Giở Trò - Thuần Bạch
Thuần Bạch
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 68: Nhưng mọi chuyện vẫn rõ ràng như thế
Diệp Phục Thu gật đầu với anh ta: “Liên lạc sau nhé.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thu Thu, không phải bây giờ có một người như vậy đang ở trước mắt em sao?”
“Ngủ không ngon à?” Vinh Minh nhìn cô, chỉ vào vị trí dưới mắt cô, quan tâm hỏi: “Dưới mắt em vẫn còn quầng thâm kìa.”
Tiêu Hân vừa nghe thấy cái tên này thì lập tức hiểu ra, cô ấy “À” một tiếng thật dài và đưa tay ra bắt, “Anh chính là đàn anh Vinh mà Thu Thu hay nhắc đến đây mà, tôi đã được nghe kể về anh.”
Sau nụ hôn sâu, anh cười trêu chọc cô: “Ngủ trưa chưa tỉnh sao? Nói lung tung gì vậy.”
【Không chia tay……】
Diệp Phục Thu đứng trong hành lang bụi bặm và lạnh lẽo như hầm băng, tay cô run rẩy: “Em có còn lương tâm không vậy.”
Cảnh tượng trong giấc mơ quá đỗi chân thực vừa rồi như một nhát búa giáng xuống dây thần kinh yếu ớt của cô, liên tục gây tổn thương nghiêm trọng đến cuộc sống của cô.
Chương 68: Nhưng mọi chuyện vẫn rõ ràng như thế
Sao không nhớ cho được, trong bốn năm nay, người ấy luôn hiện hữu trong cơ thể cô, trong giấc mơ của cô, chưa từng phai nhạt.
Kỳ Tỉnh đứng sau lưng cô, một tay cầm tờ thủ tục, thản nhiên đọc lướt nội dung.
“Tôi dám c·h·ế·t, anh dám không?”
“Cô mà không đi thì tôi không để yên cho cô đâu.”
Ánh mắt cô đờ đẫn, sợ tới mức khóe miệng bật ra tiếng khóc nức nở. Cô lùi vào góc tường cuộn tròn người mình lại, ánh trăng chiếu lên góc tường hoàn toàn bóc trần dáng hình run rẩy ấy.
“Nghe nói trên người anh ấy có vết thương, lại còn uống say bí tỉ, chị đến bên cạnh anh ấy bảo anh ấy gọi cho trợ lý đến đón.” Tiêu Hân nói tới đây thì có hơi không đành lòng, ánh mắt của cô ấy thay đổi: “Anh ấy say đến bất tỉnh nhân sự mà vẫn gọi mãi tên em.”
Wow……
“Thu Thu?” Giọng nữ quen thuộc vang lên.
Diệp Phục Thu không kìm được mà xoay người ôm anh, hít hà mùi hương trên người anh, cất giọng tủi thân: “…… Anh đi đâu thế.”
…………
Tiêu Hân lập tức nghẹn lời.
“Chị bận việc quá, thật tình không còn sức đi chăm nữa.”
Diệp Phục Thu nhìn sang, đây không phải là gã hàng xóm đó ư?
…………
Ôi trời đất ơi, không nên nói câu này mới phải, cô ấy đâu có chung phe với người ta, nói giúp cho người ta làm gì!!
“Gọi cho người nhà của cô, giấy cam kết và các điều khoản đảm bảo bồi thường này, một mình cô ký không có tác dụng.” Viên cảnh sát ngăn cản hành động muốn cầm bút ký tên của cô.
Mấy năm nay người lớn luôn khuyên cô sớm tính toán cho bản thân, còn nhấn mạnh quan trọng là phải tìm một người thích cô, chứ không phải một người cô thích.
“Đây không phải trọng điểm!” Cô ấy vỗ đùi đối phương, nhấn mạnh: “Vấn đề là em đừng hồ đồ trong chuyện đại sự của đời người, chọn sai là hối hận cả đời đấy!”
Mặc kệ có bao nhiêu cái ôm ngắn ngủi trong mơ, cuối cùng anh cũng sẽ c·h·ế·t trước mặt cô. Anh cứ tự sát bằng đủ mọi cách trong trạng thái phát chứng cuồng loạn rồi dần mất đi hơi thở trước mặt cô.
Cô có đủ cách để xử đẹp đứa em gái vô lương tâm này.
“Lại còn là kiểu khí chất biết chăm sóc phụ nữ và gia đình nữa.”
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng đánh nhau vang vọng khắp phòng khách đang mở toang cửa.
Trong đồn cảnh sát khu vực, Diệp Phục Thu tóc tai rối bời vì đánh nhau ngồi trong phòng thẩm vấn, cô cúi đầu ủ rũ, mất hết tinh thần.
