Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 436: Triệu tập (2)
"Xin chào mọi người. Tôi là Doria Imiron, phó chỉ huy của Tinh Vệ."
Nhân vật được coi là thanh kiếm mạnh mẽ nhất của Đế quốc.
"Tất cả dốc hết sức cho ta."
Đúng là một kẻ tự luyến.
Người xuất hiện là một chàng trai trông trẻ nhất trong số những người ở đây. Vóc dáng của người này nhỏ đến mức khiến người ta liên tưởng anh ta là một cậu bé đang trong độ tuổi dậy thì.
Tuy nhiên, thay vì trả lời, Terina ra lệnh.
Enya nhìn chằm chằm vào Johan Okeas với vẻ mặt kinh ngạc.
"Tính cách của tên đó vẫn lập dị như vậy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đội trưởng?"
"Đưa tôi 'thứ kia'."
"Ặc."
Sao người đó lại cởi áo ra thế?
Luthus Wardot đi thẳng vào vấn đề.
"Ngay cả tên chuyên gây rắc rối này cũng đến, vậy thì kẻ lười biếng kia hẳn cũng sẽ có mặt."
Luthus Wardot nhìn xung quanh một lượt, chợt cau mày.
Enya dường như biết tại sao. Bởi vì cô ấy đã nghe được không ít tin đồn về vị chỉ huy của Lãnh Thiết. Một người vô cùng lười biếng, không bao giờ chịu ra khỏi lãnh địa bảo vệ phía Bắc trừ khi được lệnh triệu hồi từ Hoàng gia.
Doria bắt tay với Terina.
/* Gladius: là một từ tiếng Latin dùng để chỉ loại kiếm mà binh lính La Mã cổ đại sử dụng từ thế kỷ III trước Công Nguyên cho đến thế kỷ III sau Công Nguyên.
Enya chỉ muốn hét lên.
"Lâu rồi không gặp, chỉ huy Terina."
[Là Sedina à?]
"Được rồi. Ta nghĩ những người cần thiết đã tập trung hết."
"Anh ta không đến sao?"
Enya vội vàng ngăn Terina lại. Cô ấy sợ rằng cấp trên của mình có thể rút kiếm ra bất cứ lúc nào. Đôi mắt Johan Okeas sáng lên khi nhìn thấy Enya bên cạnh.
"Thưa chỉ huy... ... ."
Sedina cẩn thận đặt tập tài liệu sang một bên, đóng cửa lại và bước ra ngoài. Cô vẫn đang thắc mắc về những gì vừa thấy. Cô biết Hans có thể chất đặc thù, nhưng khi tận mắt chứng kiến lại là một cảm giác khác.
Sedina đã đi hết khu phố chính, nhưng vì không có hứng thú với việc mua sắm nên cô định quay lại ký túc xá. Đột nhiên, Sedina dừng lại.
Đột nhiên, Johan Okeas đến gần Terina và hét lên. Giọng nói của anh ta rất lớn và những lời đáng xấu hổ được thốt ra không chút do dự. Tuy nhiên, khuôn mặt Johan Okeas không hề có bất cứ sự thiếu tôn trọng nào như thể anh ta chỉ đang trần thuật lại một sự thật hiển nhiên.
"À vâng... ... ."
"Ồ! Tất cả mọi người đã ở đây rồi sao?"
"Thủ lĩnh của cô..."
Luthus Wardot lẩm bẩm với giọng trầm như thể đang nói với chính mình. Nhưng hiệu quả rất rõ ràng. Khi ông ta vừa dứt lời, có ai đó đột nhiên từ trên trời rơi xuống sân đấu.
Gladius.
"Ồ! Quý cô xinh đẹp này là ai vậy?"
Một lúc sau, nhân vật cuối cùng đã xuất hiện. Mọi người bên trong phòng không tự chủ cảm thấy khẩn trương.
Terina nói bằng giọng chắc chắn và nhìn những người khác. Johan Okeas vốn đang cười vui vẻ b·iểu t·ình trở nên cứng ngắc. Còn Reinhardt, vốn đang rũ vai bất lực cũng căng thẳng ngẩng đầu lên. Không cần phải nói gì với Pacius, người đã giơ thanh kiếm trong tay lên từ bao giờ.
Cho đến khi...
[Jet Stream]
"À vâng. Vậy thì tôi đi trước đây."
[Có vài người sắp tới. Cô ở lại không tiện lắm. Cứ để tài liệu ở đó, tôi sẽ xem sau.]
