Giở Trò - Thuần Bạch
Thuần Bạch
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 78: Nụ cười của em khắc sâu trong tâm trí
“Kỳ Tỉnh, em vẫn chưa từng nghe anh nói yêu em.”
Đây chính là điều mà trợ lý Trần từng nói với cô, rằng nếu còn quan tâm đến Kỳ Tỉnh thì biết những chuyện này cũng chẳng sao.
Gió lay động tán cây phát ra tiếng xào xạc, cô gái ngồi dưới gốc cây mặc bộ đồ dân tộc mua từ nơi này, làn da trắng nõn dưới ánh sáng càng trở nên rực rỡ.
Cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh.
Một câu nói này lập tức gợi lên không ít ký ức, Diệp Phục Thu suy nghĩ một chút, bỗng vẫy tay với anh: “Quà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quá trình làm mực Huy Châu tạm dừng trong nửa tháng để hấp thụ độ ẩm. Trong khoảng thời gian này, Diệp Phục Thu coi như mình đang du lịch trên núi, sống những ngày tháng nhàn nhã như người già đi dưỡng lão nghỉ hưu.
“Đương nhiên là em không biết.” Kỳ Tỉnh ôm chặt cô, hận không thể gói cô lại rồi nhét vào lòng. Rõ ràng vừa kể về biết bao khổ đau giữa ranh giới sống c·h·ế·t, vậy mà mặt mày của anh hoàn toàn thư thái, giọng điệu vẫn luôn ẩn chứa ý cười. “Bởi vì Thu Thu của anh còn bận chịu khổ mà.”
Lỡ như kết quả không như mong muốn thì sao? Thầy Tiểu Đơn, ông cụ Đơn, còn cả bao nhiêu người trong thôn đều đang trông đợi.
“Cô gái, mười lăm tệ một bó hoa tươi, mua tặng bạn trai đi?”
Diệp Phục Thu có cảm giác thành tựu mãnh liệt, hài lòng với sự mất kiểm soát của anh, hài lòng với cả sự sụp đổ của anh.
Diệp Phục Thu cũng nhận ra điều đó. Anh không còn chứng cuồng loạn nữa mà chỉ cầm đồ vật của cô mà nhìn chằm chằm.
Cây cối trong rừng rậm rạp chằng chịt, cô vừa bước vào đã như bị màu xanh nuốt chửng.
“Bây giờ, em muốn dũng cảm thêm một lần nữa.” Vì anh, vì tương lai của chúng ta, mạnh mẽ bước về phía trước.
Diệp Phục Thu lắc đầu, nước mắt thấm ướt áo anh.
Cô túm lấy vạt áo anh, hàng mi ướt khẽ run rẩy, nói: “Lúc đột ngột quyết định nghỉ việc, bất chấp tất cả để vác máy quay lên rừng, cuối cùng em cũng hiểu cảm giác vui sướng khi sống vì chính mình mà họ nói là như thế nào.”
Thử một chút thì sao chứ?
Kỳ Tỉnh tràn đầy vẻ đắc ý, hận không thể công bố cho cả thế giới biết. Dù Diệp Phục Thu hơi xấu hổ nhưng cũng không phủ nhận nữa, mặt cô đỏ bừng, kéo chàng trai còn đang quay đầu nói chuyện chạy lên lầu.
Vừa dứt lời, Kỳ Tỉnh lập tức ôm chặt cô vào lòng, anh cúi đầu, dùng chóp mũi cọ nhẹ vào mũi cô, ánh mắt sâu thẳm nghiêm túc và nói trước khi hôn cô.
Hàng mi của anh rủ xuống, ánh mắt trầm đi đôi chút. “Là anh quay về quá muộn, tất cả đều là lỗi của anh.”
“Trong khu rừng phía trước.” Kỳ Tỉnh tựa vào tảng đá, dáng vẻ lười nhác: “Không phải trước đây đã nói rồi sao? Sẽ để em có thể nhìn thấy hoa mỗi ngày.”
Cô rũ mắt nhưng vẫn mỉm cười, đôi mày giãn ra, ửng lên vẻ thẹn thùng và hạnh phúc.
Cô cảm nhận được bàn tay to lớn của Kỳ Tỉnh siết chặt sau gáy cô không thể kìm chế nổi.
“Nếu đồng ý, chiếc nhẫn của bạn trai cũ em sẽ là của anh.”
Cô cảm thấy cực kỳ áp lực.
“Em làm gì thế?”
