Giới Hạn Si Mê - Thời Kinh Kinh
Thời Kinh Kinh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 134: Em có thể đợi đến ngày anh muốn kết hôn
Anh nhấn ga, lái xe rời đi.
“Không được nhớ cậu à?”
Trời tối dần, ánh sáng trên cầu thang lờ mờ.
Người đàn ông với dáng vẻ cầm lái cực kỳ cuốn hút, ngón tay hơi cong đặt trên vô lăng bọc da, tỏa ra khí chất ung dung, lãnh đạm.
Khi xưa, Chu Luật Trầm từng học tại học viện quân đội một năm, sau đó đi du học tại Trường kinh doanh Luân Đôn.
Ngoài đàn ông nhà họ Chu, cô không muốn lấy ai khác.
Giáo sư Bành tháo kính lão, hỏi: “Hai đứa đến cùng nhau à?”
Chu Luật Trầm không ngăn cản, xem như là ngầm đồng ý.
Chu Luật Trầm im lặng, không đáp.
Ai chấp nhận dấn thân bên anh cũng chỉ là tự nguyện đơn phương.
“Cuối cùng cũng chịu nghe máy?
Cô quen thuộc ngồi vào ghế phụ.
Chỉ là các bên lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”
Xuất sắc là cả con người.
Tôi nhắn We.
Như tiểu thư nhà họ Tạ, người học vẽ.
Cô hiểu anh quá rõ.
Cô khẽ nói: “Cảm ơn anh vì đã giúp trong chuyện của đội kiểm tra thương mại.”
Chiếc sedan màu đen khiêm tốn lướt qua cổng gác, nhận ba cuộc gọi từ Trần Dao.
Anh rút một điếu thuốc, bật lửa, khói thuốc nhanh chóng bao trùm không gian trong xe, khiến khuôn mặt lạnh lùng của anh càng trở nên mờ ảo và xa cách.
Thấy anh im lặng, giáo sư Bành không tiếp tục nhắc đến chuyện đời tư của anh, mà chuyển đề tài: “Mỗi lần về Bắc Kinh, cậu đều không ghé qua đây gặp tôi.”
Sâu thẳm trong anh là một kẻ thực dụng, luôn cân nhắc xem người khác có ích lợi gì với mình.
Ban đầu cô tiếp cận anh có mục đích, dốc lòng tìm hiểu tất cả sở thích, tính cách của anh.
“Anh cố ý ở lại Bắc Kinh để tránh em ở Thượng Hải sao?”
Những thứ đẹp đẽ, dù là con người hay đồ vật, đối với anh chỉ như để chiêm ngưỡng trong thoáng chốc.
Mấy ngày nay ông ấy cứ xuống lầu ngóng xem xe biển số của ngài.”
Chu Luật Trầm đôi lúc đạp ga tăng tốc, vượt qua các xe khác, nhưng suốt dọc đường không nói một lời.
Văn Hân cất tiếng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt Chu Luật Trầm lướt qua điếu thuốc, anh nhẫn nhịn không nổi nóng, mở cửa xe, ngồi vào trong.
Chu Luật Trầm vào nhà, ngồi xuống bàn trà, lịch sự chào: “Chào thầy.”
Vẻ đẹp bên ngoài không giống với sự xuất sắc toàn diện.
“Giáo sư Bành.”
Cô ta yếu đuối như thế, làm sao xứng với anh?”
Văn Hân đứng trước mặt anh, đưa tay chỉnh lại bộ vest của Chu Luật Trầm, giọng điệu nửa châm chọc nửa trách móc.
Chiếc xe cuối cùng dừng lại ở khách sạn nơi Chu Luật Trầm thường lưu trú.
Khi nói, ánh mắt Trần Dao nhìn về phía Thẩm Tĩnh vừa từ nhà vệ sinh bước ra, nụ cười càng thêm ranh mãnh.
Chu Luật Trầm nổi tiếng thích sưu tập tranh, từ các buổi triển lãm của tiểu thư họ Tạ đến việc anh ủng hộ cô, khiến tranh của cô tăng giá và trở thành một họa sĩ nổi tiếng.