Veronica trực tiếp đi ngang qua, phớt lờ Johan Okeas và lên tiếng chào hỏi Terina.
Với suy nghĩ đó, Sedina mở cửa và sững người khi nhìn thấy vật thể màu trắng khổng lồ che lấp tầm nhìn của mình.
"Johan Okeas, nếu cậu dám chạm một ngón tay vào trung úy của tôi, tôi chắc chắn sẽ khiến cậu đoạn tử tuyệt tôn."
Reinhardt không trả lời câu hỏi đó, anh ta chỉ nhẹ nhàng thốt ra tiếng lầm bầm bất mãn. Tuy nhiên, không có ai lên tiếng chỉ trích Reinhardt. Mọi người không phải mới biết tính cách này của anh chàng ngày một ngày hai.
"Johan Okeas, chẳng phải trước đây tôi đã nói rõ ràng rồi sao? Nếu cậu mà còn nói chuyện với tôi như vậy thì thứ chào đón cậu sẽ là thanh kiếm của tôi đấy."
"Cô có chịu nổi trách nhiệm nếu mái tóc hoàn hảo của tôi bị hư không hả?"
Johan Okeas cười ha hả bắt chuyện với Pacius. Pacius không đáp, chào hỏi trong tình cảnh như hiện tại đúng là không ổn.
"Chẳng phải ta đã cho gọi tất cả các thủ lĩnh sao?"
Anh chàng này không tức giận vì bản thân b·ị đ·ánh mà tức giận vì mái tóc của bản thân bị hỏng ư?
"Mọi người đã có mặt đông đủ hết chưa?"
Enya nhìn Johan Okeas với vẻ hoài nghi. Bởi vì đối phương vừa cởi trần bước vào phòng huấn luyện. Hành động này của Johan Okeas khiến Enya không khỏi cảm thấy hơi thiếu tôn trọng.
Một thanh kiếm từ trên trời rơi thẳng xuống sảnh. Cơn gió lớn quét qua xung quanh kèm theo tiếng động lớn như thể một thiên thạch vừa rơi xuống.
Vẻ mặt của bốn hiệp sĩ bậc thầy đồng loạt trở nên lạnh lùng.
Kỳ nghỉ không còn xa nữa. Đó là khoảng thời gian mà tất cả các học sinh khác đều hào hứng, nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến Sedina.
Khi Terina đang giải thích, một người mới chợt bước vào phòng huấn luyện. Đó là một người phụ nữ tóc đen buộc đuôi ngựa mặc đồng phục màu trắng, màu sắc đặc trưng của vùng núi tuyết lạnh lẽo.
"Trước hết, hãy xem mọi người đã trưởng thành đến mức nào."
* * *
Enya lặng lẽ hỏi Terina. Cô ấy biết một vài thông tin về Johan Okeas, nhưng khi tận mắt chứng kiến đối phương lại là một cảm giác hoàn toàn khác. Ấn tượng đầu tiên của Enya về Johan Okeas là một người có suy nghĩ kỳ lạ. Thông thường, một chỉ huy hiệp sĩ phải có khí thế trang trọng hoặc mạnh mẽ, nhưng người trước mặt cô ấy chẳng có xíu liên quan nào đến mấy chữ đó.
Đột nhiên, thân hình Johan Okeas lảo đảo và ngã thẳng về phía trước.
Có thể nói, ấn tượng của đại đa số mọi người về Johan Okeas sẽ là một người tương đối chỉn chu, biết tự quản lý và chăm sóc bản thân.
Người này có mái tóc trắng bù xù, vẻ mặt khó chịu với mọi thứ xung quanh, đôi mắt của người này híp lại như thể anh ta vừa b·ị đ·ánh thức khỏi một giấc mộng đẹp.
Khi nghe thấy có người gọi, đầu của con hươu thò ra từ sau bộ lông to lớn và ngoái nhìn lại Sedina.
"Chỉ huy đang nói đến thủ lĩnh của Lãnh Thiết sao?"
"A ha ha. Đừng nghiêm túc như vậy. Nhìn cô xem, giống hệt một chú mèo xinh đẹp đang xù lông. Không sao, không sao. Tôi là một người rộng lượng, tôi có thể bỏ qua."
Enya và Veronica bắt tay nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Phải. Cũng nhiều năm rồi. Chỉ cần tôi không chú ý một chút là y như rằng anh ta sẽ gây rắc rối."
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Điều khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên chính là hành động đầu tiên khi người phụ nữ xuất hiện làm là đánh vào sau đầu Johan Okeas và đá anh chàng ngã sõng soài.
