Giới Hạn Si Mê - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 282: Cô ấy
Bà thở dài, rốt cuộc cũng có người lập gia đình.
Đến giờ cô vẫn không hiểu, liệu sự tin tưởng có chỉ dành cho những người hiểu chuyện như cô không.
“Ở đây với ông bà nội cảm giác rất an toàn, nghĩ vậy nên con tiện đường ghé qua.”
Enzo, người đang chỉnh nhiệt độ, thấy bóng lưng tổng giám đốc rời đi, ngập ngừng không biết có cần tiếp tục chỉnh không.
Trang Minh không biết làm gì hơn ngoài lặng lẽ lùi lại, đứng chờ.
“Chỉnh lại nhiệt độ đi, lạnh c·h·ế·t tôi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay cả một tiếng “Chủ tịch” cũng non nớt và chân thành.
Thẩm Tĩnh yên lặng nhìn hồ nước.
Khi anh không ở Manhattan, giám đốc chính là người thay anh quản lý công việc.
Tựa vào vách thang máy, một tay đút túi quần, anh hỏi:
Khi cánh cửa phòng khép lại.
Rõ ràng cô đang cố tình trêu anh.
Bà cụ tháo kính, liếc nhìn cô một cái.
Gió lạnh luồn qua, Thẩm Tĩnh bất giác ôm lấy cánh tay mình, cúi đầu trả lời:
Cô gái này không biết dạo này uống nhầm thuốc gì, gần đây lại hay sang đây trò chuyện cùng bà.
Chu Luật Trầm không ở kinh thành, bận bịu công việc.
Thẩm Tĩnh mím môi cười:
Bà giơ tay ra hiệu cho chị Phương mang ghế đến.
Cách trả lời hờ hững nhưng quen thuộc của anh khiến Thẩm Tĩnh có thể tưởng tượng ra cảnh anh đang làm việc trong văn phòng chủ tịch, bên cạnh là cô thư ký nữ phục vụ.
Vẻ ngoài quý phái, đầy lãng tử ấy khiến ai cũng dễ dàng rung động, nhưng trái tim anh thì lạnh lùng.
“Thật sao?”
Chu Luật Trầm khẽ cười, giọng có chút bông đùa:
Cô cất giọng, bên kia đầu dây lập tức yên tĩnh.
Giọng nói không quá lớn nhưng đủ để mọi người nghe rõ, bà cụ trầm giọng:
Bà cụ vẫn ngồi yên trên chiếc ghế gỗ hương, đôi mắt ươn ướt.
Câu nói nghe vừa khéo léo vừa dịu dàng.
“Em có em bé rồi.”
Anh đưa tay nhấn nút thang máy, giọng điệu thoải mái: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng cười nhẹ ấy truyền qua điện thoại, làm khóe môi Chu Luật Trầm cong lên.
Sau đó, anh nghe thấy Chu Luật Trầm nhàn nhạt nói:
“Chúng ta về trang viên chứ ạ?”
Giọng Thẩm Tĩnh dịu dàng, nhưng lại đầy ý tứ:
Tiết trời mùa xuân, cô mặc đồ khá mỏng, trên cổ thiên nga vẫn đeo chuỗi tràng hạt mà cô từng nhờ bà xin từ vị trụ trì.
“Chuyện gì vậy?”
“Con muốn báo với bà trước.”
Chu Luật Trầm khoát tay ra hiệu cho trợ lý bên cạnh:
Cô nhớ lại, vào mùa đông tuyết phủ trắng xóa, Chu Luật Trầm từng nói với cô rằng lớp băng bên dưới là hồ.
“Có.”
Cuối cùng, cô cũng bật cười khẽ.
Chu Luật Trầm mắt cụp xuống, bước vào thang máy, dáng vẻ lười biếng.
Giọng cô quá nhỏ, khiến anh không bắt được trọng tâm ngay lập tức.
“Anh không cần tai nữa à?”
Cô buột miệng:
Chị Phương chuẩn bị mọi thứ xong rồi rời đi.
Anh nghe cô nói một chữ:
Bà cụ khẽ hừ một tiếng.
Thẩm Tĩnh đưa tờ kết quả cho bà.
Thẩm Tĩnh nhẹ nhàng bước vào, trong căn phòng sạch sẽ và thoang thoảng mùi thơm của hương bạch ngọc lan.
Chương 282: Cô ấy
Ba từ cuối như cố tình nói cho cô nghe.
“Về nhà.”
Anh luôn vô tình cuốn những người xung quanh vào vòng xoáy của mình.
“Thư ký qua đây đưa tài liệu.” Chu Luật Trầm giải thích thêm.
Anh nhấc áo vest, tay kia cầm điện thoại, ung dung nói:
“…Của anh?” Một chút hoảng hốt hiện rõ: “Chúng ta?”
Cô cúi người, nói nhỏ:
Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười, niềm vui sướng và nhẹ nhõm lan tỏa khắp gương mặt.
