Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30: Vậy thì tôi sẽ thắp lên ánh sáng le lói trong tro tàn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Vậy thì tôi sẽ thắp lên ánh sáng le lói trong tro tàn


Một từ cô phải học đi học lại hai, ba chục lần mới nhớ được. Đôi lúc cô phải thừa nhận rằng học cái gì cũng cần có thiên phú.

Kỳ Tỉnh tức đến mức bật cười, đầu càng thêm choáng váng.

Trong tay cô vẫn còn cầm chặt nhiệt kế, phía trên hiển thị nhiệt độ cơ thể anh từ mấy tiếng trước. Có vẻ cô ngủ kê đầu lên tay không thoải mái lắm, nửa bên mặt tì lên cánh tay đến mức in hằn vết đỏ.

Giọng đọc nhỏ nhẹ của cô gái vang lên trong căn phòng rộng rãi và yên tĩnh, cho đến khi tiếng chuông báo thức reo lên.

Anh đã hất hết chăn ra, chắc là ngủ nóng quá, cứ thế nằm dang tay dang chân.


Vừa chán nản vừa đầy tuyệt vọng.

Kết quả là khi đi qua góc rẽ, ánh mắt uể oải vì bệnh của anh hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Cô càng vùng vẫy thì đối phương càng siết chặt hơn, đến mức chỗ hai bàn tay giao nhau cũng trở nên trắng bệch.

“Anh thật sự rất thông minh sao? Cách làm việc chẳng giống người thông minh chút nào…”

Quá đơn giản, chẳng có sức chống đỡ nào cả.

Thuốc hạ sốt vốn có tác dụng phụ gây buồn ngủ, lúc ốm mà ngủ được là tốt. Cô nhớ lần em gái cô ốm nặng nhất, sốt cao đến mức không ngủ được, cả nhà bị giày vò đến mức khổ sở.

Tiếng dép lê sột soạt trên sàn gỗ tố cáo dáng vẻ lười nhác của chàng trai.

Mùa Thu ở bờ biển đã đến.

Diệp Phục Thu rũ mắt xuống, chăm chú nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, khẽ thì thầm: “Kỳ Tỉnh… Tay anh nóng quá.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Phục Thu, cô muốn tôi khát c·h·ế·t đấy à?

Một người đã chìm vào giấc ngủ sâu như vậy lại có thể nắm chặt đến mức khiến cô không thể thoát ra.

Cô liếc nhìn khắp người anh, áo nỉ, quần ngủ, không đến mức lạnh nhưng cũng chẳng phải kiểu ăn mặc quá ấm áp.

Cơn sốt cao hoành hành suốt hai ba ngày cuối cùng cũng tan biến trong giấc ngủ mê man nhờ thuốc và đổ mồ hôi.

Giỏi lắm.

Nhiệt độ giảm xuống tức là thuốc có tác dụng, không cần đến bệnh viện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô cứ lướt từng từ một, nhìn chằm chằm vào màn hình mà phiền não.

Một lúc lâu sau, cô thở dài.

Trên bàn ăn vẫn còn nửa cốc nước dang dở, còn có bài nghe tiếng Anh chưa được tắt.

“Tôi đối xử với cô đặc biệt tốt à? Tôi đã từng cho cô lợi ích gì chưa?”

Cô tháo tai nghe ra, nhìn về phía phòng ngủ của Kỳ Tỉnh, lâu như vậy không có động tĩnh gì, chắc là ngủ rồi.

Kỳ Tỉnh ngửa mặt lên rồi nhắm mắt lại, giọng trầm khàn, vừa mê hoặc vừa lạnh lùng: “Diệp Phục Thu.”

“Có khi nào sốt đến c·h·ế·t không nhỉ?” Cô đột nhiên muốn biết đáp án.

Trên màn hình ứng dụng nhảy ra từ vựng đầu tiên trong ngày: “Discovery”. Ánh mắt cô dần trống rỗng, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, sống lưng bỗng lạnh toát.

