Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18
Nàng đứng ở cửa, chờ thánh giá, khi nhìn thấy Tần Húc Kiêu, lòng nàng vẫn không thể bình tĩnh.
Nào ngờ, nàng bỗng trở nên căng thẳng. Rõ ràng hắn thích người khác, lại cứ quan tâm nàng như vậy.
Nàng ngủ say, còn Tần Húc Kiêu bên cạnh lại trơ mắt nhìn nàng, không hề có chút buồn ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bởi vì sắc mặt nàng thật sự rất kém.
Tô Thần cũng biết, đây là một việc rất khó, chỉ dựa vào việc Tần Húc Kiêu thích Phạm Tư Thuần thì đã có chút khó khăn rồi.
“Hoàng thượng giá lâm!” Giọng the thé của thái giám bên ngoài đánh thức nàng khỏi dòng suy nghĩ.
Nào ngờ hậu cung như biến đổi chỉ sau một đêm, Tô Mộc Mộc khi biết tin tức thậm chí còn đập vỡ một chiếc bình sứ quý giá.
Nghĩ đến chuyện hôm qua mới biết, Tiểu Lạc cũng chỉ xác nhận trên cánh tay Phạm Tư Thuần có một vết sẹo rất sâu.
“Bệ hạ…” Nàng do dự, không dám lên giường.
Nàng ấy mới chính là vị Phạm tướng quân mà hắn vẫn luôn yêu thích, cũng là vị thần nữ cùng hắn ở trong ngôi miếu đổ nát hôm đó.
“Khó trách, Phạm tiểu tướng quân, ở quân doanh chưa bao giờ tắm chung với người khác, thậm chí còn chưa bao giờ bị rám nắng, thì ra là vậy.” Tô Thần được Tô Mộc Mộc nhắc nhở, thậm chí đã sắp xếp toàn bộ âm mưu cho Phạm gia.
Một là lo Tần Húc Kiêu phát hiện ra tội danh giả mạo huynh trưởng tòng quân của mình, hai là vì…
Nữ tử bình thường thân thể đều mịn màng, không dính bụi trần, còn nàng ở quân doanh năm năm, sớm đã chi chít vết thương, sao dám để lộ ra trước mặt Tần Húc Kiêu chứ?
Tô Mộc Mộc cười lớn hai tiếng, sau đó tâm trạng liền thoải mái hẳn, lần này thật sự là ông trời ban cho nàng cơ hội tốt.
Tiểu Lạc đến phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho nàng, nỗi bất an và áy náy lại trào dâng trong lòng.
Chương 18
“Ngươi tìm người đi truyền tin, để người ở quân doanh truyền ra trước, ta không tin lần này Phạm gia còn có thể lật ngược tình thế.” Tô Thần cười nham hiểm.
Tô thừa tướng nhận được tin tức của Tô Mộc Mộc, suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cười ha hả.
18
“Ái phi hình như không chào đón trẫm.” Tần Húc Kiêu nhìn nàng chằm chằm, bóng dáng trước mắt trùng khớp với Phạm tướng quân ngày trước.
Nhưng cũng đủ để nàng cảm thấy sự giả dối của Tần Húc Kiêu, rõ ràng hắn thích không phải nàng, mà là Tô Mộc Mộc.
Nàng ngủ rất say, cả đêm mộng đẹp.
Còn nàng thì lòng như lửa đốt, rõ ràng mình chẳng làm gì sai, tại sao cuối cùng lại thành ra thế này? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nương nương, người nên tắm rửa thay y phục rồi.” Tiểu Lạc nghiến răng nói, nhớ lại cảnh vừa gặp Tô quý phi.
Cứ như giữa hai người có ngăn cách núi non trùng điệp, “Bệ hạ, thần thiếp không sao, chỉ là đêm qua có lẽ ngủ không ngon.”
Đương nhiên, việc người làm nên, Tô Thần cũng biết, chỉ cần trừ bỏ Phạm gia, Tô Mộc Mộc ở hậu cung cũng sẽ dễ sống hơn nhiều.
Phạm Tư Thuần, cho dù ngươi có là hồ ly tinh đi chăng nữa cũng không thoát khỏi tội danh khi quân, thậm chí cả Phạm gia các ngươi, đều sẽ bị ngươi liên lụy.
Nàng không muốn gặp Tần Húc Kiêu, nhưng hắn là hoàng đế, không phải muốn gặp là gặp, muốn tránh là tránh được.
Nhưng hắn không rời đi, vẫn luôn không nỡ để người mình yêu phải chịu chút phiền toái.
Nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng nằm xuống.
Bên cạnh đột nhiên có thêm một người, quả thật có chút không quen, nhưng chỉ một lát sau, nàng liền ngủ thiếp đi.
