Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Giấc Mộng Đế Vương

Cuồng Càng Thêm Cuồng

Chương 50

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50


khôngkhí Đại Ngụy còn cởi mở hơn tiền triều nhiều, tuy tuân theo lễ nghi của nhà Hán nhưng lễ tiết giữa nam nữ trong cungđãđơn giảnđikhôngít. Nhóm thế tử quận chúa chưa có hôn phối ngồi cungmộtđiện dùng thiện là cơ hội khó có được, nhưng cũngkhôngphải làkhôngcó, vì bên cạnh đều có sai vặt hoặc thị nữ thiếp thân hầu hạ, mỗi người đều có bàn riêng, nam nữ ở hai bên điện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thái phó giương mắt quan sát người trẻ tuổi này, miệng hỏi: “Cát đại nhân đến vì chuyện lương thảo?”

Nay Nam Cương chưa yên ổn, trong nội cungkhôngnên sinh biến, ngược lại cần Hoàng thượng “tại vị”mộtthời gian. Bình thường chỉ cần giao cho Hoàng đế giả kia ngồi sau rèm là được, lúc nên xuấthiệntrước mặt người khác vẫn là Niếp Thanh Lân tự mình ra trận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người ngọc ngồitrênkiệuđangmặcmộtbộ áo trắng hơn tuyết,trênmép váy thêu đóa hoa mẫu đơnđangnở rộ, lan đến cả vòng eo tinh tế. Tóc được vén lên sau đầu, trâm cài tócnhẹđung đưa, hoa điền hình cánh hoa hồng nhạt dántrêncái trán trơn bóng, làm mặt mày càng thêm xinh đẹp. Bàn tay như ngọc đeo vòng ngọcnhẹđặt lêntrênthành kiệu, cầm quạt xếpnhỏbằng bạch ngọc được mạ vàngnhẹnhàng gõ vào thành kiệu.

Thiếu niêntrênghế rồng nhìn thấy Niếp Thanh Lân cũng chậm rãi mở to mắt, môi khẽ động như muốnnóigì, lại nghiêng mắt nhìn Thái phóđangnhắm mắt phượng, lập tức bị dọa giống như cừu non thấy hổ, rụt cổ rúc vào long bào, cúi đầukhôngđộng đậy.

Thái phó trừng mắt phượng, con nhóc con này sắp xếphắnđigãi ngứa đúng quần thối của đàn ông Hung Nô hay sao? Lập tức chặn cái miệng sắc sảo, muốn đặt nàng lên giường ngọc để nàng nhận thức tốt ngón tay kỳ diệu của Định Quốc hầu, nhưng khi nhìn bé con bối rối muốn khóc, lại thu hồi, ôm hônkhôngngừng, móc ra từ trong ngực vài trang giấy viết thư, hôm qua Thái phó trong đêm rảnh rỗi, tự dưng cao hứng bắt chước nàng viết “Chiếu kể tội của bản thân”.

Niếp Thanh Lân tập trung nhìn cung Phượng Sồ. Đây đúng là tẩm cung của công chúa được tiên hoàng sủng ái nhất, Tứ hoàng tỷ của nàng, Nhạc Dao công chúa. Nơi đây cách cửa sau của nội cungkhôngxa. Năm đó Nhạc Dao công chúa tuổi cònnhỏđãcó phong thái của phụ hoàng, rộng rãi nạp nam sủng, mà ngay cả phụ hoàng cũng nghe đồn có dây dưakhôngrõ, nếukhôngtại sao mười tám xuân xanh rồi chưa gả cho phò mã nào?

Niếp Thanh Lân biếtrõ, bây giờ thỉnh thoảng nàng cáu kỉnh, ồn ào uốn éo với vị Thái phó đứng đầu Đại Ngụy, lão nhân gia vẫnkhôngtính toán,đãnhư vậythìviệc gì phải lãng phí, buộc mình cười vui?

Chỉ là, thu mua lòng người, bồi dưỡng xây dựng quân đội cũng cần tiền cứ như vậy quốc khốkhôngcósẽlại thiếu thốn. Chẳng nhữngkhôngtiết kiệm được mà ngay cả lương thảo để cho trọng binh đóng ở biên thùy Nam Cương cũngkhôngđáp ứng được.

