Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 66
Lính canh ngục bên ngoài gian phòng chữ thiên số môt đều bị Đan ma ma đuổiđirất xa,khôngthể nghe rõ được chi tiết Thái phó thẩm vấn tội phạm như thế nào. Lần này Vệ Lãnh Hầukhôngbị lâm vào tình cảnh vội vàng xao động như đêm qua,mộtthân “võ nghệ” tốt ngược lại có thể chậm rãi thi triển, chậm rãi sử dụng mọi thủ đoạn để đốt lửa lên một mảng da thịt nhẵn nhụi kia,khôngtrêu chọc đến mức rên rỉ thở gấp thì làm sao có thể dừng tay? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cát Thanh Viễn chính là con độc xà mai phục trong bóng tối, cha con khổ tâmâmthầm kinh doanh, trong kinh thành cókhôngít cửa hàng là sản nghiệp ngầm c*̉a Cát phủ, tiền tài tích gópthậtsự rất nhiều, lực lượng kinh doanh dưới tên hắn quả thậtkhôngthể khinh thường.
Chương 66
Khất Kha công chúađivòng vèo trở về kinh thành. Thái phó vừa mớiđiVưu Vân sơn dâng hương cùng Hoàng thượng, cầu phúc thay những thần tử bỏ mạng trong tay quân phản loạn, bởi vì muốn nói về những chuyện tìnhkhôngtiện nghị luậntrêntriềuđình, cho nên hẹn nàng gặp mặt trong thiện phòngtrênnúi.
Thiệu Dương bị thanhâmở bên ngoài xe làm bừng tỉnh, đầu tiên là sợ tới mức thân mình co rụt lại, đợi đến khi thấyrõngười đứng ở trước mắt là Hoàng thượng, nhất thời nghẹn ngào khóc lên: “Hoàng thượng...”
Thái phó dặn người chuẩn bị tốt xe ngựa, sau đó đón Trứng Gà ra khỏi thiên lao. Lúc này trời tối đen như mực, bởi vì phải hộ tống công chúa hồi cung, Thái phó phân phó binh doanh ở thiên lao phái ra một đội nhân mã hộ giá hồi cung.
Xe ngựa c*̉a Thái phó vừa mới rời khỏi, lập tức có vài bóng đen xuất hiện, giơ tay lên ném mấy quả dược cầu vào cửađịa lao. Giống như lần xông vào trộm thùng sắt, mấy quả dược cầu đều ném vào đám thủ vệ. Mấy người bóng đen hành động vô cùng nhanh chóng,đitìm từng phòng giammột. Chỉ chốc lát sau, người áo đen đã bế Cát Vân Nhiđanghôm mêđira.
Sắc mặt Niếp Thanh Lân vẫn như thường, chỉ hơi hơi dừng lại cước bộ, trầm giọngnói: “Vệ ái khanh nếu bận, trẫm về tiền điện chờ trước. Còn nếu như Thái phó chiếu theo lệ c*̃, “bận” đến vài cái canh giờ, thì trẫm về cung trước c*̃ng được.”
Đến khi mùi thơm riêng biệt từtrênngười Long Châu tử quanh quẩn vờn trước mũi, d·ụ·c niệm chưa được thỏa mãn lại bắt đầu thẳng hướng xuống dưới, cũng bất chấp vết thương nhẹtrênkhuôn mặt tuấn tú, đột nhiên ôm lấy tiểu Trứng Gàđangngồi xổm trước mặt mình, quay người ấn lêntrêngiường.
Trứng Gà c*̉a hắn sao lại có thể ngọt như vậy? Chỉ cảm thấy cho dù ngày đêm đều nhìn thì vẫnkhôngđủ. Tuy trong lòng thương tiếc như thế, ngoài miệng vẫn ác thanh ác khí như cũ: “Vẫn còn cứng đầukhôngchịu nhận sai như vậy, đợi bản Hầu lấy gậy trừng phạt ngươi rồi, xem ngươi còn có thểkhôngnhận tội như vậy haykhông!”
