Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 10

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10


Thực ra ta nghĩ vậy, nhưng không nói ra. Không hiểu sao nàng lại đoán được.

Nàng lườm ta:

"Tang Tang, trước đây nàng đọc sách, cũng xem qua vài sách luận trị quốc. Vậy thần tử bất trung, đáng phải tội gì?"

"Sau đó, Tề Ngọc Thần theo thái tử đi uống rượu vui chơi, còn ta thấy không đành lòng, sai thị vệ lén vớt hắn lên." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đồng phi ngừng một lát, rồi cười châm chọc: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những ngày này, vết thương trên má Tạ Hành đã dần lành, nhưng sức khỏe của hắn dường như không khá hơn.

"Tối nay ta sẽ trông chừng, ngài nhất định phải uống hai bát."

"Năm năm trước... khi ta tám tuổi, đệ đệ ta vì ham chơi, cứ nằng nặc đòi ta dẫn đến bờ hồ bắt cá.”

Dù ta ngày nào cũng nấu nước lê cho hắn uống, vẫn không thể làm dịu bớt những cơn ho kéo dài của hắn vào ban đêm.

Hồng Trần Vô Định

Bão Nguyệt tỏ vẻ rất hài lòng, còn hoàn toàn yên tâm về ta.

Ta co người trong vòng tay hắn, không chớp mắt nhìn hắn.

Ta siết chặt trang sách, hạ giọng kể:

Cúc Hạ không có ở đây, trước mặt tiểu cung nữ tên Bão Nguyệt, ta cố ý bỏ thuốc vào điểm tâm.

Ta gật đầu đồng tình.

"Hoàng thượng khi đó sống rất khổ sở. Thái tử là con trưởng, thường mang theo Tề Ngọc Thần, tìm mọi cách trêu đùa hắn. Vào ngày Đông chí năm năm trước, ngoài trời tuyết rơi dày, bọn chúng vu oan hắn trộm vòng tay của hoàng hậu, rồi đẩy hắn xuống mặt băng nứt trên hồ, còn nói phải suy ngẫm một canh giờ mới được trèo lên."

Tạ Hành im lặng một lúc, chỉ có ánh mắt như sao sáng khẽ lay động. Sau đó, hắn đột nhiên đặt bút xuống, đứng dậy bước đến, ôm chặt lấy ta.

Hắn cười, trong nụ cười có chút bất đắc dĩ, nhưng dường như lại rất vui:

"Ý ngươi là ta không dịu dàng sao?"

Ta nghe xong, nắm chặt tay, không thốt nên lời.

Nghĩ đến việc tình trạng cơ thể hắn tệ như vậy phần lớn là do con người gây ra, ta bỗng nhiên dâng lên nỗi căm hận mãnh liệt đối với Tề Ngọc Thần và vị thái tử tiền nhiệm mà ta chưa từng gặp mặt.

"Chính sự trong triều còn nhiều, những ngày tới có lẽ trẫm sẽ rất bận. Nếu nàng thấy chán, cứ đến chơi với nàng ấy nhiều hơn."

"Nhưng sức khỏe của hoàng thượng từ đó ngày càng yếu đi."

Ngọn nến cháy trong chiếc đèn lưu ly, vỏ quýt nướng trên bếp than tỏa ra hương thơm ngọt ngào, khiến cả căn phòng ngủ ngập tràn mùi hương dễ chịu.

Như lời hắn nói, những ngày tiếp theo, ta không đọc sách thì đến Diễn Khánh cung chơi với Đồng phi.

Từ khi ta đồng ý với nàng, nhiều lần cố tình để nàng thấy ta bỏ thuốc vào trà hoặc thức ăn của Tạ Hành. Vì thế, nàng chưa từng nghi ngờ gì.

"Nếu trái mệnh vua, làm hại bách tính, chia rẽ giáo hóa, thì phải trừng phạt. Nếu vẫn không tuân theo, g.i.ế.c không tha."

"Ngài định ra tay với Tề Ngọc Thần rồi sao?"

"Được." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi Tạ Hành đến, ta múc một bát canh đặt trước mặt hắn:

Ta hồi tưởng một lúc lâu, rồi hơi ngập ngừng trả lời:

Vì tiên hoàng ít con, trước khi qua đời chỉ có thể truyền ngôi cho Tạ Hành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ừm?"

