Giờ Xanh - Nghiêm Tuyết Giới
Nghiêm Tuyết Giới
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Chương 42
“Không cần. Tôi từng làm trị liệu laser biết bao lần rồi, chẳng lẽ lại sợ chuyện này?”
“Giờ thì cho tôi xem được chưa?” Cô cố quay đầu lại. “Không thì tôi thật sự lo cậu sẽ xăm hình cức lên người mình đấy.”
“Còn chưa ngủ à… hay là có tâm linh tương thông, chờ tôi ở đây?”
“Tôi đã dùng cả học kỳ này để quen với việc không gặp em. Vậy mà giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu… thật sự rất mệt, em có biết không…”
Cậu thuận theo, nói:
Trùng hợp là, đêm đó Đào Như Chi chưa ngủ. Cô uống một ly trà sữa vào ban ngày nên vẫn còn tỉnh táo, đeo tai nghe ra ban công học thuộc từ vựng tiếng Anh.
Nhưng cậu vốn không phải thợ xăm chuyên nghiệp, vẽ tay đòi hỏi kỹ thuật điêu luyện, huống chi đã bao lâu rồi cậu chưa từng chạm đến cây kim xăm.
Đào Như Chi chẳng mấy để tâm, xua tay:
Cô dậy gần như cùng lúc với bố mình. Vừa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng Đào Khang Sanh đi lại bên ngoài cửa, tiếp theo là tiếng ông gọi Lâm Đường Quyên, chỉ độc một chữ “Quyên”. Một tiếng gọi nhẹ nhàng, thân thương đến mức Đào Như Chi thoáng ngỡ ngàng, mãi mới nhận ra ông đang gọi ai.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu thực sự đã nghĩ đến chuyện sẽ làm như vậy.
Câu sau là hỏi Đào Như Chi.
“Thật sao, vậy thì làm phiền cậu rồi. Tôi không cần cậu tiễn.”
Cánh cửa ban công mở hé, gió đầu xuân lùa qua, làm chiếc chuông gió khẽ lay động phát ra âm thanh lảnh lót. Cô ôm chiếc ly quay trở lại phòng, nhưng khi đi ngang qua cửa phòng Lâm Diệu Viễn, cô chợt khựng lại.
Và thế là, Đào Như Chi cũng bật cười.
“Nói mới nhớ…”
“Chị gái.”
Lâm Diệu Viễn cẩn thận kiểm tra một lượt, dùng hai ngón tay khẽ kéo mép quần jeans nhắc nhở:
Đào Như Chi rời khỏi giường, cầm ly đi xuống bếp lấy nước.
“…Việc gì?”
Cô dựng thẳng lưng, ngẩng đầu, đôi mắt vì bất ngờ mà tròn xoe, lộ ra vẻ ngơ ngác không che giấu.
Đào Như Chi mỉm cười, gắp lại con tôm vừa rớt, dịu dàng nói vào màn hình:
Cậu thoáng sửng sốt, rồi nửa đùa nửa thật:
Lâm Đường Quyên còn buông lời trêu chọc:
Bước vào trong, Đào Như Chi có cảm giác như mình lạc vào một gánh xiếc nhỏ. Tường và trần đều sơn đỏ son, những chiếc vòng bắt giấc mộng đủ màu sắc buông xuống, thú nhồi bông hình sư tử và chú hề được đặt nơi góc tường, các kiểu hộp nhạc đủ hình dáng lấp kín tủ kệ.
Khi mọi thứ đã đâu vào đấy, chương trình Giao thừa cũng vừa bắt đầu.
Không chỉ ở thắt lưng, mà cả xương quai xanh, sau tai, cổ tay, trước ngực… Khắp cơ thể cô.
Đào Như Chi không muốn nghe thêm nữa.
“Không được, dì phải gọi nói nó một trận.”
Vào ngày ba mươi Tết, Đào Như Chi tỉnh dậy rất sớm.
Ba ngày sau, vào ban đêm, Lâm Diệu Viễn mượn được chìa khóa tiệm xăm của anh trai Đại Chu, đợi tiệm đóng cửa mới đưa Đào Như Chi vào.
“Ừ.”
Một nét sổ thẳng, một nét phẩy nghiêng, lại một nét sổ nữa…
“Vâng ạ.”
Chương 42: Chương 42
“Nếu có người nào ưng ý thì cứ nói riêng với dì, dì giúp con xem xét, không cần báo cho bố đâu.”