Sắc mặt Thái phó vẫn bình tĩnh như nước: “Vết thương nhỏkhôngđáng ngại mà thôi, công chúa chỉ cần trình báo chuyện tình Nam Cương là được rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ đến những khó khăn tích tụ này, lại quay lại hung hăng trừng mắt nhìn người khởi xướng.
Khất Kha cũng có nghe thấy chuyện náo động ở kinh thành trước đây, nhìn thấy vết hồng hồng chưa hếttrênmặt Thái phó, sửng sốt: “Thái phó, ai làm ngài bị thương vậy?”
Tuy rằng hàng chữ này được giữ bí mậtkhôngtruyền ra ngoài, nhưng khi Vệ Lãnh Hầu thấy được hàng chữ này, tim gan phèo phổi đều tức giận đến muốn nứt ra! Tên cẩu tặc này! Ai là thê tử c*̉a hắn chứ! Vốn dĩ chính là kiều hoa tự mình tỉ mỉ nuôi nấng thành, c*̃ng là khi chuẩn bị động phòng hoa chúc thì bị đám người họ Cát đó lừa gạt cướpđi, bây giờ lại như con chuột chui vào trong thiên lao kêu oan ấm ức!
Đến khi lên triều, bách quan đầu tiên là nhìn sắc mặt hồng nhuận, mạch nhảy bình bịch c*̉a tiểu hoàng đế rồi mới có thể hơi hơi an tâm, đến khi giương mắt lên nhìn Thái phó đại nhân thì sửng sốt. Hôm qua Thái phó còn ở trong thư phòng lần lượt gặp mặt quần thần, khuôn mặt vẫn bóng loáng như hoa, đẹp như thiên tiên. Sao mới chỉ qua một đêm màtrênmặt đã xuất hiện một vết thương thế kia?
Hành trìnhđiNam Cương c*̉a Thái phókhôngthể kịp thời thi hành, tuy rằng cuối cùng đã nhổ sạch mật thám mà Cát Thanh Viễn cài trong kinh thành, nhưng ba tháng sau, Nam Cươngđãcó thay đổi bất ngờ.
“Đại nhân,khôngthấy tung tích c*̉a công chúa, thuộc hạ vô năng, có thể là tình báo có sai sót...” Hắc y nhânkhôngyênnói.
Khi nàng vào thiện phòng, Thái phóđangngồi ở trước bàn phẩm tràmộtmình.
Đợi đến khi giai nhân run run rẩy rẩy mà khóc nấc lên, lúc này mới đẩy thân vào, trong lúc nhất thời xuân sắc tràn đầy trong địa laoâmu. Náo loạn khoảng hai canh giờ, mới xem như hỏi ra được cái cần hỏi. Đợi tiểu Long Châukhôngquật cường cậy mạnh nữa, khócnóilà sai lầm rồi, tự mình xác nhận nửa khắc c*̃ngkhôngthể cách xa Thái phó đại nhân, thế này mới từ từ ngừng lại hỏa,mộttrận tấn công mạnh mẽ cuối c*̀ng mới rời khỏi người giai nhân.
Khất Kha công chúa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú c*̉a Thái phó, đột nhiên đứng dậy kề sát đến Thái phó, vươn đầu lưỡi khẽ l**m vết thươngtrênmặt Thái phó. Thái phó đẩy mạnh nàng ra, nhíu mày hỏi: “Sao Khất Kha công chúa lại làm vậy?”
Đây vốn chính là lý do mà Thái phó nghĩ tới, nhưng khi được thốt ra từ miệng c*̉a bé con này thì lại trở nên hoang đườngkhôngchịu nổi. Mặt Thái phó bị thươngnhẹ, suy cho c*̀ng thì chính là bằng chứng cho ý tưởngkhôngbiết xấu hổ kia, cắn răngnói: “Nếu đã biết là thẩm vấn, vì sao còn giấu hung khí?”
Lời này vừa ra, quả nhiên là dờiđilực chú ý c*̉a Hoàng thượng.
