Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Mối duyên chưa kết thúc.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Mối duyên chưa kết thúc.


Diệp Thanh Lan dùng rất nhiều sức, mới rút được tay mình ra, Đoàn Sướng nắm quá chặt, bóp ra một vòng vết hằn đỏ sâu, đau đến mức cô không nhịn được mà nhíu mày: “Tôi từng hận anh khi nào?”

Cô thật sự không có ý muốn nói chuyện với Đoàn Sướng, bỏ qua mối quan hệ tình cảm trước kia, họ chỉ là những người qua đường trong đời nhau, gặp nhau ngắn ngủi, chia ly lâu dài, ngay cả bạn bè cũng không tính, càng không còn chuyện cũ để kể.

Vừa đi chưa được mấy bước thì bị một lực mạnh kéo ngược lại.

“Thanh Lan…” Đoàn Sướng đưa tay ra, “Anh biết em là vì gia đình mới phải liên hôn, nhưng anh không quan tâm, những năm qua anh nỗ lực kiếm tiền, tất cả đều vì em, chúng ta…”

Loại trà điểm tâm thay đổi theo mùa, trước đây là Cửu Khúc Hồng Mai, bây giờ đổi thành trà Phổ Nhĩ, bổ dưỡng mà lại nhẹ nhàng.

Về sau anh mới nhận ra, nỗi nhớ nhung của mình dường như chẳng chỉ dừng lại ở đó.

Bữa cơm này ăn rất yên lặng, hai người đều không nói nhiều.


Vừa mới sáu giờ rưỡi, Chu Biệt Hạc từ Quân Hòa đến, xa hơn so với cô, vì vậy cô không vội vàng, dừng chân ở nơi tầm nhìn tuyệt vời dưới hành lang nhà hàng, hít thở không khí trong lành.

Thì ra là vì chuyện này, Diệp Thanh Lan bỗng thấy có chút buồn cười, cô đã vì anh ta mà tự nghi ngờ bản thân suốt một thời gian dài, kết quả nguyên nhân chỉ là do sự tự ti của anh ta mà thôi.

Sau ngần ấy năm, người mà năm đó chỉ thoáng gặp từ xa đã khiến anh ta tự nhiên sinh mặc cảm, nay lại càng cao xa khó với, sóng vai cùng Diệp Thanh Lan, mang phong thái và khí độ vô cùng xứng đôi.

“....”

Chu Biệt Hạc từ nhỏ đã kiên định và kiêu ngạo, chưa từng hối hận bất kỳ quyết định nào của bản thân, nhưng lần ấy là lần đầu tiên, anh ngồi trong xe im lặng thật lâu, biết rằng mình đã bỏ lỡ cô.

Mùi máu tanh lan ra, gọi lý trí của Chu Biệt Hạc trở về, anh dừng lại, cảm nhận được sự kháng cự của cô, cúi đầu, tì trán mình vào trán cô: “Thanh Lan…”

Cô nhíu mày, hầu như không nhận ra.

Cô ngẩng đầu nhìn Chu Biệt Hạc, thấy sắc mặt anh như thường, đoán rằng anh vừa mới đến, đang định mở lời thì bất ngờ bị Đoàn Sướng cắt ngang.

Diệp Thanh Lan trong lúc mất sức đã cắn rách môi anh.

Giây tiếp theo, bước chân cô khựng lại.

“Chu tổng.” Đoàn Sướng đưa tay ra, cảm xúc yếu thế vừa rồi trước mặt Diệp Thanh Lan lập tức biến mất không còn dấu vết, trở lại dáng vẻ nhã nhặn bình thản, “Tôi họ Đoàn, là mối tình đầu của Thanh Lan.”

Rõ ràng giữa cô và Đoàn Sướng chẳng có gì, nhưng từng có tồn tại thật sự, một khi giải thích thì ngược lại giống như càng che giấu càng lộ rõ.

