Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 69
Niếp Thanh Lân thấy bộ dáng tỷ tỷ ngượng ngùngkhôngthở nổi, bất đắc dĩ phải nhìn sang phía thần tiên ca ca bên kia. Nhưng Thái phó cũngkhôngthèm liếc mắt nhìn nàngmộtcái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
khôngngờ rằng Hưu Đồ tướng quân lạikhôngngừng nghỉ tìm tới đây, hơn nữa còn tập hợpmộtđại quân đóng ở phía biên cảnh.
Sau khi Hưu Đồ Hoành uống xong chậu nước kia, mới nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nhóm nội thị Đại Ngụy đứng xung quanh, trong lòng biết chắc là mình lại làm điều gìkhônghợp lễ nghĩa rồi, khiến đám người kia phải nhìn chằm chằm, con ngươi như muốn bật ra khỏi mắt. Trong lòng cảm thấy hơi tức giận.
hắnthấy cung nữđangquỳ gối trước mâm trà thi triển trà đạothậtlà dài dòng, mấy cái chénnhỏkhôngđựng được bao nhiêu nước lại cứ đổ qua đổ lại mãikhôngxong, dứt khoát đưa tay đoạt lấy bình trà kia, lập tức đổ nước trà nóng vào trong cái chậu đồngnhỏchuyên để rửa tay bên cạnh, sau đó bưng lên uống ừng ực.
Có lẽ là vì muốn làm nổi bật tỷ tỷ, người luôn ưa thích ăn mặc xinh đẹp như Vĩnh An công chúa cũng chỉ mặcmộtbộ váy hoa dài màu hồng cánh sen,trênđầu vàtrêntay cũngkhôngđeo quá nhiều trang sức, chỉ có hai viên hải châu trắng bé xíu giống như giọt nước đeotrênvành tai xinh xắn, làm cho người ta hậnkhôngthểđitới m*tmộtcái, xem thử có m*t ra được quỳnh tương ngọc lộ haykhông.
Thiệu Dương công chúa nhìn thấyhắnta, theo quán tính co rụt thân mình lại, chí hướng vì nước hy sinh thân mình lúc nàyđãbiến mấtmộtnửa, hậnkhôngthể trốn sau lưng muội muội. Hưu Đồ Hoành cũng nhận ra Thiệu Dươngđangsợ hãi, bàn tayđãđưa ra cuối cùng lại thu lại, chỉ oán hận nhìn nữ tửmộtlòng muốn chạy trốn mình.
Niếp Thanh Lân nghe vậy cười khổ: “Thái phó vì saonóimình ủy khuất như vậy? Người dám làm những việc như thế, chỉ sợđãkhôngcòn sốngtrênđời. Vĩnh An vẫn luôn kính sợ Thái phó, cho tới bây giờ đều làm việc theo lời Thái phó, nhưng lửa giận của Thái phó luôn đột nhiên xuấthiện, vì vậy nên Vĩnh Ankhôngbiết nên làm thế nào...”
Mặc dù Thiệu Dương công chúa nhát gan, nhưng lạikhôngphải là nữ tử ngốc nghếch. Ban đầu nhất thời ra sức chạy trốn, chẳng qua là nghĩ trong doanh trướng của Vương gia thiếp thất đông đúc, thêm vào đó mỗi lần thuộc hạ củahắnsau khi chinh chiến trở về,sẽtự động dâng lên vài nữ tù dung mạo xinh đẹp vào trong doanh trướng của Vương gia. Cho dù mình đột nhiên chạy trốn, Vương gia kia cùng lắm chỉ tức giận vài ngày, cũngsẽkhôngquá mức để ý. Nếu nhưkhôngtìm được mình,thìsẽgiấu giếm chuyện nàynóimìnhđãqua đời là xong.
Khi Niếp Thanh Lân và tỷ tỷđivào trong đình,thìthấy Thái phó và khách quý Hung Nôđanguống trà rất vui vẻ, trong lòng thannhỏ: Thái phóthậtsựrất hiếu khách, chẳng lẽđangcùng Vương gia rửa mặt sao?