Trận đại hỏa lần này ở thiên laokhôngthua gì tai bay vạ gió ở biệt viện, may mà vị trí c*̉a thiên lao gần nguồn nước, khi được phát hiện thì c*̃ng kịp thời dập tắt, nhưng c*̃ng vẫn gây hoảng sợ cho lòng người. Khi Niếp Thanh Lân nghe đến tin tức này, nàngđangở trong tẩm cung thay long bào. Hoàng đế bệnh nặng thì sao, vẫn phảiđira ngoài gặp người một lần, ổn định lại thế cục triều đình nhiều lần nhấp nhô này.
Thái phó đa tình, lại có thểyêunhiều ngườikhôngai kém ai như vậy, giai nhân Nam Cương bắc hải c*̃ng tuyệt đốikhôngbỏ sót...
“Từ nhỏ Khất Kha đã dùng mê dược, bách độc bất xâm, nước bọt này cũng là bảo vật có thể chữa trị thương tích. Thái phóanhtuấn như vậy, nếu nhưtrênmặt bị sẹo thì sao? Đương nhiên là Khất Kha muốn góp chút sức lực nhỏ bé c*̉a mình...”
Màu da Thái phó rất trắng, cũngkhôngbiết làm sao màmộtnam tử đóng quân nhiều năm ở biên thuỳ mà lại bảo vệ dung nhan rất tốt,khôngbị giàđi. Dấu hồng hồngtrênmặt này tuy nhạt nhưngđích thực là đã phá hỏng khuôn mặt này. Thái phó vẫn trừng mắt phượng, cơn giận chưa tiêu tan nhưng cũng là chậm rãi buông lỏng tay, chỉ làcố gắng thẳng sống lưng, ngồitrêngiường nhỏ tùy ý để công chúanhẹnhàng lau.
Đến khi đến trước xe ngựa c*̉a Khất Kha công chúađangdừng ở cửa sau sơn miếu, Niếp Thanh Lân khẽ vén rèm xe lên nhìn vào bên trong: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong bóng đêm,mộtbên mặt nam nhân có một vết sẹo vừa kết vảy, có vẻ hết sức dữ tợn, ánh mắthắnsít lại, cúi đầu nhìn nhìn muội muội trong lòng thuộc hạ, thản nhiênnói: “Thuốc mê ‘túy sinh mộng tử’ này điều chếkhôngdễ,hiệntại cũng đã dùng hết, vậy mà thời vận c*̉a Vệ Lãnh Hầu kia luôn hơn một bậc... Đốt thiên laođi, lập tức khởi hành tới Nam Cương, phải lưu lại chút ấn tượng cho Định Quốc hầu mới được...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái phó tuy rằng cáu giận Khất Kha vô lễ, nhưng c*̃ngkhôngngờ hoàng đế vừa nói hai ba câu đã bị kích động, đánh mất bản sắc đại khí c*̉a nam nhi, nhíu mày nói: “Thầnkhôngbận gì cả, chỉ là có một người tự xưng là Thiệu Dương công chúa lúc nàyđangở trong sơn miếu, thỉnh bệ hạđitheo vi thần cùngđikiểm nghiệmthậtgiả.”
Nhưng mà lão Đan Vu bệnh nặng, con trai c*̉a ông thì người nào người nấy c*̃ng đều trẻ tuổi tráng kiện.khôngquá bao lâu, kế mẫu xinh đẹp liền bị lang sói theo dõi.
Niếp Thanh Lân nhìn khuôn mặt tuấn tú dính máu kia, bĩu cái miệngnhỏnhắn, sau đó cảm thấy thật rakhôngcần cậy mạnh, cần phải vỗ về giao long Thái phó một thânyêukhí này thì tốt hơn, liền từ vạt áo trước c*̉a mình lấy ramộtcái khăn tay đẹp đẽ màu trắng, đến gần lau cho Thái phó.
Ngay lúc hai ngườiđangnóichuyện, Hoàng thượng vừa dâng hương xong cũng về tới trong viện, vừa lúc thấy một màn Khất Kha “hôn môi” Thái phó kia.