Bao năm qua, tất cả những gì tốt đẹp nhất trong nhà đều để dành và chi tiêu cho đứa em gái út, bây giờ lại nuôi cô ấy thành ra bộ dạng quỷ quái gì thế kia.
Diệp Phục Thu phồng má cười trộm, quay đầu mở sách ra lần nữa.
“Anh ta quấy rối cô, cô báo cảnh sát, tìm chúng tôi là được rồi, người ta không phản kháng mà cô cứ đánh mãi.”
Cô dùng hết sức mình quật cây chổi lên người gã đàn ông kia, như thể quay về cái thời khỏe mạnh cường tráng trước đây, đánh người ta đến đỏ mắt: “Tôi đánh c·h·ế·t anh!!”
Uống lâu như vậy, hiệu quả gây buồn ngủ của melatonin với cô đã gần như bằng không.
Kỳ Tỉnh bật cười, anh nhéo mũi cô, cố ý làm cô nghẹt thở, giở trò xấu xa: “Lại còn về rồi? Em đi đâu à?”
Trong giấc mơ, cô vẫn ở căn biệt thự của nhà họ Kỳ, trong phòng làm việc tràn ngập đủ loại kỷ niệm ấy.
Sắc mặt Diệp Phục Thu dần tệ đi, cô không biết nên trả lời thế nào, lại mở miệng cất giọng khô khốc: “Sau đó anh ấy thế nào…… Chị biết không?”
Chắc lúc đó Kỳ Tỉnh hận cô lắm.
Bàn tay quen thuộc và đẹp đẽ đó đã cầm tờ khai trước mặt cô lên.
Dù cô làm gì, chọn dây dưa quấn quýt với anh trong mơ hay cự tuyệt anh trong mơ, kết quả đều giống nhau.
Diệp Phục Thu cầm ly cà phê lên uống, hàng mi của cô hơi rủ xuống, im lặng vài giây.
Vì cớ gì mà trong cơn say, anh vẫn muốn em đưa anh về nhà kia chứ.
【Chúng tôi không chia tay……】
Bả vai Diệp Phục Thu cứng đờ, không nói nên lời.
Hai người bước vào trong quán, dự định tìm chỗ để ngồi một lát.
Đúng lúc này, có người gõ vào tấm cửa kính.
Trong phút chốc trời đất đảo lộn ngả nghiêng, Diệp Phục Thu hoảng loạn hét to: “Kỳ Tỉnh!!”
Vinh Minh nhìn Diệp Phục Thu, mỉm cười lộ vẻ vui vẻ: “Em đã kể với bạn của em về anh sao?”
“A! Đừng đánh nữa!” Gã đàn ông vốn định thừa cơ trở mình làm chủ, nhưng không ngờ người kia khỏe đến vậy, hơn nữa tần suất quật chổi còn mạnh và nhanh.
Diệp Phục Thu ngả người xuống giường, vung tay che mắt lại.
Bàn tay thô kệch của đối phương mò mẫm trên vai cô, như có thứ đồ nhớp nháp nào đó dính lên người, Diệp Phục Thu hoảng sợ lùi về sau, toát mồ hôi lạnh: “Đừng động tay động chân!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến cả nhà họ Kỳ cũng dọn đi không ở nữa, chắc vì không muốn ở trong một môi trường từng có cô, không muốn tức cảnh sinh tình.
“Sao chị lại đến Tân Dương?”
Từ đôi ba câu của cô bạn tốt, cô có thể tưởng tượng ra trạng thái khi đó của Kỳ Tỉnh.
Tiêu Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, bất lực nói: “Cậu Kỳ à, Tổng giám đốc Kỳ ơi, nếu anh không sốt ruột thì mau làm chút chuyện có ích đi.”
Cô bĩu môi, “Anh cứ cho là em nói mơ đi, anh mau xuống phụ đi, em muốn đọc sách thêm một lát nữa.”
Diệp Phục Thu lặng lẽ ấn vào khóe mắt, nhịn sự chua xót s.inh lý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lại như vậy, lại là giấc mơ kiểu này.
Trong ba năm qua chất lượng giấc ngủ của Diệp Phục Thu vô cùng kém, nhưng cường độ làm việc chưa bao giờ giảm xuống. Thế nên mỗi khi đêm hôm trước mất ngủ thì đến ngày làm việc hôm sau cô sẽ phải trải qua một cách khó khăn.
“Cô có gọi món gì không? Tôi giúp cô lấy nhé?” Vinh Minh chủ động nhận làm chân sai vặt.
Tất cả những thứ quen thuộc trước kia đều bắt đầu phai màu và sụp đổ.
Giây tiếp theo, một cơn gió ập về phía cô, Diệp Phục Thu cảm nhận được có người đứng sau lưng mình.
Tan làm, Diệp Phục Thu kéo lê cơ thể mệt mỏi về nhà.
