Giới Hạn Si Mê - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 157: Cậu chỉ chơi đùa với cô ấy thôi sao?
Sau đó, anh quyết định gọi điện cho Chu Luật Trầm.
Trần Dao quay đầu nhìn cô, thở dài cười nhẹ, chắc cô cũng không biết anh là ai.
Điên rồi sao!”
Nhân viên cúi đầu đáp:
Trần Dao liếc tài xế một cái.
Trần Dao bật thốt:
Anh đành nhờ tài xế trong nhà đưa cô về.
Rượu cứ thế một ly lại một ly trôi vào bụng.
Cô không hề có tửu lượng, chơi trò gì cũng thua, nhưng họ nhất định ép cô chơi, không cho rời đi.
Khi hai má cô đỏ bừng, Nhiếp Diễn Tắc mới nhận ra cô gái nhỏ này hoàn toàn không uống được rượu.
Chương 157: Cậu chỉ chơi đùa với cô ấy thôi sao?
Nhiếp Diễn Tắc trấn an:
Sao không nói một tiếng.”
Không rõ bên kia có nghe hết hay không, vì cuộc gọi đã bị cúp từ lâu.
Không ngờ lại bị kéo vào phòng của đám con trai để uống rượu.
Giọng điệu bình thản đến mức khiến Trần Dao ngẩn người vài giây, rồi buột miệng hỏi:
hay
Đầu dây bên kia không quá yên tĩnh, hình như có giọng của một cô gái.
“Sao Nhị Công tử không đưa cô ấy đi lúc rời khỏi?”
Trần Dao làm sao biết được?
Tài xế yên tâm lái xe đưa cô về Vân Đỉnh Nhất Hào.
Ngay khi cô lên xe, đầu gục xuống, ngủ một cách say sưa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng chiếc bàn đá cẩm thạch khảm đá quý quá nặng, anh không làm được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mất một lúc lâu để điều chỉnh lại cảm xúc, Thẩm Tĩnh mới mở cửa ra ngoài.
Trần Dao không rõ.
“C·h·ế·t tiệt, cúp máy sớm vậy sao.”
“Hỏng bét rồi.”
“Được, cậu nói thế thì tôi rõ rồi.
Anh vừa mắng vừa kéo Thẩm Tĩnh ra ngoài.
Đây đều là bạn của Chu Luật Trầm, không quá thân thiết nhưng cũng không xa lạ, thi thoảng cô từng chơi mạt chược với họ.
Nhưng nếu không để tâm, tại sao lại là Thẩm Tĩnh, mà không phải người khác?
“Ừ.”
“Nhị Công tử bận việc, đã về rồi.”
Cô ấy bảo muốn đến khách sạn Peninsula, một cô gái say rượu như thế tôi không thể canh chừng mãi không có chuyện gì xảy ra. Ở Thượng Hải cô ấy chẳng có mấy bạn bè, Lương Ánh Ninh lại đang bận việc công ty.
Chu Luật Trầm lạnh lùng đáp:
“Về lúc nào?
May mắn là cô không phải kiểu say rượu quậy phá, vẫn rất ngoan ngoãn và im lặng.
Hai người họ đang chiến tranh lạnh, ai mà hiểu lý do. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Dao dặn đi dặn lại tài xế:
“Cậu thực sự chỉ chơi đùa với cô ấy thôi sao?”
“Cậu về đến đâu rồi?”
, chỉ thấy những từ ấy giờ không còn phù hợp nữa.
Trần Dao đá mạnh vào chiếc ghế, tạo ra tiếng động lớn khiến tất cả đều sợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Luật Trầm trả lời, giọng không chút cảm xúc:
“Chán rồi.”
Ai cho phép ép cô ấy uống rượu?
Không hỏi nhiều, Trần Dao đoán đó là cô thư ký vụng về hay quên của anh ta.
Nhiếp Diễn Tắc lập tức gọi nhân viên phục vụ:
“bé ngoan của cậu”
“Đưa đến Vân Đỉnh Nhất Hào, phải đảm bảo cô ấy vào nhà an toàn.”
“Đầu óc các cậu có vấn đề à?
Lúc này, Trần Dao từ lầu trên đi xuống, vừa thấy tình cảnh liền kéo Thẩm Tĩnh ra sau lưng, suýt chút nữa đập bàn.
Anh từng để tâm sao?
“Đồ c·h·ế·t tiệt, ép cô ấy uống rượu, Chu Luật Trầm biết được sẽ không tha cho các cậu!”
Tài xế hiểu ý gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại cô:
Cô không gây rối, cố gắng bước đi thật vững.
“Ra vườn sau gọi Nhị Công tử đến, nói rằng người của anh ấy say rượu rồi.”
“bảo bối của cậu”
Sau vài giây im lặng, Chu Luật Trầm đáp một tiếng khàn khàn:
Tài xế nhà họ Trần không đưa cô đến khách sạn Peninsula.
“Được, đến khách sạn Peninsula.”
Anh nói như gió thoảng mây bay.
“Chúng tôi nghĩ cô ấy uống được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhiếp Diễn Tắc đành phải nhờ Trịnh Hiểu Thư đến chăm sóc cô.
“Chán rồi à, Nhị Công tử?”
Một cô gái say rượu mà đến khách sạn thì còn ra gì nữa.
“Đưa tôi đến khách sạn Peninsula, tôi ở đó rồi, đã đặt phòng.”
Cậu tự lo liệu, yêu hay không tùy cậu, tôi chỉ có thể đảm bảo đưa cô ấy an toàn về Vân Đỉnh, đó là giới hạn giúp đỡ của tôi.”
“Có chuyện gì?”
“Vâng, thiếu gia…”
Khi thấy Thẩm Tĩnh lên xe, Nhiếp Diễn Tắc quay lại hỏi:
“Có vấn đề gì không?”
“Thẩm Tĩnh bị ép uống rượu, tài xế nhà tôi đang đưa cô ấy về.”
Trần Dao cố gắng kiềm chế, không dùng những từ như
Trần Dao cúi người, cười nhạt:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.