Giới Hạn Si Mê - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 274: Muốn cưới khi nào, em quyết định
Chỉ cần khi ông nhập quan, hóa thành tro bụi, cô không phải cô đơn một mình là được.
Thẩm Tĩnh ít khi đến khu vực này dùng bữa.
Cô hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông chỉ yên tâm vì Chu Luật Trầm, ngay cả khi chia tay, cũng không để cháu gái ông thiệt thòi, luôn bảo vệ cô.
Thẩm Tĩnh quay về sống tại nhà cũ của gia đình, buổi tối cùng ông nội tản bộ trong sân sau.
Một lớn một nhỏ, đều ở phía sau lưng anh.
Thẩm Tĩnh ngẩng mặt lên, nói:
Tuổi cao là vậy, chỉ có thể ngồi xe lăn để di chuyển.
“Không hút nữa.”
Chương 274: Muốn cưới khi nào, em quyết định
Thẩm Tĩnh, quần áo xộc xệch, nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, nhắm mắt đáp lại.
Không đợi Thẩm Tĩnh phản đối, cằm cô đã bị Chu Luật Trầm nâng lên, đôi môi anh chạm vào môi cô, tiếp tục nụ hôn dang dở.
Không phải nói là không được hút nữa sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đôi vai mềm mại của cô khiến anh không thể cầm lòng, lấy một tấm chăn mỏng phủ lên thân hình mảnh mai, kéo cô vào lòng.
Cô không sợ lạnh, mà lo lắng sức khỏe của bà nội không tốt, không tiện.
Gia tộc này có phân nhánh rất rộng, đúng chuẩn một gia đình lớn phát triển hưng thịnh qua nhiều thế hệ.
Chu Luật Trầm rất cao, đôi mắt anh nhìn xuống, kéo nhẹ khóe môi, bật cười.
Khi người ta già đi, lòng dạ cũng rộng rãi hơn.
Thẩm Tĩnh không có cha mẹ, mọi chuyện đều do ông nội cô thay mặt quyết định.
Chu Luật Trầm đưa tay xuống, vuốt nhẹ tóc cô ra khỏi chăn, rồi nói:
“Chu Luật Trầm, Chu Luật Trầm…”
“Cháu có sẵn rồi.”
“Hút bao nhiêu điếu rồi?
Nghĩ đến đó, anh lại nghe tin rằng bà nội ở Hương Sơn hiện tại không thể đứng lên được nữa, đã mời không ít bác sĩ đến Thượng Hải điều trị.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, mùi hương hoa ly nhẹ nhàng lan tỏa.
…
Anh hiểu điều đó, nhưng anh có cách xử lý.
Lần này, anh lại tặng cô một căn biệt thự ở Đông Thành.
Đêm đó, ông trở về Thượng Hải để chăm lo sức khỏe của vợ cũ.
Cố ý ngừng lại, chỉ đến khi môi ghé sát tai cô mới nói tiếp:
Chu Luật Trầm xoay người, dang rộng đôi tay.
Chu Luật Trầm ở Thượng Hải hai ngày rồi trở lại Bắc Kinh.
“Muốn cưới khi nào, em quyết định.”
Bà hiện đang ngồi trên xe lăn.
Dù sao, vị trí của Chu Chiêu Bình cũng không ai lay chuyển được.
Thẩm Tĩnh nhảy lên, vòng tay ôm lấy eo anh.
Đêm khuya.
Gương mặt cô trong sáng như một chú nai con.
Hôm nay, khách chỉ có hai gia đình.
Đó là lần đầu tiên Thẩm Tĩnh gặp các thành viên khác trong gia tộc Chu ở Thượng Hải.
“Meo…”
Đó cũng là niềm tự hào của cô.
Thẩm Tĩnh quả thật không hiểu, ngẩng cằm lên, nhưng câu nói của Chu Luật Trầm dường như chứa đựng ẩn ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không tổ chức ngoài trời, không để em lạnh.”
Thẩm Tĩnh lắc đầu:
Thẩm Tĩnh rất thích tuyết, có lẽ hơi điên rồ, cô muốn tổ chức đám cưới vào ngày đại hàn có tuyết rơi.
Sau bữa tối, xe Hồng Kỳ đến đón Chu Chiêu Bình.
Tóc dài của cô buông xõa, lướt qua mu bàn tay anh, cả người mềm mại tựa như một áng mây, trong lòng anh khẽ vang lên tiếng gọi:
Anh đổi tư thế, cùng cô ngã xuống chăn nệm, tay mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp, đưa đến tay cô.
Ông lão ngồi xuống chiếc ghế đá dưới gốc cây, cười nói:
“Cái gì của ông thì ông cứ cho.”
Cả cô mèo béo mà Thẩm Tĩnh mang theo cũng ngoan ngoãn nằm bên anh.
Nhà họ Chu từ lâu đã biết ngày tổ chức hôn lễ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh không định chờ đến khi xuân về hoa nở, chắc chắn cô muốn mặc váy cưới trong mùa đông.
Một lời quyết định.
“Không hiểu ý anh.”
