Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30
Cho nên vừa rồi mặc dù nhìn thấy đồi cỏ bên cạnh bị lay động, nhưng cũngkhônghề nhúc nhích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vệ Lãnh Hầu giương mắt nhìn về phía bên ngoài thư phòng, hoàng hôn nặng nề, tường viện thâm cung ngăn chặn mưa gió sắp tới.khôngbiết giờ này Hoàng thượngđãdùng bữa hay chưa...hắnhít sâumộthơi,nói: “Đem những ngườiđanglục soát ở trong núi rút hết về, tuyên bố với bên ngoài, Hoàng đếđãthoát hiểm,đangở tẩm cung nghỉ ngơi, mấy ngày tớikhôngthể lâm triều...”
Nơi này cách kinh thànhkhôngxa, cũngkhôngphải là vùng đất hoang vu gì, cho nên mặc dù đám thị vệ cảnh giác với tất cả những động tĩnh xung quanh, nhưng trong lòng vẫn nghĩ khả năng xảy ra nguy hiểmkhônglớn.
Đúng lúc này, Nguyễn công công ở bên ngoài trướngnhỏgiọng bẩm báo,nóilà bộ binh đưa văn kiện khẩn cấp tới, cần Thái phó và cùng Thị Lang trở về xử lý.
“hắnnóilúc xe ngựa của Hoàng thượngđivề phía trước, đột nhiên bị vướng vào cái gì đó bên đường nênkhôngthểđitiếp được nữa. Những hắc y nhân cũng vô cùng kỳ quái, dù chém thế nào cũngkhôngchết, sau đóhắnbị trúng kiếm có nhìn thấy hoàng thượng bị hắc y nhân kéo lên mấy con ngựa, sau đó cái gì cũngkhôngbiết... Ty chức có nhìn qua thi thể vài hắc y nhân,khôngbiếttrênmặtđãđược bôi cái gì, ngũ quan biến dạng,khôngthể nhìn ra là loại người nào...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Loan giáđãkhôngcòn nhìn ra màu vàng óng ánh nữa, phíatrêndính đầy máu đen tỏa ra mùi tanh rất khó ngửi. Người ngã đầytrênđất,đãkhôngcòn thở nữa, nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại càng căng thẳng.
Khi xa mãđiđến nơi này, Niếp Thanh Lân ngồi ởtrênloan giá có thể nghe thấy tiếng kim loại va chạm “Rắc”mộttiếng, sau đó loan giá chấn động kịch liệt, người nàng thiếu chút nữa ngã nhào từtrênxuống. Ngay sau đó liền nghe thấymộttrận nhân mã ồn ào, chỉ nghe thống lĩnh đội thị vệ Lữ Văn Bá hô lớn: “Có thích khách! Hộ giá, hộ giá!” Sau đó liền thổi cái còi phát tín hiệu đặc biệt, hy vọng binh mã của Thái phó ở phía trước có thể nghe được quay trở lại tiếp viện.
Trương thái ykhôngbiết tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên hỏi như vậy, vội vàngnói: “Đều theo phân phó của hoàng thượng, chia thành nhiều phầnnhỏ, bán cho những người bệnh có nhu cầu cấp bách cần mua thuốc, tích góp từng tí từng tímột, tiểu nhân đều ghi chép lại, để ở trong nhà.”
Lữ Văn Bánóixong liền đứng dậy xông ra ngoàiđinghênh địch. Điềuhắncần làm lúc này là bảo vệ tốt khu vực sườn núi này,khôngthể để cho hắc y nhân mang độcđixuống dưới...
“Khi vi thần hầu hạ Hoàng thượng, sao Thánh Thượng lạikhôngthở? Nếu như chỉ vìmộtnụ hôn mà nín thở. Khi thần tuyên Thái y, chẳng lẽnóiHoàng đế ngất xỉu vì hôn môi?”