“Anh ta ức h**p tôi nhiều lần.” Diệp Phục Thu cúi đầu, giọng cô đã sớm khàn đặc.
Giọng điệu anh nhẹ nhàng, nhưng cũng trả lời rất dứt khoát.
Giọng Diệp Phục Thu run rẩy, cô nhìn chăm chăm vào mấy thủ tục này, muốn cầu xin thêm lần nữa: “Có thể, có thể để tôi tự……”
Đúng lúc này, trong phòng sách chợt vang lên tiếng “bịch” do ai đó bị ngã xuống sàn.
Câu “đưa anh ấy về nhà” này đã đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất của Diệp Phục Thu.
Nếu tinh thần càng thêm suy nhược, cô thật sự sẽ phải đến bệnh viện nhờ bác sĩ kê đơn thuốc ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh trăng bị khung cửa sổ song sắt trong căn phòng đơn độc chia cắt thành từng mảng vuông vức, ánh trăng vương mùi gỉ sét càng thêm lạnh lẽo khi chiếu lên người cô gái đang chìm trong cơn ác mộng, tựa như chất độc vô hình.
“Còn nói linh tinh nữa anh sẽ bảo nhà bếp làm thêm mấy món cho em bổ não đấy.”
Vinh Minh đi lấy cà phê giúp, Tiêu Hân lập tức kề sát tới, khen ngợi Diệp Phục Thu: “Cái anh chàng này đẹp trai hơn trong ảnh nhiều, thật sự không tệ, dáng vẻ bảnh bao, vừa nhìn đã biết là người đứng đắn.”
Nói rồi anh bế cô vào lòng, cố ý để cơ thể hai người dán chặt vào nhau. Kỳ Tỉnh ghé sát tai cô, bóng gió mờ ám thì thầm: “Hoặc chờ tối nay anh bồi bổ riêng cho em.”
Diệp Phục Thu bị trêu đến đỏ mặt, đẩy anh ra: “Anh lại vậy nữa rồi.”
“Đáng đời không tán được gái.”
“Anh ấy suy sụp một thời gian, sau đó, sau đó chị cũng ít khi gặp anh ấy.” Tiêu Hân nói rõ với cô: “Hình như không còn ở nhà họ Kỳ nữa mà ở lâu dài bên núi Ám Hương, về sau còn ra nước ngoài khá lâu.”
“Không sao đâu, hôm nay tôi đi ngủ sớm một chút là được.”
Kiểu nhân viên hợp đồng như cô, nếu có ngày nào đó lười biếng hay phạm sai lầm, hoặc cạnh tranh không lại những người khác, nói không chừng sẽ phải cuốn gói rời đi.
Nhưng dù hận thù đến vậy……
“Tối nay mẹ anh hầm canh cho em, loại em thích uống nhất ấy.”
Vẫn là dáng vẻ của tuổi 19, cô cầm sách trên tay ngả vào lòng Kỳ Tỉnh nói cười. Vòng ôm ấm áp ấy, mùi giấy sách chân thật ấy, chân thật tới nỗi mũi cô cay xè.
“Em khỏe lắm, mọi thứ đều ổn.” Diệp Phục Thu nhìn thấy bạn tốt, không hiểu sao mắt cô lại đỏ hoe, nhưng vẫn luôn miệng nói mình ổn.
Cô xông vào muốn ngăn cản, kết quả đối phương thấy cô cũng vào theo thì lập tức xoay người nắm lấy vai cô, giây tiếp theo anh ta đã kề sát mặt tới cười bỉ ổi, có hơi gấp gáp: “Cô chú ý đến tôi lâu vậy rồi, cô tưởng tôi nhìn không ra chắc? Đều là người trưởng thành cả, tôi hiểu mà, hôm nay bạn gái tôi không có nhà, cô khỏi cần sốt ruột……”
“Bạn trai của cô ấy.”
“Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Hân thật sự rất khó hiểu.
Tiêu Hân mặc toàn đồ hiệu xa xỉ, tay khoác chiếc túi xách phiên bản giới hạn mới ra mắt, kính râm cài trên mái tóc xoăn. Cô ấy nở nụ cười rạng rỡ không hề nhuốm “mùi công sở”, hoàn toàn khác xa những người đeo thẻ nhân viên, uống cà phê để kéo dài sự sống xung quanh.
Thậm chí anh còn có thể ở đâu đó tại Tân Dương, hoặc ở quán mì kia, ở khách sạn, ở cổng Đại học Sùng Kinh.
Lúc này, Tiêu Hân nhìn thấy Vinh Minh vẫn luôn ngồi bên cạnh không nói lời nào, do dự hỏi: “Đây là…… ?”
“Anh ấy bảo chị gọi điện cho em, để em đến…… đưa anh ấy về nhà.”
