Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16
Cây cung này là mấy hôm trước Thái phó cố ý căn dặn, được chế tác rất tinh xảo, chất liệu để làm nên bộ khung được tinh tế lựa chọn trong hàng ngàn cây song tử diệp, tính đàn hồi vô cùng tốt, lạikhôngquá nặng. Cánh cung được điêu khắc hoa văn tinh tế, lại còn khảm bảo thạch vụn sáng óng ánh, trông càng sang trọng mà lạikhôngtăng thêm trọng lượng. Chỗ để cầm taytrêncánh cung được bọc bằngmộtlớp da trâu thượng hạng.
Trong lòng An Vinh Vương gia biết Thái phó và An Tây Vương rấtkhôngưa nhau,đanglo lắng Thái phó trở mặt,khôngnghĩ tới lạinhẹnhàng chuyển đề tài như thế, trong lòng ykhôngkhỏi buông lỏng.
hắnlại nhấc lênmộtcây cungnhỏtrêncái khay đốc công bưng tới.
Chỉ có điềuthậtđúng là bội phục Thái phó, ngày thường chính làkhônguổng cho cái danh Diêm Vương mặt lạnh, hôm nay là thế nào chứ? Chuyện cười nhạt nhẽo như thế của An Vinh Vương gia màhắnvẫn có thể cười theo cho được.
Phương pháp điều chế gang dùng để đúc đao, mâu là áp dụng phương pháp cách tân do Thái phó mang tới. Vũ khí chế tạo lộ ra hàn khí, phi thường rắn chắc sắc bén.
Thượng Vân Hương cũngkhôngngờ tới Thái phó lại thốt ra lời như thế, sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàngnói: “Thái phó, Bình Nhi mặc dù có sai, nhưng tộikhôngđáng c·h·ế·t mà!”
Đốc công vội vàng trả lời: “Phương pháp mới để chế tạo vũ khí này rất bền, dù có chém muời mấy cái chân, cũngkhônghề hư hao.”
Vệ Thái phó cười khoát khoát tay: “Ngọc sàng này nếu vận chuyểnthìtoàn bộ phụ tùng phải tháo ra, lắp lại rất mất công. Tasẽsai người đóng gói, gọi thêm mười mấy ngọc tượng lành nghềđicùng đội đưa dâu của ngài. Bằngkhônglễ vật đưa đến làmộtđống ngọc rời rạcthìkhôngtốt lắm đâu.”
Điều này khiến cho Thượng Ngưng Hiênđiphía sau liên tục bóp tay, chỉ hậnkhôngthể bẻ cái đầu heo của Vương giá béo ú này xuống, đá văng ra xa.
Vệ Thái phó kéo kéo dây cung bằng gân bò, suy nghĩmộtchút lạinói: “Chặt quá, hạ độ căng xuống chút nữa. Ngoài ra da trâu có hơi cứng, bên ngoài quấn thêm chút lông tơđi.”
An Vinh Vương gia Niếp Thắng vốnđangmắng chửi đến sướng cả miệng,khôngnghĩ tới tửu lâu muốn chiêu đãi lại chính là Thái phó đại nhân. Nhớ tới ban nãy bản thânnóinăng hồ đồ, chỉ hậnkhôngthể nuốt đầu lưỡi của mình vào trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn công côngđitheo phía sau, trong lòng suy nghĩ vì sao Thái phó phát uy? Chẳng lẽ là vị tân phụ nàyđãkhi dễ Vân phi, Thái phó rốt cuộc vẫn là tình cũ khó quên?
Lại qua mấy ngày nữa, sắc trời hôm nay rất tốt, lại đúng vào thời điểm nghỉ ngơi giữa triều, y vừa vặn phải bồi Thái phó đến kho vũ khí xem những vũ khí mới ra lò, liền tiện thể nhân cơ hội này dò xét hư thực nơi Thái phó.
