Giở Trò - Thuần Bạch
Thuần Bạch
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65: Hãy quên cô đi
Kỳ Tỉnh liếc nhìn cô, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt gầy yếu của cô, cho dù có trang điểm cũng không hề có vẻ tươi tắn hơn chút nào.
Mà lúc đó, tình trạng sức khỏe của Diệp Bình hoàn toàn không thể tham gia điều tra và thẩm vấn như người bình thường. Tình hình sức khỏe ông quá bất ổn, chỉ cần di chuyển hoặc bị làm phiền đột ngột cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Dù có đủ chứng cứ thì cũng không thể đưa ra xét xử bình thường, nên sau khi hội ý, công an Tân Dương quyết định can thiệp, giám sát Diệp Bình, và cử trinh sát viên đến nhà họ định kỳ để xác nhận tình trạng sức khỏe của ông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố gắng cũng vô ích, không thể thay đổi.
Chương 65: Hãy quên cô đi
Cứ như vậy cô từ bỏ việc tham gia nghiên cứu sinh năm tư, tốt nghiệp và tìm được một công việc ở công ty truyền thông.
…………
Bởi vì anh ta phát hiện rằng chỉ có lúc ăn uống, cô – người vốn quá đỗi điềm đạm và trưởng thành, mới có thể lộ ra một ít sự tinh nghịch đáng yêu mà thiếu nữ tuổi này nên có.
Ánh mắt Diệp Phục Thu dao động, phút chốc tim cô cũng theo đó thắt lại một nhịp.
Năm đó là năm thứ sáu ông trở thành người thực vật. Mùa Hè năm ấy, tình trạng sức khỏe của ông đột ngột chuyển biến xấu, cho dù người nhà chăm sóc chu đáo, nhưng vẫn vô tình gây nhiễm trùng đường hô hấp, trực tiếp chuyển biến xấu thành viêm phổi.
Bà nội không có văn hóa, tin vào nhiều chuyện mê tín không khoa học cũng là bình thường, hơn nữa tuổi già mất con, người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, dù sao cũng nên có một nơi ph.át t.iết cảm xúc.
Một chiếc Maybach S-Class dừng lại ngay trước cửa chính nhà hàng, bánh xe bóng loáng lăn qua khiến tấm thảm đỏ bị nghiền sâu xuống. Nhân viên tiếp đón của nhà hàng vội vàng bước tới mở cửa xe.
Em gái cô – Diệp Tri Xuân, sinh viên năm hai đại học, bị phát hiện đã mang thai sáu tuần.
Diệp Phục Thu cẩn thận cầm lấy nước cam và vừa mỉm cười vừa uống.
Người bước xuống từ hàng ghế sau của chiếc Maybach, người được mọi người vây quanh là người mà cô quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa.
Tập đoàn Khải Thịnh bên ngoài dồn mọi sự chú ý vào chủ tịch Kỳ Chân Hoa, còn Kỳ Tỉnh là cánh tay đắc lực âm thầm chinh chiến phía sau. Cô đã tìm khắp các tin tức tài chính và kinh tế, những bài báo đưa tin về anh đã ít lại càng ít, chứ đừng nói đến ảnh chụp hay video.
Anh ta cúi người nghiêng đầu, len lén nói: “Nhân lúc này ăn nhanh vài miếng, lát nữa nhất định phải uống rượu đấy.”
Sau một thời gian dài cô đã dần từ bỏ việc mượn hình bóng anh để đi vào giấc ngủ, tỉnh lại từ trong ảo mộng, cô đã chấp nhận trong cuộc đời của mình đã không còn Kỳ Tỉnh nữa.
Tình hình vốn đã rất xấu, vậy mà bà nội vẫn cố chấp như năm đó, nhất quyết giữ ông lại trong bệnh viện, chỉ để níu lấy một hơi thở mong manh.
Tương lai rực rỡ cô từng lên kế hoạch cẩn thận, lại một lần nữa tan vỡ giữa chừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phòng cô thuê là một căn hộ hai phòng ngủ, chủ nhà cải tiến bố cục bên trong lần thứ hai, cải tạo toàn bộ một tầng bằng phẳng rộng rãi làm thành ba phòng đơn độc lập có cửa chống trộm, rồi lần lượt cho thuê riêng.
Sau khi tan làm Diệp Phục Thu đi đến khu nghỉ dưỡng như đã hẹn, cô gặp các đồng nghiệp và lãnh đạo tham gia buổi tiệc trước cửa nhà hàng.
Chẳng lẽ trong mắt người khác, cô thật sự là quả hồng mềm mặc cho người ta bóp sao.
Năm thứ tư đại học, Diệp Phục Thu như mong đợi nhận được thông báo từ thầy giáo về việc được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh đúng chuyên ngành, vì kế hoạch báo cáo của nghiên cứu sinh tại trường này cô đã cố gắng ba năm, cũng tích góp được một khoản học phí cho năm đầu nghiên cứu sinh.
Khi không cười, đường nét trên khuôn mặt anh càng rõ ràng và sắc lạnh hơn, khiến người ta không đoán được vui buồn, làm những kẻ đang tâng bốc anh càng dè dặt từng bước.
