Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Khẩu s·ú·n·g lục biến mất

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Khẩu s·ú·n·g lục biến mất


Sau lưng Diệp Phục Thu sớm đã không còn đường lui, cô dùng sức chống mũi chân về sau, co lại và nhón lên.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: “Thu Thu, cháu dậy chưa?” Là giọng của dì giúp việc.

Diệp Phục Thu siết chặt chiếc váy, cứ thấy kỳ lạ.

“Trước khi cô đến.” Kỳ Tỉnh đóng cửa, khóa trái, đột nhiên cười xấu xa: “Toàn bộ tầng này đều là tôi dùng.”

Bất chợt, trái tim cô như bị vẩy lên một lớp siro bạc hà đậm đặc, sau khoảnh khắc máy lạnh là thứ cảm giác cay nóng dày đặc và dai dẳng.

“Đã sắp xếp người ra đón ở sân bay bên kia rồi.”

Vào sáng sớm, đôi mắt long lanh ngập đầy vẻ bất an và bối rối của cô gái như muôn vàn sắc màu rực rỡ trải dài trên tấm vải vẽ.

Trợ lý: ……

“Nếu không bằng lòng.”

Nắm tay đang siết chặt áo anh run rẩy, sau vài giây đành bất lực buông ra.

Suýt đã không đứng vững.

Cô đóng sầm cửa lại, ngăn cách khuôn mặt đáng sợ kia ở bên ngoài.

Bàn tay đang buông thõng bên người siết chặt đến đau nhức, cuối cùng Diệp Phục Thu mới có phản ứng: Đây chính là sự trả thù của anh.

Anh mạnh mẽ giữ chặt cánh cửa, Diệp Phục Thu gắng sức kéo tay nắm cửa hai cái nhưng cánh cửa không nhúc nhích. Cô sợ đến mức buông tay, lùi vào trong phòng ngủ.

Diệp Phục Thu mở to mắt, nhịp tim vọt thẳng lên cổ họng.

Cô thở hổn hển dữ dội, như vừa thoát khỏi trận đuối nước.

Diệp Phục Thu rời giường, lại tiếp tục thu xếp chiếc vali đang mở trên sàn nhà, chuẩn bị sẵn sàng để rời đi bất cứ lúc nào.

Làn gió sau cơn mưa mát lạnh, hơi nước ngưng tụ trong không khí thành sương mù, tràn vào phòng, xâm chiếm từng giấc mơ bất an của cô.

Diệp Phục Thu mở mắt nhìn thẳng vào anh ở cự ly rất gần, đầy vẻ kinh ngạc.

Bàn tay người đối diện ấm áp và khô ráo, vô hình trung có thể mang lại cho người ta cảm giác an toàn, như bậc từ mẫu của đất trời bao dung tất cả.

Thiếu chút nữa đã làm ra chuyện gây hại cho cả gia đình này.

Mai Nhược nhìn Diệp Phục Thu, dường như đang tưởng tượng ra dáng vẻ khi cô mặc chiếc váy này, “Con gái phải mặc đủ loại quần áo xinh đẹp khi còn trẻ, tự hào phô bày đường nét đẹp nhất của bản thân cho cả thế giới, càng phải bộc lộ bản thân với chính mình.”

Diệp Phục Thu nhìn về phía cửa, trả lời: “Ơ, dạ, cháu dậy rồi.”

“Cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện chạy trốn, cô chạy đến đâu tôi cũng có thể tìm được cô.”

Anh khóa cửa làm Diệp Phục Thu càng hoảng sợ, đôi đồng tử của cô dao động như sóng nước gợn lăn tăn, ánh mắt cô cứ lẩn tránh xung quanh.

Anh phát hiện.

“Dậy rồi thì xuống lầu dùng bữa sáng đi, bà chủ đã về.”

Cô sốt ruột tới mức đi qua đi lại nhưng lại sợ gây ra tiếng động, cô cứ để ý thời gian, nghĩ rằng qua mấy phút nữa anh nhất định sẽ đi xuống lầu trước.

Nói xong anh bước ra khỏi phòng cô, chậm rãi xuống lầu.

Chắc vì Kỳ Tỉnh đã thật sự cắm USB vào máy tính, có lẽ đến bây giờ đối phương còn tưởng rằng mình đã thành công .

“Xong rồi thì cúp máy, cậu nói chuyện nghe ồn ào quá.”

“Rầm!!”

Buổi chiều, phòng chờ VIP sân bay quốc tế Tiêu Vân.

