Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38
Hiển nhiên, những con Tê Phượng xà nàyđãtrải qua thời kỳ thay đổi, trước đó ký sinh trong lông những con Khổng Tước trắng tiến cống, sau đó thành công trà trộng vào trong cung, ngủ đông trong đất.
Trong lòng Thái phó rấtrõràng, người đầu sỏ lớn nhất đứng sau lưng chỉ sợ là sứ giả Nam Cương – Công chúa Khất Kha.
Đúng lúc này, bên ngoài màn che giường có bóng đen chập chờn, cả người Niếp Thanh Lân cứng đờ, thấp giọng hô: “Đan ma ma...”
Thái phó đáng lẽ vẫn cứng còng bất động đột nhiên di chuyển nhanh như tia chớp,mộtkiếm đâm trúng cổ công chúa Khất Kha, máu đỏ chảy ra.
May mắn là thần y có chút hiểu biết về loại rắn này, nhưnghắnvẫn có chútkhônghiểu,rõràng loại rắn này sau khi trưởng thành độc tính rất mạnh, tốc độ rất nhanh, lúc sống ởtrêncây, ngay cả chim bay ngang qua cũng có thể bị nó dùng tốc độ như tia chớp của mình cắn trúng, rất khó có thể may mắn thoát được, nếu là có người cố ý sắp đặt, vì sao chỉ đưa tới nơi này những con rắn chưa trưởng thành?
Vốnđãquen với giọngnóikhàn khàn pha lẫn chút mềm mại của nàng, tất nhiênsẽnhận ra tiếng hô to này có điều gì đó bất thường, liền chạy vội vào nội điện, liếc mắtmộtcái liền nhìn thấymộtđàn rắnđangbò đầytrênnhuyễn tháp, mà bé con lại bất lực cứng đờ đứng ở giườngnhỏbên cạnh.
Ngay khi con rắnnhỏmở miệng ra, chuẩn bị tập kích Niếp Thanh Lân,thìmộttrận mưa tên bắn về phía đàn rắn.
Đáy mắt Thái phókhôngcó ý tốt cườinói: “Đúng là vi thần có cất giấu ‘mộtcon rắn rất to’, rất muốn chui vào trong long thể Thánh thượng, mong bệ hạ khai ân, sớm thành toàn cho vi thần.”
Sau khi Đan ma ma dẫn người bên ngoài vào nội điện lục soát, mới pháthiệncó tám con rắn bò vào trong tẩm cung, trong đó có sáu conđãbị Thái phó bắn c·h·ế·t, còn lại hai con còn chưa kịp bò lên cửa sổđãbị Đan ma mamộtđao chém đứt.
Khi hỏi đến phấn hoa quỳnh hải, đầu bếp kia giơ tay thề với trời, đây là bí quyết gia truyền trong nhà, bánh mừng thọ mấy đời trong nhà đều làm như vậy, để giữ gìn nênkhôngdám thay đổimộtchút gia vị nào,khôngtin có thểđihỏi những khách hàng lâu năm của ông, cam đoan tất cả đều là vị này.
Chỉ thấy vị công chúa kianhẹnhàng xoay thắt lưng, váy dài bay lượn, đùi thon dàinhẹdùngmộtchút lực, cả người bay lên, tránh được thanh kiếmđangmạnh mẽ bay đến.
Người kiến thức rộng rãi như Vi thần y saumộthồi xem xét cũng lắc lắc đầu: “Lão hủ thường xuyên lấy rắn làm thuốc, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy loại rắn này. Chỉ là nhìn hình dáng của răngthìhẳn là rắn mới nởkhônglâu, vừa rồi dùng ngân châm dò xét thửthìthấy trong miệng có chứa kịch độc, thậm chí ngay cảtrênvẩy cũng có độc, nếu sau này loại rắn này trưởng thành,mộtkhiđãtrúng độc rắnthìlão hủ cũngkhôngcó biện pháp cứu chữa.”
Hôm nay lại quay lại vườn ngự uyển nơi mà mìnhđãsinh ra và lớn lên, Niếp Thanh Lân nhìn cây cỏ quen thuộc trước mắt, trong lòng vô cùng xúc động, giống như cảnh tượng của tuổi thơđanglần lượthiệnlên trước mắt.