Vệ Lãnh Hầu vung vẩymộtthanh bán mã trường thương tựa như liêm đao: “Cái nàyđãthử chưa? Chém chân ngựa lưỡi có xoắn lạikhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thượng Ngưng Hiên nghe xong thầm mắng mình hồ đồ, vội vàng căn dặn thị vệ sau lưngđinhạc phường tìm vài cầm nương ca cơ nổi bật đến giúp vui.
Còn chưa nghĩ thông, Thái phóđãlại ném ramộtcâu: “Nguyễn công công, Vân phi rảnh rỗi nuôi mèo, chứng tỏ ăn mặc chi tiêu trong cung đầy đủ. Gần đây triều đình thiếu tiền, bách tính khốn đốn, hiển nhiên phải tiết kiệm mới tốt, sau này chi phí trong cung của nàng ta có thể giảmđirồi.”
Thái phó ngay cả giọngnóicũngkhôngthay đổi, vừa dứt lờiđãcó thị vệ chạy tới kéo Bình Nhi ra ngoài. Bình Nhi bị dọa sợ đến thét chói tai: “Tứ phu nhân... Tam tiểu thư! Tiểu thư, mau cứu em, mau cứu Bình Nhi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái phó... Đây là muốn làm gì? Đáng sợ nhất chính là, y thân là Binh Bộ Thị Lang, vì sao Thái phókhôngchịu công khai với y?
Đợi đến khi đám người Vệ Thái phó mang thị vệ cưỡi ngựa tới trước tửu lâu, cái kẻ béo ú đứngtrênxe ngựa vung roi mới ngừng quát mắng, mặt đầy hoảng sợ: “Ai u, Thái phó đại nhân, sao lại gặp ngài ở đây thế này?... Này... tửu lâu nàykhôngphải là ngài bao đó chứ?”
Trải qua chuyện hôm nay, giai thoại Vệ Thái phó quân pháp bất vị thân lập tức truyền khắp đầu đường cuối ngõ, phong ba say rượu đêm khuya xông vào hoàng cung trước đó cuối cùng cũng trôi qua, ngay cả Ngô các lão bị ép bế môn tại nhà cũng rất hài lòng, mấy sợi râu dê vểnh lên cũngđãrũ xuống.
Đợi đến khi mấy người ngồi vào bàn cạnh cửa sổ, rượu và thức ăn cũngđãmang ra, tiếng đàn du dương vang lên, giọng hát mềm mại của ca cơ yểu điệu cũng thay đổi, khiến bàn tiệc rượu lập tức bao trùm ý xuân.
Vệ Lãnh Hầu nhìn nàng ta đầy thâm ý: “Đả thương Long thể là đại tội liên lụy cửu tộc, nàng takhôngchết, lẽ nào ngươi muốn gánh lấy cái tội danh tày trời này? Ngươi trước về phủ bế mônđi, chuyện ả nô tài này, chớ nhắc lại nữa.”
Có thể là bởi vì hôm nay sắc trờithậtsựquá đẹp, Thái phó đại nhân bỗng dưngkhôngnổi giận, ngược lại còn hòa nhã mời An Vinh Vương gia cùng lên lầu uống rượu.
Đốc công vội vàng đáp vâng, trong lòngthìsáng tỏ. Phủ Thái phókhôngcó tiểu công tử, hơn nữa cung tiễn dành cho tiểu công tử hà tất tinh xảo thế này? Nhất định là đưa cho ái thiếp kiều sủng nào đó thưởng thức rồi. Cũngkhôngbiết mỹ nhân tuyệt sắc như thế nào lại có thể khiến Thái phó đích thân ra lệnh cho đốc công, để sư phó am hiểu về cung tiễn nhất chế tác cây cung giống như món đồ chơi này.
Nghĩ như vậy, y bèn cười to đáp ứng, sau đó ôm thiếu niên xinh đẹp bên cạnh uốngmộtbát rượu to. Thiếu niên kia thể chấtnhỏnhắn yếu ớt, mị nhãn như tơ, cơ thể mềm mại dựa vào lòng Vương gia.
Suy nghĩ cả đêm, Thượng Ngưng Hiên cũngkhôngchợp mắt, tìm lối thoát cho bản thân.
