Gió Xuân Ưu Ái Tôi - Chu Kính
Chu Kính
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Anh nhớ cô đến thế.
Không ngờ lại là anh ta.
Đoàn Sướng cầm tập văn kiện trắng chữ đen, nhìn người ở cách mấy bước, gần như không khác gì trong ký ức.
Chu Biệt Hạc cũng mang bánh trung thu đến, một hộp là bánh truyền thống cho các trưởng bối nhà họ Diệp, hộp kia thì là bánh da tuyết vị matcha.
Bên ngoài trà trang vang lên tiếng xe lăn bánh.
Diệp Bỉnh Sơn đang chọc con Điềm Đậu trong lồng: “Nào, ba con họ khoảng năm sáu giờ sẽ đến. Còn cháu thì sao, ở lại chỗ ông ăn bánh trung thu, hay là đến nhà họ Chu?”
Đầu ngón tay trắng như con c·ờ· ·b·ạ·ch ngọc, không mấy thành thạo, chậm rãi viết trên đùi anh hai chữ: “Ngon”.
“Ừm.” Diệp Thanh Lan vừa nói, vừa định bước qua một bậc cửa hơi cao, khẽ dựa vào cánh tay Chu Biệt Hạc, mượn lực bước qua.
Mẹ Trương nhìn một cái liền biết ngay là mua cho ai, lấy một chiếc đĩa nhỏ riêng để bày, cắt thành sáu miếng, đặt trước mặt Diệp Thanh Lan.
Chu Biệt Hạc giơ tay, vén mái tóc dài của cô ra sau vai, đồng thời thong thả nhéo nhẹ d** tai cô.
Chu Biệt Hạc kề sát hôn lên đôi mắt ướt đẫm của cô: “Mỗi ngày đều nhớ em.”
“Thế thì không vội, cả đời chỉ chụp một lần, phải chuẩn bị chu đáo mới được.” Trần Tố dịu giọng, vỗ nhẹ tay con gái mà nói.
Tưởng Tư Hiền cầm tấm thiệp mời có ghi tên hai người, tò mò: “Hai người quen nhau từ khi nào vậy, chẳng phải nghe đồn tính cách của Mạnh Kha rất lạnh lùng sao?”
Anh ôm cô từ phía sau, tiếp tục cắt cam. Diệp Thanh Lan ở trong lòng anh một lúc, cảm thấy nóng, xoay người định rời đi.
Chu Biệt Hạc cúi mắt xuống nhìn.
Trong khung trò chuyện, mẩn đỏ trên mặt cô dần dần nhạt theo từng ngày.
Cô chưa hoàn toàn say gục, kéo cà vạt của anh, bạo gan hôn một cái lên cằm anh.
Trước đây cô ấy chủ yếu đóng phim nghệ thuật, chỉ trong vài năm ngắn đã ôm trọn giải thưởng trong và ngoài nước, đây là bộ phim thương mại gia đình đầu tiên nhắm thẳng vào kỳ chiếu Tết Nguyên đán.
Diệp Thanh Lan lần đầu tiên thấy Chu Biệt Hạc xuống bếp, khác hẳn so với tưởng tượng của cô, cô nghĩ anh chắc chắn không quen, nào ngờ anh cắt trái cây vừa ngay ngắn vừa gọn gàng.
....
Eo bị cánh tay Chu Biệt Hạc siết chặt: “Đi đâu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người kiểm vé, đi vào phòng chiếu, Mạnh Kha trong bộ váy đen dài bước đến nghênh đón.
Trong mắt Diệp Bỉnh Sơn mang ý cười, nhìn cháu gái một cái. Ông là người từng trải trong hôn nhân, tự nhiên nhận ra được sự thay đổi giữa hai người, từ xa cách khách sáo đến thân mật tin tưởng, đây là việc tốt. Ông đã già rồi, hy vọng duy nhất chỉ là cháu gái sống thuận lợi, yên ấm.
“Lan Lan.” Trần Tố nhanh chóng chuyển sự chú ý sang con gái, “Con đến lúc mấy giờ?”
Trong lúc * l**n t*nh m*, Chu Biệt Hạc lùi ra một chút, nhìn gò má cô vừa đỏ bừng vừa trắng mịn, hàng mi ướt át, hơi rượu cô thở ra toàn là hương ngọt ngào.
Từ cổ họng Diệp Thanh Lan tràn ra một tiếng “Ừm” mơ hồ.