Vi thần y thấy thế, vội vàng dùng kiếm đẩy đầu rắn ra, dùng nĩa xiên chỗ bánh kia lên ngửimộtcái, tức khắc liền chợt hiểu: “trênvỏ này có mùi phấn hoa quỳnh hải... Lão thần biết rồi! Loại rắn này là Tê Phượng xà.”
Niếp Thanh Lân ngã xuống giường, nhưng lại cứ cảm thấy bất chợtsẽcó rắn chui ra ở bên cạnh, lá gan của nàng vốn rất lớn, cảm thấy mìnhkhôngsợ bất cứ cái gì,hiệntại mới biết là những con vật mềm mềm nhonhỏkia đáng sợ thế nào!
Đúng là tài bắn cung trăm phát trăm trúng, mấy con rắn vừa thò đầu ra đều bị trúng mũi tên dài bảy tấc, run rẩy xụi lơ tại chỗ. Nhân cơ hội này, Vệ Lãnh Hầu nhanh chóng xông tới, ôm lấy bé con bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch ra khỏi nội điện.
Vệ Lãnh Hầu nghĩ nghĩ,nói: “Lờinóicủa công chúa quảthậtrất có đạo lý, chẳng qua là... còn cómộtvấn đề.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bởi vì ở Nam Cương chúng ta, nữ tử cũng có thể kế thừa quyền thống nhất đất nước,khôngbiếtnóinhư vậy Thái phóđãhiểu chưa? Hôm nay, là ngày tốt hiếm có, Thái phó lại tranh thủ lúc rảnh rỗi nằm ở nơi này,khôngbiết ngài có hứng thú làmmộtgiao dịch với bản công chúa haykhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ vậy, bàn tay to của Thái phó vung lên: “Người đâu! Phái binh mã bao vây dịch quán! Bắt sống công chúa Khất Kha kia cho ta!”
Mẫu phi lúc còn sống là vị trí Tần phi, sau khi qua đời, mới tiện thể nằm trong danh sách phong Phi của phụ hoàng, thưởng vị trí phi tử, đáng tiếc thánh chỉ chưa kịp tuyên bố, Thái phó đại nhânđãdẫn người vọt vào trong cung tiến hành cung biến.
Mặc dù thân thể Vệ Lãnh Hầukhôngthể động đậy được, nhưng miệng vẫn có thểnói, lạnh lùngnói: “Ý của công chúa là, có người hãm hại ngươi?”
Khất Kha căn bảnkhôngdự đoán được Vệ Lãnh Hầukhôngbị trúng độc, trong lúc nhất thời bị uy h**p tính mạng,khôngthể động đậy, cười khổmộttrận, nhớ tới lời dặn dò của phụ vương trước khiđi: “Congáicủa cha, con phải nhớ kỹ rằng Vệ Lãnh hầu kia mới là thiên tử chân chính của Đại Ngụy, nếu con gặphắnthìnhất định phảinóichuyện khách khímộtchút, chớ có dùng thủ đoạn để thuyết phụchắn, nam nhân như vậy chỉ thích mềmkhôngthích cứng...”
Lờinóith* t*c củahắnkhiến cho hai má của Niếp Thanh Lâm đỏ bừng, có chút buồn bựcnói: “Ban ngày bị dọa sợ muốn c·h·ế·t, sao Thái phó còn dùng lờinóikhôngđứng đắn để trêu chọc trẫm?”
Khi dịch quán của sứ giả Nam Cương bị bao vây, vẻ mặt công chúa Khất Kha bình tĩnhđira ngoài, vóc dáng yểu điệu xuấthiệnở cửa dịch quán.
Khất Kha mỉm cườinói: “Nếu Thái phó chịu hao tẩm tổn sức điều tra kỹmộtchút về man di Nam Cương chúng ta, vậythìnên biết rằng, gia tộc họ Khất là thế gia dùng độc, nhưng thuật nghiệp chuyên tấn công, Khất Kha ta là mẫu gia, cũng được coi là cao thủ dùng độc, nếu Khất Kha ta muốn ám sát tiểu Hoàng thượng kia, tuyệt đốisẽkhôngdùng rắn, màsẽnhư thế này...”nóixong hai cổ tay khẽ chuyển động,nhẹnhàng đụng vào những miếng đínhtrênvòng tay, đột nhiên vung ramộtmảnh sương khói màu trắng.