Đối phương nhận lệnh, nói thêm: “Tôi cứ nghĩ hôm nay cậu sẽ bảo tôi giám sát cô Diệp, xem cô ấy có rời khỏi vịnh Tiêu Quảng Đông hay không.”

Hình như Kỳ Tỉnh cũng mới dậy không lâu, lúc nói chuyện còn thoảng mùi bạc hà của nước s·ú·c miệng, khiến từng câu từng chữ của anh càng lộ rõ nét lạnh lùng vô tình.

“Tôi nói này.” Kỳ Tỉnh bất lực lên tiếng.

Đồng tử Diệp Phục Thu bỗng chốc mở to, “Kỳ Tỉnh!” Ngay khoảnh khắc cô giật lấy chiếc USB, lao vào anh để phản kháng——cô choàng tỉnh mộng.

Anh ngước lên nhìn chăm chú bóng người qua lại nhốn nháo ngoài cửa kính phòng chờ, “Cậu nói nhảm xong chưa?”

Anh thật sự không sợ sẽ có ngày sa cơ bị mọi người đuổi g·i·ế·t sao?

Kỳ Tỉnh lại tiến thêm một bước, anh hơi khom lưng khiến cả cơ thể gần như bao trùm lấy cô rồi cúi người liên tục đè ép.

Không sai, dù hiện tại đã thế, cô vẫn rất muốn ở lại học đại học.

“Vâng, cháu thay quần áo rồi xuống ngay ạ.” Tim Diệp Phục Thu đập thình thịch bất an.

Điều khiến cô không ngờ tới chính là Kỳ Tỉnh giữ chặt cánh cửa, từng bước một ép sát lại gần.

Anh ấy cười: “Có gì mà không thể hỏi.”

Cô nghiêng đầu rụt cổ, xương quai xanh dần sâu hoắm, nhắm nghiền mắt sợ hãi đến nỗi suýt khóc.

Tai nghe chống ồn nuốt chửng mọi tạp âm bên ngoài, tạo ra một môi trường như tấm vải vẽ trắng tinh đang trải rộng trong tâm trí Kỳ Tỉnh.

Người như Kỳ Tỉnh.

“Nếu cậu không thích, lần sau tôi sẽ không sắp xếp nữa.”

Đừng dọa cô nữa mà, cô sẽ tự giác rời đi, cô không cần gì cả……

Lúc này có một ánh mắt nóng bỏng mải mê nhìn lên người cô, cô ngước mắt, bắt gặp ánh mắt của Kỳ Tỉnh từ xa.

“Không lẽ giữ cô ấy lại còn có tác dụng khác?” Trợ lý tự suy luận, lẩm bẩm: “Nhưng đâu phải vậy, tôi đã xem qua tư liệu về cô ấy, lý lịch trong sạch không thể trong sạch hơn, rõ ràng chính là một……”

“Diệp Phục Thu.” Kỳ Tỉnh đột nhiên lên tiếng.

Anh đút tay vào túi quần rồi ngả người ra sau, nheo mắt: “Bây giờ tôi sẽ lập tức nói cho quý bà Mai biết.”

Cô không ngờ anh dám bước vào, lưng cô dính sát vào tường, không thể tin được: “Đây, đây là phòng ngủ của tôi……”

“Tôi đã học ở đó hai năm, còn ai quen thuộc nơi đó hơn tôi?”

Kỳ Tỉnh chào buổi sáng Mai Nhược xong bèn đi thẳng đến phòng ăn, cũng không hỏi có mua quà cho anh không, cứ như đã cam chịu là chẳng có phần mình.

Cô nhóc rụt rè sợ hãi này sẽ thể hiện sức sống mãnh liệt vô song trong một hoàn cảnh đặc biệt.

“Bây giờ có cháu ở đây rồi, nói thật khi dì đi bãi biển vàng Quỳnh Hải, thấy cái gì cũng nghĩ xem cháu đã thấy chưa, đã có chưa.”

Kỳ Tỉnh thoáng ngừng lại, khom lưng cúi người yên lặng nhìn cô.

Tiếng sột soạt khi vén tấm chăn lụa vang lên trong phòng ngủ, Diệp Phục Thu ngồi dậy, hoàn toàn không có cảm giác thoải mái sau khi ngủ dậy.

Diệp Phục Thu nhìn chiếc váy trong hộp, mấy ngón tay cô âm thầm cuộn tròn lại, cô mím môi cười cay đắng nhưng không nói gì.

Anh không ngờ cô lại hành động thế này, đúng lúc anh đang không dùng sức, Kỳ Tỉnh bất ngờ nên bị sức mạnh của cô kéo giật về sau mấy bước.