Chỉ là chuyện xấu của hoàng gia truyền ra ngoàithìkhôngtốt lắm, trong các tình nhân của nàng ta cũngkhôngthiếu con cháu thế gia, cho nên cố ý muốn chỗ vườn ngự uyển này, trong đêm ra vào cung rất thuận tiện. Lúc cung biến, công chúa đúng lúc xuất cung “hái hoa”, tránh được kiếp nạn, về saukhôngrõtung tích.

Đáng tiếc, vị giai nhân họ muốn nhìn lại vào bên trong màn che, cùng dùng thiện với Thái phó và Hoàng thượng. trong lòng xúc động, đáng tiếc là gặp khó khăn, e làkhôngcó con cháu thế gia nào dám đánh cượcđilấy thân muội của Hoàng thượng rồi.

Nghĩ vậy, Thái phó phất phất tay: “Cát đại nhân trở vềđi.”

Hai ngày sau ngày luyện binhthìmộtmình đến thư phòng gặp Vệ Lãnh Hầu.

Niếp Thanh Lân cảm giác mình cũngkhôngcó cách nào tự nhiên được, tức giận muốn nhảy xuống giường, lại bị Thái phó ôm cổ, ý trêu chọctrênmặt cũng biến mất, trong mày kiếm mắt phượng đều làsựchăm chú lạ thường: “Hôm nay bệ hạ dùng thân thế nữ nhi vào cung, có lẽ biết tâm tư của thần. Nhưnghiệnnay thế cục chưa ổn, lúc tình thế bất đắc dĩ, chỉ sợ điện hạ cần thay nam trang xuấthiệntrước mắt mọi người. Nhưng về sau Trứng gà của bản Hầu có thể yên lòng thay nữ trang dạo chơi trong nội cung rồi”

Niếp Thanh Lân được Nguyễn công công dẫn vào phía sau bức rèm che, tự nhiên ngẩng đầu nhìn aiđangđược ngồitrênghế rồng.

Lúc trước, nàng ngồi bên trong còn nghe được Thái phó răn dạy Hộ bộ,khônghỏi Cát Thanh Viễn nữa, vừađivừanóichuyện: “Mấy ngày trước trẫm ở ngoại thành, có chút hiểu biết đối với việc trồng cây lương thực, chỉ làmộtnăm hai vụ có hơi ít! Nguyễn công công,mộtnăm có phải có ba, bốn vụ trồng lương thực đúngkhông?”

Niếp Thanh Lânnhẹđung đưa cái quạt xếpnhỏbằng bạch ngọc mạ vàng, chặn bông liễu bay tán loạn trong gió và ánh mắt của chư thần, cũng cườinhẹvới Thái phó.

Cái khó có thể có được là Cát Thanh Viễn là người làm đến nơi đến chốn, cũngkhôngcó tật xấu mà người trẻ tuổithậtcao theo đuổi, nghiêm túc hiến kế thuộc bổn phận, hơn nữa có thể từmộtsuy ra ba, có lối tắt… là nhân tài có thể đào tạo được.

Thái phó cụp mắt phượng, nhìn trọng điểmtrênbản đồ biểu thị Địa Khu, là nơi đất lành của Nam Cương,khôngđến nửa tháng nữa, là vụ mùa xuân, đến lúc đó toàn bộ nam nữ già trẻ Nam Cương đềusẽthu hoạch, mà ngay cả binh sĩ trong quân đội Nam Cương trở về vào ngày mùa. Nếu như lúc đó nhanh chóng đánh lén,sẽcó thể cướp được đầy hầm, vấn đề lương thảo lập tức được giải quyết, cũng có thể diệt được khí thế của Nam Cương Vương hung hăng càn quấy. Chỉ là dùng danh nghĩa Đại Ngụy xuất binhthìkhôngtốt, phải bày mưu sắp kế sẵn, phải mưu tính tốt mới có thể để cho Nam Cương nuốt thiệt thòi này.

Thái phó lựa chọn chỗ này, đương nhiênkhôngphải vì muốn Long Châu học hành vi ph*ng đ*ng của Hoàng tỷ, lại là vì suy tính cho mình. Sau này cho dù trễ đến giờ nào,hắncũng có thể thuận tiện ra vào cung gặp riêng ngườiyêutrênđầu quả tim.

Đợi kiệuđiqua, Cát Thanh Viễn từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng về thân ảnh xinh xắnđangngồitrênkiệu vừa ngang qua.

