Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Tàn khốc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Tàn khốc


Trở lại công việc của mình, Thiên Nhật thở dài và đứng dậy, hắn còn định bước đi, thế nhưng một thứ gì đó lọt vào mắt của hắn.

Thiên Nhật ngồi trên một tảng đá, hắn đưa tay xoa lấy cằm của mình và như ngẫm nghĩ một điều gì đó. Nhưng nghĩ mãi, hắn lại chẳng tìm được một manh mối nào cả.

Điều đó có nghĩa là, sợi tóc này thuộc về vị cường giả một đấm g·i·ế·t c·h·ế·t Phệ Kim Đại Trùng? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cô nương à, tôi nhìn cũng biết là nó bị đấm c·h·ế·t rồi đấy. Nhưng quan trọng là ai cơ?”

Không phải ư? Nhìn lấy khung cảnh xung quanh mà xem, một đống vỏ đ·ạ·n, xác người nằm la liệt (thực ra họ chỉ bất tỉnh) còn có một tên người sói đáng thương bị đấm đến toác đầu chảy máu. À quên, bây giờ Phong Nhiên vẫn đang mặc MK021 - một chiến giáp tưởng chừng như chỉ tồn tại trong khoa học viễn tưởng. Ai nhìn mà chẳng tưởng hắn là đại tội phạm đang bị truy nã cơ chứ?

Điều này có ý nghĩa gì? Có nghĩa rằng thành phố Hải Nội xuất hiện một Người Thức Tỉnh cấp 7. Tin tức này đối với toàn bộ nước Việt lẫn thành phố Hải Nội đều có tác dụng vô cùng lớn.

Tất cả mọi người ngơ ngác ra, cuối cùng có một người mới hỏi lấy đội trưởng:

Dị năng quỷ quái gì thế này? Chỉ cần chạm tay vào là đồ vật sẽ biến mất, sau đó dễ như bỡn xuất hiện quanh tên tiểu quỷ đó…

Một đám sinh viên mới thức tỉnh tự cho mình là thiên tài, là người được chọn, có thể tùy ý cướp đoạt đồ của bọn nhóc người phàm như Phong Nhiên.


Giọng nói nghiêm nghị vang lên bên tai khiến Phong Nhiên khẽ lắc đầu. Nói thật thì đến hắn cũng nghi ngờ bản thân chính là tội phạm nữa.

Ầm!


Bụp!

“Tóc?”

Vì vậy, nếu bị tấn công mạnh vào huyệt thái dương thì rất dễ làm đối phương phải chịu đau đớn. Nếu là người bình thường, e sợ họ đã bị vỡ động mạch và hôn mê bất tỉnh mất rồi.

“Thưa đội trưởng, Phệ Kim Đại Trùng đã c·h·ế·t, kết tinh của nó đã bị lấy mất. Nguyên nhân cái c·h·ế·t… Bị đấm c·h·ế·t.”

Mặc cho gã sói suy nghĩ gì vào thời điểm này. Thì Phong Nhiên vẫn rất bình tĩnh, hắn vừa lùi lại, chân chợt chạm vào một bao tải xi măng. Khóe miệng khẽ cong lên, hắn đã tìm ra cách chiến thắng đối phương rồi.

“Đề nghị đồng chí cởi bỏ vũ khí trên người xuống!”

Thế là… Phong Nhiên giơ tay lên, đấm thẳng vào huyệt thái dương của đối phương.

Điều tưởng như chỉ là chuyện cười như vậy, rốt cuộc lại xảy ra.

Tên đại ca cũng không phải là một kẻ bình thường.

Nói đến đây, khuôn mặt của cô gái đầy vẻ hoang đường. Bị đấm c·h·ế·t ư? Một loại dị thú có sức phòng ngự cao đến mức chống lại được cả tên lửa đ·ạ·n đạo, cuối cùng bị một quyền đấm c·h·ế·t?

Đó là một sợi tóc màu trắng.

“Người thức tỉnh… Hóa ra cấp 3 cũng như cấp 1 nhỉ…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Phong Nhiên đã tải lên Bao Tải Xi Măng x1]

Tên đại ca trong trạng thái hóa sói gầm lên dữ dội, hắn giơ hai tay mà đấm mạnh về phía trước. Để rồi một lần nữa, một chiếc rương sắt méo mó từ hư vô chặn lại nắm đấm của hắn.

Về phần cắn lấy tay ư? Buồn cười, bây giờ toàn thân của Phong Nhiên đã bọc thép, lực cắn của gã sói có mạnh thì cũng chẳng thể làm gì được, nhất là khi bàn tay bằng kim loại đang kẹt ở trong miệng hắn.