Mặc hay không là một chuyện, nói chung cứ nhận quà trước, đừng làm dì mất vui.

Lửa giận trong lồng ngực cô cuộn trào như muốn phá tan cơ thể, Diệp Phục Thu không nhịn nổi, đột nhiên bước tới túm lấy áo anh.

Cô căng thẳng nhíu mày, chỉ hận không thể dùng giáp sắt bảo vệ toàn thân.

Một giây sau, hơi thở càng lúc càng rõ ràng của anh dừng lại ở khoảng cách này.

Trợ lý cười: “Tôi biết, nhưng đây đều là những chuyện tôi nên làm trong phạm vi công việc.”

“Tuy cô ấy không làm đến cùng, nhưng mà khó nói, có thể chính vì sự xuất hiện của cậu mà cô ấy mới không thành công.”

Đối phương cúp điện thoại, bên tai lại khôi phục sự yên tĩnh.

Mai Nhược thấy cô như vậy bèn hỏi: “Cháu không thích sao? Không thích thì dì mua cho cháu cái khác.”

Diệp Phục Thu sững người, rụt rè ngước mắt lên đối diện với đôi mắt đen thẫm của anh.

Anh nhếch môi, cất giọng ngả ngớn lười nhác: “Diệp Phục Thu, coi chừng tôi đấy.”

“Là thứ đó sao?”

Chương 17: Khẩu s·ú·n·g lục biến mất

Diệp Phục Thu cười gượng: “Dì ơi, không cần phiền phức vậy đâu……”

“Đừng hòng chạy trốn.” Anh quát khẽ.

Giờ phút này, cô vô cùng thấu hiểu những lời lẽ mà những người bị anh trả thù đã nói.

Cảm nhận được sự ân cần này, môi cô thoáng run rẩy.

Diệp Phục Thu nhận lấy, sờ lên chất vải mềm mại mịn màng của chiếc váy lụa, đáy lòng cô dâng trào một cảm giác ngứa ngáy.

“Chuyện gì?”

Bị Kỳ Tỉnh bắt quả tang, từng giây từng phút sau đó của Diệp Phục Thu giống như bị trói trên cây cầu treo đang lung lay, bên dưới lớp ván gỗ là vực sâu thăm thẳm. Lại giống như đứng trên thuyền giữa biển khơi, dù đứng vững đến đâu, cũng không tài nào khống chế được con tim đang chao đảo theo con sóng, chẳng có chút cảm giác an toàn.

Kỳ Tỉnh chậm rãi ngước tầm mắt từ phía áo anh nhìn lên, đón nhận ánh mắt sôi sục đỏ bừng của cô, thấy gương mặt cô phồng lên vì giận dữ mà xoáy nước bên khóe môi anh càng sâu: “Chà, giận rồi?”

“Thả cô đi thì lời cho cô quá.”

“Tôi chỉ muốn biết, tại sao cậu không để cô ấy rời khỏi nhà họ Kỳ như những người trước đó.”

Như thể anh đang thưởng thức từng biểu cảm của cô.

Chân tay Diệp Phục Thu bủn rủn, cô tựa lên cửa không dám thở mạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần này anh không cho đối phương cơ hội đóng sầm cửa lại nữa, Kỳ Tỉnh đứng thẳng dậy, chống một tay lên cửa, nắm quyền kiểm soát nó trong tay.

Trợ lý: ……

Đầu óc cô hỗn loạn không thôi, Diệp Phục Thu cắn môi, đứng dậy đi thay quần áo.

Khi bạn đã quen với việc không còn chạm vào thứ gì nữa thì nó sẽ trở thành thứ trong trái tim bạn, cũng là thứ không thuộc về bạn.

Kỳ Tỉnh ngồi ở bàn ăn uể oải nhấc đũa, đôi mắt phượng nửa cười nửa không của anh sâu thẳm khó dò, không lộ rõ cảm xúc.

Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh, tức giận tới nỗi không biết nên trút bỏ bằng cách nào.

Diệp Phục Thu nhíu mày.

Diệp Phục Thu á khẩu không nói nên lời, tức giận mà không dám nói, không thể hiểu nổi hành vi của của người này: “Kỳ Tỉnh, anh.”

Nghe những lời này, động tác thu dọn hành lý của Diệp Phục Thu thoáng ngừng lại, cô cúi đầu sững sờ.

Cô lùi về sau một bước, anh lại tiến thêm một bước.

Kỳ Tỉnh dựa vào tường khoanh tay trước ngực, nếp nhăn trên vai áo anh đã tiết lộ khoảng thời gian anh đứng chờ ở đó.

Gì cơ?

!??