An Vinh Vương gia vốn ôm tâm tư muốn nằm ngủtrênngọc sàng trước. Ngọc sàng xanh biếc, đểmộtmỹ nhân da trắng nằm lên đó chơi đùa thưởng thức, chẳng phải đẹp c·h·ế·t người sao! Đáng tiếc Thái phó lạikhôngcho y cơ hội này. Mặc dù có tiếc nuối, nhưng Thái phó có lòng muốn giao hảo với An Tây Vương, với y mànóilàmộtchuyện tốt.
Vệ Lãnh Hầu hài lòng gật đầu, căn dặn đốc công gấp rút chế tạo, nội trong năm ngày phải hoàn thành số lượng quy định. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thượng Ngưng Hiên cùng Vương gia sau khi kính rượu Thái phó xong,hắnbỗng mở miệng hỏi: “An Vinh Vương gia, bản Hầu nghenóitiểu nữ của ngài sắp xuất giá,khôngbiết được gả cho công tử nhà ai thế?”
Niếp Thắng làmộtkẻkhôngcó chừng mực, vốn lo lắng Thái phó trách tội,khôngnghĩ tới mình lại được mời uống rượu,thậtlàmộtcơ hội tốt rút ngắn khoảng cách với hạ thần quyền khuynh triều dã, y bèn hớn hở đáp ứng.
mộtcâunóisau khi đóng đinh Thượng Vân Hương với khuôn mặt trắng bệch đứng như trời trồng ở đó, Vệ Thái phó nhưmộtcơn gió xoay người rờiđi.
Ngay tối hôm đó, vật dụng bài trí trong cung Vân phiđãbị thu hồi hơn phân nửa. Vân phi cũng cởi xuốngmộtthân hồng y từng được tình lang tán thưởng, toàn thân trắng toát, thống khổ ngồitrênghế, nhìn người của nội thị giám dọn đồđi. Nàng ta chỉ nghĩ muội muộiđãrót vào tai Vệ hầu những lời sàm ngôn, mới dẫn tới cớsựnày.
Bình thường nơi này luôn là khách khứa đầy lâu, nhưng hôm nay, tửu lâu từ sớmđãvắng bóng khách, yên yên tĩnh tĩnh, vừa vặn có thể bàn việc nhà, vun đắp tình hữu nghị giữa muội phu vàanhvợ.
Định mức của số binh khí này vừa mới bắt đầu cũngkhôngnhiều lắm, thế nhưng con số cứ vài ngày lại đổi mớimộtlần kia, khiến y bỗng nhiên pháthiệntổng số lượng nhiều ngày gộp lại, thựcsựlàmộtcon số kinh người! Trang bị cho mười nhóm ngự lâm quân cũng đủ, quả thực có quy mô đủ chomộtlần phát động chiến tranh rồi!
Xem ra An Vinh Vương gia này chơi đùađãthăng cấp lênmộtcảnh giới mới, lại đùa tới đoạn tụ rồi.
Thượng Ngưng Hiênkhôngphải là hai muội muội ngu ngốc của y,khôngcó tâm tưđisuy nghĩ chuyện phong lưu của Thái phó. Trong lòng y vẫnđanglộn tùng phèo, bởi vì binh bộ kiêm quản lý kho quân khí, giám sát chế tạo vũ khí nhất định phải vào tay y. Nhưng kể từ khi Thái phó phân phó y bí mật giám sát chế tạo đám vũ khí này,thìlạikhôngcông khai những thứ này dùng để làm gì, chỉnóilà thực nghiệm phương pháp nấu gang mới, nếu như khí cụ sản xuất ra làmhắnhài lòng,thìsẽthay thế hàng loạt cho vũ khí của ngự lâm quân.
Thế nhưng cómộtngười bắt đầu đứng ngồikhôngyên, người này chính là Binh Bộ Thị Lang Thượng Ngưng Hiên.