Nên sau cùng, cân nhắc đi lại, cậu vẫn chọn cách chuyển hình bằng giấy can.
Cậu gỡ mũ lưỡi trai xuống, mái tóc khẽ bay trong làn gió đêm, nháy mắt với cô:
Trước mặt cô, ông vẫn luôn gọi là “dì Lâm”, cho dù họ đã là vợ chồng.
“Ờ, vốn là tính thế. Nhưng mà bị mẹ tôi chỉ đích danh bắt về đưa tiễn em đấy.”
Ban đầu, cậu từng nghĩ sẽ vẽ tay. Nếu làm vậy, đó sẽ là một tác phẩm hoàn toàn do cậu kiểm soát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đợi tôi xăm xong, em sẽ biết thôi.”
Cô nằm sấp xuống, thản nhiên kéo tay áo T-shirt lên một bên, để lộ phần thắt lưng.
“Con bé còn nhỏ.”
“Em…?”
Đào Như Chi cũng bật cười đáp lại:
Cảm giác lúc ấy khiến cô thấy như đang sống lại một đêm của hai năm trước. Khi ấy, cô còn mông lung, hoang mang về tương lai. Giữa khoảng thời gian lo âu đến nghẹt thở ấy, có người nhẹ vỗ vào lưng cô, ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng hỏi: “Tôi biết một cách có thể xoa dịu lo lắng. Cô có muốn đi với tôi không?”
Chỉ là, cho đến giờ phút này, Đào Như Chi vẫn chưa được nhìn thấy rốt cuộc anh muốn xăm cho cô hình gì.
Đào Như Chi lập tức đè nén niềm vui sướng trong lòng, đáp lời với vẻ điềm nhiên như không:
Đào Như Chi cũng nhìn theo.
Cô nhìn chăm chăm vào khoảng tối ấy, bỗng chạy về phía trước, nắm lấy cổ tay Lâm Diệu Viễn đúng lúc cậu định đẩy cửa phòng.
“Tôi muốn khoảnh khắc đầu tiên em nhìn thấy nó… là khi nó đã nằm trên da em rồi.”
Và cũng nhờ cuộc gọi ấy, trước ngày Đào Như Chi bay sang London đúng một tuần, căn phòng trống cạnh bên cuối cùng cũng vang lên tiếng động.
Cánh cửa phòng cậu cũng im lìm mở hé, giường chiếu gọn gàng không một nếp nhăn.
Nhưng vừa mới đeo tai nghe vào, cô lại mơ hồ nghe thấy giọng Lâm Diệu Viễn từ phía sau:
Kỳ nghỉ hè trước ngày lên đường trở thành khoảng thời gian bận rộn nhất, suốt hai tháng trời, Đào Như Chi chẳng đi đâu, chỉ quanh quẩn ở Bạch Hà lo xong xuôi mọi chuyện.
“Lỡ tôi muốn xăm tên tôi lên người em thì sao?”
“Con nhận được suất trao đổi sang Anh vào năm ba rồi. Con muốn đi, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của bố với dì.”
Đào Như Chi hơi sững lại.
Đôi đũa của Đào Như Chi đang gắp đồ ăn khựng lại giữa không trung.
Tên tiệm là “Lạc Viên” (Thiên đường).
“Cậu cứ thử xem.”
Đào Như Chi đặt đũa xuống, nghiêm túc nói:
“Thằng nhóc này thật sự là đang yêu à? Cả mùa hè cũng không về… bình thường thì thôi đi, nhưng giờ Như Chi sắp đi rồi…”
Đó là nơi cô định xăm.
Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên đều cười tươi roi rói:
“Tôi muốn để cậu chọn hình xăm đầu tiên cho tôi.”
“Em có muốn suy nghĩ thêm không?”
Hành động của cậu… cẩn thận đến mức lạ thường. Thông thường, chẳng phải nên dùng cả lòng bàn tay xoa đều hay sao? Nhưng cậu thì không. Như thể cố ý tránh tiếp xúc nhiều với làn da cô, chỉ dùng đầu ngón tay quen viết nên những dòng chữ đẹp đẽ từ tốn lướt dọc theo đường cong eo cô. Giống như đang xác định lại vị trí cần xăm, lại giống như đang viết lên lưng cô một dòng chữ nắn nót, ngay ngắn, chuẩn mực như trên bảng đen.
胸のささやきが(Lời thì thầm trong tim này)
“Giá mà Diệu Viễn cũng ở nhà thì tốt biết mấy. Thằng bé đột nhiên nói không về được…”
Đào Như Chi giật nảy, run rẩy quay người lại.
