Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Giấc Mộng Đế Vương

Cuồng Càng Thêm Cuồng

Chương 74

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74


Nam Cương Vương kiêu ngạo,hiệntạiđangcó ý định muốn vượt ranh giới với Đại Ngụy. Binh lính Hung Nô điêu ngoa, nhưng lại tác chiến bằng đường bộ, nhưng đánh dẹp Nam Cương nhất định phải vẫn dụng chiến thuyền để thủy chiến. Đâykhôngphải là thế mạnh của Vệ Hầu mà cũngkhôngphải là thế mạnh của quân đội Đại Ngụy!

Trầm Hồng Nhi bị tiểu Long Châu cố ý hạ giọng trách mắng, sợ hãi thu hồi nước mắt, kinh sợ nhìn Thái phó và hoàng thượng, nghi ngờ trong lòng mìnhthậtsựnghĩ sai rồi.

Dày vò khó nhịn mười ngày, lửa giận ngập trời của Vệ Lãnh Hầu cũng dần dần được tiêu trừ, người vốn khó động tâm nhưhắnlạiyêuphảimộtngười vô tâm vô phế, đứng là báo ứng mà.

Thái phóthìkhôngcó lòng dạ nào để ngủ, cúi đầu nhìn gương mặt bé con đầy mồ hôi. Những lời Long Châu tửnóilúc sáng cực kỳ nghiêm túc, nếuhắnthậtsựtử trận,sẽban ân chohắnmộthài tử.

Mắt phượng của Thái phó đại nhân cụp xuống, nhìncôbé con trước người, kéo nàng vào trong ngực ôm chặt lấy nàng: “Chẳng qua là nếu thầnthậtsựtử trận, chỉ sợ là trong lòng hoàng thượngsẽcảm thấy vô cùng vui vẻ? Thiếuđithần, có lẽ những ngày tháng sau này của Thánh thượngsẽtốt hơnkhôngít?”

Đan ma ma rất nhanh liền dẫn người lui sangmộtbên, Niếp Thanh Lân được đặt lêntrênđệm mềm, lặng imkhôngnóigì, nhưng sắc mặt cũng hơi trầm xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong lòng Niếp Thanh Lân biết ý tứ của Thái phó là muốn trực tiếp đưa nàng ấy hậu cung, trong lòng thầm thở dài, còn chưa kịp nghĩ cách nào để đưa vị Trầmcônương này rời khỏi hoàng cung,khôngnghĩ rằng vị tiểu thư này lại nhưmộtcon bướmnhỏngu ngốc trực tiếp bay vào hố lửa.

Chương 74

Nên làm như thế nào mới có thể trừ bỏ được nhược điểm này? Thái phó đại nhânkhôngcó gìkhônglàm được, cũng chỉ có thể đắm chìm trong đó.khôngcó cách nào khả thi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có Cát Thanh Viễn đứng giữa xúi giục, Vương của Nam Cương dã tâm bừng bừng sao có thể thỏa mãn với vùng phía Nam Trường Giang? Nếu Vệ Lãnh Hầu bại trận...thì, chuyện nàng bị Cát Thanh Viễn làm nhục chỉ là chuyệnnhỏ, chỉ sợ phía Bắc nhất địnhsẽloạn, vùng đất Trung Nguyênsẽkhôngđược yên bình nữa...

Thái phó nghe vậy, ngón tay thon dài như con rắnnhỏquấn lấy cổ tiểu Long Châumộtlúc lâu,khôngbiết là muốn thưởng thức da thịt mềm mại kia hay là muốnmộtphát bẻ gãy nó..

Cháu của mình, Lục giathậtrakhôngnóigì, nhưng chắc hẳn Hoàng đế ở trong cung hẳn là vô cùng tủi nhục! Nghĩ tới đây, khí chấtanhhùng can đảm trong người Trầm Hồng Nhi lập tức tăng lên, ở trong bụi cỏ nhặtmộthòn đá to, chuẩn bị len lén bơi qua, đánh ngất tên d*m t*c kia, giải cứu hoàng thượngđangphải chịu nhục, nhữngkhônghề nghĩ đến, thân thủ của Vệ tặc kia lại tốt như vậy, chỉ giương tay lên, nàng liền cảm thấy bả vai mình vô cùng đau nhức. Liền kêu lên.

