Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 71
Đương nhiên Niếp Thanh Lân biết vì saohắnkhôngvui,âmthầm kêu khổ, có ai biết hắn đột nhiên vào cung vào giờ này đâu?khôngmuốn lại chọc tức Thái phó nữa, nàng vội vàngnói: “Lúc nãy xuất cung, một thân toàn là mồ hôi, bảo Đan ma ma chuẩn bị nước để tắm, nên phải tháo dây chuyền xuống.”
Lúc này Thái phó vô c*̀ng nhã nhặn có lễ, giống như Thiệu Dương công chúa 17 tuổi thật sự là trưởng bối c*̉a hắn. Tuy mới vừa rồi ở miếu Nguyệt Lão, Thiệu Dương oai phong lẫm liệt, nhưng ở trước mặt Thái phó thì hoàn toàn ngược lại, sợ hãinói: “Còn... còn phải hỏi muội muội có đồng ý haykhông...” Thấy Thái phó giương đôi mắt thâm sâu lên nhìn nàng, một chữ cuối cùng kia lập tức nghẹn lại ởcổ họng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương gia thấy Định Quốc hầu c*̉a Đại Ngụy đến, c*̃ngkhôngquá để ý bản thân ăn mặckhôngchỉnh tề, dùng khăn lau qua mồ hôi rồi hỏi: “Thái phó ăn trưa chưa? Bổn vươngkhôngquen với ẩm thực c*̉a Trung Nguyên, bảo đầu bếp nướng một con dê.khôngbiết Thái phó có thể uống vài chén rượu với bổn vương haykhông?”
Hưu Đồ Hoành giận quá hóa cười: “Đây là cái đạo lý gì chứ? Bại chưa chắc c·h·ế·t, thắngkhôngthể sống. Ngươi nghĩ đệ đệ c*̉a bổn vương giống tiên đế c*̉a Đại Ngụy các người, thỏ khôn c·h·ế·t liền g·i·ế·t c·h·ó săn hay sao?
Ngày hôm đó, Thái phó mang theo Vĩnh An công chúa đến cửa thăm hỏi, c*̃ng là để đưa tiễn Vương gia.
Niếp Thanh Lân trở về phòng, tự đeo dây chuyền lêncổ rồi mới ra ngoài ngồi xuống bên cạnh Thái phó.
Trong phút chốc, mấy thiên kim quý nữ đều dậy sóng mãnh liệt trong lòng, ngọn sóng này có khi làm ngập được cả hai cái Lễ huyện c*̃ngkhôngchừng!
Niếp Thanh Lân cũngkhôngnói gì, chỉ cầm lấy đôi đũa, gắp món thịt bò thơm ngon vào trong chén c*̉a Thái phó. Thái phó đại nhân là ngườikhôngthịtkhôngvui, lúc nàotrênbàn c*̃ng phải có món thịt.
Hai người thật sự có chút luyến tiếc, nhưng trong lòng đều biết rõ, cho dù lúc này Đại Ngụy và Hung Nô duy trì hòa bình, nhưng sớm hay muộn c*̃ng sẽ nổ ra một trận chiến sinh tử.
Thái phó khôi phục vẻ mặt bí hiểm thường ngày, lạnh nhạtnói“Ý trời khó đoán. Chỉ cần các ngươi dám đến, ta nhấtđịnh tập hợp toàn bộ lực lượng c*̉a Đại Ngụy mà đón đầu chống trả, cho ngươi tiếnkhôngthể tiến, lùikhôngthể lùi.”
Ánh mắt Hưu Đồ Hoành nóng bỏng nhìn cái bụng hơi nhú lên c*̉a thê tử mình,khôngthểkhôngthừa nhận, những lời vừa rồi c*̉a Vệ hầu đúng là có chút đạo lý.
Lại cạn sạch một chén rượu nữa, Hưu Đồ Hoành khen ngợi: “Thái phó vô c*̀ng nổi tiềng ở Bắc Cương chúng ta, thậm chí tân vương c*̃ng thường hay nhắc tới. Bổn vương vẫn tưởng Thái phó chỉ đơn giản là một thư sinh mặt trắng, giỏi vẽ mưu bày kế mà thôi. Lần này gặp mặt mới pháthiệnThái phó cũng làmộtnam tử hán hào sảng,khônggiống người Ngụy mà lại giống với người Bắc Cương chúng ta. Chỉ có điều diện mạo hơi bị đẹp quá...”