Khi cả phòng ký túc biết cô sắp đi trao đổi, ai nấy đều mừng rỡ, nhất là Lận Giai Duyệt, còn trêu rằng cô nhớ ăn nhiều “đồ Tây” vào nhé.
“Liệu hôm nay có ăn mì gói không nhỉ? Không biết ở Kinh Kỳ còn nhà hàng nào mở không…”
Cô đang nhai thức ăn, vừa nhồm nhoàm vừa đáp:
“Còn tuỳ cơ địa. Dù sao cũng sẽ đau chút ít.” Cậu rất bình thản, như sẵn sàng để cô đổi ý bất cứ lúc nào.
Sau đó là cả một chuỗi việc phải chuẩn bị: xin visa, đặt vé, liên hệ thuê nhà qua trung gian…
“Tính nó giống em mà, mấy dịp Tết nhất thế này nó cũng không quá để tâm.”
“Vâng, cậu ấy năm nay cũng không về, tụi con tìm đại một chỗ gần trường.”
Cô khe khẽ lặp lại câu ấy trong đầu, thì bất chợt vai bị ai đó nhẹ nhàng vỗ một cái từ phía sau.
Đào Như Chi lúc này mới hỏi:
Trên máy còn để sẵn một đ ĩa vừa phát lúc nãy. Thôi thì cứ nghe cái này vậy.
Kim máy than từ từ nâng lên rồi nhẹ nhàng hạ xuống mặt đ ĩa.
Đến nỗi Lâm Diệu Viễn nhìn thấy cũng bật cười thành tiếng.
Cậu khựng lại.
Đào Như Chi nhìn chăm chú vào khoảng không trống trải ấy, ánh mắt thản nhiên, lặng lẽ khép cánh cửa lại.
Cửa lớn khép lại, phòng khách lại trở về yên ắng, họ đã cùng ra ngoài mua đồ ăn cho bữa tối nay.
Đây cũng là lần đầu tiên hai người họ được đón giao thừa bên nhau, không còn phải xa cách đôi nơi. Lẽ ra nên là một cái Tết đoàn viên trọn vẹn, thế nhưng…
“Gọi video cho Diệu Viễn xem thử nó ăn gì rồi.”
そばにいても(dù ta ngay bên cạnh nhau)”
Có lẽ không phải chọn vì nhạc hay, mà là vì bìa đ ĩa đẹp.
Xăm đến kín người.
Đào Như Chi hơi chống tay ngồi dậy, mở nút quần, kéo cạp quần xuống thấp một chút.
“Có đau không?”
“Giúp tôi một việc.” Đào Như Chi hạ thấp giọng, như sợ đánh thức hai người lớn đang ngủ trong phòng chính.
Cuối cùng, cậu vẫn nghiêm túc thiết kế riêng cho cô một hình xăm. Dù thời gian có phần gấp gáp, cậu vẫn cảm thấy bản thân đã vẽ ra một bản thiết kế vô cùng hài lòng.
Đào Như Chi do dự một lúc. Cô bắt đầu thấy hối hận vì đã cho cậu đặc quyền ấy, cảm giác như cậu đang được đà lấn tới.
Lâm Đường Quyên vừa nghe vậy, mắt lập tức tròn xoe:
Và đêm nay, cảm giác khó chịu ấy lại quay trở về.
Màn trình diễn trên tivi kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội. Trẻ con dưới lầu cười đùa chạy qua, tiếng bước chân lóc cóc như gõ nhịp vui tươi lên lòng phố.
“Anh thì lại chẳng nghĩ đến chuyện đó.”
“言えない/言えない(Không thể nói ra… không thể thốt thành lời
Khi quay một vòng xong, ống kính dừng lại ở người đối diện cậu, là Lý Thần.
Lâm Đường Quyên cười phá lên, trêu:
“…Vậy sao cậu không nhắc tôi đổi quần trước khi ra khỏi nhà?”
Trước đây vào mùa đông, Đào Như Chi từng mua một tuýp kem dưỡng tay của vaseline, nhưng chỉ bôi đúng một lần rồi vứt vào ngăn kéo. Vì cô phát hiện mình ghét cảm giác dính dính mà vaseline để lại trên da, như thể dịch nhầy của một con ốc sên trườn qua, khiến da dẻ trở nên nặng nề, bức bối.
“Tất nhiên là đi rồi!”
