Giải Pháp Nửa Vời - Nhãn Kính Thối Nhi
Nhãn Kính Thối Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Mục tiêu
“Ra vẻ nghiêm túc như thế chẳng có nghĩa gì cả.” Trần Thự Thiên lầm bầm vài câu, hệt đang phàn nàn họ.
Dời mắt sang chút, thấy Quan Thiến Thiến đang nằm bò ra bàn rầu rĩ bên cạnh Chu Tấn, thì cậu ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Trần Thự Thiên muốn vỗ vai Quan Thiến Thiến để trêu tý, nhưng nghĩ đến việc cô bạn vẫn đang lo lắng về việc chọn khối, nên đành kìm nén ý nghĩ muốn động tay động chân của mình, để cô bạn yên tâm suy nghĩ.
Lục Tĩnh Văn nói: “Xin lỗi, hoá ra trước đây tớ thực sự không hiểu cậu.” Thế mà cậu lại cứ nghĩ rằng mình hiểu.
Chu Tấn vừa tức giận vừa buồn cười: “Cậu không thể đưa ra một lời động viên thực tế hơn à?”
Lục Tĩnh Văn bật cười: “Tuân lệnh.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô không biết kết quả sẽ tốt hay xấu.
“Thỉnh thoảng nghĩ đến điều đó, tớ lại cảm thấy nghẹt thở. Dù biết con người không thể tránh khỏi sai lầm, nhưng để đạt được tương lai mà tớ mong muốn, thì tớ không thể phạm sai lầm. Buông lỏng bản thân chắc chắn sẽ thoải mái hơn, nhưng tớ có lý do không thể buông lỏng, tớ chỉ có thể tiếp tục kiên trì cho đến khi không thể gắng gượng thêm nữa mới thôi.”
Trần Thự Thiên và Quan Thiến Thiến đưa mắt nhìn nhau, nhưng trái lại, Lục Tĩnh Văn lại không hề ngạc nhiên, cậu nương nhờ thìa canh để che đi khoé môi hơi nhếch lên của mình.
Trần Thự Thiên miệng còn đang nhai cơm đã nhảy vào cướp lời: “Điểm các môn Xã hội của cậu tốt hơn mà, đương nhiên là nên chọn khối Xã hội rồi.”
***
Kết quả là trong lúc va chạm, Lục Tĩnh Văn bị ngã gãy tay.
Lục Tĩnh Văn thì thực dụng hơn: “Tớ vẫn chưa nghĩ ra sau này muốn làm gì, nhưng chọn khối Tự nhiên thì sau này có nhiều lựa chọn hơn.”
Lục Tĩnh Văn tốt bụng nhắc nhở: “Trên đầu cậu có lá rơi kìa.”
Trần Thự Thiên đứng cạnh Quan Thiến Thiến, hô hào: “Đừng chia nhóm theo kiểu nam một bên, nữ một bên nữa. Mọi người đều là bạn bè cả mà, có gì mà ngại chứ? Như thế này đi chung đường sẽ vui hơn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tấn lắc đầu, nói với Quan Thiến Thiến: “Thiến Thiến, mấy chuyện này không quan trọng. Cậu phải nghĩ rõ xem sau này cậu muốn làm gì rồi hãy chọn khối, chứ không phải chọn chỉ để được học chung với bọn tớ.”
Lục Tĩnh Văn vẫn học nghiêm túc như Chu Tấn, so với hồi mới quen Trần Thự Thiên, cậu đã đầu tư vào việc học nhiều hơn hẳn. Lục Tĩnh Văn không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: “Có lẽ là muốn dốc hết sức để đề phòng bất trắc. Như vậy cũng tốt.”
Lục Tĩnh Văn cầm chiếc lá trên tay, động tác thoáng khựng lại.
“Nếu là cậu…” Lục Tĩnh Văn dừng bước: “Nhất định sẽ không có vấn đề gì. Tớ nhất định sẽ đến tìm cậu khám bệnh.”
Vừa vào lớp, Chu Tấn lập tức vùi đầu vào ôn tập cho kỳ thi đánh giá năng lực. Việc có thể một lần “dứt bỏ” các môn Chính trị, Lịch sử, Địa lý đúng là một điều tuyệt vời. Nhưng kỳ thi trước khi dứt bỏ là cơ hội duy nhất để kiểm tra kết quả học tập, không có chỗ cho hối tiếc. Nếu muốn đạt toàn bộ điểm A, cô không thể tuỳ xem kỳ thi này là bài kiểm tra qua loa.
Trần Thự Thiên ôm chân gào khóc.