“Gần đây có chỗ gì đó ở Tân Dương rất hot đấy thôi, nhiều người đến du lịch và checkin lắm, có phải giao thông chỗ em gần đây kẹt lắm phải không?” Tiêu Hân kéo Diệp Phục Thu ngồi xuống, “Mấy cô tiểu thư bạn của chị cứ nhất quyết muốn đến tham quan, thế là chị phải thu dọn đồ đạc bay đến đây ngay.”
“Chị đừng giở giọng này ra mãi! Bà nội không thương chị hay gì? Những năm này bà nội lo cho chị đâu có ít, luôn miệng khen chị hiểu chuyện biết ơn, nói em hỗn hào không nên thân.” Diệp Tri Xuân bật cười: “Vậy chị bỏ sức ra nhiều một chút.”
“Em có biết chuyện anh ấy bị bệnh không?”
Giờ nghỉ trưa, tại quán cà phê gần công ty.
Lặp đi lặp lại, cô như bị đám sương mù đen tối vô định bao trùm, thấm vào da thịt và nhuộm máu của cô thành màu xanh đen.
“Thế không phải cô từ nạn nhân mà biến thành tội phạm rồi đấy ư? Lần sau nhất định phải bình tĩnh.”
“Có phải anh cho rằng tôi dễ bắt nạt lắm đúng không!!? Hả!”
Nước mắt không ngừng rơi xuống, Diệp Phục Thu càng lau càng nhiều, cô lắng nghe tiếng tim đập loạn khó chịu, lại hồi tưởng về cơn ác mộng đáng sợ hết lần này tới lần khác.
“Bị ức h**p thì cô nên đến sớm hơn, chúng tôi đến đó cảnh cáo anh ta bằng miệng cũng có chút tác dụng.” Viên cảnh sát chỉ vào tờ khai, “Cô nhìn đi, chỉ cần bồi thường là đã tha cho cô rồi, cô đánh người như vậy, có giam cô vài ngày cũng không quá đáng.”
“Chào anh~ Tôi là bạn thân của cô ấy ở vịnh Tiêu Quảng Đông.”
Diệp Phục Thu thấy Kỳ Tỉnh c·h·ế·t thảm trước mặt, cô ngồi phịch xuống đất lùi về sau, hai tay dính đầy máu ôm lấy đầu, sợ hãi và đau khổ hét to: “A!!!!”
Giữa tiếng ầm ầm—— vô số tạp âm lấp đầy đại não cô, cả không gian cũng bắt đầu biến dạng vặn vẹo.
Ánh mắt Diệp Phục Thu trở nên âm u, cơ thể nhỏ bé như ngọn núi lửa phun trào, cô cầm cây chổi sau cửa xông lên đánh tới tấp: “Tôi cho anh động tay động chân này!!”
Cô lúng túng: “Người nhà……”
Những kinh nghiệm mà người lớn truyền lại là thực tế, cô cũng đã chấp nhận.
Kết quả đều là cô sẽ hại c·h·ế·t Kỳ Tỉnh.
Diệp Phục Thu mân mê ngón tay, cụp mắt nói: “Gia cảnh của em quá kém, quen ai, kết hôn với ai cũng đều là gánh nặng cho đối phương.”
Bạn tốt gặp lại sau thời gian dài xa cách, họ hưng phấn ôm chầm lấy nhau trong quán.
Diệp Phục Thu gần như bật dậy khỏi giường.
Nhưng anh cũng đã trở thành đối tượng khiến cô sợ hãi, tự ti và khó tiếp cận.
“Hơn nữa, vốn dĩ về bản chất chúng ta là ở ghép, chỉ có điều mỗi người một phòng, sao không thể vào xem một chút chứ.” Gã hàng xóm mặt dày giở trò lưu manh, vừa nói dứt câu đã muốn vào nhà.
Diệp Phục Thu gật đầu.
Mặt Diệp Phục Thu lập tức biến sắc, cô tiến lên giật lấy chìa khóa, “Sao chủ nhà có thể tùy tiện đưa chìa khóa dự phòng cho người khác cơ chứ! Anh đây là đang đột nhập trái phép! Anh có kiến thức cơ bản về pháp luật không hả!”
“Thật là một người đàn ông ưu tú.”
Cô quay đầu, thấy người vừa trêu chọc mình giờ phút này đang nằm im dưới đất.
“Em thì lại nghĩ.” Diệp Phục Thu cầm ống hút khuấy đá bên trong: “Tình cảm có thể bồi dưỡng, trước tiên nên xem xét thử có phù hợp không.”
Viên cảnh sát ngẩng đầu đánh giá: “Anh có quan hệ gì với đương sự?”
Diệp Phục Thu miễn cưỡng: “Anh đã giúp tôi nhiều lần như vậy, chắc chắn tôi phải nhắc với bạn bè về anh rồi.”
