành quyền lực giữa các cổ đông.

Con người khó tránh khỏi những cơn đau trưởng thành dù trải nghiệm ấy chẳng dễ chịu chút nào.

Mùa đông Thượng Hải ẩm lạnh. Tống Cảnh nhận tin nhắn lúc vừa tan ca, đầu óc mệt mỏi nên trả lời thẳng: “Còn ý gì nữa? Người ta chỉ muốn trả nợ ân tình, cắt đứt quan hệ với em thôi.”

Công ty là một chiến trường quyền lực, hào quang “cậu ấm” ở đây chẳng có giá trị gì.

(Hết phần ngoại truyện đời thường)

Điều này giúp anh nhận rõ sự thay đổi của Tống Úc.

Việc mời gia sư đến nhà dùng bữa cứ thế được quyết định.

Không rõ câu nói nào đã thuyết phục được Tống Úc, cuối cùng cậu đồng ý rời đi.

Vênh váo như chim sẻ hót trên cành, như thể người từng khóc không phải là nó vậy.

Cánh cửa mở ra, Tống Úc đứng đó với gương mặt lạnh băng, ánh mắt đen kịt, má trái ửng đỏ như vừa bị tát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ai bảo em với cô ấy chỉ có ăn uống và vui vẻ?” Tống Úc phản bác. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Đúng là đồ ngốc.

Tống Cảnh đã đánh giá Yến Đường như vậy.

Ngày nào anh cũng xử lý công việc chất đống, lại phải xây dựng mối quan hệ với ban lãnh đạo. Mỗi ý kiến từ công ty mẹ đều khiến anh phải suy đoán xem hành động của bố có ẩn ý gì không.

Mối tình của hai người lại đổ vỡ, Tống Cảnh tưởng Tống Úc đã bỏ cuộc. Ai ngờ nửa năm sau, cậu bất ngờ trở về Moscow tuyên bố đã hoàn toàn thấu hiểu rồi thẳng thừng bỏ qua anh trai đi tìm bố trò chuyện.

Đôi khi sự im lặng của cha mẹ lại là bao dung nhất.

Qua khung cửa sổ, anh thấy cô cùng bạn bè dạo bước dưới tán hoa lê, nụ cười hiền hòa toát lên vẻ dịu dàng.

Rồi thì—

Tống Cảnh tựa vào lan can nói, thi thoảng liếc nhìn cậu em trai đứng cạnh – mắt nửa nhắm, hàng mi dài in bóng xuống gương mặt.

Một buổi chiều nọ, Tống Úc nói với anh như vậy.

“Cô ấy thích em như vậy nhưng lại không tin vào tương lai của hai người, lý do là gì? Anh đoán em chưa từng đứng từ góc độ của cô ấy để suy nghĩ.”

Vì vậy, Tống Cảnh phải làm việc gấp đôi người thường mới có thể đáp ứng kỳ vọng, chuẩn bị cho việc tiếp quản vị trí quản lý cấp cao từ tay bố mình để duy trì vị thế cổ đông cốt lõi của gia đình trong tập đoàn.

Kết quả đúng như dự liệu, hai người chẳng bao lâu đã chia tay. Nhưng điều Tống Cảnh không ngờ là Tống Úc lại đuổi theo tận nhà, còn nhốt người ta trong khách sạn để… thuyết phục không chia tay.

Ai cũng nghĩ Kirill đáng yêu, chỉ Tống Cảnh biết nó đang diễn để thu hút sự chú ý về phía mình.

Nhưng nói nó thích tranh sủng ái thì không hẳn, thuở nhỏ không tìm thấy anh là khóc lóc ăn vạ ngay.

Khi đưa em trai lên xe, Tống Cảnh tình cờ liếc ra cửa sổ thấy Yến Đường vẫn đứng đó.

—— Khó có thể chỉ ra cụ thể nhưng ánh mắt, giọng nói, cử chỉ đều dần trở nên điềm tĩnh. Qua những lần trò chuyện, anh có thể cảm nhận em trai đã suy nghĩ rất nhiều.

Tháng tư Bắc Kinh, nắng xuân ấm áp, nhiệt độ dễ chịu hơn đầu mùa.

Kèm theo sticker con gấu mặt lạnh đầu bốc lửa – lâu lắm rồi mới thấy lại.

Sự việc được giải quyết êm đẹp. Tống Cảnh đưa Yến Đường ra khỏi thư viện.

Tống Cảnh nhận ra đây chính là gia sư của em trai – Yến Đường.

Vào một đêm khuya 12 giờ, cậu em trai mới 18 tuổi bất ngờ nhắn tin hỏi.

Đúng là đồ điên.

