Giới Hạn Si Mê - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 68: Muốn Đi Làm Cùng Anh
Lương Ánh Ninh an ủi, “Anh ấy làm sao biết cậu đi xem mắt, có thể nào gắn camera theo dõi cậu không chứ?
Thẩm Tĩnh từ chối, “Chắc chắn là để cưa đổ anh ta?”
Với mái tóc xoăn sóng, đôi môi đỏ rực, chiếc váy đỏ hai dây quyến rũ, giày cao gót – phong cách khác hoàn toàn với vẻ dịu dàng thường ngày của cô.
Nhưng vị trí của Lương Ánh Ninh lại cách cô quá xa.
Chu Luật Trầm bế cô lên, mang thẳng vào phòng ngủ và ném xuống giường.
Lương Ánh Ninh tặc lưỡi cảm thán, “Quyến rũ quá rồi.”
Cô không phản kháng.
“Cậu từng đếm bao nhiêu cô bạn gái của nhị công tử chưa?
Chương 68: Muốn Đi Làm Cùng Anh
Nhị công tử giờ đang họp ở tòa nhà khu CBD, không thể nhìn thấy đâu.”
Đây toàn là đồ của nhị công tử nhà họ Chu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trợ lý là Lý Hằng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lương Ánh Ninh cười, “Cậu ngây thơ thế, nên rất hợp với anh ta.”
Sao lại gặp Chu Luật Trầm ở đây?
Qua lại thì có, nhưng chưa bao giờ công nhận là bạn gái.
Chu Luật Trầm phủi phủi áo vest, đứng dậy ra cửa, “Không được.”
Ở đầu dây bên kia, Lương Ánh Ninh qua video, đang làm quân sư cho cô.
Chu Luật Trầm không chút động lòng, ý muốn cô ở nhà chờ anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thẩm Tĩnh đưa tay chạm vào hàng đồ ngủ, chất liệu mềm mại, tất cả đều do cô chọn, vì đồ mặc bên trong phải thoải mái, mềm mại hơn cả những bộ lễ phục, giá lại còn đắt hơn.
“Trong hộp ấy.”
Lương Ánh Ninh lắc đầu, “Cầm điện thoại lại đây, để tớ xem trong tủ cậu còn những chiếc váy nào khác.”
Xin lỗi nhé, nhị công tử.
Nữ minh tinh, tiểu thư nhà quyền thế, em gái ngây thơ, rồi còn đại tiểu thư nhà họ Hà…”
Nhìn anh.
Bộ vest đen xuất hiện trong tầm mắt cô, tôn lên khí chất lạnh lùng, trầm ổn của anh, như một vị tổng tài đầy quyền lực.
Thẩm Tĩnh cúi đầu, khẽ chau mày, “Thật sự không thể đi sao?”
Như thường lệ, cô nhìn thấy trợ lý của Ngân hàng Liên Hợp đến đón Chu tổng.
Ví dụ như:
Thẩm Tĩnh nhìn điện thoại, “Nếu anh ấy biết tôi mặc váy do anh ấy mua để đi xem mắt, chắc tôi mất mạng luôn.”
Lương Ánh Ninh ngồi ở bàn gần đó, gọi một ly nước ép, chơi trò giải đố trên điện thoại.
Thẩm Tĩnh nhìn Chu Luật Trầm, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương, muốn được đi cùng anh.
Buổi trưa.
Cô còn rất tò mò về chi nhánh Ngân hàng Liên Hợp nổi tiếng trong và ngoài nước như thế nào.
Cô ngước lên, giống như đứa trẻ làm sai, cắn chặt môi, cảm giác như bị nghẹn ở cổ, không nói nên lời.
Ngoài váy đầm còn có cả sườn xám.
Tấm chăn lõm xuống, cô gần như nín thở.
Đảm bảo sẽ khiến đối phương từ bỏ ý định.