"Ta xưa kia ở kinh thành nổi tiếng xinh đẹp, danh tiếng hơn cả Tề Ngọc Hàm. Vì vậy, nàng ta ghét ta từ lâu, còn lan truyền tin đồn thất thiệt làm ô uế danh tiếng của ta. Đúng lúc đó, Tề Ngọc Thần lại đến từ hôn, càng khiến lời đồn thêm chắc chắn."

Nàng thở dài:

Nàng kết luận:

Vì là bạn tốt, nàng nói cho ta biết tên thật của mình: Lương Uyển Đồng.

May là nàng cũng không để tâm, cầm một miếng bánh đậu phộng bỏ vào miệng, rồi bắt đầu kể chuyện về Tạ Hành.

Ta tiếp tục đọc sách, học chữ, còn hắn cúi đầu xử lý vài tấu chương mang theo.

"Hôm đó là ngày Đông chí, tuyết rơi rất dày, trời rất lạnh, đến nước hồ cũng đóng băng. Gần bờ có một lỗ tròn, là nơi dùng để bắt cá, đệ đệ đã đẩy ta xuống từ đó.”

Đúng là giống Tề Ngọc Thần, vừa ngu ngốc, vừa tự tin một cách kỳ lạ.

Rồi hắn hỏi ta:

Căm hận đến mức, nếu lúc này họ đứng trước mặt ta, ta sẽ rút d.a.o g.i.ế.c ngay mà không chút do dự.

Thế nhưng, nhà mẹ đẻ của hoàng hậu quyền lực lớn, tiên hoàng muốn áp chế quyền thế, dẫn đến thái tử nảy sinh mưu phản, cuối cùng tự đánh mất ngôi vị.

Ta hơi ngạc nhiên:

"Nhưng ta biết bơi, dù rất lạnh, ta vẫn lập tức bơi lên được."

Mẹ ruột của Tạ Hành chỉ là một tài nhân, đã trúng độc trước khi sinh ra hắn. Vì mang bệnh bẩm sinh, thân thể yếu ớt, nên hắn vốn không đủ tư cách làm thái tử.

Tay cầm bút của hắn khẽ dừng lại, ngước mắt nhìn ta.

Sau khi từ Diễn Khánh cung về, ta bận rộn cả buổi chiều trong bếp nhỏ, cuối cùng khi đến bữa tối, cũng bưng ra được một nồi canh gà tùng nhung thơm lừng.

Ta hỏi hắn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cái tên này thật dịu dàng."

"Để ta kể ngươi nghe," Đồng phi nhấp một ngụm trà trái cây, tiếp tục nói:

Dùng bữa xong, ta và Tạ Hành ngồi đối diện nhau trên sạp mềm.

Hắn nhắc đến chính là khoảng thời gian ta ở cùng hắn trong cung, vừa học chữ vừa lật xem mấy quyển sách ấy.

Khi lật đến trang cuối cùng của quyển sách, ta ngẩng đầu nhìn Tạ Hành

"Tiểu Phù Tang của trẫm thông minh quá."

"Dù sao thì nhà họ Tề, chẳng ai ra gì."

Buổi tối, khi Tạ Hành đến, nghe nói buổi sáng ta đến tìm Đồng phi, hắn khẽ cười, xoa đầu ta:

Thời tiết càng lúc càng lạnh, sắc mặt hắn cũng càng thêm tái nhợt.

Ánh nến màu cam nhảy múa trong mắt hắn, như kéo dài một làn hơi ấm áp, chậm rãi bao trùm lấy ta.

"Tề Ngọc Thần chính là thư đồng của thái tử trước khi bị phế."

"Tạ Hành."

Tạ Hành cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh.

Đôi mắt trong trẻo mà bình tĩnh của Tạ Hành bỗng ánh lên như vì sao rực sáng. Hắn ôm chặt ta, hôn nhẹ lên khóe môi:

Chương 10

"Không phải Tề Ngọc Thần, mà là cả phủ Thừa Tướng."

Buổi sáng, ta ở lại Diễn Khánh cung chơi với Đồng phi cả buổi, thử không ít món điểm tâm ngon và còn mang về Huyền Linh cung một hộp đầy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 10