Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 48

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48


Lan D·ụ·c nhìn tôi, giọng mang ý cười:

Ngoại truyện:

Trong khi Thư Dao vừa lẩm bẩm vừa lục tìm, ánh mắt tôi lại vô thức bị một viên thuốc đen sì sì trong túi hấp dẫn.

Gương mặt ấy lại gần đến mức tôi nghe rõ hơi thở, dù chúng tôi đã thành thân đã lâu, tôi vẫn không kìm được mặt đỏ bừng.

Bên ngoài Thanh Hàn Cung, Thiên Hà lấp lánh, Cửu Trùng Thiên, tiên cảnh thần sơn; khắp ba cõi, ngàn cảnh vạn vật, không gì sánh được nụ cười ấy của chàng.

“Ta cố ý nói cho lão nghe đấy.”

Thư Dao giận đến mức ném luôn khăn trắng đầy m.á.u sang một bên, nhưng rồi lại tiếc rẻ thì thào:

Tử Vi Thiên Tôn thì bị hai đứa đẩy hẳn ra ngoài rìa, định mắng cũng quên mất phải mắng gì, chỉ có thể trừng mắt tức giận.

Nhưng thấy Lan D·ụ·c nói thế, tôi cũng chẳng buồn vạch trần, chỉ lặng lẽ gật đầu.

“Cái này còn đắt hơn cả giấy vệ sinh mà lại không dễ dùng như giấy vệ sinh.”

Chàng vòng tay ôm tôi ngồi xuống trước gương trang điểm, lấy một cây bút vẽ mày ra, bắt đầu chăm chú tô lại từng nét.

Trên đầu ông là một đám mây đen, dưới chân là một cụm mây trắng, vừa khéo kẹp ông lại ở giữa.

Bởi vì… tôi muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy chàng, muốn mỗi ngày đều thấy chàng mỉm cười nhìn tôi.

Ngoài cửa, Tử Vi Thiên Tôn tức giận hừ một tiếng, gọi một đám mây ngũ sắc bay đến.

Giờ ta vừa mới thành thân, thì ông lại ngày nào cũng chạy tới đây cho bằng được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chậc chậc… trước socola và giấy vệ sinh, Tiêu Hành lập tức chẳng còn là Tiêu Lang gì nữa.

Thiên Tôn vừa bước chân đi, Lan D·ụ·c đã thấp giọng than thở:

Chương 48

“Sao tỷ không sao?”

“A Ninh, nàng làm gì vậy?

Phu quân bù lại cho nàng nhé?”

Kết quả tối đến, Nguyên Thư Dao chảy m.á.u cam cả đêm.

Con đã khuyên bảo chàng rồi, mong sư phụ nể tình thầy trò, tha cho Lan Quân lần này.”

----------------

Cuối cùng vẫn không chống nổi ánh mắt mong chờ của Nguyên Thư Dao, tôi đành mở túi Càn Khôn của Tử Vi Thiên Tôn ra cho nàng xem, nhưng nghiêm khắc nhấn mạnh: chỉ được lấy ít tiên thảo linh quả, không được đụng tới pháp khí.

Ánh mắt chàng dịu dàng, chăm chú nhìn tôi.

Lan D·ụ·c ở bên còn sốt ruột hơn, thấy vậy liền thúc cùi chỏ đẩy Thiên Tôn sang một bên, xông đến cạnh tôi, vừa xoa đầu gối vừa dỗ dành:

“Lan quân, ta không sao, ta chỉ sợ Tiên Tôn trách phạt chàng thôi…”

“Lan quân bảo, Thanh Hàn Cung mỗi ngày dệt được trăm xấp khăn trắng, ta dùng nhiều rồi cũng thấy nó chẳng khác gì giấy vệ sinh là mấy.”

“Socola?!”

“A Ninh, nàng khóc đến lem cả phấn son rồi.

Đành cúi đầu vừa gào khóc vừa cầu xin.

Tôi nhìn Tiêu Hành mặt mày ủ rũ, không nhịn được cúi đầu nép vào lòng Lan Quân mà cười trộm.

Nụ cười này, là tôi và chàng, cùng nhau vượt qua sinh tử, gánh hết đắng cay, nghịch thiên cải mệnh mà đổi lấy.

Pháp khí và kiếm của con đều đã mất, chàng mới bất đắc dĩ nghĩ ra cách này.

Ta phải đi gọi Tiêu Hành dậy tu luyện ngay!”

Cũng may, hai vị nam nhân này cũng dễ dỗ dành.