Kẻ đầu sỏ gây họa Trần Thự Thiên lập tức im như thóc.
Trước khi tách ra đi cùng Quan Thiến Thiến, Trần Thự Thiên còn không quên dặn dò Chu Tấn: “Tớ giao Tĩnh Văn cho cậu đấy, nhớ dìu đỡ nó cẩn thận đó.”
Chương 23: Mục tiêu
Trần Thự Thiên nghiêm túc trả lời: “Vì tớ học dốt các môn Xã hội quá. Nếu chọn khối Xã hội, lớp trọng điểm chắc chắn không có chỗ cho tớ.”
“Vì tớ muốn trở thành bác sĩ.”
Chu Tấn và Lục Tĩnh Văn nhìn nhau. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chu Tấn liếc nhìn Quan Thiến Thiến đang cố nén cười: “Tùy thôi, tớ sao cũng được.”
Lục Tĩnh Văn hỏi: “Năm phút có phải hơi ít không?”
Lục Tĩnh Văn: “?”
Quan Thiến Thiến lập tức đá mạnh vào chân cậu ta dưới bàn.
Lục Tĩnh Văn: “Nghĩ kỹ đi, tao chỉ còn lại một tay để dùng thôi, đừng làm gãy nốt.”
“May mà là tay trái.” Đây là câu đầu tiên Chu Tấn thốt lên khi thấy Lục Tĩnh Văn xuất hiện với cánh tay bó bột.
“Cậu viết gì thế?” Lục Tĩnh Văn tò mò.
Chu Tấn nghiêm túc nói: “Như vậy có thể tránh những kẻ động lung tung như Trần Thự Thiên tới gần rồi vào tay trái cậu. Vì tình bạn mỏng manh, tớ sẽ làm vệ sĩ cho tay trái của cậu năm phút.”
Quan Thiến Thiến nghe lọt tai, cô nàng ôm tay Chu Tấn làm nũng: “Cậu là tốt nhất!”
Trong bốn người, chỉ có Quan Thiến Thiến còn phân vân về việc chọn khối, ba người còn lại đều kiên quyết chọn khối Tự nhiên.
“Lý do cậu chọn khối Tự nhiên là gì?” Lục Tĩnh Văn hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu ta ghé sát Lục Tĩnh Văn, khẽ hỏi: “Chu Tấn học chăm thế làm gì thế? Kỳ thi đánh giá năng lực này cậu ấy làm bừa cũng qua mà, thứ hạng cũng không ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.”
Chu Tấn khẽ “hừ” một tiếng, cố ý phản bác: “Cậu nghĩ bây giờ là đã hiểu tớ lắm sao?”
Nhưng sau khi “đâm” cậu một cái, cô lại bình tĩnh hơn: “Tớ chỉ hy vọng khi bất hạnh xảy ra một lần nữa, tớ có thể nhìn thấy phương hướng để đấu tranh, chứ không chỉ ngồi yên chờ người khác đưa ra phán quyết.”
“Nếu tớ có thể trở thành bác sĩ, có lẽ tớ sẽ thay đổi được quan niệm của mẹ mình, để bà không còn giấu bệnh sợ thầy nữa, chịu đến bệnh viện để phòng bệnh hơn chữa bệnh. Đó cũng có thể coi như một cách bảo đảm cho cuộc sống của chúng tớ.”
Chu Tấn chưa từng gặp kiểu phiền não này. Mục tiêu của cô luôn rất rõ ràng, hơn nữa còn tự động điều chỉnh theo thực tế. Bởi vậy cô chỉ có thể an ủi Quan Thiến Thiến: “Cậu có thể tìm hiểu xem khối Xã hội và khối Tự nhiên có những ngành nào ở Đại học, xem có ngành nào cậu thích hoặc cực kỳ không thích không, rồi hãy quyết định.”
Bên cạnh Dung Thư lúc nào cũng có rất nhiều người vây quanh, Chu Tấn chỉ có thể đứng từ xa rồi nói một câu chúc mừng, Dung Thư cũng chỉ mỉm cười đáp lại. Đôi lúc, Chu Tấn cảm thấy khoảng cách giữa họ lại xa thêm, nhưng có lẽ đây mới là khoảng cách phù hợp nhất, bởi vậy nên cô không bận tâm.
Chu Tấn còn chưa kịp mở miệng, Trần Thự Thiên đã nhanh mồm nói tiếp: “Nhưng dù cậu có chọn khối Tự nhiên thì cũng đâu học chung lớp với bọn tớ, bọn tớ chắc chắn sẽ vào lớp trọng điểm mà.”