Cuối cùng sai thị vệ dắtmộtcon ngựa tới,điđến hồ Yến Tử bên ngoài kinh thành, nhảy vào trong hồ Yến Tử, đắm chìm dưới ánh trăng.

Nhưng nếu cứ để nàng dễ dàng thoát khỏi mười đầu ngón tay củahắn,thìhắnđâu còn là Định quốc hầu oai phong nữa.

đãlâukhôngngười nào dám đứng trước mặt trách cứ Vệ hầu như vậy, huống chi là còn làmộtnữ tử ngốc ngếch biết được bí mậtkhôngnên biết, mắt phượng của Thái phó đại nhân nhíu lại, nhất thời nổi lên sát ý. Niếp Thanh Lân che kín áo choàng ngồi ởtrênđệm mềm ánh mắt rưng rưng, vẫnđangnhìn chằm chằm tiểucônương kia, trong lòng cũng cuống cuồng, nàng biết nếu như mìnhkhôngnghĩ ra biện pháp vẹn toàn... Bờ đầm này chính là nơi táng thân của nàng ấy, nhưng nên làm thế nào để cứu Lục tiểu biểucônày đây...

Long Châu Tử cả kinh, nàngrõràng nhớrõThái phókhôngbiết bơi, nước trong đầm này rất sâu, nàng nhớ khi nàng tám tuổiđãtừng đến hành cung, mẫu phi dặn nàngkhôngđược tới gần chỗ này để tránh ngã xuống nước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái chuyện tằng tịu lộ da lộ thịt giữa ban ngàythậtkhiến người ta vô cùng khó chịu, Thái phó...thậtlà rất quá đáng!

Thái phókhôngnóigì, chỉ là nhìn chằm chằm Niếp Thanh Lân, đôi môi mỏngnhẹnhàngnói: “Trứng gà, sinh cho tamộthài tửđi...”

Ngày ấy lúc bình định quân phản loạn ở dưới thành trì, nàng mặc dùkhôngđược chứng kiến nhưng lại được nghe Nguyễn công công miêu tả sinh động nhưthật, đó là chính là thế giới của thiết huyết nam nhi, là tinh kỳ tung bay trong gió. Theo như lời Vệ Lãnh Hầuthìkhôngcó vẻ gì lànóiđùa,mộtkhi chính thức khai chiến với Nam Cương, kết quả thế nào cũng có thể xảy ra, nhưng trận chiến này lạikhôngthể tránh được!

Khi Vệ Lãnh Hầu phủ thêm áo choàng cho Hoàng thượng mới lớn tiếng gọi các thị vệ bên bao vây bên ngoài tới, vượt qua đầm nước, từ bên trong bụi cỏ lôi ramộtnữ tử bị chùy thủ đâm trúng bả vai.

Niếp Thanh Lân chăm chú nhìn, đây... cái người bị thương này, gương mặt đau đớn hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Vệ Lãnh Hầukhôngphải là tiểu biểucôTrầm Hồng Nhi của nàng sao?

“đãbị thươngthìthànhthậtngậm miệng lại, mới vừa rồi trẫm vô ý bơi bị sặc nước, Thái phó giúp trẫm thổi khí, sao đến miệng ngươi lạinóira những lờikhôngchịu nổi như vậy?thậtmay là Thái phókhôngso đo với ngươi, cònkhôngnhận lỗi với Thái phó!”

“Vệ... Vệ tặc lớn mật, dám làm nhục thân thể vạn kim của hoàng thượng, miệng của Thánh thượng há có thể để cho người thô bạo như ngươi đụng chạm!” Mặc dù vết thương rất đau, vẫnđangquỳ ởtrênmặt đất, nhưng Trầm Hồng Nhi vẫn đánh bạo mạnh mẽ lên án tặc tử khinh bạc Thánh thượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Trẫm thấy hoàng muội Vĩnh An công chúa rất thích nàng,khôngbằng nàng tới làm bạn với công chúa tiện thể dưỡng thương luôn, tránh để cho Thục phi nhìn thấy, lạinóinhững lời khó nghe, ý Thái phó thế nào?” Niếp Thanh Lân hỏi.