Hưu Đồ Hoành hít sâumộthơi,khôngthểkhôngthừa nhận, nếu Thái phó quyết tâm liều mạng với Hung Nô, Bắc Cươngthậtsựlàkhôngthể ngóc đầu. Cho dù có thể đánh thắng Thái phó, chắc chắn c*̃ngkhôngcòn sức mà đối chọi với Nam Cương xông tới chiếm tiện nghi. Chiêu này c*̉a Thái phó đúng là quá độc, chính là chiêu thức ôm nhau mà c·h·ế·t.
Vốn dĩ Niếp Thanh Lân nghe Đan ma ma nói xong thực đơn ngày mai, lúc nãy khi viết nguyện vọng lên hoa đăng, chỉ nghĩ là nên viết cái có thể thành hiện thực thì mớikhônguổng phí cái hoa đăng này, coi như là tự mình cho mình một điềm báo may mắn. Ai ngờ đèn vừa mới chạm mặt nước đã bị Thái phó đại nhân mò lên, biến thành kẻ tham ăn hạng nhất.
Khi bước vào vương phủ, mới pháthiệnVương giađangở trần, một thân đầy mồ hôi ngồi trong sân khắc một khối gỗ gì đó. Vệ Thái phó ung dung thản nhiên nhìn cơ thể cường tráng c*̉a Hưu Đồ Hoành, xoay người chặn tầm mắt c*̉a bé con phía sau, nói với Niếp Thanh Lân: “Thần có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Vương gia,khôngbiết công chúa có thể vào bên trong làm bạn với Thiệu Dương công chúamộtlát?”
Niếp Thanh Lân gật gật đầu, sau đó theo thị nữ vương phủđivào trong tìm tỷ tỷ.
Nghĩ đến khả năng hai người sẽ phải gặp lại nhautrênchiến trường sau này, Hưu Đồ Hoành lại uống thêm một chén rượu, thăm dò nói: “Bổn vương và Thái phó hợp tính nhau, c*̃ngkhôngmuốn nói chuyện quanh co lòng vòng. Lần này từ biệt, bổn vương cũng sẽcố hết sức góp lời với Thiền Vu, hy vọng sớm khôi phục quan hệ buôn bán qua lại. Nhưng Thái phó cũng biết, bây giờ Đại Ngụyđangloạn trong giặc ngoài, giống như một con dê con béo núcđangdạo chơi nơi thảo nguyên, làm sao có thể tránh né vuốt ưng móng sói? Chỉ hy vọng hai người chúng ta sau này đừng gặp nhautrênchiến trường. Nếu như thật sự có ngày đó, vẫn còn mong Thái phó nhận rõ sự việc, đừng cậy mạnh phản kháng!”
Trong lòng Niếp Thanh Lân hoảng hốt, lén lút liếc mắt nhìn Thái phó, lại phát hiện hắn c*̃ngđangnhìn chằm chằm mìnhkhôngrời mắt: “Hôm nayđira ngoài tuần tra nên mệt mỏi, muốn ngủ tạm một đêmtrêngiường nhỏ c*̉a công chúa,khôngbiết công chúa có ưng thuận haykhông?”
Nếu như giống mọi khi, Thái phó nghe xong lời nàyđãsớm giận đến tím gan tím ruột mà bỏđi. Nhưng lần này, Thái phó chỉ chậm rãi thu tay, ngã xuống một bên giường, bình tĩnh nhắm lại mắt, môi mỏng khẽ mở, phun ra hai chữ lạnh như băng: “khôngsao.”
Hỏi như vậy thì bảo nàng phải trả lời thế nào? Mặt nàng đỏ hồng, c*́i đầukhôngnói.