Người phía dưới cùng cấu kết với nhau, dùng xỉ than để nung gạch rất sơ sài để chiếmmộtphần vốn được chi ra để nung gạch. Khe hở ở gạch quá nhiều, hơi nước có thể xuyên qua, lại thêm việc mấy trận tuyết rơi nhiều, đến đầu xuân lúc băng tuyết tan ra trở thànhmộtvũng lớn.

“Mời Thái phó xem qua, đây là bản đồ phân bố lúa mạch của bốn mùa. Chúng ta và Nam Cương bị ngăn cách bởi Hoàng Lĩnh, tuy chỉ cáchmộtnúi nhưng khí hậu lại khác biệt. Lúa nước của Đại Ngụy nhiều nhấtthìđược hai mùamộtnăm, hai mùa xuân hạ. Thậm chí phía bắcmộtnăm chỉ đượcmộtquý. Nhưng dãy Hoàng Lĩnh lại phổ biến giống lúa nướcmộtnăm có thể thu hoạch ba quý, cho nên lương thảo Nam Cương nhiều hơn rất nhiều so với chúng ta.”

Bước chân lên bậc thang bằng đá ngọc vào phòng trong, liền thấy bố cục trong phòng, đại sảnh, thư phòng, phòng khách, còn có phòng ngủ đầy đủ mọi thứ. Đặc biệt là trong thư phòng bày đầy sách vở, phong cách bày biện tràn đầy dương cương, hiển nhiên là Thái phó chuẩn bị, mà trong thư phòng còn bàymộtgiường ngọc làm chỗ nghỉ ngơi.

Tổng thể mànói, hôm nay tâm trạng Thái phó đại nhânkhôngtệ, nếukhôngphải vì công chúa mới vừa vào cung còn phải giả vờ giả vịt,thìđãnắm tay giai nhân rong chơi dưới ánh nắng xuân rồi.

Thái phó duỗi cánh tay dài, vung lệnh kỳ,mộtloạt Đại tướng ra khỏi hàng, đội ngũ hình lập phương phía trước lập tức nổi lên, làm thành tư thế tiến công hình vẩy cá, lệnh kỳ lại vung lên, đội hình lại biến đổi, trở thành trận chim nhạn, cầm trong tay liêm đao cán dài, binh sĩ cầm thuẫn che chắn, lăn mìnhtrênmặt đất, cắt đứtmộtloạt chân ngựa chế từ cây trúc.

trêngiấy, Thái phó kiểm điểm mình “khôngthể dùng hết mọi tinh lực, noi theo cách trị thủy, nhân lúc hồng thủy ngập trời kiên quyết dùng gậy cứng chặn lại, giam cầm giai nhân bên trong lũ lụt ngập trời, tận hưởng lạc thú…”. NếunóiNiếp Thanh Lân viết là dùng văn chương ngây ngô hoang đường của trẻ con,thìvăn chương mà Thái phó đại nhân dùng là bốn chữ:khôngbiết xấu hổ!

Nếu trong thời gian ngắnkhôngthể nào đem binh tiêu diệt, vậythìnghĩ biện pháp đến gần nội bộ Nam Cương.

Bêntrênsa trường là mặt trời, bên dưới là bụi đất tung bay, trongkhôngkhí đều là hương vị mồ hôi và máu.

Thiếu niên cải trang hoàng tử cũngkhôngbiết bị nhốt ở nơi nào.

Cát Thanh Viễn cũng biết tuy chuyện lúc trướckhôngliên quan đếnhắn, nhưng lúc này trốn tránh trách nhiệm cũngkhôngcó tác dụng, liên đem bản đồ trong tay mình đưa lên cho Nguyễn công công đểhắnđưa cho Thái phó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn công công cườinói: “Ai ôi! Bẩm Hoàng thượng, thế mà nô tài chưa từng nghenóiĐại Ngụy có cây trồng bảo bối như thế này…”

Cả giường ngọc màu xanh bích như nước, cho dù Niếp Thanh Lânđãđược chứng kiến ngọc tốt hơn cũng có hơi sững sờ. Khối ngọc lớn như vậy, chất liệu lại xuất sắc, chạm trổ tinh tế, lúc sờ rất ấm áp, đúng là giá trị liên thành đây!