Vì vậy khi tâm tình Thái phó có thể bình ổn giống như nước trong hồ Yến tử,hắnmới có thể bình tĩnh đứng ởtrêncầu, nhìn giai nhân kia cúi mặt xuống, hờ hữngkhôngnhìnđiqua trước mặt mình, lấy ngọc đào ra, đeo lên cái cổ trắng của ngườiđangkháng cự kia,mộtlần nữa bày tỏ với giai nhân kháng cự mình, hít sâumộthơi, bình tĩnhkhôngdao độngnóiramộtcâu “khôngsao”...

Vốn nghĩ rằng là vài vị quý nhân trong hành cung tới giải sầu, tuyệt đốisẽkhôngđể ý bơi đến đến khe núi bên này,khôngngờ rằng, lại bơi đến đây.

Đến tận sáng sớm ngày hôm sau mới chính thức dừng mây mưa, giườngđãướt sũngmộtmảnh, đóa hoa xinh đẹp kiathìmệt đến mức mắtkhôngthể mở nổi, được Thái phó ôm vào trong ngực, miệng đối miệng đút nước trà, sau đó lại được ôm đếnmộtcái giường khô ráo, dựa vào ngực Thái phó ngủ thiếpđi.

Nước trong đầm trong suốt bồng bềnh, nam nhân to lớn dẫm lên hòn đá bên bờ đầmnhẹnhàng đặt bé con ở bên bờ đầm, môi lưỡi nóng bỏng dọc theo cổ áo màu vàngđivào bên trong,mộtđường truy đuổi từtrêngương mặt trắng nõnđixuống viên trân châu, chuẩn bị tìm tòi nghiên cứu khu vườn bí mật bên dưới tầng tầng vải vóc...

Nhưng... Vệ tặc kia lại kéo hoàng thượng vào trong đầm, sau đó lại... đè lên hoàng thượng mạnh mẽ hôn!

Ở trong bụi cỏ trốnmộtlúc, nàng ngước mắt nhìn qua những khe hở của bụi cỏthìnhìn thấy thiếu niên mặc long bào... giống hệt ngườiđãtừng tưởng tượng trong trí nhớ. Hôm đó lúc nhìn Vĩnh An công chúa,đãkìm lòngkhôngđặng ởtrênmặt công chúa tìm kiếmmộtvài điểm của hoàng thượng, hôm nay vừa nhìn thấy ngườithật, vẫn làkhôngnhịn được tâm thần rung động...

Niếp Thanh Lân nhìnhắngiống nhưmộtcon cáđangbơi, cố gắng bình ổn trái timđangđập loạn: “khôngphải Thái phónóingàikhôngbiết bơi sao, sao hôm nay lại đột nhiên giống như cá gặp nước vậy?”

Vệ Lãnh Hầu lập tức nghe thấy được. Ngay tức khắc dùng thân thể bảo vệ Niếp Thanh Lân, cầm lấy chùy thủ ở trong đống y phục đặt bên bờ đầm, phi thẳng về hướng bụi cỏ phát raâmthanh.

“Điều Thái phó lo lắng trong lòng trẫm hiểurõ, về sausẽkhôngđể những chuyện trong hậu cung gây phiền nhiễu đến Thái phó nữa...”

“sựtình trọng đại như vậy, Vệ khanh có nắm chắc mười phần...”

thìra Trầm Hồng Nhi này cũng rất thích vui chơi, mấy ngày vừa rồi lúc nào cũng phải làm theo phong thái của các quý nữ vấn kiểu Vân tấnthậtsựkhôngthể chịu nổi, hôm nay hoàng thượng dẫn theo các thần tửđiluyện bắn, cũngkhôngcho dẫn theo nữ quyến. Hôm qua nàng dẫn mẫu thânđitản bộ,trênđườngđitình cờ pháthiệnra đầm nước này, nước sạch trong suốt, làmộtchỗ rất tốt để bơi lội, chính vì vậy thừa dịp đường tỷ nghỉ ngơi, mẫu thân cũngđingủ, liền len lén chạy ra ngoài, tới đây vui chơimộtlúc.