Cô đang diễn cảnh “liên lạc từ xa” chắc?
Thẩm Tĩnh đưa camera ra phía dưới, nơi có những hộp quà màu hồng xếp chồng lên nhau.
Không có Lương Ánh Ninh đến chơi, Thẩm Tĩnh thấy buồn chán.
Động tác chỉnh lại khuy áo của Chu Luật Trầm khựng lại, ánh mắt lướt qua người cô, “Để làm gì?”
Thẩm Tĩnh nở nụ cười đáng yêu, “Gần khỏi rồi.”
Cô chưa mở hộp nào, lười tháo ra, mấy thứ này được thương hiệu gửi đến, cô chỉ để đó chứ không quan tâm.
Thẩm Tĩnh đặt điện thoại xuống, tháo các hộp ra, tìm được mấy chiếc váy đỏ ngắn.
[“Đi thẳng vào vấn đề và từ chối ngay lập tức, đừng để mất thời gian của cả hai.”] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu nghĩ có khả năng sao?
Thẩm Tĩnh vẫn đang giữ nguyên tư thế quyến rũ, bị giật mình như thể bị sét đánh, tim đập loạn cả lên.
[“Kẻ thù của người hiền là những kẻ không hiền.”]
Lương Ánh Ninh tự tin bảo, “Yên tâm đi, tôi sẽ đi cùng để làm chứng.”
Lương Ánh Ninh nhìn cô đầy kinh ngạc, bốn chữ hiện lên trong đầu:
Chu tổng đúng là có mắt chọn người.
Một giọng nam khàn khàn, xen lẫn ý chế giễu vang lên.
Sáng sớm, cô đứng ở cổng lớn, mắt còn hơi đỏ, ôm mèo trong lòng.
Lý Hằng đứng với đôi tay lịch sự chắp trước người, cúi đầu chào cô.
Lương Ánh Ninh cứ thế liệt kê.
Quá hợp lý.
Em sắp mốc meo thành nấm rồi.”
Chu Luật Trầm vốn là như vậy, chuyện vượt quá giới hạn, anh sẽ không đồng ý.
“Chu Luật Trầm mua đó.”
Đừng nghĩ nhiều kiểu tình cờ gặp trong phim.
Nhưng đây không phải việc mà trợ lý nên bận tâm, càng ít nói, ít nhìn, càng tốt.
Là cháu trai của ông Tôn.
Lương Ánh Ninh cố ý dạy cô, “Cho nhị công tử một chút cảm giác nguy cơ đi, cậu có biết chơi trò bắt cá hai tay không?
Cô tính toán rằng chiếc Maybach của Chu tổng đã đi xa.
Trời ơi.
Cô hẹn gặp đối phương ăn cơm tại một khách sạn.
Thẩm Tĩnh gọi điện cho ông Tôn, khách sáo đồng ý qua nhà ông ăn cơm.
Thẩm Tĩnh bật cười, điều chỉnh lại tư thế.
Thẩm Tĩnh liền lên mạng tìm cách từ chối mà không làm tổn thương lòng người.
Thẩm Tĩnh khẽ nói, “Em đã bảy ngày không ra ngoài, ở đây cũng không quen biết ai, Ánh Ninh lại bận rộn, em không biết đi đâu.
Thẩm Tĩnh giơ điện thoại lên soi mình, “Váy hôm nay đủ quyến rũ rồi chứ?”
Thẩm Tĩnh chầm chậm bắt chéo chân, khẽ cong tay tựa má đầy quyến rũ, liếc mắt ném về phía Lương Ánh Ninh, “Còn ngây thơ nữa không?”
Anh trước đây không sống ở khu Vân Đỉnh, vậy anh ở đâu?
Lương Ánh Ninh khuyên, “Mặc cái màu đỏ ấy, phải là màu đỏ rực nhất.”