Mình lạinóicung cấp thêm tiền tài vật lực để nàng có địa vị ngang với Nam Cương Vương. Mình ở bên cạnh nghỉ ngơi lấy sức, đền bù lại mấy năm bị thiên tai liên tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Niếp Thanh Lân chậm rãi đứng lên, cùng rời đại điện với Thái phó.

Lúc ăn mặc xong chờ loan giá, nàng đánh giámộtchút tẩm cungđãvắng vẻ mấy ngày.

Tất nhiên Thái phó biết bé con ầm ĩ làkhôngđược tự nhiên. Ngày ấy, sau khihắnxuống núi, cũng biết là có hơi quá phận, lại lo lắng thân thể bé conkhôngổn. Sau khi hồi phủ, tìm ma ma phụ trách giáo dưỡng trong nội cung có kinh nghiệm phong phú hỏi thăm, mới biết ngày ấy ướt như vậy là thể chất đặc thù của nữ tử lúc cực kỳ đ*ng t*nh mới có, chỉ là nữ tử có thể chất như vậy rất ít, lần thứ nhất chưa vào màđãnhư vậythìthậthiếm thấy.

Thái phó tự mình diễn binh, nàng đứng ở đài cao nhìnmộtlúc, Thái phó cao lớn cưỡitrênlưng ngựa, chỉ huy thiên quân vạn mã,thậtgiống giao long lặn vào biển cả mênh mông, khí thế quanh người đột nhiên biến đổi, giống như Lan Lăng Vương phụ thể, biến thành Chiến Thần tuấn mỹ khát máu.

Tẩm cung to như vậy, tuy nhiên vật phẩm bài tríkhôngthay đổi, nhưng giống như vắng lặng hơn rất nhiều.

Leo lên giáo tràng,đilên đài cao, đại quân phía dướiđãxếp hàng chỉnh tề bắt đầu diễn trận. Dù saothìtrong cơ thể Vệ hầu cũng chảy dòng máu thượng võ, kích động thay khôi giáp mang theo lệnh kỳ,đitới trước trận.

đitớimộtcửa cung Thái phó dừng bước, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười hỏi: “khôngbiết vườn ngự uyển này có làm Vĩnh An công chúa thỏa mãnkhông?”

Ví dụ như đại điển thao luyện duyệt binh mùa xuân,khôngra mặtkhôngđược.

Cát Thanh Viễn vội vàng nghiêng người đợi ởmộtbên, cúi đầu hành lễ để kiệu của công chúađiqua. Khi kiệuđiqua, làn váy bay lên, đóa mẫu đơn được thêu bêntrênnhư từ từ tản ra,mộtmùi hương ngọt ngào làm say lòng ngườinhẹnhàng lướt qua.

Ở đây phần lớn là quan văn, làm gì được nhìn qua cảnh khí thế mãnh mẽ phấn chấn bừng bừng như vậy? Cảm xúc của mỗi người đều dâng trào, dường như mình cũng xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, sinh ra bội treo ngô câu Phong Hầu bái tướng vạn trượng hào hùng.

Lúc Thái phó chậm rãiđingang qua duyệt đài, lơ đãng ngẩng đầu mỉm cười về phía Hoàng đếtrênđài cao, hào quang lóe sáng trong đôi mắt phượng.

Thái phó nở nụ cười, bàn tay hướng về phía Long Châu, hônthậtsâutrênbờ môi đỏ mọng của nàng…

Nhưng gần đây tẩm cung được tu sửa, ngay cả nóc cung là ngói lưu ly cũng là mới nấu ra, dưới ánh mắt trời lấp lánh chói mắt.đivàothìpháthiệnđình viện ở đây còn lớn hơn tẩm cung, cho dù là thiên tửthìcũng hạn chế quy cách, nếu quá mức xa hoa thế nhânsẽmượn cớ. Nhưng vườn ngự uyển này của công chúa lại hết sức xa hoa lãng phí.

nóixong,hắnliền đỡ tiểu Hoàng thượng về đài cao.

Chư vị quần thần hào hứng bừng bừng nhìn ra sa trường phía xa,nhỏgiọng nghị luận về sa trường nhiệt huyết, lúc các huynh đệ lớn tiếng gào rú,âmthanh đúng là vang tận mây xanh, kim đao xuất vỏ, mũi đao sáng rỡ làm mọi ngườikhôngmở được mắt.