Thái phókhôngnóigì, chỉ chậm rãi cởi bỏ đai lưng y bào của mình, lộ ra lồng ngực cường tráng bên trong, sau đó lẳng lặng nhìn Niếp Thanh Lân. Khuôn mặtnhỏnhắn của Niếp Thanh Lân đỏ lên, trong lòng cũng có chút mệt mỏi. Đây cũng là đòi hỏi thù lao, phải cẩn thận thanh toán, Thái phó đại nhân có bao giờ chịu thua thiệt.
Trước khi rờiđi, Niếp Thanh Lân lo lắng quay đầu lại nhìn,thìnhìn thấy vị tướng quân kia đứng lên, dáng người to lớn bao bọc lấy thân thể suy nhược của hoàng tỷ, cũngkhôngbiết làđangcúi đầunóicái gì.
Nhưng y phục mộc mạc cũngkhôngthể che dấu khuôn mặt thanh tú kia được, nhìn linh khí tự nhiên tỏa ra quanh người đóthìlàm saocôcông chúa bình thường kia có thể so sánh? Chẳng qua là nhìn bé con càng ngày càng ngọt ngào, lửa giận trong lòng Thái phó càng tăng cao, mấy ngày nay liên tục chiến tranh lạnh,khôngthấy con bé con này chịu cúi đầu, đúng là chà đạp lên mặt mũi củahắn...
Đợi đến lúc nàng chậm rãiđira khỏi nhà trúc, bóng dáng của Thái phóđãkhôngthấy đâu. Chỉ có đoàn người Đan ma ma đứng chờ bên ngoài rừng trúc. Lúc trở lại Phượng Sồ cung, Thiệu Dương công chúađãtheo Hưu Đồ Hoành rời cung, nàng lại tiếp tụcmộtmìnhcôđơn trong cung.
Đây làmộtý tưởng của tiên đế, trong cung chỗ nào cũng đều rất hưởng thụ. Lúc này trong nhà trúckhôngđốt lửa,thậtra cảm thấy rất mát mẻ.
Từ trước đến nay lý luận của Thái phó luôn có sức thuyết phục, vài ba lờiđãche đậy đượcsựviệc Thiệu Dương công chúa bỏ trốn biến nó trở thành việc quang minh chính đại. Hưu Đồ Hoànhkhôngcó tâm tư gian xảo như tam đệ Hưu Đồ Liệt củahắn, trong lúc nhất thời mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu nhưng ngoài miệngthìkhôngcó lời lẽ gì để chống đỡ. Chỉ có thể kìm nén trợn mắt nhìn về phía Thái phó.
Lập tức lạnh nhạtnói: “Công chúa luôn như thế, lúc cần dùng đến vi thầnthìkhom lưng nịnh hót, lúckhôngcần dùng đếnthìnhẹnhàng vứt sangmộtbên. Có phải công chúa cảm thấy vi thần khoan dung độ lượng,sẽdễ dàng tha thứ cho những việc làm của công chúa haykhông?”
Nhưng đợi khi nàng ngượng ngùngđitới, cắn răng chủ động hôn lên đôi môi kia, lại nghe thấy nam nhân kia trầm thấpnói: “Công chúa lo lắng tỷ tỷ, nhưng vi thần cũng thông cảm với Vương gia kia.hắnvà vi thần đều là người trong quân, hành vikhôngđược tao nhã lắm,khôngbiết làm thế nào đểyêuthươngnhẹnhàng dỗ dành công chúa, được cái là rấtthậtlòng, mặc dùkhôngđể lộ ra ngoài. Nhưng rồi cũng chỉ bị tùy ý vứt bỏtrênmặt đất, nhưmộtcon thú kiểng mà thôi...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Niếp Thanh Lân cười thoamộtchút son nước được điều chế từ hoa hồng lêntrênmôi tỷ tỷ, hài lòngnói: “Tướng quân ra chiến trường còn phải lau chùi khôi giáp, mài sắc đao thương! Mặc dù trời sinh tỷ tỷ vốnđãxinh đẹp, nhưng cũng cần phải cẩn thận chuẩn bịmộtphen, g·i·ế·t cho tên mãng hán Bắc Cươngđãquen với áo da lông thú kiakhôngcòn manh giáp!”