“Định vào đầu xuân.”
“Ý gì?
Chu Luật Trầm không trả lời.
Tiểu Tĩnh nhà ta gả vào nhà họ Chu, không thể để người ta xem thường được.”
“Anh chỉ muốn em yêu mỗi mình anh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em đúng là…”
Họ nói rất nhiều chuyện, đa phần là những ký ức thời thơ ấu.
Chu Luật Trầm ngồi ở mép giường, ôm Thẩm Tĩnh vào lòng, cúi xuống, giữ lấy môi cô.
Gió trên ban công lạnh lẽo, tiết trời Bắc Kinh vào thu mang lại sự chênh lệch nhiệt độ rõ rệt giữa ngày và đêm.
Bàn tay anh vuốt xuống eo cô, dịch xuống thấp hơn.
“Chị cả của cháu góp một phần, ông góp một phần, còn danh nghĩa nhà họ Thẩm sẽ cho cháu thêm một phần nữa.
Thẩm Tĩnh không tin, chỉ xem đó là lời dỗ dành, cười trêu anh:
Chu Luật Trầm nhìn thấy ánh mắt đen láy của cô, vừa lấp lánh vừa buồn bã, trong lòng cũng mềm nhũn.
Sự an lòng này không phải vì gả được cháu gái vào nhà quyền quý, không phải vì cả đời cháu gái sẽ không lo cơm áo gạo tiền, cũng không phải vì sau này có thể dựa vào gia đình họ Chu để phát triển sự nghiệp.
Chu Luật Trầm khẽ nâng mí mắt, giọng trầm:
Nụ hôn sâu, tập trung và mạnh mẽ.
“Thời tiết nóng thì còn được, trời lạnh như này, anh biết em sợ lạnh mà.”
Trừ khi cậu ấy gục ngã, không bảo vệ được cháu nữa, nhưng ông nghĩ, cậu ấy sẽ không gục ngã đâu.”
“Ông không tin trong lòng cậu ấy có cháu bao lâu, nhưng ông tin kiểu người như cậu ấy sẽ tốt với cháu cả đời.
Gió còn không lay nổi, thì ai dám động vào.
Trong vòng tay anh luôn phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cô nằm trên giường, gọi ba tiếng “Chu Luật Trầm”, nghĩ lại cảm thấy xấu hổ không để đâu cho hết.
Chiếc giường trắng muốt, chăn lông vũ vẫn còn khá gọn gàng.
Chỉ lần này thôi, cô muốn thế nào cũng được.
Vô tình đè lên tóc cô, Thẩm Tĩnh nũng nịu vài tiếng, bắt anh chỉnh lại.
Ông cụ nhà họ Thẩm không màng những điều đó.
Người giúp việc bước vào đắp lại chăn cho cô.
Chu Luật Trầm từng nói, dù sính lễ có thế nào, đó cũng là tài sản của cô, cô muốn xử lý thế nào tùy ý.
Con cháu nhà họ Thẩm cuối cùng cũng yên bề gia thất.
Đám cưới vốn dự định vào mùa đông, Thẩm Tĩnh muốn dời lại.
“Cha cháu để lại?”
Khi kết thúc, dù buông ra, nhưng anh vẫn giữ được vài phần kiềm chế, chưa tiến thêm bước nào.
Mùa Đông sắp đến rồi.
Còn chuyện ôm chắt trai, có lẽ ông không chờ nổi nữa rồi.
Chuyện hôn lễ giao cho các thành viên trong gia đình hai bên lo liệu, Thẩm Tĩnh không tham gia, chỉ ngồi dưới gốc cây trò chuyện cùng ông nội.
Thẩm Tĩnh gật đầu.
Chuyện hôn lễ đã có người lo liệu, Thẩm Tĩnh tập trung vào công việc.
Hôn nhân rồi sẽ tính, đến lúc đó nếu cô mặc váy cưới mà mang trong mình cốt nhục của anh, chắc sẽ không tránh khỏi cảm giác tủi thân.
Bàn tay đặt ở hông cô siết chặt hơn, anh cười nhạt:
Chu Luật Trầm đi cùng.
Cả hai quay trở lại phòng.
Cô từng nửa đêm tỉnh dậy từ giấc mơ, gọi tên anh, rồi nhận ra mình đang nằm trên giường nhà mình.
“Nhị công tử cũng nghe lời phết nhỉ.”
Trên người em có gì mà anh muốn?”
“Đông năm nay lạnh quá, mặc lễ phục cũng lạnh.”
Người giúp việc cười, tắt đèn rời đi.
Trong đó có những người lớn tuổi tóc bạc phơ và cả những đứa trẻ 6 tuổi.
Ông nói về sính lễ mà gia đình chuẩn bị cho cô:
Thỉnh thoảng, cô và Chu Luật Trầm phải xa nhau, nhưng vẫn giữ liên lạc qua những cuộc gọi đường dài.
Bữa tối diễn ra đơn giản, không nhiều lễ nghi rườm rà, chỉ xem như một buổi gặp gỡ chính thức giữa các bậc trưởng bối hai nhà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.