Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Ánh sáng cuối con đường.
Mích không phải chỉ là một chú c·h·ó, nó là gia đình, là người bạn duy nhất luôn ở bên tôi trong những ngày tháng đen tối nhất. Thời sinh viên, lúc tôi vừa bị người yêu bỏ rơi, tiền bạc thiếu thốn, chính Mích đã là chỗ dựa duy nhất của tôi. Những ngày tháng ấy, tôi thường ngồi trong phòng trọ, ôm Mích và kể lể lảm nhảm những chuyện không ai muốn nghe. Nó chẳng bao giờ trả lời mà chỉ vẫy đuôi cứ như thể nó đang tập trung nghe chuyện lắm, nhưng tôi luôn cảm thấy được an ủi khi nhìn vào đôi mắt đen láy ấy của nó.
Công việc hàng ngày của tôi là ngồi trong một ô vuông chật hẹp, làm đi làm lại những nhiệm vụ vô nghĩa với chính tôi, nơi những con người khác cũng cắm đầu vào màn hình, gõ phím trong lặng lẽ giống như tôi vậy. Tiếng gõ bàn phím vang lên khắp văn phòng như một bản nhạc không có giai điệu, trống rỗng. Tôi từng nghĩ mình sẽ khác, nhưng cuối cùng, tôi cũng chỉ là một con ốc vít bị vặn chặt vào cỗ máy tư bản khổng lồ này. Giống như một con gà công nghiệp bị nhồi nhét trong những ô vuông, chỉ thò được đúng cái cổ ra ngoài.
Lương tháng của tôi càng lúc càng khó mà đủ sống, giá cả cứ tăng vọt, và tôi một con gà công nghiệp tăng ca chăm chỉ, lại ngày càng lún sâu vào vòng xoáy của sự bế tắc. Những bài báo nói về “giấc mơ sở hữu nhà ở tuổi 35” "mức lương 20 triệu hàng tháng, phải tiết kiệm 30 năm mới đủ tiền mua căn hộ" và "số người sở hữu mức lương 20 triệu chưa tới 8%"..... Chẳng khác nào một trò đùa cay độc. Càng đặt ra mục tiêu để cố gắng, tôi càng nhận ra mình đang chạy trên một chiếc máy chạy bộ, mãi mãi không bao giờ tiến xa hơn.
Mọi thứ trở nên mơ hồ. Tôi thấy mình nằm bất động trên đường, máu loang khắp mặt đất. Người tài xế hốt hoảng bước xuống nhìn tôi, nhưng không tiến lại gần. Một lúc sau, ông ta cũng lặng lẽ lên xe và bỏ đi, để lại tôi nằm đơn độc giữa đường.
Ánh mắt Mích nhìn tôi, có lẽ là lần cuối. Tôi biết điều này. Trái tim tôi đau nhói khi nhận ra, nó - người bạn trung thành nhất của tôi - sắp rời bỏ tôi mãi mãi.
Tôi tìm được một khoảng đất trống, nơi không có ai qua lại. Tôi đào một cái hố nhỏ, đặt Mích xuống, và lấp đất lại. Mỗi nhát xẻng như đâm sâu vào trái tim tôi, từng chút một. Khi mọi thứ xong xuôi, tôi quỳ xuống trước nấm mộ nhỏ nhoi ấy, bật khóc như một đứa trẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những người bạn khác thì lại là một câu chuyện khác. Tôi đã từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ là tri kỷ, nhưng hóa ra, tình bạn của chúng tôi mỏng manh hơn tôi tưởng. Một lần tôi từng từ chối cho vay tiền, họ biến mất như thể tôi chưa từng tồn tại. Còn khi tôi giúp đỡ, số tiền tôi đưa đi chẳng bao giờ quay lại, giống như chính tình bạn ấy.
Cả đoạn đường dài, tôi cảm thấy như đang trôi giữa hư vô. Những ngọn đèn đường vàng vọt lướt qua trong tầm mắt, nhưng lòng tôi chẳng còn gì ngoài một nỗi trống rỗng.
Tôi ôm chặt Mích trong vòng tay, nước mắt lặng lẽ lăn xuống. Đôi tay tôi run rẩy khi vuốt nhẹ lên lớp lông đã bạc màu của nó. Mích đã ra đi. Tôi cảm thấy một phần trong tôi cũng c·hết theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đột nhiên, tôi cảm thấy hai bàn chân nhỏ bé chạm vào vai mình, thật ấm áp. Tôi quay lại, thấy Mích đang đứng đó, ánh mắt nó sáng lên dưới ánh trăng. Mích không còn già nua, không còn yếu ớt, mà trông như ngày xưa - mạnh mẽ và đầy sức sống.