“Tôi có cầu xin cô giúp tôi không?”

Năm nay, dường như mùa Thu đến sớm hơn mọi năm, cái lạnh cũng kéo đến nhanh hơn.

“Anh buông tay ra đi……” Diệp Phục Thu tức giận, vừa cấu vừa đấm lên cánh tay anh để trút giận.

Giọng điệu lười nhác, chế giễu một cách ngạo mạn: “Chỉ có mọt sách mới học thuộc lòng.”

“Kỳ Tỉnh… Kỳ Tỉnh.” Diệp Phục Thu gọi anh.

Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào tay anh, không kiềm được mà dùng đầu ngón tay nhàm chán chọc chọc vào đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay anh.

Cô gái vừa hướng nội vừa nhạy cảm hiếm khi, thật kỳ lạ, lại mở miệng nói nhiều như vậy với một chàng trai đang say ngủ trong đêm.

Có kim bài miễn tử là dì Mai thì anh sẽ không làm gì cô đâu.

Cô gái nhỏ chắc không cầm ly nước của anh đi mất rồi chứ.

Hơi thở trầm ổn của người đang say ngủ dần dần khiến Diệp Phục Thu cũng bắt đầu buồn ngủ theo. Mọi khi cô đều phải học đến tận khuya mới thấy mệt, vậy mà hôm nay lại buồn ngủ sớm như vậy.

Chương 30: Vậy thì tôi sẽ thắp lên ánh sáng le lói trong tro tàn

Sau khi nằm bất động nghỉ ngơi 30 giây để tích đủ sức, Kỳ Tỉnh chống tay xuống mép giường, nâng nửa thân trên rộng lớn của mình lên lấy đà để ngồi dậy, xoay người bước xuống giường.

“Thả tôi ra đi.”

Vậy mà lại nói——

Giây tiếp theo, Kỳ Tỉnh bế cô lên khỏi ghế.

Tư thế căng thẳng của Diệp Phục Thu dần dần thả lỏng. Cô từ từ ngồi xuống, cuối cùng để mặc anh nắm lấy tay mình, cứ thế ngồi yên trên giường, bên cạnh anh.

Diệp Phục Thu thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nổi hứng tò mò, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu không ai trông, cứ thế này mà sốt mãi…”

“Cho đến khi anh hạ sốt.”

Mặc dù đang bệnh nhưng lời đe dọa vẫn không hề giảm bớt sức sát thương.

Cô gái đang ngủ say được anh ôm chặt vào lòng mà không hề hay biết gì, trán cô vô thức dán lên bên cổ Kỳ Tỉnh.

Linh hồn của chàng trai đang sốt cao không biết đang trôi dạt trong giấc mơ nào. Diệp Phục Thu chỉ biết rằng anh đang siết chặt lấy tay cô, vu.ốt ve một cách khó hiểu.


Vầng trăng trắng nhạt treo cao, sáng một cách kỳ lạ, chói đến mức khiến anh từ từ nhắm mắt lại.

“Ngốc nghếch.”

Kỳ Tỉnh lặng lẽ trừng mắt nhìn cô, cuối cùng mới chịu buông tay.

Sao thời gian trôi nhanh thế.

Hơi thở của Diệp Phục Thu bao phủ lên người anh, ánh mắt vô tình lướt qua bàn tay thả bên ngoài của anh. Nghĩ một chút rồi cô vươn tay, tính tiện thể đặt cánh tay của anh vào trong chăn.

Khiến anh cảm thấy thật vô vị.

Diệp Phục Thu thử giật cánh tay, không được, lại dùng sức bẻ từng ngón tay anh nhưng vẫn không xong.

Kỳ Tỉnh vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người qua một bên, vài giây sau anh bật cười đầy khinh thường.

Cảm giác kỳ lạ nhưng cũng dâng trào mãnh liệt.