Về tới trong cung, Đan ma ma hầu hạ công chúa thay quần áo, sau đó lấy ra một đoạn dây tơ hồng thật dài, một đầu buộc vào ngón út c*̉a công chúa, đầu kia tinh tế quấn quanh một hà bao nhỏ đựng ngô (bắp), cuối c*̀ng buộc vàotrêncổ tay c*̉a nàng.
Niếp Thanh Lân mở to mắt, nhìn những sợi dây c*̉a tấm màn che rủ xuốngtrênđỉnh đầu,âmthầm nghiền ngẫm hai chữ lạnh lẽo kia.
Thái phónói: “Nếu như Bắc Cương thắng, nuốt lãnh thổ rộng lớn c*̉a Đại Ngụy. Nhưng Hung Nô lại là gốc rễ c*̉a Bắc Cương, Thiền Vu chắc chắn sẽ ở lại Bắc Cương. Mà nơi này quan trọng như vậy, tân vương nhất địnhkhôngyên tâm giao cho người khác, tám chín phần mười sẽ giao cho Vương gia. Người Đại Ngụy đông, đất Đại Ngụy rộng, cho dù Vương gia vô tâm, nhưng về mặt thực lực thì hoàn toàn có thể tự lập thành một nước, đương nhiên sẽ khiến người khác phải đỏ mắt vì ghen tị, buôn lời gièm pha trước mặt Thiền Vu. Tình thân trong hoàng tộc Bắc Cương vốn dĩ đã mỏng, người lạikhôngở ngay trước mắt để mà quan sát theo dõi. Dần dà lâu ngày Thiền Vu nhấtđịnh xa mặt cách lòng. Khi đó e rằng c*̃ng là thời điểm Vương gia phải c·h·ế·t.”
Thái phó vẫn im lặng, khoanh tayđivề hướng Phượng Sồ cung. Niếp Thanh Lân vội vàng nhấc váy chạy theo phía sau.
Chương 71
Sau một hồi mây mưa, giường dần dần ổnđịnh lại. Thái phó điều hoà hô hấp rồi lập tức chống tay lên đểkhôngđè nặng lên thân thể nhỏ bé bên dưới. Sau đó lại chậm rãi vuốt ve bắp đùi hơi bị co rút lúc nãy c*̉a nàng, từ tốn nói: “Thần đã sai thợ xây một phủ viện bên ngoài. Nếu như một năm sau thần vẫnkhôngthể vào cung làm bạn với công chúa thì mong công chúa gả cho thần. Sau này lại c*̀ng thần hồi cung...”
Rượu mạnh bốc đầu, các nam nhântrênbàn rượu nghiêm túc so độanhhùng với nhau. Hưu Đồ Hoành bĩu môi,” Toàn bộ lực lượng c*̉a Đại Ngụy? Nếu như trước kia thì may ra. Còn bây giờ Nam Cương như hổ rình mồi nhìn chằm chằm các ngươi, cho dù các ngươi có tâm, chỉ sợ cũngkhôngcó lực.”hắnmộthơi uống xongmộtchén rượu, đập mạnh chén rượu lên bàn, phát ra một tiếng ‘cạch’: “Nếu chúng ta bắt tay với Nam Cương, c*̀ng lúc phát binh tấn công Đại ngụy các ngươi thì sao? Các ngươi chắc chắnkhôngthể ngăn cản. Đến lúc đó chỉ sợkhôngcòn Đại Ngụytrênđời này nữa!”
Trong khoảnh khắc hai người chỉ yên lặng ăn cho xong bữa cơm này. Sau khi s·ú·c miệng, Nguyễn công côngđitới cúi đầu hỏi: “Thái phó lát nữa có xuất cung haykhông, có cần bảo người chuẩn bị xe ngựakhông?” Thái phó khoát tay áo, ý bảohắnlui ra, c*̃ng là ý tứ muốn qua đêm ở Phượng Sồ cung.
Vết ửng đỏtrêngương mặt Niếp Thanh Lân chưa luiđi, vươn tay nắm lấy một mảnh lụa muốn cheđicơ thể c*̉a mình. Đương nhiên nàng hiểu những lời Thái phó nói là có ý gì. Nếu nhưmộtnăm sau tình hình vẫn chưa dịuđi, Thái phó vẫnkhôngthể thuận lợi đăng cơ, vậy thì hắn sẽ cưới mình vào phủ trước. Nhưng còn chuyện xây phủ...