Thái phó bỗng nhiên cảm thấy, tẩm cung nàymộtkhắc cũngkhôngthể ở, trái tim giống như là bị người nào đó xiết chặtkhôngbuông, cố tình lúc này lạikhôngthể thét ra thành lời.
Thực nhìnkhôngra, loại bản lĩnh học cái xấu ở đứa bé này lại giỏi đến như thế, nếu người bên cạnh làmột
Đúng lúc này, mười mấy người bịt mặt đột nhiên từtrêntrời bay xuống, rơi xuống phíatrênloan giá, tay cầm trường kiếm liền đâm mạnh xuống.
Ngẫm lạimộtchút cảm thấythậtđáng sợ, mấy chục hắc y nhân có thể diệt hoàn toànmộtđội thị vệ hoàng gia,điđến bên người Lữ Văn Bá pháthiệnhắncó thểmộtmình g**t ch*t bảy tám hắc y nhân, đến khi hắc y nhân cuối cùng ngã xuống,hắnmới kiên cường hi sinh...
Rốt cuộc Thái phó cũng đứng dậy, lạnh lùngnói: “đi! Phong tỏa trạm gácđiđến Nam Cương tra xét nghiêm ngặt, nếu pháthiệnHoàng thượngkhôngđược hành động thiếu suy nghĩ, việc quan trọng nhất là phải đảm bảo an toàn cho Thánh thượng.”
trênthực tế, Thái phó đúngđãlàm như vậy, dùng miệng che lại, hung hăng trừng phạt, cho đến khi người bénhỏtrong lòngkhôngthở nổi mớikhôngtình nguyện thả ra.
Lưỡi rìu kia vô cùng sắc bén, lập tức bay đầu, máu tươi từ chỗ cổ bị chém trào ra, bắn vào người vài thị vệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi Thái phó dẫn theo binh mã vội vàng chạy tới, cảnh tượng của đường núi kia, làm cho ngườiđãquen với cảnh gió tanh mưa máutrênsa trường cũng phải ngừng thở.
Vô cùng may mắn, bên đường rừng cây rậm rạp, hơn nữa thân hình Lữ Văn Bá cao lớn, che được toàn bộ thân thể tiểu Hoàng đế nên Niếp Thanh Lânkhôngcó bị đụng vào núi đá bị thương.
Khiđira khỏi tẩm cung, có người bẩm báo Khâu Minh Nghiên đại nhân cầu kiến.
Người khác có thể cảm thấy đám hắc y nhân kia kỳ lạ, nhưnghắnxuất thân là thương nhân thế gia, cùng cha mẹ vào Nam ra Bắc, có cái gì kỳ quái mà chưa từng thấy?
Vệ lãnh hầu nghiêm mặt, phi thân nhảy xuống ngựa, đẩy ra các tướng sĩđangngăn cản bên người ra, phi thân đến loan giá... Bên trong trốngkhông, chỉ có mấy cái lỗ lớntrênđệm của minh hoàng...
Niếp Thanh Lân lấy còi ra,đangchuẩn bị thổi đáp lại, lại dừng lại.
“Bẩm Thái phó, lục soát trong núikhôngthu hoạch được gì, hạ lưu con sông dưới chân núi cũngđãphái ngườiđitra xét, cũngkhôngcó người nào trôi từtrênxuống. Người xem... Có phải nên rút mọi người vềkhông, theo thuộc hạ biết được, rất có thể Hoàng thượngđãbị đám thích khách kia bắtđi, căn bảnkhôngở trong ngọn núi đó.”
Khâu Minh Nghiênkhôngnghĩ tới chủ nhân của mình luônanhminh sáng suốt, lại có thể đưa ra quyết định như vậy, sốt ruột muốn khuyên canmộtphen, lại thấy Thái phó phất phất tay.
Lúc này Niếp Thanh Lân mới ra khỏi sơn động, bởi vì triền núi rất dốc, nhất thờikhôngđilên được, vừa nhìn thấy sườn núi phía xa,thậtsựlàmộtvùng đất c·h·ế·t.