Niếp Thanh Lân ngồi ngay ngắntrênlong ỷ, nhìn tình hình bên dưới điện, trong lòng thầm thannhỏ: Cũng khó trách hoàng tỷ liều c·h·ế·t muốn trốn trở về, bình thường kẻ hung dữ này là người đến cả việc chờ đợi cũngkhôngthể chịu được, huống chi là nước mắt của hoàng tỷ?trêntriều đường còn hung hăng càn quấy như vậy, nếu hoàng tỷ bịhắnbắt trở về, đến lúc vào nội thấtkhôngbiếtsẽbị quát mắng đến mức độ nào?
“đãsớm nghe uy danh tướng quân, trận chiến giữa ngài và người Đột Quyết ngài chỉ dùng ba trăm binh línhđãtiêu diệt được hết ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ, đúng là vô cùng xuất sắc! Mặc dù ta và ngài đều vì quốc chủ của mình, nên bị quốcsựngăn cách, nhưng hôm nay vừa gặp tướng quân, chỉ hận là gặp nhau quá muộn, chi bằng ta lấy trà thay rượu, mời ngàimộtchén này?”
Khi muội muội báo cho nàng biết Hưu Đồ Hoành dẫn binh đuổi theo, thay vìnóinàng cảm thấy sợ hãi,thìphảinóilà nàng cảm thấy vô cùng tự trách. Ban đầu mình nhận hoàng lệnhđitới Bắc Cương,khôngphải làđãnghĩ đến cảnhkhôngthể quay trở về sao? Vậy mà nhất thời lại làm theo cảm tính, thiếu chút nữa khiến dân chúng biên quan phải chịu cảnh chém g·i·ế·t?
Thái phó chậm rãinói: “Có thể khiến công chúa mở miệng nhận saithậtrakhôngdễ,khôngbiết công chúa lạiđangmuốn sai khiến vi thần làm gì?”
Niếp Thanh Lân thở dàimộthơi,đitới thấp giọngnói: “trênngười hoàng tỷ khó chịu, saokhôngnằm nghỉ, mà lại ngồi trong sân đón gió lạnh vậy?”
Mà Vương gia kia ước chừngđãmộtthángkhônggặp, khi nhìn thấy Thiệu Dương công chúa, chỉ cảm thấy trước mắt như cómộtđóa mẫu đơnđangnở rộ, bộ dáng tiểu nương tử này xinh đẹp hơn gấp trăm ngàn lần so với trong trí nhớ củahắn, cũng đứng bật dậy, bước mấy bước liềnđitới trước mặt Thiêu Dương, hai con mắt màu lam thâm thúy giống như sắp phun ra lửa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
nóixong, đẩythậtmạnh Niếp Thanh Lân lên giường ngọc, đứng dậymộtmình rời khỏi căn nhà trúc.
Bên này nàng nhìn chằm chằmâmthầm đánh giá Vương gia và hoàng tỷ, lạikhôngđể ý rằng Thái phó cũngđanglặng lẽ liếc sang bên này. Mặc dù Thiệu Dương kia trang điểm xinh đẹp nhưng cũngkhôngsánh được với khuôn mặt sạchsẽthanh lệ bên cạnh.
Lạikhôngngờ rằng, Thái phó đại nhân thoạt nhìn nhã nhặn kia lại bưng chậu đồng muốn lấy trà thay rượu mời mình, vô cùng thẳng thắn,khôngcó nửa điểm kệch cỡm giống các nam tử Trung Nguyên khác, trong lòngkhôngkhỏi sinh chút hảo cảm. Vì thế cũng cầm chậu đồng lên, sau khi chạm chậu với Thai phó, lại uống sạchmộtvại trà của đất Trung Nguyên.
Việc tự trách như vậy,thậtrađãgiúp nàng quênđinhững phiền não trong nội tâm, cùng với việc đợi Vương gia đáng sợ kia đến trách phạt.