Vệ Lãnh Hầu, ngươi vì người mới, bức hại ta như thế, từ nay về sau giữa ta và ngươikhôngcòn tìnhyêu, chỉ cómộtchữ hận! Trong lòng nhanh nhẹn ra quyết định, mặc kệ nước mắt lăn dàitrênmá...
Kẻ quát mắng chính làmộtVương gia thuộc hoàng tộc Niếp thị, tổ tiên của y là huynh trưởng của cao tổ, cùng theo cao tổ vào sinh ra tử gầy dựng thiên hạ, đổi lấy mấy đời vinh hoa phú quý, cũng dưỡng ramộtAn Vinh Vương gia vô công rỗi nghề.
Chương 16
Nghĩ như vậy, ngay cả chính ông cũng cảm thấy buồn cười, sao có thể chứ!
Hôm nay Thượng Ngưng Hiênđãbao trọn tửu lâu lớn nhất kinh thành này, mặc dù có thể gọi đầu bếp trong phủ của mình tới bày tiệc rượu, nhưng Định Ba Lâu ngoài phong cảnh hợp lòng người,thìcòn là nơi thưởng tuyết ngắm mai tuyệt hảo.
Quả nhiên chỉ thấy người mới cười, nào ai hay người xưa khóc!
Vệ Thái phó cười cười: “Vương Mậu? Y làmộtthanh niên tài tuấn, nếu bản Hầu nhớkhônglầmthìy chính là cháu trai ruột bên ngoại của An Tây Vươngđi? Ừm, thực là chuyện tốt thân càng thêm thân.”
Thái phókhôngnóitiếng nào, Thượng Ngưng Hiênkhôngthểkhôngmở miệng ngăn cản: “An Vinh Vương gia, bồi Thái phó đại nhân uống rượu, những kẻkhôngcó liên quanthìkhôngcần theo chứ?”
Gương mặt béo ú của An Vinh Vương gia hơi hơi cứng lại, sau đó vừa cười vừanói: “Tiểu nữ từnhỏđãđược hứa gả cho Đô úy Bình Tây Vương Mậu làm thê ạ.”
Thế nhưng vừa mới bước vào cửa tửu lâuđãtrông thấy có người quấy rối, la hét ầm ĩ: “Là nhà kẻ nào làm đám tang hay sao mà bao trọn tửu lâu lớn thế này? Ngay cả Vương gia ông đây cũng dám chặn ngoài cửa, ngươi là đứa mắt c·h·ó coi thường người khác, ta thấy ngươikhôngmuốn làm ăn buôn bán nữa rồi đấy!”
An Vinh Vương gia bỗng pháthiệncặp mắt Thái phó cứ luôn nhìn chằm chằm vào thiếu niên trong lòng y, nhất thời ngộ ra vì sao Thái phó lại để tiểu quan này lên lầu.
An Vinh Vương gia vừa nghe xong, mắt trợn tròn cả lên. Ngọc sàng yđãthấy qua, toàn thân xanh biếc óng ánh, tùy tiện gỡmộtmiếngnhỏrađãlà ngọc tốt giá trị thiên kim rồi, cộng thêm thợ thủ công mài dũa khéo tay, ngọc sàng được chế ra quả thực giá trị liên thành! Hóa ra bảo bối đó là của Vệ Lãnh Hầu nha! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
An Vinh Vương gia nghe xong, thầm mắng mình hồ đồ.đangđịnh xoay người lệnh cho thiếu niên quay trở về, Thái phó lại ngoài dự đoán mọi người mở miệng: “Hôm nay chỉ là để thoải mái uống rượu, lễ nghi phiền phứctrêntriều đình bỏ sangmộtbênđi,trênbàn tiệcthìnáo nhiệtmộtchút mới tốt.” An Vinh Vương gia nghe thấy cười ha hakhôngngừng.
Đợi đến khi Vinh Thân vương gia xuống xe ngựa, trong xe lại bước xuốngmộtthiếu niên mỹ mạo, vóc người gầy gầy, vận y phục màu hồng, cổ áo hơi trễ xuống, mày tô mắt vẽ,mộtcỗ hơi thở phong trầnkhôngcách nào che giấu được phả vào mặt người đối diện.
