Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41: Bộc bạch tâm sự

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Bộc bạch tâm sự


Chu Tấn ghé sát lại nhìn cậu: “Hơn nữa, tớ mới có mười bảy tuổi thôi, nhân vật chính trong chuyện nào lại ‘đoản mệnh’ vì không đi bệnh viện ở tuổi mười bảy chứ?”

… Nếu cô thật sự là nhân vật chính trong truyện, thì nói câu này xong chẳng phải nên gặp chuyện rồi à.

Chu Tấn mỉm cười, gật đầu, tỏ vẻ đã nghe lời, rồi tiếp tục kể tiếp cho đến khi kể xong hết cả cú đá kinh thiên động địa của mình.

Lục Tĩnh Văn: “…”

Kết quả là Trần Thự Thiên vẫn còn chìm trong cơn đau tưởng tượng khó thể thoát ra, còn Lục Tĩnh Văn thì chỉ nói: “Cậu làm vậy rất nguy hiểm. Trên danh nghĩa thì ông ta vẫn là bố cậu, cũng biết chỗ cậu ở, ông ta có thể tìm đến cậu bất cứ lúc nào. Không phải cứ chạy thoát một lần là xong chuyện.”

Khi cô kể về bất hạnh của Trần Tư Văn, họ thay cô thở dài một hơi đầy xót xa; khi cô nhắc đến việc Chu Kiến Nghiệp bỏ đi, họ lên án kẻ đã trốn tránh trách nhiệm.

Họ đều hiểu cô, bao dung cô, thậm chí ủng hộ cô, không ai chỉ vào mũi cô mà nói: “Dù sao ông ta cũng là bố cậu”, “Cậu làm vậy có quá đáng quá không”, “Con gái mà suốt ngày đánh đánh đấm đấm”, “Sau này cậu định làm lưu manh à?”.

Trần Thự Thiên là người đầu tiên nhảy dựng lên, cậu ta nói muốn “lấy lại thể diện” cho cô. Không biết cậu ta học kiểu ăn nói của xã hội đen từ đâu nữa. Quan Thiến Thiến vẫn đang giúp cô bôi thuốc trên chân, cô bạn không tiện làm động tác gì lớn, nhưng cũng lập tức chửi rủa theo.

Không ngờ Quan Thiến Thiến lại dắt theo Trần Thự Thiên đến.

Chu Tấn: “…”

Chu Tấn thở phào nhẹ nhõm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tấn nghĩ thầm, nếu hai người họ mà dám nói mấy lời khó nghe, cô sẽ giận thật đấy. Dù sao bây giờ họ đều là bạn của cô, mà với bạn bè, trước khi dễ dàng từ bỏ thì có thể chọn giận trước đã.

Quan Thiến Thiến và Trần Thự Thiên nhìn nhau, nhất thời không biết sau khi Chu Tấn đã khiến nhà Chu Kiến Nghiệp náo loạn đến long trời lở đất rồi bỏ đi như thế thì còn cách nào lấy lại đồ bỏ quên được không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Họ giống như một chiếc gương trung thực đáng yêu, phản chiếu bên dưới vẻ ngoài đã bình thản của cô là một trái tim từng cuộn trào sóng dữ.

Hai người đứng bên đường bị ánh đèn vàng mờ chiếu rọi kéo thành hai bóng dáng một ngắn một dài. Rõ ràng giữa họ vẫn cách nhau một nắm tay, nhưng nhìn qua lại như đang vai kề vai.

Chu Tấn bắt đầu từ chuyện Trần Tư Văn gặp tai nạn, cô nhận ra câu đầu tiên là khó nói nhất, nhưng sau đó thì dễ dàng hơn nhiều, như thể những cảm xúc giữ kín mít bị đè nén trong lòng suốt bao năm qua cuối cùng cũng bộc phát, giải tỏa triệt để.

Lục Tĩnh Văn đặt tay lên vai cô, cậu thấy hơi giận vì cái miệng của Chu Tấn: “Cậu không thể nói cái gì nghe thuận tai hơn hả?”

Lục Tĩnh Văn đáp: “Đưa cậu đến bệnh viện.”

Hơn nữa Quan Thiến Thiến cũng không ngờ rằng Trần Thự Thiên lại chẳng nhạy bén đến vậy, và cô bạn càng không ngờ rằng Lục Tĩnh Văn đã có mặt ở đây.