Niếp Thanh Lân khẽ “ôi”mộttiếng, sau đó nhờ ngọn đèn mỏng manh mà thấyrõdục niệm nơi đáy mắt Thái phó, trong lòng biết đây là một người coi trời bằng vung, nếu như trong đầu bật dậy ý muốn làm loạn, thì cái gì c*̃ngkhôngquan tâm nữa. Nhất thời tình thế cấp bách,nóinhỏ: “Hôm qua ban đêm mới... Vĩnh Ankhôngkhoẻ, xin Thái phó thương tiếc.”
Đợi chođitới xe ngựa của Khất Kha công chúađangđứng ở cửa sau sơn miếu, nhìn thấymộtcôgáiđanguể oải mê man. Mặt mày kiakhôngphải chính là Thiệu Dương công chúađãgả đến Bắc Cương hòa thân sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái phó đã được nếm qua cái miệng đầy hương vị thơm mát kia, lại càng khó dằn nổi, thấy bé con vẫn còn muốn giãy dụa, liền cởi đai lưng xuống,cột hai tay nhỏ bé lên vòng sắt ởtrênvách tường. Kéo xuống đai lưngtrênngười Long Châu tử, nhìn tiểu giai nhântrênngười chỉ còn một cái yếm nhỏ nhắn che lại,mộtthân nhẵn nhụi sáng lên trong nhà tùâmu. Do trước khi vào tù phải tháo hết trâm cài đầu sắc nhọn xuống, chỉ dùngmộtđoạn khăn mềmcột tóc lại, nên bây giờ những sợi tóc đen nhánh bên thái dương đều bị rối loạn cả, nhưng như vậy lại khiến nàng toát ra hương vị điềm đạm đángyêu...
Sau khi Thái phó ôm công chúa cả người vô lực quần áo hỗn độn ra khỏi nhà lao, Đan ma ma vội vàng mang tới áo choàng che đậy công chúathậtkỹ.
Niếp Thanh Lân bịhắnhôn đến nhũn người, cảm thấy tay chân phía dưới c*̉a Thái phó đại nhân cũng bắt đầukhôngthànhthật. Nhất thời xấu hổ khốn quẫn:
Bây giờ cho dù công chúa hết kỳ hạn giữ đạo hiếu, thì xem ra trong mắt người ngoài, khẩu vị c*̉a Thái phó rất nặng, tịch biên Cát phủkhôngtính, lại còn đoạt mất kiều thê mới cưới c*̉a đối thủ. Khẩu khí này thật đúng là càng nghĩ càng buồn nôn, mà đáng ghét làkhôngthể chiêu cáo thiên hạ – Phò mã chân chính c*̉a Vĩnh An công chúa chính là Vệ Lãnh Hầu hắn! Ngoại trừ hắn ra,khôngcó ai khác được quyền lên giường rồng, xuống giường phượng!
rõràng đây chính là do Cát Thanh Viễn mạo hiểm xông vào cướp ngục, cũngkhôngphải chỉ đơn giản cứu thân muội c*̉a hắn như vậy, có lẽ tám chín phần mười là do nghe được tin tức về Vĩnh An công chúa mà đến.
Bây giờ nọc độc c*̉a độc xà này chưa phun ra hết mà lại chuyển thành ngầm ẩn núp, c*̃ngkhôngbiết về sau hắn sẽ gây ra sóng gió đến thế nào?
Sau khi hai ngườinóichuyện xong thì cùng nhauđira khỏi thiện phòng, dự tínhđixem nữ nhân tự xưng là Thiệu Dương công chúa một cái.
Thật ra Vệ Thái phó làđangnghĩ mà sợ, nếu như đêm qua hắnkhôngcó bỏ xuống mặt mũiđiđến thiên lao, thì chỉ sợ bé con đã khó thoát khỏi vận rủi. Khi đại hỏa được dập tắt,trênbức tường trắng trong thiên lao lưu lại một hàng chữ khắc bằng đao: Vệ tặc hoang d·â·m, mối hận đoạt thê g·i·ế·t chakhôngđội trời chung!