Thân hình của Johan Okeas lảo đảo một chút khi nghe được những lời này.
Terina lắc đầu như thể chuyện trước mặt xảy ra khá thường xuyên.
Luthus Wardot mặc đồng phục nghiêm chỉnh đang nhẹ nhàng tiến vào phòng huấn luyện.
Johan Okeas vừa nói vừa nháy mắt.
"À vâng. Tôi đã mang theo một vài dữ liệu... ... .Nhưng trông anh hiện tại ..."
"Ồ, Terina! Đã lâu không gặp. Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào."
Thứ gì vậy?
"Lâu rồi không gặp cô. Chắc hẳn cô cũng phải chịu đựng tên ngốc kia nhiều lắm."
Có nên quay lại Theon không nhỉ?
Ấn tượng về Johan Okeas là sự lạnh lùng. Thứ đầu tiên người khác ấn tượng về anh chàng này chính là mái tóc xoăn màu xanh lam bóng mượt có cảm tưởng như những con sóng vỗ ngoài khơi. Ngoại hình của Johan Okeas cũng tương đối điển trai, tuy quanh năm hoạt động ngoài biển nhưng làn da của người này không hề bị xạm đen đi chút nào, ngược lại, làn da thậm chí còn tương đối trắng hồng.
Enya lên tiếng hỏi.
"Rất vui được gặp cô. Tôi là Enya Joynus."
[Ồ. Để bên kia giúp tôi nhé. Tôi đang làm vài thí nghiệm nên không tiện lắm.]
"A...Thật khó chịu!"
Ôi chúa ơi.
Giờ nghĩ lại, Sedina đã nghe từ Rudger về việc Hans có thể biến hình.
"Hehe. Được rồi. Tôi hiểu. Cô đúng là vẫn cứng nhắc như mọi khi."
"Tôi thay mặt chỉ huy thành thật xin lỗi mọi người. Mong mọi người có thể thông cảm, tuy tên ngốc đó hay có những phát ngôn ngớ ngẩn nhưng bản chất anh ta không xấu."
Veronica cười ngượng nghịu và đưa ra một câu trả lời mơ hồ.
Có lẽ cảm nhận được điều gì đó, ngay cả Johan Okeas, người vốn hay cợt nhả, cũng ngậm miệng lại và nhướn mày.
"À, ý cô là đội trưởng sao? Haha. Đừng lo lắng."
"... ... Ừm, quen thuộc là tốt."
Luthus Wardot nhìn Reinhardt và mỉm cười.
Enya không thể không nghi ngờ về việc tại sao một người như vậy lại có thể đảm nhiệm được vị trí thủ lĩnh của một trong ba đội Hiệp sĩ mạnh nhất Đế quốc.
"Tiền bối?"
"Doria, cô vừa làm gì thế?"
"Chỉ huy, cô nghiêm túc chứ... ... ."
Theo những gì Sedina biết, có vẻ con vật trước mặt là linh thú đã xuất hiện bên trong Lưu vực Kasar.
Enya chợt nhớ ra Veronica đến một mình, cô ấy thận trọng hỏi.
"Hân hạnh được gặp cô, tôi là Veronica Deville." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Terina nhíu mày, gằn giọng.
Uỵch.
"Thành thật xin lỗi các vị. Chỉ huy ngu ngốc của chúng tôi hẳn đã gây ra nhiều phiền toái cho mọi người."
Enya bắt đầu cảm thấy mệt mỏi nếu cuộc đối thoại kiểu này vẫn tiếp tục diễn ra.
"Hahaha. Thật không ngờ cậu cũng được triệu tập trong lần này đấy, Pacius."
Giọng nói của Hans vang vọng trong tâm trí của Sedina. Một mùi hương mạnh mẽ kỳ lạ của sức mạnh ma thuật lan truyền khắp căn phòng, những chiếc sừng phát ra ánh sáng dìu dịu trên đầu con hươu.
"Cậu không thể tự giác một chút sao? Lần nào cũng phải để ta phải thúc giục vậy?"
Đúng lúc này, Johan Okeas, người b·ị đ·ánh vào đầu một lúc trước đột nhiên bật dậy và trở nên tức giận.
"Phải. Tên đó sẽ chẳng bao giờ chịu rời khỏi vùng biên giới phía Bắc trừ khi có lệnh triệu tập khẩn cấp."
Sedina rời khỏi ký túc xá tiến về Leathervelk.
Enya có phần ngạc nhiên.
Enya nhìn Terina, thận trọng xác nhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Rất vui được gặp cô. Tôi là Enya Joynus."
