Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chu Kính
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 66: NT4: “Nhõng nhẽo với anh cả đời.”
Trình Phụng và Đỗ Tiểu cũng không ngờ rằng họ còn có thể nhận được lời xin lỗi của Tinh Tinh.
Cô liền gửi định vị cho anh.
“Còn gì nữa?”
“Biết rồi thì sao nữa?”
Cô con gái đáng yêu thế này, vậy mà Chủ tịch lại nỡ dạy bảo cô bé.
Sau khi cuộc họp kết thúc, họ cùng nhau đến khảo sát khu công viên khoa học mới phát triển ở vùng ven thành phố.
Chu Biệt Hạc đỡ đáy cốc: “Còn lại hai ngụm, lúc nãy chẳng phải con khóc đòi uống à?”
Diệp Thanh Lan đang nói chuyện với Giang Thư Loan, đột nhiên một “hạt đậu nhỏ” vui vẻ chạy đến, do đoạn đường này gồ ghề, “hạt đậu nhỏ” suýt ngã, nên vồ vào lòng cô.
Chu Biệt Hạc quỳ một gối xuống, nhìn vào mắt cô bé: “Tinh Tinh, con không thể dựa vào việc khóc lóc và quấy để đạt được thứ mình muốn. Thư ký Trình và thư ký Đỗ chăm sóc con là đang hoàn thành công việc của họ, con không nên gây sự vô lý với họ.”
Đỗ Tiểu đang định trả lời xong email trong tay rồi mới hỏi xem cô bé muốn đi đâu, ai ngờ Tinh Tinh lại đi về hướng văn phòng thư ký, trước tiên đến chỗ Trình Phụng, đặt cái gì đó lên bàn anh ta rồi nói mấy câu.
Tinh Tinh đưa tay ra: “Ba, có thể cho con vài viên kẹo không? Con muốn đi xin lỗi chú Tiểu Trình và cô Đỗ.”
Tinh Tinh đổi nét mặt cực nhanh, đôi mắt sáng long lanh, trong vòng tay Chu Biệt Hạc xoay người, ôm lấy cổ anh, giọng ngọt ngào: “Con thích ba nhất, ba là người tuyệt nhất trên đời.”
Khi nhận được tin nhắn của Chu Biệt Hạc, buổi khảo sát vẫn chưa kết thúc.
Bàn tay cô bé nhỏ xíu, chỉ có thể nắm hai viên kẹo, gương mặt nhỏ bằng bàn tay lộ vẻ nghiêm túc ngoan ngoãn, làm tan chảy trái tim của mọi người trong văn phòng thư ký.
Cô bé tay chân đều tròn trịa trắng trẻo, trên dưới toàn thân mặc màu vàng sữa cùng tông, lông mi khẽ chớp, lúc không khóc nhè thì xinh đẹp như một thiên thần.
“Cô Đỗ.” Tinh Tinh đặt viên kẹo đang cầm trong tay xuống trước mặt Đỗ Tiểu, giọng trẻ con mềm mại nói, “Xin lỗi cô, lúc nãy cháu không nên khóc quấy cô, cháu đã biết sai rồi.”
Chu Biệt Hạc lấy từ ngăn kéo bên cạnh ra một viên kẹo dẻo vị cam, bóc vỏ rồi khẽ chạm vào môi cô bé.
Diệp Thanh Lan không biết về “tình tiết nhỏ” xảy ra giữa hai ba con. Buổi chiều cô cùng Giang Thư Loan đại diện cho Đế Thính đi dự một cuộc họp của chính phủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khóc đòi uống cà phê.” Chu Biệt Hạc vuốt mái tóc dài của Diệp Thanh Lan, hơi thở áp vào tai cô, “Giống như khi em mang thai, anh cho con bé nếm một chút.”
Chẳng bao lâu, Tinh Tinh cũng đến chỗ cô ấy.
“Không cho con bé thử thì làm sao biết đắng chứ.”
“Ừm... Mẹ và ba cùng đứng đầu, đều là người tuyệt nhất trên đời!”
“Ừ.” Diệp Thanh Lan gật đầu, má tựa vào vai anh đầy tin cậy, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hơn bốn mươi phút sau, xe của Chu Biệt Hạc đã tới vòng ngoài của khu công viên khoa học, Tinh Tinh áp sát cửa sổ, thò đầu ngó qua ngó lại, bỗng nhiên phấn khích: “Mẹ ơi! Mẹ ra rồi!”