“Mấy thị vệ thái giám còn lại kiađãtỉnh chưa?”hắnđột nhiên hỏi.
Thủ đoạn dùng thuốc để khống chế bản tính con người, nhất định là từ vùng đầm lầy Nam Cương!
Lăn đến phía sau vách núi, Lữ Văn Bá đột nhiên pháthiệnmộtngườiđangnằmtrênmặt đất run lẩy bẩy, khi người kia từ trong cỏ bẩn ngẩng đầu lên, Niếp Thanh Lân mới pháthiệnhắnlà ngườiđitheo hầu hạ loan giá – Trương thái y.thìra mới vừa rồi trong lúc người ngựa hỗn loạn,hắnbị tiểu thái giám bên cạnh đẩy xuống núi, cánh tay và chân đều bị thương. Nàngđangchuẩn bịđiqua đóthìbị Lữ Văn Bá kéo lại,nhỏgiọngnói:”hắnlà ngự y của trẫm, rất trung thành.”
Tiểu Hoàng đếkhôngnghĩ tới mình vỗ mông ngựa sai lệch, chỉ có thể hắc hắc cười hai tiếng, cũngkhôngthể khaithậtvới Thái phó, mình lại cực kìyêuthích mấy thể loại tiểu thuyết tình cảm ba xu được!
“Chém đầu của bọn họ!” Sau khi thấy thi thể kia run rẩy vài cái liềnkhônghề động đậy nữa, Lữ Văn Bá cao giọng hét về phía thuộc hạ.
Lữ Văn Bá cắn răngmộtcái, tùy tiện túm lấymộtcái áo choàng che kín khuôn mặt của mình, xông lên loan giá, túm lấy cánh tay tiểu Hoàng đế, sau đó lại dùng rìu chémmộtcái lỗ lớntrênsàn loan giá, cầm lấymộtcái chăn nhung giữ ấm, ôm lấy tiểu Hoàng đế, bảo vệ đầu và thân thể của nàng, từ cái lỗtrênsàn chui ra ngoài, trực tiếp lăn xuống phía con đường phía dưới sườn núi.
phụ nhân*
Người bên ngoài đều nhìn thấy sắc mặt Vệ hầu mấy ngày nay đều rất trầm tĩnh, giống như lúc bình thường, nhưng chỉ có Nguyễn công công mới biết, biểu cảm kia của Thái phó chính làsựbình yên trước bão táp, yên lặng đến đáng sợ.
Lữ Văn Bá nhìn bộ dáng chật vật của tiểu Trương Thái y, nhanh chóng đưa tay đỡhắnlại đây để chiếu cố cho Hoàng thượng, đúng lúc này, hoàng thượng bị vấp vào hòn đá, bổ nhào về phía trước, đột nhiên nhìn thấy cómộtsơn động thấp thoáng phía dưới bãi cỏ, sơn động này cũngkhôngquá lớn, nếukhôngphải mình vô tình bị ngã,thậtđúng là khó pháthiệnra góc c·h·ế·t này. Vì thế Lữ Văn Bá liền thu xếp cho tiểu Hoàng đế ở trong động dùng cỏ để che lại cửa sớn động,nhỏgiọngnói: “Hoàng thượng, ngài hãy ở trong này tuyệt đối đừng ra ngoài, thuộc hạkhôngthể để những hắc y nhân mang độctrênngười lại gần ngài, khi nào sắp xếp ổn thỏa mọi việc phíatrên, thầnsẽđến đón bệ hạ.”nóixong, từ trong lòng lấy ra chiếc còi bằng sắt.
mộtlúc sau,hắnkích động chạy về: “Hoàng... Hoàng thượng, toàn bộ mọi ngườiđãchết sạch, ngay cả... ngay cả Lữ thống lĩnh cũngđãchết...”
Thấy hắc y nhân thần bí hành động như vậy,thậtlà ngoài dự đoán của bọn thị vệ, chỉ có thể ra sức vật lộn, xông lên ôm chặt lấy eo của thích khách, muốn kéohắnxuống.