Trước mặt mọi người, Kỳ Tỉnh là người cao ngạo, ngông nghênh bất cần, chẳng để ai vào mắt cũng chưa từng trân trọng chính mình.

Thì ra người này cũng biết giả c·h·ế·t.

Kỳ Tỉnh lặng im nghe cô nói, mí mắt cụp xuống, những nếp gấp mỏng manh trên hàng mi càng trở nên rõ nét. Một lúc sau, anh xoay người từ từ nằm ngửa ra giường.

Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay cô chạm vào lòng bàn tay đối phương, người đang say ngủ bỗng nhiên động đậy—— Kỳ Tỉnh nắm lấy tay cô.

Cô vừa dừng lại thì hàng lông mày nhíu chặt của Kỳ Tỉnh cũng từ từ giãn ra.

Diệp Phục Thu mím môi, bất lực.

Từng câu từng chữ, mỗi một lần đặt câu hỏi đều không có cảm xúc gì, giống như đang cố gắng đẩy cô ra khỏi lãnh thổ của anh.

Trước đây cô rất ghen tị với những bạn trong lớp có thể dựa vào cảm giác ngôn ngữ mà làm đúng bài điền từ…

“Thật ra tôi cũng không thích đến bệnh viện, nên cũng hiểu được.”

Nhưng mà.

“Tôi còn chưa học xong từ vựng…”

Diệp Phục Thu rất tập trung khi học. Sau kỳ thi đại học, cô nhận thức được rằng thời gian có thể yên tâm học hành trong trường đã bước vào giai đoạn đếm ngược, vì thế cô càng muốn trân trọng từng phút giây và tận dụng triệt để thời gian của mình.

“Cô vừa nói ba chuyện đấy.”

Nhưng Diệp Phục Thu chỉ cảm thấy anh đáng thương.

Kỳ Tỉnh bực bội nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi rồi kéo chăn lên, dứt khoát đắp kín mặt lại.

“Và phải nói cho tôi biết là tại sao mấy ngày nay lại không chịu về nhà? Nếu là vì tránh mặt tôi… Thì tại sao lại phải tránh mặt tôi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bờ vai Diệp Phục Thu thả lỏng, đầu hơi gục xuống, giống như một chú thiên nga nhỏ đang thả mình nghỉ ngơi trên mặt nước.

Tay anh siết chặt vào bắp chân cô, Kỳ Tỉnh liếc mắt nhìn hàng mi rủ xuống của cô rồi xoay người, bước chân trầm ổn ôm cô vào phòng khách.

Anh nắm quá chặt, khiến ngón tay cô đau nhức.

“Ha.”

Diệp Phục Thu: “…”

Diệp Phục Thu tắt báo thức và nhìn thời gian, đã đến lúc đo lại nhiệt độ.

Diệp Phục Thu cau mày nhưng không hề có chút oán than nào, vẫn tiếp tục học từng từ một theo ứng dụng.

Không biết nên nói gì. Thật sự không biết phải nói gì.

Anh cúi người, kéo cánh tay của Diệp Phục Thu vòng qua cổ mình.

Lúc ôn thi đại học, cô dành nhiều thời gian cho môn tiếng Anh nhất nhưng cuối cùng đây lại là môn có điểm thấp nhất.

Chỉ là rất ít người có thể cảm nhận được điều đó trước thời hạn ở thành phố miền Nam này.

Khóe môi Kỳ Tỉnh không kìm được mà trùng xuống, hơi muốn cười nhạo.

Cổ họng Diệp Phục Thu hơi ngứa, hơi buồn cười. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh bị lép vế trong chuyện gì đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rõ ràng anh đang bệnh mà vẫn có thể nắm cổ tay cô đến đau nhói. Diệp Phục Thu nhíu mày, lên tiếng trách móc: “Anh làm tôi đau đấy.”