Trong mắt họ, trẻ con khóc nhè là chuyện bình thường nhất, huống chi là tiểu thư nhà sếp, vì vậy khi Tinh Tinh một mình đi ra khỏi văn phòng, Đỗ Tiểu còn tưởng cô bé chán quá nên ra ngoài chơi.
Tinh Tinh thật sự quá đáng yêu, vừa xuất hiện, không chỉ cô ấy và Trình Phụng, mà ánh mắt của những người khác trong văn phòng thư ký cũng không nhịn được đồng loạt dán chặt lên người cô bé.
Chu Biệt Hạc khẽ cười, đút viên kẹo dẻo vị cam cho cô bé, xua đi vị đắng trong miệng.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn đáng yêu của cô bé nhăn nhúm lại, uống xong, Chu Biệt Hạc lấy một tờ giấy ăn lau mép cho Tinh Tinh, tiện tay véo nhẹ đôi má mềm dễ thương của cô bé: “Còn muốn uống nữa không?”
“Vậy sao?” Diệp Thanh Lan mỉm cười, nhìn Chu Biệt Hạc, hai vợ chồng trao nhau ánh mắt, cô vuốt cằm Tinh Tinh, cười nhẹ, kéo dài giọng nói, “Vậy thì tốt~” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô bé cúi đầu xuống, mái tóc trên đỉnh đầu tơi xốp, mím môi nhấp một ngụm nhỏ, khuôn mặt nhăn tít lại, đáng thương nhìn anh: “Ba ơi, con uống không hết.”
Cô bé ngơ ngác nhìn anh.
Ăn được món mình thích, cô bé trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, l**m l**m môi như mèo con, rồi tự giác để ba bế đi rửa tay.
“Người mẹ thơm quá...”
Chương 66: NT4: “Nhõng nhẽo với anh cả đời.”
Bộ đồ ngủ mẹ con này là trước đó Tưởng Tư Hiền đi du lịch Bỉ mang về, màu tím sương nhạt, trên đó thêu hoa quốc gia của Bỉ là hoa anh túc, được cách điệu thành hình hoạt hình, vừa đáng yêu vừa thanh lịch.
Suất ăn của Tinh Tinh là suất trẻ em, gồm chim bồ câu chiên giòn và chả cá, ngay cả trứng trong tô mì cũng được chiên thành hình ngôi sao thật tinh tế.
“Con bé không thấy đắng sao?”
Gia đình ba người trở về trong xe, Diệp Thanh Lan cởi vest, bên trong là một áo dây bằng satin, Tinh Tinh trèo lên người cô: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”
Diệp Thanh Lan rất đồng ý với quan điểm giáo d·ụ·c của Chu Biệt Hạc, nhưng muốn tự minh oan: “Lúc em mang thai, em nào có khóc đòi uống cà phê.”
“Đúng rồi.” Diệp Thanh Lan mỉm cười, “Bộ đồ này do dì Tư Hiền tặng, Tinh Tinh thích không?”
“Mẹ ơi!”
Chu Biệt Hạc hơi rụt tay lại: “Không phải con vừa bảo ba đáng ghét à?”
Diệp Thanh Lan đỏ mặt, cắn môi anh: “Không được nhõng nhẽo với anh sao?”
Ăn xong bữa tối trở về nhà, Diệp Thanh Lan tắm cho Tinh Tinh. Chị Chương và một bảo mẫu khác cùng xin nghỉ, nên sau khi tắm xong, Diệp Thanh Lan bế Tinh Tinh lên giường phòng ngủ chính, sấy tóc và thoa kem dưỡng da cho cô bé.
Diệp Thanh Lan siết chặt cánh tay, ngẩng mặt lên, môi chạm môi anh, quấn quýt một lúc, Chu Biệt Hạc bế cô lên ghế sofa dưới ánh trăng, cô cười khẽ, chui vào hõm cổ anh.
“Không có.” Cô bé rõ ràng không tự tin lắm, “Con chỉ chơi trong văn phòng ba thôi...”
Tinh Tinh dỗi nhẹ.
Ánh sáng vẽ rõ đường nét khuôn mặt và vai anh, trong đêm tĩnh lặng và dịu mát, Diệp Thanh Lan đưa tay, vòng qua cổ anh.
Chu Biệt Hạc tựa vào đầu giường, hạ ánh đèn xuống, bắt đầu đọc truyện cho con gái.
Hôm nay cô mặc trang phục trang trọng, bộ vest mỏng màu đen, dưới chiếc quần tây thẳng dài là đôi giày cao gót, dáng người uyển chuyển và thanh lịch.