Cô không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi cô chưa mặc váy, không phải không thích, mà vì những năm này quần dài cho cô cảm giác an toàn, cũng tiện để cô làm việc hơn.

Mai Nhược không phát hiện ra sự khác thường của cô bé, “Trong nhà thứ gì cũng có, dù trước kia có ra ngoài cũng không có ha.m mu.ốn tiêu tiền.”

Màn hình điện tử không được chạm vào trong thời gian dài đã tự động tắt, mặt kính tinh thể lỏng màu đen phản chiếu gương mặt thờ ơ có hơi đờ đẫn của anh.

Kỳ Tỉnh bình tĩnh: “Tuỳ cậu.”

Cánh cửa phòng ngủ nhẹ nhàng khép lại.

Môi Diệp Phục Thu mím thành một đường thẳng, đôi mắt cô sắp phun lửa, chỉ hận không thể lập tức dùng hết sức bình sinh đánh c·h·ế·t anh, may thay còn có sợi dây lý trí ngăn cản.

Chính là khi—— cảm thấy xấu hổ.

Diệp Phục Thu nghe thế thì ra sức lắc đầu, cô nhận hộp quà bằng hai tay và chân thành cảm ơn: “Thích ạ, cảm ơn dì, vậy cháu xin nhận.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không ngờ dì Mai cũng về vào tối qua, ở ngay trong tầm mắt của hai mẹ con, kế hoạch chạy trốn của Diệp Phục Thu đột ngột bị chặn đứng.

Dám chắc rằng anh không phải kiểu người có kiên nhẫn ôm cây đợi thỏ.

Kỳ Tỉnh nhìn chăm chú vào dáng vẻ này của cô, ánh mắt anh lộ ra vẻ mới lạ, “Nhưng biết đâu một ngày nào đó tâm trạng tôi không tốt, sẽ buột miệng nói ra chuyện chấn động này của cô.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô ngước mắt lên, thấy Mai Nhược đang ngồi trên sofa, bên cạnh bày rất nhiều hộp quà đẹp đẽ. Anh mắt biết cười của bà ấy trong veo toát lên vẻ phấn chấn tinh thần.

“Dì chờ cháu lâu lắm đấy, bé con mau tới đây.”

Trái lại còn bị Kỳ Tỉnh “Đuổi g·i·ế·t” cả một đêm, toàn thân cô mệt mỏi rã rời.

Kỳ Tỉnh đang cuộn tròn trên sofa, cầm máy tính bảng xem số liệu báo cáo.

Nhìn ra phía sau anh, người nhà của cô đều đang nằm trong tay anh.

Những ngón tay đang nắm chặt áo T-shirt trên người anh của cô gái trắng bệch, cứ như muốn xé toạc áo anh.

Cuối cùng bị giọng điệu phấn khích của Mai Nhược gọi hồn về.

Diệp Phục Thu thấy Kỳ Tỉnh đang dựa vào cửa thì hít sâu một hơi lạnh.

Lẽ nào thật sự không có điểm yếu?

Kỳ Tỉnh gằn từng tiếng: “Chuyện, tốt, cô, đã, làm.”

Diệp Phục Thu vội chạy tới ngồi cạnh Mai Nhược, khi được bàn tay ấm áp và dày rộng của bà ấy nắm lấy, cô không khỏi cứng đờ trong giây lát.

“Mức độ nghiêm trọng của chuyện lần này khác với bất kỳ ai trước đây, đã đủ để cậu đuổi cô ấy ra ngoài.”

Tai nghe bluetooth nhấp nháy, anh chạm khẽ để kết nối, giọng nói ở đầu dây bên kia truyền đến.

Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào quầng thâm dưới mắt cô, có vẻ càng thích thú: “Trước khi tôi nghĩ ra chúng ta nên chơi đùa thế nào, cô phải ngoan ngoãn ở lại đây.”

Sợ mặc váy à.

Kỳ Tỉnh phủi quần áo, mở cửa và lắc đầu cảm thán: “Thật đáng sợ.”

Thấy cô không nói gì, Kỳ Tỉnh lùi lại, xoay người định mở cửa.

Để cô cuốn gói ra đi không phải là cách tốt nhất, anh chỉ muốn cô ở lại đây, mãi sống trong sợ hãi, mãi đối mặt với nỗi hổ thẹn với dì Mai mà ăn ngủ không yên.

“Phiền phức gì chứ, đi đến đâu cũng có người theo phục vụ.”

Mười mấy phút sau, sau khi sửa soạn xong xuôi, cô ra sức vỗ vào mặt để cố gắng giữ bình tĩnh, khi vừa mở cửa——

“Muốn đánh tôi? Hửm?”