“……” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi Lâm Diệu Viễn hỏi cô muốn xăm gì, cô chỉ đáp:
Ngay khi cô vừa xoay đầu, sắp nhìn thấy hình mẫu, Lâm Diệu Viễn giơ tay che lấy mắt cô.
Mà đây lại là hình xăm đầu tiên của cô—cậu không cho phép mình phạm bất kỳ sai sót nào.
Cậu nghiêng đầu, ra hiệu cô nằm lên giường.
Bên ngoài, pháo hoa nở rộ tưng bừng như bản nhạc mở màn cho một năm mới rực rỡ.
“Cần phải giữ bí mật đến vậy sao?”
Cô ấn nút.
Ông lấy điện thoại nhắn tin, chưa đầy một lúc, Lâm Diệu Viễn đã chủ động gọi đến.
“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới!”
Lâm Đường Quyên lại cười cười, nhẹ nhàng nói như thể chẳng bận lòng:
Đào Như Chi quay phắt lại. Sau lưng đã trống trơn. Cậu đã quay về phòng. Bức rèm trắng lay động nhẹ dưới làn gió lướt qua theo bước chân cậu.
“Vậy là được rồi chứ?”
Chỉ là, Lâm Diệu Viễn vẫn chưa quay về.
Một bàn tay đột ngột thò vào trong khung hình, là tay của Lâm Diệu Viễn, cậu khẽ vỗ nhẹ lên đầu Lý Thần.
Bố đang nấu ăn trong bếp, dì Lâm phụ giúp bên cạnh, còn Đào Như Chi vẫn như thường lệ, sắp bát đũa lên bàn.
Cậu vẫn không buông tay.
Nửa cuối năm hai, Đào Như Chi dồn hết tâm sức vào học tiếng Anh. Lúc nộp đơn chỉ cần điểm tiếng Anh trong trường, nhưng cô biết chừng đó chưa đủ. Cô thi thêm IELTS, đặc biệt tập trung luyện nói, cuối cùng đạt được band 8 chấm, vừa đủ để khiến cô hài lòng.
Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên nhìn nhau, không hề do dự, đồng thanh vui mừng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người mở tivi như một thứ nhạc nền, ngồi lại quanh bàn, vừa ăn vừa trò chuyện.
Đào Như Chi phối hợp gật đầu:
Giữa khúc hát, Lâm Diệu Viễn đã đeo găng tay và khẩu trang, bê bộ dụng cụ tiến đến.
Không chờ Đào Như Chi ngăn lại, bà đã nhanh nhẹn đứng dậy khỏi ghế sofa, bước ra ban công gọi điện cho Lâm Diệu Viễn.
“Ôi trời, không phải cố ý đâu ạ! Chị ngồi xa quá, màn hình nhỏ nên em không thấy!”
Màn hình hiện lên khuôn mặt Lâm Diệu Viễn, gần như chiếm trọn khung hình, cậu ghé sát ống kính, cười cười chào “hi”, rồi xoay máy quay một vòng, tiếng người ồn ào, ánh đèn vàng vọt, tường dán tranh thần tài có vẻ là một quán ăn nhỏ.
Lâm Đường Quyên cười xòa, thoải mái nói: “Ai rồi cũng đến tuổi biết yêu mà, đúng không Như Chi?”
Trong lúc Lâm Diệu Viễn chuẩn bị dụng cụ, Đào Như Chi đi dạo quanh, nhàm chán nhìn mấy chiếc bìa đ ĩa. Đ ĩa nào cô cũng chưa từng nghe, nhưng cái nào cũng đẹp đến lặng người.
Trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng trống và guitar điện du dương… nghe rất quen.
“Quên mất.”
Đào Khang Sanh sửng sốt:
Nhưng đó chỉ là tưởng tượng.
Cậu trở về vào một đêm rất khuya, không báo trước. Khi cả nhà đã say giấc, cậu đeo một chiếc túi đeo vai đơn giản, lặng lẽ bước vào cửa.
“…”
“Phải thấp nữa à?”
“Cậu quyết định giúp tôi đi.”
Đây cũng là lần đầu tiên cô và Lâm Đường Quyên có khoảng thời gian dài bên nhau như vậy, bà không phải đi công tác Nhật, cô cũng tạm rời trường lớp. Khoảng cách giữa hai người, qua từng ngày ở cạnh, đã dần thu hẹp. Khi có thời gian rảnh, hai người còn rủ nhau đi làm tóc, làm móng, hay ra phố dạo chơi. Thỉnh thoảng có thêm cả Đào Khang Sanh, ba người sẽ cùng nhau đi picnic hoặc câu cá.