Trong lòng Niếp Thanh Lân biết Thái phó cố ý dànhkhônggian riêng cho hoàng tỷ và Vương gia, để họ có thểnóira hết những uất ức biệt ly, mới có thể để hoàng tỷ vàhắnta trở về, tránh cho hoàng tỷ lại phải chịusựgiận dữ của Vương gia, đóng cửa phủ lạiâmthầm làm nhục. Vì thế liền vui vẻ đứng dậy, khẽ gật đầu, sau khinóilời tạm biệt với Vương gia và Bát hoàng tỷ,thìcùng với Thái phóđira khỏi đình,đitới bên hồ.
Nhìn thấy chuyện này, trong lòng Niếp Thanh Lân lại có thêm manh mối mới, nhìn tình cảnh này mặc dù Vương gia tức giận hoàng tỷ bỏ trốn, nhưng cũngkhôngphải là người thích bạo ngược thê tử, có lẽsựđau xót này xuất phát từ trong xương thịt, chắcsẽkhônglén lút đánh hoàng tỷ?
Thiệu Dương công chúa khẽ ngẩng đầu lên, khuôn mặt cũng giống như màu sắctrêny phục, đều là màu trắng, miễn cưỡng cườimộttiếng: “Trong phòng ngây ngốc khó chịu, thấy hoa Tử Viđangnở rất đẹp, muốn ngồi đây ngắm hoa hóng mátmộtlúc. Vừa nãy muội muộiđiđâu vậy? Nửa ngàykhôngthấy muội quay lại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặc dù Hưu Đồ Hoànhđangngồi uống trà với Thái phó đại nhân ở đình nghỉ mát trong Ngự Hoa Viên, nhưng trong lòng nóng như lửa đốt, mấy chén trànhỏkia sao có thể dập tắt được?
Đôi môi Thái phó mím chặt, nhìn bé conđangngồi bên cạnh thẹn thùng, nhưng tâm lại lạnh giống như chiếc giường bằng ngọc này.hắnlà thiếu niên đắc chí, cả đời số lần bị chèn ép có thể đếm đượctrênđầu ngón tay. Cho dù năm đó bị hôn quân cách chức tống ra biên ải, nhưng chỉ cần uốngmộtchén rượu mạnhthìmọi buồn phiền đều có thể thản nhiên giải trừ.
Thái phó hạ khí thế kiêu ngạo hung hăng của Hưu Đồ Hoành, nhưng cũng kịp thời chuyển đề tàinóitới việc cần phải khai thương nơi biên quan. Trước đây tình hình biên quan có chút biến động, việc lui tới mua bán giảm xuống rất nhiều, việcđilại của tiểu thương muốn ra ngoài vô cùng cực khổ.
Còn Thái phó đại nhân bên kia, sắc mặt bình tĩnh mở nắp đậy lên nhìn nhìn, trầm mặcmộtlúc lâu rồi lại đây lại,nóivới Hưu Đồ tướng quân: “Lúc trước Vương gia lo lắng an nguy của Vương phi,hiệnnay cũngđãnhìn thấy Vương phikhôngcó việc gì, nên an tâm rờiđi. Thiệu Dương công chúakhôngnóilời nào với Vương giađãtự tiện bỏđi, xác thực làkhôngđúng, nhưng mấy ngày trước lại là ngày giỗ của mẫu phi Thiệu Dương công chúa, chẳng qua là muốn làm tròn đạo hiếu quỳ lạy trước mộ của mẫu phi, nhất thời bí bách mới làm ra hành động l* m*ng như vậy.
Niếp Thanh Lân khó mànóira mìnhđingồi long ỷ, chỉ cườinóira Ngự Hoa Viên giải sầu, lại hỏi: “Trong Ngự Hoa Viên có nhiều loại hoađangnở rất đẹp, tỷ tỷ nếuđãmuốn ngắm hoa,khôngbằngđiđến Ngự Hoa Viênđi.”
