Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Chương 9

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Chương 9


Không trách mấy ngôi sao xuống xe trước cô đều đi thẳng vào rạp mà không quay lại chào fan.

Thang Vị Hi chẳng buồn liếc nhìn Phùng Kha Dịch, theo phản xạ quay mặt đi hướng khác, đúng lúc bắt gặp ánh mắt dò xét của Du Dực.

Đạo diễn Thẩm mỉm cười hiền hậu: “Sao lại nói thế? Du Dực không nói rõ với cô à?”

“Ngưỡng mộ đại danh của Hoa ca đã lâu, rất vui được gặp.”

Nữ chính nói: “Có lẽ cả đời này em sẽ không gặp được tình yêu nào đẹp hơn thế nữa.”

Du Dực khẽ gật đầu, “Hôm nay đến khá đông người.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dưới ánh sáng lờ mờ, Thang Vị Hi thấy Lý Thanh Lam và Phùng Khôn ngồi hàng thứ tư, gần giữa. Đạo diễn Thẩm và một đạo diễn khác cũng ngồi hàng bốn, cách họ hai ghế. Hàn Huyên ngồi hàng năm, ngay sau đạo diễn Thẩm.

Hoa ca đưa cô đến trước phòng chiếu số 9, có một người đứng canh cửa, thấy Thang Vị Hi đến liền tươi cười chào hỏi: “Chào cô Thang, tôi là trợ lý của đạo diễn Thẩm, gọi tôi là Tiểu Vương được rồi.”

“Người quen của em đến rồi.” Du Dực bỗng nói.

“Lấy được đồ rồi chứ?” Du Dực hỏi khẽ.

Hơn nữa, theo thói quen xem phim của cô, cô thích ngồi hàng cuối.

Trong rạp chiếu phim, trừ hàng ghế đầu tiên và thứ hai còn trống, các hàng phía trước đã gần như kín chỗ, chỉ còn lại hai hàng cuối cùng.

Nam nữ chính cùng học một trường đại học, và trong một sự trùng hợp, họ cùng ngày tỏ tình với người mình thích, và cùng bị từ chối.

Tự ý đến?

“Đạo diễn Thẩm.” Thang Vị Hi thu lại tâm trạng, bước đến trước mặt ông, chào hỏi lễ phép mà không quá tâng bốc: “Là em không mời mà tới rồi phải không ạ?”

Sau đó, mọi chuyện diễn ra đẹp như cổ tích.

Trong phòng chiếu vẫn chưa bắt đầu, lác đác chỉ có bảy, tám người ngồi.

Đầu dây bên kia, Hoa ca rõ ràng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tưởng Giai Giai đang nói nhảm.

Thế mà cô lại đi cùng Du Dực, sự nghiệp mới là quan trọng chứ!

Cả hai nắm tay nhau bước ra khỏi cổng trường. Anh tiễn cô lên taxi, họ cười, vẫy tay chào tạm biệt.

Vừa dứt lời, ánh đèn trong rạp như hiểu ý, lập tức tắt phụt – màn hình lớn bừng sáng, tiếng nói chuyện lặng dần.

Dù Hoa ca nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

Rồi quay người rời đi, nước mắt không ngừng rơi.

Hoa ca hiểu ngay ý, lập tức xua tay: “Tôi còn phải ra phòng IMAX phía trước, chỉ tiện đường đưa Tiểu Hi tới thôi. Con bé là người mới, mong anh quan tâm nhiều hơn.”

Phùng Kha Dịch nói một tiếng "phiền chút" với người đang ngồi ở hàng chín, rồi thản nhiên ngồi xuống ngay cạnh Thang Vị Hi.

Chương 9: Chương 9

Thang Vị Hi nhanh chóng xuống xe, đứng bên cạnh vẫy tay chào Du Dực.

Hoa ca: “Ha ha…”

Nữ chính mỉm cười: “Nhưng em tin rằng, chúng ta rồi sẽ sống tốt thôi.”

Thang Vị Hi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Du Dực.