Chu Luật Trầm nhàn nhạt đáp: “Có việc gì?”
“Tôi thiếu cô à?”
“Ông nội cậu dạo này thế nào?
Ăn qua loa, cô kéo anh ra ngoài, chào tạm biệt hai ông bà giáo sư.
Anh đối xử tốt với mọi người, nhưng không làm gì quá mức.
Giáo sư Bành nhấp trà, ánh mắt sâu sắc nhìn anh.
Chu Luật Trầm làm việc liên tục mấy ngày liền, nhưng không quên dành thời gian tiêu tiền hưởng thụ.
Chat cho cậu mà không trả lời.
Văn Hân siết chặt dây an toàn, lần này không dám nói to, khẽ khàng: “Em biết anh ghét phiền phức, nhưng anh thực sự có thể làm ngơ sao?”
Nhìn anh.
Chỉ vài lời, nhưng đủ để chạm vào ngòi nổ cơn giận của anh.
Anh từng yêu ai sao?
Ánh đèn neon rực rỡ hòa quyện với dải màu đỏ thắm của cờ treo hai bên đường.
Chu Luật Trầm kẹp điện thoại giữa những ngón tay thon dài, chỉ nhàn nhạt nói: “Bận chút.”
Văn Hân cũng im lặng, như thể sẵn sàng để anh quyết định sẽ “xử lý” cô ở đâu.
Có phải bị nhốt trong đại viện ở kinh thành học gia quy không?”
“Nhưng em biết, anh không yêu họ.
Văn Hân giơ tay, rút điếu thuốc khỏi môi anh, tiện tay cầm cả chiếc bật lửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giáo sư Bành nói, nhấp thêm ngụm trà, “Cả Văn Hân nữa.”
Anh có thể có con đường sự nghiệp tốt nhất, nhưng vì tính cách quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, nhà họ Chu quyết định để anh theo kinh doanh.
Trong cuộc trò chuyện, Trần Dao vừa nói đã là lời trêu chọc:
Văn Hân tiếp tục: “Em đã nói đến mức này, anh nghĩ xem lòng em rộng lớn đến đâu?”
Chương 134: Em có thể đợi đến ngày anh muốn kết hôn
Chu Luật Trầm nheo mắt nhìn cô qua làn khói.
Với cô ta cũng vậy, đừng chơi quá.
“Chỉ cần anh muốn, em lúc nào cũng có thể cho anh.”
Giáo sư Bành hỏi.
Dù bị anh lạnh nhạt, Văn Hân vẫn không thể rời mắt.
Anh đã có quá nhiều thứ trong đời.
Hôm nay, anh đến đại viện khu Tây theo lời mời của thầy cũ.
Không.
Một giọng nữ vang lên từ phía sau.
Bảo vệ ở cổng nhìn chiếc xe bình thường, nhưng biển số Bắc Kinh đặc biệt, liền biết ngay là xe của ai.
Khóe môi mỏng của Chu Luật Trầm khẽ nhếch thành một đường cong: “Cô không ngại nếu bên cạnh tôi đổi hết người này đến người khác sao?”
Chu Luật Trầm im lặng một lúc, sau đó đột ngột đạp phanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông ngồi ngả lưng vào ghế, nhả từng làn khói, yết hầu chuyển động lên xuống, sự quyến rũ sắc nét toát ra từ từng cử động.
“Anh không nói gì, là vì không muốn gặp em sao?”
Người phụ nữ bước vào, đặt món quà lên tay giáo sư Bành: “Lâu rồi không gặp.”
Văn Hân mỉm cười, ngồi xuống cạnh Chu Luật Trầm: “Không, cháu tự đến.”
Chu Luật Trầm không buồn bắt máy.
Có phải lại ra phố chơi cờ không?”
Cô tin rằng Chu nhị công tử hiểu ý cô muốn nói gì.
Văn Hân thỉnh thoảng liếc nhìn Chu Luật Trầm, nhưng anh chẳng hề ăn nhiều, trông như đang lên cơn thèm thuốc lá.