“Vậy nói anh nghe thử.”
“Ai có?”
“Hôm nay sao?”
“Ừm, anh không có trợ lý, vì vậy cần cô ấy chỉnh nhiệt độ máy lạnh.”
Những điều này, cô đã rõ từ lâu.
“Em vẫn chưa ngủ?”
“Chủ tịch, nhiệt độ máy lạnh có quá thấp không, cần điều chỉnh lên chút không ạ?”
Anh hỏi với giọng bình thản, không chút cảm xúc.
Bà cụ trả lại tờ giấy cho Thẩm Tĩnh, bảo cô cứ ở lại tứ hợp viện nghỉ ngơi.
Suốt hơn mười năm qua, dù có đứng ở vị trí cao đến đâu, căn viện lớn này vẫn lạnh lẽo.
“Phòng nhân sự mới tuyển.”
Thẩm Tĩnh lựa chọn im lặng.
Bà cụ vẫn giữ nét mặt bình thản.
Không để anh có cơ hội hỏi thêm, Thẩm Tĩnh dứt khoát cúp máy, chấm dứt mọi thắc mắc.
Trang Minh, người đang đợi ở bãi xe, không thấy anh ra, liền bước lên hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh nhướn mày, giọng nói kéo dài:
Tuy không hiểu ngay ý nghĩa, nhưng với sự nhiệt tình của cô, bà cụ nhận lấy và đeo kính vào từ tốn.
“Ừm.”
Nghe như một cô gái mới tốt nghiệp đại học.
Giọng anh bình thản vang lên.
Chọn bà để thông báo tin vui này, đúng là cô khéo chọn người.
Giám đốc chi nhánh tại tổng bộ là cánh tay đắc lực, cũng là quân sư của Chu Luật Trầm.
Cô cúi đầu, ánh mắt dừng trên cảnh đêm bên trong tứ hợp viện.
Thẩm Tĩnh còn chu đáo mang một chiếc đèn bàn sáng hơn để bà cụ đọc dễ dàng.
“Nói với nó chưa?”
“Em không quan tâm.”
Hiếm khi mới có chút hơi ấm.
Bà cụ ngẩng đầu lên hỏi:
Cô đợi đúng giờ, đoán rằng cuộc họp của Liên Hành chắc đã kết thúc, mới gọi điện cho Chu Luật Trầm.
“Không phải trợ lý của anh.” Anh ngừng lại, sau đó ký vào một văn bản, bổ sung: “Là thư ký của giám đốc chi nhánh tiết kiệm.”
Chị Phương đáp một tiếng, mở cửa.
Chu Luật Trầm bước ra khỏi thang máy, hoàn toàn phớt lờ Trang Minh.
Cô lại rơi vào im lặng.
Thẩm Tĩnh ngoan ngoãn đáp:
Thẩm Tĩnh nhấn mạnh hơn:
Dù anh yêu ai hay không yêu ai, đối với bất kỳ cô gái nào, anh luôn giữ thái độ lịch lãm như nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rất quý giá.
Ông ta đồng thời là người chủ trì thứ hai trong các cuộc họp của Liên Hành.
Cô không biết nên nói với ai trước, nhưng nghĩ đến việc dù sao đây cũng là dòng máu nhà họ Chu, cô quyết định đích thân đến báo tin vui.
Chu Luật Trầm hơi khựng lại, giọng nói mang theo chút lo lắng, xen lẫn sự ngập ngừng:
Những lời muốn nói đến môi, cô nhận ra chúng không quan trọng đến thế.
“Chu Luật Trầm.”
Câu nói ẩn chứa sự mỉa mai nhẹ nhàng.
Bà cụ giữ im lặng hồi lâu, rồi lên tiếng:
Từ khi ở bên anh, cô luôn giữ phong thái của một chính thất.
“Chuyện gì vậy, bà Chu?”
Vị phương trượng già từng nể mặt bà mà đặc biệt tặng cô một hạt.
Như thể sự hiện diện của cô thư ký ban nãy chỉ là một đoạn nhạc nền không quan trọng.
Khi thang máy đến tầng hầm đỗ xe.
Thẩm Tĩnh vừa tức vừa buồn cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Theo sau đó là một giọng nữ trẻ trung, ngọt ngào, hỏi bằng tiếng Anh lưu loát:
“Thật sự đã làm phiền bà nghỉ ngơi.”
Rồi lại nghĩ, tốt nhất để anh bị lạnh c·h·ế·t luôn đi.
Chu Luật Trầm nhàn nhạt đáp:
Thẩm Tĩnh ở lại Y Lan Các.
“Để cô ấy vào.”
Cửa mở, nhưng Chu Luật Trầm vẫn đứng yên trong đó, không hề phản ứng.
“Vâng.”
Đó là Đông Trì Tử, vây quanh Y Lan Các.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.