Đọc xong thì nâng mắt phượng lên nhìn công chúađanghơi xấu hổ cười cười: “Buổi sáng mà ăn cái đó,khôngbị đầy bụng sao?”
Thái phónói: “Nam Cương chỉ là một lũ ếch ngồi đáy giếng tự cao tự đại, cho dù có chút bấp bênh, nhưng vẫn tiêu diệt được. Nếu như các ngươithậtsựliên thủ với Nam Cương mà tiến đánh Đại Ngụy, ta sẽ dồn toàn bộ sức lực c*̉a Ngụy triều mà tấn công Bắc Cương. Nếu ta thắng, sẽ quay đầu tiêu diệt Nam Cương. Nếu ta bại, Hung Nô cũng sẽ đại thương nguyên khí,khôngđánh nổi nữa. Đến lúc đó trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi, mà man vương c*̉a Nam Cương chính là lão đánh cákhônglàm mà hưởng kia. Ta và ngươi c*̀ng làm lợi cho Nam Cương, để bọn họ thống nhất nam bắc. c*̃ngkhôngtệ.” Tuy lời nói ra toàn là những lời kinh thiên độngđịa, nhưng dáng vẻ c*̉a Thái phó vẫn vô c*̀ng nhởn nhơ như chẳng hề bận tâm.
Nhưng đèn hoa sen màu hồng phấn c*̉a nàng chưa trôi được bao xa thì đã bị một bàn tay to lớn vớt lên.
Vì cưới công chúa mà giải tán hết đàm thiếp thất, như vậy sẽ thể hiện là hắn sợ vợ như thế nào. Các đại thần trong triều c*̃ngkhôngcó ai làm ra trò cười như vậy, nói chi đến một nhân vật lớn như Vệ Lãnh Hầu. nếu hắn thật sự làm như vậy thì sẽ trở thành chuyện cười để người ta đem ra tán gẫu trong lúc rỗi rãi.
Lúc này Thái phó mới xoay người,đivào sân tỉ mỉ ngắm nhìn vị Vương gia kia. Thì ra Vương giađangkhắc một con ngựa gỗ nho nhỏ cho một đứa bé ba tuổi sử dụng để tập cưỡi ngựa. Bất giác có chút cảm thán, xem ra Vương gia nàythậtsựlà một người vô c*̀ngyêuthương con mình. Đứa nhỏ chưa ra đời nhưng đã tự tay chuẩn bị một món đồ chơi cho con.
Nhớ tới tên Hưu Đồ Liệt kia từng bị hắn hạ lệnh lột sạch ở ven đường, Vệ Lãnh Hầu nở một nụ cười thật lòng.
Nghe thấy thê tử có thể bị người khác chiếm đoạt,trênngười Hưu Đồ Hoành phát ra từng trận sát khí mãnh liệt, ném bể chén rượu trong tay: “Sao ngươi biết được bổn vương chắc chắn phải c·h·ế·t?”
Đứng bên cạnh, Niếp Thanh Lân thấy Thái phóđangcầm quả đào bằng ngọc phỉ thúy thì hết sức kinh ngạc, đây chính là bảo thạch quý báu đến từ Miến Điện. Một quả đào xinh đẹp lấp lánh được gắn vào sợi dây chuyền tinh xảo khéo léo. Nhưng nàng kinh ngạckhôngphải do độ quý hiếm c*̉a bảo thạch này, mà là... Thái phó đại nhân có biết thâm ý c*̉a việc tặng đào cho nữ nhânkhông? Hơn nữa tại đây trước mắt bao người, thực sựkhôngphải phong cách c*̉a Thái phó! Nhưng bây giờ Thái phó đã đem dây chuyền này tới tặng, c*̃ngkhôngthể nào để Thái phó mất thể diện trước mặt mọi người được.