Vốnhắnsuy nghĩ buổi tốisẽđưa Long Châu tử ra Ngự Hoa viênđidạo, mấy ngày nay đều ở trong tẩm cung, chắc ngột ngạt ấm ức lắm. Nhưng khi vừađiđến ngoài điện, chợt nghe thấy tiếng Long Châu Tử hình như có chút run rẩy.
Nàng vừa run rẩy hô lênmộttiếng, ngoài điện liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nhưng người đầu tiên bước vào lại là Vệ lãnh Hầu.
Sắc mặt Thái phóâmtrầm, bởi vìhắnnhất thời muốn ăn bánh mừng thọ, nên mới mời đầu bếp từ Giang Nam tới, nếu tiếp tục truy cứu,thìgiống nhưhắncố ý muốn hãm hại Thánh thượng vậy.
“Công chúa ngàikhôngbiết là, muốn bàn điều kiện với bổn hầu, trước tiên phải biết quỳ xuống như thế nào, chứkhôngphải để bổn hầu nằm!”
Chương 38
Công chúa Khất Kha trong lòng nhưđãdự tính trướcnói: “Bởi vì Thái phó ngàikhôngphải người tham lam ngu ngốc giống như ca ca của ta, Nam Cương giống như quả độc xinh đẹp, đẹp mắt nhưng muốn ăn cũngkhôngdễ dàng. Nơi đó khí độc dày đặc, địa thế hung hiểm, rắc rối giữa các bộ lạc khó gỡ, cho dù Đại Ngụy các người chiếm được Nam Cương, cũngsẽkhônggiữ được lâu, chi bằng trợ giúp người luônmộtlòng hướng tới hòa bình lên làm Vương Nam Cương, như vậythìbiên giới hòa thuận, dân chúng an khang.”
“Ở trong quốc lễ có trứng Tê Phượng xà, pha lẫnâmmưu thâm độc, ý đồ muốn mưu hại Hoàng thượng Đại Ngụy, đây được gọi là tập tục láng giềng hòa thuận của Nam Cương sao?” Vệ Lãnh Hầu cưỡitrênlưng ngựa chậm rãi hỏi.
Công chúa Khất Kha gọi gia nô của mình, ưu nhã ngôitrênlưnghắn,nói: “Mặc dù ca ca của ta sắp kế thừa ngai vàng của phụ hoàng, nhưng lại qua lại rất thân thiết với Lĩnh Nam Vương Đại Ngụy của các ngươi, nuôi rắnđãlâu, cũng bị nhiễm phải tính tham lam, dám vọng tưởng muốnmộtphát nuốt trọn mảnh đất màu mỡ rộng lớn của Đại Ngụy này! Hoàn toànkhôngđể ý rằng dã tâm củahắnsẽkhiến cho con cái của mình gặp rất nhiều tai họa. Cho nên phụ vương của ta muốn đem vương vị truyền lại cho ta, ý tưởng này bị ca ca Khất Đạt của ta biết được, trong lònghắncảm thấy lo sợ, nên thừa dịp tađisứ Đại Ngụy, tiến hành binh biến, giam lỏng phụ vương. Ta nhận được tin tức này, rất lo lắng cho an nguy của phụ vương, cũngkhôngnghĩ rằng, tên tặc tử nàyđãsớm nổi lên dị tâm, động tay động chân vào quốc lễ, muốn đẩy ta vào chỗ c·h·ế·t.
Ánh mắthắndừng lạimộtchút, trầm giọngnói: “Đừng nhúc nhích!”
“Hoàng đế nhà ta có chân long che chở, những thủ đoạnâmđộc của đám man di các ngươi sao có thể tổn hại người? Cònkhôngngoan ngoãn giơ tay chịu trói?”
Bọn thị vệ bao vây dịch quán hít phải, cả người xụi lơ, ngã xuống đất, ngay cả ngựa cũngkhôngthể may mắn thoát khỏi. Đợi đến khi sương khói tan hết, Khất Kha cười tủm tỉm nhìn Vệ Lãnh Hầu ngãtrênmặt đất trước mặt,nói: “khôngbiết Thái phó có hiểu haykhông, nếu Khất Khathậtsựmuốn hành thích hoàng thượng chỉ cần làm như thế là được, sao phải sử dụng cái thủ đoạn dùng rắn vụng về này, còn mìnhthìlại ngồi trong dịch quán chờ c·h·ế·t?”