“Ái phi hôm nay làm gì mà trông mệt mỏi thế?” Tần Húc Kiêu vốn định hỏi han.
“Đi ngủ đi.” Một bữa cơm diễn ra không vui vẻ, sự nhiệt tình của Tần Húc Kiêu cũng nguội lạnh.
Dù sao hiện tại vẫn còn Tô thừa tướng và Tả thừa tướng đang nhăm nhe.
Không ngờ chứng cứ quan trọng như vậy lại dễ dàng rơi vào tay hắn ta, thật sự là không tốn chút công sức, lần này còn phải cảm ơn Phạm Tư Thuần.
Nàng không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Tần Húc Kiêu là bậc đế vương, nàng không muốn nhìn thấy sự thất vọng trong mắt hắn, rõ ràng hai người nên là người thân thiết nhất.
“Đa tạ công công.” Nàng lấy túi tiền thưởng từ trong n.g.ự.c đưa cho thái giám đến báo tin của Kính Sự Phòng, sau đó tiễn hắn ta đi.
Trong lòng dù có giận nàng đến đâu cũng không vạch trần tất cả, dù sao đây cũng chỉ là kế sách bất đắc dĩ.
Thật không ngờ, người đầu tiên được Tần Húc Kiêu sủng hạnh lại là Phạm Tư Thuần.
Nàng có chút chán ghét cảnh tượng này, nhưng lại bất lực.
“Nương nương? Nương nương?” Tiểu Lạc gọi nàng đang chìm trong suy nghĩ, có chút lo lắng.
Nàng không hề chuẩn bị, chỉ bảo Tiểu Lạc lui xuống.
Hôm nay thật sự quá mệt mỏi, rõ ràng chẳng làm gì, nhưng luôn thấy mệt mỏi trong lòng.
Nàng dường như không hề vui mừng, chỉ cảm thấy có chút gánh nặng.
Thành cũng Phạm Tư Thuần, bại cũng Phạm Tư Thuần.
Ánh mắt Tô Mộc Mộc lộ ra vẻ hung ác, “Phạm Tư Thuần, lần này, ta xem ngươi còn được sủng ái thế nào nữa. Ha ha ha”
Nhưng nàng cũng không thể không tiếp tục giả vờ với hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng Tần Húc Kiêu hiểu rõ, thậm chí tội danh khi quân cũng có thể giấu giếm cho nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Húc Kiêu nhìn nàng với ánh mắt sâu xa, luôn cảm thấy nàng đang xa lánh hắn, không phải ảo giác.
“Đứng dậy đi, dọn bữa.” Tần Húc Kiêu không muốn hai người trở thành người xa lạ, chỉ có thể chuyển chủ đề.
Tần Húc Kiêu không biết tại sao hai người lại trở nên như vậy, nhưng vẫn luôn không lộ ra mục đích của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi nói đều là thật?” Tô Mộc Mộc nhìn tiểu thái giám báo tin, không dám tin hỏi.
Tô Thần biết, Tần Húc Kiêu thích Phạm Tư Thuần, lần này, dù thế nào cũng phải ghim c.h.ế.t Phạm Tư Thuần và Phạm gia, để bọn họ vĩnh viễn không có cơ hội ngóc đầu lên được.
Còn Tần Húc Kiêu chỉ nằm trên giường, không hề động đậy.
Chỉ cần vậy là đủ rồi, “Ngươi đi truyền tin cho phụ thân ta.”
Còn nàng trước mặt Tần Húc Kiêu, căn bản không dám l* m*ng, dù sao bên vua như bên hổ, câu này cha đã dặn dò bên tai nàng cả ngàn vạn lần.
Vẫn chỉ nhớ về cảnh tượng ở ngôi miếu đổ nát hôm đó, “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
Nhìn Tần Húc Kiêu cởi áo ngoài, nàng luống cuống tay chân, không dám để hắn nhìn thấy những vết sẹo trên người mình.
Nhưng nàng lại cảm thấy Tần Húc Kiêu đang tức giận. Lời nói ra tuy là quan tâm, nhưng nàng không cảm nhận được chút quan tâm nào từ hắn.
Nàng chỉ cảm thấy tất cả đều là giả dối, ngay cả việc Tần Húc Kiêu thích nàng khi giả làm huynh trưởng cũng là giả.
Sợ Tần Húc Kiêu chê những vết sẹo trên người.
“Thì ra là vậy, thì ra là vậy.” Tô Thần từ trước đến nay luôn bất hòa với Phạm gia, bây giờ biết được bí mật lớn như vậy của Phạm gia, tự nhiên sẽ không bỏ qua.
“Đứng dậy đi.” Nhìn nàng khép nép, Tần Húc Kiêu giận sôi máu, nhưng chỉ có thể nhịn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.