Diệp Thanh Lan nhớ rõ, khi ấy cô đã thành niên, vốn định giới thiệu Đoàn Sướng với Diệp Lăng Phong, nhưng anh ta, vừa nghe nói đó là xe của ba cô từ xa, đã vội buông tay cô trước một bước.

Mang theo nuối tiếc và cảm xúc phức tạp, anh lựa chọn chấp nhận đoạn sai lầm trớ trêu này, coi như bản thân chưa từng xuất hiện trong thế giới của cô.

Diệp Thanh Lan cũng muốn mau chóng kết thúc tình cảnh kỳ lạ này, gật đầu: “Được.”

Chương 47: Mối duyên chưa kết thúc.

Ừ nhỉ, sao lại đột nhiên quay về trường thế? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt Đoàn Sướng khẽ thay đổi: “Em thật sự hy vọng anh mọi chuyện suôn sẻ sao?”

Làn sương mù chôn trong lòng Đoàn Sướng suốt tám năm dài, cuối cùng vào một đêm gió thu nữa, đã có đáp án.

Rất lâu sau, Chu Biệt Hạc vô tình nghe Hướng Vân Khanh nhắc rằng bà Diệp đang tìm người thích hợp để kết hôn cho con gái.

Một khi nghi ngờ được xác lập, liền biến thành sự thật.

Ngoài cửa, nơi hành lang thấp thoáng mờ ảo, người đàn ông đứng đó, nổi bật trong ánh sáng.

“Anh…” Diệp Thanh Lan sững ra một chút, “Anh đến từ khi nào thế?”

Diệp Thanh Lan sững lại: “Ông ấy nói gì với anh sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bên cạnh cô đã có bạn trai, dáng vẻ thiếu nữ lần đầu biết yêu thật đẹp, nhưng lại chẳng thuộc về anh.

Đoàn Sướng nghe đến hai chữ “ngoại tình”, hơi thở bỗng trở nên nặng nề, anh ta nắm chặt vai Diệp Thanh Lan: “Ngoại tình gì chứ? Em nói rõ đi?”

“Em không hận anh sao?” Giọng Đoàn Sướng mang vài phần ngẩn ngơ và thê lương, “Thế thì tại sao sau khi chia tay, em chặn hết mọi cách liên lạc của anh, tự mình chạy đến nông thôn dạy học tình nguyện, ngay cả gặp anh một lần cũng không chịu.”

“Ừ.” Chu Biệt Hạc như thể không muốn nhắc lại chuyện này nữa, dịu dàng hôn lên má cô một cái, “Hàn Sách cho người mang chiếc váy cưới đã chỉnh sửa xong tới rồi, chúng ta thử nhé."

Gió xuyên qua rừng trúc, bóng sáng nhảy nhót dưới chân anh, tiếng trò chuyện trong phòng bao tràn ra như cá bơi, rõ ràng khiến Chu Biệt Hạc nhớ lại cảnh tượng nhiều năm trước, khi hai người ôm nhau thân mật dưới ký túc xá.

Cô gật đầu: “Hy vọng mọi chuyện suôn sẻ, đừng phụ công sức của Mạnh Kha.”

Đoàn Sướng vốn chỉ vì kiểu dáng xe mà nhìn thêm hai lần, nhưng chính vì hai lần ấy lại khiến anh ta vô cớ nảy sinh một loại trực giác quái lạ và hoang đường, dường như sự thân mật với bạn gái vừa rồi, toàn bộ đều bị chủ xe nhìn thấy hết.

Đoàn Sướng đang nhìn chằm chằm thì vai bị bạn cùng phòng cợt nhả vỗ một cái: “Cậu nhìn gì thế, đưa bạn gái xong còn chưa về ký túc, tự đứng đây hồi tưởng à?”

Anh ta cố ý nhấn mạnh bốn chữ “mối tình đầu”.

Anh ta gần như si mê mà nâng khuôn mặt thiếu nữ, khẽ hôn lên trán cô.

(*) Đủ ăn đủ mặc, tạm gọi là khá giả.