Cô bước tới, đặt nhiệt kế cạnh đầu anh. Khi tiếng bíp vang lên, cô liếc qua nhìn, quả nhiên là đã hạ hơn lúc trước.

Cốc nước vẫn đặt trên bàn, Kỳ Tỉnh có thể đoán ra suy nghĩ ban đầu của cô: Chắc là để sẵn một cốc nước ấm cho anh, định lát nữa bưng vào nhưng kết quả lại ngủ quên mất, đúng không?

Hồi lâu sau, Kỳ Tỉnh vươn tay tháo tai nghe của cô xuống.

Kỳ Tỉnh vươn tay s* s**ng khắp tủ đầu giường nhưng chẳng tìm thấy cái gì có hình dáng giống cốc nước như trong trí nhớ.

Kỳ Tỉnh từ từ bước ra khỏi phòng ngủ, vốn tưởng rằng chắc giờ này cô gái nhỏ đã ôm đồ bỏ trốn từ lâu.

Màn hình điện thoại của cô được cài đặt ở chế độ luôn bật, trước khi ngủ vẫn còn mở ghi chú trong điện thoại. Bên trên là những từ vựng cô dùng ngón tay viết nguệch ngoạc, đối chiếu tiếng Trung – Anh, viết sai đến tận ba trên năm lần.

Phòng ngủ trở lại sự yên tĩnh vốn có, gió đêm luồn qua khe cửa sổ, mang theo mùi bụi đất phả vào trong phòng. Gió càng mạnh thì ánh trăng lại càng sáng tỏ.

Diệp Phục Thu đang gục trên bàn ăn, đeo tai nghe và kê tay làm gối, chân mày hơi nhướng lên, ngủ rất say.

Diệp Phục Thu bị dọa đến mức rụt cổ, bĩu môi rồi đứng dậy bỏ chạy.

Diệp Phục Thu vẫn rón rén đến gần cửa một cách nhẹ nhàng rồi thò đầu vào trước để nghe ngóng. Khi thấy yên ắng, cô mới dám bước vào.

“Diệp Phục Thu, tốt nhất là… Từ giờ trở đi… Hãy cầu nguyện rằng tôi không khỏi bệnh đi.”

Không biết rèm cửa sổ bằng vải voan đã bị gió đẩy mở quá nửa từ lúc nào. Kỳ Tỉnh mở mắt một cách khó nhọc, ánh trăng ngoài cửa sổ lập tức lọt vào tầm mắt anh.

【Sao học từ vựng lại khó thế này!】

Nhưng mà Diệp Phục Thu chỉ nhìn vào màn hình điện thoại vẫn chưa bấm gọi, rồi dứt khoát ngồi xuống tấm thảm dưới giường, thở dài.

Cô cúi người, nắm lấy góc chăn định đắp lại cho anh.

Vừa tự do vừa sắc bén.

Anh dựa vào giường, không còn khoác lên mình những bộ quần áo sang trọng, tinh tế anh thường mặc. Thay vào đó là chiếc áo nỉ rộng mềm ôm lấy cơ thể nóng rực vì sốt, mái tóc đen rủ xuống che đi đôi mắt anh, tựa như một ánh sáng màu xanh le lói vươn ra từ khu rừng sâu thẳm. Trên cổ anh nổi lên những đường gân là minh chứng cho sự chịu đựng và chống đỡ mà anh đang cố gắng kìm nén.

“Không muốn nói thì tôi chỉ có thể chờ ở đây với anh thôi.” Diệp Phục Thu giơ điện thoại lên trước mặt anh, lắc nhẹ: “Dì vừa nhắn tin wechat cho tôi, bảo tôi trông chừng anh.”

“Nhưng bị ốm thì phải đi chứ, hơn nữa anh đã sốt cao hai ngày rồi.”

Nóng đến mức khiến cô cũng sắp đổ mồ hôi theo.

Khoảnh khắc đầu ngón tay Diệp Phục Thu bị vu.ốt ve thì có một nơi nào đó tận sâu trong tim cô chợt chấn động.