Mấy ngày qua Định Quốc hầu đại nhân chẳng hề muốn tới gặp nàng, hôm nay lại chịu dành ra chút ít thời gian, tranh thủ đến đây. Lại còn đứng ởtrêncầu ám chỉ với mọi người là có hôn ước với nàng, nhưng c*̃ngkhônglàm ra mấy hành động càn rỡ như c*̉a một thanh niên si tình tràn đầy nhớ nhung. Thái phó làm như vậy chủ yếu chỉ muốn giải vây cho tình cảnh c*̉a nàng, cắt đứt toàn bộ những lời dèm pha về danh dự c*̉a nàng trong kinh thành.
Nhưng những cung nữ ký thác những nguyện vọng hư vô c*̉a mình cho ngọn đèn hoa sen mỏng manh mờ ảo đó, lại hoàn toànkhôngbiết rằng, sau khi hoa sen ra khỏi cửa cung,khôngbao lâu sau c*̃ng sẽ chỉ yếu ớt chìm dần xuống đáy sông…
“Công chúa, đây là tơ hồng xin được từ trong miếu Nguyệt Lão, còn ngô trong hà bao tức là ‘lương’, ý là muốn cầu được một vị phu quân hiền lành lương thiện.” Đan ma ma vừa tỉ mỉ buộc dây vừa giải thích.
đanglúc do do dự dự thì Thái phó đãđitới trước mặt nàng, tháo móc c*̉a dây chuyền, sau đó đeo lên cáicổ trắng nõn c*̉a nàng.
Trong lúc hoảng hốt, hà bao nơi cổ tay bị lỏng ra ra, những hạt bắp rơi đầy ra giường...
Niếp Thanh Lân hơi hơi thở dài: “Thái phó đại nhânkhôngcần lo lắng như vậy. Thật ra Thanh Lânkhônghề ghen ghét với mấy thiếp thất trong phủ Thái phó. Tính ra thì Thanh Lân là người đến sau. Làm gì có đạo lý nào mà người đến sau lại đuổi những người đã đến trước? Đó chính là đẩy Thái phó vào con đường bất nghĩa... Chỉ là, vì sao Thái phó nhất quyết phải cưới bản cung? Thái phóanhdũng vĩ đại như vậy, thật sự hiếm cótrênthế gian, nhữngcônương ái mộ Thái phó nhiềukhôngkể xiết. Còn Thanh Lân là người ngu dốt,khônghiểu gì về chuyện tìnhyêunam nữ, e làkhôngxứng với những ưu ái mà Thái phó dành cho...”
nóixong, môi mỏng hơi lạnh liền dán lên, điên cuồng hôn đôi môianhđào mà hắn hàng đêm nhấm nháp trong mơ này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vệ Lãnh Hầu thấy vậy thì kịp thời ngậm miệng. Hắn c*̃ng thấy được Hưu Đồ Hoànhkhônggiống hạnh người giả dối mang dã tâm như Hưu Đồ Liệt.hôm nay mượn rượu nói chuyện như vậy thật ra c*̃ng là muốn thăm dò ý tứ.
Thái phó cúi đầu nhìn hai má Long Châu Tử bởi vì hành động c*̉a hắn mà hơi hơi ửng hồng, ánh mắt lóe lóenói: “Lát nữa thần phảiđikiểm tra việc sửa chữa công trình thủy lợi ở ngoài kinh,khôngthể hộ tống công chúa hồi cung. Nếu công chúakhôngcó phân phó gì khác, thần xin được cáo lui trước.” Nói xong thì hành lễ rồi xoay người rờiđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Niếp Thanh Lân sờ sờ hà bao, nếu chỉ một cái hà bao đựng ngô be bé này mà c*̃ng có thể phù hộ cho tương lai gặp được một phu quân như ý, vậy thì trong cung này phải có ít nữ nhân mang oán hận trong lòng hơn chứ nhỉ?
“Những thiếp thất mà thần đã nạp vào cửa c*̃ng chưa từng gây ra sai lầm gì, thứ lỗi cho thầnkhôngthể đuổi các nàng ra khỏi phủ. Chỉ có thể để các nàng ở lại nhà c*̃,khôngcho các nàng vào phủ Phò mã mới.” Xong rồi Thái phó c*̃ngkhôngnói tiếp gì nữa.