Diệp Thanh Lan đồng ý cho nghỉ, tiện thể xin địa chỉ, gửi cho chị Chương một số thực phẩm bổ dưỡng ở nhà, thích hợp cho cô gái trẻ ăn.

Trước khi tan ca tối thứ Sáu, Diệp Thanh Lan nhận được tin nhắn của Chu Biệt Hạc, hỏi cô buổi tối muốn ăn gì?

Anh cho rằng cái thoáng nhìn kinh diễm kia chỉ là một chút rung động chẳng đáng kể, nên trước khi ra nước ngoài đã chuẩn bị một lễ hội thả diều, hy vọng có thể an ủi thiếu nữ nỗi đau mất đi người thân, cũng coi như trọn vẹn đoạn duyên phận tình cờ giữa anh và cô.

Chín giờ, hai người trở về Lục Khê.

Tim nặng nề đập mạnh một cái, cơ thể Diệp Thanh Lan mất thăng bằng, đâm sầm vào lòng người đàn ông, bị buộc phải ngẩng đầu.

Đoàn Sướng bình thản khẽ cười một tiếng: “Bạn học? Tôi là mối tình đầu của cô ấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thanh Lan.” Đoàn Sướng nhìn cô, giọng nói kiềm nén nỗi bi thương, “Đừng hận anh như thế này, được không?”

Anh có thể không để ý đến việc Quảng Dụ theo đuổi cô, cũng có thể chấp nhận tình bạn nhiều năm của cô với Giang Thư Loan, đó là bởi vì anh biết rõ trong lòng cô không có bọn họ.

Chu Biệt Hạc ôm chặt eo cô, cúi đầu giữ chặt sau gáy mà hôn sâu.

Cô không muốn thừa nhận rằng mình mềm lòng với anh nhanh đến thế.

Nơi họ lần đầu gặp nhau, sau này Diệp Thanh Lan cùng Tưởng Tư Hiền đã đến vài lần, thấy hương vị khá ngon.

Trong bóng tối, không thể nhìn rõ gương mặt của nhau.

Đoàn Sướng bắt được nét biểu cảm thoáng qua này, nụ cười ôn hoà, lịch lãm của anh ta khựng lại một chút, thở dài nói: “Sao vậy, không muốn gặp anh đến vậy à?”

Chị Chương không có ở đó, người chuẩn bị bữa sáng liền trở thành Chu Biệt Hạc, anh tự pha cà phê, làm cho cô một cốc sữa lắc, mấy ngày sau Diệp Thanh Lan phát hiện ra rằng mình thật sự đã đánh giá thấp trình độ nấu ăn của anh.

Hai người hẹn lúc bảy giờ, hơn năm giờ, công việc trên tay Diệp Thanh Lan hoàn tất, nghĩ đến việc tránh giờ cao điểm tối thứ Sáu, nên cô tan ca sớm, xuất phát đến nhà hàng.

Chu Biệt Hạc đồng ý, năm phút sau, thông tin xác nhận đặt bàn thành công liền được gửi đến điện thoại của cô.

Anh siết chặt eo cô.

“Được.” Diệp Thanh Lan gật đầu, đi theo nhân viên phục vụ.

Còn chưa đi tới cửa, cổ tay đã bị Đoàn Sướng nắm chặt, anh ta lách người chặn mất đường đi của cô.

Sau khi bị ác mộng quấy nhiễu gần nửa năm, Chu Biệt Hạc quyết định quay về nước, đi tìm mối duyên chưa kết thúc ấy.

Bạn cùng phòng kinh ngạc nói: “Chu Biệt Hạc, chẳng phải năm ngoái anh ta đã tốt nghiệp ra nước ngoài rồi sao, sao lại quay về trường rồi?”

Khi ấy, anh thường mơ thấy Diệp Thanh Lan, mơ thấy gương mặt trong trẻo xinh đẹp của cô trên sân trường, hướng về ánh mặt trời mà rạng rỡ.