Thái phó cũngkhônglên tiếng, chỉ chậm rãi c** th*t l*ng, sau đó ném sangmộtbên, liếc nàngmộtcái.

Niếp Thanh Lân nghe xong trợn tròn mắt, những ưu sầu trong lòng lập tức biến mất.

“Vi thần nghe theo lời hoàng thượng, nhanh chóng nhảy vào nước cho thoải mái, ngược lại vẻ mặt của Hoàng thượng sao lại thất vọng như vậy? Hay là...”

Đúng lúc này, bên kia đầm nước, gần chỗ khe núi đột nhiên truyền đến tiếng va chạm bên trong bụi cỏ.

Tuy rằng như vậy nhưng cũng rất khó để mở miệngnóivới mọi người, nếucôbé trong lòng biết,thìđiềuhắnnhận được chắc cũng chỉ làmộtnụ cười khẽkhôngquan tâm của nàng mà thôi? Nghĩ tới đây,hắncàng thu chặt cánh tay, ôm bé con trong ngực kiathậtchặt, dùng môi lưỡi đói khát lo lắngđicàn quét mỗi tấc mềm mại.

Tuy nhiên Vệ Lãnh Hầu cũngkhôngnóira rằng hơn mười ngày kia là đều là những ngày đau khổ nhất củahắn, mỗi lần nhớ đến lời cự tuyệt lạnh lùng của Niếp Thanh Lân, trong lòng đều nóng như lửa đốt, ban ngày sau khi xử lý xong côngsự, ban đêm chính là thời gian mà nội tâm và lòng tự trọng đánh nhau kịch liệt nhất.

Cho dùkhôngđộng lòngthìthế nào? Kể từ khi nàngđãthành điểm yếu củahắn, sao có thểkhôngbỏ sức để nắm chắc nàng trong tay cơ chứ?

Sao Vệ Lãnh Hầu lạikhôngnghe ra ý của nàng trong lờinóichứ, mặt mày lạnh tanh nhìn Trầm Hồng Nhiđangchật vật quỳtrênmặt đất, im lặng hồi lâu mớinói: “Nếu Hoàng thượngđãmở miệngnóichuyện, thần đương nhiên phải nghe theo, mới vừa rồi cho là có mãnh thúẩnnấp trong bụi cỏ, sợ thánh thượng bị thương, nênđãkhôngmay ngộ thương đến tiểu thư Trầm gia, xin hãy thứ lỗi...” Sau khi lạnh nhạtnóixongmộttràng dài, Thái phó liền lệnh cho thị nữ dưới trướng Đan ma ma dẫn Trầm Hồng Nhi kia về giam lỏng chữa thương ở hành cung trước.

Thái phó cũng mặc quần áo vào, ngồi bên cạnh Niếp Thanh Lân: “Thần muốn dẫn binh thảo phạt Nam Cương. Trước đó, thần hi vọng Thánh thượng có thể ổn định triều cương, để thần có thể an tâmđibình định loạn quân phía Nam.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Niếp Thanh Lân ngước mắt nhìn Thái phó, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu rồi mớinói: “Nếu Thái phóthậtsựvì nước hy sinh thân mình, trẫm nguyện ý vì trung thần trung liệt của Đại Ngụy lưu lại cốt nhục kéo dài hương khói.”

Niếp Thanh Lân cũng vừa ngượng ngùng lại vừa cực kỳ tức giận, liền nằm xuống đệm mềm, buồn bãnói: “Động tác của Thái phó nhanh lênmộtchút, đừng có để ý đến việc những việc vô dụng, chỉ cần để ý tới việc nhanh chóng thoải mái là được. Đừng khiến cho quần thần nghi kỵ vì sao trẫm rờiđilâu như vậy...”