Sau khi những lời này kết thúc, Hưu Đồ Hoành im lặng thật lâu. Thái phó cònnóithêm: “KỳthậtĐại Ngụy chúng ta chưa từng mơ ước Bắc Cương. Bắc Cương thiên về săn bắn, Đại Ngụy lại là trộng trọt chăn nuôi. Cho dù chúng ta đánh bại Bắc Cương cũngsẽkhôngchiếm lĩnh. Theo bản hầu thấy, Vương gia là một người quang minh chính đại, khi đánh nhautrênchiến trường chưa từng dùng đến những thủ đoạn ti bỉ đê hèn, c*̃ng sẽkhônglàm thương tổn đến tù binh, phụ nữ, trẻ em...khôngtàn nhẫn giống Thiền Vu c*̉a quý quốc, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Nếu như Vương gia có thể khuyên giải cởi bỏ dã tâm chinh phục Trung Nguyên c*̉a Thiền Vu, thì hai bên có thể chung sống hòa bình, buôn bán với nhau lâu dài. Như vậy Bắc Cương có thể thu được cái lợi từ Đại Ngụy. Hưu Đồ vương gia nếu như ủng hộ Đại Ngụy, chưa hẳn làkhôngcó khả năng ‘tiến thêm một bước’...” Hưu Đồ Hoành nghe những câu trước thìkhôngcó phản ứng gì. Đến câu cuối cùng thì cau mày.
Hơn mười ngàykhôngđược thân cận với Thái phó, thân thể vốn đã mềm mại bây giờ lại quay về cảm giác trúc trắc như lúc ban đầu. Cho dù Thái phó đã vô c*̀ng kiên nhẫn, nhưng công chúa mảnh mai dưới thân hắn vẫn kêu đau. Lần đầu ở trong phòng tân hôn c*̉a Cát phủ kia là do nàng bị trúng mê dược,khôngcòn nhận biết được gì. Mấy lần sau đó đã có chútkhôngchịu nổi, bây giờ lại ngừng lại hơn mười ngày, thật sự làkhôngthể thừa nhận được vật to lớn đó c*̉a Thái phó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái phónói: “Nếu Vương gia thất bại, đương nhiên nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ít ra còn có cơ hội sống. Nhưng mà... nếu Vương gia thắng, thìkhôngthoát khỏi cái c·h·ế·t.”
Quay lại trong cung mới biết được, Vệ hầu còn chưa ăn tối. Vì thế Đan ma ma lại phân phó Ngự Thiện phòng chuẩn bị vài món thức ăn, c*̃ngkhôngcó dọn ra trong phòng mà trực tiếp dọn ở tiền điện bên dưới cây nho.
Thái phó cười gật đầu đáp ứng,đic*̀ng Vương gia vào phòng khách. Hai người ngồi đối diện với nhau, ở giữa là một cái bàn bằng gỗ tếch mạ vàng,trênbàn bày bầu rượu chén rượu và chung rượu tinh xảo đẹp đẽ.
“Vốn chỉ muốn tặng quà cho công chúa lấy hên mà thôi, nếu công chúakhôngthích thìkhôngcần đeo.” Thái phó rót ra một ly rượu Thạch đống xuân, lãnh đạm nói.
Nhưng mà... Mới vừa rồi mặc dùhắnnói chuyện quan tâm, tỏ vẻ săn sóc cho nàng, nhưng trong mắt lạikhônghề có một chút nhu tình nào. Rõ rànghắnvẫnđangcòn bực bội. Thái phó, ngài làm vậy là muốn thảy Thanh Lân vào trong nước lửa giày vò qua lại sao?
Niếp Thanh Lân đợi sau khi kia nam tử cao lớn kia xoay ngườiđirồi, lúc này mới hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt sửng sốt ngạc nhiên c*̉a nhóm nữ quyếnđangchuẩn bị lên xe ngựa này.
Dây chuyền quả đào mới vừa được tặng đây còn hiệu quả hơn cả một đạo thánh chỉ, khéo léo tránh thoát khỏi mối cầu thân mà lạikhôngkhiến cho vua Hung nô mất mặt, đồng thời bảo vệ cho danh dự c*̉a nàng, tò vẻ nàng và hắnkhôngphải chỉ là nam nữ nhất thời hoan ái.