Kỳ Tỉnh đang ngủ say, hàng lông mày và đôi mắt yên tĩnh đến lạ, trên trán lấm tấm mồ hôi mịn, tựa như sương sớm đọng trên gân lá.

Khi bụi lắng xuống, không khí tràn ngập mùi tanh nhè nhẹ sau khi được gột rửa, trong trẻo và sạch sẽ hơn.

Sự ấm áp ở trán cô hòa vào nhịp đập ở cổ anh.

Xung quanh xảy ra nhiều tiếng động như vậy mà mí mắt của anh vẫn không hề nhúc nhích, chứng tỏ anh đang ngủ rất sâu.

Cô lủi thủi chạy ra khỏi phòng ngủ của anh, nhớ kỹ thời gian để lát nữa quay lại xem người này đã hạ sốt chưa.

“Anh muốn tôi đi cũng được, nhưng có hai chuyện.” Cô nói thẳng mục đích của mình: “Dì bảo tôi lấy chìa khóa tầng hầm, dì muốn dẫn tôi đi xem đồ.”

Nhưng mà so với những khó khăn trong cuộc sống thì học hành lại là chuyện đơn giản nhất.

Cuối cùng còn để lại một câu.

Ánh mắt của anh dần dần trở nên trầm lắng.

Động tác xảy ra quá đột ngột, Diệp Phục Thu giật mình, vô thức rụt tay về, nhưng lại phát hiện căn bản không thể động đậy.

Kỳ Tỉnh nằm bên cạnh cô, càng tỏ ra bình thản thì càng lộ vẻ yếu đuối, cô cảm thấy mình đang tiến gần đến điều gì đó.

Anh nuốt nước bọt, dường như rất đau nên cau mày nói: “Nếu còn chưa đi thì đừng trách tôi nói lời khó nghe.”

“Anh còn định nắm đến bao giờ đây?”

Muốn nhịn nhưng thật sự rất khó.

Đúng là có người dù bệnh đến mức không nhấc nổi người nhưng vẫn có thể mạnh miệng như thế này.

Gió ở Vịnh Tiêu Quảng Đông đã lặng.

Anh đứng thẳng dậy và bước từng bước lại bàn, cầm cốc nước lên uống một hơi dài. Cổ họng khô rát được thấm ướt khiến cảm giác khó chịu lập tức vơi đi hơn nửa.

Đúng lúc này, Kỳ Tỉnh bất ngờ trở mình quay về phía cô, mái tóc trước trán rối bời, lộ ra hàng lông mày đang khẽ nhíu lại.

Cô đi về phía phòng ngủ của Kỳ Tỉnh, thầm mong là anh đã hạ sốt. Chỉ cần có dấu hiệu thuyên giảm thì cô có thể về nhà rồi. Ở nhà anh, cô luôn có cảm giác mình như một con chim nhỏ tự chui vào bẫy, rất khó chịu.

“Tôi đã nói là cần cô chưa?”

“Không ai quản anh là anh thấy vui à?”

Vốn định cứ thế mà ngủ tiếp nhưng cổ họng khô rát khát nước và cảm giác khó chịu do mồ hôi đọng lại trên cơ thể khiến anh không thể tiếp tục lười biếng.

Linh hồn của chàng trai vẫn đang chìm trong giá lạnh, âm thầm tiếp tục chiến đấu với cơn sốt cao trong . Chỉ có hành động siết chặt lấy tay cô lại là dấu vết duy nhất tiết lộ điều gì đó.

Người ta nói ngáp có thể lây, liệu ngủ có thể không?

Diệp Phục Thu rụt tay lại, xoa nhẹ cổ tay rồi hỏi: “Anh không thích đến bệnh viện à?”