Cô rất tò mò và muốn hiểu thêm về thế giới của anh, muốn biết rõ hơn về sở thích và thói quen của anh, mong được hòa nhập vào cuộc sống của anh.
Anh rất rộng rãi khi đưa thẻ cho cô.
Thẩm Tĩnh trang điểm quyến rũ nhất, chọn chiếc váy gợi cảm nhất, thoa son đỏ đậm, soi gương, trông rất yêu kiều.
Lương Ánh Ninh ngạc nhiên, “Quần áo của cậu đâu, trong tủ sao chỉ có đồ ngủ vậy?”
“Đang ‘phát xuân’ đấy à?”
Anh đi rồi, chỉ còn em với con mèo thôi.”
Đám Ngụy Túc Lâm chơi mãi không dứt, còn thi xem ai qua màn nhanh hơn.
Anh dường như không muốn để cô bước vào thế giới của mình.
Không thì tìm Trần Dao mà học vài chiêu, học từ nhị công tử cũng được.”
Trang phục này ở thành phố lớn vốn rất bình thường, nhưng chỉ có Thẩm Tĩnh tự thấy mình trông có vẻ “không nghiêm túc”, chắc chắn đối phương sẽ không thích kiểu phụ nữ như cô.
Thẩm Tĩnh đành phải nói “vâng”, nhưng lòng ngập tràn sự nhạy cảm và thất vọng.
Trong tai nghe, giọng của Lương Ánh Ninh truyền đến, “Thẩm yêu tinh, đừng ngồi nghiêm chỉnh thế, quyến rũ chút đi, biết làm không?”
Chu Luật Trầm cúi xuống gần cô, ngón tay dài rõ từng khớp xương lướt qua gò má cô, “Phải ngoan ngoãn.”
Chu Luật Trầm nhìn cô một lúc, đôi mắt sâu thêm vài phần, cười khẽ, “Khỏi bệnh rồi?”
Nghe nói đối phương là người hiền lành.
Không hiểu sao dạo này trò này rất thịnh hành trong giới.
Cô gái xinh đẹp ôm mèo đứng đó, vẻ im lặng quyến rũ đầy gợi cảm, quả thật đẹp đến động lòng người.
Hôm nay, Thẩm Tĩnh phải đi gặp mặt đối tượng xem mắt, là người bà ngoại cô giới thiệu.
Là người địa phương, làm chủ một nhà hàng ở ngã tư Tam Kiều.
Camera lia một vòng, toàn là vest tối màu và đồng hồ bạc.
Ngón tay Thẩm Tĩnh chạm nhẹ vào yết hầu của anh, cảm nhận sức hút của sự chuyển động, gò nổi lên vừa mạnh mẽ vừa sắc bén, “Anh vẫn muốn em ở nhà một mình sao?
Ở lại khu Vân Đỉnh quá nhàm chán.
Rõ ràng là Chu Luật Trầm chỉ tập trung căn dặn trợ lý về giờ họp, lướt qua lời cô.
Chu Luật Trầm đứng ngay trước mặt cô, sau lưng là một doanh nhân tóc hoa râm nổi tiếng và một trợ lý mặc vest, rõ ràng vừa từ phòng VIP ra sau khi ký hợp đồng.
Cô thật lòng nói, “Em hứa không làm phiền công việc của anh, em có thể đeo khẩu trang.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em có thể đến công ty anh được không?”
Quyến rũ sắc sảo
Không đi không được, khó mà từ chối được bà ngoại.
.
Trước khí thế áp đảo của nhị công tử, Thẩm Tĩnh lắp bắp giải thích, “Dì nấu… nấu không ngon, nên… nên em hẹn Ánh Ninh ra ăn cùng.”
Dù sao cũng là tiền của Chu tổng, không cần phải tiếc.
Thẩm Tĩnh thẳng thắn, “Nhị công tử thật đào hoa.”
Sau các cuộc họp, anh đi chơi ở đâu, với ai?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.