Gió nhẹ phất qua, vài bông hoa hòe nhẹ nhàng bay lượn. Một đôi tài tử giai nhân, nam tử cao lớnanhtuấn, nữ tử xinh xắn nhỏ nhắn, quả thật là một cặp trời sinh.
Nhưng còn chưa kịp nói xong, bàn taynhỏbé đã bị Thái phó hơi dùng sức lôi kéo, ôm nàng vào trong lòng: “Thần cònđanghy vọng công chúa kiểm nghiệm tấm lòng thương nhớ tha thiết mà thần dành cho công chúa...”
Sau đó, hai người đứng dậyđitìm hai vị công chúa. Thấy trong hoa viên, Vĩnh An công chúađangkhoe mấy bộ quần áo c*̀ng với giày nhỏ dành cho trẻ sơ sinh với tỷ tỷ mình. Mấy bộ này đều là nàng mang tới, khéo léo dễ thương, thật sự khiến người khácyêuthíchkhôngbuông tay được
Thân thể c*̉a Thiệu Dương công chúa đã dần dần ổn định. Hưu Đồ Hoànhkhôngmuốn ở lâutrênđất Đại Ngụy nữa, một lòng muốn dẫn thê tử bỏ trốn trở về Bắc Cương, liền đến nói lời tạm biệt với Thái phó.
Tình cảnh nàythậtsựlà làm cho những thiên kim quý nữ có mặt ờ đây phải hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy đau lòng tột đỉnh! Vị Thái phó vẫn luôn kiên trìkhôngcưới chính thê đây sao... Đây rõ ràng là tỏ ý muốn cầu hôn công chúa, chỉ đợi đến một ngày đẹp trời nào đó là cưới công chúa vào phủ...
Khi đã lên xe ngựa, Thiệu Dương công chúa mới xem như thư giãn ra được một chút, cúi đầu hỏi: “Trước đây Thái phó đã từng nói qua với Hoàng thượng là muốn được thành hôn với muội muội, phảikhông?” Niếp Thanh Lân cũngkhôngtrả lời gì, chỉ đưa tay chạm vào dây chuyền nơicổ. Chất ngọc mát lạnh dán vào da thịtthậtlà thoải mái, nhưng nàng lại chỉ cảm thấy giống nhưđangđeo gông xiềng nặng ngàn cântrêncổ.
Mặc dù đây mới chỉ là lần thứ hai hai người chính thức gặp mặt, nhưng lại pháthiệntính nết đối phương vậy mà rất hợp với mình, là người hào sảng,khôngcâu nệ tiểu tiết. Vì thế hai ngườikhôngdùng chung nhỏ nữa, trực tiếp cầm chén lớn,mộtchén lạimộtchén, chén nào c*̃ng cạn sạch, giống nhưđangđấu cao thấp với nhau.
Vào đêm,trêncon sông bảo vệ thành trong cung ẩn hiện những đốm sáng nhỏ như sao. Đó chính là đèn hoa sen mà những cung nữkhôngthể xuất cung, ký thác những tâm nguyện c*̉a mình lên đó rồi đem thả, để dòng nước nhỏ này mang theo đèn trôi ra con sông lớn ở ngoài thành, hy vọng có thể được một người có duyên với mình vớt lên.
Hai vị công chúakhôngthểkhôngdừng lại bước chân. Thái phó đã đến gần, thi lễ với Thiệu Dương công chúa: “Vi thần muốn tặng đào cho Vĩnh An công chúa để biểu lộ tâm ý, mong Thiệu Dương công chúa đồng ý.”
