Giai Thượng Xuân Y - Tĩnh Mộc Noãn Dương
Tĩnh Mộc Noãn Dương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Chương 8
“Có một nữ nhi như con giúp cha lo toan, giải quyết khó khăn, chẳng phải rất tốt sao?”
Toàn thân Tô Diệu Y bỗng cứng đờ.
Nàng lờ mờ ngồi dậy, giọng khàn khàn hỏi:
Tô Diệu Y hơi khựng lại, rồi quay đầu nhìn ông, cười nhẹ:
Tô Diệu Y nghiến răng:
Bầu không khí căng thẳng.
Tô Diệu Y nghiến răng, bất chợt túm lấy túi tiền đựng bạc vụn bên hông, rồi thẳng tay ném về phía Tô Tích Ngọc.
"Ông ấy… ông ấy một mình đi tìm viện binh giúp chúng ta!"
"Diệu Y…"
Xe ngựa khựng lại, Tô Diệu Y loạng choạng nhảy xuống, chạy điên cuồng tìm kiếm.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt ông tái nhợt, đồng tử co rút lại như thể vừa bị một mũi tên xuyên tim. Hơi thở trở nên dồn dập, toàn bộ huyết sắc trên mặt đều tan biến.
Chiếc túi tiền đập vào n.g.ự.c Tô Tích Ngọc, rồi rơi xuống đất không một tiếng động.
Những người trong thương đội đưa mắt nhìn nhau.
Ông mất kiểm soát, gầm lên:
Tính ông vốn nhát gan, từ trước đến nay chẳng bao giờ dám đứng ra làm chuyện lớn. Nhưng lúc thấy đoàn thương nhân bị sơn phỉ cướp bóc, bên tai lại văng vẳng lời quở trách của con gái - rằng ông vô dụng, chẳng làm được gì. Thế là nhất thời bốc đồng, ông liền chạy đi báo quan...
Lời này chọc đúng vào lòng tự trọng của Tô Diệu Y.
“Cô cô, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi!”
Giữa đường, cô cháu trò chuyện rôm rả, chỉ có Tô Tích Ngọc là im lặng từ đầu đến cuối, ánh mắt trầm ngâm, không biết đang suy tính điều gì.
Lúc mở mắt ra, trời đã tối đen.
Không biết qua bao lâu, Tô Diệu Y mới lau nước mắt, vừa nấc lên vừa nghiến răng trách móc:
"Thôi nào, cha vẫn còn nguyên vẹn đây mà?"
Cô ôm trong lòng một túi bánh hấp, quay sang nhìn Tô Diệu Y, đôi mắt đầy tiếc nuối:
Lo liệu ổn thỏa cho nhóm công nhân, Tô Diệu Y lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị dời sang Lâm An, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy.
Tô Tích Ngọc lúng túng gãi đầu.
"Về…"
Tô Tích Ngọc bật cười vì tức giận:
"Nhìn thấy miếng ngọc này, đám sơn phỉ lập tức không dám động thủ nữa."
Tô Diệu Y lập tức lao tới.
“Tô An An?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Con giả vờ nghiên cứu kinh Phật, mượn miệng đám học trò để tung tin nhà ta chuẩn bị khắc ấn kinh Phật, chính là để thu hút sự chú ý từ phố Đông. Đêm hôm đó, có phải con đã đoán trước bọn chúng sẽ ra tay, nên mới tổ chức tiệc mừng ở Mộc Lan tửu lâu?"
Nhưng trước khi nàng kịp mở miệng, Tô Tích Ngọc đã xoay người, sắc mặt trắng bệch. Ông chẳng buồn lấy hành lý, chỉ cúi xuống nhặt lại mấy đồng lộ phí trên đất, rồi sải bước rời đi.
Vài giây sau, từ trong bụi cỏ cách đó không xa, một bàn tay thò ra, trong tay còn nắm chặt túi tiền của nàng.
Tô Tích Ngọc vốn định lấy ngân phiếu Vệ Giới để lại để xoay sở hậu quả, nhưng Tô Diệu Y lại ngăn cản.