Chương 30
Nàng đứng tại chỗ, nhìn xa xa lẳng lặng suy nghĩmộtchút, đột nhiên hỏi Trương thái y: “Trước đây trẫm đưa những thứ thuốc bổ cho ngươi ngươiđãbán hết chưa?”
Tiếp theo,hắncăn dặn Trương thái y,mộtlúc nữa nếu có người xuống dưới, cần phải bỏ chạy,thìdẫn người chạyđi.
Niếp Thanh Lân tránh ở trong sơn động lúc đầu còn nghe thấyâmthanh ồn àotrênsườn núi, kèm theo tiếng hô to và tiếng khóc... Sau đó, dần dần trở nên yên lặng. Bàn tay của nàng chảy mồ hôi, nhưng cũngkhôngthể động đậy được, cuối cùng Trương ngự y bên cạnh cố lấy dũng khí,nhỏgiọngnói: “Thánh Thượng ở trong này đừng nhúc nhích, tiểu nhânđira ngoài xem xétmộtlát.”
“Ngươi...” Khuôn mặtnhỏnhắn của Niếp Thanh Lân kìm nén đến mức đỏ bừng lên, tạm thời thu lại mồm miệng lanh lợi,khôngdám chọc giận Thái phó nữa.
Vệ Thái phó híp mắt lại, khuôn mặt tuấn tú và chóp mũi đều tràn đầy khí lạnh.
Từ lúc xe ngựa bị chấn động, Niếp Thanh Lânđãnhanh chóng cúi người xuống, nằm sấp phía dưới chỗ ngồi, mũi nhọn của thanh kiếm đâm vào đệmtrênghế, nhưngkhôngxuyên qua được ghế ngồi.
Chỉ chốc lát cómộtngười cao lớn thanh niên vội vàngđitới, thi lễ với Thái phó.
hắnbiếtrõ, chủ ý của Định Quốc hầumộtkhiđãquyết, tuyệt đốisẽkhôngthay đổi.
Lúc này Vệ Lãnh Hầukhôngđể ý tới trong lòngđangtràn ngập hàng trăm thứ vị, nhảy xuống khỏi loan giá, lạnh lùngnói: “Lục soát trong núi, phải tìm cho được Hoàng thượng!”
Niếp Thanh Lân gật gật đầu, lần này cũngkhôngxưng”Trẫm”, mà trực tiếp hỏi: “Trương thái y, ngươi có thể mạo hiểm vì tamộtlầnkhông?”
Gần đây đại nhânđangchỉnh đốn binh mã, chuẩn bị kiên quyết xua binh chinh phạt Lĩnh Nam. Trong lòng tên tặc tử này biết đại nhân võ nghệ cao cường, lại có tinh binh hộ vệ,khôngdễ dành đánh lén, nên muốn ám sát Hoàng thượng, ý đồ muốn gía họa cho ngài. Dù sao... Trong vòngmộtnăm phụ tử hai vị Hoàng đế băng hà, thế cục trong triều đình vừa ổn địnhsẽlại rung chuyểnmộtlần nữa... Nhưng bọn họkhônggiết Hoàng đế, cũng chỉ bắt Thánh Thượngđi,thìquá mức thất sách rồi.
Trong tẩm cung vẫn còn tràn ngập mùi táo, quyển sách mởđãđọc đượcmộtnửa đặttrênbànnhỏ, ngoài ra còn cómộtmâm quả hạch do Tây Vực tiến cống,mộtnửađãđược đập vỡ còn lạithìđểtrênbàn... Con mèo trắng cũng lười biếng nằmtrênnhuyễn tháp, nhưng chủ nhân của tẩm cung nàythìkhôngbiếtđangở nơi nào...
Tuy nhiên Hoàng đế sao có thể trốnkhôngra?mộtđứa trẻ kim quý từnhỏđãđược nuôi lớn trong thâm cung,mộtngười nửa bước khóđi, ham ăn uống như vậy, làm sao chịu được nỗi khổ ba ngàykhôngănkhônguống...
Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng còi ngoài ý muốn, xem ra Vệ Thái phóthậtsựnhanh chóng quay lại, cuộc tấn công bất ngờ này tuy rằng thảm thiết, nhưng thời gian ngắn ngủi ước chừng cùng chỉmộtchén trà.
Vệ Lãnh Hầu nhìn tâm phúc của mình, trong lòng biết mỗi câunóicủahắnđều rất có lý, nếu làhắntrước đây, nhất địnhsẽkhôngchút do dự tiến hành như thế...
Đoạn đường quan đạo này, từ mấy ngày trướcđãđược phong tỏa, các binh línhđitrước, sau đó kiểm tra hết các bụi cỏ hai bên đường, mới có thể để cho binh mã và Hoàng thượng an toànđiqua..
Giang sơn và mỹ nhân, trong mắthắn, câu hỏi ngu ngốc này từ trước đến giờ chưa bao giờ là vẫn đề khó giải quyết, vậy mà cứ như vậykhônghề báo trước xảy ra trước mặthắn...
*phụ nữ có chồng
Vệ Lãnh Hầukhôngnóigì, lúc trước khi nhìn thấytrênsàn loan giá cómộtlỗ lớn,hắngửi gắm hy vọng rằngđãcó thị vệ cứu hoàng thượngđi, tạm thờiẩnnấp ở nơi nào đó trong núi. Nhưnghiệntạiđãlục soát suốt ba ngày, vẫnkhôngcó kết quả, hoặc là Hoàng thượng cố ý trốnkhôngchịuđira, hoặc là đúng là Hoàng thượngđãbị thích khách bắtđi...
Con đường từ Yến Tử Hồ hồi cung, nhất định phải vòng quamộtsườn dốc quanh co, vốn là con đường rộng rãi, hai xe ngựa có thểđiqua cùngmộtlúc. Nhưng loan giá của Hoàng thượng rộng hơn so với xe ngựa bình thường, nên khiđingang qua nơi này, liền khiến toàn bộ con đường đều trở nên chật kín. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu chẳng may thuộc hạ bỏ mình, Hoàng thượng cũng tuyệt đối đừngđira, trừ phi nghe được có người thổi ba tiếng dàimộttiếng ngắn, bệ hạ hãy thổimộtngắn ba dài để đáp lại, đến lúc đósẽcó nhân mã của Thái phó đến đón bệ hạ.”
Rốt cuộc chỉ có Lữ Văn Bá bình tĩnh, từtrênlưng ngựa lấy ramộtchiếc rìu, chémmộtcái bay đầu tên thích khách sắpđivào loan giá.
Đến lúc hai người về tới thư phòng, Khâu Minh Nghiênnói: “Thái phó, chuyện Hoàng thượng bị tập kích lần này chỉ sợ có liên quan đến Lĩnh Nam Vương Niếp Lộ Viễn!
Tựa nhưhiệntại,hắnmộtmình đơn độc ngồi trong tẩm cung của Hoàng thượng, nhìn long sàng trốngkhôngđãkhoảngmộtcanh giờ... Cũngkhônghề đụng tới.
Nếu bọn họ muốn ép buộc thiên tử lệnh cho các chư hầu, lấy việc lần này để áp chế Thái phó, Thái phó có thể ung dungkhôngthay đổinóitrong triềumộtngàykhôngthểkhôngcó vua, lập tân quân khác, sau đó chinh phạt nghịch tặc, lấy danh nghĩa là để giải cứu tiên hoàng, danh tiếng của chúng tasẽcàng nổi hơn!”
Vệ Lãnh Hầu biết, nếu mình đưa ra đạo thánh chỉ phế đế này chính là gián tiếp lấy mạng của Long Châu tử...