Thái phó “xinh đẹp” đã truyền vào bên trong thâm cung nội phủ, khiến vô số phụ nhân hậnkhôngthể hôn một cái lên “dung mạo” c*̉a hắn. Thái phó đã quen với việc mọi người bình luận về diện mạo c*̉a hắn, nhưng bị một nam nhân nói mình xinh đẹp thì vẫn là lần đầu tiên. Môi mỏngkhôngkhỏi cong lên một độ cong nguy hiểm, thản nhiên cười cười nhưng ý cười lạikhônglên đến trong mắt. “Thiền Vu tân nhiệm c*̉a Bắc Cương quảthậtđặc biệt hào kiệtanhdũng. Tại hạ đã từng luận bàn một lần với hắn, c*̃ng chỉ có thể thắng nửa chiêu nhỏ. May mà sau đó đã bắt tay giảng hòa. Quý Thiền Vu lại chân thành ‘tuyệt đối’ với bản hầu như vậy,khôngcó nửa điểm che giấu.thậtsựlà một người ngay thẳng!”
Trong phòngkhôngcòn vương lại một chút xuân ý nào. Vắng vẻ. Im lặng...
Niếp Thanh Lân cònđangngồi dưới đất, giương mắt lên nhìn. Thì ra là Thái phó đại nhânđangđứng bên cạnh cầu, vươn ngón tay dài lấy ra tờ giấy trong hoa đăng, cau mày đọc thành tiếng: “Sáng mai muốn ăn cuốn tùng nhương du...”
Còn Thái phó đại nhân thìđangchăm chú nhìn nụ cười rạng ngời c*̉a Long Châu Tử, thầm suy nghĩ, mình c*̃ng đã vài lần vất vả cần c*̀ cày cấy, vậy mà sao cái bụng kia vẫn chưa có tí tin tức nào?
Thái phónóitiếp: “Hai quân đánh nhau, binh sĩ thiệt mạng, dân chúng thiệt thòi. Màkhôngchừng Vương gia c*̃ng sẽ chịu kết c*̣c bị diệt cả nhà, thê tử bị đem ra làm đồ chơi, bị tha ra doanh trướng hầu hạ kẻ chiến thắng.”
“Thái phókhôngphải có công vụ phải ra khỏi thành sao? Sao lại quay lại vào giờ này?”
khôngđúng! Vệ hầu vốn là thái thượng hoàng ‘ngầm’ c*̉a Đại Ngụy, tương lai chắc chắn sẽ ngồi lên ngôi vị đế vương. Bây giờ lại làm ra hành động này, vậy thì vị công chúa nghèo túng này thật sự c*̃ngkhôngcần xuất cung mà một bước biến thành phượng hoàng, ngồi lên ngôi vị mẫu nghi thiên hạ đứng đầu lục cung hay sao? Vậy thì mấy vị tiểu thư khuê các danh phận cao quý làm sao mà chịu cho nổi?
Hôm nay thật đúng là do cái tên “Lễ Nữ nhi” này, mà một ngườikhôngbao giờ đa cảm như Niếp Thanh Lân lại phát hiện ra chính mình lại có thể hoài niệm như vậy. Bất giác cười tự giễu, sau đó cầm lấy đèn lồng trong tay Đan ma ma, chậm rãi thả vào trong dòng sông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Niếp Thanh Lân nhanh chóng bị những lời lẽ khéo léo kia c*̉a Thái phó giam cần, cảm thấy ly rượu vừa uống lúc nãy bây giờ như hóa thành ngọn lửa lớn thiêu đốt mọi nơitrêncơ thể nàng.
Thái phó, hành động hôm nay c*̉a ngàithậtsựđã làm vỡ nát con tim c*̉a nữ nhân trong toàn kinh thành này rồi, bảo mấy vịcônương phải làm sao để trôi qua ngày lễ này đây?
Thái phó chậm rãi cởi bỏ quần áo c*̉a mình, tựa vào giường, cơ ngực cuồng cuộn, mắt nhìn công chúa nhưđangmời mọc. Nhưng Thanh Lânkhôngdám l* m*ng, chỉnóinhỏ: “Hôm nay Thái phó tặng đàotrêncầu đá, liền biết Thái phó vô c*̀ng ưu ái Thanh Lân, nên c*̃ngkhôngcần phải cởi áo kiểm nghiệm chân tình...”
Thái phókhôngnóigì, ánh mắt dừng ở cáicổ trốngkhôngc*̉a công chúa, mím chặt môi.
Hôm nay chỉ cần gieo hạt, để xem một thời gian nữa nó có nảy mầm haykhông.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.