Cô bé tuổi còn nhỏ, nhưng khả năng nhìn lời đoán ý lại thuộc hạng nhất, nghe ra giọng ba lúc này không cho phép thương lượng.
Quá khứ thôi đừng nhắc lại nữa.
Tinh Tinh chu môi: “Ba đáng ghét.”
Diệp Thanh Lan dịu dàng nói: “Được, ngủ cùng mẹ.”
“Vâng ạ, ba!” Tinh Tinh vội vàng đứng dậy, phủi mấy vụn nhỏ trên người, rồi đặt bàn tay nhỏ xíu của mình vào lòng bàn tay ba.
Nét mặt Giang Thư Loan dịu dàng: “Tinh Tinh, lâu rồi không gặp nhỉ.”
Diệp Thanh Lan mỉm cười: “Tinh Tinh, người mẹ đầy mồ hôi rồi.”
Tinh Tinh đi theo mẹ, rất biết lễ phép: “Chào bác Giang.”
Chu Biệt Hạc cứ thế nhìn những động tác chậm rề rề của cô bé.
“Được.” Chu Biệt Hạc mỉm cười chậm rãi, đáp lại nụ hôn, “Tốt nhất là nhõng nhẽo với anh cả đời.”
Một chiếc cốc “móng mèo” bé xíu, quai cầm dùng thiết kế đuôi mèo cong lên, để trẻ nhỏ dễ nắm. Tinh Tinh liếc ba một cái, rồi chậm chạp bế chiếc cốc lên.
“Tinh Tinh.” Diệp Thanh Lan mỉm cười, ngẩng đầu thấy Chu Biệt Hạc.
Tinh Tinh cuộn tròn trong vòng tay Diệp Thanh Lan, thấy ba quay lại, giơ cuốn truyện tranh trên tay: “Ba kể chuyện đi~”
Hơn năm giờ, Chu Biệt Hạc giải quyết xong công việc trong tay sớm, bước qua nắm tay con gái: “Tinh Tinh, chúng ta đi tìm mẹ thôi.”
Diệp Thanh Lan uống nước, vai thả lỏng, dựa vào Chu Biệt Hạc vuốt má con gái: “Tinh Tinh chiều nay có ngoan không? Có làm phiền ba không?”
“Chiều nay Tinh Tinh làm gì nghịch ngợm vậy?”
Bóng dáng nhỏ nhắn ấy, khả năng tập trung lại rất mạnh, chỉ khi lắp lego mệt rồi mới nghỉ một chút, nhớ ra thì ăn ít đồ.
Chu Biệt Hạc bảo người mang cho cô bé một ly sữa và một bịch bánh quy, rồi trải cho cô bé một tấm thảm cạnh cửa sổ sát đất, Tinh Tinh ngồi trên đó xếp lego.
Hiện tại Tinh Tinh đã ba tuổi, để rèn luyện nhận thức về giới tính, khi tắm rửa thay quần áo, Chu Biệt Hạc sẽ cố ý tránh mặt, vào thư phòng gọi một cuộc điện thoại.
Hai vợ chồng đều rất hiểu con gái mình.
Trong xe bật điều hòa, Chu Biệt Hạc lại khoác vest cho Diệp Thanh Lan, cúi xuống gạt những sợi tóc lưa thưa trên mí mắt cô: “Cách nhà hàng còn một đoạn, mệt thì ngủ một lát đi.”
Dưới ánh hoàng hôn, Diệp Thanh Lan và Giang Thư Loan đứng ở cổng khu công viên khoa học.
Giọng anh trầm ấm, vẻ trưởng thành của tuổi này hiện lên rõ rệt trên anh, Diệp Thanh Lan nhẹ nhàng vỗ lưng Tinh Tinh, chẳng mấy chốc, nhịp thở của cô bé đã đều đặn và sâu.
Cô bé giống như mèo con ngửi thấy cá khô, lập tức rướn người tới, há miệng định cắn.
Chu Biệt Hạc dẫn Tinh Tinh đi tới đó.
“Cháu cảm ơn cô Đỗ.”
Chu Biệt Hạc nắm tay vợ, sờ thấy lòng bàn tay hơi ẩm mồ hôi. Trời nóng như vậy, Diệp Thanh Lan đi vòng quanh khu công viên khoa học, giờ vừa nóng vừa mệt, nên cũng không khách sáo với Giang Thư Loan nữa: “Vậy chúng tôi đi trước, dẫn Tinh Tinh đi ăn.”
Nếu thật sự gọi cho mẹ thì khỏi cần nghĩ cũng biết kết quả.