Diệp Phục Thu ngước mắt lên, nhìn chàng trai đang nằm nghiêng trên giường với hơi thở yếu ớt. Cô chăm chú nhìn chiếc cằm tái nhợt của anh, đột nhiên cảm thấy anh giống như một con cá voi khổng lồ bị mắc cạn trên bờ.

Khi ốm yếu, Kỳ Tỉnh lại càng trở nên hung dữ hơn, đủ sức để quát mắng và đuổi những ai dám đến gần anh.

Trận gió lớn đột ngột báo hiệu mùa Thu đã đến, chút dịu dàng cuối cùng của những ngày cuối Hạ hoàn toàn bị mùa Thu nuốt chửng.

Khu vực đắt đỏ gần biển như Vịnh Tiêu Quảng Đông thường chỉ có những cơn gió mang theo tiếng sóng từ biển thổi vào trung tâm, rất hiếm khi xuất hiện luồng gió mang bụi bẩn như thế này.

Diệp Phục Thu nhận ra anh thực sự không có cách gì với dì Mai. Không ngờ một người “xấu xa” bụng dạ nham hiểm như vậy lại hoàn toàn không có cách nào phản kháng trước người nhà.

Diệp Phục Thu quan sát anh, nhưng người này cứ như đã c·h·ế·t rồi, chỉ có sức lực nắm tay cô là không hề suy giảm.

Như thể sắp c·h·ế·t ở đó vậy.

Anh lại ngã xuống giường, giơ mu bàn tay lên che mắt, yết hầu trượt lên xuống đầy phiền muộn.

Nếu có thể vượt qua kỳ thi tiếng Anh cấp bốn ngay lần đầu tiên thì tốt, sau đó có thể dồn sức cho việc khác.

Đối phương hoàn toàn không phản ứng, cô sốt ruột, giơ tay đánh mạnh lên cánh tay anh một cái, tiếng “chát” vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng của phòng ngủ.

Dù có sốt đến mức mất đi ý thức thì anh vẫn không hề tỏ ra yếu đuối, từ chối sự quan tâm của người khác cũng chẳng chịu tự cứu lấy mình. Giống như thể anh đang tận hưởng sự điều gì đó trong việc tự dày vò bản thân vậy.

Nhưng bây giờ, Diệp Phục Thu lại cảm thấy có lẽ chưa có ai từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Ra mồ hôi là tốt, nhưng hất chăn đi rồi lại cảm lạnh thì làm sao khỏi được?

Diệp Phục Thu tạm ngừng học, đặt điện thoại xuống, vươn vai một cái thật dài, cơ lưng và bả vai đau nhức được kéo giãn, sảng khoái vô cùng.

Kỳ Tỉnh tựa người vào tường, đứng cách một khoảng nhìn cô say ngủ, từ từ thở dài.

Kỳ Tỉnh liếc sang Diệp Phục Thu, tai nghe có dây rò rỉ chút âm thanh, hình như là bài nghe tiếng Anh.

Cô từ từ đi vào trong, chàng trai vừa rồi còn lời lẽ sắc bén vẫn nằm trên giường với tư thế cũ, lồng ngực khẽ phập phồng chứng tỏ còn sống.

Bóng dáng mảnh mai của cô che khuất một phần ánh sáng từ đèn bàn, tạo thành một vùng bóng râm nhỏ cho anh.

“Hết bệnh rồi tôi sẽ không để yên cho cô đâu.”

Cùng với tiếng sột soạt do anh tạo ra, Diệp Phục Thu chợt khựng lại.

“Cứ nhất quyết làm khổ mình thế này, anh thấy hả dạ chưa?”

Nửa đêm về sáng, gió ngừng thổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giọng nói rầu rĩ của Kỳ Tỉnh vang lên từ dưới lớp chăn, vừa chậm rãi vừa uy h**p:

Diệp Phục Thu nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn quyết định làm tròn việc tốt nên tiến lên, quỳ một gối lên giường.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Vậy thì tôi sẽ thắp lên ánh sáng le lói trong tro tàn