Diệp Phục Thu ngồi một lúc mệt nên đứng dậy hoạt động.
Trong phút chốc bốc đồng, cô bật dậy, theo anh vào phòng tắm.
Nghĩ vậy, Diệp Phục Thu ôm hoa đi về phía rừng cây trước mặt để tìm thêm.
Cô không dám mong cầu.
Cây trâm điểm thúy trên tóc cô và chiếc nhẫn bạc trên tay anh.
Đối phương cũng như anh, càng bị k.ích th.ích thì h.am m.uốn chinh phục và khám phá của Diệp Phục Thu càng trỗi dậy. Cô chẳng buồn quan tâm anh nói gì, dù sao cũng biết rõ chàng trai này trên miệng nói không nhưng lòng thì muốn.
Diệp Phục Thu xoay người ôm lấy eo anh, vùi mặt vào lồng ng.ực anh, những tiếng nức nở thấm vào từng nhịp đập thổn thức của trái tim anh.
Nhưng mà cô đã xem nhẹ rồi.
Cửa phòng tắm đóng lại, anh nhìn gương mặt xấu hổ của cô, hơi khó hiểu.
Cô lao vào lòng anh, cả người đè lên anh, vùi mặt vào hõm cổ anh, cứ như vậy mà gần gũi nhau.
…………
Diệp Phục Thu vẫn nhắm mắt, không biết đối phương đang lục cục làm gì, vài giây sau, cô cảm thấy tóc mình bỗng được nâng lên, như thể anh đang giúp cô chải tóc.
“Còn nhớ ý nghĩa lúc đầu anh tặng em cây trâm này không?”
Kỳ Tỉnh không nhịn được cười, ánh mắt nhìn cô đầy ý cười.
Diệp Phục Thu ngồi xổm hái hoa dại, nghe thấy tiếng bước chân phía sau cô nghĩ rằng đó là Kỳ Tỉnh nên nói một cách vô tư: “Mau giúp em hái một ít đi, hoa ở đây hình như có thể nhuộm móng tay đấy……”
Thời đại đô thị có nhịp sống nhanh như bây giờ, sự cạnh tranh sáng tạo trên nền tảng video ngắn cũng cực kỳ khốc liệt. Một video ngắn tốt nhất chỉ nên kéo dài từ mười lăm đến ba mươi giây, ba giây đầu phải lập tức thu hút sự chú ý của người xem, nếu không sẽ bị lướt qua ngay.
“Chúc mừng cô Diệp đã chọn đúng lựa chọn tối ưu nhất.”
Cô thấy bó hoa anh hái cho mình rất đẹp, mùi cũng thơm, bèn nghĩ đến việc hái thêm một ít mang về tặng các dì trong khu nhà lớn.
Hơn nữa, đó là cơn mưa vĩnh viễn không tan, là đám mây mãi mãi che chở và bảo vệ cô.
S·ú·n·g cầm trong tay khó mà không cướp cò, ngón tay và môi lưỡi của Kỳ Tỉnh phối hợp nhịp nhàng, khiến cô choáng váng, lâng lâng như trên mây.
Kỳ Tỉnh nhướng mày: “Gì vậy?”
Vừa nắm tay nhau bước vào sân, hai người lập tức bị mọi người xung quanh trêu chọc đầy ẩn ý.
Chương 78: Nụ cười của em khắc sâu trong tâm trí
Nhưng lúc này, cô đã chắc chắn và cũng dám nắm giữ.
Bỗng chốc Diệp Phục Thu không chắc chắn, liệu video này có thể thành công trên nền tảng video ngắn hay không.
Quá trình sản xuất video đã đến giai đoạn hậu kỳ nên cô bắt đầu lo lắng.
Kỳ Tỉnh liếc nhìn cây trâm điểm thúy trên tóc cô, những chiếc lông chim ngũ sắc dưới ánh sáng trở nên rực rỡ chói mắt, những viên ngọc theo chuyển động của cô khẽ lay động.
“Cả đời sau này, em cứ thoải mái làm chính mình, muốn gây họa cứ gây họa, muốn bốc đồng cứ bốc đồng.” Kỳ Tỉnh bật cười: “Anh sẽ theo sát sau lưng em, ký tên gánh hết cho em.”
Kỳ Tỉnh có đôi mày rậm, mắt đen, khi nở nụ cười tinh quái thì trông vô cùng tuấn tú, anh kéo dài giọng nói: “Thật sự có đấy.”