Tiểu Vương chào Hoa ca rồi nhìn Thang Vị Hi có chút khó xử: “Cô Thang à, khách mời lần này đều do đạo diễn Thẩm đích thân mời, còn Hoa ca thì…”

Dừng mơ mộng lại đi mà!

Tuy nhiên...

Đúng lúc đó, điện thoại của Thang Vị Hi vang lên, cô vội vàng bắt máy.

Chẳng lẽ là do nhan sắc của Du Dực khiến IQ mình tụt giảm sao? Thang Vị Hi vội vàng chui vào rạp chiếu phim.

Nam chính đáp: “Không phải có lẽ… là chắc chắn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thật ghen tị với anh ấy, ung dung tự tại, chẳng cần để ý đến ai…

“Không cần đâu, em có xe riêng rồi.”

Một cơn mưa bất ngờ khiến cả hai bị kẹt lại trong thư viện trường. Một cuốn sách rơi xuống sàn, bị người ta giẫm phải. Họ cùng cúi xuống nhặt và nhận ra mình có cùng sở thích với quyển sách đó. Nhờ vậy mà quen biết nhau.

Nhìn rạp đã ngồi hơn nửa, Thang Vị Hi thấy hi vọng thật mong manh.

Chính anh là người vừa báo với cô rằng "người quen cũ đến rồi."

Giọng nói gấp gáp của Hoa ca vang lên từ đầu dây bên kia: “Chuyện gì thế? Giai Giai bảo là em tự đi à?”

“Đang xem phim thì đừng nói chuyện.” Thang Vị Hi lạnh lùng đáp lại, chẳng thèm khách sáo.

“Vâng.”

Nếu anh đi diễn, e là nhiều diễn viên nam sẽ thất nghiệp mất…

Hoa ca đi trước hai bước, đứng chờ ở cửa với vẻ mặt như bị táo bón, nhìn cô như thể cô là đứa ngốc.

Khi còn học đại học, họ từng hứa: nếu sau mười năm vẫn còn bên nhau, thì sẽ đăng ký kết hôn. Nhưng đúng vào ngày kỷ niệm mười năm yêu nhau, cả hai lại cùng lúc… đề nghị chia tay.

Thang Vị Hi ngớ người vài giây mới hiểu ra anh đang hỏi chuyện cô “mượn cớ đi lấy đồ” lúc nãy.

“Tiểu Thang, tìm chỗ ngồi đi, xem xong rồi nói tiếp.”

Lên xe, Hoa ca từ ghế phụ quay lại nhìn cô, ánh mắt tối sầm: “Nói đi, rốt cuộc em đi đâu vậy?”

Theo phản xạ, cô quay đầu lại, rạng rỡ vẫy tay với fan bên kia đường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quả là bao vây đạo diễn Thẩm từ mọi phía...

Anh đúng là… nhiều chuyện thật đấy.

Anh hạ giọng: “Một số là ông ấy thấy ở liên hoan phim, một số là bạn bè giới thiệu, còn có người do trợ lý casting mời.”

Hàng thứ tám, hai bên mỗi bên còn trống một ghế; hàng thứ chín nơi Thang Vị Hi đang ngồi vẫn còn ba chỗ trống.

Thang Vị Hi ngẩng lên, liền thấy Phùng Kha Dịch và Mạnh Hân, cặp đôi hạnh phúc một trước một sau bước vào rạp.

Điều đó càng khiến Thang Vị Hi chắc chắn rằng buổi xem phim này có liên quan đến việc casting cho phim mới của ông.

Chiếc xe rời khỏi khách sạn, quả nhiên bên ngoài đầy người. Thang Vị Hi thầm thấy may mắn vì quyết định của mình, nếu bị chụp được cảnh đi cùng Du Dực thì hôm nay lại lên hot search mất thôi.

“Không cần tôi đợi em sao?”

Thì ra là vậy… Đạo diễn Thẩm nhận lời làm đạo diễn cho liên hoan phim là để tìm diễn viên.

Cô cứ tưởng họ lạnh lùng với fan, giờ mới hiểu lý do... Nghĩ đến việc mình chắc chắn bị chụp được ảnh nheo mắt, cô tức thì hối hận.

