Giai Nhân Vân Thượng - Thẩm Lục Vũ
Thẩm Lục Vũ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34
“Sư muội, ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình, vậy thì đừng trách sư huynh không nhắc nhở qua.”
Ngay lập tức, tất cả mảnh vỡ giữa không trung bỗng dừng sững lại.
Lăng Chi Triệt bị lời của Nguyên Thư Dao chọc cười, một tay chống lên án kỷ trước mặt, cười đến mức không thẳng nổi lưng.
Lăng Chi Triệt nghe vậy, nụ cười trên môi chợt cứng lại.
Phải đến khi hắn cười đủ, mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Thư Dao, trong đôi mắt ấy không còn lấy một tia ý cười, chỉ còn tà khí u ám rợn người.
Tựa như nghe thấy tiếng lòng tôi, Nguyên Thư Dao nâng kiếm, chỉ thẳng về phía Lăng Chi Triệt.
“Chư vị tiên môn nghe lệnh!
Lăng Chi Triệt vừa gào lên, vừa vung kiếm c.h.é.m mạnh về phía Nguyên Thư Dao.
Lăng Chi Triệt tóc dài tán loạn, dựng ngược, đôi mắt hóa thành sắc đỏ như máu.
“Thương thế ngươi nặng đến thế, còn chưa chịu buông tha cho ta sao?”
Tôi không thể phân tâm chống đỡ, chỉ có thể vận linh lực bảo vệ lấy bản thân và Lan D·ụ·c, cố gắng gồng mình chịu đựng một đòn này.
“Sau khi họ thành thân, ta ra đời.
Chỉ một khắc sau, những tảng đá vỡ nát ấy liền hóa thành thiên thạch, lao thẳng về phía Lăng Chi Triệt.
Hắn sững người trong chốc lát, rồi cúi đầu, nhẹ nhàng lắc lắc.
“Bạch Long… không ngờ ngươi vẫn còn sống.”
Ma Tôn sợ c.h.ế.t thì ta thay hắn đứng lên.
Hôm nay, ta – Nguyên Thư Dao – liều mạng với ngươi, quyết một trận tử chiến, ta và người, chỉ có một người được sống." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mẫu thân ta nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, lòng nóng như lửa đốt, trong lúc rối loạn bị tẩu hỏa nhập ma.
Trái tim tôi như lệch một nhịp. Thư Dao, rốt cuộc muội m gì…
Hắn vung tay rút kiếm ra, Nguyên Thư Dao loạng choạng lùi lại mấy bước, mãi đến khi dựa hẳn vào cột điện mới miễn cưỡng đứng vững.
Chương 34 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nực cười. Ta đến đây vốn là để g.i.ế.c sạch ma tu, nói gì đến chuyện buông tha?”
Nguyên Thư Dao nhân lúc Lăng Chi Triệt còn đang phân thần, gằn giọng hét lớn một câu, rồi lập tức triệu xuất một đại pháp trận, tầng tầng linh văn lập tức khép chặt, bao phủ toàn bộ chính điện, đem nàng và Lăng Chi Triệt giam vào bên trong.
“Lăng Chi Triệt, ba vạn ma tu còn lại — ngươi giấu chúng ở đâu?”
Năm ta năm tuổi, mẫu thân bế quan tu luyện.
Không ít đệ tử tiên môn bị cơn gió dữ dội quật ngã, thân thể bay văng ra va vào cột điện, tường đá.
Vì sao… vì sao bọn họ lại phải chịu kết cục như thế?!”
Lăng Chi Triệt vừa giao đấu với Nguyên Thư Dao, vừa lạnh nhạt cất lời, giọng nói mang vẻ khổ sở.
Tất cả tu sĩ xung quanh đều sững sờ tại chỗ.
Một kiếm ấy mang lực đạo khủng khiếp, nàng đưa tay trái lên đỡ, nhưng dưới áp lực nặng như núi, cánh tay nàng lập tức vặn cong biến dạng, thanh bạc kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.
“Tên s·ú·c sinh!
Nguyên Thư Dao lúc này đã chẳng buồn nhiều lời với hắn nữa, song kiếm vung lên, lao thẳng vào tấn công.
Phụ thân vì bảo vệ ta, đã c.h.ế.t thảm dưới loạn côn của đám người đó.”
Thế gian ai ai cũng nói ma tu tàn nhẫn, nhưng phụ mẫu ta — họ đã làm gì sai?
“Mẫu thân ta là muội muội ruột của Ma Tôn, từ nhỏ được nuông chiều hết mực.
Mau chóng rút khỏi cung thành, nếu không có lệnh của ta tuyệt đối không được bước lên nửa bước!”
Nón lá trên đầu kẻ kia rơi xuống, để lộ một đôi mắt đào hoa quen thuộc.