Phong Nhiên thở dài, sau đó hắn cúi đầu xuống nhìn lấy gã sói. Thân thể của đối phương ngã quỵ trên mặt đất, trên trán chảy máu ròng rã, hiển nhiên đã bị thương rất nặng, lâm vào hôn mê bất tỉnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đội trưởng, vụ này xử lý sao đây?”

Mũi của loài sói có một đặc điểm khác với loài người. Đó là nó nhọn ra một cách đáng ngạc nhiên, thế nên Phong Nhiên có thể chắc chắn đối phương sẽ phải hít trọn toàn bộ xi măng, để bắt buộc gã sói phải mở miệng ra nhằm không bị ngạt c·h·ế·t.

Thiên Nhật lẩm bẩm, sau đó hắn im lặng. Dường như việc cấm người đi đến gần Phệ Kim Đại Trùng trong bán kính 100 cây số đã được ban hành. Vậy cho nên sẽ không có người nào khác tiếp cận lấy nó.

“Con chuột nhắt! Mau đứng lại!”

“Được rồi, em cứ tiếp tục làm việc đi. Dù sao tuy có bị mất kết tinh, nhưng toàn bộ thân xác của Phệ Kim Đại Trùng đều là nguyên liệu quý hiếm.”

Phong Nhiên lẩm bẩm, hắn lại tung một cú đấm. Khuôn mặt vẫn không biểu lộ ra một cảm xúc cụ thể nào cả.

“Con mẹ-”

“Tất cả bỏ vũ khí xuống! Lập tức thả con tin ra, cảnh sát đây!”

Nhưng ai sẽ làm thế cơ chứ? Nhất là khi cả đám này đều là đại lão cả, không hề có lý do gì để quấy nhiễu hắn.

“Mày…”

“V-vâng, em sẽ làm ngay đây ạ.”

Ngoại ô cách xa thành phố Hải Nội ba trăm cây số, tại sào huyệt của Phệ Kim Đại Trùng.

Lần này, cú đấm của gã sói hoàn toàn xé nát bao tải thành hàng trăm mảnh vụn, xi măng chưa được sử dụng bay tán loạn giống như những mảnh bụi va vào mặt của gã.

Bất kỳ lời nói nào của gã sói đều bị cắt đứt bởi những cú đấm như trời giáng vào thái dương của gã. Phong Nhiên chỉ nhắm vào huyệt thái dương mà đánh, bởi vì huyệt thái dương là phần yếu ớt nhất của hộp sọ, tập trung rất nhiều dây thần kinh.

Thiên Nhật quay đầu và nở một nụ cười ôn hòa với cô gái. Điều đó khiến đối phương đỏ mặt, chỉ e thẹn gật đầu rồi vội vã quay lưng:

Xuyên qua nhà kho, không khó để Phong Nhiên nhận ra bên ngoài, đặc công đã vây thành vòng tròn. Từng chiếc xe tải màu đen bao vây lấy xung quanh nhà kho, các đặc cảnh trang bị đến tận răng cầm khiên chống đ·ạ·n, tay nhấc s·ú·n·g tiểu liên hướng về phía hắn.

Phong Nhiên giật nhẹ khóe miệng, nhưng sau đó hắn chỉ thở dài, nhìn thấy giao diện hiển thị tính năng dịch chuyển đã nạp đầy năng lượng, không chút do dự mà kích hoạt lấy nó.

Cảm giác này… là sao?

“Mẹ! Là thứ đồ gì?” Xi măng phủ kín cả khuôn mặt, chui vào bên trong lỗ mũi khiến cho gã sói hít thở không thông. Hắn há to miệng ra mà hít thở, thế nhưng Phong Nhiên đã chờ lấy cơ hội này từ lâu.

Gã sói gầm gừ, đôi mắt lạnh lùng quan sát lấy bóng người đang ẩn nấp đằng sau lớp giáp bằng một kim loại cứng rắn. Thế nhưng càng giao chiến với đối phương, cảm giác bất an của gã càng tăng lên.

Bởi vì không có tiềm năng cơ thể, cho nên hắn liên tục sử dụng dược phẩm mà ép khô lấy toàn bộ con đường phía trước của bản thân. Cuối cùng trở thành Người Thức Tỉnh với dị năng hóa sói cấp 3. Chỉ là đến đây cũng xem như cực hạn của hắn, muốn tiến bước nữa là điều không thể.

Trong mắt của bọn họ, người thanh niên mặc Chiến Giáp thần bí chỉ lắc đầu một cách khiêu khích. Ngay sau đó, ánh sáng chớp mắt bao phủ lấy đối phương. Cuối cùng, kẻ đó chỉ biến mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sao mà tôi biết được?”

Tính năng của group chat đã được Phong Nhiên tận dụng một cách triệt để. Đương nhiên, đấy là trong hoàn cảnh không có bất kỳ ai trong group chat quyết định phá bĩnh bằng cách lấy vật phẩm trước đó của Phong Nhiên.