Tất cả mọi người, tất cả mọi thứ trong nháy mắt đều phai màu.
Kỳ Tỉnh thật sự đã biến mất khỏi “thế giới của cô”.
“Tôi sẽ luôn chờ em.”
“Em còn là sinh viên đấy! Em còn muốn học nữa không?”
Tai cô ù đi như có ong vo ve bên trong.
Hai chị em giằng co ngay trong bệnh viện, bị không ít người nhìn với ánh mắt khác thường.
Vinh Minh mỉm cười càng sâu hơn rồi lấy từ trong túi ra một chai nước cam tươi, anh ta mở nắp chai cho cô: “Ăn chậm một chút, hình như nhà đầu tư đang bị tắc đường.”
Cô cắn ngón tay đến chảy máu, cũng không khống chế được tiếng khóc nức nở.
Ngón tay cô run rẩy: “Yêu đương vớ vẩn thì thôi đi, ngay cả biện pháp tránh thai cũng dám không làm, em cũng không sợ vì bị bệnh X mà c·h·ế·t sao!”
Mọi thứ đang trở nên tốt hơn, mọi thứ đang đi đúng hướng và mọi người đều hạnh phúc.
Nhưng cô chưa từng phản bác những lần bà nội oán trách, mắng chửi nhà họ Kỳ trong nhà.
Cô đi theo một phòng phát sóng trực tiếp thương mại điện tử, phụ trách phía hậu trường, vốn tưởng rằng có thể liên quan đến chuyên ngành này, kết quả phát hiện đối phương căn bản không cho người mới như cô có cơ hội lên hình.
Bởi vì kiếm được nhiều tiền cho nên dù khổ cỡ nào, mệt cỡ nào, cô cũng phải tiếp tục chống đỡ, tiếp tục làm việc chăm chỉ.
“Đến rồi, đến rồi.”
Khác với lần gặp trước, ánh mắt Kỳ Tỉnh nhìn cô không còn nặng nề, u ám như xưa.
Có đôi khi anh không biết cô nói chuyện tùy hứng hay cố ý đâm chọc, rõ ràng cô biết điều gì có thể đâm sâu vào lòng anh nhất nên mới cố ý nói điều đó.
Một tháng, hai tháng rồi một năm, hai năm thì thời gian càng trôi qua, kết luận này càng khắc sâu trong tâm trí cô.
Trước đây anh từng ghét đeo cà vạt nhất.
Khi Kỳ Tỉnh bước xuống xe, dáng người cao ráo thẳng tắp của anh lập tức trở nên nổi bật giữa đám đông. Đối mặt với những nụ cười nịnh nọt xung quanh, anh không chút phản ứng, vẫn là vẻ ngạo mạn không coi ai ra gì đó.
Ở đâu cũng có thạc sĩ, tiến sĩ 985211 hoặc sinh viên tốt nghiệp từ các trường Ivy League nước ngoài.
Biết bao đau khổ từng không thể chịu đựng nổi, biết bao đêm dài dằng dặc, giờ đây cũng giống như đứa trẻ lật sách truyện, từng trang từng trang đọc xong là lật qua.
Mặc dù vậy, cô vì mấy ngàn tệ một tháng vẫn phải cắn răng chịu đựng mà tiếp tục làm việc.
Không có thời gian nghỉ ngơi cố định, có đôi khi ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn.
Đôi tình nhân này, mỗi lần cô bị bệnh và ho khan, hoặc là có chút động tĩnh họ đều trút giận lên bức tường, gắt gỏng bắt cô phải nhỏ tiếng lại.
“Lúc em định kết hôn với anh ta, phải không?”
Cô đổ người xuống giường, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, như thể bản thân đang lơ lửng giữa không trung.
Dựa vào cái gì chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vinh Minh nhận ra cô đang khó xử và xấu hổ nên chủ động bày tỏ: “Chuyện hôm thứ Sáu em không cần trả lời tôi vội, tôi hy vọng đây là kết quả sau khi chúng ta đã suy nghĩ chín chắn.”
Diệp Phục Thu bất lực, cô đã quen nhẫn nhịn, càng lười tranh cãi với hàng xóm, vì vậy cô lấy khăn bông bịt miệng mũi để ho, cố gắng giảm tiếng động đến mức nước mắt trào ra.
Ban đêm đường phố vắng vẻ, tuyết trắng rơi thành một lớp dày không bị giẫm đạp, giống như một phần quà tặng cho vùng đất khô cằn vào mùa Đông.
Rõ ràng chỉ cách vài mét nhưng Diệp Phục Thu lại cảm giác dường như giữa cô và anh có một ranh giới không thể vượt qua, giống như nước với dầu.
【Lãnh đạo: Chuyện quan trọng nói ba lần, buổi họp mặt xã giao này rất quan trọng, nếu biểu hiện tốt, tổ chúng ta sẽ được thơm lây.】
Cô ngửa đầu nhìn mặt trời thiêu đốt lòng người, không biết tại sao hai mắt cô tối sầm, ngã xuống —— bất tỉnh.
Chỉ nhớ rằng đó là một vết sẹo trên ngực, rất sâu, rất xấu xí.