“Hi Hi.” Phùng Kha Dịch chủ động chào.

Anh không nói thêm gì, đeo kính râm rồi nhấn ga lao vút đi.

“Lấy rồi.”

“Hoa ca khách sáo rồi, cô Thang là minh tinh lớn, là cô ấy chiếu cố tôi mới đúng.”

“Không giống phong cách của đạo diễn Thẩm lắm nhỉ?”

Xui xẻo… Thật xui xẻo…

“Chắc không đâu ạ, em đẹp tự nhiên mà, không sợ bị dìm đâu.”

Rõ ràng chỉ là cái cớ, vậy mà anh còn hỏi lại.

Thang Vị Hi cảm kích nhìn Du Dực, ánh sáng lờ mờ trong rạp chiếu khiến đường nét nghiêng mặt của anh càng thêm rõ ràng, tuấn tú.

Bộ phim chiếu hôm nay là một tác phẩm thanh xuân tì.nh yêu từng đoạt giải quốc tế, tên là "Mười Năm".

“Hừ.” Hoa ca biết có hỏi nữa cũng chẳng ra gì, đành bỏ qua.

Điều đó chỉ có thể chứng minh một chuyện, Phùng Kha Dịch cũng là người được mời.

Còn Phùng Kha Dịch là sao? Ngay cả phim truyền hình còn chưa diễn ra hồn, sao lại đến đây?

“Xuống hít thở thôi mà!” Thang Vị Hi nhất quyết giữ lời giải thích.

Nhưng ngay sau đó, Mạnh Hân đã ngồi xuống hàng tám, ở chỗ sát lối đi.

“Em vào đây ạ.”

Sự bình lặng ấy bắt đầu làm nảy sinh vết rạn giữa hai người. Dù trong lòng vẫn còn yêu, nhưng tình yêu ấy cứ dần dần cạn kiệt.

Nhưng rời khỏi ngà ngọc đại học, đời không như mơ, công việc không như ý, các mối quan hệ phức tạp, thu nhập eo hẹp, thêm những người mới xuất hiện… Tất cả những điều mà bất kỳ ai mới bước chân vào xã hội đều phải đối mặt.

“Không phải đâu, em chỉ ra ngoài hít thở tí thôi, Giai Giai hiểu nhầm rồi. Anh đang ở đâu đấy?”

Đạo diễn Thẩm nổi tiếng là thích dùng diễn viên mới, đào tạo từ đầu. Như Lý Thanh Lam, phim đầu tiên chính là đóng với ông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em nói xem, cú quay đầu đó của em, người ta chụp được bao nhiêu ảnh dìm rồi?”

“Nhưng em vẫn không yên tâm, sợ không phải là ý của tôi đúng không?” Đạo diễn Thẩm cười cùng vị đạo diễn bên cạnh, “Không ngờ danh tiếng của Du Dực lại tệ vậy!”

Họ vô cùng ăn ý, cùng thích một tác giả, cùng lưu cùng một danh sách bài hát trong điện thoại, thậm chí cả món ăn yêu thích cũng giống nhau. Họ trải qua những tháng ngày tươi đẹp nhất trong thời đại học, rồi cùng ở lại thành phố làm việc sau khi tốt nghiệp. Anh làm thực tập sinh tại một văn phòng luật, cô làm biên tập viên tập sự ở một tòa soạn. Họ thuê một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, tương lai dường như đang vẫy gọi rực rỡ.

Lúc này, rạp bắt đầu đông lên.

“Là đạo diễn Dư bảo cháu, nhưng mà…”

“Phim này của ông ấy chọn diễn viên mãi không xong, tìm hai năm vẫn chưa thấy người phù hợp, nên ông ấy nghĩ ra cách này, thử xem trong giới có ai thích hợp không.”

Dù lúc đó bị nắng làm nheo mắt, nhưng Thang Vị Hi vẫn tự tin với nụ cười ngọt ngào của mình.

Nam chính gật đầu.

Họ lái xe trở về trường cũ, bước qua những nơi từng chứa đựng kỷ niệm đẹp đẽ: thư viện, căn-tin, lùm cây nhỏ, ký túc xá, sân tennis…

“Đều là đạo diễn Thẩm mời sao?”