Diệp Tri Xuân nghe xong, không biết xấu hổ mà phản bác lại: “Chị bận thì em không bận chắc? Ngày nào em cũng bận rộn sắp phát điên, bận thực tập, còn phải viết luận văn tốt nghiệp. Sinh viên đại học cũng bận nhiều việc lắm biết không hả!”
“Một người từng yêu chàng trai như Kỳ Tỉnh đến c·h·ế·t đi sống lại, sẽ nói ra những lời này thật sao?”
Diệp Phục Thu trốn ở nơi ánh trăng không chiếu tới, rất lâu sau mới tự mình trấn tĩnh lại. Sau khi hơi thở dần ổn định lại, cô mới run rẩy bò đến đầu giường, lấy từ trong ngăn kéo ra một lọ melatonin đã gần cạn đáy.
Tiêu Hân cười: “Em nghĩ vậy thật ư?”
Tại sao hôn nhân không thể là con đường hai chiều, cô thích người ta và người ta cũng thích cô chứ.
Anh ta mở cửa muốn vào, hành động quá đáng này đã kích động làm bùng nổ đủ loại cảm xúc đang kìm nén trong người Diệp Phục Thu.
“Chị nói, không phải hai người đã chia tay rồi sao?” Tiêu Hân hồi tưởng và thuật lại cho cô nghe: “Anh ấy lập tức nói……”
“Giỏi quá nhỉ, bây giờ còn biết sai bảo anh nữa.” Kỳ Tỉnh nói thế nhưng lại ngoan ngoãn đứng dậy, trước khi đi còn xoa đầu cô: “Đọc sách mệt thì xuống ăn trái cây nhé.”
Cô chạy tới quỳ xuống, lật người kia lại và sợ tới mức thét lên kinh hãi.
“Thu Thu sắp đi theo người ta thật rồi.”
Vinh Minh bật cười, rất lịch sự kéo ghế ra cho cô ngồi trước: “Chủ yếu là năm nay nhiều người nghỉ việc, môi trường kinh tế cũng không tốt, công ty lại sa thải quá nhiều nhân viên hợp đồng, người đi rồi thì việc dồn hết lên các em thôi.”
“Tuy chị đồng ý rằng tình huống hoàn hảo như vậy rất hiếm gặp, nhưng trước khi gặp được người phù hợp thì chị sẽ không kết hôn.” Tiêu Hân sống rất tự do, dù vẫn thường bị gia đình giục cưới nhưng cô ấy cũng không nghe theo: “Nhưng em thì khác.”
“Em nói với chị rồi, điều kiện của đàn anh thật sự rất tốt, cũng rất hợp với em.”
Cô vẫn đang do dự, lúc này cho đối phương quá nhiều hy vọng sẽ rất kỳ.
Ba năm nay cô thường xuyên gặp ác mộng như thế, cô luôn trở về quá khứ trong giấc mơ, nhưng nội dung chỉ toàn là đủ loại cách dẫn đến cái c·h·ế·t của Kỳ Tỉnh.
Sự mệt mỏi dạo gần đây không đơn thuần đến từ thể xác, sự xuất hiện của Kỳ Tỉnh như một bước ngoặt khiến cả người cô, cả cuộc sống và toàn bộ thế giới của cô đều rối tung hỗn độn.
“Vì nó rẻ, lại còn giúp tỉnh táo nhanh hơn.” Diệp Phục Thu xấu hổ.
Nói rồi, cô cúp máy thẳng.
Trái tim cô như bị thủng một lỗ, chảy máu ào ạt, cô giơ cả hai tay lên cũng không che phủ được.
Tiêu Hân ôm cô, cất giọng vừa cao vừa the thé pha chút giọng địa phương Quảng Đông nhẹ nhàng: “Ôi Thu Thu của tôi ơi!! Chị nhớ em gần c·h·ế·t nè! Sao em ốm đi nhiều vậy, không ăn uống đàng hoàng à!”
Máu tươi chảy loang ra thành một mảng lớn nhớp nháp đậm màu trên tấm thảm, sắc mặt Kỳ Tỉnh tái nhợt giống như đã c·h·ế·t từ lâu. Mà tay anh thì nắm chặt chuôi con dao đang c.ắm vào tim anh.
Diệp Phục Thu cầm bút ký tên, chợt sững lại giữa không trung.
“Anh Vinh kia thật sự là một người không tệ đâu, đổi lại là tôi thì tôi cũng muốn cân nhắc việc cùng anh ta sống qua ngày.”
Tiêu Hân vẫy tay với anh ta, cô ấy nhìn theo và thấy anh ta đi mới thở phào, tiếc nuối: “Thậm chí anh ta còn biết xem xét hoàn cảnh, chị còn đang nghĩ nếu anh ta cứ ở đây mãi thì chị em mình tám chuyện kiểu gì, kết quả người ta biết ý tứ nhường không gian cho chúng ta luôn.”