Nhưng Kỳ Tỉnh không xuất hiện, chỉ có hai vị luật sư đại diện nhà họ Kỳ có mặt. Kỳ Tỉnh đã ký xong tài liệu từ trước và để họ thay anh xử lý phần còn lại.
Nửa đêm, khi các bạn cùng phòng đều đã ngủ, Diệp Phục Thu ngồi xổm ngoài hành lang ký túc xá, tay nắm chặt tờ giấy đồng ý tuyển thẳng nghiên cứu sinh đã bị vò nhàu, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi lộp độp lên giấy.
Thời gian đó, Diệp Phục Thu hy vọng bố cô tỉnh lại nhưng cũng sợ bố cô tỉnh lại.
Cô cũng không muốn uống đến mức đau dạ dày rồi nôn mửa, cho nên nói cảm ơn rồi bóc bánh ra cắn một miếng, cô vừa nhai vừa nheo mắt cười, giống như đang nói: Ngon thật đấy.
Bà nội bệnh không dậy nổi, không thể đi ra ngoài làm việc, trọng trách trong nhà lập tức đè lên người cô.
Kỳ Tỉnh bị hai câu này làm cho nghẹn họng, anh nhìn cô, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Diệp Phục Thu không cam lòng, không cam lòng vì chỉ cần người đó xuất hiện, cô đã bị cuốn theo cơn sóng mà loạn nhịp.
Trong khoảnh khắc đó, trong cơ thể cô như có thứ gì đó bị vét sạch.
Ngày qua ngày trượt dài trong cuộc sống bận rộn tầm thường mà vô nghĩa, trong một khoảnh khắc nào đó cô chợt nhận ra —— bản thân đã thay đổi từ nữ chính đội ‘đầu diện điểm thúy’ thành một trong những NPC được sử dụng làm nền từ lâu.
Diệp Phục Thu là một nhân viên hợp đồng hèn mọn, đành nén một bụng tức giận mà trả lời đối phương.
“Diệp Tri Xuân, gan em to lắm rồi!”
Hương hoa hồng vẫn còn lưu lại trong gió tuyết.
Làm xong tất cả mọi chuyện, Diệp Phục Thu tẩy trang và không còn sức lực để làm bất cứ chuyện gì khác.
Diệp Phục Thu cầm đồ ăn thức uống trên tay, nuốt xong thì nói với anh ta: “Cám ơn đàn anh, ngày mai tôi sẽ mang cà phê cho anh.”
Phòng truyền hình trực tiếp huyên náo ồn ào không kể ngày đêm, người livestream ra sức tuyên truyền trước ống kính. Cô ngồi xổm ở phía sau màn hình nhanh chóng đóng gói từng đơn hàng hoá, làm đến mức hai tay phồng rộp, lưng đau nhức đến mức không đứng thẳng lên được.
Cô vẫn phải tính toán cho sau này của mình.
Họ chỉ là người xa lạ không liên quan, khác biệt như mây với bùn, chẳng có chút dây dưa nào.
…………
Vì chuyện này mà cô chạy về Tân Dương, khi nhìn thấy em gái ngồi trong bệnh viện phụ sản, mặt mày hoảng loạn, cô tức giận đến mức suýt chút nữa cho cô ấy một cái tát.
Dưới ánh đèn vàng của chụp đèn đường, những bông tuyết trông giống như vô số vì sao rơi xuống trong gió, hiện lên những chuyển động nhỏ bé mà hùng vĩ.
Thứ Hai đầu tuần, cô dậy sớm như thường lệ để đến đài truyền hình làm việc. Quả nhiên, vừa bước vào công ty, cô đã trở thành tâm điểm của cơn bão tin đồn, ngoại trừ khu vực trung tâm gió là cô vẫn đang gió êm sóng lặng, không có việc gì thì những người khác đều muốn sôi trào.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không biết tại sao cô nhớ lại rất nhiều chuyện đã xảy ra trong những năm gần đây.
Lúc này, màn hình điện thoại sáng lên, cô nhìn qua.
Rõ ràng là cuối tuần, vừa mới tan làm xong, vậy mà một cuộc gọi từ lãnh đạo lại khiến cô đành phải gác lại hết mọi việc, mọi tâm trạng để ngồi trước máy tính tiếp tục tăng ca.
Cô lại trở lại Tân Dương, giấu mình trong chốn xô bồ náo nhiệt này, ngày ngày đổ mồ hôi kiếm sống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được, tôi hy vọng như vậy.” Vinh Minh nói: “Như vậy, mỗi ngày chúng ta đều có thể gặp mặt, nói vài câu.”
Trong mắt bà cụ, chính vì người nhà họ Kỳ khởi tố nên cảnh sát mới đến nhà họ hết lần này đến lần khác, nhiều lần đề cập tới chuyện có liên quan ở bên cạnh bố cô, khiến cho ông đang hôn mê nghe thấy, trong lòng tích tụ mới khiến cho thân thể đột nhiên không ổn.
Đúng lúc này, vách tường bên cạnh lại bắt đầu đập kịch liệt, ý cảnh cáo cô không thể rõ ràng hơn.
