Gọi Ta Là Vô Danh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6 : Ta Vô Sỉ - Cô Mới Vô Sỉ
Chương 6 : Ta Vô Sỉ - Cô Mới Vô Sỉ
- Ngươi bỏ vạt áo ta ra, đi theo ta làm gì ?
- Đi đi, duyên số a…. sau đó quay người rời đi cùng đám gia nhân.
- Tôn nghiêm của người nghèo sao lão già ông không tự xem lại mình xem ông còn sống được mấy ngày nữa, trúng độc lam sắc ngô công đã ba ngày, ta xem chừng đã chạy vào lục phủ ngũ tạng rồi, ông c·hết rồi một cô nhóc mười ba tuổi tu vi luyện khí tầng năm chưa trải sự đời không bị yêu thú g·iết thì cũng bị người ta lừa bán. Cô ta sống nổi sao chi bằng về làm nha hoàn cho ta, có gì thiệt thòi sao ?
- Lão thông gia đứa con dâu này ta nhận rồi đứa nhóc này cũng cần lập gia thất rồi,lấy vợ để kiềm hãm tính ham chơi của nó tập trung vào sự nghiệp hơn nữa ta thấy Tiểu Thúy rất lanh lợi thông minh có chỗ nào không xứng nới con trai ta chứ . Ta là Lê Thế .
- Tướng công cám ơn ngươi từ nay ta là vợ của ngươi rồi.
- Vô sỉ .
- Công tử không thể được đây là cháu gái ta liều mạng mới hái được hơn chục gốc thực sự là mới hái được ba hôm, không tin cậu có thể hỏi nó . Tiểu Thúy mau ra đây một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lê Thanh trợn trắng mắt nói . (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Gia Gia …
Một lúc sau, độc lam sắc ngô công đã được gải hoàn toàn lão giả mới cầm tay Tiểu Thúy nói : (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Gia gia, ta muốn đi cùng hắn, sẽ về cùng hắn sau .
- Dạ cha chồng . – Tiểu Thúy hý hửng bá·m s·át đít Lê Thanh, lâu lắm rồi nàng chưa được mặc quần áo mới, dù gì nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười ba tuổi.
- Cha, ngươi làm gì vậy, ta còn chưa đồng ý mà chuyện này ….
- Nhóc con được lắm không những dùng một phần ba giá thị trường thu mua được lam tinh thảo, còn lừa về được một cô vợ nhỏ ngươi xem đứa nhỏ này cũng thật lanh lợi thông minh hơn nữa mới mười ba tuổi đã luyện khí tầng năm thiên tư rất tốt nha. Đứa con dâu này, ta nhận rồi. Ha Ha.
- Cha …. Tức c·hết ta rồi.
- Ta nói này lão thông gia, lời đồn của thiên hạ mà thôi, đừng nên tin, chuyện cưới xin của hai đứa nhỏ tất nhiên ta sẽ chuẩn bị chu toàn đâu thể để con dâu của Lê Gia mất mặt được . Còn nữa, từ nay hai ông cháu chuyển hắn đến Lê Gia đi, như vậy mới tiện cho việc chiếu cố các ngươi.
Lê Thế kéo hắn sang một bên cười nói :
Lão giả thấy hắn nhăm nhe cháu gái mình liền lên tiếng :
- Không dám không dám, chính là ta haha.
- Gia gia, vì để gia gia sống với ta thật lâu, dù làm bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ làm, những năm qua chúng ta sống thật khổ cực gia gia vì ta mà nhường hết tài nguyên tu luyện cho ta, hơn mười năm nay nếu không phải vì ta người đã sớm trúc cơ rồi. Hơn nữa, làm nha hoàn ấm giường cho vị công tử này chẳng phải chỉ là vợ bé thôi sao có gì phải sợ chứ ?
Lê Thế khoác vai lão giả Dương Tú kéo sang một bên :
- Tiểu cô nương ta thấy các ngươi sống cũng không dễ dàng gì chi bằng về làm nha hoàn ấm giường cho ta không phải lo ăn mặc, lại có tài nguyên tu luyện không phải liều mạng kiếm vài viên linh thạch thế này cô thấy sao ?
- Chính là ta ! Lê Thanh vênh mặt hất hàm về phía Tiểu Thúy. Xem ông cháu các ngươi còn tự đắc nữa không.
- Ha ha được ta đồng ý con dâu, đây là một viên trung phẩm giải độc đan mau cho gia gia ngươi uống .
Lê Thanh, Lão giả cả lão cha của Lê Thanh trợn mắt há mồm, từ bao giờ nha hoàn ấm giường thành vợ bé rồi con nhóc này không phải ngốc mà là giả ngốc sao ?
Một tiểu cô nương chừng mười ba, mười bốn tuổi bước ra từ chiếc lều sau gian hàng, mặc trên mình một bộ quần áo rách rưới, đầy vệt máu khô cùng bụi bẩn mái tóc ngang thắt lưng hoe vàng được buộc lại cẩn thận bộ dáng hơi nhếch nhác, mệt mỏi nhưng cũng không thể che được nét thanh tú đáng yêu.
- Ta là Dương Tú tiểu nữ là Dương Tiểu Thúy, hai ông cháu ta đều là người của Dương gia đế đô, vì gia tộc xuống dốc mới phải lưu lạc làm tán tu. Đa tạ ơn cứu mạng của lão gia còn chuyện cưới xin ta thấy chỉ nên xem là lời nói đùa của con trẻ, lão gia đừng xem là thật . (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Ngươi nói ngươi là Lê Thế, đệ nhất thương gia Bắc Hải Thành ?