“A aaaaa...” Niếp Thanh Lân bất ngờkhôngkịp đề phòng, ngã vào trong nước, may là Vệ Lãnh Hầu kịp thời ôm lấy mớikhôngbị uống quá nhiều nước.

Nghe được lờinóiđóhắngiận tím mặt, nhưng thần y cũngsẽkhôngnóidối, tuyệt đốisẽkhôngnóichuyện tào lao.

“Thần cũngkhôngnắm chắc, lần này chắc phảiđirất lâu.” Thái phó nhàn nhạtnói, “Man binh có sở trường về thủy chiến, Nam Cương lại thông thạo thuật dùng cổ độc, thân là tướng sĩ, sao dámnóimình có thể toàn thân trở về? Tâm tư của thần rất ích kỷ, nếu tâmđãđặttrênngười thánh thượng, mỗi lần nghĩ đến việc chếttrênsa trường, Thánh thượng lại bị Cát tặc kia bắtđi, trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ hậnkhôngthể hóa thành ác quỷ ở sau lưng bảo vệ bệ hạ, g**t ch*t những người muốn thân cận với hoàng thượng.” Lờinóihoang đường như vậy, hết lần này tới lần khác đềunóimộtcách nghiêm chỉnh như vậy, khiến lỗ chân lôngtrênngười Niếp Thanh Lân đều dựng hết lên.

Vệ Lãnh Hầu nhìn hai má giai nhân ửng đỏ, vừa cười vừanói: “Nước trong đầm này là nước của ôn tuyềntrênnúi sau khi nguội bớt mà thành, nước ấm vừa đủ,thậtra rất thích hợp để ngắm nhìnmộtphen, hoàng thượng có muốn cùng vi thần ngắm cảnhmộtvòngkhông?”

Nàng sợ tới mức lập tức đứng dậy, khẩn trương nhìn mặt nước trốngkhông, xoay ngườiđangmuốn gọi người, đột nhiên có người trồi lên khỏi mặt nước, Vệ Lãnh Hầu đạp nướcđilên, nhìn khuôn mặtnhỏnhắn vẫn cònđanghốt hoảng của Niếp Thanh Lân ánh mắt liền mềm xuống, đôi môi mỏng hé mở khẽ mỉm cười với nàng.

Lúc đầu tay chân còn luống cuống, liên tục bị sặc nước, cuối cùng cũng năm bắt được những điểm mấu chốt bắt đầu học bơi lội, thậy rathìcũngkhôngtốn quá nhiều thời gian, trong trí nhớ lúc cònnhỏthìkhó khăn như vậy nhưng sau khi trưởng thànhthìdễ dàng vượt qua hơn nhiều. Lần gặp nạn ở Lễ huyệnđãgiúphắnnhận thức được rằng việc sợ nước có thể trở thành nhược điểm chí mạng của mình, nhưng chỉ cầnhắncố gắng, cho dù việc sợ nước phát ra từ trong nội tâmthìcuối cùnghắncũng có thể vượt qua.

Chẳng lẽ, mình và Trứng gàkhôngthể cómộthài tử huyết mạch tương liên sao?

Lời còn chưa dứt, trả lời cho câunóicủa nàng chính là tiếng bọt nước phù phù văng khắp nơi, Vệ Hầuđãtung người nhảymộtcái vào trong đầm nước sau lưng...

Nhưng nghĩ đến việc phải vượt qua hồ nước kia,thìcánh tay lại trở nênkhônghề có sức... Khi đầu óc trống rỗng, thân thể trôi nổitrênmặt nước,thìnhững ngôi sao sángtrêntrời chậm rãihiệnlên, nhắm mắt lại liềnhiệnlên cái miệng với nụ cười ranh mãnh, đôi mắt to linh động trong sáng...

“Thái phó muốn trẫm tiếp tục ngồitrênhoàng vị bao lâu nữa đây?” Nghĩ tới đây, Niếp Thanh Lân ôm kéo áo choàng mở miệng hỏi.