Sinh nhật hôm thứ Sáu ấy, cô trải qua chẳng khác gì một trò đùa nên chỉ cười khổ hai tiếng rồi nói mình bị ốm hai ngày, còn bị sếp thúc ép làm việc online, không còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện cá nhân.
Hiện tại cô đã không còn nhớ rõ, lúc bố cô qua đời, lúc từ bỏ cơ hội học tiếp nghiên cứu sinh, cô đã đau đớn đến mức nào.
Nhìn thấy trên vai Kỳ Tỉnh tuyết càng lúc càng rơi dày.
Diệp Phục Thu tin tưởng khoa học, thân thể bố cô đột nhiên không ổn là bởi vì rất nhiều nhân tố cấu thành, hơn nữa người thực vật rốt cuộc có thể nghe được thanh âm hay không, có năng lực suy nghĩ hay không, cô không chắc.
Cảnh sát giám sát suốt một năm, và rồi bố cô ra đi đột ngột vào năm cô 21 tuổi.
Anh hơi nhíu mày, không nói gì.
Người thân xung quanh khóc đến gần như ngất đi. Diệp Phục Thu đứng bên cạnh bố, nắm lấy bàn tay vẫn còn vương chút hơi ấm của ông, gương mặt trống rỗng như gỗ đá.
“Đúng, phần đó do tôi phụ trách hậu kỳ, có vấn đề gì không ạ? Anh nói đi……”
“Nếu nói cho bà nội biết thì em sẽ bị đánh c·h·ế·t mất, một lần cuối cùng thôi, xin chị quan tâm em một lần cuối cùng thôi mà huhuhu…”
Nhà họ Kỳ trở thành phương thức, có thể làm cho người già như bà cụ p.hát ti.ết thống khổ bi thương ra ngoài, không đến mức kìm nén rồi tự mình sinh bệnh.
“Giữ vững tinh thần, vị này là nhân vật lớn đấy.”
Mọi người nhao nhao la ó cô quá cuồng công việc, nhắc nhở cô đừng để Vinh Minh chờ lâu.
Vụ án cần thu thập và xác minh thêm chứng cứ, phải nhờ đến sự hỗ trợ của lực lượng công an quốc gia.
“Lúc nào?”
Khi bị ốm, có thể ngủ mới là may mắn nhất, thống khổ nhất chính là không ngủ được.
“Đàn anh, anh tới sớm vậy.” Diệp Phục Thu vẫn có chút xấu hổ. Dù sao lần trước sau khi anh ta tỏ tình với cô vào ngày sinh nhật, cô giả bộ đánh trống lảng cho qua chuyện, chỉ nói còn muốn nghiêm túc suy nghĩ vài ngày.
Đàn anh Vinh Minh thật sự dành cho cô sự tôn trọng đầy đủ, đúng như lời Lâu Kỳ nói, anh ta là ứng cử viên sáng giá để chọn làm chồng.
Tác dụng của thuốc hạ sốt bắt đầu hoạt động trong thân thể, mái tóc đen ngắn đến vai xõa trên gối, Diệp Phục Thu nhắm mắt lại, tùy ý để mặc một hàng nước mắt sin.h lý khó chịu chảy ra từ khóe mắt, lăn xuống trên trên khuôn mặt đang nóng hừng hực vì sốt.
“Chuyện trên bàn rượu, em cũng không phải không biết, hậu bối chúng ta vừa ngồi xuống đã phải đi mời rượu.”
Đêm đó, cô nói nhiều lời tàn nhẫn làm anh đau đớn, từ đó về sau cô không còn gặp Kỳ Tỉnh nữa, thậm chí không hề biết tin tức gì về anh.
Trong nháy mắt, không khí giữa hai người bị gió tuyết xâm nhập, lạnh buốt đến dưới mức đóng băng.
Diệp Phục Thu tức giận đến tối sầm mặt mũi, cô túm lấy em gái mình, không kìm được lửa giận: “Không phải chị đã nói với em rồi à! Chị sẽ không quan tâm bất cứ chuyện gì của em nữa!”
【Lãnh đạo: Tiểu Diệp~ tối nay theo Giám đốc Trịnh bên nhóm quảng cáo đi xã giao, có nhiều món ngon lắm đó, Giám đốc Vinh của đài bên cạnh cũng đi, lần này là chuyện lớn, cô nhất định phải thể hiện thật tốt.】
Đối với tòng phạm, pháp luật quy định có thể xử nhẹ, giảm nhẹ hoặc miễn trách nhiệm hình sự.
Diệp Phục Thu hiểu được hết thảy, cô mới là người c·h·ế·t lặng, cũng thống khổ nhất trong đó.
Thuốc hạ sốt quấy phá, nhưng cũng chỉ làm cho cô như lọt vào trong sương mù, cả người Diệp Phục Thu càng ngày càng nóng, khô đến mức chỗ nào của cô cũng khó chịu.
Có đôi khi có thể là bị bệnh, hoặc là có chỗ nào đó không khoẻ, nhưng cô không rảnh bận tâm.
Thân thể vốn rất tốt của cô, chính là bị kéo đổ trong hai năm này.
Hai ngày nghỉ cuối tuần cũng chỉ là tạm thời đè nén triệu chứng sốt, lần rét đậm này, e rằng cô là người chịu ảnh hưởng nặng nhất.