“Ba giờ con xuống máy bay, gần bốn giờ đến chỗ ông nội.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhờ ánh đèn dưới hành lang, nhìn thấy gò má của cô đã lành hẳn, sạch sẽ trong trẻo, mang theo vài phần mượt mà.
Khi đặt cô xuống, Chu Biệt Hạc không nhịn được bật cười.
Diệp Thanh Lan rút tay lại, nâng chén trà nhấp một ngụm, che giấu nụ cười nơi khóe môi.
Diệp Thanh Lan giải thích: “Dạo trước tớ đi theo dự án ở Quảng Châu, cô ấy cũng ở đó.”
Bầu không khí lặng đi trong thoáng chốc, rồi lại bị tiếng bước chân qua lại xung quanh cắt ngang.
“Thế thì cũng chẳng lạ gì.” Tưởng Tư Hiền khoác tay cô, nhướn mày cười nói, “Bảo bối, có thể đừng tỏa ra sức hút nữa được không, lỡ bẻ cong cả ảnh hậu thì chẳng hay tí nào.”
Tưởng Tư Hiền vốn phóng khoáng, dễ gần, mỉm cười đưa tay ra: “Cô Mạnh, chào cô, ngưỡng mộ đã lâu.”
Cô nghiêng người lại gần, Chu Biệt Hạc kéo cô vào lòng.
Trần Tố và Diệp Lăng Phong đi phía trước, Diệp Thanh Lan và Chu Biệt Hạc đi sau nửa bước, khi bước qua bậc cửa, Chu Biệt Hạc nắm lấy tay cô.
“Ở chỗ ông.”
...Diệp Thanh Lan khựng bước, ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Tố không nhận ra mấy động tác nhỏ dưới gầm bàn của hai vợ chồng, gắp cho Diệp Thanh Lan một miếng cá: “Lan Lan, váy cưới của con sửa xong chưa? Mẹ xem ảnh con gửi rồi, thật sự rất đẹp, định khi nào chụp vậy?”
“Tắm rồi à?”
Sau khi anh rời đi, Diệp Thanh Lan tiếp tục chuyên tâm vào công việc, thỉnh thoảng nếu tan làm sớm, buổi tối sẽ gọi một cuộc điện thoại cho Chu Biệt Hạc.
Chu Biệt Hạc nghe vậy, lấy trà thay rượu, kính Diệp Bỉnh Sơn một chén.
Diệp Thanh Lan cắn xuống, môi vô tình chạm vào đầu ngón tay anh: “Ngọt quá.”
Bước chân Diệp Thanh Lan khựng lại.
Bộ phim năm ngoái Mạnh Kha quay đã hoàn thành công tác chế tác, trước khi công chiếu có một buổi chiếu thử trong giới.
Người già lại từng trải qua một ca phẫu thuật, nên sợ lạnh rất nghiêm trọng.
Nhưng anh lại hoàn toàn không nhìn cô, dường như động tác vừa rồi chỉ là tiện tay làm, không mang theo bất kỳ sự thân mật đặc biệt nào.
Nỗi nhớ sau bao ngày xa cách gần như ăn mòn tận xương tủy, họ quấn quýt tới rất khuya, Diệp Thanh Lan mệt rã rời, chìm vào giấc ngủ sâu.
“Ừ.” Chu Biệt Hạc đưa một ngón tay ra ngăn lại, dịu giọng nói, “Anh không uống, em uống phần em đi.”
Đối với Chu Biệt Hạc, Trần Tố mỗi lần gặp một lần, là vui mừng một lần, phong thái khí độ như thế này, thậm chí còn vượt xa cả Diệp Lăng Phong thời trẻ.
Diệp Thanh Lan đáp một tiếng, đón ánh trời còn sáng mà lên lầu tắm. Ở Quảng Châu mấy ngày liền, cô mệt không ít, lại vì mẩn đỏ trên mặt nên không thể trang điểm, cả ngày đều để mặt mộc.
Diệp Thanh Lan đặt chén trà xuống: “Sắp xong rồi, có một bộ phần thiết kế vai hơi cầu kỳ, nên sửa lại cũng khá phức tạp.”
Theo lời anh ta nói, sao có thể làm bạn với tình địch, chẳng phải nên cảnh giác nhau như gà trống đen mắt hay sao?
“Được.”
Cô nhắc đến tên anh, thân thuộc và tự nhiên.