Người vừa nói vừa cúi đầu là một phụ nữ đeo kính mặc bộ đồng phục hiệp sĩ màu xanh lam gọn gàng. Mái tóc ngắn màu xanh nhạt và đôi mắt sắc bén khiến ấn tượng ban đầu về cô ấy rất lạnh lùng.
Thanh kiếm này chính là một trong những vật phẩm nổi tiếng nhất trong Đế quốc Exilion.
"Chỉ huy, đừng chấp nhặt với anh ta."
Cả Doria và Terina đều không thèm phản ứng lại như thể họ đã quá quen với điều này.
Chương 436: Triệu tập (2)
Luthus Wardot kiểm tra tất cả những khuôn mặt quen thuộc, gật đầu hài lòng.
Enya liếc nhìn Johan Okeas với vẻ mặt chán ghét.
"Được rồi. Ra đây đi, Reinhardt. Nếu cậu không xuất hiện trong vòng ba giây, ta sẽ tự mình đi tìm cậu."
Người cuối cùng xuất hiện là Reinhard Kimbell, chỉ huy của đội Hiệp sĩ Lãnh Thiết.
"Hahaha. Veronica. Cô thậm chí còn xinh đẹp hơn lần cuối cùng chúng ta gặp mặt. Tối nay uống với tôi một ly nhé... ... ."
Luthus Wardot lặng lẽ nhặt thanh kiếm lên.
Uỳnh!
Lời vừa dứt...
"Anh ấy đến rồi nhưng không muốn đến triệu tập. Anh ấy bảo tôi đến nghe tin tức rồi về báo cáo lại. Tôi đã cố bắt chỉ huy theo cùng nhưng vô ích. Anh ấy khá cứng đầu trong những việc như thế này."
"Bây giờ không phải là lúc bàn chuyện đó."
Khi Terina hỏi với vẻ mặt cứng nhắc, Veronica lắc đầu.
Có ai đó đang bám theo cô ấy?
"Đội trưởng Terina, dạo này cô thế nào?"
"Chỉ huy, chẳng lẽ thủ lĩnh của bên Tinh Vệ hay như thế này lắm à?"
Ánh mắt của các hiệp sĩ đều thay đổi.
Sedina nhanh chóng đến trụ sở của U.N Owen để gặp Hans. Cô ấy định chuyển một vài thông tin đã thu thập được cho Hans. Hans là một người rất biết quan tâm, chiếu cố đến người khác mặc dù cậu ta thường xuyên giả vờ như không phải vậy. Có lẽ lần này Hans có thể cho cô ấy một số lời khuyên.
Johan Okeas bĩu môi. Ai nấy xung quanh đều nhìn người này với ánh mắt cạn lời.
Mặc dù Johan Okeas bị phớt lờ nhưng anh ta không cảm thấy có chút nào xấu hổ hay tức giận.
Enya cau mày nhưng vẫn tập trung vào thanh kiếm phía trước. Đó là một thanh kiếm dài bình thường, trông nó có vẻ hơi nhỏ đối với thân hình của vị kiếm sĩ to lớn bên cạnh. Nhưng ai ở đây cũng biết, thứ đó lại là v·ũ k·hí ưa thích của Luthus Wardot.
Áp lực từ vị kiếm sĩ tỏa ra khiến Enya cảm thấy lo lắng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bóng dáng Veronica Deville vừa xuất hiện, Johan Okeas ngay lập tức phản ứng.
Khí thế trên người Terina tăng vọt. Lời nói của Johan Okeas không khác gì đang coi thường cô ta. Tuy nhiên, Johan Okeas dường như vẫn không nhận ra rằng mình đang đùa với lửa.
"Hehehe. Mọi người đều rất ngại ngùng. Giờ thì tôi đã hiểu. Nói chuyện với tôi như thế này có lẽ sẽ khiến các quý cô xấu hổ. Ôi, tôi thật là một kẻ tội lỗi."
Nhìn cảnh tượng phía xa, Enya có thể nhận ra rằng Veronica đã đối phó với Johan Okeas bằng chiêu này không dưới một lần.
Veronica định nói gì đó nhưng Luthus Wardot đã đưa tay ra cắt ngang.
"Mọi người hẳn phải tò mò tại sao đột nhiên ta lại cho triệu tập tất cả về thủ đô như vậy."
Enya không thể không tự hỏi làm sao một người như vậy lại có thể làm việc suốt bao nhiêu năm tại vùng núi Aret hiểm trở kia?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.