Diệp Phục Thu vừa nấu nước chờ uống thuốc vừa mở tệp dự án, dựa theo phương hướng sửa chữa mà lãnh đạo truyền đạt, sửa đổi chế tác hậu kỳ.
Vừa phải làm việc cường độ cao từ năm giờ sáng đến chín giờ tối bảy ngày liên tục không nghỉ, vừa phải nuôi gia đình, chăm sóc bà nội.
Mùa Hè năm ba đại học, cô tất bật xoay vòng giữa thực tập và bệnh viện, đồng thời làm mấy công việc cùng lúc để phụ giúp gia đình. Dù mệt đến mức nào cô vẫn phải như một cỗ máy vận hành hết công suất mỗi ngày, tiêu hao sức sống của mình giữa ánh nắng gay gắt.
Về việc Diệp Bình trong vụ án hình sự nghiêm trọng này rốt cuộc có mức độ tham gia đến đâu, ngoài lời kể từ trải nghiệm cá nhân của Kỳ Tỉnh thì không có bằng chứng trực tiếp nào để xác định. Mà hiện giờ nghi phạm đã qua đời, theo quy định pháp luật thì sẽ không bị truy cứu trách nhiệm hình sự nữa. Sau khi hai bên thảo luận, phía nhà họ Kỳ quyết định tha thứ cho Diệp Bình, không truy cứu trách nhiệm liên đới và tổn thương tâm lý gây ra cho bị hại.
Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, trái tim lạnh ngắt.
Các đồng nghiệp có quan hệ tốt tranh thủ thời gian tới oanh tạc cô, kéo cô đến phòng trà nước hóng chuyện, hỏi cô và đàn anh Vinh Minh rốt cuộc có kết quả hay không, hỏi cô rốt cuộc có đồng ý hay không.
Sau một lúc lâu, cô khó khăn nói: “Bố tôi đã mất gần hai năm, Kỳ Tỉnh, tôi không có gì để đền bù cho anh nữa.”
“Nếu anh còn chưa hết giận, vậy tôi tuỳ anh dây dưa qua lại, được không?”
Diệp Phục Thu thở dài, gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô ngã vào một vòng tay rộng lớn, giống như một cơn mưa mát lành bất chợt trong mùa Hè khắc nghiệt, là chút an ủi hiếm hoi giữa số phận tàn khốc. Cô cố gắng mở mắt để nhìn người ấy là ai, nhưng mí mắt như dính chặt lại, không sao mở ra nổi.
Diệp Phục Thu cảm thấy vô cùng bất lực, nếu như bố cô thật sự cấu thành tội phạm hình sự, người nhà họ sao có thể thoát khỏi liên quan. Một khi bố cô có tiền án, cả cô và Tiểu Xuân sẽ không còn hy vọng gì với các ngành công an, kiểm sát, tòa án hay thi công chức, biên chế nữa.
Cô liếc nhìn anh một cái rồi không hề do dự lướt qua anh, tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Phục Thu bị em gái túm lấy, như thể có một quả bóng chì nặng nề, kéo lê bước chân nhân sinh của cô, làm cho cô ngay cả đi lại cũng không đi nổi.
Tác dụng phụ của thuốc khiến người lờ đờ buồn ngủ, cô cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, mũi nghẹt cứng để hoàn thành nốt công việc cuối cùng rồi nhanh chóng xuất file gửi vào hòm thư.
Những hậu quả này cô đều hiểu rõ. Dù vậy, cô vẫn hy vọng Kỳ Tỉnh sẽ không nương tay, cứ làm điều anh cần làm.
Cô vốn định nghiêm túc suy nghĩ về đàn anh Vinh Minh, thậm chí còn tính sẽ nhận lời anh ta ngày hôm đó.
Sau khi ra trường, Diệp Phục Thu mới phát hiện tấm bằng đại học 985211 hàng đầu cả nước của cô, trong thị trường nhân lực thậm chí còn không đáng một phần nhỏ.
Đúng vậy thật.
Cũng là mùa Đông, cũng có tuyết rơi và cũng là con ngõ nhỏ vắng vẻ yên tĩnh.
Trong tội phạm liên đới, người phạm tội với vai trò đồng phạm, nếu chỉ giữ vai trò phụ, không tích cực tham gia phạm tội, bị ép buộc về mặt chủ quan, hoặc chỉ đóng vai trò rất nhỏ trong vụ án thường được xác định là tòng phạm trong đồng phạm chung.
Cảm giác trời đất quay cuồng ngày hôm đó rất giống hiện tại.
Sau cái đêm cực kỳ nồng nhiệt mà cũng cực kỳ tàn nhẫn đó, cô quay trở lại cuộc sống trước kia. Cuộc sống cũng dần khởi sắc: bố cô đã ổn định trở lại, em gái của cô cũng đã cố gắng hết sức trong năm cuối để thi đậu vào một trường đại học hạng hai, tuy ngành học của cô ấy không tốt lắm nhưng cũng coi như thuận lợi bước vào đại học.