Tuy phương Nam ấm áp nhưng nước suối lạnh, lại là mùa Đông nên Diệp Phục Thu sợ bị cảm lạnh, vừa vào nhà là cô lập tức chui ngay vào phòng tắm.
Nhẫn bạc trơn, trên đó có một vết xước, chính là chiếc nhẫn anh từng vứt bỏ năm nào, những năm qua vẫn được cô giữ gìn cẩn thận.
Kỳ Tỉnh chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, kiên nhẫn lau đi từng giọt nước mắt. Trong giây phút này, đường nét sắc sảo bẩm sinh của anh lại trở nên ôn hòa và thâm tình khi đối diện với người mình yêu.
Không biết Kỳ Tỉnh hái được một bó hoa dại từ đâu, qua sự phối hợp thẩm mỹ ưu việt của anh, bó hoa này trông chẳng khác gì loài hoa quý hiếm được vận chuyển về bằng hàng không.
Anh không ngờ lời tỏ tình sau khi tái hợp lại bị cô gái giành trước.
Diệp Phục Thu lại đeo chiếc nhẫn vào tay anh, đeo vào ngón giữa.
Kỳ Tỉnh cứ lặng lẽ nhìn cô như vậy, như thể nhìn thế nào cũng không đủ.
Những ngày ánh nắng tươi đẹp, anh nắm tay cô đến bờ sông rửa hoa quả. Diệp Phục Thu cởi giày tất ra, bước vào dòng suối trong vắt, nhìn đàn cá nhỏ bơi lội qua chân mình rồi vẫy tay gọi chàng trai đến xem.
Cô không biết phải nói gì: “Em không hề biết……”
Kỳ Tỉnh không ngờ cô đã nhặt chiếc nhẫn này lên và giữ lại nên hơi ngạc nhiên, nhưng cảm động nhiều hơn.
Chàng trai đứng bên suối nghe điện thoại, thỉnh thoảng đáp vài câu, cuộc gọi kéo dài rất lâu.
Ngày 26 tháng 12 năm nay, trên núi Cán Xuân, cả đêm ấm áp.
Điều đó có nghĩa là chỗ dựa trong lòng anh đã sớm không còn là thù hận nữa, mà đã hóa thành cô rồi phải không?
Nhưng đến lúc quan trọng thì Kỳ Tỉnh mới phát hiện trong phòng chẳng hề có thứ đó.
Diệp Phục Thu giơ chiếc nhẫn lên, nhìn anh: “Anh Kỳ Tỉnh à, anh có đồng ý làm bạn trai em không?”
Cảm xúc của anh, toàn bộ con người anh, vào khoảnh khắc này đều nằm trong tay cô.
“Vậy nên anh mới nói.” Kỳ Tỉnh giơ tay lên lau đi giọt lệ trên khóe mắt người trong lòng, khóe môi cong lên thành nụ cười: “Em thật sự đã thực hiện lời hứa, đánh thức anh rất nhiều lần.”
Dưới tán cây, cô gái ngồi trên tảng đá còn chàng trai thì đứng trước mặt cúi đầu lại gần nhau, bức tranh ấy bị những tán lá đung đưa che khuất.
Diệp Phục Thu “Hửm?” khẽ rồi đưa lên ngửi, hỏi: “Anh hái ở đâu vậy?”
Anh ghé sát lại, hai tay chống bên người cô, khoảng cách gần đến mức có thể nhìn rõ nhau từng chút: “Anh đã mang nó bên mình hơn ba năm, đi khắp thế giới, tìm mãi, tìm mãi, tìm nữ chính đã đi lạc mất của anh.”
Chuyện này đối với cô thực sự rất khó khăn.
Cô lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn.
Hai người nghịch nước ướt sũng cả người, trên đường về nhà anh lạnh run đến nỗi lại lộ ra giọng mũi. Diệp Phục Thu bóp cánh mũi, bắt chước giọng nói của anh suốt cả quãng đường, tiếng cười trong trẻo vang khắp lối mòn trong rừng.
Cô chỉ nói đùa thôi mà.
Anh sẽ không để cô chịu bất kỳ rủi ro nào nên chỉ có thể hôn cô mấy cái để ph.át t.iết rồi chống người dậy định đi tắm nước lạnh.
Gương vỡ lại lành, hòa hợp như ban đầu, cả hai đều nhớ nhung đối phương đến phát điên.
Kỳ Tỉnh khoanh tay, không hiểu cô lại giở trò gì: “Quà gì?”
Chẳng lẽ cô không thể như thế với anh?