“Thế nào? Công chúa thíchkhông?”, đôi mắt Niếp Thanh Lân tối sầm lại, cũngkhôngđể ý tới Thái phó, từ sau khi có hành vi bừa bãi trong am, mỗi lần nhìn Thái phó đều cảm thấy mệt mỏi.

Chỉ nhìn như vậy, lại sững sờ. Cũngkhôngbiết Thái phó đại nhân tìm được thiếu niên ở đâu, thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặtnhỏnhắn, cái cằm nhọn, nhất là cặp mắt kia thoáng nhìn giống nàng đến bảy phần.

Cát Thanh Viễn cúi đầunói: “Bây giờ là mùa xuân, các nơi đềuđangnông canh (trồng cây nông nghiệp), nếu bắt ép thu mười vạn gánh lương thảo,thìsố lương thào cần gieo trồng vào mùa xuân cũng phải thu, như thế nàysẽdẫn đến hậu quả xấu, năm thứ hai nơi nơisẽhoang tàn.”

Niếp Thanh Lân ngồi ngay ngắn ở chỗ cao, đội mũ miệnthậtdài che mặt của nàng, cũng che tầm mắt của mọi người.

Chỉ có Cát Thanh Viễn vẫn đứng sau lưng tiểu Hoàng đế. Đến khi xem xong cảnh tuyệt vời, nàng quay ngườiđiqua Cát Thanh Viễn, quạt xếp trong tay vô ý rơi lên mặt đất. Đúng lúc Cát Thanh Viễn đứng phía sau, lập tứcđitrước hai bước, nhặt lên cây quạt, cung kính đưa cho Nguyễn công công, nộp cho Hoàng thượng.

Mấy ngày nay Hộ bộ bị Thái phó mắng, thấy đồng liêu là Công bộthìmắt có nước, chỉ cảm thấy mây đen đè đầu mìnhmộtnăm nay cuối cùng cũng rời sangtrênđầu Hộ bộ. Mỗi ngày vào triều, có tâm trạng vui vẻ mà chui ra khỏi chănthậtsựlà rất hạnh phúc.

Nhưng năm nay nhóm thế tử đều ăn ý, ánh mắt đều nhìn về phíatrênđại điện.

Cát Thanh Viễn biết phiền phức của Hộ bộ xem như giải quyết xong. Lúchắnđangđitheo tiểu thái giám ra cung, trông thấy Đế cơ Vĩnh An công chúađangngồi trong kiệuđivề phía thư phòng.

Niếp Thanh Lân cảm thấy mí mắt hơi cay,thậtsựlàkhôngnhìn được nữa, cách co lại trong cổ áo, giống nàng mười phần.

Cát Thanh Viễn lập tức thi lễnói: “Hạ quankhôngdám, nhưng kế hoạch hôm nay là vì muốn giải quyết nhanh chóng vấn đề lương thảo. Lòng Thái phó mang muôn dân trăm họ,khôngđành lòng rung chuyển gốc rễ dân chúng Đại Ngụy, cũng chỉ có thể cướp kho lúa của Nam Cương để giải quyết khó khăn trước mắt.”

Nét mặt Thái phó lạnh lùng: “Điều đấy bản Hầu cũng biết, nhưng Hộ bộ các ngươi làm ăn như thế nào lạikhôngbiết? Năm trước mùa thukhôngdữ trữ đầy đủ quân lương, đến thời kỳ dễ có đói kém lại bẩm báo với bản Hầu làkhôngcó lương thực, các ngươi muốn các tướng sĩ ở biên thùy Nam Cương c·h·ế·t đói, làm cho Nam Cương Vương tiến quân thần tốc vào Đại Ngụy?”

Lúc trước Thái phó sai người tu sửa cung Phượng Sồ tình cờ pháthiệnmật đạo cung Phượng Sồ nối thẳng đến tẩm cung Hoàng thượng. Tác dụng của cái mật đạo nàyđãxác minh chuyện xấu của Nhạc Dao công chúa và tiên hoàng, Thái phó cũngkhôngsai người lấpđi, đỡ để cho Long Châu phải phiền phức chạyđigiữa hai cung.

mộtchút rung động bị đánh cho tan thành mây khói, Niếp Thanh Lân giương mắt, nhìn về phía nam tửanhtuấn như thiên tiên kia, ngữ điệu mềm mại bình thản: “Trẫm hiểu, tất nhiênsẽcoi Thái phó là trời, chỉ cầu Thái phó thương xótmộtchút, thân thể trẫm yếu đuối,thậtsựlàkhôngchịu đựng nổi…”

mộtkhắc ngắn ngủi, mặt trậnđãthay đổikhôngngừng, làm cho người takhôngkịp nhìn.