Chu Luật Trầm khẽ cười, ánh mắt như đùa cợt: “Cô có thể cho tôi cái gì?”
Trang Minh không ở bên cạnh quản lý, anh càng thả lỏng hơn.
Chu Luật Trầm cúi đầu, chỉ cười nhạt.
Rộng lớn thế nào?
“Ngửi thôi cũng được, hút nhiều hại sức khỏe.
Giọng anh lạnh băng.
Ai không biết tính cách của anh?
Một học trò đầy triển vọng, cuối cùng lại chọn con đường kinh doanh.
“Em không lái xe đến, cho em đi nhờ.”
Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi cổ chéo màu hồng phấn, căng phồng đến mức khuy áo như muốn bật ra.
Bữa cơm hôm đó đơn giản như một buổi tụ họp gia đình.
Đẹp là ngoại hình.
Chu Luật Trầm nghe giọng, thoáng liếc nhìn chủ nhân của nó.
“Cuối cùng ngài cũng đến thăm giáo sư Bành.
Giáo sư Bành trầm ngâm, đánh giá Chu Luật Trầm: “Hai đứa không còn quen nhau nữa à?”
“Cô hình như không hiểu rõ tính cách của tôi.”
Dù Trang Minh có ở đó, cũng chẳng quản nổi anh.
Cô cũng nhìn anh, ánh mắt giao nhau.
Những người phụ nữ từng xuất hiện trong cuộc đời anh, cô đã từng gặp qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những gì Trần Dao nói tiếp, anh chẳng buồn nghe, ngắt máy luôn.
Anh mở cửa xe, ném chìa khóa cho bảo vệ, rồi mới lướt màn hình nhận cuộc gọi.
Chính cô cũng không đo đếm được.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cô không kìm được mà nghiêng đầu nhìn anh.
Văn Hân cười tự giễu.
Chu Luật Trầm khẽ đáp: “Dạo này cháu không qua đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Giáo sư Bành từ Bộ giáo d·ụ·c quân sự của học viện quân đội, là bạn thân của Chu lão gia.
Qua đó chỉ tổ bị trách mắng.
Văn Hân giẫm lên bóng dáng cao lớn của anh, nhìn thẳng: “Có phải anh muốn hút thuốc, đến mấy tiếng cũng không chịu nhịn?”
Cuối cùng, cô lợi dụng quyền lực của anh để đạt được mục tiêu, nhưng trái tim cô lại đặt hết lên người anh.
Chính vì vậy mà cô ấy hiểu lầm.
Văn Hân nghiêng người qua, ghé sát vào anh qua bảng điều khiển.
Chiều hôm ấy, Chu Luật Trầm tự mình lái xe đến đại viện khu Tây.
Chu Luật Trầm không đáp.
Chu Luật Trầm điềm nhiên, không tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Anh biết rõ nhà họ Chu không thích cô ta, thân phận hai người không thể đến với nhau.
“Không sao, em có thể đợi đến ngày anh chơi chán rồi chia tay cô ấy, đến lúc anh muốn kết hôn.”
Bé cưng nhà cậu ngày nào cũng ra ngoài chơi khuya không về, thuần khiết như vậy, cẩn thận có người cho một viên kẹo rồi dụ đi mất.”
Chu Luật Trầm lấy hộp thuốc lá ra, gõ nhẹ một điếu rồi cắn nơi khóe môi, giọng điệu lười nhác pha chút bất cần: “Cô dỗ dành tôi à?”
Chu Luật Trầm đổi tư thế ngồi, nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt đáp: “Không phải lần này cháu đã tranh thủ đến rồi sao.”
Trong đầu anh lại nghĩ đến một câu hỏi khác: Phải xuất sắc đến mức nào mới có thể đứng bên cạnh anh?
“Vợ tôi đã nấu xong cơm, ăn xong hãy về.”
25 tuổi, Văn Hân ở ranh giới giữa nét thanh thuần của thiếu nữ và sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Trần Dao hào hứng: “Không về Thượng Hải sao?
“Có chứ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.