Nhưng mọi người nhìn rất lâu cũngkhôngnhận ra đây là loại rắn gì.
Nghiêm hình tra tấnmộtlúc cũngkhônghỏi được nguyên do, gọimộtvài người cao tuổi khác đến ăn thử, cũng đều xác nhận vị đầu bếp này luôn làm ra những loại bánh mừng thọ mùi hoa có hương vị khác biệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lờinóicủa công chúathậtkhiến cho tại hạ hồ đồ. Nếu là huynh trưởng của ngươi, vì sao lại làm ra độc kế như vậy để hãm hại ngươi?”
Mẫu phi đáng thương cực khổ cả đời, nhưng ngay cảmộtcái hư danh cũngkhôngcó được, kết quả cũng chỉ là công dã tràng.
Thái phó cực kỳyêuthích khuôn mặtnhỏnhắn đỏ bừng của Long Châu, đưa tay giữ chặt, rốt cuộc nhịnkhôngđược liền hôn xuống. Thầm nghĩ cái miệngnhỏkia ngọt ngào giống như được bôi mật hoa quỳnh hải lên, còn lưỡi mình giống như con rắn kì dị kia, hậnkhôngthể hút hết vị ngọt mật hoa này ngay lập tức...
Cuối cùng liền tuyên Vi thần y tiến cung đến phân biệt thử xem, thuận tiện chẩn mạch cho Long Châuđangbị kinh sợ.
Vệ Lãnh Hầu cười cườinói: “Giao dịch gì? Bản Hầuthậtđúng là muốn rửa tai lắng nghe.”
Con ngươi Thái phó lóe sáng, hỏi: “Sao công chúa lạikhôngbiết rằng làm như vậy chính là dẫn sói vào nhà,khôngsợ bản Hầu có dã tâm muốn nuốt trọn Nam Cương sao?”
“Vấn đề gì?” Công chúa hơi nghiêng thân về phía trước hỏi.
Cảm giác thân thể người trong lòng hơi run run, Thái phókhôngngừng hônnhẹlên trán của nàng,: “khôngsao, có bản Hầu ở đây, bệ hạsẽkhôngcó việc gì.”
Những lời này giống như đâm vào tim Vệ hầu,hắnthuận tay rút bảo kiếm của thị vệ bên cạnh, phi thẳng về phía công chúa.
Lúc nàymộtthân ảnh cao lớn từ phía sau màn che tiến vào: “Thấy sợ liền gọi ma ma, vì saokhônggọi tên tướng công của nàng?”nóixong liền xốc chăn lên, kéo ngườiđangco thànhmộtvòng kia vào trong ngực.
Công chúa Khất Kha nghe thấy vậy nhíu nhíu mi, trầm mặcmộtlúc rồi hỏi: “Tiểu Hoàng đế kiađãchết rồi sao?”
Vi thần ynói: “Tê Phượng xà này rất kỳ lạ, là sản vật của Nam Cương, tháng 10 hàng năm khi Kim Phượng con phá vỏ trứng cũng là thời gian Tê Phượng đẻ trứng. Tê Phượng xàsẽtìm kiếm xung quanh xem có ổ Kim Phượng nàokhông, sau đó đợi Kim Phượng ra ngoàisẽđẻ trứng trong lông của chim non, lợi dụng nhiệt độ cơ thể của chim non để ấp trứng. Những con rắnnhỏkhi phá vỏ trứng ra, thức ăn chính là máu của chim non, sau đó bò ra khỏi ổ rơi xuống đất, đào các lỗnhỏ, cũng lấy thức ăn trong đất, đến khi trưởng thànhsẽbò lại lên cây. Bởi vì Tê Phượng xàkhôngcó Kim Phượngthìsẽkhôngđẻ trứng được, số lượng rất ít, lão hủ cũng chưa từng nhìn thấy cho nênkhôngnhận ra. Nhưng thức ăn tốt nhất của loại rắn này là hoa quỳnh hải, bình thườngsẽbò từtrêncây xuống ăn cánh hoa quỳnh hải. Lão thần cũng nhờ vậy mới nhận ra.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khinóilời này,trêngương mặtanhtuấn của Vệ Lãnh Hầu tràn đầy cao ngạo trang nghiêm, tay vững vàng cầm kiếm,khônghề có chút dấu hiệu bị trúng độc.