Giờ đây, Mích sắp rời đi, và tôi thì bất lực nhìn sự sống của nó dần tàn lụi trên tay mình. “Mích ơi, đừng đi mà…” Tôi khẽ gọi, nhưng Mích không đáp. Nó khẽ thở một hơi cuối cùng, rồi đôi mắt khép lại vĩnh viễn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi muốn hét lên, muốn gọi ai đó, nhưng chẳng ai nghe thấy. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rằng cuộc đời mình thực sự chẳng là gì cả. Tất cả những nỗ lực, những giấc mơ, những mất mát, cuối cùng chỉ là hư vô.
Tôi từng nhắn tin, từng cố gắng nối lại những mối quan hệ ấy, nhưng những tin nhắn của tôi luôn chìm vào im lặng. Có lẽ họ bận rộn với cơm áo gạo tiền, hoặc cũng có lẽ tôi đã trở nên không còn quan trọng với họ nữa.
Đêm đó, khi căn hộ mỗi lúc trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, những ý nghĩ vẩn vơ trong đầu tôi nhường lại cho công việc quan trọng nhất bây giờ, tôi biết mình không thể để Mích ở lại đây được. Quy định của khu nhà tập thể bé nhỏ tôi đang sống nghiêm cấm nuôi thú cưng, và tôi cũng chẳng muốn ai biết về c·ái c·hết của nó. Ở nơi này, họ coi c·h·ó mèo là nguồn thực phẩm. Những câu chuyện cười về việc ăn thịt c·h·ó được kể đi kể lại với sự thích thú, như thể đó là chuyện hiển nhiên. Tôi quấn Mích trong một tấm khăn cũ, đặt nó vào cốp xe máy, và lái xe ra ngoại thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mích à, mày là người bạn tốt nhất mà tao từng có. Tao xin lỗi… vì không thể giữ mày ở lại lâu hơn.”
Trên đường về, tôi dừng lại ở một ngã tư. Đèn đỏ bật sáng, và tôi đứng đó, nhìn dòng xe cộ thưa thớt qua lại trong đêm tối. Tôi không chú ý đến ánh đèn pha phía sau mình, cho đến khi nó rọi thẳng vào lưng tôi, ngày càng gần.
Tôi ngồi bất động bên t·hi t·hể Mích, và trong đầu tôi chợt ùa về những ký ức cũ. Tôi nghĩ đến những người bạn thơ ấu. Họ đã từng là một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi, nhưng giờ đây, tất cả đều đã xa cách. Họ mải miết theo đuổi những mục tiêu riêng, để lại tôi phía sau, lạc lõng.
Tôi, Nguyễn Thanh Du, ngồi lại bên góc phòng chật chội, ánh đèn vàng vọt hắt lên những vệt bóng tối loang lổ. Trên tay tôi, chú c·h·ó Mích đang nằm co quắp, hơi thở nó yếu ớt, mỏng manh như sợi chỉ. Mích đã già, cái lạnh từ cơ thể nó đang lan dần ra đôi tay tôi. Tôi đã lấy thêm rất nhiều lớp chăn phủ kín người nó, nhưng chẳng ích gì.
Ở một nơi nào đó, cuối cùng tôi cũng tìm thấy sự giải thoát.
Khi quay lại, tôi chỉ kịp thấy ánh sáng chói lòa từ một chiếc xe tải lao tới. Tôi cố gắng nhảy khỏi xe, nhưng không kịp. Một tiếng v·a c·hạm lớn vang lên, cơ thể tôi bị hất tung lên không trung.
Nó nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng. Tôi bước theo nó, rời xa khỏi thế giới mà tôi từng nghĩ mình không thể thoát khỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôn nhân, gia đình, những giấc mơ nhỏ nhoi giờ đây xa vời đến mức tôi không còn muốn nghĩ tới. Tôi đã từng tin vào tương lai, một mái ấm có một cặp đôi vợ chồng cùng nhau chia sẻ khó khăn trong cuộc sống, thật hạnh phúc biết mấy, nhưng giờ thì không. Tôi nhìn quanh, những gia đỉnh trẻ họ chỉ toàn cãi nhau về chuyện tiền long trong một xã hội mà tài chính khó khăn mọi bề. Thế nên chuyện kết hôn ư? Thôi bỏ đi, tôi chỉ thấy đó cũng là một sự bế tắc.
Hơn mười năm trước, khi còn là sinh viên, tôi từng mơ ước một cuộc đời khác. Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền, mua nhà, mua xe, đầu tư tài chính và có thu nhập thụ động, sau đó sẽ dành thời gian thực hiện ước mơ riêng trở thành tiểu thuyết gia. Nhưng thực tế lại tàn nhẫn hơn nhiều. Giờ đây, tôi nhận ra mình chỉ là một mắt xích nhỏ bé trong guồng quay khổng lồ của xã hội này.
Tôi thở dài, ánh mắt dừng lại nơi góc bàn làm việc. Chiếc laptop vẫn đang bật, màn hình hiển thị dở dang một bản báo cáo. Đáng lẽ, như mọi Chủ Nhật khác, tôi sẽ cắm cúi làm việc để kịp tiến độ. Nhưng hôm nay, tôi cảm thấy không còn sức lực nữa.
Hết chuyện !!?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.