Nàng vừa nhét băng gạc trắng vào mũi, vừa u oán hỏi tôi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước kia chỉ lo một mình đi vân du khắp nơi, bỏ mặc ta trơ trọi ở Thanh Hàn Cung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi liếc nhìn bóng lưng Tử Vi Thiên Tôn khẽ khựng lại, lo lắng thì thầm với Lan D·ụ·c: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đó là lời hứa chàng từng dành cho tôi—dù trời đất hoang tàn, biển cạn đá mòn, vẫn chẳng đổi thay.

Tử Vi Thiên Tôn lập tức cúi xuống định đỡ tôi dậy.

“Ta muốn phi thăng!

Lan D·ụ·c cười gian, cúi đầu ghé vào tai tôi:

“Sư phụ đúng là không hiểu chuyện gì cả.

Tôi cười ngặt nghẽo:

Tôi tiện tay cầm lên, ngửi ngửi… rồi… l.i.ế.m thử.

Toàn nói vớ vẩn, tôi nãy giờ nào có rơi lấy một giọt nước mắt.

Lan D·ụ·c cúi xuống nhìn tôi, khóe môi khẽ cong.

Tôi khoanh tay, đắc ý đáp:

“Sư phụ, tất cả là do đệ tử liên lụy Lan quân.

Nàng nhai nhai, rồi mở to mắt nhìn tôi như không thể tin nổi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lan quân, sư phụ vẫn còn nghe được đấy.”

Hai chúng tôi bị Tử Vi Thiên Tôn lải nhải suốt cả một buổi chiều, mãi mới tiễn được ông ra khỏi cửa.

Tôi nhẹ tựa vào n.g.ự.c chàng, lại ngửi thấy hương thơm quen thuộc của thông non.

Tôi và nàng nhìn nhau, không cần nói thêm lời nào, lập tức chia đôi toàn bộ đống socola trong túi của Tử Vi Thiên Tôn, ăn sạch ngay trong ngày hôm đó.

Tôi nhìn mà xúc động, tựa như từ trước đến nay, mỗi lần chàng nhìn tôi đều mang theo cụ cười ấm áp ấy, bất kể chuyện gì xảy ra, cũng chưa từng thay đổi.

Vừa nói, tôi vừa vùi mặt vào n.g.ự.c Lan D·ụ·c cười trộm, không dám để ai thấy.

Chuyện Lan D·ụ·c trộm túi Càn Khôn của sư phụ mình, cuối cùng vẫn bị Tử Vi Thiên Tôn phát hiện.

Nguyên Thư Dao ngẩn người, tôi chỉ mong trong đầu nàng lúc này không hiện lên những ký ức liên quan đến giấy vệ sinh.

Tôi và Lan quân lưu lại Giang Tâm đảo vài ngày, rồi cũng đến lúc quay về Thanh Hàn Cung.

Đáng tiếc là Tử Vi Thiên Tôn không có râu, nếu có, chắc chắn đã bị chọc giận đến mức râu cũng run bần bật.

Lan D·ụ·c khẽ nắm tay tôi, gió nổi mây lộ ra bên cạnh, một tầng mây ngũ sắc nâng chúng tôi lên, từ từ đưa cả hai bay về phía Cửu Trùng Thiên.

Thấy tình hình không ổn, tôi vội cắn nhẹ đầu lưỡi, phịch một tiếng quỳ xuống đất, ôm chặt lấy chân Tử Vi Thiên Tôn.

Chỉ tiếc, cú cắn của tôi quá nhẹ, chẳng ra được giọt nước mắt nào.

Lan D·ụ·c thì lại tỏ vẻ hoàn toàn không quan tâm, cứ thế đứng thẳng lưng trước mặt sư phụ, mặc cho ông chỉ tay mắng mỏ, giậm chân muốn mắng chửi.

Dù sao đây cũng là Lan D·ụ·c trộm được, nếu lỡ tay lấy mất món gì kinh thiên động địa, thì tôi—một tân nương mới cưới—rất có thể phải thủ tiết sớm!

Thế nhưng, mỗi lần nhìn thấy chàng cười dịu dàng với tôi như thế, tôi đều cảm thấy mọi khổ đau ấy đều xứng đáng.

“Ha ha, vì ta thành tiên rồi chứ sao.”

Lúc sắp đi, Nguyên Thư Dao vẫn còn đang nghiêm túc thúc ép Tiêu Hành tu luyện.

Sau đó giả vờ bình tĩnh, lấy thêm một viên khác, nhét thẳng vào miệng Nguyên Thư Dao.

Nhưng nhìn vẻ mặt ấy, cho dù không phải, thì cũng chẳng khác là bao.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48