Lục Tĩnh Văn gật đầu, không bình luận về những hành vi động kinh đôi lúc của Trần Thự Thiên, rồi chuyển chủ đề: “Không nhắc đến nó nữa. Rốt cuộc vì sao cậu muốn làm bác sĩ thế? Tớ tin là đảm bảo thu nhập ổn định là một trong những nguyên nhân quan trọng, nhưng nếu chỉ vì điều đó, vẫn có nhiều nghề khác nhẹ nhàng và phù hợp hơn. So với những lựa chọn khác, số tiền bỏ ra để trở thành bác sĩ rất cao.”
Cũng không biết liệu mình có phát điên trong quá trình ấy hay không.
会考: là một kỳ thi đánh giá trình độ học tập của học sinh trung học phổ thông (THPT). Kỳ thi này thường diễn ra vào cuối năm lớp 10 hoặc lớp 11 (tùy từng tỉnh) và là điều kiện bắt buộc để học sinh có thể tốt nghiệp THPT hoặc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Lục Tĩnh Văn suýt quên mất, Chu Tấn vốn có gai nhọn.
Quan Thiến Thiến đen mặt.
Cô không muốn gửi gắm hy vọng vào một cái bó bột!
Một chiếc lá rơi xuống đầu cô.
Trần Thự Thiên “ồ” lên một tiếng: “Là vì muốn cứu người sao?”
Chu Tấn nở một nụ cười khoa trương: “Chúng ta thân đến mức có thể thảo luận chuyện này à?”
Lục Tĩnh Văn suy nghĩ một lát, rồi đưa cánh tay đang bó bột ra trước mặt cô: “Cái này cũng được coi là dụng cụ y tế đúng không? Cậu có muốn ước nguyện gì lên đây không? Biết đâu sẽ giúp cậu thực hiện giấc mơ làm bác sĩ thì sao.”
1
Có những lúc nhìn Chu Tấn, động lực học tập của cậu cũng mạnh mẽ hơn, như thể đang tham gia một cuộc thi vậy.
Quan Thiến Thiến khinh bỉ nhìn hai người họ, nhưng cô bạn không thể không thừa nhận rằng lý do của họ rất thuyết phục. Cô bạn tuyệt vọng nhìn về phía Chu Tấn – người duy nhất đáng tin cậy: “Tấn Tấn, nếu tớ không nghĩ ra mình muốn làm gì thì phải làm sao?”
Lục Tĩnh Văn bó tay, cậu đành tự mình vươn tay lấy giúp. Chu Tấn hơi giật mình co ro, nhưng ngay sau đó cô lại vươn cổ lên, tỏ ra như thể mình không hề ngại ngùng vì cậu đột nhiên lại gần.
Chú thích:
Chu Tấn tưởng cậu trêu mình, không hề nhúc nhích.
Lục Tĩnh Văn thản nhiên đáp: “Đầu nó bị úng đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Tấn không hài lòng: “Đồ miễn phí thì không được đòi hỏi.”
Lục Tĩnh Văn cũng không có ý kiến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dư âm của buổi tối liên hoan văn nghệ vẫn chưa tan hết, thì kỳ thi phân khối và kỳ thi đánh giá trình độ học tập
Câu đầu tiên Lục Tĩnh Văn nói với Trần Thự Thiên sau khi ngã là “Hình như tay tao gãy rồi”, câu thứ hai là “Không sao, là tay trái.”
Buổi tối liên hoan văn nghệ đã kết thúc viên mãn, bài nhảy tập thể do Dung Thư tổ chức được bình chọn là tiết mục được yêu thích nhất.
“Không, là để có công việc ổn định.” Vẻ mặt Chu Tấn rất nghiêm túc.
Trên đường đến phòng tự học, Trần Thự Thiên và Quan Thiến Thiến đi phía trước cãi nhau chí chóe, Chu Tấn và Lục Tĩnh Văn đi phía sau. Cô nhìn Lục Tĩnh Văn một lát, rồi cố ý chuyển sang đi bên trái cậu.
Có lẽ vì những điều tốt xấu đều đã bị cậu thấy hết, những điều nên nói hay không nên nói cũng đã nói gần hết, nên sau khi mắng cậu xong, Chu Tấn lại sẵn lòng tiếp tục chia sẻ: “Học Y tối thiểu cũng mất 5 năm, nếu muốn vào bệnh viện tốt thì còn phải học lên thạc sĩ, tiến sĩ. Nếu không muốn tạo gánh nặng quá lớn cho mẹ tôi, tôi bắt buộc phải giành được từng suất học bổng.”