Lúc này, Quan Thiến Thiến tỏ ra vô cùng áy náy vì đã mang theo cả Trần Thự Thiên: “Mình lo chỉ có hai đứa con gái thì không an toàn.” Khi đó, nghe giọng Chu Tấn trong điện thoại, Quan Thiến Thiến cứ tưởng Chu Tấn đang trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tấn từng nghĩ rất nhiều lần về việc mình sẽ kể chuyện gia đình cho bạn bè như thế nào. Trong tưởng tượng của cô, đó hẳn sẽ là một tình huống nghiêm túc, nặng nề, buộc phải gạt bỏ tất cả lòng tự trọng mới có thể nói ra. Cuối cùng, ai nấy đều sẽ trầm mặc bày ra vẻ khổ sở, muốn an ủi mà không biết nên mở miệng ra sao, còn cô thì giả vờ vui vẻ cười cười, nói rằng mọi chuyện đều đã qua rồi.

Lục Tĩnh Văn bị cô nắm lấy tay trái, bèn giơ tay phải lên, vô cùng kiên quyết. Chu Tấn sốt ruột, lập tức buông một tay ra để kéo tay phải của cậu nhưng vô tình đụng vào vết thương, cô đau đến mức khẽ rên lên.

Lúc này Lục Tĩnh Văn mới chịu hạ tay xuống, cậu nhìn Chu Tấn, nói: “Tay cũng bị thương rồi, đúng không?”

Lục Tĩnh Văn đáp: “Bị bệnh hay bị thương thì nên đi bệnh viện, đây không phải là kiến thức căn bản à?”

Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định trên cơ sở nói thật, cố gắng để chuyện lớn hóa nhỏ: “Vừa nãy trong siêu thị tớ có vén áo lên xem rồi, xương không có vấn đề gì, chỉ là bầm tím thôi. Đi lại có hơi đau, nhưng qua mấy ngày là khỏi.”

Chu Tấn không hiểu sao lại nhìn thấu ánh mắt ấy, Lục Tĩnh Văn đang trách cô không nói trước là còn gọi cả Quan Thiến Thiến, à không, thậm chí cả Trần Thự Thiên.

Nhưng cô không ngờ rằng, thực tế lại… đơn giản đến vậy.

Nhìn họ, cô bỗng có đủ dũng khí để nói ra.

Chu Tấn cũng hỏi lại: “Vậy tại sao cậu lại nghĩ tớ nhất định phải đi bệnh viện?”

Chu Tấn hỏi: “Cậu định làm gì?”

Chu Tấn cuối cùng cũng kể đến chuyện xảy ra hôm nay, thậm chí có thể thuật lại nguyên văn lời của Triệu Tố Anh.

Chu Tấn không biết cậu đang nghĩ gì, chỉ nói: “Tớ biết chuyện này rất khó hiểu, nhưng có lẽ tớ thực sự không thích bệnh viện lắm.”

Không biết có phải đàn ông đều có sự đồng cảm với chuyện này hay không, mà dù rõ ràng Chu Tấn chỉ đơn thuần miêu tả bằng lời nói, không hề có động tác minh họa, song cô vẫn rõ ràng thấy biểu cảm Trần Thự Thiên thoáng co giật, như thể người bị đá chính là cậu ta vậy.

Không bị phán xét như vậy, thật sự là quá tốt.

Bị thương đến mức này mà còn cười được.

Lục Tĩnh Văn nhìn cô, chỗ bầm thì bầm, chỗ rách da thì rách da, chỗ chảy máu thì chảy máu. Cậu định đưa tay ấn mạnh lên trán cô một cái, nhưng khi thấy vết thương trên đó đã bắt đầu hơi liền lại, động tác ấy bất giác trở thành nhận lọ thuốc i-ốt từ tay Quan Thiến Thiến. Sau đó cậu nhẹ nhàng thoa lên vết thương trên trán cô. Nghe tiếng kêu đau của cô, cậu mới mở miệng: “Chờ đến khi cậu có thể toàn thân lành lặn mà rời đi thì hãy khoe khoang nhé.”

Chu Tấn lúc nào cũng nói Trần Tư Vân hay giấu bệnh sợ thầy, nhưng chính cô lại không nhận ra bản thân ít nhiều gì cũng thừa kế đặc điểm ấy. Cô bước tới, kéo tay Lục Tĩnh Văn đang giơ lên gọi xe: “Tớ không đi.”