Hồi đó anh ta rất thích Diệp Thanh Lan, trân trọng cô, biết cô chậm nóng, vì thế cho dù đã xác định quan hệ, thì từ nắm tay đến ôm, cũng đều tiến từng bước một.

Họ ở bên nhau là vào tháng Chín, trong ngọn gió đêm đầu thu giống hệt giờ phút này, anh ta đưa Diệp Thanh Lan về ký túc, giống như tất cả các đôi tình nhân đại học khác, nắm tay trò chuyện dưới ký túc xá.

“Chủ tịch Diệp không hề nói với tôi một câu nào.” Đoàn Sướng quay đầu, nhìn chằm chằm Diệp Thanh Lan, cho dù bây giờ anh ta đã công thành danh toại, dường như trong khoảnh khắc lại trở về cảnh chói mắt năm xưa, “Ông ấy chỉ nhìn tôi một cái, chẳng nói lời nào, tôi thậm chí còn không xứng để ông ấy ra tay ‘gậy đánh uyên ương’.”

Đoàn Sướng tự giễu nói: “Em còn nhớ sau khi chúng ta quen nhau, có lần anh đưa em về ký túc xá, thì gặp phải ba em đến đón em về nhà không?”

Lời anh ta còn chưa nói hết, Diệp Thanh Lan đã chẳng muốn nghe thêm, kéo cửa phòng riêng ra, định đi tìm Chu Biệt Hạc.

Đoàn Sướng nhạt nhẽo hỏi: “Ai?”

Mấy ngày nay dự báo thời tiết có mưa, xe chạy vào ga–ra, hai người một trước một sau lên lầu.

“Xin lỗi.” Cánh tay anh siết chặt, nụ hôn rơi xuống, quấn quít dỗ dành, từng chút xóa đi nỗi tủi thân của cô, “Thanh Lan, là lỗi của anh.”

Lại một lần nữa bị nhắc nhở, ánh mắt Đoàn Sướng nhạt đi, nhớ đến chiếc nhẫn chói mắt ấy, cùng người đàn ông dưới màn đêm đã khơi dậy ký ức không vui của anh ta.

Cho dù từng yêu đến đâu đi nữa thì đã sao, bây giờ cô là vợ của anh.

“Ưm…”

Chuyện cũ như mây khói thoáng qua, Diệp Thanh Lan không ngờ, mối tình mà cô từng cho là tình yêu, trong mắt Đoàn Sướng lại chỉ toàn là sự nhục nhã.

Cô dịch người về phía cửa xe, hơi nghiêng về phía cửa sổ, cũng không nhìn anh.

Đoàn Sướng quay lại phòng chiếu phim.

Chu Biệt Hạc đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô.

Trong phòng khách là một mảnh tối đen yên tĩnh.

“Em nói bậy!” Gương mặt vốn dĩ tuấn tú của Đoàn Sướng trở nên kích động, anh ta không thể chịu nổi khi bị vu khống như vậy, “Anh chỉ là thương hại cô ấy là sinh viên nghèo, cho cô ấy chút sách vở và tài liệu ôn tập, anh chưa từng có bất kỳ quan hệ mập mờ nào với cô ấy!”

Dù lòng đã bình yên như nước tĩnh, cô cũng không muốn làm bạn với người yêu cũ từng phản bội mình.

Bộ phim này quay từ năm ngoái, kéo dài chừng nửa năm, cô ấy và Đoàn Sướng cũng khá thân quen.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh không để ý tới cô.

Còn về bữa tối, nếu hai người không phải tăng ca, thì sẽ cùng nhau ra ngoài nhà hàng ăn.

Anh ta ngoảnh đầu, liếc bạn cùng phòng một cái đầy lạnh lẽo.

Đèn đã được bật sáng, đội ngũ sáng tạo chính ngồi quây lại với nhau, thảo luận những phần cần sửa của bộ phim.

Anh ta ngẩn người tại chỗ một lúc, thân xe màu đen khởi động, quay đầu rời khỏi tầm mắt anh ta.