Khu vực này cũng do ban tổ chức liên hoan phim thuê trọn, fan và truyền thông bị chặn lại bên ngoài.

Phòng số 9 là phòng chiếu nhỏ nhất ở đây, chỉ có chín hàng ghế. Hàng thứ tư là vị trí xem tốt nhất, hàng năm cũng ổn, nhưng Thang Vị Hi không muốn ngồi cạnh Hàn Huyên.

Vừa bước xuống xe, cô đã nghe thấy có người gọi to tên mình.

Vừa khi họ bước vào, Tiểu Vương liền đóng cửa phòng chiếu, xem ra họ chính là hai người cuối cùng đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh đang ở sảnh lớn, tài xế cũng đến rồi, em mau qua đây. Nếu đến muộn sẽ bị đánh giá là thiếu chuyên nghiệp đấy.”

Mạnh Hân thì không nói làm gì, tuy không nổi tiếng nhưng cũng từng đóng vài vai phụ trong phim, được đánh giá khá tốt.

Diễn viên chính của ông luôn là gương mặt mới, còn Lý Thanh Lam hay Phùng Khôn lần này chắc chỉ đóng vai phụ.

Không ổn rồi… Rất không ổn…

Thang Vị Hi đánh trống lảng xong thì lập tức chạy vào sảnh khách sạn.

Thang Vị Hi cảm thấy buồn cười.

Tuy nhiên, trong hướng dẫn chiếu phim của ban tổ chức lại không có phòng chiếu số 9 như đạo diễn Thẩm đã nói.

Ánh mắt Thang Vị Hi chợt lướt đến hàng cuối , thấy ngay Du Dực.

Thang Vị Hi vừa vui vừa hụt hẫng.

Anh ấy lái xe thật đẹp trai...

Một người lăn lộn bao năm trong giới như Hoa ca mà lại bị trợ lý chặn cửa, thở dài, chẳng còn cách nào, ai bảo đối phương là trợ lý của đạo diễn Thẩm chứ?

Rạp chiếu phim cách khách sạn không xa, chạy dọc theo con đường ven biển đẹp nhất khoảng năm phút là đến nơi.

Du Dực nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, khóe môi dường như khẽ cong lên thành một nụ cười.

Phòng 9 là do đạo diễn Thẩm tự sắp xếp, không thuộc hoạt động chính thức.

“Không phải vậy đâu ạ.”

Theo lịch của liên hoan phim, sáng nay có hai hoạt động chính: chiếu phim xuất sắc và lễ hội điện ảnh. Lễ hội tổ chức tại khách sạn, còn chiếu phim diễn ra ở rạp.

Không đúng, Tiểu Vương còn không cho Hoa ca vào, sao lại để Phùng Kha Dịch vào?

Ánh mắt cô bất giác nhìn về phía Du Dực, rồi cũng bất giác bước tới hàng cuối.

“Biết rồi ạ.”

May mà bên cạnh cô chỉ còn một ghế trống, hai người họ chắc chắn sẽ không chọn chỗ này.

Ánh mặt trời khiến mắt Thang Vị Hi chói đến mức không mở nổi.

Vậy thì ngồi hàng cuối vậy.

Đảo nhiệt đới, dù mới chín giờ sáng nhưng nắng đã chói chang.

“Chào anh, đây là quản lý của tôi, anh Tạ Hoa.”

Nếu không phải đợt chọn diễn viên quy mô lớn thế này, cô chưa chắc có cơ hội đến đây. Nhưng cứ tưởng mình là người được “chọn mặt gửi vàng”, giờ mới thấy hôm nay ai cũng có thể là đối thủ cạnh tranh.

Thang Vị Hi liếc nhìn Phùng Kha Dịch, quả nhiên, anh ta đang đi về phía hàng ghế cuối cùng.

Thang Vị Hi lập tức nhớ ra tối qua đã hẹn với Hoa ca là sẽ đi cùng anh, cô vào rạp xem phim thử vai, còn anh ở ngoài hỗ trợ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Chương 9