Giáo Sư Gián Điệp
Sayren
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 181: Mặt Trời Bạc (1)
"Xin chúc mừng, vị thương nhân trẻ tuổi. Cậu tên là gì?"
Thật tiếc là công cụ này đã không còn nữa, nhưng điều đó không thành vấn đề. Hắn có thể tạo ra một công cụ mới.
"Tên kẻ đó là gì?"
Công việc chính của chúng là thu phí những tổ chức, hội nhóm dưới danh nghĩa bảo kê.
Ngay từ đầu, Xích Hội chỉ là một con tốt do Mặt Trời Bạc thao túng.
Carlone cau mày.
Carlone cuối cùng cũng bắt đầu có chút hứng thú.
Carlone thổi khói bốc ra từ họng s·ú·n·g.
Thế lực này đã tích lũy được khối tài sản khổng lồ bằng cách độc quyền phân phối nguyên liệu thực phẩm và rượu vang, thậm chí chúng còn xếp người vào hội đồng thành phố.
"Thực ra vấn đề của chúng tôi không phải là những kẻ mọi rợ đó mà là người đứng sau bọn chúng!"
"Vẫn chưa. Nhưng gần đây xuất hiện một số kẻ khá phiền phức." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Các người không thể làm gì một lũ ăn mày và tàn tật nên mới đến đây nhờ sự giúp đỡ của ta?"
"Chậc. Vậy ý của các người là...."
"Tôi đoán là anh cũng biết chúng thôi. Cái thế lực hoạt động công khai ngoài ánh sáng đó đấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Carlone ngân nga một điệu nhạc vui vẻ.
"Cách đây không lâu, có một kẻ đột nhiên xuất hiện và đã xoá sổ Xích Hội."
Trong một căn phòng sang trọng với ghế sofa bọc da, đồ nội thất đắt tiền và những tấm thảm đẹp nhất.
"Theo như tình báo mà tôi thu thập được thì bọn chúng đều gọi kẻ đó là 'ông chủ'."
Đúng là mỡ dâng miệng mèo, hắn sao có thể từ chối cơ hội quý báu này?
"Tốt lắm."
Đúng hơn, hắn chỉ cần nuốt chửng việc kinh doanh hiện đang được thực hiện trong khu ổ chuột là đủ.
'James Moriarty? Thật nực cười. Bất quá chỉ là một kẻ g·iả m·ạo mà thôi.'
"Tên đó hoàn toàn là một tên khốn nạn!"
Chẳng bao lâu sau, tên thuộc hạ lại ẩn mình trong bóng tối.
"Chúng là ai?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bốn thương nhân nghe vậy như được ân xá, vội vàng khiêng xác của Temoran rời đi.
Carlone nhấp một ngụm rượu được rót bên cạnh.
"Một lũ ngu. Các ngươi thực sự nghĩ rằng ta không biết gì sao?"
"Này, anh có ổn không vậy?"
"Khả năng có thể là bọn chúng không?"
Một cấp dưới ẩn nấp trong bóng tối đột nhiên xuất hiện.
"Là giáo sư James Moriarty."
Mỗi lần đôi mắt xanh khắc nghiệt của người đàn ông đảo qua, cơ thể của năm người lại run lên vì sợ hãi.
"Chúng ta sẽ dọn dẹp lại khu ổ chuột. Hãy làm như thường lệ. Không cần kinh động quá nhiều người."
'Chỉ cần có nó trong tay, mình có thể leo lên vị trí cao hơn.'
"Tôi sẽ chuẩn bị."
"Mấy kẻ định can thiệp vào công việc kinh doanh của chúng ta đột nhiên đều án binh bất động hết rồi. Rất kỳ lạ!"
Thường được gọi là SS, chúng từng là một băng nhóm hoạt động trong t·hế g·iới n·gầm, nhưng hiện tại, quy mô của chúng đã phát triển lan ra ngoài ánh sáng.
Bốn người đồng loạt gật đầu như gà mổ thóc.
Cuối cùng, Carlone đặt ly rượu sang một bên và nói.
Mặt Trời Bạc.
Temoran vội vàng lên tiếng.
Ở giữa phòng, có một người đàn ông ngồi trên ghế sofa đang chán nản.
"Các người mượn tay ta chỉ vì bản thân các người không thể tự xử lý mấy tên ăn xin đó?"
"Tôi đang định nói điều đó đây. Tôi đã phát hiện ra hành tung của một số kẻ khả nghi ở đó."
"Nói thêm đi."
"Được rồi. Tôi nghĩ câu chuyện nên dừng ở đây. Còn nơi ẩn náu của chúng thì sao, cậu điều tra đến đâu rồi?"
Carlone.
Mặt Trời Bạc. (Silver Sun)
Khoảnh khắc Carlone nghe thấy cái tên đó, hắn không thể nhịn được cười.
Nhưng biểu cảm của Rudger khi nói câu đó rất nghiêm túc nên Hans chỉ có thể gật đầu với vẻ mặt khó hiểu.
Carlone khi nhìn mấy kẻ kia rời đi, không thể kìm được tiếng cười của bản thân.
"Mười năm, thưa ngài."
Temoran khẩn trương nói.
Và người đàn ông ngồi trên ghế chính là kẻ đứng đầu Mặt Trời Bạc.
Một lúc sau, Carlone cuối cùng cũng đã ngừng cười.
Carlone ném tập tài liệu vào trong lò sưởi.