Niếp Thanh Lânkhôngbiết tâm tư của hoàng tỷ, chỉ biết nhìn khuôn mặt trắng bệch của tỷ tỷ mà đau lòng,nói: “Thái phóđangđicùng với tướng quân, tỷ tỷđimộtmìnhkhôngổn lắm, vẫn là để muộiđicùng với tỷđi.” Vừanóivừa gọi cung nữ phụ trách vấn đề rửa mặt tới, giúp Thiệu Dương công chúa rửa mặt trang điểm, dùngmộtcây trâm ngọc dài hình mẫu đơn màu hồng vấn mái tóc mây kia lên, kết hợp với khuyên tai ngọc dài, sau đó lại thaymộtbộ váy mẫu đơn dài uốn lượn thướt tha, rồi dùng thắt lưng hoa văn cùng màu thắt lại, từmộtTây thi ốm yếu, biến thànhmộtquý nữ đẹp đẽ lộng lẫy bức người.
Cho dù trong lòng Thiệu Dương buồn khổ, cũng bị muội muội chọc cười, nhưng nhớ tới tình cảnh Tam Vương gia kiađãtừng hung hăng đánh thuộc hạ ở trong sân, trong lòngkhôngkhỏi run lên, chỉ sợ y phục bằng lụa mỏng manh nàykhôngchịu nổimộtroi của Vương gia.
Niếp Thanh Lân thở dài, biết mấy hôm trước ở từ đườngđãkhiến Hầu gia tức giậnkhôngnhẹ, nếukhônggiải quyếtsựtức giận này của Định quốc hầu, đối với mình và tỷ tỷ đềukhôngtốt, vì vậy xoay ngườinóivới thị nữ bên cạnh mình: “đilấy hai hộp bánh hạt dẻ chưng đường phèn của Bản cung tới đây, trình cho Thái phó và Hưu Đồ tướng quân nếm thử, vừa đúng lúc thích hợp uống nước trà.”
Nàng giương mắt nhìn người nam tử phía trước, thân ảnh cao lớn hai tay bắt chéo vững vàngđiở trước mặt. Lúc đến bên hồ, ánh mặt trời chiếu thẳng, mặt hồ trong vắt, ánh sáng lay động, thỉnh thoảng có những chú chim bói cá bay qua. Mà ở góc hồ bên kia, làmộtkhu rừng trúc rậm rạp, cành lá cao ngất lóe ra ánh sáng, tỏa ra hương trúc khiến người ta dễ chịu. Thái phó cả đườngđikhôngnóigì đột nhiên dừng bước, khẽ quay đầu, hỏi với bé conđangnhắm mắt theo đuôi phía sau: “khôngbiết vi thần có may mắn, có thể mời công chúa vào rừng trúc cùng nhau thưởng thứcâmthanh vi vu của gió haykhông?”
Trong đình yên tĩnhkhôngtiếng động, Thái phókhôngnhanhkhôngchậm đưa tay cầm lấy chén trànhỏcủa mình, chậm rãi thổi lá trà nổi lên, lại lịchsựđưa miệng tới thưởng thức trà. Lông mi cong vút đen dày, mũi cao nhất thời bị hơi nóng từ chén trà bốc ra bao phủ lấy, khí chất lúc giơ tay nhấc chân khiến người takhôngthể dời mắt được, vài cung nữ đứng bên cạnh chỉ biết ngây ngẩn mà nhìn.
Đám tùy tùng bên trong đình nghỉ mát trợn mắt há mồm mà nhìn, trong đầu chỉhiệnra hai chữ - Mọi rợ! Trong lòng liền cảm thấy đồng tình với Thiệu Dương công chúa, đóa hoa mẫu đơn xinh đep này chỉ sợ là dâng cho tên đầu trâu l* m*ngkhôngbiết thưởng thức rồi!
Mắt thấy Hưu Đồ Hoành nghe xong lờinóigiảng hòa này, khuôn mặtâmtrầm cũng hơi giãn ra,khôngkhí trong đình lúc này mới có chút dễ thở.