Thực ra đâykhôngphải xuất phát từ Cát thị lang, tuynóilà Hộ bộ thượng thư tiền nhiệm làmkhôngtốt, Vệ Thái phó bắt đầu tăng thu giảm chi, Hộ bộ thượng thư chuẩn bị lập chút công cho Thái phó nhìn, cắt xén ngân lượng dùng để sửa chữa kho lúa.

Khuôn mặtnhỏnhắn của Niếp Thanh Lân lập tức ửng đỏ,nhỏgiọngnói: “Thái phó lưu manh như vậy,khôngthể trách bọn Hung Nô man di thấy Thái phó liền bị dọa đái ra quần,thìra là sợ ngón tay kỳ diệu của Thái phó…”

Niếp Thanh Lânnhẹgật đầu, nhớ tới mấy ngày trước trong thư phong, thu hoạch tương đối khá, Thái phó có rất nhiều sách, trong lúc rảnh rỗi xem qua, kiến thức về Bắc Hải Nam Cương tăng thêmkhôngít.

Nhóm thế tử có thể mượn cơ hội này kết bạn với đại thần trong triều, nhân tiện trộm nghiêng mắt nhìn quận chúa nhà ai vừa độ tuổi, da trắng tướng mạo xinh đẹp, dáng vẻ đoan trang. Lúc nhìn cũngkhôngnhiều lắm, lúc đó cũng chỉ có thể dựa vào bức tranhkhôngđáng tin cậy để lựa chọn thê tửđãngưỡng mộ trong lòng.

Nhưng lúc nhìn về phía Cát Thanh Viễn, cũng có chút đồng tình. Người này cũngkhôngmay, vừa mới có chút công lao, ngay lúc quốc khố trốngkhôngmà lại vào Hộ bộ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cung yến sau lễ điển sắc phongthậtlà náo nhiệt.

Chuyện lớn như vậykhôngthể nào giấu được, Thái phó nghe được tức giận, cả nhà Hộ bộ thượng thư bị sung quân ở biên thùy, cả đời trồng lương thảo. Nhưng gây ra đại họathìngười ăn ốc xong phải có người đổ vỏ, đó chính là tiểu thị lang Hộ bộ - Cát Thanh Viễn.

Thái phó mặtkhôngđổi sắc nhìn bản đồ này, đột nhiên bật cười lạnh: “Cát Thanh Viễn ngươi giỏi lắm, vốn ngươi nên giải quyết việc bên Hộ bộ, giờ giao cho Binh bộ, các ngươi lại được an nhàn!”

Lại đưa mắt nhìn các bài trí trong phòngkhônggìkhôngtốt,thậtđúng là nơi kim ốc tàng kiều.

Tân vương của Nam Cương có dã tâm khá lớn, phong cách dân chúng mạnh mẽ,đangngày càng trở thành họa lớn trong lòng Đại Ngụy. Hơn nữa gần đây Nam Cương chiếm đoạt mấy tiểu quốc xung quanh, lực lượng quốc gia dần dần mạnh, trong lòng Thái phó biết kéo dài càng lâuthìNam Cương chuẩn bị lại càng đầy đủ, phải cố gắng hết sức. Nhưnghiệntại Đại Ngụy thù trong giặc ngoài, có lòng màkhôngcó lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Nam Cương lớn mạnh.

nóixong gậtnhẹđầu với Nguyễn công công, ra hiệuhắntuyên bố Hoàng thượng mệt mỏi phải về cung nghỉ ngơi.

Thái phó mở ra xem xét,thìra là bản đồ biên giới của Nam Cương và Đại Ngụy, hơn nữa bêntrêncòn ghimộtít con số.

Thế nhưng Cát Thanh Viễn đúng là người có tài, bị Thái phó cưỡng chế trong mười ngày phải thu đủ mười vạn gánh lương thảo mà mặtkhôngthay đổi.

Thái phó cũngkhôngthèm để ý đến Hoàng đế giả, chỉ trầm thấpnóivới nàng: “Công chúa cũng mệt mỏi rồi, vi thần mang ngàiđinghỉ ngơi thôi.”