Anh cúi đầu xuống, vừa hôn cô, vừa thong thả rửa đi nước trái cây trên tay dưới vòi nước lạnh.
Vậy nên mỗi sáng sau khi rửa mặt xong và bôi thuốc, Diệp Thanh Lan đều sẽ chụp một tấm ảnh trước gương rồi gửi qua.
Trước khi đi, Chu Biệt Hạc véo má cô, nhìn rất lâu, dặn dò cô phải bôi thuốc mỡ cho tốt.
“Mẹ.” Diệp Thanh Lan kịp thời cất tiếng, đi tới.
Ánh mắt Chu Biệt Hạc lướt qua chiếc lưỡi hồng chợt lóe lên rồi rụt lại, động tác hơi khựng lại.
Cô ấy đưa hai tấm vé, Diệp Thanh Lan rủ Tưởng Tư Hiền đi cùng.
Mạnh Kha lễ độ bắt tay cô ấy: “Cô Tưởng.”
Mạnh Kha hoàn toàn không nhận ra điều khác thường, liền giới thiệu: “Đạo diễn Đoàn, đây chính là hai người bạn mà tôi xin anh vé mời. Thanh Lan, cô Tưởng, đây là đạo diễn phim chúng tôi, họ Đoàn.”
“Chu Biệt Hạc...”
Cùng lúc đó, quan hệ với Mạnh Kha cũng gần gũi hơn trước một chút.
Tắm rửa, sấy tóc, đắp mặt nạ, đợi đến khi cô xuống lầu thì trời đã chạng vạng tối.
Cô choáng váng dựa vào vai Chu Biệt Hạc, nghe thấy anh trong làn gió đêm, đúng mực chào tạm biệt Diệp Bỉnh Sơn và vợ chồng Diệp Lăng Phong.
Mùi hương dầu gội hoa hồng nồng nàn theo đó bay tới.
Chiếc xe trong đêm yên ả lái thẳng về Lục Khê, chị Chương còn đang nghỉ phép, cả căn biệt thự yên tĩnh.
Khóe môi anh khẽ nhếch, thản nhiên nắm lấy tay cô, dùng đầu ngón tay cô viết: “Trên xe còn có mấy vị khác.”
Trong căn biệt thự rộng lớn chỉ có hai người họ, ánh đèn phòng khách sáng rõ, khiến âm thanh khi hôn càng trở nên rõ rệt.
Dưới màn đêm, dáng người đàn ông cao lớn, sang quý, đang nói chuyện cùng Trần Tố và Diệp Lăng Phong.
Sau khi lần lượt chào tạm biệt, Trần Tố và Diệp Lăng Phong rời đi trước, bước chân Diệp Thanh Lan như giẫm trên mây đi đến bên cạnh xe, được Chu Biệt Hạc bế lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Thanh Lan thở không ra hơi, ngửa người ra sau muốn tránh đi một chút, nhưng thân thể lại bị giữ chặt, mềm nhũn ngã vào người Chu Biệt Hạc.
Diệp Bỉnh Sơn chỉ có mỗi một đứa cháu gái này, đương nhiên hy vọng Trung thu cô có thể ở bên cạnh. Nhưng hiện nay đã khác trước, ông nhấc lồng chim xuống, ân cần nhắc nhở: “Nếu các cháu không đến, thì quà lễ đã gửi đi chưa?”
Anh cúi người vào khoang xe chật hẹp, bóp cằm Diệp Thanh Lan, giọng trầm khàn: “Nhóc say rượu, uống rượu để lấy can đảm phải không?”
Vừa hay Chu Biệt Hạc ngồi xuống bên cạnh cô, tay phải cô cầm chiếc nĩa nhỏ, tay trái đặt lên đùi anh.
Trần Tố cả đời này chưa từng đi làm một ngày nào, nên với những lời này của bà, Diệp Thanh Lan đã sớm miễn dịch: “Ông nội đang đợi hai người đấy, mau vào đi thôi.”
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh mới biết mình nhớ cô đến thế.
Người đàn ông xắn tay áo sơ mi đến khuỷu tay, tao nhã cao quý, đang đứng trước quầy bếp cắt táo và cam.
“Vất vả rồi.” Trần Tố xót xa xoa tóc cô, “Con xem con kìa, ngày nào cũng đi công tác, công việc này sao mà khổ thế, hay là đừng làm nữa đi…”
“Đạo diễn Đoàn.” Mạnh Kha gọi anh ta, “Bạn tôi đến rồi.”