Thu tầm mắt, Tống Cảnh lại nhìn sang em trai. Tống Úc im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt trong veo long lanh nước, phản chiếu cảnh phố xá chạy qua, đầu mũi cũng đỏ ửng chẳng khác nào thuở nhỏ.

Đến giờ, chỉ cần Tống Úc khẽ nheo mắt thì Tống Cảnh đã biết nó định nghịch gì.

Thấy em trai đã bình tĩnh phần nào, Tống Cảnh mới bắt đầu giảng giải:

Giữa trăm công ngàn việc thì nhận được tin nhắn của Yến Đường, không muốn kinh động bố mẹ nên anh đành xin nghỉ một ngày, đáp chuyến bay gấp đến Nam Thị “bắt” người.

Tống Cảnh ngồi trên ghế bành, đăm đăm nhìn bức ảnh gia đình trên màn hình điện thoại.

Chỉ tiếc thời điểm không đúng, hai người không cùng suy nghĩ, cũng chẳng thể cùng bước tiếp.

Thời gian vẫn trôi, anh làm việc ở Thượng Hải, em trai học tập và huấn luyện tại Bắc Kinh. Do thường xuyên công tác nên hai anh em vẫn hay gặp nhau.

Vốn không phải người thích xen vào chuyện người khác nhưng nghĩ đến mối quan hệ này nên anh vẫn đẩy cửa bước ra, giúp cô gái thoát khỏi tình thế khó xử.

Nếu thời gian có thể hiện hình, có lẽ nó sẽ giống như dòng sông dài vô tận này.

Thẳng thừng đến kinh ngạc.

「ĐỪNG CÓ NÓI CHUYỆN VỚI CÔ ẤY NỮA!!!」

Chuyện không nhỏ nên Tống Cảnh cũng có mặt.

“Em nghĩ cô ấy chỉ muốn tập trung phát triển sự nghiệp. Khi đạt được thành tựu, nếu biết em vẫn thích cô ấy có lẽ cô ấy sẽ không từ chối nữa.”

Lần đầu tiên Tống Cảnh nảy sinh ý định block em ruột nhưng chưa kịp thao tác lại nhận thêm tin:

Đồng thời, anh cũng để ý thấy đôi khi cô nhìn mình chăm chú đến mức đờ đẫn.

Vì vậy, cậu thẳng thắn nói với bố: “Con yêu bố mẹ nhưng con cũng rất muốn ở bên cô ấy. Con đã suy nghĩ rất lâu và tìm ra giải pháp – nếu bố mẹ lo lắng về tài sản thì con có thể trả lại toàn bộ cổ phần liên quan đến gia đình. Đây không phải là cắt đứt quan hệ, con vẫn sẽ hiếu thuận với bố mẹ.”

Cậu em mới 18 tuổi, cuộc đời vừa bắt đầu, tương lai sẽ gặp nhiều người mới. Hiện tại cậu thích cô gái này nhưng sau này có thể lại thích người khác, ai đoán trước được?

Thời gian trôi đến tháng bảy, đúng lúc tập đoàn có công ty con tách niêm yết tại Hồng Kông, Tống Cảnh cùng Tống Dụ Xuyên đang bận tiếp đón các nhà đầu tư.

Hai người im lặng giây lát.

Ở một mức độ nào đó, Tống Cảnh hiểu em trai hơn cả bố mẹ.

Nhưng hành động của Tống Úc quá nổi bật khiến anh không thể không liếc nhìn về phía họ vài lần.

Là người thân, anh tin rằng Tống Úc và Yến Đường sẽ cùng nhau đi hết chặng đường dài phía trước.

Tống Cảnh hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghĩ đến đó, Tống Cảnh khẽ mỉm cười.

Bởi sự tinh quái của đứa con thứ thường chỉ có anh cả mới thấu hiểu hết.

Ngoài cửa sổ tuyết bắt đầu rơi lúc nào không hay, dãy Caucasus trong đêm trở thành bóng mờ hư ảo.

Đồng thời anh nghĩ – nếu Tống Úc có ý đồ khác với cô gái này thì chắc chắn cô sẽ bị thằng nhóc dùng thủ đoạn để bắt nạt thảm hại.

Hàm ý là hoàn toàn độc lập khỏi gia đình, tự kiếm tiền, từ bỏ mọi tài sản thừa kế để bố mẹ không còn nghi ngại gì về Yến Đường.

Chương 73: Ngoại Truyện 8

Mối tình đầu với vẻ đẹp mong manh dễ vỡ luôn khiến người ngoài cuộc cũng xúc động.

Anh gõ cửa phòng khách sạn theo số phòng Yến Đường cung cấp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Ngoại Truyện 8