Qua một ngã rẽ, chiếc xe dừng lại bên dải cây xanh trước siêu thị trong khuôn viên trường, một người đàn ông trẻ mặc áo gió đen mỏng từ trong xe bước xuống, dáng người cao gầy, bước đi ung dung.

“Tưởng Tư Hiền, Hạ Chướng…” Đoàn Sướng chậm rãi nhắc đến những cái tên từng khiến anh ta trong thời niên thiếu cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương sâu sắc, yết hầu chuyển động, chậm rãi nói, “Còn cả ba em nữa.”

Tính cách cô lạnh nhạt, nhưng lại rất dễ đỏ mặt.

Anh ta không thể chịu đựng nổi, thiếu nữ đoan trang e thẹn năm xưa, nay lại lạnh nhạt phớt lờ anh ta.

Cô bình tĩnh nói: “Tôi đi dạy học tình nguyện là vì anh, cũng không hẳn là vì anh, Đoàn Sướng, tôi nghĩ bất kỳ ai bị phản bội, bị chia tay một cách đột ngột phũ phàng, cũng đều cần thời gian để tự chữa lành.

Diệp Thanh Lan ngẩng đầu thẳng lên: “Vậy thì tại sao anh lại đột ngột chia tay tôi?”

Sau cái ôm non nớt và ngượng ngập, dõi mắt nhìn bóng lưng Diệp Thanh Lan trở về ký túc, tâm trạng Đoàn Sướng rất tốt mà quay người đi, vô tình chú ý thấy dưới bóng cây ven đường có đỗ một chiếc siêu xe màu đen.

Tin nhắn vừa mới gửi đi, cửa phòng riêng bất ngờ bị đẩy mở.

Diệp Thanh Lan cụp mắt xuống, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi ấm ức khó nói thành lời.

Nghi ngờ đã bị chôn vùi nhiều năm, hôm nay được chứng thực.

Diệp Thanh Lan ngồi trong phòng riêng, vừa nhấm trà, vừa gửi tin nhắn cho Chu Biệt Hạc, hỏi anh đã đến đâu rồi.

Đoàn Sướng nhìn cô, cô thậm chí không mời anh ta ngồi: “Ừ, phim đang gửi duyệt, đi ăn với vài vị lãnh đạo đã duyệt qua.”

Sự bình tĩnh của cô khiến anh ta trông giống như một kẻ điên loạn, Đoàn Sướng bỗng thấy khó xử, hít sâu một hơi để ép mình bình tĩnh lại, nghiêng đầu im lặng mấy nhịp thở, rồi chán nản nói: “Thanh Lan, em biết không, anh luôn cảm thấy mình không xứng với em. Nhất là những người bạn của em, công khai thì có, ngấm ngầm cũng có, ai nấy đều coi thường anh, trong mắt bọn họ, rốt cuộc anh là cái gì chứ?”

Chu Biệt Hạc thừa nhận bản thân có chút mất đi lý trí, khi nghe họ lật lại chuyện yêu hận năm xưa.

“Tùng Gian Yến” vẫn là một rừng trúc xanh mát, khiến người ta ngửi thấy mà xua tan mệt mỏi cả tuần. Diệp Thanh Lan giao xe cho nhân viên đậu xe, chậm rãi bước vào nhà hàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Thanh Lan không biết anh có nghe thấy cuộc đối thoại của họ không.

Diệp Thanh Lan:【Tùng Gian Yến, hơi muốn ăn.】

Nhịp tim và hơi thở là quen thuộc, Chu Biệt Hạc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại để xoa dịu tâm tình, nghe được lời nói hờn dỗi của cô, từng chút nhặt lại lý trí.

Diệp Thanh Lan nhíu mày liếc Đoàn Sướng một cái, cảm thấy tối nay anh ta cứ như uống nhiều rồi, dây dưa vô lý.