Nói thật, cô còn có chút sợ đối phương đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Lần trước bởi vì điện thoại tự động cập nhật hệ thống nên bỏ lỡ một cuộc điện thoại công việc, cô bị lãnh đạo lôi ra mắng trong nhóm chat vài trăm người, mặt mũi mất sạch.
Tiếng giày cao gót của cô trầm đục giẫm lên mặt tuyết, càng lúc càng đi xa chàng trai cứ mãi đứng yên chịu lạnh tại chỗ.
Tiền cô làm thêm dùng để trợ cấp cho gia đình, mẹ của cô cũng không cắt trợ cấp của chị em các cô, còn trực tiếp gánh vác học phí của Tiểu Xuân, trọng trách trên người bà nội cũng nhẹ đi không ít.
Diệp Phục Thu nhìn thấy Vinh Minh, anh ta là người cô quen duy nhất trong nhóm người này, cũng là người duy nhất thực sự muốn giao tiếp, vì thế để tránh bị mấy vị lãnh đạo trung niên “gõ đầu dạy dỗ”, cô cố tình đi đến đứng cạnh anh ta.
Không biết có phải là do mùi hoa hồng kia chọc cho chóp mũi cô càng ngứa hơn hay không, cô khom lưng lại ho khan một trận, còn hắt xì.
Anh là kiểu người đặt lòng tự trọng lên trên tất cả. Vậy mà năm xưa, anh đã bao lần níu kéo, gần như hạ mình đến mức thấp nhất, không thể nào hèn mọn hơn.
Trải qua một phen dây dưa, sau khi về đến nhà, những cánh hoa hồng do đàn anh Vinh tặng cũng đã sắp rụng gần hết.
Đơn giản là cô không kén chọn công việc và thù lao, cưỡi lừa tìm ngựa, cuộc sống hiện tại của cô cũng khá ổn.
Diệp Phục Thu vẫn giãy dụa, hy vọng thay đổi vận mệnh, nhưng chính vào khoảnh khắc phải bất lực từ bỏ ấy cô mới thật sự nhận ra…
Nhưng bắt đầu từ giây tiếp theo, cô không còn bố nữa.
Những vị lãnh đạo lớn chỉ một câu nói là có thể định đoạt “sống c·h·ế·t” của cô, bây giờ lại đang vây quanh anh hàn huyên nói cười làm quen.
Anh vẫn mang vẻ ngoan cố như xưa, vẫn nhìn mọi thứ một cách thản nhiên, nhưng giờ đây đã hòa quyện hoàn hảo với sự sắc bén và chín chắn được thời gian tôi luyện.
Cảnh tượng này khiến Diệp Phục Thu nhớ lại đêm tái hợp cách đây bốn năm, sau sáu tháng xa cách.
Mặc dù cô của cô nói sẽ hỗ trợ chia sẻ, nhưng cô không thể để cho đối phương hao tâm tổn phí như vậy, dù sao cô của cô còn có gia đình của mình nữa.
Nhưng khi Diệp Phục Thu nhìn bà nội khóc sưng mắt, cô hiểu hết.
Chỉ là cô không còn Kỳ Tỉnh nữa.
Người bố mà cô yêu thương nhất, người mà trong mơ cô đã rất nhiều lần hy vọng ông có thể tham gia lễ tốt nghiệp của mình ở đại học Sùng Kinh, hy vọng ông có thể đưa mình mặc áo cưới đi lên sân khấu, hy vọng ông vẫn giống như khi cô còn bé, dẫn theo cô trên ruộng lúa mạch mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Diệp Tri Xuân òa khóc và quỳ xuống, ôm chặt lấy cô khóc lóc cầu xin: “Chị ơi! Em xin chị mà huhu…… Anh ta bỏ chạy rồi, em không tìm được nữa, số điện thoại cũng thành số rác. Không có người thân ký tên em không thể phá được……”
Năm cô 20 tuổi, luật sư của nhà họ Kỳ đệ đơn kiện bố cô – Diệp Bình. Kiện lên tòa án, tố cáo ông từng làm công việc phi pháp, vì tội bao che và đồng phạm gián tiếp liên quan đến vụ b·ắ·t· ·c·ó·c và tra tấn Kỳ Tỉnh.
Bà nội oán hận người nhà họ Kỳ.
Tang lễ của bố cô vừa xong, hai bà cháu đều gầy rộc đi như thể trút mất một lớp da. Bà nội cô cũng rất coi trọng thanh danh sau cùng của bố cô. Đến tòa, bà cụ cứ liên tục cảm ơn thẩm phán và luật sư phía đối phương, thậm chí còn định cúi đầu lạy tạ nhưng bị họ ngăn lại.
Nghĩ vậy, Diệp Phục Thu nâng ly uống thuốc cảm.
Vinh Minh lắc đầu, cười nói: “Em luôn như vậy, không muốn nợ tôi chút nào.”
Lúc trước, họ thậm chí còn không có một mối quan hệ rõ ràng. Diệp Phục Thu kìm nén cơn ngứa họng khiến cô muốn ho, cười nhạt: “Kỳ Tỉnh, tôi có được xem là người yêu cũ của anh không?”
Cô cũng lắc đầu, hết sức lễ phép lại mang theo chút thân thiết giữa bạn bè: “Cái này gọi là có qua có lại, có cho có nhận~”
Cô cứ thế bước về phía trước với ánh mắt kiên định, nhưng trái tim lại dần khô héo theo năm tháng.