Mấy câu hỏi của đối phương làm Diệp Phục Thu á khẩu không trả lời được.
Diệp Phục Thu lập tức nhận ra điểm then chốt, hỏi: “Chị biết Kỳ Tỉnh đến Tân Dương rồi?”
Có lẽ chiếc chăn quá dày khiến trán cô toát mồ hôi, cô nhíu chặt chân mày, giấc ngủ chập chờn không yên.
“Con đàn bà thối tha nhà cô! Đừng để tôi tóm được, tôi sẽ làm c·h·ế·t cô! Mặt cô thế này, ngực cô to thế không phải để người ta chơi hay sao! Á! Đau quá!”
Bạn bè.
“Trạng thái của Kỳ Tỉnh gần như là suy sụp, cả người không còn tinh thần như trước kia, cũng không kênh kiệu nữa, ai cũng có thể đến cụng ly với anh ấy và cười nói vu vơ mấy câu. Chị không thích dáng vẻ đó của anh ấy, em biết mà, không coi ai ra gì mới là phong cách của anh ấy. Anh ấy như vậy thì có khác gì mấy tên quần là áo lượt thích nhận anh em lung tung kia đâu.”
…………
Hình như viên cảnh sát nhìn qua, “Ai đó?”
Đáy mắt Diệp Phục Thu đỏ ửng, lẩm bẩm: “Tôi…… không có người nhà.”
Cô duy trì khoảng cách, không để Vinh Minh hiểu lầm quá nhiều.
“Em không có lương tâm thì sao nào? Chị làm gì được em! Em đã nói với chị từ sớm là em chán cái căn nhà nát bét này rồi, chị thích lo thì cứ lo, không liên quan đến em!”
“Cứ nghĩ đến chuyện đó, em lại cảm thấy nếu mình đồng ý với đàn anh thì chính là đang hại anh ấy.” Cô mím môi, không biết nên nói nửa câu sau thế nào: “Suy cho cùng em cũng không…..”
Diệp Phục Thu hoàn toàn rối loạn, mùi rượu và thuốc lá hôi hám của đối phương sắp ập vào người mình, cô giận quá nên dùng hết sức bình sinh vung tay tát một cái——
“Anh ấy không nói rõ ràng với chị, nhưng từ sau ngày anh ấy trở về từ Đại học Sùng Kinh, chị đã nhìn thấy anh ấy ở không ít buổi tiệc rượu.” Tiêu Hân cũng thuộc giới thượng lưu ở vịnh Tiêu Quảng Đông, ra ngoài chơi khó tránh khỏi việc đụng mặt anh.
Tạm biệt cô ấy, Diệp Phục Thu phải về công ty làm việc, Tiêu Hân ở lại quán cà phê một mình với tâm trạng lo lắng. Cô ấy vừa uống cà phê vừa gọi điện thoại, một lúc sau đối phương bắt máy.
“Hôm nay tôi sẽ cho anh biết tay!!”
Nào ngờ, lúc Diệp Phục Thu về thì anh ta đã thử trúng chiếc chìa khóa mở cửa nhà cô, cửa đã mở sẵn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhưng lúc anh ấy quay về thì trông rất ổn, người cũng khỏe mạnh hơn.”
Diệp Phục Thu ngượng ngùng, đẩy cô ấy ra: “Được rồi chị nhỏ tiếng chút đi……”
“Anh ấy à, chị nghe nói hình như bị bệnh, nhưng cụ thể là bệnh gì thì chị không biết.”
…………
Viên cảnh sát đối diện cô bất lực gõ bàn: “Cô xem cô kìa, đánh người ta thành ra như thế làm gì, cô làm vậy có tính là tự vệ không?”
Bố mất, bà nội nằm viện, em gái ghét bỏ, cô của cô bận lo cho gia đình không đến được.
Diệp Phục Thu chợt cảm thấy người làm chị như mình thật quá thất bại, cô cười lạnh và lên án đối phương gay gắt: “Chừng nào em có thể trả lại hết số tiền nhà mình nuôi em thì mới có quyền nói với chị mấy lời c·h·ó má này.”
Lúc này, Vinh Minh đã bưng cà phê quay lại, đặt lên bàn: “Hai người nói chuyện đi, tôi có chút việc bên kia nên lên lầu trước đây.”
Động tác uống cà phê của Diệp Phục Thu khựng lại, cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên ngay khi nhìn thấy Tiêu Hân, “Hân Hân!?”
“Hôn nhân nên là sự kết hợp đôi bên cùng có lợi, mà em sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho người ta, sẽ chỉ tốn tiền tốn sức thôi.”
Một cảnh sát khác trả lời: “Người nhà đến rồi.”