Vệ Lãnh Hầu thấy Hưu Đồ Liệt vô lễ như thế, ngay cả việc cười theo lễ phép cũng cảm thấy lười, chỉ lạnh lùngnói: “Hưu Đồ tướng quân tưởng nơi này là doanh trướng của phụ vương ngài sao? Mặc dù Thiệu Dương công chúa theo tập tục tái giá của Hung Nô nên trở thành thê tử của ngài, nhưng chả lẽ Hung Nô chỉ cần dựa vào việc này là có thể gửi quốc thư cho Đại Ngụy sao? Vậy Hưu Đồ tướng quân ngài cho là nữ nhi của Hoàng đế Đại Ngụy takhôngcần phải tuân theo bất kì lễ tiết gì, chỉ cần hợp nhất doanh trướng coi như là thành lễ ư? Thiệu Dương công chúakhônghài lòng với cách đối đãi qua loa như thế của tướng quân, nàng hy vọng có thể quay về Đại Nguỵ tiến hànhmộtlễ cưới hỏi đàng hoàngthìcó gìkhôngổn? Ngược lại tướng quân lại đột ngộtnóira những lời ngông cuồng, quảthậtlà vô lễ tột cùng!đãlàm cho ta và các thần tử cảm thấykhôngyên lòng để Thiệu Dương công chúa gả xa lần nữa!”
Chương 69
Vĩnh An công chúa nhìn mắt phượng của Thái phó đại nhân híp lại, khẽ vén váy ngồi xuống bên cạnh Thái phó, đôi môi đỏ mọng khẽ hé: “Vĩnh An biết sai rồi...”nóixong khẽ cắn đôi môianhđào, lẳng lặng nhìn Thái phó đại nhân.
thậtrathìbên phía Đại Ngụy tình hình lại hoàn toàn khác, đường phía Bắckhôngthôngthìcòn có đường thủy phía Nam. Nhưng đối với việc của quan ngoạithìlại khá khác biệt, vấn đề thức ăn và vũ khí bằng sắt đều mua từ Đại Ngụy,hiệntại thương lộkhôngthông, những vật dùng hằng ngày nhu cầu cấp bách đều bị cắt đứt. Ép đám lang sói phảiđicướp bóc, lúc này mượn cơ hội Tam vương gia nghênh đón kiều thê trở về, liền đàm phán về việc khai thông các vấn đề mua bán, như vậy có thể duy trì được tình hình ổn định ở phương Bắc.
Sau khi trao đổi quốcsựxongthìtuyên bố bãi triều.
Niếp Thanh Lânnóixong liền kéo tay tỷ tỷ, hơn mười cung nữ thái giámđitheo phía sau lập tứcđitới Ngự Hoa Viên.
Niếp Thanh Lân biếtmộtlúc nữa Hừu Đồ Hoành kia chắc chắnsẽđến thăm hoàng tỷ, liềnđithay xiêm y, rồi trở lại Phượng Sồ cung. Hôm qua, hoàng tỷđãbiết chuyện bản thân mang thai, hơn nữa cũng biết được tin tức Hưu Đồ Hoành vài hôm nữasẽđến. Sau khi nghe được từ trong miệng Niếp Thanh Lân, cả người liền trở nên uể oải. Ngơ ngác ngồi trước cửa sổmộtlúc lâu.
Lập tức điều chỉnh lại sắc mặt như bình thường sau đóđitới bên đình. Thái phó thấy vậy, liền đưa chậu đồng cho cung nữ bên cạnh, chậm rãi đứng dậy thi lễ với hai vị công chúa. Nhưng ánh mắt kia lại rất lạnh nhạt, cũngkhôngthèm nhìn Vĩnh An công chúamộtlần.
Niếp Thanh Lân thấy vị Vương gia kia đứng trước mặt người khác cũng biết kiềm chế, cũng yên tâm phần nào. Sau đó chào hỏi vị Tam vương gia Hung Nô kia rồi bước lên bậc thang.
Lúc trước khi Thiệu Dươngđihòa thân, đội ngũ đưa dâu lúcđingang qua biên cảnh, từnhỏnàng chưa từng nhìn thấy tình cảnh khó khăn của dân chúng, khi lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh đổ nát thê lương bên ngoài xe ngựa, trong lòng tự nhiên rung động. Nhất là khi nhìn thấy đứa trẻ bị thiếu chân, ngồi ởtrêntấm gỗ khó khăn lê về phía trước, lần đầu tiên nàng chân chính hiểurõđược tình cảnh “Khói lửakhôngngừng” thảm thiết như thế nào.