Quyết định xem xét lại một lần nữa, cuối cùng cô cũng tiếp nhận nhân sinh đã sớm được định hình sẵn của mình.
Đêm đó.
Rồi trong hành lang bệnh viện vào đêm khuya, cô sợ hãi đến mức lặng lẽ rơi lệ vì sinh tử khó lường của bố cô.
Cho dù cô cố gắng đến kiệt sức, hao mòn cả thân thể, cũng không thể thay đổi số phận của mình dù chỉ một chút.
Cô chính là người mang vận mệnh thối nát.
Cô ngẩng đầu, vừa định nói gì đó với đối phương thì nhóm người bên cạnh đột nhiên xôn xao.
Cho nên mới nói, tặng hoa cho cô làm gì, cô không biết cách trân trọng, căn bản không xứng nhận.
【Diệp Phục Thu Rachel: Đã nhận~ (trái tim)】
Anh cũng đứng dưới ánh đèn ôm cây đợi thỏ như bây giờ.
Gần như không người phụ nữ nào có thể chối từ một người đàn ông như vậy.
Nhưng vào ban đêm, lúc họ làm chuyện đó thì vừa rên vừa la, chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện cách một bức tường còn có người khác cũng cần phải ngủ.
Cái c·h·ế·t của bố cô như một vạch chia ranh giới đen trắng trong cuộc đời Diệp Phục Thu, từ màu xám dần dần chuyển sang đen kịt.
“Em có biết hai chữ tự ái viết như thế nào không?”
…………
Lãnh đạo của cô và giám đốc Trịnh của tổ quảng cáo bên cạnh đang yêu đương, hai người tựa như đang chia sẻ tài nguyên. Giám đốc Trịnh cảm thấy cô xinh đẹp, coi cô như người của tổ quảng cáo mà kéo đi làm quan hệ xã giao.
Ngay khi Diệp Phục Thu chuẩn bị ký giấy đồng ý tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh, lại xảy ra một chuyện.
“Nếu là vậy,” Diệp Phục Thu đã kiệt sức, cô dùng tay còn lại gỡ tay anh đang nắm lấy cánh tay cô ra: “Anh xuất hiện vào lúc này, nói những lời này là hành vi bất lịch sự nhất.”
Khi cô nghĩ tới những thứ này, người ở trung tâm của đám đông náo nhiệt ấy bỗng nhiên nhìn về phía cô.
Anh ấy nói, sở dĩ Kỳ Tỉnh không nhớ rõ diện mạo của bố cô, chính bởi vì sự bảo vệ vô thức của hệ thần kinh và tâm lý, thân thể khiến anh quên đi nguồn gốc thống khổ, để đảm bảo sức khỏe.
…
Kỳ Tỉnh nghiêng đầu, ánh mắt thẳng thắn mà táo bạo, dứt khoát xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, nhìn cô không chút kiêng dè.
Kỳ Tỉnh không chịu buông tay, mặc cho bàn tay nắm tay áo cô đã lạnh cóng đến đỏ bừng, anh hạ giọng, cười nhạt: “Cái gì gọi là lúc này?”
Âu phục được cắt may vừa vặn tinh tế càng tôn lên khí chất sắc sảo và cao quý của anh, một đôi chân vừa dài vừa thẳng, dưới ánh sáng chiếc đồng hồ cơ phát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Một buổi chiều yên tĩnh ấm áp, bác sĩ đứng trước giường bệnh, tuyên bố thời gian tử vong của Diệp Bình.
Ký vào bản thỏa thuận hòa giải xong, Diệp Bình sẽ không phải mang tội lỗi theo sang thế giới bên kia.
Cô giống như bị tước đoạt tấm vé thông hành bước vào thế giới của anh, dù chỉ là nhìn từ xa cũng trở thành điều xa xỉ.
Trong tay Diệp Phục Thu còn cầm sandwich đàn anh mua cho, cô thản nhiên liếc nhìn sang, ánh mắt lại lập tức sững sờ trong gió.
Gió chiều nhẹ nhàng của hôm nay lay động cổ áo sơ mi đen của anh, chiếc cà vạt màu đen chỉnh tề trên cổ như hiện thân rõ nét cho sự trưởng thành của anh sau từng ấy năm.
Vinh Minh bất lực: “Em cảm thấy họ sẽ cho em thời gian dùng bữa à?”
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Phục Thu vang lên. Cô lui về phía sau một bước, giật tay thoát khỏi anh, vừa nhìn thấy là điện thoại công việc thì ấn kết nối: “Alo, tổ trưởng, có chuyện gì sao?”
Cô ôm theo cả xấp giấy tờ thủ tục, dìu bà nội bước ra khỏi tòa án. Bậc tam cấp trước cổng tòa án vừa cao vừa nhiều, ánh nắng chiếu xuống mặt đất chói đến trắng lóa.
Vinh Minh thích mang đồ ăn thức uống cho cô, sau đó lặng lẽ nhìn cô ăn.
Diệp Tri Xuân cũng vì chuyện này, từ đó về sau vẫn ghi hận cô.