Tô Tích Ngọc xưa nay ôn hòa, suốt bao năm chưa từng nặng lời với nàng. Thế nhưng giờ phút này, trong mắt ông lại mang theo chút lạnh lẽo, giọng nói càng như lưỡi d.a.o bén:
Bị người khác tính kế vốn đã là chuyện Tô Tích Ngọc không thể chịu nổi, huống hồ kẻ giở trò lại chính là con gái ông.
“Tô lão bản, phía trước có một trạm dịch, các vị có muốn ghé nghỉ chân uống chút trà không?”
Tô Diệu Y sững sờ, rồi hốc mắt lại nhanh chóng đỏ hoe.
“……”
Tô Tích Ngọc cố nén cơn giận, giọng đầy tức tối:
Tô An An sốt ruột, vội vã quay sang kéo tay Tô Diệu Y:
“Ừm. Cho nên về sau ngươi phải ăn ít lại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dừng một chút, Tô Tích Ngọc thấp giọng nói tiếp:
“Cô cô, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đuổi theo đi!”
Tô Tích Ngọc bật cười, nhưng khi cúi đầu nhìn túi tiền trong tay, sắc mặt ông bỗng khựng lại, nụ cười cũng tắt ngấm.
Một trận hỏa hoạn bất ngờ đã thiêu rụi tiệm sách Tô gia, công sức gây dựng bao năm phút chốc hóa thành tro bụi. Giấc mộng nửa đời sau an nhàn tự tại của Tô Tích Ngọc cũng theo đó mà tan thành mây khói.
Xe ngựa lập tức đổi hướng, lăn bánh trở lại quan đạo.
Hai cha con Tô Diệu Y nén lại cảm xúc, vội vàng trèo lên xe. Khi họ đã yên vị, xa phu mới quay đầu, do dự hỏi:
Giờ phút này, nàng lười biếng tựa vào vách xe, phe phẩy quạt tròn trong tay, mắt khép hờ, giọng nhàn nhạt:
“Lên Lâm An rồi, chẳng lẽ ngươi còn sợ đói?”
Càng thân thiết, lại càng biết cách làm tổn thương nhau…
Tô Diệu Y lập tức căng thẳng.
Tô An An vừa quay lại đã thấy cảnh tượng này, yếu ớt hỏi:
Tô Tích Ngọc đứng sau nhìn, bất chợt lên tiếng:
"Cha, có chuyện gì vậy?"
Bên ngoài xe ngựa, xa phu cất giọng hỏi:
Những người này đều đã theo tiệm sách nhiều năm, nàng không chỉ trả thêm cho họ vài tháng tiền công mà còn tận tâm giới thiệu bọn họ vào Tập Hiền thư viện, giúp họ tiếp tục nghề khắc in.
Nàng sững người, rồi đột ngột hét lên: "Dừng xe!"
Tô An An ngồi bên cạnh, thấy vậy thì hoảng hốt lùi lại một chút, dè dặt hỏi:
“Tam thúc công, cô cô.”
“Kệ ông ấy! Ta không tin ông thực sự dám quay về Lâu huyện!”
"Dù không có Vệ Giới, con cũng sẽ không mãi ở lại Lâu huyện! Số sách cổ quý giá, trước khi bọn chúng phóng hỏa, con đã thu dọn hết và giấu trong hành lý. Ban đầu định đến Lâm An mới nói cho cha biết..."
"Bọn sơn tặc cướp sạch tài vật, bắt theo phụ nữ, rồi truy đuổi Tô lão bản khi ông ấy đi báo quan…"
Tô Diệu Y giật mình hoàn hồn, đôi mắt sắc lạnh thu lại.
Là Tô Tích Ngọc cất tiếng trước.
Tiếng ve kêu râm ran giữa khu rừng như bỗng im bặt, cơn gió oi bức cũng chững lại.
Nhưng Tô Diệu Y vẫn níu chặt góc áo cha, khóc đến tê tâm liệt phế. Nàng chẳng còn chút dáng vẻ bình tĩnh, cứng rắn thường ngày, mà như trở về khi còn bé - khi nàng bám lấy tay cha, khóc lóc đòi mẹ vào cái ngày họ rời khỏi Lâm An.
Tim nàng thắt lại, mặc kệ xa phu ngăn cản, nhảy xuống xe lao về phía những người bị thương nhẹ.
Tô Tích Ngọc vỗ nhẹ lên vai con gái.