“Cómộtthái giám bị dính máu độc quá nhiều, trúng độc quá sâu, ngày hôm quađãtắt thở, còn lại mấy người bị dính ít máuthìvừa mới tỉnh, nhưngkhôngthểnóichuyện, cómộtngự y theo hầu bởi vì trúng kiếm bị thương ngã xuống dưới sườn núi nên mới may mắn tránh đượcmộtkiếp, cho nên khi tỉnh lại vẫn có thểnóichuyện.”
“hắncó kể lại tình cảnh lúc bị tập kích thế nào haykhông?”
Tiểu Thái y ra sức gật đầu, điều nàykhôngcần Lữ thống lĩnh căn dặn,hắnnhất địnhsẽliều cái mạng này để bảo vệ tốt cho Hoàng đế!
khôngbiết hai bên đường núiđãbị người ta gài những móc sắt từ lúc nào, những xe ngựa bình thường khác có thểđiqua, nhưng loan giá cua hoàng thượng rộng hơn nên bị vướng vào, muốn gỡ ra có chút khó khăn.
Nhưng nếuhiệntại tuyên bố tân đế kế vị, như vậythìHoàng đế trong tay tặc tửsẽmấtđigiá trị làm con cờ,khôngbiết bọn tặc tử nàysẽđối xử với Long Châu tử như thế nào? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
.............
Điều may mắn hơn nữa chính là, Lữ Văn Bá sợ tiểu Hoàng đế bị thương, liền dùng thảm lông dê che kín thân thể củahắn,khôngđể long bào màu vàng bị lộ ra ngoài,hắnkhôngbiết những người tấn công Hoàng đế có phải do bị thuốc khống chế, căn bảnkhôngtư duy được như người bình thường, chỉ biết tấn công vào người mặc áo bào đế vương màu vàng.
Việc lục soát trong núi tiến hành suốt ba ngày ba đêm, phạm vi mấy trăm dặm cũng đều bị người lục soát mấy lần, mấy trăm người trong núi gọi”Hoàng thượng”, cũng làkhôngcó ai trả lời.
Hội đua ngựađãtiến hành được hơn nửa, các tiết mục còn lại đều là chuẩn bị cho nữ quyến, vì muốn cho các vị phu nhân thường ngày đều ở trong khuê phòng được tận hứng, phần lớn các nam nhân đều rờiđitrước. Sau khi Vệ Thái phó rờiđi, Niếp Thanh Lân cũng chuẩn bị khởi giá hồi cung.
miệng lưỡi bén nhọn như vậy, Thái phó đại nhân sớmđãcảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng khi được thốt ra từ miệng của tiểu Long Châu,thìthói xấu này làm làm người ta cảm thấyyêumến, chỉ muốn dùng miệng mình để ngăn chặn lại cái miệngnhỏnhắn của bông hoa xinh đẹp kia, hung hăng cuốn lấy cái lưỡi tinh tế kia...
mộtthiếu niên thanh lệ,đãđược nuôi dưỡng trong cung mười mấy năm, lúc giơ tay nhấc chân cũng khó giấusựtrang nhã và quý phái, lại với bộ mặt trang trọng nghiêm tục quăng ramộtcâu “thằng kỹ nữ”thậtsựlà làm cho người nghe phát điên.
Nhưng ngay lúc này, những thị vệ bị máu của tên hắc y nhân kia bắn vào đột nhiên ngã xuống đất ô a ô a kêu thảm thiết, sau đó run rẩy vài cái liềnkhôngđộng đậy nữa,thìra máu của những tên hắc y nhân kia đều có độc c·h·ế·t ngươi... Lúc này lại có mấy chục hắc y nhân từtrênvách núi nhảy xuống, nối tiếp những người trước, nhất thờikhôngthể chém được hết.
Người nọ là tâm phúc của Thái phó, năm đó ở trong quân là người cố vấn của Thái phó, kết nối hoạt động kinh doanh của các địa phương, nhưng lần chấn động nàythậtsựquá lớn, nênhắncố ý đến cầu kiến Thái phó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.