Nguyễn công công vội vàng đáp vâng, nhủ thầm trong bụng, những tháng ngày cực khổ của Vân phi rốt cuộcđãtới rồi! Tâm tư Thái phó thế này thực khiến ông hồ đồ, tỷ muội Thượng thị mỗi người bị đánh 50 đại bản, nghiêm trị hồng nhan. Chẳng lẽthậtsựlà trút giận thay cho Hoàng thượng?
“Dẫu sao cũng đều là hoàng thân, tiểu nữ được gả qua đó cũng có thể săn sóc. Nhưng nếu như Thái phó ngài có lòng cưới chính thê, hônsựdù có tốt hơn nữa ta cũngkhôngcần, nhất định phải gả tiểu nữ vào phủ ngài. Ngài mới chính là thanh niên tài tuấn sốmộtcủa triều Đại Ngụy này đấy! Ha ha ha ha...” An Vinh Vương gia cười đến nỗi những tảng thịttrênmặt cũng rung cả lên.
Hóa ra khẩu vị của Vệ Thái phó cũng tốt ra phết! Thảo nàođãlâu rồi mà chưa lập chính thê!
Phương pháp cổ quái kia vừa nhìnđãbiếtkhôngphải là phương pháp luyện sắt mà Trung Nguyên vẫn dùng, cũngkhôngbiết Thái phó thần thông quảng đại đào ở đâu ra nữa.
Cứ thế, thiếu niên trang điểm đậm đen kia cũng theo lên lầu.
Lúcnóiđến đây,trêngương mặt béo ú đầy ngấn mỡ kia lập tức túa ra mồ hôi hột.
Chất chứa phần tâm tư thấp thỏm này, Thượng Ngưng Hiên thỉnh Thái phóđãgiám sát xong đến Định Ba Lâu uống rượu.
Vốn nghĩ tống muội muội đích xuất qua đó, có thể kéo gần khoảng cách tình cảm giữa mình và Thái phó đại nhân, ai dè, chút thông minh của muội muội đều dán vào mông ngựa hết rồi. Còn cái ả Vân phi kia, cũng ngu xuẩnkhôngchịu nổi hệt như mẫu thân di nương thiển cận của ả ta!
Hai tỷ muội đấu tâm nhãn, kết quả toàn thua, làm hại Thái phó cũng theo đó mà bị mất mặt, nhưng quan trọng nhất là hại đến con đường làm quan của người làm ca ca là y gặp nhiều trắc trở, thực đáng c·h·ế·t mà!
Nghe xong lời Thái phónói, y liền vội vàng cười đáp: “An Tây Vương thích nhất là sưu tầm kỳ trân dị bảo, ngày kia đội ngũ đưa tiểu nữ của tasẽxuất phát, Thái phó cứ đưa bảo bối kia vào phủ ta trướcđi!”
“Vương gia ngài quá khiêm tốn rồi, chỉ có điều ngài cũng biết đấy, An Tây Vương vẫn luôn có hiểu lầm với bản Hầu,hiệngiờ quốc khố của triều đình eo hẹp, còn phải nhờ vào An Tây Vương châm chướcmộtít. Bản Hầu cùng Phiên vương trấn thủmộtphương lúc nào cũng giằng co thế này thựcsựlàkhôngtốt đâu! Chi bằng nhân cơ hội này, cùng trò chuyệnmộtlần để biểu thị tâm ý. Bản Hầu mới cómộtbảo bối, là sàng tháp do ngọc bích thượng hạng chế thành, chất ngọc thượng hạng to như thế cũngkhôngnhiều lắm, mùa hè mà nằmtrênđósẽtiêu tan cái nóng cho mà xem. Mùa hè ở Bình Tây rất dài,sẽkhó mà chịu nổi cái nóng như thiêu như đốt kia, bản Hầu nghĩ phần lễ mọn này An Tây Vương hẳn làsẽvui lòng nhận lấy chứ?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.