Ho ra một ngụm máu lớn có lẽ đã kìm nén từ lâu, cả người vô lực ngồi bịch xuống đất.
- Ta đồng ý, ta không cần sính lễ không cần kiệu rước dâu, chỉ cần đưa giải độc đan cho ông của ta, ta liền theo ngươi, từ nay làm ấm giường cho ngươi.
Vừa nói vừa chỉ vào viên yêu đan lam sắc trên bàn.
Dương Tú lắp bắp :
- Công tử gia, lam tinh thảo này thực sự là ta và gia gia phải liều mạng với một con lam sắc ngô công cấp hai mới lấy được, còn chưa quá ba ngày, ngươi xem rể và lá vẫn còn rất tươi, chỉ là dính chút gió biển mới như vậy.
Từng hạt mồ hôi lớn chảy đầy mặt Dương Tú xong rồi .
- Mười viên linh thạch, cho các ngươi thêm hai viên coi như tin lời các ngươi nói.
Tự đào hố, rồi tự nhảy vào, quay xe cỡ này thì ai đỡ nổi .
Lão giả cau mày “ ta là nói con trai ngươi không xứng với cháu gái ta ngươi tự luyến cái cmn, ham chơi cái cmn, Lê Thế cái ….”
- Gia gia người lừa ta. – đắn đo một chút lại quay sang nói với Lê Thanh – Công tử ta đồng ý nhưng ngươi phải cho ta giải độc đan trước, cứu được gia gia của ta ngươi nói cái gì ta cũng đều đồng ý .
Lê Thanh mặt không biến sắc quăng mười hai viên linh thạch lên bàn tay kia vơ lấy nắm linh thảo quăng vào túi trữ vật rồi quay lưng đi.
Con à, ủy khuất cho con rồi!
- Ngươi…. Ngươi….
- Công tử, hai ông cháu ta còn b·ị t·hương đến như vậy chỉ muốn kiếm miếng cơm cậu xem một gốc hai viên linh thạch ở đây có mười sáu gốc, bớt cho cậu một gốc là ba mươi viên linh thạch . Chúng ta sống cũng không dễ dàng gì. – ông lão nói .
Lúc này, lão giả mới đứng dậy chắp tay với Lê Thế :
- Được rồi con dâu nên đi mua cho ngươi một bộ quần áo mới rồi không thể để Lê gia mất mặt được.
- Ngươi….. – Lão giả nghẹn họng không biết nói gì .
Tay nâng cằm tiểu cô nương lên, cười gian tà nói.
- Không ủy khuất ta tin tưởng tướng công không phải người xấu .
Đúng lúc này Lê Thanh đã đi được một đoạn lại quay trở lại :
- Một viên giải độc đan mà thôi, chỉ cần đi theo ta trúc cơ đan cũng sẽ có quan trọng là Tiểu Thúy, cô phải ngoan nha .
Sau khi dùng viên giải độc đan lão giả đã ngồi xuống luyện hóa dược lực.
- Ta… ngươi….. – Lê Thanh hắc tuyến giăng đầy trán không biết nói gì .
Lúc này Tiểu Thúy ngước lên nhìn Lê Thanh mắt đẫm lệ nói : (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu cô nương tên Tiểu Thúy hốt hoảng thanh minh :
Dương Tú phẩy phẩy tay.
- Ta quản các ngươi làm sao mới lấy được linh thảo sao ? một con lam sắc ngô công tương đương với luyện khí tầng sáu đỉnh phong hai ông cháu ngươi hai cái luyện khí tầng năm, làm sao g·iết được nó ta còn nghi ngờ các ngươi nhặt được ven đường rồi mang ra bán cho người khác.
- Tiểu cô nương, cô…..
Lê Thanh Tiểu Thúy cùng đồng thanh .
- Tiểu Thúy, bỏ đi chúng ta không đắc tội nổi loại người này.
- Người đâu, đưa lão thông gia và con dâu ta về phủ .
Lê Thế cười lớn lấy ra một viên giải độc đan màu xanh lục đưa cho Tiểu Thúy .
- Vậy hắn là Lê…. Lê Thanh đệ nhất d·â·m ma Bắc Hải Thành ?
Lê Thanh khó chịu nói lớn, tự dưng có thêm một cô vợ mười ba tuổi, đây là tảo hôn tảo hôn a, nếu ở địa cầu hắn vào tù bóc lịch là cái chắc.
- Không có hắn là đang lừa ngươi, gia gia còn rất khỏe, có thể sống đến trăm tuổi với ngươi,… khụ khụ….|
- Gia gia lời hắn nói có thật không ?
- Ta…. Ta ….
- Tiểu Thúy không được… khụ.. khụ
- Ta đồng ý – Ta không đồng ý
- Công tử ta thực sự là phải liều mạng ah, ngươi xem đây là yêu đan của nó, gia gia của ta còn vì g·iết nó mà trúng độc ta chỉ muốn bán được tiền một chút mua một viên giải độc đan cho gia gia dùng.
- Cô … Cô còn nói ta vô sỉ cô mới vô sỉ !
Tiểu Thúy tức giận mắng, lão giả khẽ kéo tay áo cháu mình lại nhỏ giọng nói :
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.