Khóe môi Tô Diệu Y khẽ nhếch lên, thản nhiên đáp:
Buổi trưa, ánh nắng có phần gay gắt, may mà hai bên quan đạo cây cối um tùm, che chắn được phần nào oi bức. Tiếng bánh xe lăn hòa cùng tiếng ve kêu giữa hè, nghe đến phát bực, nhưng riêng Tô An An thì lại thấy đầy háo hức.
Tô Tích Ngọc lặng người, chỉ có thể chấp nhận từ bỏ. Trong lúc ông còn đang thất thần vì biến cố, Tô Diệu Y đã dứt khoát thế chấp Tô trạch, dùng số tiền bán nhà để thanh toán công thợ khắc in.
Tô Tích Ngọc còn chưa lên tiếng, Tô Diệu Y đã ngồi thẳng dậy, dùng quạt gõ gõ vào vách xe, nói đầy hứng khởi:
Nàng hít sâu một hơi, rồi nhìn thẳng vào mắt ông:
Lúc này, xa phu và Tô An An mới dám rón rén tiến lại gần.
Màn xe bị xốc lên, Tô An An hoảng loạn lao vào: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Giờ con làm việc, so với ta còn chu đáo hơn nhiều.”
Cơn giận trong nàng lập tức bùng lên, giọng lạnh như băng:
"Trả hành lý và lộ phí lại cho ta! Đi Lâm An là chuyện của ngươi, ta về Lâu huyện của ta!"
"Nhìn tình hình này, e là họ gặp phải sơn tặc rồi. Vùng này trong vòng mười dặm, đám Lươn Đuôi là hung hãn nhất, nổi tiếng cướp bóc không chừa một ai…"
“Tam thúc công!”
"Ngươi...!"
Nụ cười trên mặt Tô An An lập tức cứng đờ.
Tô Tích Ngọc giật mình, vội vàng đỡ con gái:
“Nếu không phải cha lúc nào cũng sống bừa bãi, ngày ngày chẳng ra thể thống gì, thì Ngu Đinh Lan có bỏ đi theo kẻ khác không?”
Tô Diệu Y càng nghe càng hoảng, cắt ngang lời người kia: "Ông ấy đâu rồi?"
Hôm nay, để tiện cho việc đi đường, Tô Diệu Y mặc áo trắng tay bó, phối cùng váy lụa xanh nhạt. Vẻ thanh tao, nhã nhặn trước sau như một, dáng điệu uyển chuyển mà đoan trang.
Tô Tích Ngọc tức đến đỏ bừng cả mặt, râu cũng run lên vì giận.
Tô Tích Ngọc chần chừ, rồi cuối cùng vẫn rút từ trong túi ra một miếng ngọc bội màu xanh biếc, hình dáng tinh xảo như một đứa trẻ đang múa hát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng xoay nhẹ chiếc quạt tròn trong tay, hờ hững đáp:
"Tô Tích Ngọc, cha làm con sợ muốn c·h·ế·t!"
Tô gia ba người bước xuống xe, Tô Diệu Y đưa cho xa phu ít tiền trà, đối phương mừng rỡ, cúi đầu cảm tạ liên hồi.
Rồi cô thì thầm an ủi:
"Những mánh khóe vặt vãnh đó chỉ có thể dùng ở cái xó xỉnh như Lâu huyện! Lâm An là nơi nào, con tưởng mình giỏi giang, nhưng đặt chân đến đó chỉ có nước ngã sấp mặt!"
Tô An An ngẫm nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc nói:
"Cô cô, ngươi lại muốn khóc nữa à?"
"Bọn chúng bỗng dưng nhìn thấy miếng trang sức này."
Rời khỏi Lâu huyện rồi, Tô Diệu Y cũng không còn ý định giấu giếm Tô Tích Ngọc nữa.
Tô Diệu Y hiểu cha mình như lòng bàn tay. Nàng vừa khóc vừa rấm rứt:
“Là giúp ta giải quyết khó khăn, hay là tự mình chuốc họa vào thân?”
“…”
Tô Diệu Y c.h.ế.t lặng.
Cỗ xe xóc nảy, Tô Diệu Y chỉ cảm thấy trái tim mình bị vặn xoắn, như thể có một bàn tay vô hình đang khuấy đảo ngũ tạng lục phủ. Nỗi sợ hãi, hổ thẹn, tuyệt vọng… từng đợt, từng đợt dâng lên như sóng thần, dìm nàng đến nghẹt thở.