“Lan Lan uống say rồi đấy.” Trần Tố lo lắng cho con gái, dặn dò, “Về nhà cho nó uống ít canh giải rượu, không thì mai dậy thế nào cũng đau đầu.”
“Đặt vali xuống nghỉ ngơi đi, muốn ăn gì thì nói với bác Nguyên của cháu.”
Diệp Thanh Lan nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh trong bóng tối, như ma xui quỷ khiến nói: “Anh không nhớ em sao?”
Chỉ mới hai tiếng trước thôi, anh nhéo tai cô, mặt cô còn đỏ lên.
Chu Biệt Hạc nhét một miếng cam vào môi cô, đôi môi đỏ mọng được thấm ướt, anh tựa vào sofa, tay mở khóa cài sau lưng cô, áp trán vào trán cô: “Vừa nãy không phải em còn nói nhớ anh sao?”
Anh đã nói với cô trên WeChat rằng sẽ đến lúc sáu giờ rưỡi, nhưng lại đến sớm hơn mười lăm phút.
Tai và cổ Diệp Thanh Lan đỏ bừng, bị ôm đến sofa.
Chu Biệt Hạc tạm ở lại Quảng Châu một ngày
Vội vội vàng vàng, việc quay phim kết thúc vào đêm trước Trung thu, mọi người cũng có thể trở về Lăng Giang để cùng gia đình đón tết đoàn viên một cách trọn vẹn.
“Ừ, đúng thế.” Mẹ Trương bưng rượu quế hoa lên, cười nói, “Tôi cũng đang chờ để xem đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh sáng trong phòng khách quá sáng, chưa bao lâu cô mở mắt, theo tiếng động đi tìm Chu Biệt Hạc.
Địa điểm chiếu thử ở một rạp phim phía đông thành phố, để đảm bảo không bị lộ thông tin, công tác an ninh được làm rất nghiêm ngặt, mỗi người đều phải kiểm vé bằng tên thật để vào.
Diệp Thanh Lan ăn một miếng, thấy ngon, lại ăn thêm hai miếng nữa.
“Ông nội.” Diệp Thanh Lan xách một hộp bánh trung thu Quảng Đông, đưa cho bác Nguyên, “Ba mẹ cháu đâu, họ không đến ăn tết sao?”
“Thanh Lan.”
Diệp Thanh Lan không biết anh đang nhìn gì, mở mắt ra lại chạm vào ánh mắt ảm đạm của Chu Biệt Hạc, họ chưa từng thử tư thế này, có phần sâu, khi chậm rãi tiến vào, như thể cả hơi thở trong cổ họng cô cũng bị ép ra ngoài.
Diệp Thanh Lan giới thiệu với cô ấy: “Đây là bạn tôi, Tưởng Tư Hiền.”
Xuyên qua những tia sáng lơ lửng, ánh mắt anh ta thẳng tắp rơi xuống người Diệp Thanh Lan.
Diệp Thanh Lan tưởng là Trần Tố và Diệp Lăng Phong đến, liền đi ra mở cửa, dưới gốc cây ngô đồng không chỉ có xe của Diệp Lăng Phong dừng lại, mà còn có cả xe của Chu Biệt Hạc.
Rượu quế hoa này là mẹ Trương tự ủ, Diệp Thanh Lan tự rót cho mình một ly, lúc định rót cho Chu Biệt Hạc thì chợt nhớ ra: “Hôm nay thầy Bách nghỉ phải không?”
“Thanh Lan.” Anh ta khẽ mỉm cười, tràn đầy hoài niệm, “Đã lâu không gặp.”
Diệp Bỉnh Sơn nghe vậy, cười vui vẻ: “Không tiếc đâu, trong hầm rượu còn nhiều lắm, các cháu mang hai vò về đi.”
Rõ ràng đã sống một mình nhiều năm như vậy, mà nay khi cô không ở đây, anh lại chẳng thể ở nổi trong Lục Khê.
Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, nghe thấy tiếng nước róc rách từ vòi phía sau.
Cô vẫn nhớ lời hẹn với Mạnh Kha, trước khi ngủ nhắm mắt thì thầm với Chu Biệt Hạc, bảo anh giúp mình đặt báo thức.
Thu phân đã qua, ngày ngắn đêm dài, sắc trời so với mùa hè tối nhanh hơn nhiều.
Hai người buông tay ra khi vào tới sân, trò chuyện với Diệp Bỉnh Sơn một lúc, mẹ Trương chuẩn bị xong cơm, mời mọi người sang phòng ăn.