“Nếu nàng cảm thấy vị Trầm tiểu thư này thú vị, vậythìnàng ấykhôngcần phải hồi phủ nữa, sau khi thương tích lànhthìtrực tiếp đưa về cung giao cho các ma ma dạy dỗđi.”

Sóng gió dữ dội như vậy nhưng Thái phó đại nhânkhônghề bị chóng mặt, tinh thần hưng phấn lăn qua lăn lại chừng bốn lần, thấy Trứng gà đáng thương kêu khàn cả giọng, lúc này mới dừng cơ quan lại, đứng ở dưới giường hung hăngyêumộtphen.

Niếp Thanh Lân nghĩ đến hành động càn rỡ của mình lúc nãy, nhất thời sắc mặt ửng đỏ,thậtsựrất xấu hổ!

Chỉ nghe thấy trong bụi cỏ truyền đến tiếng kêu thảm củamộtnữ tử.

Niếp Thanh Lân ngước mắt nhìn nam nhânđangôm mình, những chế giễu thường ngày đột nhiênkhônghề xuấthiện.

hắnlà Vệ Lãnh Hầu, sao có thể vì trong lòngmộtnữ tửkhôngcó mình mà trở nên khom lưng uốn gối, giống nhưmộttên ăn màyđixin ăn màkhôngnhận đượcmộttấm chân tình? Mỗi khi lòng dạ cứng rắn nhắc nhở bản thân mình quẳng tiểu nữ tử vô tình kia sangmộtbên, nhưng vẫnkhôngthể tự khống chế được đôi chân của mình, lúc đúng trước cửa cung,đivài bước về hướng cung Phượng Sồ, rồi lại dừng lại bước chân.

Buổi đêm hôm đó, cơ quantrênchiếc giường lớn nào đó được mở ra phát huy đầy đủ công dụng. Cày ruộng tưới nước, đủ mọi chiêu thức, lắc lư giống như cưỡi ngựa.

khôngnghĩ rằng, vừa mới cởi y phục, liền nghe thấy có tiếng vó ngựa, sợ tới mức nàng vội vã cầm y phục chạy vào bụi cỏ trong khe núi bên cạnh đầm nước.

Nhưng Vệ Lãnh Hầu kia cũngkhônglưu tâm, đứng ở trước mặt Niếp Thanh Lân cởi từng lớp y phục, rất nhanhđãcởi xong áo bào làm lộ ra thân thể cường tráng, mặc dù cơ thể nàyđãtừng lõa lồ trước mặt Niếp Thanh Lân rất nhiều lần, nhưng nàng vẫnkhôngthể coi nhưkhôngcó gì mà nhìn thẳng vào nó, chỉ có thể hơi cúi đầunói: “Cái việc buông thả tằng tịu với nhau thế này... thứ cho trẫmkhôngthể nghe theo...”

“Trước đó vài ngày, lúc đó thần và Thánh Thượng chưa gặp lại, mỗi đêm nhân lúc rảnh rỗi liềnđiđến ven hồ Yến tử ở ngoài kinh thành học bơi lội. Liên tiếp bơi lội thỏa thích mười mấy ngày, pháthiệnra việc học bơi cũngkhôngdễ như thần tưởng tượng, nhưng chỉ cần vượt qua được khó khăn trong lòng hết thảy đều có thể vượt qua...”

Cho dù vừa rồi mình cố gắng ‘tưới nước’, nhưng chỉ sợ Long Châu tử cũng khó có thể thụ thai. Nghĩ đến lờinóicủa thần y lúc chẩn mạch cho Long Châu tử vài ngày trước đó: “Vì sao mạch tượng của tiểu thư lại loạn như thế? Gần đây lại uống thuốc lộn xộn, nhưng đó cũng chỉ làmộtphần, chính là từ lúc còn bé thể chất của tiểu thưđãbị tổn thương do dùng nhiều loại thuốc cấm, nay khí huyết lại loạn như vậy nên rất khó để mang thai. Chỉ sợ trong tương laikhôngthể có con...”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 74