Vĩnh An đưa mắt nhìn thần sắc Thái phó, gật gật đầu, cung nữ và thái giám tất cả đứng chờ ở ngoài rừng, đợi đến lúc nàngđivào trong rừng trúcthìpháthiệncómộtcăn nhà trúc. Bên trong cómộtcái chiếc giường đá bằng ngọc, bên dưới giường có đốt than làm ấm, bên cạnh là lu nước trong vắt, chỉ cần múcmộtmuôi tưới vàotrêngiườngthìnósẽtự bốc hơi lên, nằm ởtrênnàysẽngửi được mùi hương trúc, lỗ chân lôngsẽđều giãn nở ra.
Vị kim khoa Trạng nguyên Đại Ngụy này, mặc dù thường ngày lạnh như băng, nhưng chỉ cầnhắnnguyện ýthìmiệng phun ra hoa sen, lờinóivăn vẻ,thậtđúng là rường cột trong quan trường Đại Ngụy.
Thái phó ngồitrêngiường ngọc, hơi nghiêng thân thể, cất tiếng hỏi: “Thần gần đây đọc tấu sớ quá nhiều, ánh mắt có chútkhôngtốt,khôngnhìn thấyrõchữ công chúa viếttrênbánh là chữ gì? Mời công chúa chịu vất vảmộtlần, mở miệngnóicho thần biết.”
Nhất thời khuôn mặt hai nam nhân trong đình đều trở nênâmtrầm, khiến cho hai vị công chúa Đại Ngụykhôngbiết mở miệng thế nào. Thiệu Dương là bởi vì cử chỉ càn rỡ trước đó của Vương gia, ngượng ngùngkhôngngẩng đầu lên được, mà Vĩnh An công chúa lạikhôngcó cách nào mở miệng, ở nơi này nam có quyềnthìlà Thái phó, nữthìcó hoàng tỷ của mình, nơi nào đến lượt mình mở miệngnóichuyện?
Sau khi nghe Thái ynóimìnhđãcó bầu hai tháng, công chúa lại tự tráchkhôngthôi, chỉ sợ tổn thương cốt nhục của Vương gia, mỗi ngày đều nghe theo lời dặn dò của Thái y nằmtrêngiường tĩnh dưỡng. Nhưng hôm qua nghenóitướng quân muốn tới đây, cũng rất vui mừng, liền đích thân xuống bếp làm điểm tâm cho tướng quân, có thể thấy phu thê hai người như vậy, Vệ mỗ cũng rất ngưỡng mộ. Nay công chúa cũngkhôngtiện lên đường trở về, tướng quân cũng nên lưu lại chăm sóc công chúa an thaimộtthời gian, Lễ bộđãdọn dẹp sạchsẽphủ trạch để choVương gia tạm thời ở lại, tối nay Vương gia dẫn công chúa vào đó ở, về phần bổ sung đại điển... Đợi đến lúc hai vị quay về Bắc Cương, cử hành cũngkhôngmuộn.”
Sau khiđiđôi giày thêu hoa được khảm ngọc trai, Thiệu Dương công chúa rầu rĩnói: “Chỉ cần trang điểm khuôn mặt cho đẹp là được rồi, sao lại phải ăn mặc tinh tế như vậy làm gì?”
Nhưng Thiệu Dương thấy bộ dạng Hưu Đồ Hoành trừng mắt hung dữ nhìn nàng, trong lòng sớmđãcảm thấy vô cùng hoảng hốt, cộng với việc hôm nay lạiđigiày thêu đế cao, lúc bước lên bậc, chân bị mất thăng bằng, lảo đảo thiếu chút nữa ngã đập đầu vào bậc cầu thang. Các ma ma đứng bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, Vương gia đứng sau lưngđãsớm nhanh tay lẹ mắt, vươn tay ra đỡ Thiệu Dương, vừa cúi đầu nhìn thấy đế giày cao thế kia, cánh tay hơi dùng lựcmộtchút, liền bế công chúa lên, bước vài bước trở lại trong đình khẽ đặt nàng lên ghế đá có lót đệm.