Cô nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy cổ Chu Biệt Hạc, nhỏ giọng giải thích: “Em và Đoàn Sướng chỉ là tình cờ gặp nhau thôi, không có gì cả.”

Trong lòng Đoàn Sướng phủ đầy mây mù u ám.

Sắc mặt Chu Biệt Hạc bình thản, coi như không thấy bàn tay đưa ra của Đoàn Sướng, cúi đầu thản nhiên vén tóc cô ra sau tai: “Đói chưa, chúng ta đổi sang phòng khác ăn.”

Mạnh Kha chú ý thấy, suốt cả buổi tọa đàm, tâm trí Đoàn Sướng đều không ở đây, thậm chí có người gọi liền hai tiếng “Đạo diễn Đoàn”, anh ta cũng chẳng phản ứng.

Người bạn gái năm đó anh ta vô cùng trân trọng, cuối cùng đã trở thành người vợ gối kề của kẻ kia.

Diệp Thanh Lan giãy ra, có chút chán ghét, muốn dứt khoát nói rõ mọi chuyện với anh ta: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, còn phải nhắc lại nữa sao? Năm đó anh chia tay tôi, chẳng phải là vì cô đàn em đó à? Bạn bè tôi đều đã nhìn thấy.”

Cửa sổ mở, làn gió mát được rừng trúc phơi nắng thổi vào, xua tan mùi trà Phổ Nhĩ khắp phòng.

Cứ tưởng là Chu Biệt Hạc đến, Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, đôi môi cong lên chưa đầy một giây, liền chuyển thành ngạc nhiên.

Nụ hôn của anh không hề bình tĩnh như vẻ ngoài, mang theo chút cảm xúc chiếm hữu. Diệp Thanh Lan vẫn chưa kịp sắp xếp lại tâm trạng của mình, cảm giác tủi thân vừa đi lại quay về, cô dùng sức đẩy anh ra.

Diệp Thanh Lan đặt tách trà xuống, không nói gì.

Anh ta và Chu Biệt Hạc, là sự khác biệt trời sinh.

Anh chờ suốt một ngày dưới ký túc xá nữ, nhưng thứ anh chờ được lại là cảnh Diệp Thanh Lan nắm tay người khác.

Diệp Thanh Lan cởi áo khoác tây trang, ngồi ở ghế mềm huyền quan để đổi giày, cô cúi đầu, phớt lờ Chu Biệt Hạc đang đứng bên cạnh, đổi giày xong thì tự mình đi vào trong.

Trong phòng tiếng gió xào xạc, hương trà Phổ Nhĩ vẫn nhè nhẹ lan tỏa, nghe thấy lời của Đoàn Sướng, Diệp Thanh Lan cảm thấy rất buồn cười, rõ ràng người ngoại tình là anh ta, vậy mà đã qua nhiều năm như vậy, từ miệng anh ta nói ra lại biến thành lỗi của cô.

Mãi cho đến khi lên xe, Diệp Thanh Lan vẫn không biết Chu Biệt Hạc có phải đang không vui hay không.

Là con trai nào có ai không thích xe chứ, gia cảnh Đoàn Sướng bình thường, ba mẹ đều là công chức, mức sống miễn cưỡng coi như là tiểu khang*.

“Là Chu Biệt Hạc.”

Anh ta theo bản năng nhấc chân, bước theo vài bước.

“Không có.”

Chị Chương vì con gái bị sốt, xin phép Diệp Thanh Lan nghỉ thêm hai ngày để chăm sóc con gái.

Giọng điệu đầy cố chấp, khiến Mạnh Kha không nhịn được quay đầu lại: “Anh đang nói gì vậy, anh có biết chồng cô ấy là ai không?”

Buổi tọa đàm kết thúc, mọi người lục tục ra về, Mạnh Kha thì ở lại, ngồi xuống cạnh Đoàn Sướng, bỏ qua những câu xã giao thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề: “Anh với Diệp Thanh Lan trước đây là bạn học sao?”