Tuy hắn vẫn khoác trên người áo bào xanh của tiên môn, nhưng quanh thân ma khí bốc lên cuồn cuộn, đã không còn lấy một chút hơi thở của con người.
Tuy nàng lập tức c.h.é.m đứt cổ tay của cánh tay kia, nhưng Lăng Chi Triệt đã kịp lui lại, kéo giãn khoảng cách.
“Sư muội, đã lâu không gặp.”
Từ đó, gia đình ba người chúng ta sống ẩn cư sâu trong núi, chưa từng quấy rầy con người.
Đến tận lúc c·h·ế·t, ông vẫn còn ôm chặt lấy ta, dùng thân thể che chắn cho ta dưới đòn roi của dân làng.
Lăng Chi Triệt nói tới đây, ánh mắt đã phủ lên một tầng nước, giọng cũng bắt đầu nghẹn lại.
Không rõ vì sao, dân làng dưới núi lại kéo nhau tìm đến, mặc cho phụ thân ta quỳ lạy cầu xin, bọn họ vẫn khăng khăng cho rằng cả nhà ta đều là yêu nghiệt.
Hắn khẽ vung tay áo, vô số mảnh vụn kia liền lập tức hóa thành bụi mịn, tan biến trong không khí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lăng Chi Triệt vừa dứt lời, cơn cuồng phong không những không dừng lại mà còn trở nên dữ dội gấp bội, xé toạc cả mái điện chính thành từng mảnh vụn.
“Sư muội, các người ai ai cũng hận không thể một kiếm g.i.ế.c ta,
Lăng Chi Triệt nhìn dáng vẻ Nguyên Thư Dao lúc ấy, lại cúi đầu cười khẽ một tiếng, rồi xoay người bay thẳng lên ngai vàng chính điện, nghênh ngang ngồi xuống, tựa như hắn chính là Ma Tôn chân chính vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa dứt lời, hắn dang rộng hai tay, lập tức cuồng phong nổi lên trong đại điện.
Thế nhưng Nguyên Thư Dao vẫn hoàn toàn không để tâm, lợi dụng cơ hội này, một kiếm đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c hắn.
Hiện tại — ta chính là Ma Tôn, cũng là ba vạn ma tu hợp thành.”
Từng ngụm m.á.u tươi trào ra, nhuộm đỏ cả tấm hộ tâm giáp trước n.g.ự.c nàng.
Lăng Chi Triệt cũng giơ kiếm đỡ đòn, sắc mặt bình thản, như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.
Lăng Chi Triệt hơi nheo mắt, dường như đang suy xét gì đó, ánh nhìn chăm chú dừng lại nơi Lan D·ụ·c vừa tung chiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi bà lao ra khỏi cửa, trước mắt chỉ còn lại t.h.i t.h.ể lạnh lẽo của phụ thân ta.
Nguyên Thư Dao gắng đứng thẳng dậy, vừa giơ kiếm chỉ thẳng vào hắn, vừa cố ổn định bước chân tiến lên từng bước một.
Nhưng đúng lúc đó, Lan D·ụ·c khẽ nhíu mày.
Là Lăng Chi Triệt.
Nguyên Thư Dao cũng ngẩng đầu lên, trong mắt là vẻ không thể tin nổi.
Từng chiêu từng thức của nàng vẫn lạnh lẽo vô tình, đòn nào cũng nhắm thẳng vào tử huyệt của hắn mà hạ.
Ba vạn ma tu quá yếu đuối thì ta nuốt sạch bọn chúng.
Lăng Chi Triệt không tránh kịp, đột nhiên mọc ra một cánh tay thứ ba từ dưới nách, vươn ra chộp lấy mũi kiếm của Nguyên Thư Dao.
Lăng Chi Triệt nói những lời ấy với giọng mang theo chút cảm hoài, nhưng Nguyên Thư Dao thậm chí không thèm lay động ánh mắt.
Nguyên Thư Dao không để hắn có cơ hội chạy trốn, hít một hơi, lại lần nữa lao thẳng về phía hắn.
27.
“Sư muội à…” Lăng Chi Triệt nheo mắt nhìn nàng, giọng điệu như cũ mang theo ý cười châm chọc.
nhưng vì sao chưa từng có ai hỏi ta — vì cớ gì mà ta phải đi đến bước này?”
“Cũng được thôi.
“Sư muội à, khi ngươi ở ngoài kia tàn sát bảy vạn ma tu, ngươi tưởng ta ngồi yên sao?
Năm đó bà xuống núi tu hành, gặp một thư sinh phàm nhân, hai người nảy sinh tình ý, liền kết thành phu thê…”
Vô số ngói đá vỡ nát bị cuốn thẳng lên không, lao vút về phía pháp trận của tôi và Lan D·ụ·c.
Từng là đồng môn một thời, ta sẽ nói cho ngươi biết ba vạn ma tu kia, hiện đang ở đâu.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.