"Các vị có thấy một người đàn ông trung niên mặc áo dài xanh đen không? Cao hơn ta một chút, phong thái trí thức, lịch sự, nhã nhặn…"
"Gặp sơn phỉ sao không tìm chỗ trốn đi? Còn xông ra gọi cứu binh làm gì? Cha có thể lực sao? Có gan sao? Chuyện đó đến lượt cha lo à?"
"Kỳ thật… lúc nãy ta bị trẹo chân khi chạy trốn khỏi đám sơn phỉ. Bọn chúng vốn định g.i.ế.c ta để diệt khẩu, nhưng sau đó…"
"Cha? Cha! Tô Tích Ngọc!"
Tô Tích Ngọc vốn đã quyết tâm quay về Lâu huyện, nhưng khoảnh khắc này, lòng ông bỗng mềm nhũn.
Đám nha dịch chỉ kịp cứu ra được vài bản khắc gỗ, còn những cuốn sách cổ quý giá, cùng gần trăm tập thơ vừa mới in xong, tất cả đều biến thành tro, theo gió bay đi không chút lưu tình.
"Câm miệng!"
"......"
"Về Lâm An."
Tô Diệu Y vội vàng ra lệnh dừng xe, vén màn nhìn ra ngoài - trước mặt là một đoàn thương nhân bị tập kích, thương vong vô cùng thảm trọng.
Chương 8: Chương 8
“Cha, chúng ta không thể dùng tấm ngân phiếu này. Nếu động vào số tiền đó, chẳng phải là tự thừa nhận ta đúng là kẻ hám lợi, chỉ cần có tiền là có thể mua chuộc hay sao?”
Xa phu vội vã đánh xe đi chỗ khác, Tô An An thấy mấy hàng quán ven đường cũng dọn dẹp sạch bóng. Dưới bóng cây, chỉ còn lại cha con Tô Diệu Y đứng đối diện nhau.
Ông chỉ vào chân mình, thở hổn hển: "Chân ta bị trẹo… đỡ ta dậy một chút."
Trạm dịch nằm dưới bóng cây râm mát, phía trước có một quán trà nhỏ. Người qua đường tấp nập ghé vào nghỉ chân.
"Cha, bằng bản lĩnh của con, chúng ta đến Lâm An nhất định có thể gây dựng lại từ đầu, mở ra một con đường mới..."
"Tên lưu dân kia lảng vảng ở Chu Lộ hẻm mấy ngày, ta có lướt qua hắn một lần, ngửi thấy mùi đá lửa. Giữa mùa hạ, trời hanh khô, đêm đó lại không có gió... Huống hồ, phố Đông chỉ muốn ép chúng ta mất tiền, chứ không thực sự muốn lấy mạng người. Chỉ cần chúng ta rời đi, bọn chúng lập tức hành động."
Cơn giận qua đi, chỉ còn lại hối hận.
"Làm sao vậy? Ta không sao! Đám sơn phỉ đó đâu có làm gì ta, khóc cái gì mà khóc chứ..."
"Bây giờ… chúng ta đi đâu đây?"
Xe ngựa lao đi vun vút trên quan đạo, rèm xe bị gió tốc lên, Tô Diệu Y và Tô An An căng mắt tìm kiếm ven đường. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đừng khóc mà… Ở nơi hoang vắng thế này, ngươi khóc lên dọa người lắm…"
“Cũng không phải không thể! Chúng ta chẳng phải đã táng gia bại sản rồi sao?”
Tô Diệu Y lau khô nước mắt, khẽ cắn môi:
Tô Diệu Y nhìn theo bóng lưng kiên quyết của Tô Tích Ngọc, trong lòng tuy khó chịu nhưng vẫn cắn môi, bực bội nói:
Chưa đầy một tuần trà sau, từ ven đường bỗng truyền đến những tiếng xôn xao lẫn lộn.
"…Đây là ngọc bội của Vệ Giới."
“Cha ta đâu? Ông đã quay lại chưa?”
“Tô An An, gọi xa phu. Chúng ta quay về Lâu huyện.”
“Cô cô, từ nay về sau chúng ta không về huyện Lâu nữa sao?”