Cô tự hào khoe mấy vết thương trên người mình: “Nhìn thấy chưa? Ả ta bị thương còn nặng hơn tớ nhiều.”

Chu Tấn định đáp lại đôi câu.

Cô vẫn nhớ những thủ tục rườm rà hết cái này đến cái khác, những giấy tờ thông báo và cam kết dường như ký mãi không hết, còn cả gương mặt lạnh lùng của bác sĩ và y tá vì bận rộn đến kiệt sức mà chẳng thể dịu dàng nổi kia nữa.

Bên cạnh cậu ta là Quan Thiến Thiến đang trừng mắt giận dữ.

Cô nói: “Không cần lo đâu. Ông ta đang làm việc ở một nơi tốt, cần giữ gìn hình ảnh. Ông ta đi giày, tớ chân trần, ông ta là ngọc, tớ là đá. Nếu thật sự xảy ra chuyện, người sợ là ông ta, không phải tớ.”

Lục Tĩnh Văn nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc vì sao cậu không muốn đi bệnh viện?”

Lục Tĩnh Văn im lặng. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chu Tấn vốn chỉ định nói đùa để làm dịu bầu không khí, đồng thời cũng muốn truyền cho Lục Tĩnh Văn chút niềm tin vô lý nào đó. Nhưng vừa dứt lời, cô lập tức thấy không ổn, sao câu này nghe giống như nói trước bước không qua thế nhỉ?

Lục Tĩnh Văn đột nhiên có cảm giác quen thuộc, nghĩ đi nghĩ lại, cậu chợt nhớ đến Trần Tư Vân. Lời lẽ thoái thác giống hệt nhau khiến cậu bừng tỉnh. Môi trường sinh sống lớn lên của Chu Tấn vốn không tạo cho cô thói quen đi bệnh viện, mà thói quen chính là điều con người ta cần nhất về mặt tâm lý khi gặp bất trắc hay tổn thương – vì nó mang lại cảm giác “trước sau như một”.

Nhưng khoảng cách giữa họ lúc này đã quá gần.

Tuy Lục Tĩnh Văn không có phản ứng khoa trương như thế, nhưng cũng để lộ vẻ không đồng tình quen thuộc.

Cô mỉm cười: “Nhưng không sao, tớ đã đánh trả lại rồi.”

Cô nhịn! Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chương 41: Bộc bạch tâm sự

Lục Tĩnh Văn suy nghĩ một chút, rồi nói: “Vẫn có thể thử xem.”

Cậu cứ nghĩ mình đang làm điều tốt cho cô, nhưng cậu lại kiêu ngạo đến mức chẳng thèm nghe xem cô thực sự muốn gì.

Lục Tĩnh Văn để ý thấy dáng đi vừa nãy của Chu Tấn hơi kỳ lạ, tuy chưa đến mức khập khiễng song luôn có vẻ chân trái bước nhẹ, chân phải bước nặng hơn.

Có lẽ vì đây là ba người bạn đã nghe tin cô gặp chuyện, có thể giữa đêm khuya năm mới chạy đến giúp cô.

Chu Tấn bỗng đổi giọng: “Nhưng mà… bây giờ tớ đang có một vấn đề. Điện thoại mẹ tớ mới mua cho mình dịp Tết bị để quên ở nhà ông ta rồi. Mọi người thấy tớ còn cách nào lấy lại được không?”

Lục Tĩnh Văn mím môi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Trên người cậu cũng bị thương à?”

Gần đến mức Chu Tấn có thể thấy rõ từng đường vân trên làn da và màu sắc đôi đồng tử của Lục Tĩnh Văn. Khi chìm đắm vào những chi tiết nhỏ, người ta sẽ không thể quan tâm đến tổng thể, cô chỉ mải ngắm đôi đồng tử đen láy tưởng như cứng rắn và lạnh lẽo kia, mà lại không nhìn ra gương mặt hoảng hốt gần như tan chảy của cậu.