“Cậu biết xăm mà, đúng không?”
“Cũng chẳng phải tôi muốn tiễn em.”
“Chắc cậu ấy bận thật đấy dì ạ. Ở Kinh Kỳ cũng chẳng liên lạc gì mấy.”
Đoạn sau đột ngột bị cắt đứt.
“Ít nhất còn KFC với McDonald’s mà.”
Buổi tối, bên ngoài cửa sổ đã lác đác vang lên tiếng pháo hoa nôn nóng, sớm hơn nửa đêm vài tiếng, nổ lách tách liên hồi, nhuộm bầu trời đêm Bạch Hà thành những mảng sáng sáng tối tối đan xen nhau.
“Coi như quà tạm biệt.”
Lâm Đường Quyên có phần kinh ngạc. Một tối cuối hè, khi cả nhà ngồi xem tivi, bà khẽ thì thầm:
Đào Khang Sanh chau mày lo lắng:
“Lo học đi, sinh viên thì vẫn là học sinh.”
Cuối kỳ, cả nhóm lại kéo nhau về quán ăn lần đầu từng tụ họp, coi như bữa tiễn cô lên đường.
Khu vực bên trong là nơi xăm, có hai chiếc giường cách vách nhau. Một góc là máy phát đ ĩa than, phía sau là cả một tủ đ ĩa.
“Quay người đi.”
Đào Khang Sanh lập tức nghiêm mặt:
Cô có muốn đi với tôi không?
“Thế thì… bắt đầu đi.”
Giọng cậu nh ỏ dần, mềm như gió lướt qua tai:
Lâm Đường Quyên hỏi trước:
“Ừm…” Cậu liếc nhìn một cái, biểu cảm bị khẩu trang che khuất, không rõ là gì, chỉ nhanh chóng dời mắt, lấy ra một mẫu hình đã in sẵn, là mẫu cậu tự tay vẽ cho cô.
Lý Thần ghé sát vào ống kính, vui vẻ vẫy tay:
“Còn chị tôi nữa đấy, cậu quên rồi à?”
“Em còn tưởng thằng nhóc kia có người yêu nên mượn cớ không về ăn Tết đấy chứ, tính gặng hỏi cho rõ ai ngờ đúng là đi ăn với bạn thật.”
“Tôi cứ tưởng cậu định không về nữa cơ.”
“Cạp quần cao quá, thao tác không tiện.”
Đào Như Chi nhắm mắt, nghiêng đầu lắng nghe, rồi từ từ nhớ ra… hình như là bản nhạc cô từng nghe ở quán nhậu ở Onomichi. Lâm Đường Quyên từng nói tên bài hát là “Đôi ta ướt đẫm dưới ánh trăng”.
“Nhưng mà… vẫn là…”
“Hai đứa cùng nhau ra ngoài ăn à?”
“Phạt cậu tự uống ba ly.”
“Chúc mừng năm mới chú, dì ơi!”
Đào Khang Sanh tiếc nuối nói:
Chương 42: Chị gái (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Diệu Viễn cần thoa vaseline lên thắt lưng cô để chuyển hình. Ngón tay đeo găng y tế của cậu khẽ chạm vào phần da ngay dưới sống lưng cô.
Biên tập: Đi Đâu Đấy
Cậu đã không trở về.
Lý Thần trong điện thoại vội vàng nhận lỗi, rối rít:
Đào Khang Sanh gõ nhẹ đũa vào thành bát cô:
Cả thế giới như được phủ kín bằng niềm vui.
Cô quay lưng lại, nhét tai nghe vào tai, vừa giận vừa bất lực nghĩ: Đã lâu không gặp, vậy mà chẳng thể nói với nhau đôi ba câu đàng hoàng, mở miệng là làm tổn thương nhau.
Biến hình xăm thành bùa chú, một lời nguyền, khiến em vĩnh viễn không thể dứt bỏ tôi.
Cuối cùng, mọi người cùng nhau gửi lời chúc, vừa cười nói vừa kết thúc cuộc gọi trong tiếng cười rộn rã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng cuối cùng, cô vẫn buông một tiếng thở dài nhẹ, cam chịu mà quay đầu lại, nằm sấp xuống:
“Ừ. Tôi muốn xăm. Phải là cậu xăm cho tôi. Là cậu nói trước đấy, còn nhớ không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.