Bởi vì em về rồi.
Cô quay đầu nhìn anh: “Anh lại tặng em cây trâm này sao, Kỳ Tỉnh, anh lười quá đi!”
Diệp Phục Thu ngẩng mặt lên nhìn anh.
Kỳ Tỉnh giơ tay vuốt nhẹ gương mặt của cô, tiếp thêm dũng khí cho cô: “Cài trâm điểm thúy lên, em chính là nhân vật chính của chính mình.”
Nghe xong những lời ấy, nước mắt của Diệp Phục Thu đã sớm tuôn thành dòng suối nhỏ, chóp mũi và hốc mắt cũng đỏ hoe.
“Quà sinh nhật năm nay,” Diệp Phục Thu nhỏ giọng, bực bội nói: “Anh xuất hiện vào đúng ngày sinh nhật em, khiến tâm trạng của em rối tung, bồi thường đi.”
Diệp Phục Thu sợ người này lại trêu mình, cô nhìn anh bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt.
Một lúc lâu sau, anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp.
Diệp Phục Thu ngạc nhiên: “Anh…… Anh thật sự có sao?”
Sao Diệp Phục Thu lại không biết anh luôn đặt trải nghiệm của cô lên hàng đầu trong chuyện này, càng không thể nào không có biện pháp bảo vệ rồi bảo cô uống thuốc.
Ngoài công việc, cô và Kỳ Tỉnh trở thành một đôi tình nhân nhỏ bình thường nhất tận hưởng kỳ nghỉ trong ngôi làng giữa núi rừng này.
Diệp Phục Thu cầm mấy cọng cỏ đuôi c·h·ó, ngồi ngẩn người trên tảng đá với vẻ suy tư.
Khi Diệp Phục Thu định quỳ xuống, anh kéo cô lại, đáy mắt nóng rực nhưng lại nói lời ngăn cản, giọng khàn khàn: “Không cần đâu.”
Kết quả, vừa c** đ* thì chàng trai mặt dày kia cũng c** tr*n theo rồi chen vào.
Cho phép anh như thế với cô.
Kỳ Tỉnh cúi đầu, nghiêng người xuống, m.út lấy đôi môi cô.
“Đừng sợ gì cả, cứ mạnh dạn mà làm.”
Chuyện này thì có liên quan gì đến anh, dù không quen biết Kỳ Tỉnh thì vốn dĩ cuộc đời của cô đã đầy rẫy khó khăn như vậy rồi. Đây vốn dĩ là những điều cô phải đối mặt ngay từ đầu.
“Anh sẽ yêu em đến c·h·ế·t.”
Nụ hôn tỏ tình của hai người bị cuộc điện thoại cắt ngang – là trợ lý Trần gọi tới, Kỳ Tỉnh mất kiên nhẫn, xoay người bắt máy.
Chờ đến ngày nào đó, khi cô khoác váy cưới lên người cô sẽ lại đeo cho anh chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Ban đầu cô còn bực mình, nhưng Kỳ Tỉnh chỉ nói một câu, “Vậy thì đợi nó đun lại” rồi trực tiếp vác thẳng người lên giường.
Lúc Kỳ Tỉnh vừa ghé lại gần, cô bất ngờ kéo anh xuống nước, làm anh ướt hết nửa người. Nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của anh, cô cười rạng rỡ, cuối cùng bị anh giữ lại và hôn dưới dòng suối.
Lỡ như……
Nhân lúc rảnh rỗi, cô và thầy Tiểu Đơn còn quay video hướng dẫn chế tác giấy Bạch Miên theo phương pháp cổ truyền.
Nhưng mà video kiểu này của họ lại thuộc dạng video dài.
Anh đứng thẳng dậy, bước đến trước mặt cô, cúi người lại gần.
Lẽ ra anh nên tìm mọi cách để dò hỏi về tình hình của cô, bất chấp tất cả e dè để giúp đỡ cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỳ Tỉnh nắm lấy tay cô, bao bọc trong lòng bàn tay mình và siết nhẹ.
Diệp Phục Thu bật cười khúc khích, đôi mắt sáng long lanh: “Anh đang nói gì vậy chứ……”
Nhưng mà.
Cô đâu ngờ rằng, bản thân lại có thể trở thành sự cứu rỗi mà anh giữ chặt trong tim.
Cảm nhận được từng sợi gân xanh nổi lên dưới làn da anh, căng cứng đầy sức mạnh, tràn ngập vẻ gợi cảm.