Câu chuyện trong tay Chu Biệt Hạc mới đọc chưa đầy một trang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Biệt Hạc lấy một tờ giấy lau mồ hôi mỏng trên trán Diệp Thanh Lan, một tay bế Tinh Tinh qua: “Để mẹ nghỉ ngơi một chút.”
“Không khóc.” Chu Biệt Hạc cúi xuống nhìn đôi mắt ươn ướt của cô, “Lúc ăn sáng em chỉ nhìn anh mà nhõng nhẽo thôi.”
Bữa tối được ăn tại Tùng Gian Yến.
Đỗ Tiểu ở khoảng cách gần liền bị “tấn công” bởi sự đáng yêu: “Không sao đâu, Tinh Tinh.”
Chu Biệt Hạc dịu giọng nói: “Nếu con nghĩ như vậy thì cứ nói thật ra, cho dù ba không có ở đó thì thư ký Đỗ cũng có thể giải quyết, chứ không phải chỉ biết khóc lóc với họ.”
Nghe thấy ba gọi thẳng tên mình, mặt của Tinh Tinh cứng đờ rồi lại càng cứng thêm, giống như vừa nuốt phải hoàng liên đắng nghét.
Tinh Tinh bĩu môi, làm bộ như sắp khóc: “Ba ơi, Tinh Tinh sai rồi, đắng quá, con muốn tìm mẹ, mẹ sẽ không bắt con uống đâu.”
Tinh Tinh gật đầu lia lịa, nhỏ giọng: “Con biết rồi ba, sau này không uống cà phê nữa.”
Anh mỉm cười khẽ, đặt cuốn truyện xuống, cúi người kéo chăn nhỏ của Tinh Tinh lên vai cô bé.
Chu Biệt Hạc dùng khăn sạch lau tay và miệng cho Tinh Tinh, nắm tay cô bé đến ghế sofa, dịu giọng hỏi: “Bây giờ con biết sai chưa?”
“Ừm... Tinh Tinh biết rồi.”
Cô bé nói xong, lại bước từng bước bằng đôi chân ngắn ngủn quay về.
“Tinh Tinh ăn Tinh Tinh!” Cô bé dùng nĩa xiên trứng, mắt cười cong cong nói.
Tinh Tinh thấy mẹ ngủ, ngoan ngoãn không còn lên tiếng nữa.
“Không cần đâu...” Tinh Tinh bĩu môi, đôi mắt đen tròn tràn đầy oán trách liếc ba một cái, rồi cúi đầu nhấp nốt phần nước đắng còn lại.
Mấy tiếng sau, Tinh Tinh ngoan ngoãn hơn hẳn.
Trình Phụng ở phía xa không kìm được khẽ nhíu mày, ánh mắt dõi theo bóng dáng Tinh Tinh, trẻ con nào biết phân biệt thiện ác, chịu ngoan ngoãn ra xin lỗi thế này, chắc hẳn là được chủ tịch dạy dỗ rồi.
Chu Biệt Hạc gần như không để lộ cảm xúc, khẽ nhếch môi, thản nhiên nói: “Vậy chúng ta gọi điện cho mẹ, kể mẹ nghe chuyện này, hỏi xem ý mẹ thế nào?”
Nhóc tinh ranh, lại lôi mẹ mình ra làm cớ.
Tinh Tinh cúi đầu: “Con chỉ tò mò thứ đen sì mà ba mẹ thường uống là gì thôi...”
Chu Biệt Hạc áp trán vào trán vợ, điều chỉnh nhịp thở, rồi ôm cô lên.
Cô không hề vụng về, mặc dù trong nhà có hai cô giúp việc, nhưng cô và Chu Biệt Hạc vẫn thường trực tiếp chăm sóc con gái.
“Thích~” Tinh Tinh ôm chầm lấy cổ Diệp Thanh Lan, khẽ dụi vào, “Con muốn ngủ cùng mẹ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điểm tốt nhất của cô bé là không kén ăn, gì cũng thích, điểm này còn giỏi hơn cả Diệp Thanh Lan hồi nhỏ.
“Thế còn mẹ?”
“Mẹ ơi.” Tinh Tinh tò mò kéo nhẹ bộ đồ ngủ của mình, “Bộ đồ của chúng ta giống nhau kìa!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi Chu Biệt Hạc quay lại, hai mẹ con đã nằm xuống, cùng một bộ đồ, cùng đường nét khuôn mặt, một lớn một nhỏ.
Một viên kẹo dẻo với người lớn thì rất nhỏ, nhưng Tinh Tinh nâng trong tay, phải cắn ba lần mới ăn xong.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.