Nhưng Đoàn Sướng thì khác, đó là người yêu của cô khi tình cảm vừa mới chớm nở, anh đã tận mắt thấy dáng vẻ cô yêu Đoàn Sướng.

Trong hàng ghế sau chiếc Maybach, Diệp Thanh Lan mấy lần nhìn về phía Chu Biệt Hạc, anh lật xem tài liệu công việc, không hề đáp lại ánh mắt của cô.

Trong lòng Diệp Thanh Lan dâng lên một trận cuộn trào không thể kìm nén.

Ở Đại học Lăng, con nhà giàu nhiều như mây, trong trường đâu đâu cũng thấy siêu xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Câu hỏi của anh ta có vẻ đúng mà lại không hẳn, Diệp Thanh Lan không muốn nói nhiều, giơ tay xem đồng hồ, đứng dậy rời đi: “Xin lỗi, tôi phải ra cửa đón người rồi——”

Mấy lần cô muốn mở miệng giải thích, lại không biết bắt đầu từ đâu.

Diệp Thanh Lan chỉ có thể giữ sự lịch sự cơ bản: “Đạo diễn Đoàn cũng đến ăn cơm à?”

Việc anh ta chia tay không phải đột ngột, mà là sự chồng chất của những cảm xúc.

“Buông tay.” Diệp Thanh Lan nghiêng mặt, giọng điệu đã trở nên lạnh lùng.

Diệp Thanh Lan thở dồn dập, không thể phớt lờ nỗi khó chịu trong lòng, quay mặt đi: “Lúc ở trên xe chẳng phải anh không muốn để ý đến em sao, vậy thì dứt khoát cả đời cũng đừng để ý đến em nữa.”

Cô ấy và Đoàn Sướng cũng có thể xem như bạn bè, liên nói: “Cô ấy đã kết hôn rồi, tình cảm vợ chồng rất tốt.”

Chỉ cách một cánh cửa, Chu Biệt Hạc bước trên ánh sáng vàng trong mà mờ tối, chậm rãi đứng yên.

Dừng lại một lúc, có nhân viên phục vụ với thái độ kính cẩn tiến lại: “Cô Diệp, trong phòng riêng đã chuẩn bị trà điểm tâm và trái cây cho cô, cô có muốn vào bây giờ không?”

Cách một dải ánh sáng trong hành lang, Đoàn Sướng và Chu Biệt Hạc nhìn nhau.

“Tình cảm tốt ư…” Đoàn Sướng lặp lại mấy chữ này, cười khẩy một tiếng, “Một cuộc liên hôn môn đăng hộ đối, thì có thể có tình cảm gì chứ.”

Anh nghĩ, có lẽ đây chính là số mệnh đã định sẵn.

Vừa nãy, trong khoảng thời gian ngắn Chu Biệt Hạc dừng dưới ký túc xá nữ, rốt cuộc là đang nhìn cái gì?

Bạn cùng phòng bị dọa sợ, mờ mịt không hiểu, theo ánh mắt anh ta nhìn sang, thấy một người đàn ông trẻ ở đằng xa vừa mua một chai nước lạnh từ siêu thị đi ra.

Định mệnh đã an bài, duyên phận giữa họ không thể cắt đứt.

Rõ ràng đã là chuyện cũ từ nhiều năm trước, vậy mà cứ khăng khăng nhắc đi nhắc lại.

Chu Biệt Hạc thuận thế ôm lấy eo người trong lòng, dịu dàng nói: “Thanh Lan, không giới thiệu một chút sao?”

Vòng vết hằn đỏ do Đoạn Sướng siết vừa khéo được bàn tay ấy che phủ, thuận theo sức kéo của anh, Diệp Thanh Lan bước qua bậc cửa, từ cạnh Đoạn Sướng đi đến bên cạnh Chu Biệt Hạc.

Quả nhiên là anh ta.


Bầu không khí hơi ngưng trệ, ngay cả bóng trúc cũng không còn lay động.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Mối duyên chưa kết thúc.