Lúc làm việc thì thời gian trôi vèo vèo, nước nóng định để nguội một lúc rồi uống giờ cũng lạnh ngắt, cô vừa nhớ ra nhưng lại lười đi đun nước lần thứ hai nên trực tiếp uống một ngụm nước lạnh rồi nuốt viên thuốc hạ sốt xuống.
Hiện tại Diệp Phục Thu tin những gì trợ lý Trần đã từng nói.
Chỉ chốc lát sau, cô nhắm mắt lại vì choáng váng.
Quyến rũ hơn bao giờ hết.
Diệp Phục Thu chống tay trên tủ trà, dùng muỗng nhỏ khuấy gói thuốc cảm vừa pha, nhìn chằm chằm vào xoáy nước màu nâu trong cốc đến ngẩn người.
Nhưng, bởi vì sự xuất hiện của người đó.
Nhưng cô biết cô không thể bị cảm lạnh vào lúc này, vì vậy chỉ có thể chịu nóng, ôm chăn bọc kỹ mình.
Diệp Phục Thu gật đầu, trong lòng chợt thấy ấm áp.
Bây giờ rất khó tìm việc làm, Diệp Phục Thu hiểu rõ nhất rằng không có cơm ăn còn khổ hơn mất mặt nhiều.
Gia đình không còn tiền, tiền chạy chữa cho bố cô rồi tiền lo hậu sự đã vét sạch tất cả, còn vay mượn nợ nần rất nhiều bạn bè thân thích.
Kiểm tiền phá thai, nằm viện, phẫu thuật, còn có thuốc men và thực phẩm chăm sóc sức khỏe, cả kiểm tra xét nghiệm bệnh X cho em gái, bệnh AIDS, kiểm tra ung thư cổ t* c*ng vân vân, gần như tiêu hết số tiền tiết kiệm của Diệp Phục Thu.
Nhưng cả gia đình đã cố gắng hết sức, cuối cùng vẫn không giữ được hơi thở của ông.
Các bạn học khác đều ở lại thủ đô, hưởng thụ cuộc sống nghiên cứu sinh trong vòng bạn bè, hoặc là chụp ảnh làm việc tại các doanh nghiệp nổi tiếng với đãi ngộ tốt.
Đã bao nhiêu lần rồi, loại tiệc tùng này lại không được tính tăng ca, không cho thêm tiền.
Diệp Phục Thu cầm chiếc sandwich, nghe nói sandwich của cửa hàng này phải xếp hàng ba tiếng mới có thể mua được, cô giơ tay vén tóc mái bị gió thổi loạn: “Tôi đến bàn ăn và ăn một ít lót bụng là được rồi.”
Mới qua hai ba năm.
Vậy mà đúng lúc này, anh lại xuất hiện.
Bà nội và cô của cô đều không thể tin được rằng ông lại làm ra chuyện nguy hiểm như vậy ở bên ngoài, khi cảnh sát đến hết lần này đến lần khác, bà nội khóc lóc gọi điện thoại cho cô, bảo cô ngàn vạn lần đừng quay về Tân Dương.
Cô tựa vào vách tường ở trước cửa ra vào, nhìn bó hoa hồng tàn tạ trên tủ giày, sờ lên trán đã bắt đầu nóng lên, bất lực tự giễu.
Ngày hai bên ký bản thỏa thuận hòa giải tại tòa án, là Diệp Phục Thu đi cùng bà nội.
Những khu tập thể cũ quanh đây hầu như đều được sửa như vậy, vì gần khu làm việc lại còn rẻ, cho nên cả khu này đều nhanh chóng trở thành ký túc xá của dân công sở ở các công ty và nhà máy lớn gần đó.
Đáy mắt Diệp Phục Thu khô khốc, đối diện với ánh mắt của anh, cô gần như bị ánh nhìn sâu thẳm của anh nhấn chìm.
Chuyện lớn như thế, Diệp Phục Thu không thể không nói với người nhà. Người lớn vừa đến nơi, bà nội bèn tát Diệp Tri Xuân một cái, mắng một câu “Thứ mất mặt” rồi tức giận đến mức ngất xỉu.
Diệp Phục Thu không nhịn được mà thở dài trong khi uống thuốc cảm.
Đầu hẻm an tĩnh, những bông tuyết không ngừng rơi trên má hai người, tan ra từng mảng mát lạnh, thấm ướt ánh mắt đối diện vừa gắn bó vừa căng thẳng của khoảnh khắc tái ngộ.
Sau khi đưa ông đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện, các hệ thống cơ quan khác của ông cũng đã suy kiệt.
Làm việc hai năm, cho tới bây giờ điện thoại của cô chưa từng tắt máy, cũng chưa từng bật chế độ im lặng.
Nhưng Diệp Phục Thu mơ hồ nhớ rằng, trong khoảnh khắc cô ngã xuống, có một đôi tay đón lấy cô, cứu cô tránh khỏi việc ngã xuống từ bậc thang.
Thế nhưng Vinh Minh lại tỏ ra rất thản nhiên, anh ta lén lấy từ trong túi ra một chiếc sandwich hạng sang của một cửa hàng nổi tiếng, dúi vào tay cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.