Thế là, toàn bộ cảnh sát và đặc công ngây dại.

Chà, tình huống này…

“Mình sẽ thử xét nghiệm ADN thứ này xem sao.”

Hắn đột ngột lao thẳng tới, sau đó nắm tay lại và đút thẳng vào trong miệng của gã sói. Vừa vào trong miệng, Phong Nhiên tức khắc mở rộng bàn tay ra, khiến cho nó mắc kẹt lại trong họng của gã ta.

Đội trưởng ngẩn người ra, cuối cùng mới ngơ ngác nói:

Thế nhưng may mắn cho gã sói, thể chất sau khi hóa sói của hắn được tăng lên một mảng lớn. Nhưng giờ đây, gã ta cũng chỉ chìm trong sự dở sống dở c·h·ế·t, cứ mỗi cú đấm được Phong Nhiên tung ra lại đẩy gã gần với cửa tử một bước.

Cũng chỉ như vậy thôi, cũng giống như hai năm trước.

Dừng chân ở Người Thức Tỉnh cấp 3 đã nhiều năm, kinh nghiệm đối chiến của hắn cũng nhiều vô số. Vậy mà tại sao… Hắn không thể g·iết được con chuột nhắt này?

[Phong Nhiên đã tải xuống Bao Tải Xi Măng x1]

Xem ra cảnh sát cũng đã chú ý đến động tĩnh của cuộc trao đổi bất hợp pháp trong nhà kho hôm nay. Chỉ là bọn họ chưa kịp ra tay bắt giữ, Phong Nhiên đã tới trước một bước và hạ thủ với đám người này mất rồi.

Thực ra, khi biết được tin này, Thiên Nhật cũng bất ngờ lắm chứ. Nếu như Phệ Kim Đại Trùng bị một quyền đánh c·h·ế·t, vậy thì ít nhất sức công phá của người này phải đạt từ cấp 7 trở lên.

Chương 14: Tàn khốc

Sau một lúc, một thiếu nữ ăn mặc áo blouse trắng đi tới, cô đẩy lấy gọng kính của mình, sau đó hít một hơi mà báo cáo:

Mà trước mắt hắn, chính là xác c·h·ế·t to như núi của Phệ Kim Đại Trùng. Nó nằm im lìm, không một động tĩnh, lớp da cứng cáp như kim loại của nó xuất hiện một lỗ hổng lớn bằng một tòa nhà hai tầng. Xuyên qua đó, có thể thấy rõ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của con quái vật xấu số này.

Có thể nếu Phong Nhiên hay Thiên Nhật thức tỉnh dị năng vào lúc đó, bọn họ đã không lâm vào tình huống như vậy.

Bụp!

Nhưng tiếc thay, cả hai đều là những đứa học sinh bình thường.

Ngay tức khắc, nắm đấm của gã sói phi thẳng vào mặt hắn. Nhưng không hề do dự, Phong Nhiên nắm chặt Phi Kiếm trên tay, đồng thời lập tức tải xuống bao tải măng ở trước mặt hắn.

Thiên Nhật đưa tay cầm lấy sợi tóc lên, hắn bỏ vào trong một chiếc khăn mỏng và gấp lại mà cho vào trong túi áo. Khẽ đảo mắt và mỉm cười:

Đột ngột! Tiếng cửa đập mạnh vào tường cắt đứt suy nghĩ của Phong Nhiên, ánh sáng chiếu thẳng vào trong nhà kho. Từng họng s·ú·n·g chỉ về phía hắn và đám buôn đồ bất hợp pháp, giọng nói phát ra từ loa vang lên:

Thế là, Phong Nhiên lợi dụng địa hình, cùng các chiêu trò dơ bẩn mà đánh cho đám thiên kiêu, thiên tài chưa trải sự đời đó một trận hôn mê. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ư- Ưm?” Gã sói trợn to mắt lên mà cố gắng giãy dụa, tay huơ lấy về phía Phong Nhiên. Thế nhưng vô ích, chỉ thấy Phong Nhiên sầm mặt mà kéo tay xuống, thân thể của gã sói không kìm được mà quỳ xuống trước mặt hắn.

Đúng vậy, đội trưởng của họ là một Người Thức Tỉnh cấp 4, hiển nhiên có thể nhìn ra điều gì đó, đúng không?

Thiên Nhật phì cười, hắn khẽ vuốt lấy cằm của mình mà chọc ghẹo lấy đối phương:

Công việc buôn bán những thứ đồ cấm này hắn đã làm được ròng rã sáu năm trời. Kể từ khi là một người bình thường, cho đến khi sử dụng các loại dược phẩm kích thích tiềm năng để thức tỉnh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Tàn khốc