Quan Thiến Thiến quay sang hỏi Trần Thự Thiên: “Vậy còn cậu? Tại sao chọn khối Tự nhiên?”
Trần Thự Thiên trợn mắt há hốc mồm: “Mấy người học giỏi các cậu có lúc cũng hơi vô cảm thật đấy nhỉ!”
Lục Tĩnh Văn lắc đầu.
Chu Tấn đắc ý: “Tớ không nói cho cậu biết đâu.”
đã sắp đến. Quan Thiến Thiến lo lắng đến mức ngày nào cũng mất ngủ, còn Trần Thự Thiên lại thả lỏng đến nỗi kéo bằng được Lục Tĩnh Văn đi đá bóng.
Chu Tấn im lặng một lúc lâu, rồi tự nghi ngờ bản thân: “Rốt cuộc cậu bị thương ở tay hay chân thế?”
Chu Tấn hơi vụng về trợn mắt, sau đó cô lấy bút ra rồi viết một dòng chữ ở vị trí mà Lục Tĩnh Văn chắc chắn không thể nhìn thấy.
Trần Thự Thiên bắt chước cô nàng, giơ tay ôm lấy cánh tay Lục Tĩnh Văn, cố ý ghẹo đòn: “Cậu là tốt nhất ~”
Sau khi học xong rồi rời khỏi trường, Trần Thự Thiên bắt đầu sắp xếp lộ trình cho cả nhóm. Trước đây, Chu Tấn và Quan Thiến Thiến thường đi cùng nhau, còn Lục Tĩnh Văn và Trần Thự Thiên đi chung. Nhưng trên thực tế, Quan Thiến Thiến và Trần Thự Thiên thuận đường hơn, có mấy lần hai người họ tách nhau sau đó lại tình cờ gặp nhau. Còn Chu Tấn và Lục Tĩnh Văn thì có thể đi chung một đoạn rồi mới chia ra mỗi người một ngả.
“Hơn nữa, với những người như chúng tớ mà nói, điều đáng sợ nhất chính là bệnh tật. Trong nhà tớ, dù là đau đầu, cảm sốt hay bị thương nhẹ, chỉ cần ra tiệm thuốc mua thuốc về uống là xong. Nếu có tác dụng thì tốt, còn không thì ráng chịu thêm vài ngày đợi cơ thể tự hồi phục. Trừ khi thực sự rất nghiêm trọng, nếu không sẽ không bao giờ đến bệnh viện.”
Trần Thự Thiên không có được sự tập trung và tự giác của Chu Tấn. Sau nửa tiếng học, cậu ta bắt đầu cảm thấy khá mệt. Lúc ngẩng đầu vươn vai nhìn lên, Trần Thự Thiên thấy Chu Tấn vẫn ngồi nguyên một tư thế học như ban đầu, gần như không nhúc nhích, rồi nhìn lại phần mình vừa ôn tập xong, cậu ta bỗng thấy hơi bực bội.
Lục Tĩnh Văn nhớ lại bài hùng biện mang tên “Lý tưởng” của cô, cậu từng nghĩ rằng đó là một lời nói dối hoa mỹ của một kẻ giả tạo. Song giờ đây, cậu mới biết, đó là những lời cô đã cố gắng nén lại sự ngượng ngùng, tự bóc tách lớp vỏ bảo vệ bản thân, đào lên từng câu từng chữ từ sâu trong trái tim mình.
Chu Tấn đẩy xe đạp đi bên cạnh Lục Tĩnh Văn: “Nhưng hôm nay cậu ta đúng là hơi kỳ lạ, có vẻ không giống mọi khi lắm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Động tác cầm đũa gắp thức ăn của Lục Tĩnh Văn rất ổn định, chứng minh cho việc tay phải không bị thương đích xác xem là may mắn.
Quan Thiến Thiến không quan tâm lắm đến Lục Tĩnh Văn, suy xét đến việc trông Lục Tĩnh Văn vẫn ổn như không thể ổn hơn được nữa kia, cô bạn lại nhanh chóng quay lại với nỗi phiền muộn của mình: “Mấy cậu nói xem, rốt cuộc tớ nên chọn khối Xã hội hay khối Tự nhiên đây?”
Quan Thiến Thiến do dự: “Nhưng điểm mấy môn Xã hội của tớ chỉ nhỉnh hơn một chút thôi, cũng không xuất sắc lắm. Hơn nữa, nếu chọn khối Xã hội, chỉ có mỗi tớ ở bên đó.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.