“Trời nóng thế mà dì chưa từng thấy cháu mặc váy.” Mai Nhược mở hộp quà đẹp đẽ ra, vén lớp giấy lụa mỏng cho cô xem rõ chiếc váy ngắn màu trắng sữa được thêu họa tiết bên trong, “Lúc đó dì vừa thấy đã ưng, nghĩ rằng cháu mặc lên nhất định sẽ rất đẹp.”

Diệp Phục Thu choàng mở mắt, đôi mắt hoa đào tròn xoe trừng to nhìn chằm chằm lên trần nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Khi cháu trải nghiệm những thứ khác biệt, cháu sẽ giải phóng bản thân một cách tự nhiên.”

“Cô rất muốn ở lại.” Kỳ Tỉnh khẳng định, chỉ dùng một câu đã vạch trần khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng cô, “Đúng không.”

“Chuyện giữa tôi và cô ấy đáng xấu hổ lắm sao?”

Đúng lúc chạm phải ánh mắt vừa liếc xéo sang của Kỳ Tỉnh.

Đôi mắt cô sẽ long lanh như sóng nước, trong veo thuần khiết, vùng vẫy và không cam tâm, vô hình trung thu hút mọi người.

Thế là Diệp Phục Thu co đầu rụt cổ trong phòng cả mười phút, lại mở cửa ra——

Cô nhận sai, muốn chủ động gánh chịu hậu quả cũng không được sao?

Anh khẽ nhếch môi.

Cô ôm trán thở dài.

“Tôi có thể hỏi không?”

Anh mới đạt được mục đích.

Cho đến khi anh hoàn toàn bước vào phòng ngủ của cô.

“Thủ đoạn của người thế hệ trước còn tàn nhẫn hơn tôi nhiều. Cô nói xem nếu bà ấy biết được thì sẽ thất vọng về cô đến mức nào.”

Diệp Phục Thu hơi yên tâm.

Chí ít cũng phải cho cô một câu trả lời dứt khoát chứ.

Cô chỉ đành trốn trong phòng, nằm đó và dày vò trằn trọc vượt qua một đêm này.

Anh liếc qua, ánh mắt thản nhiên như muốn nói: Dám đóng sầm cửa với tôi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bóng dáng cao lớn của chàng trai đổ xuống, phủ l*n đ*nh đầu Diệp Phục Thu một mảng xám xịt.

Cái người này, sao mới sáng sớm đã chặn trước cửa thế?!

Trước đây cậu đâu có đối xử với tôi như vậy.

Trong khoảnh khắc ấy cô càng thêm căm ghét bản thân, người ta đối xử với cô tốt như vậy, chăm sóc cô đến thế, mà cô lại……

“Nếu chưa có, dì muốn mua về cho cháu.” Bà ấy nói đến giữa chừng thì dừng lại rồi nói thêm: “Bãi biển vàng còn xanh hơn cả biển ở vịnh Tiêu Quảng Đông, đợi đến kỳ nghỉ Quốc Khánh dì sẽ dẫn cháu đi chơi.”

“Rốt cuộc anh làm vậy để làm gì?”

Anh thôi không nhìn nữa, cúi đầu cắn một miếng bánh mì, điệu bộ phồng má khi nhai thức ăn vô cớ hấp dẫn người khác.

Diệp Phục Thu theo sau anh xuống lầu, nỗi lòng nặng trĩu.

Cạch.

Kỳ Tỉnh vu.ốt ve cạnh mỏng của chiếc máy tính bảng, khi anh nhướng mày, ánh mắt anh cũng tản mác xa xăm.

…………

“Không vội, bà ấy nói có mang quà về cho cháu, cứ nhắc mãi suốt buổi sáng.” Giọng dì giúp việc mang theo ý cười, dặn dò xong rồi rời đi với tiếng bước chân.

Cô cố tình gọi điện về nhà, kết quả cô ruột nói với cô rằng chủ nhà không hề liên lạc với họ, mọi chuyện vẫn ổn.

Anh lướt màn hình, nói: “Làm chuyện phí công.”

Khó khăn lắm cô mới ngủ thiếp đi, nhưng trong giấc mộng chỉ toàn là đôi mắt cười đầy sát khí của Kỳ Tỉnh, anh cầm chiếc USB dí vào cổ cô, hỏi: “Diệp Phục Thu, cô sợ điều gì?”

…………

“Cậu……”

“Anh có ý gì?”

Nhất là rất biết cách lừa người khác.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Khẩu s·ú·n·g lục biến mất