Thực tế là, sau cơn bốc đồng gọi cho Lục Tĩnh Văn, Chu Tấn đã bình tĩnh lại, rồi cô cũng nhớ ra số của Quan Thiến Thiến. Khi gọi cho cô bạn, Chu Tấn kể rõ tình hình hơn lúc gọi cho Lục Tĩnh Văn. Quan Thiến Thiến vừa nghe xong đã lập tức nói sẽ đến ngay, gần như có ý nổi giận lôi đình. Ngược lại, chính Chu Tấn mới là người chú ý đến đêm khuya u tối bên ngoài mà bắt đầu lo lắng việc Quan Thiến Thiến đến một mình không an toàn, nên cô đã từ chối.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên tĩnh lặng, duy có Trần Thự Thiên – người vừa mới bị Quan Thiến Thiến kéo ra ngoài chỉ vì nghe nói Chu Tấn cần giúp đỡ – lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Có lẽ cô đã nhìn một lúc lâu, hoặc cũng có thể chỉ là thoáng chốc.

Lục Tĩnh Văn thì vẫn như mọi khi, cậu lạnh mặt nhìn chân cô, không biết là vì thấy những vết bầm tím loang lổ và vết thương rách da mà nhíu mày, hay là vì những lời của Triệu Tố Anh nữa.

Chu Tấn định qua loa cho qua chuyện, nhưng vừa ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt Lục Tĩnh Văn, cô lại thấy khó mà giấu nổi, nên đành khẽ gật đầu.

“Nếu kiến thức căn bản là chỉ một người khi gặp phải tình huống tương tự luôn làm vậy, thì đối với tớ, đây không phải kiến thức căn bản.” Giọng điệu của Chu Tấn rất cứng rắn, nhưng sau khi nhận ra Lục Tĩnh Văn là muốn tốt cho cô chứ không phải cố ý trách móc, thì cô lập tức mềm giọng lại: “Đối với tớ, kiến thức căn bản chính là cứ để nó tự lành. Nếu khỏi thì tốt, nhỡ đâu sau vài ngày vẫn không thấy đỡ, đến bệnh viện cũng chưa muộn.”

Chu Tấn chớp mắt, nói: “Cơ thể con người biết cảnh báo mà. Dù lúc đầu không nhận ra, nhưng từ khi tớ đánh nhau xong đến giờ cũng hơn một tiếng rồi, vẫn không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào khác ngoài đau do chấn thương bình thường cả.”

Chu Tấn lắc đầu, tỏ ý không sao. Khi cô quay sang nói với Lục Tĩnh Văn, lý lẽ rất vững vàng: “Gọi một cuộc điện thoại mất năm hào, tớ đã nhờ cậu trả giúp một tệ đấy nhé! Trần Thự Thiên là do Thiến Thiến dẫn đến, tớ không chịu trách nhiệm.”

Lục Tĩnh Văn hoàn hồn, lặng lẽ liếc cô một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Tấn nhìn bạn bè mình, cô chợt nhận ra, thì ra trước khoảnh khắc này, cô đã luôn cô đơn. Chỉ là vì chưa từng nếm trải ý nghĩa sự đồng hành thực sự, và cô cũng không biết điều đó được gọi là cô đơn nên mãi cho đến tận bây giờ cô mới hiểu được.

Cuối cùng, bốn người ngồi trong tiệm thuốc, trong tay cầm theo mấy loại thuốc mà nhân viên cửa hàng khuyên dùng sau khi xem qua vết thương của Chu Tấn, vừa nghe cô kể chuyện, vừa giúp cô bôi thuốc.

Vậy nên không thể trách tớ không nói, mà là trách cậu không hiểu sự đời.

Lục Tĩnh Văn đã chuẩn bị thỏa hiệp, nhưng vẫn không nhịn được thử thuyết phục lần cuối: “Tớ sợ có điều gì ngoài ý muốn. Cậu tự cảm thấy không nghiêm trọng, nhưng nếu n·ộ·i· ·t·ạ·n·g có tổn thương thì sao?”

Cậu vừa cau mày là lập tức lộ ra vẻ nghiêm túc. Trước đây, mỗi lần cậu cau mày nhìn cô, những lời nói ra đều khó nghe, nên Chu Tấn không thích thấy cậu như vậy.

Những thứ đó, để dành cho những lúc quan trọng hơn đi.

Quan Thiến Thiến và Trần Thự Thiên lo lắng nhìn cô.

Hai người họ như bị bắt quả tang, lập tức tách nhau ra.

Quan Thiến Thiến nhìn bàn tay trái trống không của mình: “…”

Cho đến khi Trần Thự Thiên lên tiếng, mang theo chút nghi hoặc: “Hai người đang làm gì đấy?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Bộc bạch tâm sự