Những kẻ bất chấp mọi thứ, dù đó là hợp pháp hay b·ất h·ợp p·háp, miễn là kiếm ra tiền.
"Hừm!"
"Không tốt lắm."
Đôi mắt như rắn của người đàn ông chuyên cung cấp tiền cho giới chính trị, kinh doanh và thậm chí cả cảnh sát, chậm rãi quét qua năm người trước mặt.
Hắn chính là người đã chi rất nhiều tiền thuê sát thủ Calsapa á·m s·át James Moriarty và Violetta.
Nói xong, ông ta rút s·ú·n·g ra và bắn vào đầu Temoran. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt uể oải của hắn ta hướng về phía những người đang đứng trước mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao thì cũng không nên nói về người đã dạy dỗ mình như vậy, đúng chứ?
Năm người đứng giật mình, run rẩy khi chứng kiến cảnh tượng đó.
Hợp pháp hoá những thứ b·ất h·ợp p·háp.
Ngay từ đầu, Carlone là người đầu tiên biết được thông tin James Moriarty xuất hiện ở khu ổ chuột của Leathervelk và ra tay xoá sổ Xích Hội.
"Ừ."
"..........."
Bất chợt một cái tên hiện lên trong đầu Rudger khi hắn nghe thấy những từ đó.
Tuy nhiên, dù đang là ban ngày nhưng rèm che cửa sổ không cho nhiều ánh sáng lọt vào nên căn phòng tối om.
"Bọn chúng hợp tác với mấy băng nhóm xung quanh và ẩn náu ở một nhà máy bỏ hoang ven ngoại ô."
Vào lúc này, một trong những thương nhân trẻ đang lắng nghe lặng lẽ mở miệng.
Chỉ có ngọn lửa đỏ rực đang cháy trong lò sưởi chiếu sáng căn phòng.
"Tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức."
Thấy Hans vốn định rời đi lại đang do dự nhìn mình, Rudger liền lên tiếng hỏi.
"Có vẻ chúng ta sẽ cần phải đến đó một chuyến."
Temoran là một người đàn ông trung niên khoảng ngoài năm mươi tuổi, ông ta ngay lập tức trả lời với giọng run run.
Carlone từ lâu cũng đã sớm nghĩ đến việc ra tay với khu ổ chuột.
Người đàn ông vẫy tập tài liệu trên tay.
"Tôi là Calton."
Hans c·hết lặng trước những lời nói đó của Rudger.
"Khục! Ha ha ha!"
Rượu hôm nay đặc biệt ngọt.
Tuy nhiên, vụ á·m s·át đã thất bại nên hắn đã án binh bất động theo dõi tình hình một thời gian.
"Tôi đoán chúng không nghĩ sẽ có người có thể lần ra được tung tích của mình."
"Gần như chắc chắn."
"Được rồi. Mười năm. Vậy ông hẳn phải biết con người của ta như thế nào. Hửm?"
"Hans, còn chuyện gì sao?"
Rudger gật đầu.
"Temoran! Chúng ta biết nhau bao lâu rồi?"
Là công cụ dọn dẹp định kỳ các thế lực trong khu ổ chuột.
"Vâng."
"À, tôi biết!"
"Tôi.... Tôi có thể giải thích!"
"Đó là một con quái vật. Vì Người mà tôi đã mấy lần suýt c·hết."
"Anh vẫn còn lo lắng về vị kia à?"
Rudger đã nhờ Hans thu thập thông tin ở thành phố Baltanung, nơi duy nhất ở Exilion có thể thu hoạch được Peluma.
"Tốt, Calton. Người của chúng ta sẽ bắt đầu giải quyết khu ổ chuột sớm thôi. Đương nhiên là chi phí cũng sẽ rất lớn."
"Không...không có vấn đề!"
"Cậu cứ nói đi."
Carlone tự tin rằng mọi thứ đã nằm trong tay.
"... ... Xin lỗi."
"Vậy Sư phụ của anh là người như thế nào?"
"Đừng chửi thề."
"Thành giao. Các người có thể đi rồi. Vui lòng mang cái xác kia theo cùng."
"Âm mưu sao? Cậu có phát hiện ra điều gì không?"
Năm người này đều là những đại diện của lĩnh vực kinh doanh, thương buôn giới quý tộc, lúc này bọn họ đều cúi đầu không nói gì.
Khuôn mặt của bốn thương nhân còn lại trắng bệch khi nhìn thấy Temoran ngã xuống, máu loang lổ trên người.
"Bọn chúng không rời đi sau vụ đó sao?"
Người thương gia trẻ trả lời với giọng run run.
Mặt Trời Bạc khác với Xích Hội.
Rudger bất giác run lên.
* * *
Người thương nhân trẻ tuổi vừa nhắc đến cái tên đó xong liền toát mồ hôi lạnh khi đột nhiên nhìn thấy Carlone đang cười như điên.
Hắn cũng không nghĩ đến mấy tên thương nhân này sẽ đến cầu cứu hắn.
Chương 181: Mặt Trời Bạc (1)
Giấy cháy ngay lập tức và than hồng lan ra khỏi lò sưởi. Tiếng củi cháy kêu lách tách chói tai.
Hans vốn là người nhanh trí, ngay lập tức hiểu được ý của Rudger.
"Báo với mọi người."
Nếu ông ta tỏ ra do dự dù chỉ một chút, Carlone chắc chắn sẽ g·iết ông ta ngay lập tức.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.