Nhạy bén vậy sao……
Ầm——
Anh ta vẫy chùm chìa khóa trong tay, “Phải kiểm tra an toàn đường ống của các nhà, cô không ở nhà lại không gọi điện được, chủ nhà cho tôi chìa khóa dự phòng vào xem một chút ấy mà.”
Rõ ràng anh là căn nguyên của ác mộng, vậy mà bây giờ cô lại dùng gương mặt của anh để xoa dịu nỗi sợ hãi của mình.
“Mong là thế, lớp trẻ bây giờ có nhiều người tính tình khó nói lắm.” Diệp Phục Thu đùa: “Nửa năm nay Lâu Kỳ dẫn dắt một sinh viên mới ra trường kia, cậu ta chẳng chịu nghe lời gì cả, làm Lâu Kỳ tức tới mức nghiến răng nghiến lợi với tôi suốt.”
Diệp Phục Thu sờ chỗ bọng mắt, cầm ly Americano đá mình đã gọi và cười khổ: “Dạo này có dự án phải làm gấp, anh cũng biết mà, bên chỗ chúng tôi ngày nào cũng như đánh trận.”
“Khi đó anh ấy không cho phép tất cả những người quen biết em nhắc đến tên em, chẳng hạn như chị và trợ lý Trần, ai nấy đều nơm nớp lo sợ.”
Lại là giấc mơ quen thuộc.
Diệp Phục Thu rơi nước mắt thành dòng, cô không muốn làm phiền ai vào buổi tối.
Có khi ở ngoài đường, ở quảng trường nơi anh long trọng tỏ tình với cô, ở khuôn viên trường nơi họ hôn nhau dưới ánh mặt trời, trong phòng làm việc, cả phòng ngủ nơi họ quấn quýt hay ở phòng khách hoặc nhà bếp.
Diệp Phục Thu trở mình, một giọt nước mắt từ từ lăn xuống gối, lại nhớ đến dáng vẻ của Kỳ Tỉnh khi gặp lại mấy hôm trước.
“Hôm nay là ngày cuối phải kiểm tra xong, một đứa con gái như cô thì biết gì về mấy chuyện này, lỡ làm vỡ ống nước ngập hết nhà chúng tôi thì sao.”
Người nhà của Kỳ Tỉnh, những người từng đối xử tử tế với cô đã chỉ vào cô mà mắng chửi không biết bao nhiêu lần, mắng bố con cô là tai họa của cuộc đời Kỳ Tỉnh.
“Chị nghe nói em làm ở đài truyền hình, chị không nói trước với em vì sợ em bận việc nên đến đây thử vận may, nếu không gặp thì chị sẽ đợi đến khi em tan làm.” Cô ấy uống một ngụm cà phê trong ly của Diệp Phục Thu rồi nhíu mày, “Em bắt đầu uống Americano từ khi nào vậy, đắng c·h·ế·t đi được.”
Tiêu Hân nhìn điện thoại bị cúp máy ngang, hồi lâu sau mới chửi một câu c·h·ế·t tiệt, “Anh bị khùng hả, tôi lặn lội đường xa đến đây làm quân sư cho anh mà còn tỏ thái độ kiểu này……”
Tiêu Hân thẳng thắn nói: “Suy cho cùng em cũng không yêu anh ta lắm—— đúng chứ?”
Viên cảnh sát thấy cô tội nghiệp như một chiếc bình sứ trắng sắp vỡ tan, gầy tong teo và nói chuyện thật thà, cũng không giống người kiếm cớ gây sự thì không đành lòng: “Cô, ôi, cô tìm một người bạn đến đây cũng được.”
Thứ này, thật sự không thể tự ký được sao?
Cô lên lầu, lấy chìa khóa ra trước, vừa bước vào cửa lớn thì đã thấy một gã đàn ông đang lén lút đứng chắn ở cửa nhà mình.
Thật lạ lùng.
Cô lập tức lên tiếng chất vấn: “Anh làm gì ở cửa nhà tôi vậy? Uống say rồi sao?”
Diệp Phục Thu lại gặp phải một vấn đề không biết nên trả lời thế nào.
Tiêu Hân là phú nhị đại nên sai bảo người khác mà không hề ngại ngùng: “Ồ được chứ, số của tôi là 3551, làm phiền nhé.”
Đáy mắt Diệp Phục Thu phản chiếu gương mặt anh, vu.ốt ve từng tấc da thịt của anh, ánh mắt cô mông lung không dám tin: “Em quay về rồi à? Em, em đã quay về rồi sao?”
“Anh ấy có nói gì với chị không?” Cô hỏi ngược lại, nói: “Em và anh ấy…… có rất nhiều chuyện khó giải quyết.”
“Đi lâu như vậy…… anh thật sự nói biến mất là biến mất luôn……”
Nói rồi cúp máy.
Kỳ quái biết bao.