Bởi vì duyệt ởtrênđài, kéo rèm lên làm người ta nghi ngờ, lại có quan viên tùy tùng, che mặtthìkhôngtốt.

Chương 50

hắnlại giương mắt nhìn người trẻ tuổianhtuấn trước mắt. Tuổikhônglớn lắm, nhưng nếu cân nhắcsựviệc hôm này là lão thần,hắncó thể nhìn ra các hậu bối trong quan trường khó tránh khỏi bị thiệt thòi, giống như Vệ Lãnh Hầuhắnnăm đó lần đầu tiên ra chiến trước cũng gặpkhôngít khổ, ômkhôngít chuyện khổ sai vào người màkhôngai muốn nhận.

Khất Kha công chúa là phụ nữ nhưngkhônghề thua đấng mày râu, mượn việc ca ca của mình nổi dậy thảo phạt, khéo léo nắm bắt được lòng ngườiđangbàng hoàng ở các tiểu quốc xung quanh, thành công liên minh, chống lại Nam Cương Vương.

Hôm nay lại nhìn mặt mũi Long Châu đầy tức giận, Thái phó chỉ cảm thấy bộ dáng phát giận cũng đángyêulàm cho người ta nhìn mãi vẫnkhôngđủ.hắnđãquen lạnh mặt lạikhôngcầm lòng được mà xuân về hoa nở, bước lên ôm lấy bé con nũng nịu, cúi đầu nhằm vào khuôn mặt non mềm mà hônmộtlần lạimộtlần,nóinhỏ: “Suối thơmtrêntay thầnđãkhô từ lâu, sao công chúa vẫn còn giận.khôngphải là ghét bỏ thần mấy ngày nay lạnh nhạt công chúa chứ? Vậy thần phải ngủ lại trong nội cung mấy đêm, hầu hạ công chúa mới được.”

Niếp Thanh Lân liền trở về tẩm cung, đổi lại long bàođãlâukhôngmặc.

mộttừ “Trứng gà” làm cho Niếp Thanh Lân khẽ run, nàng nhớ mọi việc từ rấtnhỏ, lờ mờ nhớ đây là nhũ danh cònnhỏ, chỉ là đêm đó vào mười ba năm trước, lúc ca ca ruột tắt thởthìkhôngcó người nào tiếp tục gọi tên này. Hôm nay ở bên trong gạch tàn ngói phế, thình lình bị Thái phó lôi ra, chạm vào trí nhớ kia, trái tim ngừng lại trongmộtthoáng.

Vệ Thái phó rất biết dùng người, dùng đúng nơi và dùng hết sức, Niếp Thanh Lân cho rằng hôm nay mình khôi phục thân phận nữ nhi, nên thanh nhàn nhiều so với trước kia phải ngồi ngay ngắntrêntriều đình, ai ngờ lại làmộtthân kiêm hai chức, thỉnh thoảng còn phải làm khách mờitrênngai vàng của Hoàng đế.

“Phong hào Đế cơ Vĩnh An là vi thần đích thân tặng cho bệ hạ, nguyện bệ hạ cả đời Vĩnh Viễn Bình An. Hôm nay nghênh đón Vĩnh An công chúa vào cung, là vì thần mà sống lại, từ đầu đến chân là của Vệ Lãnh Hầu ta, cũng mong bệ hạ thu hồi tâm tư, toàn tâm toàn ý đối đãi với vi thần, mới có thể trọn đời an khang!”

Đến lúc tiểu quan quản lý nhà kho mở cửa nhà kho, mùi nấm mốc xộc vào mũi, kho lúa dàimộtdặm đều biến thành hạt gạo đen.

Công chúa Khất Kha của Nam Cương là bước quan trọng nhất. Khất Kha có dã tâm, mình đưa nàng trở lại Nam Cương, lại vướng vào danh nghĩa sứ giả Đại Ngụy, tất nhiên nàngsẽliên lạc với từng bộ lạc, gia tăng lực lượng của mình.

Để Cát Thanh Viễn đứngmộtmình như có điều suy nghĩ.

Cát Thanh Viễn ngheâmthanh khàn khàn và mềm mại kia,nói: “Bây giờ thần ở Hộ bộ, trợ giúp Thái phó chuẩn bị lương thảo”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50