Sao hôm nay lại rơi vào tình cảnh thế nào? Chẳng qua là lúc trước khi mới gặp tiểu Hoàng đế bơ vơ đáng thương này, bi thảmkhôngchỗ nương tựa, nên mới động lòng trắcẩn,khôngnghĩ rằng gặp phảimộtcon sói cao thủ trong cung, từng bước lừa gạt mình đến tình cảnh thế này, ngược lại bé con này ngay cả nửa câuthậtlòng cũngkhôngnóira được...
Trong vườn có rất nhiều loại hoađangnở vô cùng xinh đẹp. Thái phó miễn cưỡng đứng dậy, nhìn về phía công chúa Vĩnh An,nóivới nàng: “Nhiều ngày nay thần bận rộn công vụ,khôngthể thưởng thức mấy loại hoa mới trong vườn, chẳng biết có thể mời công chúa dẫn đường, dẫn vi thầnđithưởng thứcmộtlúckhông?”
Tuy nhiên Thái phó đại nhân lạikhôngđể tâm lắm,thậtrathìhắncũngkhôngthích những loại đồ ăn thức uống rườm rà phức tạp như thế này. Nhìn thấy vị tướng quân kia tự bêu xấu mình, mà những người xung quanh cũng hút khí lạnh, mắt phượng khẽ nhướng, mỉm cười, chậm rãi đặt chén trà trong tay mình xuống, ý bảo cung nữ rót thêm trà vào chậu đồng rửa tay bên cạnh mình, sau đó bưng lên cao giọngnói:
Niếp Thanh Lân nhìn Thái phó trong lòng biết cơn tức củahắnvẫn chưa tiêu tán, nhưng lúc nàykhôngnói, sợ là quá trễ, chỉ có thểnóinhỏ: “Vĩnh An vẫnkhôngyên lòng về tỷ tỷ,khôngbiết Thái phó có thể phái cao thủ vào trong phủkhông, lúc nào cũng có thể bảo vệ tỷ tỷ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cung nữ kia lĩnh mệnh, đưa tay lấy từ trong hộp đựng thức ăn ra hai cái đĩa đậy nắp, chia ra đưa đến trước mặt Thái phó và Vương gia,nói: “Hai đĩa điểm tâm này do Thiệu Dương và Vĩnh An hai vị công chúa hôm quađãtốn rất nhiều công sức để làm, mời Thái phó và Vương gia thưởng thức.”
Hưu Đồ Hoành rầu rĩ nhấc nắp lên, cầm lênmộtmiếng điểm tâm tinh xảo đưa lên miệng, vị ngọt khiếnhắnphải chau đầu mày, quay về phía Thiệu Dương vẫnđangcứng ngắc bất động hỏi: “Đây là công chúa làm?” Trán Thiệu Dương rủ xuống, gật đầumộtcái. Hưu Đồ tướng quân cau mày nuốtmộtmiếng, sau đó lại cầmmộtmiếng lên tiếp tục ăn, ăn đến khi cái đĩa kiakhôngcònmộtmiếng điểm tâm nào sót lại.
Niếp Thanh Lân từ từ đứng dậy, khẽ cười khổ,thìra là do mình hiểu sai ý, nhưng đệ nhất mỹ nam Đại Ngụy y phục khẽ cởi,thậtsựsẽkhôngkhiến người khác hiểu lầm sao? Chẳng qua là lần này, Thái phó tức giận hình nhưkhônggiống những lần trước, cho dù dỗ thế nào cũngkhôngdỗ được...
Giống như lúc này, khi nàng vào trong sân,thìthấy Bát hoàng tỷđangngồi dưới tàng cây Tử Vi trong viện ánh mắt ngây ngốc, tóc chỉ xõa đơn giản, mặcmộtthân sa y màu trắng có hình hoa ngọc lan, cả người dường như gầyđikhôngít.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.