“Nếu ngày mai em không có mặt ở bệnh viện, chị sẽ bảo bà nội không cho em một xu nào tiền sinh hoạt tháng sau.”
Tiêu Hân lại cầm ly Americano đá đắng ngắt của cô lên, thảnh thơi nói: “Vậy em còn do dự gì nữa……” Không biết đã nhớ ra chuyện gì, cô ấy đột nhiên im lặng.
Cô bước lên cầu thang, cầm điện thoại gọi cho em gái, bên kia chậm chạp 30 giây mới bắt máy, Diệp Phục Thu nói: “Tiểu Xuân, bà nội nằm viện ba ngày rồi, em cũng nên đến thăm.”
“Nhắc nhiều lắm, nói anh là người siêu tốt bụng.” Tiêu Hân bổ sung.
Nhưng uống thuốc ngủ vào cũng sẽ có ngày mất tác dụng, những cơn ác mộng đó sẽ ám ảnh cô suốt quãng đời còn lại.
…………
“Uầy, chủ nhà vừa đi rồi, ông ta có việc gấp chứ không phải tôi muốn vào đâu.” Gã hàng xóm tiến đến chạm vào vai cô, “Phản ứng dữ vậy làm gì, có tật giật mình? Hay giấu ai đó trong nhà?”
Đúng vậy, kinh tế khó khăn, thành tích của đài không tốt, việc cắt giảm nhân sự cũng nhằm vào các nhân viên hợp đồng. Chỉ những người có hợp đồng chính thức mới có thể tạm thời yên ổn hơn một chút.
Đối phương im lặng hồi lâu mới ném lại một câu: “Được thôi, tôi sẽ sắp xếp để hai người xem mắt, cô chịu trách nhiệm câu hồn anh ta nhé.”
“Một khi kết hôn là cả mấy chục năm về sau đến lúc già, sống cùng một người đàn ông đến cả yêu cũng không nói ra miệng, tương lai đối mặt với cơm áo gạo tiền em có chống đỡ nổi không?”
Mùa đông, trời tối nhanh, bầu trời tối đen lúc bảy giờ gần như không khác gì đêm khuya.
Nhưng giờ đây, vài câu nói của Tiêu Hân đã khiến cô bắt đầu hoài nghi.
Hôn nhân, vốn nên là hành động dũng cảm của hai người yêu thương lẫn nhau.
Nói không nhớ thì nhất định là nói dối.
“Đó là bà nội ruột của em đấy.” Diệp Phục Thu nén giận, khuyên nhủ cô ấy: “Nếu em không đến thăm bà một lần thì bà sẽ buồn lắm, những năm này bà nội yêu thương em đều uổng phí rồi sao?”
Đôi khi thấy cô thấy mình cần một khoảng lặng để dừng lại, suy nghĩ kỹ càng những chuyện này, nhưng vừa tỉnh giấc thì đã phải lao đến công ty làm việc không ngừng nghỉ, kiếm tiền mưu sinh.
Mãi đến khi người hàng xóm lên lầu, đi ngang qua nhìn thấy.
Bị những câu từ dơ bẩn thậm tệ lọt vào tai, Diệp Phục Thu giận đến nỗi cổ tay thon gầy nổi đầy gân xanh, cô bật cười, nụ cười trong cơn thịnh nộ giống hệt người nào đó.
Hiển nhiên Kỳ Tỉnh nghe không hiểu, nhưng vẫn ôm chầm lấy cô như cũ, siết cô vào lòng rồi cẩn thận hôn môi, cố tình m.út mát tạo ra những âm thanh xấu hổ.
Vinh Minh gật đầu: “Không những dự án nhiều mà nhân lực còn không đủ. Tôi nghe lãnh đạo nói năm sau Q2 có kế hoạch tuyển một đợt người mới vào, chắc sẽ phân nhiều người hơn cho bộ phận của em, đến khi đó sẽ không vất vả như vậy nữa.”
“Em cứ nói cho chị biết, em còn thương nhớ Kỳ Tỉnh không?”
Vinh Minh lập tức nghiêng người tới, đưa tay ra: “Chào cô, tôi là đồng nghiệp của Thu Thu, trước đây học cùng trường đại học, Vinh Minh.”
Gã hàng xóm vừa nghe giọng cô thì ngả ngớn quay đầu lại, vẫn cứ đánh giá cô từ trên xuống dưới, nhếch miệng: “Người đẹp, sao cô vừa mở miệng thái độ đã tệ thế.”
Chẳng qua lần nào cũng khiến Diệp Phục Thu thêm lạnh lòng buốt xương, càng thấy đời mình mịt mù tăm tối.
Đổ hai viên ra lòng bàn tay, cô ngẫm nghĩ rồi đổ thêm một viên nữa, không cần uống với nước, cô ngửa đầu nuốt thẳng xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.