“…”
Tô Tích Ngọc ngồi bệt trong bụi cỏ, mặt xám mày tro. Ngoại trừ đôi chân cứng đờ, trên người ông không có vết thương nào nghiêm trọng.
"Bằng bản lĩnh của con?"
Như thể cơn giận và ấm ức dồn nén bấy lâu đột nhiên phá vỡ đê điều, nàng buột miệng nói ra những lời chưa từng nghĩ sẽ nhắc lại:
Cảm giác bất an dâng lên, mí mắt nàng giật liên hồi.
"Ý cô là vị họ Tô? Lúc trước đúng là có một thương nhân họ Tô nhờ chúng ta đưa đến Lâu Huyện. Chúng ta vừa đi không bao xa thì bị bọn sơn tặc chặn đường. Vị Tô lão bản ấy, ông ấy… ông ấy đã…"
Giọng nàng run rẩy.
Bóng đêm dày đặc, trên quan đạo chỉ có trạm dịch gần đó còn lác đác ánh đèn. Phía xa, cả vùng đất như chìm trong màn đêm vô tận.
Mãi đến lúc này, Tô Diệu Y mới nhận ra - vừa rồi bộ dạng mất mặt của nàng đã bị hai người kia trông thấy hết. Xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, nàng đành ngoài cứng trong mềm, trừng mắt nhìn Tô An An, gằn giọng:
"Tưởng cao ngạo thì sao chứ? Chẳng lẽ muốn con giống cha, sống không chí lớn, cả đời tầm thường vô danh?"
"Tốt, tốt lắm! Hóa ra gia nghiệp nhà này lại bị chính con bắt tay với kẻ khác phá hủy! Tô Diệu Y, vì một nam nhân, con không tiếc tính kế chính cha ruột của mình, con thật sự điên rồi!"
Cuối cùng, Tô Tích Ngọc chậm rãi nói, giọng trầm hẳn xuống:
“Vậy chẳng phải sau này ta không còn được ăn bánh hấp ở huyện Lâu nữa?”
“Hai người… đang cãi nhau sao?”
Tô Diệu Y lập tức tỉnh táo hẳn, cau mày đứng dậy xuống xe.
Một âm thanh yếu ớt, mong manh như ảo giác lọt vào tai nàng.
“Cha đây tuy không thông minh, nhưng cũng không ngu đến mức không nhìn ra mọi chuyện!”
"Con đã suy tính từ lâu rồi, không chỉ muốn đi Lâm An một mình, cũng không chỉ hai người, mà là mang cả gia nghiệp theo!"
"Tô lão bản, Tô cô nương, đám sơn phỉ đó không biết có quay lại không, chúng ta mau đi thôi!"
Sau trận tranh cãi, đầu nàng đau như búa bổ. Chén trà trước mặt cũng chẳng còn tâm trạng uống, bèn trở về xe ngựa nghỉ ngơi.
"Con không cố ý nói cha vô dụng… Con cũng không thực sự nghĩ như vậy… Cha đừng có thể hiện nữa… Con sai rồi…"
Vết tích của một trận đánh nhau còn rành rành, dấu m.á.u đọng lại trên cỏ dại dưới ánh trăng trông càng thêm ghê rợn. Sắc mặt Tô Diệu Y mỗi lúc một tái đi. Trong đầu nàng vẫn văng vẳng lời kể của những người trong thương đội:
“Vừa hay! Dừng lại đi, đi đường xóc nảy đến mức xương cốt ta sắp rã thành từng mảnh rồi.”
Xa phu thấp giọng nói với Tô Diệu Y.
"Bọn chúng hỏi ta… có phải người của Dung thị Lâm An không?"
Tô Diệu Y ngồi bệt xuống đất, hai chân mềm nhũn, gào khóc nức nở như thể cả thế giới vừa sụp đổ.
“Chưa!”
Hàng mi Tô Diệu Y khẽ run.
Năm xưa, Vệ Giới từng để lại miếng ngọc bội này cho nàng, coi như tiền ăn ở. Sau đó hắn đi rồi, cũng không quay lại lấy. Tô Diệu Y vô thức giữ bên mình, đến khi gom tiền cho Tô Tích Ngọc thì lại quên mất chuyện đó.
"..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.