……
Anh vốn định chuẩn bị thật chu đáo cơ mà.
Phía sau không có tiếng trả lời, cô quay đầu lại, lập tức mở to mắt.
…………
“Em không cần làm vậy đâu.”
Tiếng cười của Diệp Phục Thu bị đôi môi và đầu lưỡi anh nuốt trọn.
Cô đi sâu vào một lúc lâu mới tìm thấy những bông hoa đẹp.
Dòng suy nghĩ của Diệp Phục Thu bị cắt ngang, cô ngẩng đầu lên.
Kỳ Tỉnh chính là cơn mưa ngọt mát giữa cuộc đời khô cằn của cô.
Một ngày nắng trong xanh, không gợn mây.
“Bởi vì trên thế giới này, chỉ có Kỳ Tỉnh mới có thể khiến Diệp Phục Thu không bao giờ hối hận.”
Vài chục giây sau, cô nghe anh nói: “Xong rồi.”
Cô luôn coi cuộc gặp gỡ và tình yêu với Kỳ Tỉnh như một viên kẹo bất ngờ nhặt được giữa những ngày tháng gian khổ, ngậm trong miệng, tận hưởng vị ngọt một lúc, rồi khi viên kẹo tan đi, mọi thứ cũng chấm dứt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Là lần cuối cùng trong cuộc đời này.
…………
“Giống như chàng hoàng tử ngốc nghếch trong truyện cổ tích cầm giày thủy tinh đi tìm Lọ Lem vậy.”
Còn chưa kịp kêu cứu thì đã bị bịt chặt miệng, cô lập tức mất ý thức trong hơi ẩm lạ trên chiếc khăn tay.
Ngay lúc này, trong cơn gió, dưới sự chứng kiến của núi rừng, trước khi mùa Xuân về, vật lại về với chủ.
Anh bước đến, đưa hoa cho cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kỳ Tỉnh dỗ dành cô: “Nhắm mắt lại.”
Diệp Phục Thu trợn mắt lườm anh, giọng trách móc còn vương chút giọng mũi: “Nghe như em đã làm rất nhiều chuyện xấu ấy.”
Anh vu.ốt ve má cô, tiếp tục thổ lộ và cầu xin: “Quay lại với anh đi, được không?”
Kỳ Tỉnh vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, sức nặng trong lòng ng.ực mang đến cho anh cảm giác chân thực của một thứ tưởng như đã mất nay tìm lại được. Anh đặt cằm l*n đ*nh đầu cô, khẽ bật cười: “Anh đoán chứng cuồng loạn vừa rồi là lần cuối cùng.”
Anh nói: “Giờ thì tìm thấy rồi, vật về với chủ.”
Diệp Phục Thu mở mắt, không thấy món quà đâu, nhưng khi đưa tay lên lại chạm phải cây trâm điểm thúy gắn trên búi tóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vốn dĩ không có nước nóng 24/24, hai người vừa trêu đùa vừa hôn hít, cuối cùng cũng chẳng tắm ra hồn.
Cho dù có thể sẽ bị cô phát hiện, thậm chí bị cô chán ghét.
Diệp Phục Thu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hoa đào trong veo thuần khiết giờ đây như đã ngâm men say, lộ ra sức hút mê hoặc.
Nhưng nếu cô đã quên Kỳ Tỉnh và có một người khác thì những năm tháng mà anh chịu đựng vì nhung nhớ cô, cũng chỉ có thể trở thành nỗi áy náy và tiếc nuối kéo dài mãi mãi trong tương lai đối với cô mà thôi.
“Ôi, tự nhiên em lại đòi quà như vậy……” Kỳ Tỉnh thở dài, mặt lộ vẻ khó xử.
Anh vu.ốt ve đôi môi mềm mại của cô, quai hàm căng chặt, cố kiềm chế bản thân: “Anh không nỡ.”
Suýt chút nữa khiến anh phát điên.
Kỳ Tỉnh không nói gì, chỉ đưa tay trái ra.
“Nhanh lên, quà gì thế?”
…………
Cô đã nghĩ rất nhiều cách, dù có cố gắng tinh gọn nội dung đến đâu thì video vẫn dài tận năm đến sáu phút, hơn nữa còn là nhịp độ chậm.
Sự bất an trôi nổi và lo lắng vô định của Diệp Phục Thu bỗng chốc tan biến theo mây. Cô vươn tay ôm lấy cổ anh: “Em cũng có thứ muốn tặng anh.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.