Anh kẹp một lát táo mỏng, đưa đến bên môi cô: “Nếm thử xem có ngọt không.”
Mạnh Kha thường ngày quay phim chạy khắp nơi trong cả nước, đã giới thiệu cho Diệp Thanh Lan mấy quán ăn tư nhân ở Quảng Châu, hai người bởi vì cùng ở nơi xa nhà làm việc chung, liền cùng nhau đi ăn.
Cô ngậm miếng cam, chủ động nghiêng mặt hôn Chu Biệt Hạc, múi cam quấn quyện trong môi răng, cô cảm nhận hơi thở của anh trở nên trầm nặng, lực đạo ôm giữ thân thể cô cũng siết chặt hơn.
Sau vài câu xã giao ngắn, Mạnh Kha dẫn hai người đến chào đạo diễn, trong phòng chiếu mờ tối, trên màn hình lớn ánh đèn xanh lam mờ ảo như đáy biển, bên cạnh hàng ghế đầu, một người đàn ông có khí chất nghệ sĩ mà lại có vẻ lười nhác, mặc áo len màu sẫm, đang cùng nhân viên bên cạnh đối chiếu quy trình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh từ nước ngoài trở về, giữa hai người không còn chênh lệch múi giờ, trò chuyện trên WeChat tiện lợi hơn nhiều.
Trên chuyến bay từ Quảng Châu về Lăng Giang, hai người ngồi cùng nhau, Mạnh Kha nhắc đến chuyện này, mời Diệp Thanh Lan cùng đi xem.
Ánh mắt Chu Biệt Hạc hơi nhướng lên, khẽ nói: “Lát nữa rửa.”
Diệp Thanh Lan xuống xe vào cửa, tháo giày cao gót, nằm xuống sofa.
“Tiếc thật, rượu mẹ Trương ủ thơm lắm đó.”
Chu Biệt Hạc gật đầu, tay ôm lấy Diệp Thanh Lan, dịu dàng nói: “Con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, mẹ yên tâm.”
Diệp Thanh Lan gửi tin nhắn hỏi Chu Biệt Hạc về sắp xếp Trung thu, ý của anh ấy là, có em trai anh ở nhà, nên anh sẽ cùng cô đến chỗ Diệp Bỉnh Sơn ăn tết.
“....”
“Đi rửa mặt.” Diệp Thanh Lan tựa vào bàn bếp, “Anh nóng quá…”
Tháng mười ở Lăng Giang vẫn chưa hạ nhiệt, ban ngày vẫn nóng, chỉ sáng tối có chút lạnh. Diệp Thanh Lan mặc một chiếc sơ mi dài tay vải gai màu xanh sương mỏng, bên trong phối sơ mi trắng, vừa bước vào trà trang, cô nhìn thấy Diệp Bỉnh Sơn đã mặc áo len mỏng.
Thật quá đáng…
“Ừm?” Chu Biệt Hạc giữ vững chút lý trí cuối cùng, hôn lên đầu ngón tay cô, dịu dàng hỏi, “Là nhớ anh đến vậy sao?”
Anh nắm tay cô, từng chút một đưa xuống áp lên bụng dưới của cô.
Quảng Dụ vẫn thỉnh thoảng chạy tới phim trường, thấy hai người bọn họ hòa nhã nói chuyện, thậm chí còn thấp thoáng có cảm giác thân thiết, thì vô cùng không thể hiểu nổi.
Cô trông như rất vô tội.
Máy bay hạ cánh lúc ba giờ chiều, Diệp Thanh Lan không về nhà mà kéo vali đi đến trà trang thăm Diệp Bỉnh Sơn trước.
Ăn kèm với cua tươi, Diệp Thanh Lan uống tổng cộng ba bốn chén rượu quế hoa, rượu mẹ Trương ủ, bản thân cô cũng chẳng biết nồng độ thế nào, chỉ thấy ngon, ngọt và đậm đà thơm nồng, kết quả là còn chưa kịp lên xe, bước chân đã bắt đầu loạng choạng.
Người đàn ông được gọi là “Đạo diễn Đoàn” nghe tiếng liền ngẩng đầu lên.
Khi nhìn rõ khuôn mặt anh ta, giữa chân mày Tưởng Tư Hiền khẽ động, không kìm được mà nhíu mày.
Chương 45: Anh nhớ cô đến thế.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.