“Nửa đêm bao vây dịch quán, đây là tập tục tiếp đón khách của Đại Ngụy sao?” Nàng cười tủm tỉm hỏi Vệ Lãnh Hầu.
Nếu như Thái phó đại nhân chịu trợ giúp ta bình định phản loạn Nam Cương, giúp ta giành được ngai vàng, ta cam đoan Nam Cương và Đại Ngụysẽhòa thuận,khôngbao giờ xảy ra chiếnsựnữa.”
Vừa maytrêntường bên trong nội điện có treo cây cungnhỏmàhắnđãcố ý làm cho tiểu Long Châu, cây cungnhỏnàyđãlâukhôngđược đụng tới, có dínhmộtchút bụi,hắnnhanh chóng lấy xuống, sau đó cầm lấy mũi tên bằng trúc, kéo căng dây cung.
Công chúa mỉm cườinói: “Đúng vậy, ta nhất thời quênkhôngkiểm tra,hắngiỏithật,khôngnghĩ tớihắnlại có thể bồi dưỡng Tê Phượng xà ký sinhtrênngườikhôngTước trắng... Ca ca của tathậtđúng là cao thủ dùng rắn!”
nóikhôngchừng Hoàng đế được trời cao phù hộ, bởi vì loại bánh đào mừng thọ này, dẫn dụ những con rắnnhỏđangngủ đông đến sớm, mặc dù bị kinh sợ nhưng cũngkhônggặp nguy hiểm gì, may mắn tránh thoát đượcmộtkiếp nạn.
Đúng lúc này, đột nhiên Đan ma ma “A”mộttiếng, mọi người theo tiếng hô nhìn sang, mới pháthiệntrong đó cómộtcái đầu rắn bị chém đứt, đầu rắn kia cố lăn đếntrênchiếc bànnhỏbên cạnh nhuyễn tháp, miệng há to cắn vào miếng bánh đào mừng thọ trong đĩa, muốn nuốt xuống.
Trấn an xong bảo bối mà mìnhyêuquý nhất, Thái phó lạnh giọngnói: “Tra xétrõràngmộtchút cho ta! Tại sao trong cấm cung lại xuấthiệnloại vật bẩn thỉu này!” Nhớ tớisựnguy hiểm lúc nãy, lại nhìn bộ dạng đáng thương của Long Châuđangở trong ngực vẫn cònđangkhiếp sợ, khuôn mặtanhtuấn ngay lập tức đằng đằng sát khí...
Thái phó hừmộttiếng, “Tê Phượng, loại vật xấu như vậy lại cómộtcái tên lịchsựtao nhã như vậy. Loại rắn xấu xí này có lai lịch thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đầu bếp làm bánh đào mừng thọ cũng bị dẫn tới, đầu tiên là vẻ mặt khó hiểu, sau đó nghenóivì loại bánh này mà Thánh thượng bị rắn tấn công, sợ tới mức thân thể run rẩy, nhưng mà chuyện này cũngkhôngliên quan đến ông mà.
Sau khi bị đàn rắn làm cho sợ hãi, Niếp Thanh Lân tạm thời chuyển đến tẩm cung của mẫu phi.
“Nam Cương”, hai chữ nàythậtsựrất nhạy cảm, sau khi Vệ Lãnh Hầu nghe xong, lập tức nhíu mày, hạ lệnhnói: “Vi thần y, ông dẫn người ra Ngự Hoa Viên xem xét sân nuôi dưỡng Khổng Tướcmộtchút.”
Niếp Thanh Lân nhận ra là Thái phó đại nhân, ngửi ngửi mùi dầu tắm quen thuộctrênngườihắn, lúc này trong lòng mới có thể buông lỏng: “Thái phóthậtlà, nếuđãđến, vì saokhônglên tiếng? Làm hại trẫm nghĩ cómộtcon đại mãng xà thành tinh muốn chui vào đây.”
Bởi vì đêmđãkhuya, Đan ma ma sắp xếp chăn đệm thỏa đáng, giúp Hoàng thượng thay áo ngủ đểđinghỉ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.