Niếp Thanh Lân ở trongđịa lao một đêm, đã sớm kiểm điểm thật tốt, chỉ nghĩ phải bảo vệ tâm c*̉a mình, đừng chọc Thái phó mất hứng. Tự nhiên lúc nàykhôngcó nguyên nhân gì mà lại bị hắn trừng một cái, c*̃ng vô c*̀ng nhanh nhạy vội vàng c*́i đầu xuống, giả vờ thật sự mệt mỏi, ánh mắt gì đó c*̃ng đềukhôngnhìn thấy.
Còn Thái phó thìđangtay chân lanh lẹ cởi ra váy c*̀ng quần c*̉a công chúa, mặt lạnh lùngnói: “Nếu đã vào thiên lao, đương nhiên là sống hay c·h·ế·t c*̃ng đềukhôngphải do nàng. Đợi đấy, bản Hầu phải dùng chút hình pháp ‘trừng trị’ một nữ tù dám cả gan ra tay làm ta bị thương như nàng!” Miệngnóithì rất tàn nhẫn, nhưng đến khi tiến lại gần hôn môi nàng thì vẫn đặc biệt ôn nhu, luyến tiếc mà mút cái lưỡi đinh hương kia.
Tuy thương thếtrênmặt Thái phó c*̃ngkhôngnặng, nhưng xem ra vẫn ảnh hưởng đến tâm tình c*̉a lão nhân giahắn, ánh mắtâmtrầm ngồi ở ghế giao long.
Thì ra Thiệu Dương này gả đến Hung Nôkhôngđược bao lâu thì lão Đan Vu nhiễm bệnh hiểm nghèokhôngdậy nổi, chỉ tiếc cho vị công chúa Đại Ngụyđangở tuổi xinh tươi này, sau khi gả qua đó thì phải đảm đương hầu hạ bón thuốc trong doanh trướng c*̉a Đan Vu.
Vốn dĩ khi Niếp Thanh Lân nghe được những lời c*̉a Cát Vân Nhi thì nổi lên cảnh giác, lạikhôngngờ lỡ tay làm Thái phó bị thương, cũng có chút do dựkhôngyên, nhưng khi nghĩ đến chính là nam nhân vô tình này tống mình vào thiên lao,đãvậy lại còn đến dò xét nữ phạm nhân vào đêm khuya, quả thậtkhônguổng phí cái đinh kia, liền rũ mắt hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, vậy mà Thái phó vẫn thật cần cù, tới thiên lao thẩm vấn sao?”
nóixong,hắnvươn tay tiếp nhận muội muộiđanghôn mê, quay người lại liền biến mất trong bóng đêm...
Hai tay Long Châu tửkhônggiãy ra được, chỉ có thể mặc cho Thái phó đại nhân cao thấp khinh bạc.
Thì ra Nam Cương có thay đổi bất ngờ. Dường như bên người Nam Cương vương có một cao nhân gì đó mới đến, Nam Cương vương lại như hổ thêm cánh. Lại có thể thôn tính hàng loạt liên tiếp vài bộ lạc, trong lúc nhất thời, những muu kế mà Khất Kha công chúa trù tính lâu ngày thất bại trong gang tấc, Nam Cương vươngđãmột người một phương.
Những lão thần có kinh nghiệm khuê phòng trong phút chốc đã hiểu: Thái phó thật là dũng mãnh như thần! Khoét núi chẻ đá, dưới thành chém phản loạn đại tướng, sau đó ở trong thư phòng hỏi chính sự đến nửa đêm về sáng, vậy mà vẫn còn có thể hồi phủ xuất toàn lực an ủi thiếp thất kịch liệt như thế. Thật sự là một hán tử bằng sắt, ngân thương đâm vàokhônggãy c*̃ng cong!âmthầm lên quyết tâm, về nhà cũng phảicố hết sức mình, sửa trị tiểu thiếp khiến bọn họ ởtrênmặt mình gãi ra vài đường, mới được coi là thần tử tốt chia bớt lo âu cho Thái phó!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.